Chương 738: Chủ ý của đại tẩu (2)
Thanh Tử
02/06/2018
Bị hai việc như vậy cùng lúc làm phiền, Diệp Thiếu
Dương chẳng còn tâm trạng nào mà ngủ, quyết định tiếp tục thôi diễn Lạc
Thư, dùng nửa đêm thời gian còn lại suy đoán ra hai thiên, tinh thần hao tổn thật nhiều, liền đi tắm rửa, gột bỏ sự bức bối, trở lại trên
giường, toàn thân cơ hồ kiệt sức.
Điều tức một vòng Chu thiên, khôi phục lại một chút, sau đó lấy bốn thiên văn tự mà mình đã thôi diễn ra đọc, tuy tốn khá nhiều thời gian, nhưng kỳ thực mỗi thiên chỉ có chưa đầy trăm chữ.
Trong quá trình thôi diễn, Diệp Thiếu Dương cũng đã xem qua một lần, lúc này lại nhìn kỹ thêm lần nữa, quả nhiên có một thiên nói về cách thức thổ nạp dẫn khí nhập thể, thiên thứ nhất chủ công Nhậm Mạch, thiên thứ hai Đốc Mạch. . .
Trong lòng kinh ngạc vô cùng, chẳng lẽ toàn bộ Tiên Thiên Bát Quái thôi diễn ra, chính là Kỳ Kinh Bát Mạch trong cơ thể con người?
Đây rốt cuộc là pháp môn nội tu gì hả? Sao thấy có vẻ phức tạp hơn nhiều so với phương pháp điều khí Tiểu Chu Thiên?
Trong lòng bỗng nhiên ngơ ngẩn, Diệp Thiếu Dương cầm notebook, nhìn chữ viết trên đó, kinh hãi tới cực điểm, phải chăng. . . đây là phương pháp điều khí Đại Chu Thiên trong truyền thuyết?
Pháp môn Đạo gia tự thân tu luyện cương khí tên gọi "Chu Thiên Dưỡng Khí Thuật", là nội tu, vừa thổ vừa nạp, sinh thành cương khí, tích lũy dần dần, lắng đọng tại huyệt Khí Hải.
Cái gọi là tác pháp, chính là cương khí phối hợp pháp khí, thủ quyết, chú ngữ . v. v. . . , chuyển hoá cương khí để sử dụng, pháp khí đều chứa linh khí, có mạnh có yếu, cũng có thể tăng thêm pháp lực.
Pháp khí mạnh yếu, chủ yếu phụ thuộc vào vật liệu cũng như cách thức luyện chế, một pháp khí tốt, sau khi được khai quang tại Đạo tràng, đem cung phụng trên đại điện, hấp thu hương khói, hàng ngày nghe giảng đạo tụng kinh, linh khí tích lũy từng chút một, sau đó lại được dùng để giết quỷ hàng yêu, tăng thêm sát khí, trải qua mấy trăm thậm chí ngàn năm tích lũy, mới có thể hình thành.
Đừng nói đến một số pháp khí thượng đẳng đương thời, như:
Tùng Văn Cổ Định Kiếm & Ngọc Thanh Phất Trần của Long Hổ Sơn
Tam đại pháp khí: Tỳ Hưu Ấn, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, Thái Ất Phất Trần của Mao Sơn
Thái Thượng Càn Khôn Khuyên của Chung Nam Sơn
Ngũ Bảo Kim Liên của Nga Mi Sơn
Kim Văn Bát Vu (hay còn gọi tắt là Kim Bát) của Ngũ Đài Sơn
đều là mấy đại tông môn ngàn năm truyền thừa, dù có là nhị đẳng pháp khí, hay mấy thứ lặt vặt trong tông môn cũng sẽ được cung phụng như vô thượng chí bảo.
Cho nên đối với pháp sư mà nói, một pháp khí tốt chính là khả ngộ bất khả cầu, ý muốn nói chỉ có thể ngẫu nhiên có được, vì thế phải dựa vào tự thân tu luyện là chính.
Phật gia lấy Tâm Kinh đả tọa, Đạo gia lấy thổ nạp Chu Thiên, đều không ngừng tích lũy tăng cường cương khí.
Tâm pháp thổ nạp của Đạo gia, đến từ "Thái Thượng Cảm Ứng Thiên", có ít nhất ngàn năm lịch sử, cơ sở thổ nạp điều tức dưỡng khí của đệ tử các môn phái Đạo gia khác nhau được gọi là "Tiểu Chu Thiên", cùng đối ứng với "Đại Chu Thiên" .
Đối với mọi người mà nói, sự tồn tại của"Đại Chu Thiên" chỉ là trong truyền thuyết. Diệp Thiếu Dương từng nghe sư phụ nói qua, nhưng cũng chỉ đại khái dăm ba câu, nói là "Đại Chu Thiên" tâm pháp chỉ tồn tại ở thời kỳ thượng cổ, sau đó bị Hồng Quân Lão Tổ thu hồi cùng với Tiên Thiên Bát Quái, hơn nữa còn hủy diệt hết thảy câu chữ có liên quan tới tâm pháp Đại Chu Thiên trong Đạo gia kinh điển.
Cho nên tuy thân là Thiên sư, Diệp Thiếu Dương cũng giống như những đệ tử Đạo môn khác, cũng chỉ biết tới "Đại Chu Thiên" như một cái tên mà thôi.
Nhìn câu chữ mà mình đã thôi diễn được ghi chép lại trên notebook, tâm trạng Diệp Thiếu Dương thực kích động: Từ cổ chí kim, đạo sĩ đều dùng Tiểu Chu Thiên thổ nạp, không có tâm pháp khác, mấy thiên văn tự trong tay mình đây, bất luận xem xét thế nào cũng là một phương pháp thổ nạp, có chút tương đồng với Tiểu Chu Thiên, nhưng lại phức tạp thâm ảo hơn nhiều.
Chẳng lẽ đây thực sự là Đại Chu Thiên?
Diệp Thiếu Dương tức khắc có một cảm giác như được hóa thân làm Trương Vô Kỵ, vô cùng kích động khi tìm được bí tịch "Cửu Dương Thần Công", hít một hơi thật sâu, niệm một lần Tĩnh Tâm Chú, ép bản thân phải bình tĩnh trở lại, cẩn thận suy nghĩ, thấy nhất định phải quay về Mao Sơn một chuyến.
Thứ nhất: báo lại manh mối về Đạo Phong, xem có thể đòi thêm được thứ gì tốt hay không, thứ hai: để sư phụ xem giúp mấy phần tâm pháp này, nhờ thầy phân tích một chút xem đây rốt cuộc có phải là tâm pháp Đại Chu Thiên, có thể tu luyện hay không.
Nếu đây thực sự là tâm pháp Đại Chu Thiên, thì đó chính là tạo hoá lớn của mình, nếu không phải thì sẽ giống như mấy loại thần công tà phái gì đó trong tiểu thuyết võ hiệp, luyện đến khi tẩu hỏa nhập ma, người không ra người quỷ không ra quỷ, cuối cùng hối hận cũng không kịp.
Thu mấy đồ vật cất vào trong ba lô, Diệp Thiếu Dương treo chuông chiêu hồn trên cửa sổ, sau đó lên giường nằm, trong đầu trăn trở suy nghĩ một vấn đề:
Đạo Phong vì sao lại muốn đưa Lạc Thư cho mình? Là ý tốt thật sự, hay có mục đích gì đó, nếu hắn không chết, vì sao không tới gặp mình?
"Tinh Tinh Tinh. . ." Không phải thanh âm của chuông chiêu hồn, mà là tin nhắn di động, Diệp Thiếu Dương cầm di động lên, mở ra thì thấy, là Nhuế Lãnh Ngọc gửi tới một tin nhắn: Sáng mai 8 giờ, nhà ga Cương Thành.
Diệp Thiếu Dương trong lòng vui sướng vô cùng, liền gửi lại một tin nhắn, nhân tiện hỏi nàng vì sao muộn như vậy còn chưa ngủ, muốn cùng nàng trò chuyện một hồi, nhưng chờ rất lâu, cũng không thấy tin nhắn gửi lại.
Đang định nhắm mắt ngủ, thì tin nhắn lại vang lên, Diệp Thiếu Dương cầm di động, nhìn thoáng qua thấy choáng váng: là tin nhắn Chu Tĩnh Như gửi, hỏi han quan tâm tình huống của hắn.
Cơn buồn ngủ của Diệp Thiếu Dương lập tức bị phá vỡ, cầm di động lên mà ngơ ngẩn.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, hắn tự hỏi chính mình một vấn đề chẳng thể trốn tránh:Rốt cuộc ngươi thích ai?
Trong đầu không ngừng hiện ra giọng nói, dáng điệu, nụ cười của ba người con gái, khiến hắn sắp nổi điên, vì thế đứng dậy, cầm lấy mệnh phù của Trần Lộ, triệu hồi cô ra ngoài.
"Diệp sư đệ, giờ đã quá nửa đêm. . ." Trần Lộ kinh ngạc nhìn hắn.
"Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn. . . cùng cô tâm sự, nhờ Trần sư tỷ giúp tôi phân tích nội tâm một chút, là. . . vấn đề tình cảm."
Trần Lộ nghe xong liền cười, ra vẻ bất đắc dĩ, nói: "Tuy ta không cần ngủ, nhưng quá nửa đêm còn cùng ngươi nói chuyện phiếm, dù sao cũng không tốt chút nào a."
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, xua xua tay nói: "Nếu cô muốn tôi lưu cô lại lâu dài, vậy thì cứ quay về ngủ đi."
"Không cần phản ứng mạnh như vậy chứ," Trần Lộ sắc mặt ửng đỏ, hướng về phía hắn thẹn thùng cười.
Diệp Thiếu Dương bị dọa đến phát ngốc, cho rằng cô ta có ý gì đó với mình, kết quả Trần Lộ thấp giọng nói: "Ngươi không phải sư đệ của Đạo Phong sao, ngươi đừng có gọi ta là sư tỷ, mà có thể gọi ta hai tiếng " đại tẩu" được không, nghe sẽ thân thiết hơn một chút."
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn hoá đá, cô gái này thực là mê muội a. Bất quá với mình thực chẳng thành vấn đề, gọi là gì thì cũng đều giống nhau. Lập tức ừ một tiếng nói: "Vâng, đại tẩu."
Trần Lộ trên mặt lộ vẻ hài lòng, nói: "Ngươi không cần nhất thời nịnh ta."
"Kêu đại tẩu chứ có phải kêu lão bà đâu, có gì mà nịnh với không nịnh" Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói, "Từ nay về sau tôi sẽ gọi cô hai tiếng - đại tẩu - là được chứ gì."
"Thật ư?"
Trần Lộ thấy hắn gật đầu, liền nắm lấy tay hắn, "Ngươi là Thiên sư, không thể bỡn cợt lừa dối quỷ thần, nếu ngươi nhận ta làm đại tẩu, thì ta chính là đại tẩu của ngươi. . . à không, của đệ. Nếu có ai đó không chịu thừa nhận, đệ sẽ vì ta đứng ra nói chuyện phải trái nha!"
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lúc này mới nhận ra mình đã bị cô ta gài, còn lâu nha, đúng là đồ lợi dụng! Vạn nhất tương lai gặp được Đạo Phong, cô ta lại đẩy mình ra làm lá chắn, thì biết làm sao đây? Liền vội vàng xua tay.
"Đừng có hại tôi thế chứ, chuyện lằng nhằng giữa hai người bọn cô, tự mình tìm cách giải quyết đi nha, tôi không muốn dây dưa đâu."
"Đệ đã đồng ý rồi mà, đệ vừa kêu ta là đại tẩu, thì phải để ta làm chủ, trừ phi đệ còn có sư huynh nào khác."
Diệp Thiếu Dương gãi đầu, "Tôi. . . còn có một sư huynh ngoại môn, cô chắc đã gặp qua, tuy hơi già, nhưng nếu cô không chê thì. . ."
Điều tức một vòng Chu thiên, khôi phục lại một chút, sau đó lấy bốn thiên văn tự mà mình đã thôi diễn ra đọc, tuy tốn khá nhiều thời gian, nhưng kỳ thực mỗi thiên chỉ có chưa đầy trăm chữ.
Trong quá trình thôi diễn, Diệp Thiếu Dương cũng đã xem qua một lần, lúc này lại nhìn kỹ thêm lần nữa, quả nhiên có một thiên nói về cách thức thổ nạp dẫn khí nhập thể, thiên thứ nhất chủ công Nhậm Mạch, thiên thứ hai Đốc Mạch. . .
Trong lòng kinh ngạc vô cùng, chẳng lẽ toàn bộ Tiên Thiên Bát Quái thôi diễn ra, chính là Kỳ Kinh Bát Mạch trong cơ thể con người?
Đây rốt cuộc là pháp môn nội tu gì hả? Sao thấy có vẻ phức tạp hơn nhiều so với phương pháp điều khí Tiểu Chu Thiên?
Trong lòng bỗng nhiên ngơ ngẩn, Diệp Thiếu Dương cầm notebook, nhìn chữ viết trên đó, kinh hãi tới cực điểm, phải chăng. . . đây là phương pháp điều khí Đại Chu Thiên trong truyền thuyết?
Pháp môn Đạo gia tự thân tu luyện cương khí tên gọi "Chu Thiên Dưỡng Khí Thuật", là nội tu, vừa thổ vừa nạp, sinh thành cương khí, tích lũy dần dần, lắng đọng tại huyệt Khí Hải.
Cái gọi là tác pháp, chính là cương khí phối hợp pháp khí, thủ quyết, chú ngữ . v. v. . . , chuyển hoá cương khí để sử dụng, pháp khí đều chứa linh khí, có mạnh có yếu, cũng có thể tăng thêm pháp lực.
Pháp khí mạnh yếu, chủ yếu phụ thuộc vào vật liệu cũng như cách thức luyện chế, một pháp khí tốt, sau khi được khai quang tại Đạo tràng, đem cung phụng trên đại điện, hấp thu hương khói, hàng ngày nghe giảng đạo tụng kinh, linh khí tích lũy từng chút một, sau đó lại được dùng để giết quỷ hàng yêu, tăng thêm sát khí, trải qua mấy trăm thậm chí ngàn năm tích lũy, mới có thể hình thành.
Đừng nói đến một số pháp khí thượng đẳng đương thời, như:
Tùng Văn Cổ Định Kiếm & Ngọc Thanh Phất Trần của Long Hổ Sơn
Tam đại pháp khí: Tỳ Hưu Ấn, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, Thái Ất Phất Trần của Mao Sơn
Thái Thượng Càn Khôn Khuyên của Chung Nam Sơn
Ngũ Bảo Kim Liên của Nga Mi Sơn
Kim Văn Bát Vu (hay còn gọi tắt là Kim Bát) của Ngũ Đài Sơn
đều là mấy đại tông môn ngàn năm truyền thừa, dù có là nhị đẳng pháp khí, hay mấy thứ lặt vặt trong tông môn cũng sẽ được cung phụng như vô thượng chí bảo.
Cho nên đối với pháp sư mà nói, một pháp khí tốt chính là khả ngộ bất khả cầu, ý muốn nói chỉ có thể ngẫu nhiên có được, vì thế phải dựa vào tự thân tu luyện là chính.
Phật gia lấy Tâm Kinh đả tọa, Đạo gia lấy thổ nạp Chu Thiên, đều không ngừng tích lũy tăng cường cương khí.
Tâm pháp thổ nạp của Đạo gia, đến từ "Thái Thượng Cảm Ứng Thiên", có ít nhất ngàn năm lịch sử, cơ sở thổ nạp điều tức dưỡng khí của đệ tử các môn phái Đạo gia khác nhau được gọi là "Tiểu Chu Thiên", cùng đối ứng với "Đại Chu Thiên" .
Đối với mọi người mà nói, sự tồn tại của"Đại Chu Thiên" chỉ là trong truyền thuyết. Diệp Thiếu Dương từng nghe sư phụ nói qua, nhưng cũng chỉ đại khái dăm ba câu, nói là "Đại Chu Thiên" tâm pháp chỉ tồn tại ở thời kỳ thượng cổ, sau đó bị Hồng Quân Lão Tổ thu hồi cùng với Tiên Thiên Bát Quái, hơn nữa còn hủy diệt hết thảy câu chữ có liên quan tới tâm pháp Đại Chu Thiên trong Đạo gia kinh điển.
Cho nên tuy thân là Thiên sư, Diệp Thiếu Dương cũng giống như những đệ tử Đạo môn khác, cũng chỉ biết tới "Đại Chu Thiên" như một cái tên mà thôi.
Nhìn câu chữ mà mình đã thôi diễn được ghi chép lại trên notebook, tâm trạng Diệp Thiếu Dương thực kích động: Từ cổ chí kim, đạo sĩ đều dùng Tiểu Chu Thiên thổ nạp, không có tâm pháp khác, mấy thiên văn tự trong tay mình đây, bất luận xem xét thế nào cũng là một phương pháp thổ nạp, có chút tương đồng với Tiểu Chu Thiên, nhưng lại phức tạp thâm ảo hơn nhiều.
Chẳng lẽ đây thực sự là Đại Chu Thiên?
Diệp Thiếu Dương tức khắc có một cảm giác như được hóa thân làm Trương Vô Kỵ, vô cùng kích động khi tìm được bí tịch "Cửu Dương Thần Công", hít một hơi thật sâu, niệm một lần Tĩnh Tâm Chú, ép bản thân phải bình tĩnh trở lại, cẩn thận suy nghĩ, thấy nhất định phải quay về Mao Sơn một chuyến.
Thứ nhất: báo lại manh mối về Đạo Phong, xem có thể đòi thêm được thứ gì tốt hay không, thứ hai: để sư phụ xem giúp mấy phần tâm pháp này, nhờ thầy phân tích một chút xem đây rốt cuộc có phải là tâm pháp Đại Chu Thiên, có thể tu luyện hay không.
Nếu đây thực sự là tâm pháp Đại Chu Thiên, thì đó chính là tạo hoá lớn của mình, nếu không phải thì sẽ giống như mấy loại thần công tà phái gì đó trong tiểu thuyết võ hiệp, luyện đến khi tẩu hỏa nhập ma, người không ra người quỷ không ra quỷ, cuối cùng hối hận cũng không kịp.
Thu mấy đồ vật cất vào trong ba lô, Diệp Thiếu Dương treo chuông chiêu hồn trên cửa sổ, sau đó lên giường nằm, trong đầu trăn trở suy nghĩ một vấn đề:
Đạo Phong vì sao lại muốn đưa Lạc Thư cho mình? Là ý tốt thật sự, hay có mục đích gì đó, nếu hắn không chết, vì sao không tới gặp mình?
"Tinh Tinh Tinh. . ." Không phải thanh âm của chuông chiêu hồn, mà là tin nhắn di động, Diệp Thiếu Dương cầm di động lên, mở ra thì thấy, là Nhuế Lãnh Ngọc gửi tới một tin nhắn: Sáng mai 8 giờ, nhà ga Cương Thành.
Diệp Thiếu Dương trong lòng vui sướng vô cùng, liền gửi lại một tin nhắn, nhân tiện hỏi nàng vì sao muộn như vậy còn chưa ngủ, muốn cùng nàng trò chuyện một hồi, nhưng chờ rất lâu, cũng không thấy tin nhắn gửi lại.
Đang định nhắm mắt ngủ, thì tin nhắn lại vang lên, Diệp Thiếu Dương cầm di động, nhìn thoáng qua thấy choáng váng: là tin nhắn Chu Tĩnh Như gửi, hỏi han quan tâm tình huống của hắn.
Cơn buồn ngủ của Diệp Thiếu Dương lập tức bị phá vỡ, cầm di động lên mà ngơ ngẩn.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, hắn tự hỏi chính mình một vấn đề chẳng thể trốn tránh:Rốt cuộc ngươi thích ai?
Trong đầu không ngừng hiện ra giọng nói, dáng điệu, nụ cười của ba người con gái, khiến hắn sắp nổi điên, vì thế đứng dậy, cầm lấy mệnh phù của Trần Lộ, triệu hồi cô ra ngoài.
"Diệp sư đệ, giờ đã quá nửa đêm. . ." Trần Lộ kinh ngạc nhìn hắn.
"Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn. . . cùng cô tâm sự, nhờ Trần sư tỷ giúp tôi phân tích nội tâm một chút, là. . . vấn đề tình cảm."
Trần Lộ nghe xong liền cười, ra vẻ bất đắc dĩ, nói: "Tuy ta không cần ngủ, nhưng quá nửa đêm còn cùng ngươi nói chuyện phiếm, dù sao cũng không tốt chút nào a."
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, xua xua tay nói: "Nếu cô muốn tôi lưu cô lại lâu dài, vậy thì cứ quay về ngủ đi."
"Không cần phản ứng mạnh như vậy chứ," Trần Lộ sắc mặt ửng đỏ, hướng về phía hắn thẹn thùng cười.
Diệp Thiếu Dương bị dọa đến phát ngốc, cho rằng cô ta có ý gì đó với mình, kết quả Trần Lộ thấp giọng nói: "Ngươi không phải sư đệ của Đạo Phong sao, ngươi đừng có gọi ta là sư tỷ, mà có thể gọi ta hai tiếng " đại tẩu" được không, nghe sẽ thân thiết hơn một chút."
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn hoá đá, cô gái này thực là mê muội a. Bất quá với mình thực chẳng thành vấn đề, gọi là gì thì cũng đều giống nhau. Lập tức ừ một tiếng nói: "Vâng, đại tẩu."
Trần Lộ trên mặt lộ vẻ hài lòng, nói: "Ngươi không cần nhất thời nịnh ta."
"Kêu đại tẩu chứ có phải kêu lão bà đâu, có gì mà nịnh với không nịnh" Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói, "Từ nay về sau tôi sẽ gọi cô hai tiếng - đại tẩu - là được chứ gì."
"Thật ư?"
Trần Lộ thấy hắn gật đầu, liền nắm lấy tay hắn, "Ngươi là Thiên sư, không thể bỡn cợt lừa dối quỷ thần, nếu ngươi nhận ta làm đại tẩu, thì ta chính là đại tẩu của ngươi. . . à không, của đệ. Nếu có ai đó không chịu thừa nhận, đệ sẽ vì ta đứng ra nói chuyện phải trái nha!"
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lúc này mới nhận ra mình đã bị cô ta gài, còn lâu nha, đúng là đồ lợi dụng! Vạn nhất tương lai gặp được Đạo Phong, cô ta lại đẩy mình ra làm lá chắn, thì biết làm sao đây? Liền vội vàng xua tay.
"Đừng có hại tôi thế chứ, chuyện lằng nhằng giữa hai người bọn cô, tự mình tìm cách giải quyết đi nha, tôi không muốn dây dưa đâu."
"Đệ đã đồng ý rồi mà, đệ vừa kêu ta là đại tẩu, thì phải để ta làm chủ, trừ phi đệ còn có sư huynh nào khác."
Diệp Thiếu Dương gãi đầu, "Tôi. . . còn có một sư huynh ngoại môn, cô chắc đã gặp qua, tuy hơi già, nhưng nếu cô không chê thì. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.