Chương 410: Báo Ứng Quá Nặng
Thanh Tử
30/03/2018
Diệp Thiếu Dương thất sắc cả kinh, mắng "Tiểu tử
nhà ngươi trong cái họa lại có cái may a, đã tẩy đi máu hắc cẩu, lại phá đi phong ấn Bạch Y Nhân lấy đi Thái Ất Phất Trần, xem ta dạy bảo ngươi
đây!"
Hồ Uy cười lạnh một tiếng, vung tay, ném ra tám tấm linh phù, bay lên xoay một vòng, dựa theo bát phương chi vị, tác pháp giữa không trung.
Trương Tiểu Nhị "Hả" một tiếng, đối Mã Thừa nói "Cả người tên này ướt đẫm, linh phù không bị thấm nước làm hư sao, hắn cất ở đâu mà giỏi thế?"
Mã Thừa buồn bực nói "Cô toàn để ý đi đâu thôi."
Trương Tiểu Nhụy nói "Tôi chỉ cảm thấy mấy chuyện này phản vật chất quá."
Mã Thừa nhìn nàng bĩu môi, nói "Cô cảm thấy mấy chuyện này khoa học lắm à?"
Trương Tiểu Nhi không nói gì, đành phải cứng miệng.
Bên kia, Hồ Uy đã kết ấn xong, lấy phất trần làm bút, vẽ ra một chữ "Sắc" cực lớn, vẽ hình rồng rắn, hơi thở chưa tàn, tiếp theo hắn huy động linh lực của Thái Ất Phất Trần, điểm chữ "Sắc" lên trên tám tấm linh phù, đảo phất trần qua, cuốn lên chữ "Sắc", lao tới phía Diệp Thiếu Dương.
Chữ "Sắc" theo tám tấm linh phù bay nhanh trong gió, phát ra tiếng kêu xoen xoét.
Diệp Thiếu Dương kinh hãi "Ngươi có thể sử dụng Thái Ất Phất Trần!"
Hồ Uy hừ một tiếng nói "Đừng quên ta cũng là đệ tử Mao Sơn! Thái Ất Phất Trần cũng là chuyện nhỏ thôi."
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đè lại linh phù, đánh vọt sang một bên.
"Thái Ất Phất Trần mười năm bị phong ấn, Diệp Thiếu Dương, nhận lấy cái chết!"
Pháp khí đạo gia, phải lấy chữ "Dưỡng" làm trọng, thực chất ý nghĩ của nó là, hấp thu linh khí trời đất. Pháp khí luyện càng lâu, linh tính càng mạnh, một khi sử dụng, sẽ làm hao tổn linh khí, cho nên bình thường không thấy Diệp Thiếu Dương mang ra trừ lúc quá cần thiết.
Thái Ất Phất Trần này phong ấn Bạch Y Nhân hơn mười năm, dưỡng đủ linh khí, một khi mang ra, uy lực rất lớn, vốn dĩ nó cùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm vang danh thiên hạ, cùng nằm trong ba pháp khí mạnh nhất Mao Sơn Tông, cho nên Hồ Uy tin rằng nó có thể áp chế Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đánh bại Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương tuy rằng chưa tấn công, nhưng ánh mắt đã tóe lửa, toát ra một động thái vô cùng khẩn trương, Hồ Uy nhận ra điều này, trong lòng càng thêm đắc ý, càng cho rằng mình càng đánh càng thắng, vì thế hắn đưa toàn bộ cương khí trong cơ thể rót vào Thái Ất Phất Trần, mong rằng chỉ một nhát chí mạng có thể hạ được Diệp Thiếu Dương, coi như báo lại mối thù xưa.
"Thiên Địa Thanh Minh, Thái Ất Thiên Tôn, Phản Quét Thiên Hạ, Nhật Nguyệt Phân Minh!"
Trong nháy mắt Thái Ất Phất Trần và Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chạm vào nhau, Diệp Thiếu Dương đột nhiên niệm một tràng chú ngữ, cắn chót lưỡi, nhắm ngay Thái Ất Phất Trần, phun ra một búng máu, lạnh giọng quát "Pháp khí đều có linh tính, Linh Bảo Mao Sơn có thể thấy chủ nhân thực sự, còn không mau tới!"
Thái Ất Phất Trần bị máu dính phải, đột nhiên có tiếng kêu vù vù, kịch liệt run rẩy, Hồ Uy kinh sợ, dù đôi tay có cố sức mà nắm chặt, kết quả Thái Ất Phất Trần vẫn rời khỏi tay hắn, bay về trong tay Diệp Thiếu Dương.
"Tại sao. . ." Miệng Hồ Uy nỉ non, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng, vài giây sau, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém lên chữ "Sắc", không còn linh lực của Thái Ất Phất Trần chống đỡ, phù ấn bị công phá mạnh mẽ, kiếm khí đảo ngược lại, bổ lên đỉnh đầu Hồ Uy.
"Thái Ất Phất Trần, là pháp khí của nhà ta." Diệp Thiếu Dương điềm đạm nhìn hắn mà cười.
Một đống máu thịt, từ vết chém trên người Hồ Uy phun ra, trong nháy mắt thân hình hắn tách làm đôi, Diệp Thiếu Dương tay trái cầm một bông hoa Trạng, cắm vào ấn đường của Hồ Uy, kéo ra ngoài, một hư ảnh theo tay Diệp Thiếu Dương bay ra, là hồn phách của Hồ Uy.
"Bạch công tử cứu ta!" Hồn phách của Hồ Uy bị Diệp Thiếu Dương nắm trong tay, hướng về phía Bạch y nhân kêu to, nhưng lúc này, bên kia kiếm khí rồi bạch khí bay tán loạn, nội công bắn ra tứ phía, hiển nhiên đó là cuộc đấu sức giữa m Khôi Tướng Quân và Bạch Y Nhân, căn bản chúng không để ý chuyện khác.
"Đừng gào, không ai cứu ngươi được đâu." Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói, Hồ Uy còn muốn nói cái gì, nhưng trên đầu hắn từ lúc nào đã bị dán một lá Định Hồn Phù, Diệp Thiếu Dương lấy ra lá phù chứ hồn phách của Lý Thu Nga, vứt lên không trung, hồn phách Lý Thu Nga rơi xuống đất, căn bản nàng cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nàng chỉ nhìn Diệp Thiếu Dương, định nhào tới tấn công .
"Ấy Ấy, xem bên kia kìa !" Diệp Thiếu Dương bĩu môi nhìn hồn phách của Hồ Uy, Lý Thu Nga quay đầu nhìn lại, mới đầu nàng ngẩn ra một lúc, đột nhiên nhận ra đó là Hồ Uy, đôi tay nàng vò tóc, tiếng gầm rú nghe rất thê lương, nổ tan xác cùng vô số oán khí bay phụt ra, xé qua hồn phách Hồ Uy.
"Suýt nữa thì quên." Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá linh phù, bên trên có ba vệt máu quỷ màu xanh biếc, đúng là trước khi siêu độ cho ba cô gái bị Hồ Uy giết chết, hắn có dùng máu quỷ phết lên trên.
Đôi tay lập tức kết ấn, niệm một lá Địa Hỏa Chú, đốt linh phù, địa hỏa thiêu đốt quỷ huyết, quỷ huyết không loang ra xung quanh, mà lại dần dần chìm xuống đất, theo những khe hở.
"Mao Sơn Thần Pháp, m Dương Giao Hợp, Quỷ Thần Tứ Phương, Phụng Chỉ Sắc Lệnh, Sở Cầu Oan Hồn, Tức Khắc Cho Qua! Thái Thượng Tam Thanh cấp cấp như luật lệnh!"
Diệp Thiếu Dương niệm xong, dùng sức dậm chân, trên mặt đất, đột nhiên có một bãi chất lỏng nhìn như máu, bên trong dần dần có ba đạo thân ảnh chui lên, tóc dài xõa ngang vai, mặc áo tang, Diệp Thiếu Dương không cần xem bộ dáng cũng biết đây là ba nữ quỷ, phía sau các nàng, lại bò lên môt người toàn thân da ngăm đen, là một quái nhân có đôi mắt giận dữ nhìn xung quanh.
Ba nữ quỷ thấy hồn phách Hồ Uy, lập tức kích động, kêu la thảm thiết ý đồ muốn tiến lên, quái nhân kia mở tay trái ra, phun ra ba đạo hắc khí, định thân ba nữ quỷ, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, một âm thanh thô kệch vang lên "Là ai câu hồn!"
Diệp Thiếu Dương biết tên này là Địa Tinh, quản lí quỷ dịch dưới âm phủ, cấp bậc tương đương với quỷ sai, cũng không có địa vị gì, bởi vậy nên cũng không cần quá khách khí với hắn, từ ba lô lấy ra một đống tiền giấy loại tốt đã cuẩn bị từ trước, đốt cho địa tinh, trong miệng hô "Mong Tổng Địa Đại Nhân cho qua."
Địa Tinh nhìn Diệp Thiếu Dương, có chút khó chịu nói "Hả?"
Diệp Thiếu Dương cũng không làm gì công phu nữa, lấy Thiên Sư Bài từ đai lưng ra, chìa ra cho Địa tinh.
Địa Tinh kia thất sắc, khom người nói "Hiểu rồi, hiểu rồi." Bàn tay hắn xoay một lần, thu ba đạo hắc khí kia trở về, lúc này ba con nữ quỷ nhào tới phía hồn phách của Hồ Uy, lúc này, hồn phách của Hồ Uy đã bị Lý Thu Nga gặm rớt nửa cái đầu.
Diệp Thiếu Dương giơ tay, xé tấm linh phù trên đầu Hồ Uy xuống, hô "Hôm nay bổn đạo gia ta làm chủ, các người hãy tự nhiên, có thù báo thù, xé nát hắn ra cho ta!"
Bốn nữ nhân tuân lệnh, cố gắng mà xé thân thể hồn phách của Hồ Uy. Linh phù bị bóc, thần thức Hồ Uy bị khôi phục, nhưng lúc này thân thể của hắn đã mất, không còn cái gì gọi là đạo pháp thiên sư thần thông như xưa nữa, chỉ biết lúc này hắn bị bốn nữ quỷ cắn xé, chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết to hơn một chút so với người bình thường thôi.
Hồ Uy tuy là thân quỷ, nhưng đối phương cũng là quỷ, giống hệt như người đánh người, không có gì có thể kiêng nể nữa, bốn nữ quỷ tranh nhau cấu xé, một người khoét mắt, một người xé da đầu. . .
"Diệp Thiếu Dương, Diệp thiên sư, tha ta. . ." Hồ Uy đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, buồn bã hô.
Hồ Uy cười lạnh một tiếng, vung tay, ném ra tám tấm linh phù, bay lên xoay một vòng, dựa theo bát phương chi vị, tác pháp giữa không trung.
Trương Tiểu Nhị "Hả" một tiếng, đối Mã Thừa nói "Cả người tên này ướt đẫm, linh phù không bị thấm nước làm hư sao, hắn cất ở đâu mà giỏi thế?"
Mã Thừa buồn bực nói "Cô toàn để ý đi đâu thôi."
Trương Tiểu Nhụy nói "Tôi chỉ cảm thấy mấy chuyện này phản vật chất quá."
Mã Thừa nhìn nàng bĩu môi, nói "Cô cảm thấy mấy chuyện này khoa học lắm à?"
Trương Tiểu Nhi không nói gì, đành phải cứng miệng.
Bên kia, Hồ Uy đã kết ấn xong, lấy phất trần làm bút, vẽ ra một chữ "Sắc" cực lớn, vẽ hình rồng rắn, hơi thở chưa tàn, tiếp theo hắn huy động linh lực của Thái Ất Phất Trần, điểm chữ "Sắc" lên trên tám tấm linh phù, đảo phất trần qua, cuốn lên chữ "Sắc", lao tới phía Diệp Thiếu Dương.
Chữ "Sắc" theo tám tấm linh phù bay nhanh trong gió, phát ra tiếng kêu xoen xoét.
Diệp Thiếu Dương kinh hãi "Ngươi có thể sử dụng Thái Ất Phất Trần!"
Hồ Uy hừ một tiếng nói "Đừng quên ta cũng là đệ tử Mao Sơn! Thái Ất Phất Trần cũng là chuyện nhỏ thôi."
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đè lại linh phù, đánh vọt sang một bên.
"Thái Ất Phất Trần mười năm bị phong ấn, Diệp Thiếu Dương, nhận lấy cái chết!"
Pháp khí đạo gia, phải lấy chữ "Dưỡng" làm trọng, thực chất ý nghĩ của nó là, hấp thu linh khí trời đất. Pháp khí luyện càng lâu, linh tính càng mạnh, một khi sử dụng, sẽ làm hao tổn linh khí, cho nên bình thường không thấy Diệp Thiếu Dương mang ra trừ lúc quá cần thiết.
Thái Ất Phất Trần này phong ấn Bạch Y Nhân hơn mười năm, dưỡng đủ linh khí, một khi mang ra, uy lực rất lớn, vốn dĩ nó cùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm vang danh thiên hạ, cùng nằm trong ba pháp khí mạnh nhất Mao Sơn Tông, cho nên Hồ Uy tin rằng nó có thể áp chế Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đánh bại Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương tuy rằng chưa tấn công, nhưng ánh mắt đã tóe lửa, toát ra một động thái vô cùng khẩn trương, Hồ Uy nhận ra điều này, trong lòng càng thêm đắc ý, càng cho rằng mình càng đánh càng thắng, vì thế hắn đưa toàn bộ cương khí trong cơ thể rót vào Thái Ất Phất Trần, mong rằng chỉ một nhát chí mạng có thể hạ được Diệp Thiếu Dương, coi như báo lại mối thù xưa.
"Thiên Địa Thanh Minh, Thái Ất Thiên Tôn, Phản Quét Thiên Hạ, Nhật Nguyệt Phân Minh!"
Trong nháy mắt Thái Ất Phất Trần và Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chạm vào nhau, Diệp Thiếu Dương đột nhiên niệm một tràng chú ngữ, cắn chót lưỡi, nhắm ngay Thái Ất Phất Trần, phun ra một búng máu, lạnh giọng quát "Pháp khí đều có linh tính, Linh Bảo Mao Sơn có thể thấy chủ nhân thực sự, còn không mau tới!"
Thái Ất Phất Trần bị máu dính phải, đột nhiên có tiếng kêu vù vù, kịch liệt run rẩy, Hồ Uy kinh sợ, dù đôi tay có cố sức mà nắm chặt, kết quả Thái Ất Phất Trần vẫn rời khỏi tay hắn, bay về trong tay Diệp Thiếu Dương.
"Tại sao. . ." Miệng Hồ Uy nỉ non, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng, vài giây sau, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém lên chữ "Sắc", không còn linh lực của Thái Ất Phất Trần chống đỡ, phù ấn bị công phá mạnh mẽ, kiếm khí đảo ngược lại, bổ lên đỉnh đầu Hồ Uy.
"Thái Ất Phất Trần, là pháp khí của nhà ta." Diệp Thiếu Dương điềm đạm nhìn hắn mà cười.
Một đống máu thịt, từ vết chém trên người Hồ Uy phun ra, trong nháy mắt thân hình hắn tách làm đôi, Diệp Thiếu Dương tay trái cầm một bông hoa Trạng, cắm vào ấn đường của Hồ Uy, kéo ra ngoài, một hư ảnh theo tay Diệp Thiếu Dương bay ra, là hồn phách của Hồ Uy.
"Bạch công tử cứu ta!" Hồn phách của Hồ Uy bị Diệp Thiếu Dương nắm trong tay, hướng về phía Bạch y nhân kêu to, nhưng lúc này, bên kia kiếm khí rồi bạch khí bay tán loạn, nội công bắn ra tứ phía, hiển nhiên đó là cuộc đấu sức giữa m Khôi Tướng Quân và Bạch Y Nhân, căn bản chúng không để ý chuyện khác.
"Đừng gào, không ai cứu ngươi được đâu." Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói, Hồ Uy còn muốn nói cái gì, nhưng trên đầu hắn từ lúc nào đã bị dán một lá Định Hồn Phù, Diệp Thiếu Dương lấy ra lá phù chứ hồn phách của Lý Thu Nga, vứt lên không trung, hồn phách Lý Thu Nga rơi xuống đất, căn bản nàng cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nàng chỉ nhìn Diệp Thiếu Dương, định nhào tới tấn công .
"Ấy Ấy, xem bên kia kìa !" Diệp Thiếu Dương bĩu môi nhìn hồn phách của Hồ Uy, Lý Thu Nga quay đầu nhìn lại, mới đầu nàng ngẩn ra một lúc, đột nhiên nhận ra đó là Hồ Uy, đôi tay nàng vò tóc, tiếng gầm rú nghe rất thê lương, nổ tan xác cùng vô số oán khí bay phụt ra, xé qua hồn phách Hồ Uy.
"Suýt nữa thì quên." Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá linh phù, bên trên có ba vệt máu quỷ màu xanh biếc, đúng là trước khi siêu độ cho ba cô gái bị Hồ Uy giết chết, hắn có dùng máu quỷ phết lên trên.
Đôi tay lập tức kết ấn, niệm một lá Địa Hỏa Chú, đốt linh phù, địa hỏa thiêu đốt quỷ huyết, quỷ huyết không loang ra xung quanh, mà lại dần dần chìm xuống đất, theo những khe hở.
"Mao Sơn Thần Pháp, m Dương Giao Hợp, Quỷ Thần Tứ Phương, Phụng Chỉ Sắc Lệnh, Sở Cầu Oan Hồn, Tức Khắc Cho Qua! Thái Thượng Tam Thanh cấp cấp như luật lệnh!"
Diệp Thiếu Dương niệm xong, dùng sức dậm chân, trên mặt đất, đột nhiên có một bãi chất lỏng nhìn như máu, bên trong dần dần có ba đạo thân ảnh chui lên, tóc dài xõa ngang vai, mặc áo tang, Diệp Thiếu Dương không cần xem bộ dáng cũng biết đây là ba nữ quỷ, phía sau các nàng, lại bò lên môt người toàn thân da ngăm đen, là một quái nhân có đôi mắt giận dữ nhìn xung quanh.
Ba nữ quỷ thấy hồn phách Hồ Uy, lập tức kích động, kêu la thảm thiết ý đồ muốn tiến lên, quái nhân kia mở tay trái ra, phun ra ba đạo hắc khí, định thân ba nữ quỷ, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, một âm thanh thô kệch vang lên "Là ai câu hồn!"
Diệp Thiếu Dương biết tên này là Địa Tinh, quản lí quỷ dịch dưới âm phủ, cấp bậc tương đương với quỷ sai, cũng không có địa vị gì, bởi vậy nên cũng không cần quá khách khí với hắn, từ ba lô lấy ra một đống tiền giấy loại tốt đã cuẩn bị từ trước, đốt cho địa tinh, trong miệng hô "Mong Tổng Địa Đại Nhân cho qua."
Địa Tinh nhìn Diệp Thiếu Dương, có chút khó chịu nói "Hả?"
Diệp Thiếu Dương cũng không làm gì công phu nữa, lấy Thiên Sư Bài từ đai lưng ra, chìa ra cho Địa tinh.
Địa Tinh kia thất sắc, khom người nói "Hiểu rồi, hiểu rồi." Bàn tay hắn xoay một lần, thu ba đạo hắc khí kia trở về, lúc này ba con nữ quỷ nhào tới phía hồn phách của Hồ Uy, lúc này, hồn phách của Hồ Uy đã bị Lý Thu Nga gặm rớt nửa cái đầu.
Diệp Thiếu Dương giơ tay, xé tấm linh phù trên đầu Hồ Uy xuống, hô "Hôm nay bổn đạo gia ta làm chủ, các người hãy tự nhiên, có thù báo thù, xé nát hắn ra cho ta!"
Bốn nữ nhân tuân lệnh, cố gắng mà xé thân thể hồn phách của Hồ Uy. Linh phù bị bóc, thần thức Hồ Uy bị khôi phục, nhưng lúc này thân thể của hắn đã mất, không còn cái gì gọi là đạo pháp thiên sư thần thông như xưa nữa, chỉ biết lúc này hắn bị bốn nữ quỷ cắn xé, chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết to hơn một chút so với người bình thường thôi.
Hồ Uy tuy là thân quỷ, nhưng đối phương cũng là quỷ, giống hệt như người đánh người, không có gì có thể kiêng nể nữa, bốn nữ quỷ tranh nhau cấu xé, một người khoét mắt, một người xé da đầu. . .
"Diệp Thiếu Dương, Diệp thiên sư, tha ta. . ." Hồ Uy đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, buồn bã hô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.