Chương 566: Chó cương thi
Thanh Tử
29/04/2018
Hai người vừa vào thôn, bọn Hành thi lập tức vây
công, bất quá đối với đại pháp sư như hai người mà nói bọn chúng không
phải là đối thủ, có nhiều hơn nữa cũng chỉ như cỏ rác, duy nhất chỉ có
đám Hành thi hóa chó là hơi phiền phức.
Loại chó này bị biến thành Hành thi, đầu không chịu nổi thi khí phụ tải, tét ra, răng nhọn mọc tràn lan trong mồm, nước bọt chảy màu đen, nhìn qua vô cùng hung tàn độc ác, còn đáng sợ hơn gấp mười lần so với chó dại.
Bọn chó Hành thi động tác linh mẫn, giỏi trốn tránh, không dễ đối phó, cũng may số lượng không nhiều, Diệp Thiếu Dương dùng tiền Ngũ Đế đánh chết mấy con, rốt cuộc cũng tìm thấy cửa nhà Lưu gia thôn, đạp cửa xông vào, nhìn thấy một màn buồn nôn:
Mấy chục Hành thi đưa tay vào trong lồng gà, lôi từng con gà ra, chia nhau tại chỗ, tay bẻ đầu gà răng rắc, miệng nhai thịt rốp rốp, khiến người nghe cảm thấy rùng mình.
Nhìn thấy hai món "Mỹ vị" vừa đưa đến, những con Hành thi hai mắt tỏa ánh sáng, thân thể chuyển động giống như bò sát nằm phục xuống đất, chuẩn bị dũng mãnh lao lên.
Diệp Thiếu Dương cầm trong Tảo Mộc Kiếm đâm chết bọn chúng, nhìn qua lồng gà đầy xác gà chết, uể oải nói: "Xem ra chúng ta đã tới muộn!"
Vừa mới dứt lời, bên tai đột nhiên nghe được tiếng gà gáy, quay đầu nhìn lại, mấy con gà đang đứng ngạo nghễ trên nóc nhà, dạo bước đi qua đi lại.
Không cần phải nói, mấy con gà này nhất định là vì trốn tránh truy sát mà bay lên trên nóc nhà, mặc dù Hành thi bao vây nhưng chúng nó là cương thi, không phải là quỷ, không có cách nào leo lên trên nóc nhà.
Diệp Thiếu Dương đi qua, giết chết mấy con Hành thi cản lối, nhìn lên nóc nhà cao hơn hai mét, nói với Nhuế Lãnh Ngọc: "Tôi bắt hay cô bắt?"
Nhuế Lãnh Ngọc không để ý tới hắn, phóng người leo lên, tay bám lấy mái hiên, chân đạp mạnh trên tường, vô cùng tiêu sái leo lên mái nhà.
Tốc độ quá nhanh, Diệp Thiếu Dương chỉ thấy hai bắp chân trắng nõn ở trước mặt, nhoáng một cái đã không thấy tăm hơi, có chút thất vọng, bực mình leo lên theo, sau đó cùng Nhuế Lãnh Ngọc bắt lấy mấy con gà trống, cắt chút mào gà, đổ một ít máu vào trong bình sứ nhỏ, sau đó lấy từ trong bọc ra một ít bột gạo nếp, vẩy lên trên thân bọn chúng.
"Các ngươi đại nạn không chết, lại hữu cơ cho Tiên gia, lập được công đức, cho phép các ngươi miễn đi một đao, có thể sống sót hay không, hãy dựa vào chính mình."
Mấy con gà bị hắn xua đuổi bay tán loạn trên nóc nhà, nhảy xuống đất, bởi vì trên thân có dính bột gạo nếp, khắc tinh với Hành thi, cho nên Hành thi không dám tới gần. Mấy con gà vừa ra cửa, có con đi tìm thức ăn, có con không tìm được đường mà đập cánh loạn xạ, kết quả bột gạo nếp trên thân bị rớt xuống, bị Hành thi lao lên cắn xé. Duy chỉ có một con sau khi ra cửa không hề dừng lại, lựa chọn lộ tuyến vô cùng chính xác, một đường hướng ra cửa thôn.
Con gà đó vừa đi ra khỏi cửa thôn, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, vươn cổ huýt dài, sau đó giương cánh bay đi.
Diệp Thiếu Dương mỉm cười, nói: "Trên đời này lại xuất hiện thêm một Nộ Tinh Kê Linh sau độ kiếp."
Nhuế Lãnh Ngọc cau mày nói: "Động vật tu luyện, không phải trải qua trăm năm mới có thể thành tinh sao?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Tu luyện phải dựa vào thời cơ, có người khổ tu mấy chục năm cũng không ngộ đạo, có người kinh lịch một chuyện nào đó mà trong nháy mắt khai khiếu, một lần liền ngộ đạo."
Hai người đứng trên nóc nhà quan sát bốn phía, càng ngày càng thấy nhiều Hành thi do ngửi được mùi người mà tụ tập bò tới, đông nghịt cả một góc đường.
Diệp Thiếu Dương nhìn cảnh tượng kinh khủng như vậy, hỏi Nhuế Lãnh Ngọc: "Có cảm giác giống tận thế hay không?"
Nhuế Lãnh Ngọc không phản bác, thì thầm nói: "Thời đại mạt pháp, quỷ yêu hoành hành, ta luôn cảm giác câu tiên đoán này sắp thành hiện thực."
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng cười hắc hắc: "Cảm giác của cô rất tốt!"
"Cảm giác cái gì?". Nhuế Lãnh Ngọc không hiểu hỏi.
"Quỷ yêu hoành hành, thiên hạ không người, chỉ còn hai chúng ta.". Diệp Thiếu Dương chép miệng nhìn đám Hành thi: "Chậc chậc, cảnh tượng này, nghĩ một hồi có cảm giác..."
Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng, khinh bỉ nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Cô và Uông Ngư rốt cuộc có quan hệ như thế nào?"
Nhuế Lãnh Ngọc mỉm cười không đáp, nhìn về nơi xa xôi, hỏi: "Diệp Thiếu Dương, nếu như hôm nay quả thật là tận thế, khắp thiên hạ đều là ma quỷ, ngươi biết rõ đấu không lại, ngươi sẽ làm gì?"
Diệp Thiếu Dương bước một bước ra sát mái hiên, nhìn đám Hành thi đang bò lồm cồm phía dưới, cầm Tảo Mộc Kiếm trong tay, chỉ về phía trước, từ tốn nói: "Đạo chi sở tại, tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hỉ!" (1)
(1) Tạm dịch: Chỗ của Đạo, dù có ngàn vạn người, ta vẫn bước tới. Trích từ câu của Mạnh Tử: “Tự phản nhi bất súc, tuy hạt khoan bác, ngô bất suỷ yên. Tự phản nhi súc, tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ “ (Tự xét bản thân mình thấy mình không ngay thẳng, tuy đối mặt với dân nghèo mặc áo vải thô, ta há không sợ sao? Tự xét bản thân mình thấy mình ngay thẳng, tuy đối phương có vạn người, ta cũng thản nhiên bước tới)
Diệp Thiếu Dương bày ra bộ dáng này, vốn cho rằng Nhuế Lãnh Ngọc sẽ bị mình mê hoặc, kết quả… Mái hiên chịu không nổi sức nặng của người, gãy cái rắc, Diệp Thiếu Dương không chút phòng bị, trực tiếp rớt xuống.
Những Hành thi bên dưới đang lao nhao vì không thể bò lên, đột nhiên trên trời rơi xuống “lương thực”, bọn chúng vội vàng duỗi hai tay ra nghênh đón.
Mái nhà chỉ cao hai, ba mét, căn bản không kịp làm gì, Diệp Thiếu Dương liền rơi vào đông đảo Hành thi, chỉ thấy từng cái miệng ô trọc nhào về phía người mình, thời khắc mấu chốt chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, một đống đầu người bị chặt đứt trước mắt, máu đen phún ra, đầu lăn lông lốc dưới đất.
Diệp Thiếu Dương đưa tay lau đi thi huyết, trợn mắt nhìn, tất cả hành thi đều bị cắt mất đầu, có hai con dơi màu vàng đang bay lượn trên trời.
Diệp Thiếu Dương dõi mắt nhìn theo, trông thấy hai con dơi bay vào trong tay Nhuế Lãnh Ngọc, nàng thu nó lại, mới biết đó không phải là dơi mà là pháp khí chuyên môn của nàng: Bức Dực Song Hoàn.
Nhìn Hành thi mất đầu chồng chất dưới thân mình, Diệp Thiếu Dương mới thở phào một cái, ngẩng đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, cười khổ: "May là cô xuất thủ kịp lúc, nếu không tôi không bị cắn chết cũng bị thương không hề nhẹ."
Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, nhíu mày, nói: "Đây chính là ‘Tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ’ của ngươi sao?"
"Ặc, không phải, không phải!". Diệp Thiếu Dương cười xấu hổ, nhìn chằm chằm vào Bức Dực Song Hoàn lấp lánh trong tay nàng: "Vừa chặt nhiều đầu Hành thi như vậy, vì sao nó không bẩn?"
"Làm từ thép xương rồng, thêm trầm kim hơn nghìn năm, lưỡi đao không thể dính máu."
"Vật phẩm tốt!". Diệp Thiếu Dương khen ngợi.
Lúc này, rất nhiều Hành thi đã tràn vào trong đình viện, hai người để đỡ tốn thời gian công sức nên đã lẻn ra từ cửa sau, đi đến cửa thôn, một đường chém giết quỷ tốt, trở lại trong kết giới.
Diệp Thiếu Dương tìm Diệp Bá, hỏi thăm tiến độ sưu tầm pháp dược , chờ hết thảy đã chuẩn bị xong xuôi, hắn lấy một cái bình, bỏ những thứ đã kiếm vào trong bình, trộn lẫn với máu gà, quấy lên, sau đó dùng lửa phù thiêu đốt… Hắn đến một cái gò đất, dùng bột mì trộn lẫn cồn, vẽ một vòng trên mặt đất.
Sau đó để lão Quách hỗ trợ , dựa theo phương vị tứ trụ cắm xuống đất bốn cái cọc gỗ, dùng hồng tuyến quấn quanh, sau đó dùng pháp dược phối trí viết linh phù, dán lên trên cọc gỗ, bố trí trận pháp hoàn tất hết hai mươi phút.
**************************************
Bên lề:
Trong truyện có nhắc đến Gà trống, tại sao lại là Gà trống mà không phải là loại động vật khác? Nhân đây cũng giới thiệu với các bạn Ngũ Đại Linh Sủng trong nhà: Chiêu tài ngăn sát! Ngũ đại linh sủng trấn trạch, tích phúc tụ tài vượng chủ…
Gà trống là một trong Ngũ Đại Linh Sủng, đứng thứ hai sau Linh Quy. Các loại linh sủng này không thể ăn, chỉ để nuôi nhằm trấn trạch, tích phúc, vượng tài, hóa sát, ngăn cản tai ương, trợ giúp gia đạo bình an.
Gà trống ứng với Chu Tước. Loại động vật này từ xưa hay dùng để khắc chế thiết âm tà ác.
Dương khí gà trống là nặng nhất, cũng là lớn nhất! Đặc biệt nuôi gà trống 5, 6 năm trở lên sẽ có cơ hội hiểu được lời ám chỉ của nó, bạn có thể quan sát, nếu nó cứ đứng mãi trước một nơi hoặc đi vòng vòng quanh một nơi nào đó thì có nghĩa là nơi đó có quỷ hoặc âm khí nặng. Điều này không phải là đạo hạnh, linh tính gì mà là trời sanh tương khắc! Tương tự như việc trời nóng thì băng tan! Có người nói dương khí người thịnh hơn loài gà, lời này không sai, nhưng bạn phải suy nghĩ kỹ, khi người nhìn thấy quỷ quái sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi, dương khí sẽ tán đi.
Mà gà trống thì khác. Gà trống thuần dương thiếu âm, trời sanh nó thích ăn những thứ có âm khí nặng, tỷ như giun rết, côn trùng dưới đất. Hơn nữa gà trống cũng không hiểu quỷ quái lè lưỡi, trợn mắt, nó chỉ biết là vật trước mặt này âm khí rất nặng, giống như sâu, đều bổ dưỡng, cho nên nhất định phải đi tới nếm thử một miếng.
Lại nói có những quỷ quái lệ khí sâu nặng mà đến gà trống cũng không chịu nổi nó, bạn sẽ phát hiện rất nhiều dị trạng trên người gà trống (tỷ như gà trống đang rất khỏe đột nhiên ủ rũ, rụng lông, bồn chồn bất an v.v….), như vậy thì bạn nên bỏ chạy đi là vừa. Mà thật ra chỉ có những hoàn cảnh và trường hợp đặc biệt thì quỷ mới có thể làm ảnh hưởng đến bạn, khi bạn chạy đến nơi khác đã biến đổi cấu trúc, nó sẽ không tác quái được nữa.
Nói một chút về việc chọn lựa gà trống và chăn nuôi nó nhé. Gà tốt nhất là bắt đầu nuôi từ bé, mà phải là gà trống xịn cơ. Mua tùy tiện gà trống bên ngoài thì mặc dù có dương khí, cũng có thể tránh ma quỷ, nhưng không hộ chủ, không có linh trí, hiệu quả giảm đi rất nhiều. Gà trống nhất định phải nuôi bằng độc trùng và ớt, có điều kiện thì cho nó uống chút rượu sẽ rất tốt (rượu tinh chất ngũ cốc, rất bổ cho động vật), để cho gà trống sưởi ấm dưới nắng mỗi ngày.
Đừng cho gà trống lai giống, hãy cho nó “nhịn” đi. Nếu như nó mổ bạn, hãy đánh nó! Gà trống càng hiền càng yếu đuối, phải để cho nó nhớ đánh không nhớ ăn! Bạn làm chủ nó, làm cho nó phục, nó mới có thể nhận thức bạn là chủ. Càng là gà trống hung hãn thì dương khí càng mạnh, càng lợi hại để trừ quỷ. Nếu như nhà bạn có mãnh quỷ hoặc là ở lâu tại nơi không sạch sẽ, bạn có thể nuôi một con gà trống uy mãnh làm cận vệ.
Máu gà dùng để vẽ bùa tương tự như chu sa, nhưng lợi hại hơn chu sa nhiều. Nguyên nhân là do máu gà có dương khí nặng, vẽ phù, quỷ có thể thấy rõ, hiệu lực dẫn tụ mạnh hơn rất nhiều. Mao Sơn phù đều luôn là những bức tranh mà quỷ thần có thể nhìn thấy, nhưng thật ra là một loại ký hiệu vũ trụ. Quỷ thần tồn tại khác với chúng ta, bọn họ không nhìn thấy thế giới của chúng ta, giống như chúng ta không nhìn thấy bọn họ, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy dương khí, cho nên cần máu gà để viết bùa. Mà máu gà chết còn có dương khí nặng như vậy, thế thì gà sống còn lợi hại đến mức nào?
Đẳng cấp gà trống có thể phân ra như sau”
1. Đệ nhất đẳng: Kim kê (gà cảnh), loài này nếu như có mắt phượng nữa thì sẽ nuôi lâu thành tinh, trở thành linh vật mạnh nhất.
2. Đệ nhị đẳng: Xích kê
3. Đệ tam đẳng: Bạch kê
Gà trống chỉ khắc âm linh, không khắc yêu vật, cũng không chiêu được tài, không làm an trạch, không tụ được vận, không cản được sát (nhưng sát tới gà trống vẫn có thể báo tin, nhưng bạn có nhìn ra được không là do mệnh số của bạn).
Loại chó này bị biến thành Hành thi, đầu không chịu nổi thi khí phụ tải, tét ra, răng nhọn mọc tràn lan trong mồm, nước bọt chảy màu đen, nhìn qua vô cùng hung tàn độc ác, còn đáng sợ hơn gấp mười lần so với chó dại.
Bọn chó Hành thi động tác linh mẫn, giỏi trốn tránh, không dễ đối phó, cũng may số lượng không nhiều, Diệp Thiếu Dương dùng tiền Ngũ Đế đánh chết mấy con, rốt cuộc cũng tìm thấy cửa nhà Lưu gia thôn, đạp cửa xông vào, nhìn thấy một màn buồn nôn:
Mấy chục Hành thi đưa tay vào trong lồng gà, lôi từng con gà ra, chia nhau tại chỗ, tay bẻ đầu gà răng rắc, miệng nhai thịt rốp rốp, khiến người nghe cảm thấy rùng mình.
Nhìn thấy hai món "Mỹ vị" vừa đưa đến, những con Hành thi hai mắt tỏa ánh sáng, thân thể chuyển động giống như bò sát nằm phục xuống đất, chuẩn bị dũng mãnh lao lên.
Diệp Thiếu Dương cầm trong Tảo Mộc Kiếm đâm chết bọn chúng, nhìn qua lồng gà đầy xác gà chết, uể oải nói: "Xem ra chúng ta đã tới muộn!"
Vừa mới dứt lời, bên tai đột nhiên nghe được tiếng gà gáy, quay đầu nhìn lại, mấy con gà đang đứng ngạo nghễ trên nóc nhà, dạo bước đi qua đi lại.
Không cần phải nói, mấy con gà này nhất định là vì trốn tránh truy sát mà bay lên trên nóc nhà, mặc dù Hành thi bao vây nhưng chúng nó là cương thi, không phải là quỷ, không có cách nào leo lên trên nóc nhà.
Diệp Thiếu Dương đi qua, giết chết mấy con Hành thi cản lối, nhìn lên nóc nhà cao hơn hai mét, nói với Nhuế Lãnh Ngọc: "Tôi bắt hay cô bắt?"
Nhuế Lãnh Ngọc không để ý tới hắn, phóng người leo lên, tay bám lấy mái hiên, chân đạp mạnh trên tường, vô cùng tiêu sái leo lên mái nhà.
Tốc độ quá nhanh, Diệp Thiếu Dương chỉ thấy hai bắp chân trắng nõn ở trước mặt, nhoáng một cái đã không thấy tăm hơi, có chút thất vọng, bực mình leo lên theo, sau đó cùng Nhuế Lãnh Ngọc bắt lấy mấy con gà trống, cắt chút mào gà, đổ một ít máu vào trong bình sứ nhỏ, sau đó lấy từ trong bọc ra một ít bột gạo nếp, vẩy lên trên thân bọn chúng.
"Các ngươi đại nạn không chết, lại hữu cơ cho Tiên gia, lập được công đức, cho phép các ngươi miễn đi một đao, có thể sống sót hay không, hãy dựa vào chính mình."
Mấy con gà bị hắn xua đuổi bay tán loạn trên nóc nhà, nhảy xuống đất, bởi vì trên thân có dính bột gạo nếp, khắc tinh với Hành thi, cho nên Hành thi không dám tới gần. Mấy con gà vừa ra cửa, có con đi tìm thức ăn, có con không tìm được đường mà đập cánh loạn xạ, kết quả bột gạo nếp trên thân bị rớt xuống, bị Hành thi lao lên cắn xé. Duy chỉ có một con sau khi ra cửa không hề dừng lại, lựa chọn lộ tuyến vô cùng chính xác, một đường hướng ra cửa thôn.
Con gà đó vừa đi ra khỏi cửa thôn, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, vươn cổ huýt dài, sau đó giương cánh bay đi.
Diệp Thiếu Dương mỉm cười, nói: "Trên đời này lại xuất hiện thêm một Nộ Tinh Kê Linh sau độ kiếp."
Nhuế Lãnh Ngọc cau mày nói: "Động vật tu luyện, không phải trải qua trăm năm mới có thể thành tinh sao?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Tu luyện phải dựa vào thời cơ, có người khổ tu mấy chục năm cũng không ngộ đạo, có người kinh lịch một chuyện nào đó mà trong nháy mắt khai khiếu, một lần liền ngộ đạo."
Hai người đứng trên nóc nhà quan sát bốn phía, càng ngày càng thấy nhiều Hành thi do ngửi được mùi người mà tụ tập bò tới, đông nghịt cả một góc đường.
Diệp Thiếu Dương nhìn cảnh tượng kinh khủng như vậy, hỏi Nhuế Lãnh Ngọc: "Có cảm giác giống tận thế hay không?"
Nhuế Lãnh Ngọc không phản bác, thì thầm nói: "Thời đại mạt pháp, quỷ yêu hoành hành, ta luôn cảm giác câu tiên đoán này sắp thành hiện thực."
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng cười hắc hắc: "Cảm giác của cô rất tốt!"
"Cảm giác cái gì?". Nhuế Lãnh Ngọc không hiểu hỏi.
"Quỷ yêu hoành hành, thiên hạ không người, chỉ còn hai chúng ta.". Diệp Thiếu Dương chép miệng nhìn đám Hành thi: "Chậc chậc, cảnh tượng này, nghĩ một hồi có cảm giác..."
Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng, khinh bỉ nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Cô và Uông Ngư rốt cuộc có quan hệ như thế nào?"
Nhuế Lãnh Ngọc mỉm cười không đáp, nhìn về nơi xa xôi, hỏi: "Diệp Thiếu Dương, nếu như hôm nay quả thật là tận thế, khắp thiên hạ đều là ma quỷ, ngươi biết rõ đấu không lại, ngươi sẽ làm gì?"
Diệp Thiếu Dương bước một bước ra sát mái hiên, nhìn đám Hành thi đang bò lồm cồm phía dưới, cầm Tảo Mộc Kiếm trong tay, chỉ về phía trước, từ tốn nói: "Đạo chi sở tại, tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hỉ!" (1)
(1) Tạm dịch: Chỗ của Đạo, dù có ngàn vạn người, ta vẫn bước tới. Trích từ câu của Mạnh Tử: “Tự phản nhi bất súc, tuy hạt khoan bác, ngô bất suỷ yên. Tự phản nhi súc, tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ “ (Tự xét bản thân mình thấy mình không ngay thẳng, tuy đối mặt với dân nghèo mặc áo vải thô, ta há không sợ sao? Tự xét bản thân mình thấy mình ngay thẳng, tuy đối phương có vạn người, ta cũng thản nhiên bước tới)
Diệp Thiếu Dương bày ra bộ dáng này, vốn cho rằng Nhuế Lãnh Ngọc sẽ bị mình mê hoặc, kết quả… Mái hiên chịu không nổi sức nặng của người, gãy cái rắc, Diệp Thiếu Dương không chút phòng bị, trực tiếp rớt xuống.
Những Hành thi bên dưới đang lao nhao vì không thể bò lên, đột nhiên trên trời rơi xuống “lương thực”, bọn chúng vội vàng duỗi hai tay ra nghênh đón.
Mái nhà chỉ cao hai, ba mét, căn bản không kịp làm gì, Diệp Thiếu Dương liền rơi vào đông đảo Hành thi, chỉ thấy từng cái miệng ô trọc nhào về phía người mình, thời khắc mấu chốt chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, một đống đầu người bị chặt đứt trước mắt, máu đen phún ra, đầu lăn lông lốc dưới đất.
Diệp Thiếu Dương đưa tay lau đi thi huyết, trợn mắt nhìn, tất cả hành thi đều bị cắt mất đầu, có hai con dơi màu vàng đang bay lượn trên trời.
Diệp Thiếu Dương dõi mắt nhìn theo, trông thấy hai con dơi bay vào trong tay Nhuế Lãnh Ngọc, nàng thu nó lại, mới biết đó không phải là dơi mà là pháp khí chuyên môn của nàng: Bức Dực Song Hoàn.
Nhìn Hành thi mất đầu chồng chất dưới thân mình, Diệp Thiếu Dương mới thở phào một cái, ngẩng đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, cười khổ: "May là cô xuất thủ kịp lúc, nếu không tôi không bị cắn chết cũng bị thương không hề nhẹ."
Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, nhíu mày, nói: "Đây chính là ‘Tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ’ của ngươi sao?"
"Ặc, không phải, không phải!". Diệp Thiếu Dương cười xấu hổ, nhìn chằm chằm vào Bức Dực Song Hoàn lấp lánh trong tay nàng: "Vừa chặt nhiều đầu Hành thi như vậy, vì sao nó không bẩn?"
"Làm từ thép xương rồng, thêm trầm kim hơn nghìn năm, lưỡi đao không thể dính máu."
"Vật phẩm tốt!". Diệp Thiếu Dương khen ngợi.
Lúc này, rất nhiều Hành thi đã tràn vào trong đình viện, hai người để đỡ tốn thời gian công sức nên đã lẻn ra từ cửa sau, đi đến cửa thôn, một đường chém giết quỷ tốt, trở lại trong kết giới.
Diệp Thiếu Dương tìm Diệp Bá, hỏi thăm tiến độ sưu tầm pháp dược , chờ hết thảy đã chuẩn bị xong xuôi, hắn lấy một cái bình, bỏ những thứ đã kiếm vào trong bình, trộn lẫn với máu gà, quấy lên, sau đó dùng lửa phù thiêu đốt… Hắn đến một cái gò đất, dùng bột mì trộn lẫn cồn, vẽ một vòng trên mặt đất.
Sau đó để lão Quách hỗ trợ , dựa theo phương vị tứ trụ cắm xuống đất bốn cái cọc gỗ, dùng hồng tuyến quấn quanh, sau đó dùng pháp dược phối trí viết linh phù, dán lên trên cọc gỗ, bố trí trận pháp hoàn tất hết hai mươi phút.
**************************************
Bên lề:
Trong truyện có nhắc đến Gà trống, tại sao lại là Gà trống mà không phải là loại động vật khác? Nhân đây cũng giới thiệu với các bạn Ngũ Đại Linh Sủng trong nhà: Chiêu tài ngăn sát! Ngũ đại linh sủng trấn trạch, tích phúc tụ tài vượng chủ…
Gà trống là một trong Ngũ Đại Linh Sủng, đứng thứ hai sau Linh Quy. Các loại linh sủng này không thể ăn, chỉ để nuôi nhằm trấn trạch, tích phúc, vượng tài, hóa sát, ngăn cản tai ương, trợ giúp gia đạo bình an.
Gà trống ứng với Chu Tước. Loại động vật này từ xưa hay dùng để khắc chế thiết âm tà ác.
Dương khí gà trống là nặng nhất, cũng là lớn nhất! Đặc biệt nuôi gà trống 5, 6 năm trở lên sẽ có cơ hội hiểu được lời ám chỉ của nó, bạn có thể quan sát, nếu nó cứ đứng mãi trước một nơi hoặc đi vòng vòng quanh một nơi nào đó thì có nghĩa là nơi đó có quỷ hoặc âm khí nặng. Điều này không phải là đạo hạnh, linh tính gì mà là trời sanh tương khắc! Tương tự như việc trời nóng thì băng tan! Có người nói dương khí người thịnh hơn loài gà, lời này không sai, nhưng bạn phải suy nghĩ kỹ, khi người nhìn thấy quỷ quái sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi, dương khí sẽ tán đi.
Mà gà trống thì khác. Gà trống thuần dương thiếu âm, trời sanh nó thích ăn những thứ có âm khí nặng, tỷ như giun rết, côn trùng dưới đất. Hơn nữa gà trống cũng không hiểu quỷ quái lè lưỡi, trợn mắt, nó chỉ biết là vật trước mặt này âm khí rất nặng, giống như sâu, đều bổ dưỡng, cho nên nhất định phải đi tới nếm thử một miếng.
Lại nói có những quỷ quái lệ khí sâu nặng mà đến gà trống cũng không chịu nổi nó, bạn sẽ phát hiện rất nhiều dị trạng trên người gà trống (tỷ như gà trống đang rất khỏe đột nhiên ủ rũ, rụng lông, bồn chồn bất an v.v….), như vậy thì bạn nên bỏ chạy đi là vừa. Mà thật ra chỉ có những hoàn cảnh và trường hợp đặc biệt thì quỷ mới có thể làm ảnh hưởng đến bạn, khi bạn chạy đến nơi khác đã biến đổi cấu trúc, nó sẽ không tác quái được nữa.
Nói một chút về việc chọn lựa gà trống và chăn nuôi nó nhé. Gà tốt nhất là bắt đầu nuôi từ bé, mà phải là gà trống xịn cơ. Mua tùy tiện gà trống bên ngoài thì mặc dù có dương khí, cũng có thể tránh ma quỷ, nhưng không hộ chủ, không có linh trí, hiệu quả giảm đi rất nhiều. Gà trống nhất định phải nuôi bằng độc trùng và ớt, có điều kiện thì cho nó uống chút rượu sẽ rất tốt (rượu tinh chất ngũ cốc, rất bổ cho động vật), để cho gà trống sưởi ấm dưới nắng mỗi ngày.
Đừng cho gà trống lai giống, hãy cho nó “nhịn” đi. Nếu như nó mổ bạn, hãy đánh nó! Gà trống càng hiền càng yếu đuối, phải để cho nó nhớ đánh không nhớ ăn! Bạn làm chủ nó, làm cho nó phục, nó mới có thể nhận thức bạn là chủ. Càng là gà trống hung hãn thì dương khí càng mạnh, càng lợi hại để trừ quỷ. Nếu như nhà bạn có mãnh quỷ hoặc là ở lâu tại nơi không sạch sẽ, bạn có thể nuôi một con gà trống uy mãnh làm cận vệ.
Máu gà dùng để vẽ bùa tương tự như chu sa, nhưng lợi hại hơn chu sa nhiều. Nguyên nhân là do máu gà có dương khí nặng, vẽ phù, quỷ có thể thấy rõ, hiệu lực dẫn tụ mạnh hơn rất nhiều. Mao Sơn phù đều luôn là những bức tranh mà quỷ thần có thể nhìn thấy, nhưng thật ra là một loại ký hiệu vũ trụ. Quỷ thần tồn tại khác với chúng ta, bọn họ không nhìn thấy thế giới của chúng ta, giống như chúng ta không nhìn thấy bọn họ, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy dương khí, cho nên cần máu gà để viết bùa. Mà máu gà chết còn có dương khí nặng như vậy, thế thì gà sống còn lợi hại đến mức nào?
Đẳng cấp gà trống có thể phân ra như sau”
1. Đệ nhất đẳng: Kim kê (gà cảnh), loài này nếu như có mắt phượng nữa thì sẽ nuôi lâu thành tinh, trở thành linh vật mạnh nhất.
2. Đệ nhị đẳng: Xích kê
3. Đệ tam đẳng: Bạch kê
Gà trống chỉ khắc âm linh, không khắc yêu vật, cũng không chiêu được tài, không làm an trạch, không tụ được vận, không cản được sát (nhưng sát tới gà trống vẫn có thể báo tin, nhưng bạn có nhìn ra được không là do mệnh số của bạn).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.