Chương 1057: Bí mật gia đình thầy tế (1)
Thanh Tử
18/08/2018
Mộ Thanh Phong nghiêm khắc nhìn cô nói:
“Chẳng lẽ em còn tính hủy hôn ước?”
Mộ Thanh Vũ cắn môi do dự trong chốc lát, tủi thân nói:
“Lúc trước người xác định hôn ước cũng đâu phải em, có ai thèm hỏi ý kiến của em đâu…”
Mộ Thanh Phong thấy vậy, nói:
“Em giống hệt mẹ, mẹ cũng thích văn hóa của người Hán, mà đã như vậy thì càng phải hiểu rõ được sự quan trọng của lời ước hẹn chứ, chúng ta lại là người Tương Tây, không lẽ đính hôn cũng phải hỏi ý kiến xem em có đồng ý hay không hả?
Hôn ước là do mẹ cùng người ta định ra từ trước, nếu bây giờ em bỏ qua thì chúng ta sau này còn mặt mũi đâu mà nhìn người, vậy còn không phải là qua cầu rút ván?”
Mộ Thanh Vũ cúi đầu thì thào nói:
“Vậy nên mới muốn em làm thí tốt phải không?”
Mộ Thanh Phong nghe vậy đứng phắt dậy trách mắng:
“Em nói như thế không khác nào bảo anh làm người xấu. Nếu Bảo Ca là loại ăn chơi đàn đúm, anh làm sao có thể đồng ý gả em cho nhà hắn?”
Thấy Mộ Thanh Vũ cúi đầu không nói lời nào, hắn cũng dịu lại bước tới vỗ vai cô nhẹ nhàng nói:
“Anh cũng chỉ có mình em là em gái, nên đương nhiên sẽ hy vọng em luôn được hạnh phúc, sau khi kết hôn nếu như bên nhà Bảo Ca ức hiếp em thì dù cho nhà họ có quyền to che trời đến mấy thì anh cũng đứng ra lấy công bằng cho em. Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của em, hãy nghe lời khuyên của anh một lần, anh sẽ không lừa gạt em.”
Mộ Thanh Vũ khẽ khóc nấc lên lại im lặng không đáp lại, đột nhiên quay qua nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, bỗng hiểu ra là cô đang nhờ mình nói thay vài lời, hắn nhấp môi nói:
“À thế này, tôi thấy mấy chuyện cưới hỏi như vầy vẫn nên tôn trọng đến ý kiến người nhà một chút chứ nhỉ?”
“Diệp tiên sinh,” Mộ Thanh Phong không quay lại mà nói:
“Anh can dự vào chuyện riêng nhà người khác thì có hơi bị bất lịch sự đấy nhỉ?”
Một câu chặn đứng lại làm Diệp Thiếu Dương không nói thêm được gì nữa.
Mộ Thanh Vũ nói:
“Thiếu Dương ca là bạn thân của em, đứng ra nói hộ em cũng là điều đương nhiên.”
“Anh là anh của em, ba mẹ không ở thì chuyện của em do anh đứng ra quyết định, không cần bất cứ kẻ nào đứng ra làm thay.”
Mộ Thanh Phong thở dài nhìn cô em gái rồi nói:
“Chờ lần thủy tai này chấm dứt anh sẽ đứng ra tổ chức lễ đính hôn, sau đó em nhớ phải chuẩn bị trước, anh tính rồi, ba tháng sau có ngày tốt, đến hôm đó sẽ cho đôi bên kết duyên vợ chồng, vậy cũng coi như là hoàn thành được tâm nguyện của anh.”
“Anh là người làm chủ trong nhà, nếu như anh không lấy vợ thì em cũng sẽ không lấy chồng.” Mộ Thanh Vũ đột nhiên kiếm được cớ lấy ra để chống đối.
Mộ Thanh Phong bật cười lên, mặt lại có chút ngượng ngùng, tính nói gì đó thì đột nhiên quay qua nhìn Diệp Thiếu Dương bảo:
“Chuyện này còn cần sự trợ giúp của người anh em Thiếu Dương này.”
Thái độ phải nói là chuyển một trăm tám mươi độ, cả cách xưng hô cũng đổi khác. Diệp Thiếu Dương nhất thời cũng không biết làm sao cho phải.
“Tiểu Ngọc hiện giờ giống như vẫn còn chưa có người yêu phải không?”
Mộ Thanh Phong cười:
“Người Miêu chúng ta thường hay nói thẳng vấn đề, Thiếu Dương cậu đừng có khách sáo.”
Diệp Thiếu Dương sực tỉnh mộng, hóa ra tên này để ý tới Nhuế Lãnh Ngọc! Không thể nhịn được nữa!
Nhưng xét đi xét lại thì mình đang có chuyện cần nhờ hắn ta, không thể từ chối thẳng thừng ngay được. Dù sao Nhuế Lãnh Ngọc cũng không có mặt tại đây, để hắn ta tự thương tự mến một hồi cũng chẳng thiếu cái gì, vì vậy mà gãi đầu trả lời ba phải sao cũng được:
“Tôi cũng không rõ chuyện này cho lắm, hình như là không có.”
Mộ Thanh Phong vội mời Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, mà cũng ngồi theo kể về mấy chuyện trước kia khi mà hắn quen biết Nhuế Lãnh Ngọc:
Năm trước. Nhuế Lãnh Ngọc một thân một mình tới Miêu Cương tìm hiểu truyền thống vu cổ bên này, không may bị một loại độc trùng trong núi cắn trúng, cũng lúc này gặp được Mộ Thanh Phong đang lên núi hái thuốc, hắn ta trị độc cho cô rồi đưa về nhà để hồi phục.
Nhuế Lãnh Ngọc biết được hắn là Vu sư nên nán lại một khoảng thời gian để học hỏi thêm chút vu thuật từ hắn.
“Khoảng thời gian đó, hai người bọn tôi như hình với bóng, tôi có thể nhận ra được là cô ấy cũng có chút tình cảm với tôi…” Mộ Thanh Phong cười khúc khích nói đồng thời nhớ lại cảm giác tốt đẹp lúc ấy, nên nào có để ý tới mặt Diệp Thiếu Dương đã đen như than.
“Sau khi cô ấy rời đi, hai bên vẫn giữ liên lạc với nhau, mà tôi lại là thầy tế trong tộc nên không thể đi ra khỏi Tương Tây được.”
Mộ Thanh Phong nâng tay vỗ vỗ lên vai Diệp Thiếu Dương cười.
“Tôi là người trong cuộc nên cũng không tiện mà đi nói thẳng với cô ấy, còn đang lo không có bà mối, vừa lúc người anh em Thiếu Dương đây thân quen với Tiểu Ngọc, cậu em giúp tôi nói vài lời đi…”
Kêu mình đi dắt mối cho hắn với Nhuế Lãnh Ngọc!
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy hắn cười tít mắt, thì lại muốn đấm cho hắn một phát, đánh tan nát đời hoa hắn càng tốt.
“Chuyện này…Ừ, nói qua điện thoại lại không tiện lắm, chờ giải quyết xong vấn đề của anh đi, tôi quay về hỏi dò vài câu thử.”
“Được được, chuyện thế này cũng chỉ có người Hán các cậu biết cách làm, tôi cũng không gấp gáp gì, cảm ơn cậu trước nha.”
Diệp Thiếu Dương thoáng nhìn về phía Mộ Thanh Vũ đang ủ rũ ngồi một bên, cũng chỉ biết thở dài.
Mộ Thanh Phong vốn định cho Diệp Thiếu Dương ngủ chung một phòng với mình, mà Diệp Thiếu Dương cũng không biết đây có phải là tập tục nơi này hay không, nhưng có kiểu nào thì chính hắn cũng nhất quyết không ngủ cùng phòng với một tên đàn ông.
Mộ Thanh Phong dọn cho hắn một gian phòng riêng.
Mộ Thanh Vũ vẫn ỉu xìu buồn bã suốt một ngày, nhưng vẫn làm một bàn đồ ăn, Mộ Thanh Phong thì lấy một bình rượu gạo nếp ra để nhậu chút đỉnh với Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lại không thích uống rượu nên chỉ chỉ nhấp môi qua loa.
Mà Mộ Thanh Phong thì lại uống cực giỏi, cứ nhâm nhi từ từ mà hết cả nửa bình lúc này rượu mới bén, mặt mũi đỏ như gấc, hắn lôi kéo Diệp Thiếu Dương nói:
“Nghe nói đạo sĩ các cậu rành về vẽ bùa, vậy có ngon được như bùa Thần Châu bên chúng tôi không?”
Trước đây Diệp Thiếu Dương cũng có nghe tới, bùa Thần Châu là dùng Thần Sa vẽ ra, khá thông dụng trong dân gian phía nam, các loại trường phái vu thuật cũng có dùng đến, trong đó đi đầu là Vu Môn của Miêu Cương.
Bùa Thần Châu có điểm gần giống với bùa trong Đạo Môn, nhưng mà nguyên lý chính yếu thì khác nhau hoàn toàn.
Pháp lực nguồn phát của bùa Thần Châu không phải là tín ngưỡng đối với Tam Thanh (1) mà là Vu Thần, cũng chính là mười hai vị Vu Tổ thời xa xưa, cho nên bùa Thần Châu không thể diệt trừ được yêu ma quỷ quái, cho dù là trừ tà, cũng là mượn vu lực của thần trấn áp, gần như là lấy độc trị độc.
Mộ Thanh Phong lấy một lá bùa trắng trong túi đeo bên hông ra, duỗi thẳng để lên bàn, tay nhúng vào Thần Sa vẽ lên giấy.
Diệp Thiếu Dương nhìn ra là hắn vẽ không phải là con chữ mà là một tranh trừu tượng.
Sau khi vẽ xong thì nắm lá bùa lên đọc một chuỗi thần chú bằng tiếng Miêu, tung lá bùa giữa không trung, bùa Thần Châu dần biến thành một mảnh màu đen, ngưng lại thành hình cái đầu lâu, ghê rợn vô cùng.
Miệng há to gầm rú thét gào, đến ngay cả Mộ Thanh Vũ ngồi bên cạnh cũng không chịu nổi mà nhíu mày lại.
Mộ Thanh Phong lấy tay đặt lên đỉnh đầu đầu lâu, lật bàn tay lại hút hết khí đen vào ngón cái, quấn lấy một vòng rồi hấp thu hoàn toàn.
Diệp Thiếu Dương để ý thấy hắn đeo một cái nhẫn khá to, màu vàng nhạt, đoán thầm hẳn là ngọc hoàng long hoặc là loại ngọc đặc biệt nào đó.
“Quỷ tượng hiện hóa. Bùa bên đạo môn có thể làm được không?” Mộ Thanh Phong thách thức hắn.
“Không thể.” Diệp Thiếu Dương thành thật trả lời.
Mộ Thanh Phong tỏ rõ sự đắc ý của hắn.
Ngay sau đó Diệp Thiếu Dương ung dung nói tiếp:
“Bùa đạo môn chí chú trọng vào trừ yêu diệt quỷ, thực tế thực dụng, không tạo ra được mấy loại ma thuật như thế này.”
Mộ Thanh Phong sầm mặt cười nhạt vài tiếng nói:
“Xem ra pháp lực của Diệp đạo trưởng cũng không phải hạng thấp yếu, chờ đến sau khi vào cổ mộ, tôi đây lại muốn nhìn thử coi bản lĩnh đạo môn của cậu cao tới đâu.”
***
(1) Tam Thanh: ba vị thần tối cao trong đạo giáo, gọi rõ là “Hư vô tự nhiên tam Thanh tam Cảnh tam Bảo Thiên Tôn”; chỉ là Ngọc Thanh (tức Nguyên Thủy Thiên Tôn), Thượng Thanh (tức Linh Bảo Thiên Tôn), Thái Thanh (tức Đạo Đức Thiên Tôn).
“Chẳng lẽ em còn tính hủy hôn ước?”
Mộ Thanh Vũ cắn môi do dự trong chốc lát, tủi thân nói:
“Lúc trước người xác định hôn ước cũng đâu phải em, có ai thèm hỏi ý kiến của em đâu…”
Mộ Thanh Phong thấy vậy, nói:
“Em giống hệt mẹ, mẹ cũng thích văn hóa của người Hán, mà đã như vậy thì càng phải hiểu rõ được sự quan trọng của lời ước hẹn chứ, chúng ta lại là người Tương Tây, không lẽ đính hôn cũng phải hỏi ý kiến xem em có đồng ý hay không hả?
Hôn ước là do mẹ cùng người ta định ra từ trước, nếu bây giờ em bỏ qua thì chúng ta sau này còn mặt mũi đâu mà nhìn người, vậy còn không phải là qua cầu rút ván?”
Mộ Thanh Vũ cúi đầu thì thào nói:
“Vậy nên mới muốn em làm thí tốt phải không?”
Mộ Thanh Phong nghe vậy đứng phắt dậy trách mắng:
“Em nói như thế không khác nào bảo anh làm người xấu. Nếu Bảo Ca là loại ăn chơi đàn đúm, anh làm sao có thể đồng ý gả em cho nhà hắn?”
Thấy Mộ Thanh Vũ cúi đầu không nói lời nào, hắn cũng dịu lại bước tới vỗ vai cô nhẹ nhàng nói:
“Anh cũng chỉ có mình em là em gái, nên đương nhiên sẽ hy vọng em luôn được hạnh phúc, sau khi kết hôn nếu như bên nhà Bảo Ca ức hiếp em thì dù cho nhà họ có quyền to che trời đến mấy thì anh cũng đứng ra lấy công bằng cho em. Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của em, hãy nghe lời khuyên của anh một lần, anh sẽ không lừa gạt em.”
Mộ Thanh Vũ khẽ khóc nấc lên lại im lặng không đáp lại, đột nhiên quay qua nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, bỗng hiểu ra là cô đang nhờ mình nói thay vài lời, hắn nhấp môi nói:
“À thế này, tôi thấy mấy chuyện cưới hỏi như vầy vẫn nên tôn trọng đến ý kiến người nhà một chút chứ nhỉ?”
“Diệp tiên sinh,” Mộ Thanh Phong không quay lại mà nói:
“Anh can dự vào chuyện riêng nhà người khác thì có hơi bị bất lịch sự đấy nhỉ?”
Một câu chặn đứng lại làm Diệp Thiếu Dương không nói thêm được gì nữa.
Mộ Thanh Vũ nói:
“Thiếu Dương ca là bạn thân của em, đứng ra nói hộ em cũng là điều đương nhiên.”
“Anh là anh của em, ba mẹ không ở thì chuyện của em do anh đứng ra quyết định, không cần bất cứ kẻ nào đứng ra làm thay.”
Mộ Thanh Phong thở dài nhìn cô em gái rồi nói:
“Chờ lần thủy tai này chấm dứt anh sẽ đứng ra tổ chức lễ đính hôn, sau đó em nhớ phải chuẩn bị trước, anh tính rồi, ba tháng sau có ngày tốt, đến hôm đó sẽ cho đôi bên kết duyên vợ chồng, vậy cũng coi như là hoàn thành được tâm nguyện của anh.”
“Anh là người làm chủ trong nhà, nếu như anh không lấy vợ thì em cũng sẽ không lấy chồng.” Mộ Thanh Vũ đột nhiên kiếm được cớ lấy ra để chống đối.
Mộ Thanh Phong bật cười lên, mặt lại có chút ngượng ngùng, tính nói gì đó thì đột nhiên quay qua nhìn Diệp Thiếu Dương bảo:
“Chuyện này còn cần sự trợ giúp của người anh em Thiếu Dương này.”
Thái độ phải nói là chuyển một trăm tám mươi độ, cả cách xưng hô cũng đổi khác. Diệp Thiếu Dương nhất thời cũng không biết làm sao cho phải.
“Tiểu Ngọc hiện giờ giống như vẫn còn chưa có người yêu phải không?”
Mộ Thanh Phong cười:
“Người Miêu chúng ta thường hay nói thẳng vấn đề, Thiếu Dương cậu đừng có khách sáo.”
Diệp Thiếu Dương sực tỉnh mộng, hóa ra tên này để ý tới Nhuế Lãnh Ngọc! Không thể nhịn được nữa!
Nhưng xét đi xét lại thì mình đang có chuyện cần nhờ hắn ta, không thể từ chối thẳng thừng ngay được. Dù sao Nhuế Lãnh Ngọc cũng không có mặt tại đây, để hắn ta tự thương tự mến một hồi cũng chẳng thiếu cái gì, vì vậy mà gãi đầu trả lời ba phải sao cũng được:
“Tôi cũng không rõ chuyện này cho lắm, hình như là không có.”
Mộ Thanh Phong vội mời Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, mà cũng ngồi theo kể về mấy chuyện trước kia khi mà hắn quen biết Nhuế Lãnh Ngọc:
Năm trước. Nhuế Lãnh Ngọc một thân một mình tới Miêu Cương tìm hiểu truyền thống vu cổ bên này, không may bị một loại độc trùng trong núi cắn trúng, cũng lúc này gặp được Mộ Thanh Phong đang lên núi hái thuốc, hắn ta trị độc cho cô rồi đưa về nhà để hồi phục.
Nhuế Lãnh Ngọc biết được hắn là Vu sư nên nán lại một khoảng thời gian để học hỏi thêm chút vu thuật từ hắn.
“Khoảng thời gian đó, hai người bọn tôi như hình với bóng, tôi có thể nhận ra được là cô ấy cũng có chút tình cảm với tôi…” Mộ Thanh Phong cười khúc khích nói đồng thời nhớ lại cảm giác tốt đẹp lúc ấy, nên nào có để ý tới mặt Diệp Thiếu Dương đã đen như than.
“Sau khi cô ấy rời đi, hai bên vẫn giữ liên lạc với nhau, mà tôi lại là thầy tế trong tộc nên không thể đi ra khỏi Tương Tây được.”
Mộ Thanh Phong nâng tay vỗ vỗ lên vai Diệp Thiếu Dương cười.
“Tôi là người trong cuộc nên cũng không tiện mà đi nói thẳng với cô ấy, còn đang lo không có bà mối, vừa lúc người anh em Thiếu Dương đây thân quen với Tiểu Ngọc, cậu em giúp tôi nói vài lời đi…”
Kêu mình đi dắt mối cho hắn với Nhuế Lãnh Ngọc!
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy hắn cười tít mắt, thì lại muốn đấm cho hắn một phát, đánh tan nát đời hoa hắn càng tốt.
“Chuyện này…Ừ, nói qua điện thoại lại không tiện lắm, chờ giải quyết xong vấn đề của anh đi, tôi quay về hỏi dò vài câu thử.”
“Được được, chuyện thế này cũng chỉ có người Hán các cậu biết cách làm, tôi cũng không gấp gáp gì, cảm ơn cậu trước nha.”
Diệp Thiếu Dương thoáng nhìn về phía Mộ Thanh Vũ đang ủ rũ ngồi một bên, cũng chỉ biết thở dài.
Mộ Thanh Phong vốn định cho Diệp Thiếu Dương ngủ chung một phòng với mình, mà Diệp Thiếu Dương cũng không biết đây có phải là tập tục nơi này hay không, nhưng có kiểu nào thì chính hắn cũng nhất quyết không ngủ cùng phòng với một tên đàn ông.
Mộ Thanh Phong dọn cho hắn một gian phòng riêng.
Mộ Thanh Vũ vẫn ỉu xìu buồn bã suốt một ngày, nhưng vẫn làm một bàn đồ ăn, Mộ Thanh Phong thì lấy một bình rượu gạo nếp ra để nhậu chút đỉnh với Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lại không thích uống rượu nên chỉ chỉ nhấp môi qua loa.
Mà Mộ Thanh Phong thì lại uống cực giỏi, cứ nhâm nhi từ từ mà hết cả nửa bình lúc này rượu mới bén, mặt mũi đỏ như gấc, hắn lôi kéo Diệp Thiếu Dương nói:
“Nghe nói đạo sĩ các cậu rành về vẽ bùa, vậy có ngon được như bùa Thần Châu bên chúng tôi không?”
Trước đây Diệp Thiếu Dương cũng có nghe tới, bùa Thần Châu là dùng Thần Sa vẽ ra, khá thông dụng trong dân gian phía nam, các loại trường phái vu thuật cũng có dùng đến, trong đó đi đầu là Vu Môn của Miêu Cương.
Bùa Thần Châu có điểm gần giống với bùa trong Đạo Môn, nhưng mà nguyên lý chính yếu thì khác nhau hoàn toàn.
Pháp lực nguồn phát của bùa Thần Châu không phải là tín ngưỡng đối với Tam Thanh (1) mà là Vu Thần, cũng chính là mười hai vị Vu Tổ thời xa xưa, cho nên bùa Thần Châu không thể diệt trừ được yêu ma quỷ quái, cho dù là trừ tà, cũng là mượn vu lực của thần trấn áp, gần như là lấy độc trị độc.
Mộ Thanh Phong lấy một lá bùa trắng trong túi đeo bên hông ra, duỗi thẳng để lên bàn, tay nhúng vào Thần Sa vẽ lên giấy.
Diệp Thiếu Dương nhìn ra là hắn vẽ không phải là con chữ mà là một tranh trừu tượng.
Sau khi vẽ xong thì nắm lá bùa lên đọc một chuỗi thần chú bằng tiếng Miêu, tung lá bùa giữa không trung, bùa Thần Châu dần biến thành một mảnh màu đen, ngưng lại thành hình cái đầu lâu, ghê rợn vô cùng.
Miệng há to gầm rú thét gào, đến ngay cả Mộ Thanh Vũ ngồi bên cạnh cũng không chịu nổi mà nhíu mày lại.
Mộ Thanh Phong lấy tay đặt lên đỉnh đầu đầu lâu, lật bàn tay lại hút hết khí đen vào ngón cái, quấn lấy một vòng rồi hấp thu hoàn toàn.
Diệp Thiếu Dương để ý thấy hắn đeo một cái nhẫn khá to, màu vàng nhạt, đoán thầm hẳn là ngọc hoàng long hoặc là loại ngọc đặc biệt nào đó.
“Quỷ tượng hiện hóa. Bùa bên đạo môn có thể làm được không?” Mộ Thanh Phong thách thức hắn.
“Không thể.” Diệp Thiếu Dương thành thật trả lời.
Mộ Thanh Phong tỏ rõ sự đắc ý của hắn.
Ngay sau đó Diệp Thiếu Dương ung dung nói tiếp:
“Bùa đạo môn chí chú trọng vào trừ yêu diệt quỷ, thực tế thực dụng, không tạo ra được mấy loại ma thuật như thế này.”
Mộ Thanh Phong sầm mặt cười nhạt vài tiếng nói:
“Xem ra pháp lực của Diệp đạo trưởng cũng không phải hạng thấp yếu, chờ đến sau khi vào cổ mộ, tôi đây lại muốn nhìn thử coi bản lĩnh đạo môn của cậu cao tới đâu.”
***
(1) Tam Thanh: ba vị thần tối cao trong đạo giáo, gọi rõ là “Hư vô tự nhiên tam Thanh tam Cảnh tam Bảo Thiên Tôn”; chỉ là Ngọc Thanh (tức Nguyên Thủy Thiên Tôn), Thượng Thanh (tức Linh Bảo Thiên Tôn), Thái Thanh (tức Đạo Đức Thiên Tôn).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.