Chương 1398: Cả nhà ăn hải sản (1)
Thanh Tử
17/10/2018
Thầy trò hai người gặp mặt với đám chưởng giáo, trưởng lão của mấy môn
phái, hai bên đều rất khách khí, cũng tuyệt đối không nói chuyện Long
Hoa hội, chỉ là kéo cái này kéo cái kia một phen, cái gì cũng tán gẫu.
Diệp Thiếu Dương và Thanh Vân Tử tới thăm một ngày, lại đi bờ biển lượn vòng, giữa trưa thời điểm trở về ăn cơm, Thanh Vân Tử hỏi Diệp Thiếu Dương: “Ngươi cảm thấy những người này thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
Thanh Vân Tử cười nói: “Không dám nói toàn bộ, ít nhất có một nửa tông môn, đều đang chờ xem Mao Sơn mất mặt. Bọn họ luôn luôn đều không hiểu được, vì sao Mao Sơn mỗi một đời chỉ có nhiều nhất hai đệ tử, lại có thể chiếm chặt một trong ‘Nam bắc nhị tông’, bọn họ cũng không biết, Mao Sơn thật sự mạnh ở chỗ nào.”
Diệp Thiếu Dương nghiêm túc nghe.
“Bọn họ luôn luôn chờ chúng ta xui xẻo, ngày kia Long Hoa hội, bọn họ đều đang chờ...” Thanh Vân Tử chỉ chỉ đầu mình: “Chờ Đạo Phong chết, chờ xem lão tử người đầu bạc tiễn người đầu xanh.”
Một loại cảm tình khó có thể nói nên lời tràn ngập ra ở trong lòng Diệp Thiếu Dương.
Cả buổi chiều, thầy trò hai người đem Bồng Lai đảo đi dạo hết, thời điểm đi dạo ở bên bờ, phát hiện mấy con hải đảm cùng cua, Thanh Vân Tử đột nhiên nổi hứng, kêu Diệp Thiếu Dương thu thập hải sản, bản thân đi Huyền Không quan đòi một cái nồi, dùng cành cây đặt ở trên bờ cát, đổ nước sạch vào, tính nấu hải sản ăn.
Có thể là bởi vì hải sản từ trước tới nay không có ai vớt, bên bờ còn nhiều tôm, cua, hải đảm vân vân. Thanh Vân Tử ở một bên chỉ huy, bảo Diệp Thiếu Dương nhặt rất nhiều.
Có thứ tốt không thể quên chia sẻ, Diệp Thiếu Dương bảo Thanh Vân Tử chờ, bản thân đi tìm Tứ Bảo.
Tứ Bảo vừa nghe nói có hải sản ăn, hưng phấn lập tức chảy nước miếng, kết quả vừa nghĩ đến sư thúc mình ngay tại trên đảo, khoảng cách gần như vậy, nếu như bị phát hiện, trên cơ bản là có thể cáo biệt tông môn.
“Sợ cái gì, hắn lại không biết, sao dễ dàng bị phát hiện như vậy chứ.” Diệp Thiếu Dương tiến một bước khuyên bảo.
“Không không không, cái này giống như là tiểu tức phụ ở dưới mí mắt trượng phu yêu đương vụng trộm, cho dù không bị phát hiện, tôi cũng lo lắng muốn chết, nào có tâm tình ăn. Tôi không đi.”
“Ta kháo, cậu so sánh thế này, nháy mắt khiến người ta nhớ tới phim của đảo quốc nha.”
Khuyên hồi lâu, Tứ Bảo chính là không đi, Diệp Thiếu Dương cũng đành phải thôi, một mình trở lại bờ biển. Lúc này trời đã tối rồi, đống lửa ở trên bờ cát phi thường bắt mắt. Diệp Thiếu Dương một đường đi tới, tập trung nhìn vào, nhất thời ngây người:
Trước khi đi, trước đống lửa còn chỉ có một mình Thanh Vân Tử, hiện tại đã có thêm mấy người.
Diệp Thiếu Dương lần lượt nhìn qua, Tô Khâm Chương, Đạo Phong, Dương Cung Tử... Nhuế Lãnh Ngọc!
Cái này không phải nằm mơ chứ?!
Diệp Thiếu Dương từng bước một chần chờ đi qua.
Đột nhiên một vật nện lên trên đầu, rơi ở trên mu bàn chân, lập tức bò đi, thế mà lại là một con tôm hùm!
Quay đầu nhìn, Thanh Vân Tử xắn ống quần đứng ở bờ biển, trong tay cầm theo một bó to hải tảo: “Thất thần làm gì, bên này có không ít rau biển, ngươi đi kiếm một chút đến ăn. Đúng rồi, trên tảng đá còn có không ít sứa, có thể cạo xuống cùng nhau nấu canh húp, nhanh lên!”
“Cái này...” Diệp Thiếu Dương nhìn mấy người trước mặt: “Bọn họ là sư phụ biến ra?”
“Ngươi biến một cái ta xem xem!”
Tô Khâm Chương cười nói: “Nhị sư huynh, đệ cùng nhị tẩu vừa mới lên bờ, đã tới đây tìm sư phụ, sư huynh vừa rồi không có đây.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, vẻ mặt rất điềm đạm, chỉ là nói cho hắn: em đã đến.
Diệp Thiếu Dương xoa xoa tay đi qua, nhìn Đạo Phong và Dương Cung Tử ngồi ở trước đống lửa, lẩm bẩm: “Lãnh Ngọc đến đây ta có thể lý giải, hai vị này...”
“Chúng ta cũng là vừa tới.” Dương Cung Tử nói: “Long Hoa hội sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng cần đến nghiên cứu địa hình.”
“Nhưng... hai người không sợ bị người ta phát hiện?”
Dương Cung Tử thản nhiên cười: “Mọi người đều biết với nhau, quyết chiến là ở trên Long Hoa hội, sớm động thủ, đối với ai cũng không có lợi.”
“Hơn nữa ta đã ở phụ cận cắm ngũ hành kỳ, không ai có thể xông vào.” Thanh Vân Tử nói xong, chỉ huy Tô Khâm Chương, đi tìm người của Huyền Không quan đòi một ít đồ ăn tới đây, mang thêm một thùng nước sạch.
Ở loại địa phương này, cùng đám người Đạo Phong ăn hải sản... Diệp Thiếu Dương vẫn khó tiếp thụ chuyện xảy ra trước mắt, chăm chú nhìn Đạo Phong nói: “Ngươi tới làm gì?”
“Ăn hải sản.”
“Ngươi đã chết, quỷ không thể ăn được đồ.”
“Vậy xem các ngươi ăn.”
Diệp Thiếu Dương còn muốn nói gì, một đạo linh quang từ trong ba lô bắn ra, đáp xuống đất, hình thành một hình người.
“Đạo Phong!”
Không đợi Đạo Phong phục hồi tinh thần, cả người Trần Lộ đã nhào vào trong lòng hắn, nước mũi nước mắt khóc lên.
Diệp Thiếu Dương nhìn trên một khuôn mặt như mặt than kia của Đạo Phong lộ ra biểu cảm kỳ quái, nhịn không được lớn tiếng cười lên.
Sắc mặt Dương Cung Tử lập tức trở nên rất khó coi.
“Được rồi, cô đứng lên đi, cô dậy trước được không?” Đạo Phong giãy dụa, đẩy nàng qua một bên nói: “Cô không sao chứ.”
“Không sao không sao, chỉ là nhớ anh!”
Khóe miệng Đạo Phong giật giật nói: “Sư phụ tôi bọn họ đều ở đây, cô yên tĩnh một chút đi, bằng không tôi đem cô nhốt vào trong ngọc phù.”
Trần Lộ bĩu môi, rất mất hứng, nhưng cũng không dám làm càn ăn đậu hủ hắn nữa, dựa sát vào hắn ngồi xuống, thường thường sờ tay hắn một cái, Đạo Phong cũng không thèm để ý tới cô.
Trong lòng Tô Khâm Chương ôm một đống đồ đi tới.
Sau đó một đám người cùng nhau nấu hải sản, đều rất ăn ý, chỉ thảo luận ăn, điều khác một mực không nói.
Sau khi vớt ra một nồi hải sản, đám người chấm dấm chua Tô Khâm Chương mang tới, trực tiếp ăn.
Hải sản hấp, cách ăn thuần túy nhất.
Đạo Phong, Dương Cung Tử và Trần Lộ ba người ăn không được, cũng không ngừng hít khí đối với hải sản, vẻ mặt cũng rất say mê, không khác lắm so với ăn.
Thanh Vân Tử cái gì cũng không nói, ra sức ăn, thỉnh thoảng uống một ngụm rượu Tô Khâm Chương đem tới, là rượu cao lương Huyền Không quan tự mình ủ, đựng ở trong cái vò. Lấy thân phận Thanh Vân Tử, tìm Huyền Không quan đòi chút rượu uống, tự nhiên là không có vấn đề.
Diệp Thiếu Dương bảo Thanh Vân Tử rót cho mình chút rượu, không có việc gì cũng uống mấy ngụm, nhìn Thanh Vân Tử cùng Đạo Phong ngồi ở bên đống lửa, trong lòng rất cảm khái nói: “Con nhớ rõ lúc còn nhỏ, ba chúng ta cùng đi khai quang, ở trong núi thường xuyên ăn như vậy, hoặc là nấu đồ, hoặc kiếm chút đồ thôn quê nướng.”
Đạo Phong nói: “Cái nồi Mao Sơn, ta đã gánh mười năm.”
Thanh Vân Tử hừ một tiếng nói: “Ngươi thì không tệ rồi, ngươi người này thích sạch sẽ, lần nào bắt được dã vị không phải vi sư ta phải đi mổ bụng.”
“Con đáng thương nhất, mỗi lần thêm nước kiểm củi lửa việc nào bẩn việc nào mệt đều là của con.”
Đạo Phong nói: “Ngươi ăn cũng nhiều nhất.”
Diệp Thiếu Dương và Thanh Vân Tử cười phá lên, ngay cả Đạo Phong khóe miệng cũng lộ ra mỉm cười.
“Đúng rồi sư phụ, còn có cái này, con ở bến tàu chuyên môn mua cho người.” Tô Khâm Chương lấy ra một cái túi giấy, là một con gà nướng.
Thanh Vân Tử xé một cái đùi gà, lại đưa cho Nhuế Lãnh Ngọc.
“Tạ... Sư phụ.” Nhuế Lãnh Ngọc đón lấy bắt đầu ăn.
Diệp Thiếu Dương và Thanh Vân Tử tới thăm một ngày, lại đi bờ biển lượn vòng, giữa trưa thời điểm trở về ăn cơm, Thanh Vân Tử hỏi Diệp Thiếu Dương: “Ngươi cảm thấy những người này thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
Thanh Vân Tử cười nói: “Không dám nói toàn bộ, ít nhất có một nửa tông môn, đều đang chờ xem Mao Sơn mất mặt. Bọn họ luôn luôn đều không hiểu được, vì sao Mao Sơn mỗi một đời chỉ có nhiều nhất hai đệ tử, lại có thể chiếm chặt một trong ‘Nam bắc nhị tông’, bọn họ cũng không biết, Mao Sơn thật sự mạnh ở chỗ nào.”
Diệp Thiếu Dương nghiêm túc nghe.
“Bọn họ luôn luôn chờ chúng ta xui xẻo, ngày kia Long Hoa hội, bọn họ đều đang chờ...” Thanh Vân Tử chỉ chỉ đầu mình: “Chờ Đạo Phong chết, chờ xem lão tử người đầu bạc tiễn người đầu xanh.”
Một loại cảm tình khó có thể nói nên lời tràn ngập ra ở trong lòng Diệp Thiếu Dương.
Cả buổi chiều, thầy trò hai người đem Bồng Lai đảo đi dạo hết, thời điểm đi dạo ở bên bờ, phát hiện mấy con hải đảm cùng cua, Thanh Vân Tử đột nhiên nổi hứng, kêu Diệp Thiếu Dương thu thập hải sản, bản thân đi Huyền Không quan đòi một cái nồi, dùng cành cây đặt ở trên bờ cát, đổ nước sạch vào, tính nấu hải sản ăn.
Có thể là bởi vì hải sản từ trước tới nay không có ai vớt, bên bờ còn nhiều tôm, cua, hải đảm vân vân. Thanh Vân Tử ở một bên chỉ huy, bảo Diệp Thiếu Dương nhặt rất nhiều.
Có thứ tốt không thể quên chia sẻ, Diệp Thiếu Dương bảo Thanh Vân Tử chờ, bản thân đi tìm Tứ Bảo.
Tứ Bảo vừa nghe nói có hải sản ăn, hưng phấn lập tức chảy nước miếng, kết quả vừa nghĩ đến sư thúc mình ngay tại trên đảo, khoảng cách gần như vậy, nếu như bị phát hiện, trên cơ bản là có thể cáo biệt tông môn.
“Sợ cái gì, hắn lại không biết, sao dễ dàng bị phát hiện như vậy chứ.” Diệp Thiếu Dương tiến một bước khuyên bảo.
“Không không không, cái này giống như là tiểu tức phụ ở dưới mí mắt trượng phu yêu đương vụng trộm, cho dù không bị phát hiện, tôi cũng lo lắng muốn chết, nào có tâm tình ăn. Tôi không đi.”
“Ta kháo, cậu so sánh thế này, nháy mắt khiến người ta nhớ tới phim của đảo quốc nha.”
Khuyên hồi lâu, Tứ Bảo chính là không đi, Diệp Thiếu Dương cũng đành phải thôi, một mình trở lại bờ biển. Lúc này trời đã tối rồi, đống lửa ở trên bờ cát phi thường bắt mắt. Diệp Thiếu Dương một đường đi tới, tập trung nhìn vào, nhất thời ngây người:
Trước khi đi, trước đống lửa còn chỉ có một mình Thanh Vân Tử, hiện tại đã có thêm mấy người.
Diệp Thiếu Dương lần lượt nhìn qua, Tô Khâm Chương, Đạo Phong, Dương Cung Tử... Nhuế Lãnh Ngọc!
Cái này không phải nằm mơ chứ?!
Diệp Thiếu Dương từng bước một chần chờ đi qua.
Đột nhiên một vật nện lên trên đầu, rơi ở trên mu bàn chân, lập tức bò đi, thế mà lại là một con tôm hùm!
Quay đầu nhìn, Thanh Vân Tử xắn ống quần đứng ở bờ biển, trong tay cầm theo một bó to hải tảo: “Thất thần làm gì, bên này có không ít rau biển, ngươi đi kiếm một chút đến ăn. Đúng rồi, trên tảng đá còn có không ít sứa, có thể cạo xuống cùng nhau nấu canh húp, nhanh lên!”
“Cái này...” Diệp Thiếu Dương nhìn mấy người trước mặt: “Bọn họ là sư phụ biến ra?”
“Ngươi biến một cái ta xem xem!”
Tô Khâm Chương cười nói: “Nhị sư huynh, đệ cùng nhị tẩu vừa mới lên bờ, đã tới đây tìm sư phụ, sư huynh vừa rồi không có đây.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, vẻ mặt rất điềm đạm, chỉ là nói cho hắn: em đã đến.
Diệp Thiếu Dương xoa xoa tay đi qua, nhìn Đạo Phong và Dương Cung Tử ngồi ở trước đống lửa, lẩm bẩm: “Lãnh Ngọc đến đây ta có thể lý giải, hai vị này...”
“Chúng ta cũng là vừa tới.” Dương Cung Tử nói: “Long Hoa hội sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng cần đến nghiên cứu địa hình.”
“Nhưng... hai người không sợ bị người ta phát hiện?”
Dương Cung Tử thản nhiên cười: “Mọi người đều biết với nhau, quyết chiến là ở trên Long Hoa hội, sớm động thủ, đối với ai cũng không có lợi.”
“Hơn nữa ta đã ở phụ cận cắm ngũ hành kỳ, không ai có thể xông vào.” Thanh Vân Tử nói xong, chỉ huy Tô Khâm Chương, đi tìm người của Huyền Không quan đòi một ít đồ ăn tới đây, mang thêm một thùng nước sạch.
Ở loại địa phương này, cùng đám người Đạo Phong ăn hải sản... Diệp Thiếu Dương vẫn khó tiếp thụ chuyện xảy ra trước mắt, chăm chú nhìn Đạo Phong nói: “Ngươi tới làm gì?”
“Ăn hải sản.”
“Ngươi đã chết, quỷ không thể ăn được đồ.”
“Vậy xem các ngươi ăn.”
Diệp Thiếu Dương còn muốn nói gì, một đạo linh quang từ trong ba lô bắn ra, đáp xuống đất, hình thành một hình người.
“Đạo Phong!”
Không đợi Đạo Phong phục hồi tinh thần, cả người Trần Lộ đã nhào vào trong lòng hắn, nước mũi nước mắt khóc lên.
Diệp Thiếu Dương nhìn trên một khuôn mặt như mặt than kia của Đạo Phong lộ ra biểu cảm kỳ quái, nhịn không được lớn tiếng cười lên.
Sắc mặt Dương Cung Tử lập tức trở nên rất khó coi.
“Được rồi, cô đứng lên đi, cô dậy trước được không?” Đạo Phong giãy dụa, đẩy nàng qua một bên nói: “Cô không sao chứ.”
“Không sao không sao, chỉ là nhớ anh!”
Khóe miệng Đạo Phong giật giật nói: “Sư phụ tôi bọn họ đều ở đây, cô yên tĩnh một chút đi, bằng không tôi đem cô nhốt vào trong ngọc phù.”
Trần Lộ bĩu môi, rất mất hứng, nhưng cũng không dám làm càn ăn đậu hủ hắn nữa, dựa sát vào hắn ngồi xuống, thường thường sờ tay hắn một cái, Đạo Phong cũng không thèm để ý tới cô.
Trong lòng Tô Khâm Chương ôm một đống đồ đi tới.
Sau đó một đám người cùng nhau nấu hải sản, đều rất ăn ý, chỉ thảo luận ăn, điều khác một mực không nói.
Sau khi vớt ra một nồi hải sản, đám người chấm dấm chua Tô Khâm Chương mang tới, trực tiếp ăn.
Hải sản hấp, cách ăn thuần túy nhất.
Đạo Phong, Dương Cung Tử và Trần Lộ ba người ăn không được, cũng không ngừng hít khí đối với hải sản, vẻ mặt cũng rất say mê, không khác lắm so với ăn.
Thanh Vân Tử cái gì cũng không nói, ra sức ăn, thỉnh thoảng uống một ngụm rượu Tô Khâm Chương đem tới, là rượu cao lương Huyền Không quan tự mình ủ, đựng ở trong cái vò. Lấy thân phận Thanh Vân Tử, tìm Huyền Không quan đòi chút rượu uống, tự nhiên là không có vấn đề.
Diệp Thiếu Dương bảo Thanh Vân Tử rót cho mình chút rượu, không có việc gì cũng uống mấy ngụm, nhìn Thanh Vân Tử cùng Đạo Phong ngồi ở bên đống lửa, trong lòng rất cảm khái nói: “Con nhớ rõ lúc còn nhỏ, ba chúng ta cùng đi khai quang, ở trong núi thường xuyên ăn như vậy, hoặc là nấu đồ, hoặc kiếm chút đồ thôn quê nướng.”
Đạo Phong nói: “Cái nồi Mao Sơn, ta đã gánh mười năm.”
Thanh Vân Tử hừ một tiếng nói: “Ngươi thì không tệ rồi, ngươi người này thích sạch sẽ, lần nào bắt được dã vị không phải vi sư ta phải đi mổ bụng.”
“Con đáng thương nhất, mỗi lần thêm nước kiểm củi lửa việc nào bẩn việc nào mệt đều là của con.”
Đạo Phong nói: “Ngươi ăn cũng nhiều nhất.”
Diệp Thiếu Dương và Thanh Vân Tử cười phá lên, ngay cả Đạo Phong khóe miệng cũng lộ ra mỉm cười.
“Đúng rồi sư phụ, còn có cái này, con ở bến tàu chuyên môn mua cho người.” Tô Khâm Chương lấy ra một cái túi giấy, là một con gà nướng.
Thanh Vân Tử xé một cái đùi gà, lại đưa cho Nhuế Lãnh Ngọc.
“Tạ... Sư phụ.” Nhuế Lãnh Ngọc đón lấy bắt đầu ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.