Chương 454: Ban đêm xông vào động quỷ
Thanh Tử
05/04/2018
Còn có có một điểm làm tôi sợ hãi, đó là Huyết Ô
Trì có thể tẩm bổ tu vi, ngay cả quỷ tại nhân gian cũng biết, người cõi
âm không có khả năng không biết. Tại nơi luôn có quỷ binh canh gác, có
thể vượt qua, lấy được huyết địa long; mặc kệ là quỷ, yêu, hay là tà
linh; thì tu vi của nó, đều mạnh tới cực điểm rồi.
Tiểu Mã hít sâu một hơi, nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Mạnh tới cực điểm, là có ý gì?"
"Nhân gian chỉ có ba loại sinh linh, có thể vượt quỷ binh phong tỏa, là: quỷ khấu, yêu tiên, tà thần!"
Tiểu Mã đờ đẫn nhìn hắn. "Tuy rằng ta không hiểu rõ lắm, nhưng là nghe tên cũng cảm thấy có vẻ lợi hại, có thể giải thích cụ thể hơn được không?"
"Không có gì phải giải thích, ngươi chỉ cần biết chúng rất lợi hại là được". Diệp Thiếu Dương nói, "Còn nhớ rõ Thất bà bà đi, trình độ của nó gần tới cấp bậc yêu tiên đó".
Tiểu Mã nhíu mày, "Lợi hại vậy mà bị cậu xử đẹp trong một nốt nhạc à."
Diệp Thiếu Dương xua tay:
"Thứ nhất, đó là do Tiểu Tuệ không tiếc thân mình hi sinh. Thứ hai, khi đó nó bị phong ấn, ta lại chuẩn bị kỹ càng, bố trí trận pháp chờ nó tới, lợi dụng lực lượng từ trận pháp đánh nó. Đem so nó nới một con yêu tiên không bị phong ấn, thì nó đã bị suy yếu đi vô số lần rồi."
Tiểu Mã lắc đầu, "Có khi ngươi đoán sai thì sao, nhỡ đâu tồn tại một khả năng khác" .
- "Ta cũng hy vọng như thế."
Ngắt lời Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương đột nhiên khựng lại, quan sát bốn phía, nhìn mấy lần mà cũng không thấy gì khác lạ.
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc một chút, vội vàng lấy ra m Dương Kính, xoay mặt kính chiếu rọi bốn phía một lần, vẫn là không phát hiện được gì cả.
"Chẳng lẽ cảm giác của mình sai".
Diệp Thiếu Dương tin tưởng chính mình, hắn tuy rằng không cảm nhận được một tia khí tức Quỷ Yêu, nhưng cảm giác được "Có thứ gì đó đang tới"
Đây là trực giác của thiên sư, không thể sai được.
Vì thế hắn liền mở ra "Thông Thiên Nhãn", ngay lập tức cảm giác bị người nhìn chằm chằm biến mất, điều này nói rõ: "Đối phương đã bỏ đi"
"Có chuyện gì vậy?" Tiểu Mã nhìn bốn phía, trong lòng run sợ hỏi.
"Không có gì, đi thôi." Diệp Thiếu Dương không có tâm tư mà đi giải thích, trong lòng mang theo lo sợ không yên, yên lặng phân tích: Kẻ này, chính mình nhìn không thấy, m Dương Kính cũng chiếu không ra, tu vi của nó mạnh đến nhường nào? Chẳng lẽ mình đã đoán đúng, là tà thần hoặc là yêu tiên?
Nhưng mà, nó đã có thực lực ẩn thân ngay trước mắt mình, vì cái gì lại lặng lẽ rời đi?
Hoàn toàn không nghĩ ra.
Trở lại nhà của Diệp Quân, may mắn cả nhà vẫn còn thức, phòng ngủ đèn vẫn sáng. Sau khi, Diệp Thiếu Dương gõ cửa, Diệp Quân tới mở cửa, thuận miệng hỏi vài câu, Diệp Thiếu Dương trả lời lấy lệ rồi thôi. Diệp Quân giao một chuỗi chìa khóa cho hắn, để cho hắn thuận tiện, chủ động việc ra vào.
Hành động này chính là đã coi hắn là người một nhà, làm Diệp Thiếu Dương có chút cảm động.
Hai người rửa sạch chân, trở lại trong phòng. DTD trong lòng có điều phải suy nghĩ, nên cũng không nói gì vớiTiểu Mã. Tiểu Mã vì thế nằm ở trên giường mình, cùng Vương
Bình giao lưu qua WeChat.
DTD ngủ không được, tràn ngập cả tâm trí là những chi tiết về sự kiện vừa rồi. Từ từ suy nghĩ một lượt, trong giây lát chợt nghĩ đến cái gì, lấy ra m Dương Kính, rồi đem một sợi thần thức của mình thẩm thấu đi vào.
Vẫn là cảnh tượng cũ, Hỗn Độn đang khoanh chân ngồi trên nền cỏ.
Diệp Thiếu Dương hoài nghi từ đó đến bây giờ, có phải hắn vẫn duy trì tư thế như vậy, chưa hề xê dịch chút nào.
"Ngươi tu luyện tại đây, có vẻ cũng không tệ lắm nhỉ?"
"Khó mà tìm được một nơi thanh tĩnh như nơi này" . Hỗn Độn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, tuy rằng khuôn mặt vẫn bị vành nón che khuất, nhưng Diệp Thiếu Dương cảm giác được hắn đang nhìn chính mình.
"Ta không muốn cùng người chết nói chuyện, ngươi đi đi." Hỗn Độn nhàn nhạt nói.
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, "Ngươi là nói, ta sắp chết?"
"Ngươi vừa rồi hẳn là phải chết, ta không biết hắn vì cái gì buông tha ngươi."
Diệp Thiếu Dương lại lần nữa ngạc nhiên, bất quá Hỗn Độn nói, cũng là xác minh việc chính mình suy đoán.
"Ngươi đã biết tất cả?"
"Không biết, nhưng tại thời điểm mặt kính đối diện với hắn, ta đã thấy được." Hỗn Độn nhẹ nhàng cười: "Ngươi tìm ta, còn không phải là muốn hỏi cái này sao?"
Một lời nói toạc ra tâm tư của Diệp Thiếu Dương: Tại cái lúc mà mình dùng m Dương Kính chiếu khắp chung quanh, tuy rằng cái gì cũng không phát hiện, nhưng Hỗn Độn chắc chắc nhìn thấy, cho nên mới nảy sinh ý định tìm hắn để hỏi.
Diệp Thiếu Dương nói: "Ngươi không muốn nói cho ta biết đúng không?"
"Ta sẽ không nói cho ngươi," Hỗn Độn nhìn hắn: "Chúng ta là kẻ thù, không phải bạn bè."
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.
"Điều duy nhất ta có thể nói chính là: Ngươi khả năng sẽ chết, mà tất cả mọi người ở nơi này, sẽ chôn cùng với ngươi. Chuyện này sẽ đến nhanh thôi"
DTD hít một hơi thật sâu, hắn tin tưởng Hỗn Độn sẽ không nói ngoa. Kẻ địch lần này, có lẽ sẽ rất mạnh. Nhưng điều này cũng kích phát tâm huyết hắn dâng trào, khẽ cười một tiếng: "Yên tâm đi, cho dù là bất kham như ngươi, chẳng phải cũng bị ta tóm gọn hay sao. Ai tới ta cũng không sợ"
Hỗn Độn không để bụng, nói: "Trước khi ngươi chết, có thể thả ta ra ngoài, ta sẽ không giúp ngươi, nhưng có thể nghĩ cách nói với Đạo Phong, báo thù cho ngươi."
DTD trong lòng chợt khẽ động, nói vậy chẳng lẽ "hắn biết Đạo Phong đang ở đâu?". Bất quá, cho dù hỏi hắn cũng sẽ không nói. Nên dứt khoát không hỏi cho rồi, nhún nhún vai nói " Cứ chờ đi, ngày đó sẽ không đến đâu".
Hỗn Độn không nói gì, chỉ búng khẽ ngón tay, phá nát tia thần thức này của hắn.
"Lần sau không cần gọi ta Hỗn Độn, ta họ Dương, kêu ta Dương công tử."
Dương công tử? Không chờ Diệp Thiếu Dương hỏi hắn tại sao lại họ Dương, thần thức liền không tự chủ được rời đi m Dương Kính. Bước ra từ m Dương Kính, tâm tình Diệp Thiếu Dương càng thêm nặng nề. Tuy rằng Hỗn Độn chưa nói ra thân phận của kẻ kia, nhưng từ lời hắn nói, lại là làm trong lòng phát lạnh: Chính mình sẽ chết, tất cả mọi người sẽ chết. .
Chính hắn tuy rằng không sợ nguy hiểm, nhưng là sợ sẽ liên lụy tới người khác. Không thể ngồi đợi thế này được, phải chủ động một chút.
Diệp Thiếu Dương đi đến gian ngoài, gặp Tiểu Mã, liền dùng sức vỗ mạnh lên vai hắn một cái, khiến hắn giật thót, súy chút nữa ngã úp mặt xuống đất.
Hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên là Diệp Thiếu Dương, đang muốn mở miệng mắng, Diệp Thiếu Dương đã nói: "Đi nào, đến giờ làm chính sự rồi."
"Chính sự? Cái gì là chính sự?"
"Đến nhà Ngô lão thái, nhìn xem rốt cuộc là cái gì."
Tiểu Mã ngây người, "Ngay bây giờ? Lúc trước không phải nói, không cần rút dây động rừng sao?"
Ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng chân đã bắt đầu xỏ giày.
Diệp Thiếu Dương nói: "Chúng ta lén đi qua, chưa chắc sẽ bị phát hiện, mà cho dù là bị phát hiện, cũng không có gì."
Hai người lặng lẽ ra cửa, hướng nhà Ngô lão thái mà đi. Trên đường, DTD nói cho Tiểu Mã, kẻ đêm nay đột nhiên xuất hiện, tám phần mười là cùng một bọn với Ngô lão thái. Hắn nếu
theo dõi mình, nghĩa là mình đã bại lộ. Nên phải ra tay sớm, đem manh mối này điều tra
cho rõ ràng.
Đi một hơi tới bờ tường vây, Tiểu Mã nhớ tới những con quái miêu ngày đó, có chút sợ hãi, oán giận nói: "Chính ngươi đi là được, còn dắt theo ta làm gì"
"Ta chỉ có hai tay, đợi lát nữa may mắn tìm được cái bình, ngươi ôm, ta cản phía sau, nếu không chỉ có một mình ta, như thế nào đem cái bình mang ra được?"
Tiểu Mã hít sâu một hơi, nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Mạnh tới cực điểm, là có ý gì?"
"Nhân gian chỉ có ba loại sinh linh, có thể vượt quỷ binh phong tỏa, là: quỷ khấu, yêu tiên, tà thần!"
Tiểu Mã đờ đẫn nhìn hắn. "Tuy rằng ta không hiểu rõ lắm, nhưng là nghe tên cũng cảm thấy có vẻ lợi hại, có thể giải thích cụ thể hơn được không?"
"Không có gì phải giải thích, ngươi chỉ cần biết chúng rất lợi hại là được". Diệp Thiếu Dương nói, "Còn nhớ rõ Thất bà bà đi, trình độ của nó gần tới cấp bậc yêu tiên đó".
Tiểu Mã nhíu mày, "Lợi hại vậy mà bị cậu xử đẹp trong một nốt nhạc à."
Diệp Thiếu Dương xua tay:
"Thứ nhất, đó là do Tiểu Tuệ không tiếc thân mình hi sinh. Thứ hai, khi đó nó bị phong ấn, ta lại chuẩn bị kỹ càng, bố trí trận pháp chờ nó tới, lợi dụng lực lượng từ trận pháp đánh nó. Đem so nó nới một con yêu tiên không bị phong ấn, thì nó đã bị suy yếu đi vô số lần rồi."
Tiểu Mã lắc đầu, "Có khi ngươi đoán sai thì sao, nhỡ đâu tồn tại một khả năng khác" .
- "Ta cũng hy vọng như thế."
Ngắt lời Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương đột nhiên khựng lại, quan sát bốn phía, nhìn mấy lần mà cũng không thấy gì khác lạ.
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc một chút, vội vàng lấy ra m Dương Kính, xoay mặt kính chiếu rọi bốn phía một lần, vẫn là không phát hiện được gì cả.
"Chẳng lẽ cảm giác của mình sai".
Diệp Thiếu Dương tin tưởng chính mình, hắn tuy rằng không cảm nhận được một tia khí tức Quỷ Yêu, nhưng cảm giác được "Có thứ gì đó đang tới"
Đây là trực giác của thiên sư, không thể sai được.
Vì thế hắn liền mở ra "Thông Thiên Nhãn", ngay lập tức cảm giác bị người nhìn chằm chằm biến mất, điều này nói rõ: "Đối phương đã bỏ đi"
"Có chuyện gì vậy?" Tiểu Mã nhìn bốn phía, trong lòng run sợ hỏi.
"Không có gì, đi thôi." Diệp Thiếu Dương không có tâm tư mà đi giải thích, trong lòng mang theo lo sợ không yên, yên lặng phân tích: Kẻ này, chính mình nhìn không thấy, m Dương Kính cũng chiếu không ra, tu vi của nó mạnh đến nhường nào? Chẳng lẽ mình đã đoán đúng, là tà thần hoặc là yêu tiên?
Nhưng mà, nó đã có thực lực ẩn thân ngay trước mắt mình, vì cái gì lại lặng lẽ rời đi?
Hoàn toàn không nghĩ ra.
Trở lại nhà của Diệp Quân, may mắn cả nhà vẫn còn thức, phòng ngủ đèn vẫn sáng. Sau khi, Diệp Thiếu Dương gõ cửa, Diệp Quân tới mở cửa, thuận miệng hỏi vài câu, Diệp Thiếu Dương trả lời lấy lệ rồi thôi. Diệp Quân giao một chuỗi chìa khóa cho hắn, để cho hắn thuận tiện, chủ động việc ra vào.
Hành động này chính là đã coi hắn là người một nhà, làm Diệp Thiếu Dương có chút cảm động.
Hai người rửa sạch chân, trở lại trong phòng. DTD trong lòng có điều phải suy nghĩ, nên cũng không nói gì vớiTiểu Mã. Tiểu Mã vì thế nằm ở trên giường mình, cùng Vương
Bình giao lưu qua WeChat.
DTD ngủ không được, tràn ngập cả tâm trí là những chi tiết về sự kiện vừa rồi. Từ từ suy nghĩ một lượt, trong giây lát chợt nghĩ đến cái gì, lấy ra m Dương Kính, rồi đem một sợi thần thức của mình thẩm thấu đi vào.
Vẫn là cảnh tượng cũ, Hỗn Độn đang khoanh chân ngồi trên nền cỏ.
Diệp Thiếu Dương hoài nghi từ đó đến bây giờ, có phải hắn vẫn duy trì tư thế như vậy, chưa hề xê dịch chút nào.
"Ngươi tu luyện tại đây, có vẻ cũng không tệ lắm nhỉ?"
"Khó mà tìm được một nơi thanh tĩnh như nơi này" . Hỗn Độn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, tuy rằng khuôn mặt vẫn bị vành nón che khuất, nhưng Diệp Thiếu Dương cảm giác được hắn đang nhìn chính mình.
"Ta không muốn cùng người chết nói chuyện, ngươi đi đi." Hỗn Độn nhàn nhạt nói.
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, "Ngươi là nói, ta sắp chết?"
"Ngươi vừa rồi hẳn là phải chết, ta không biết hắn vì cái gì buông tha ngươi."
Diệp Thiếu Dương lại lần nữa ngạc nhiên, bất quá Hỗn Độn nói, cũng là xác minh việc chính mình suy đoán.
"Ngươi đã biết tất cả?"
"Không biết, nhưng tại thời điểm mặt kính đối diện với hắn, ta đã thấy được." Hỗn Độn nhẹ nhàng cười: "Ngươi tìm ta, còn không phải là muốn hỏi cái này sao?"
Một lời nói toạc ra tâm tư của Diệp Thiếu Dương: Tại cái lúc mà mình dùng m Dương Kính chiếu khắp chung quanh, tuy rằng cái gì cũng không phát hiện, nhưng Hỗn Độn chắc chắc nhìn thấy, cho nên mới nảy sinh ý định tìm hắn để hỏi.
Diệp Thiếu Dương nói: "Ngươi không muốn nói cho ta biết đúng không?"
"Ta sẽ không nói cho ngươi," Hỗn Độn nhìn hắn: "Chúng ta là kẻ thù, không phải bạn bè."
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.
"Điều duy nhất ta có thể nói chính là: Ngươi khả năng sẽ chết, mà tất cả mọi người ở nơi này, sẽ chôn cùng với ngươi. Chuyện này sẽ đến nhanh thôi"
DTD hít một hơi thật sâu, hắn tin tưởng Hỗn Độn sẽ không nói ngoa. Kẻ địch lần này, có lẽ sẽ rất mạnh. Nhưng điều này cũng kích phát tâm huyết hắn dâng trào, khẽ cười một tiếng: "Yên tâm đi, cho dù là bất kham như ngươi, chẳng phải cũng bị ta tóm gọn hay sao. Ai tới ta cũng không sợ"
Hỗn Độn không để bụng, nói: "Trước khi ngươi chết, có thể thả ta ra ngoài, ta sẽ không giúp ngươi, nhưng có thể nghĩ cách nói với Đạo Phong, báo thù cho ngươi."
DTD trong lòng chợt khẽ động, nói vậy chẳng lẽ "hắn biết Đạo Phong đang ở đâu?". Bất quá, cho dù hỏi hắn cũng sẽ không nói. Nên dứt khoát không hỏi cho rồi, nhún nhún vai nói " Cứ chờ đi, ngày đó sẽ không đến đâu".
Hỗn Độn không nói gì, chỉ búng khẽ ngón tay, phá nát tia thần thức này của hắn.
"Lần sau không cần gọi ta Hỗn Độn, ta họ Dương, kêu ta Dương công tử."
Dương công tử? Không chờ Diệp Thiếu Dương hỏi hắn tại sao lại họ Dương, thần thức liền không tự chủ được rời đi m Dương Kính. Bước ra từ m Dương Kính, tâm tình Diệp Thiếu Dương càng thêm nặng nề. Tuy rằng Hỗn Độn chưa nói ra thân phận của kẻ kia, nhưng từ lời hắn nói, lại là làm trong lòng phát lạnh: Chính mình sẽ chết, tất cả mọi người sẽ chết. .
Chính hắn tuy rằng không sợ nguy hiểm, nhưng là sợ sẽ liên lụy tới người khác. Không thể ngồi đợi thế này được, phải chủ động một chút.
Diệp Thiếu Dương đi đến gian ngoài, gặp Tiểu Mã, liền dùng sức vỗ mạnh lên vai hắn một cái, khiến hắn giật thót, súy chút nữa ngã úp mặt xuống đất.
Hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên là Diệp Thiếu Dương, đang muốn mở miệng mắng, Diệp Thiếu Dương đã nói: "Đi nào, đến giờ làm chính sự rồi."
"Chính sự? Cái gì là chính sự?"
"Đến nhà Ngô lão thái, nhìn xem rốt cuộc là cái gì."
Tiểu Mã ngây người, "Ngay bây giờ? Lúc trước không phải nói, không cần rút dây động rừng sao?"
Ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng chân đã bắt đầu xỏ giày.
Diệp Thiếu Dương nói: "Chúng ta lén đi qua, chưa chắc sẽ bị phát hiện, mà cho dù là bị phát hiện, cũng không có gì."
Hai người lặng lẽ ra cửa, hướng nhà Ngô lão thái mà đi. Trên đường, DTD nói cho Tiểu Mã, kẻ đêm nay đột nhiên xuất hiện, tám phần mười là cùng một bọn với Ngô lão thái. Hắn nếu
theo dõi mình, nghĩa là mình đã bại lộ. Nên phải ra tay sớm, đem manh mối này điều tra
cho rõ ràng.
Đi một hơi tới bờ tường vây, Tiểu Mã nhớ tới những con quái miêu ngày đó, có chút sợ hãi, oán giận nói: "Chính ngươi đi là được, còn dắt theo ta làm gì"
"Ta chỉ có hai tay, đợi lát nữa may mắn tìm được cái bình, ngươi ôm, ta cản phía sau, nếu không chỉ có một mình ta, như thế nào đem cái bình mang ra được?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.