Chương 1025: Chương 1025: Tiến Về Tương Tây (1)
Thanh Tử
14/08/2018
“Khốn kiếp!”
Lão Quách nhảy dựng lên, vừa mắng một câu vừa xông vào trong nhà vệ sinh. Sau đó liền vang lên tiếng mở vòi nước và tiếng nôn thốc nôn tháo của lão Quách.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, lão muốn tranh thủ chút lợi lộc nhưng cuối cùng lại bị thiệt.
Chỉ có điều bị máu đen xối lên đầu quả thật chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Nhớ đến cảnh tượng mới vừa rồi, cả người Diệp Thiếu Dương liền đánh một cái rùng mình, thầm nghĩ may mà người xui xẻo không phải là mình.
Sau một lúc trì hoãn, Diệp Thiếu Dương liền dán tấm linh phù có chứa linh hồn của nữ minh tinh nọ lên trán cô rồi thực hiện phép hoàn hồn.
Sau khi bóc linh phù xuống, hắn dùng phất trần Thái Ất nhúng vào nước phép rồi quét một lượt lên mặt của nữ minh tinh nọ. Sau đó hắn lại lấy một viên thuốc an hồn được bào chế từ phấn hoa tử lan ra khỏi túi đeo rồi giúp cô nuốt xuống.
“Không sao nữa rồi?”
Mã Thừa hỏi với giọng không mấy chắc chắn.
“Một lúc nữa là tỉnh lại thôi.”
Diệp Thiếu Dương quay lại nơi vừa chiến đấu ban nãy rồi ngồi chồm hổm trên đất kiểm tra vũng máu đen nọ.
Đúng lúc này, lão Quách cũng bước ra khỏi nhà vệ sinh. Diệp Thiếu Dương vừa ngẩng đầu lên nhìn liền giật nảy mình: lão Quách đã cởi áo ra, cánh tay để trần, trên người chỉ mặc mỗi một cái quần lót boxer. Khắp cơ thể hắn có không biết bao nhiêu là đốm đỏ, hơn nữa còn hơi sưng lên.
“Máu của con quỷ Huyết Hồ đó toàn là độc. Cũng may chỉ mới phun lên người mà thôi, chứ lỡ như nuốt xuống bụng thì e là cái mạng già này của tôi đã tạch mất rồi.”
Lão Quách vừa dùng khăn lông chà lau cơ thể, miệng vừa lầm bầm, dường như đang rất đau.
Diệp Thiếu Dương không rảnh để ý đến hắn, mà chỉ buồn bực hỏi:
“Quỷ Huyết Hồ rốt cuộc là cái gì vậy? Rõ ràng là một linh thể, nhưng vì sao trong người nó lại có thực thể máu đen chứ?”
Lão Quách giải thích:
“Đây là tà linh được chế tạo từ cổ thuật. Nó đúng là một linh thể, thế nhưng nội hạch lại là cổ trùng. Số máu đen đó đều là những thứ bên trong cơ thể của cổ trùng cả, sau khi tự phát nổ thì chúng sẽ hóa thành máu đen, chỉ là đệ chưa thấy mà thôi.”
Cổ thuật, lại là cổ thuật!
Nếu nói chuyện này không liên quan đến chuyện hai cái thi thể của Đàm Tiểu Tuệ bị trộm thì ngay cả chính bản thân Diệp Thiếu Dương cũng sẽ không tin.
Diệp Thiếu Dương nhìn mấy đốm đỏ trên khắp người lão Quách, cảm thấy hơi không nỡ, bèn nói:
“Huynh ngồi xuống đi, đệ giúp huynh khử độc.”
Lão Quách “ừ” một tiếng rồi ngồi lên ghế sô pha, Diệp Thiếu Dương lấy mấy cái hủ sứ miệng rộng ra khỏi túi đeo, trông chúng rất giống với dụng cụ dùng để giác hơi, thế nhưng lửa được sử dụng là linh hỏa chứ không phải là lửa cồn.
Giữa ót và hai bên cánh tay của lão Quách mỗi nơi đều được úp một cái hủ. Đặc biệt là trên đầu, trông chẳng khác gì một con thú một sừng, thoạt nhìn có hơi buồn cười.
Ba người bắt đầu cùng thảo luận chuyện nữ minh tinh bị bỏ cổ.
Nữ minh tinh này không hề có bất kỳ quan hệ nào với Diệp Thiếu Dương. Giả dụ như việc này là do nhóm người đã trộm thi thể của Đàm Tiểu Tuệ gây nên thì Diệp Thiếu Dương quả thật không thể nào hiểu nổi, vì sao bọn chúng lại phải ra tay với một người xa lạ cơ chứ?
“Có lẽ… là để thu hút sự chú ý của anh.”
Nhuế Lãnh Ngọc chậm rãi phân tích: “Bọn chúng không dám trực tiếp đối phó với anh Mã, bằng không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, thế nên chúng mới chọn một cô minh tinh nho nhỏ. Hơn nữa địa điểm xảy ra chuyện là ở nghĩa trang Hoa Anh Đào, sau khi cô ấy gặp chuyện, anh Mã chắc chắn sẽ đến tìm anh, mà trên thực tế anh ấy cũng đã làm như thế...”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
“Ý của cô là… bọn chúng hy vọng tôi sẽ tiếp tục điều tra? Chuyện này thì có ích lợi gì với chúng chứ?”
“Ích lợi thì tôi không biết, chuyện này vô cùng kỳ lạ, thế nhưng không có cách giải thích nào khác cả. Nếu bọn chúng thật sự muốn giết chết nữ minh tinh này thì cô ấy đã chết dưới độc của cổ trùng từ lâu rồi, chứ sao lại có thể chỉ phát điên mà thôi, hơn nữa lại còn đợi được đến khi anh xuất hiện nữa chứ? Hiển nhiên là để anh giết chết quỷ Huyết Hồ và phán đoán ra được chiêu trò của vu sư Miêu Cương rồi.”
Diệp Thiếu Dương ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, liền thầm nhíu mày lại, hắn nói:
“Vậy thì lạ quá. Bọn chúng trộm đi hai thi thể của Đàm Tiểu Tuệ vốn là chuyện vô cùng bí mật, theo lý mà nói thì hẳn là chúng sẽ không mong tôi phát hiện ra mới đúng chứ. Thế nhưng vì sao chúng lại phải cố ý để lại manh mối cho tôi điều tra chứ?”
“Đây chắc chắn là một âm mưu.”
Lão Quách cảm thấy đã khá hơn một chút, bèn lấy ba cái hủ sứ xuống. Hắn nhìn vào bên trong, trong hủ lẫn lộn máu màu đỏ và mủ màu xanh lá của cổ độc.
Thứ này không thể xử lý bừa được. Lão Quách lấy một túi vôi ra rồi lần lượt rắc vào trong ba cái hủ sứ. Sau đó, hắn dùng linh phù đóng miệng hủ lại, định bụng quay về rồi xử lý sau.
Diệp Thiếu Dương cẩn thận nhớ lại những chuyện mình đã trải qua rồi nói:
“Còn một điểm đáng ngờ nữa: đó chính là mục đích nhóm người này trộm hai cái thi thể của Đàm Tiểu Tuệ. Trước không bàn đến việc chúng ta không thể nào đoán ra được mục đích này là gì, chỉ nhắc đến việc bọn chúng đã giấu cổ trong cổ vào quan tài thôi cũng đã có thể thấy chúng đang muốn đối phó với tôi rồi. Một loại cổ độc tà ác đến thế, nếu tôi trúng phải thì sẽ không có ai dùng mười tám thần châm để ép độc ra giúp tôi cả, ngay cả một chút cơ may được người khác đến cứu cũng chẳng có nữa là. Tôi chỉ có một con đường chết mà thôi, thế nên… chúng đang muốn tôi phải chết. Thế nhưng vì sao lại phải sắp đặt việc nữ minh tinh này trúng độc để khiến tôi phát hiện ra manh mối chứ? Tự mâu thuẫn lẫn nhau quá mà.”
Chính Diệp Thiếu Dương cũng hơi cảm thấy rối rắm khi thốt ra những lời này từ chính miệng mình, thế nhưng lão Quách và Nhuế Lãnh Ngọc đều hiểu điều hắn nói, cả hai liền bắt đầu trầm ngâm.
“Có một khả năng!”
Trước mắt Nhuế Lãnh Ngọc bỗng nhiên sáng lên, cô nhìn về phía Diệp Thiếu Dương và nói:
“Mục đích của chúng chính là muốn giết chết anh!”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói:
“Vậy mà còn sắp đặt những tình tiết này để dẫn dắt tôi đi điều tra tiếp ư?”
“Điều này không mâu thuẫn. Mục đích của bọn chúng khi bố trí cổ trong cổ chính là để giết chết anh, thế nhưng chúng cũng biết rõ với thực lực của anh thì chưa chắc gì đã chết được, thế nên chúng mới vạch ra kế hoạch này để dẫn dắt anh tiếp tục điều tra, mục đích vẫn là để giết chết anh!”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương lạnh run, càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Mạch suy nghĩ của lão Quách cũng được khơi mở, hắn bổ sung:
“Không sai, tám phần mười chính là như vậy.”
Thế thì vấn đề chính thức phát sinh.
“Bọn chúng là ai? Vì sao lại muốn giết mình?”
Diệp Thiếu Dương thì thào tự nói.
Lão Quách nói:
“Nếu đã có liên quan đến Đàm Tiểu Tuệ, mà đối phương lại là vu sư, vậy thì chuyện này quá nửa là có liên quan đến thân thế của hai Đàm Tiểu Tuệ. Khả năng lớn nhất đây chính là việc làm của bọn Huyết Vu sư, bọn chúng với đệ cũng được coi như là kẻ thù không đội trời chung của nhau rồi.”
Diệp Thiếu Dương cũng đã nghĩ đến điểm này, hắn chậm rãi gật đầu.
“Lần này khó giải quyết rồi đây. Lần trước bọn chúng luyện ra cái gì mà Huyết Cổ Thi Vương ấy, lúc đó bọn chúng ở ngoài sáng, còn đệ thì ở trong tối. Lần này thì đổi ngược lại rồi.”
Lão Quách nói giọng đầy quan tâm:
“Đệ có thực lực Địa Tiên, trong giới pháp thuật chốn nhân gian này, đệ gần như không có đối thủ. Nếu đối đầu trực diện so đấu pháp thuật thì cho dù đối thủ có là một đại Vu Tiên đi nữa, nhưng đụng phải đệ cũng chẳng có mảy may chút phần thắng nào cả. Thế nhưng nếu chúng hành động trong tối thì lại khác hoàn toàn, hơn nữa những tên Hắc Vu sư đó còn vô cùng quỷ quyệt, mà vu thuật tà ác cũng muôn hình muôn vẻ nữa. Sư đệ à, đệ nhất định phải cận thận đấy!”
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói:
“Điều này đệ cũng hiểu mà. Huống hồ gì, nếu bọn chúng đã ra tay với đệ thì chắc chắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi. Chuyện này… không dễ giải quyết.”
Hắn lập tức hỏi: “Vậy bây giờ đệ phải làm sao đây?”
“Manh mối hiện tại đang chỉ thẳng đến bọn Huyết Vu sư, vậy thì đương nhiên anh cũng nên dựa theo manh mối này để tiếp tục điều tra, đi Miêu Cương điều tra bọn chúng.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe thấy Nhuế Lãnh Ngọc nói vậy, bỗng dưng như chợt nhớ đến điều gì đó, hắn nhíu mày nói:
“Nếu đối phương đã cố ý để lại manh mối thì chắc chắn cũng đã nghĩ đến việc tôi sẽ đi Miêu Cương để điều tra, lẽ nào mục đích của bọn chúng chính là muốn dẫn dụ tôi đến Miêu Cương ư? Nói một cách khác, nếu tôi đi đến đó thì cũng đồng nghĩa với việc bị bọn chúng dắt mũi rồi.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói:
“Anh không đi thì biết làm sao đây? Trừ phi anh không muốn tìm lại thi thể của Đàm Tiểu Tuệ nữa.”
Lòng Diệp Thiếu Dương trĩu nặng, hắn lại nhớ đến trong giấc mơ kỳ lạ nọ, hắn đã trông thấy Tiểu Tuệ chảy hai dòng lệ máu cầu xin mình đi cứu cô.
Có lẽ… đây là một âm mưu. Thế nhưng nếu Tiểu Tuệ có thể sống lại thì hắn nhất định phải tiếp tục điều tra để cứu cô về. Cho dù có phải lên núi đao, xuống chảo dầu cũng quyết không chùn bước!
Lão Quách nhảy dựng lên, vừa mắng một câu vừa xông vào trong nhà vệ sinh. Sau đó liền vang lên tiếng mở vòi nước và tiếng nôn thốc nôn tháo của lão Quách.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, lão muốn tranh thủ chút lợi lộc nhưng cuối cùng lại bị thiệt.
Chỉ có điều bị máu đen xối lên đầu quả thật chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Nhớ đến cảnh tượng mới vừa rồi, cả người Diệp Thiếu Dương liền đánh một cái rùng mình, thầm nghĩ may mà người xui xẻo không phải là mình.
Sau một lúc trì hoãn, Diệp Thiếu Dương liền dán tấm linh phù có chứa linh hồn của nữ minh tinh nọ lên trán cô rồi thực hiện phép hoàn hồn.
Sau khi bóc linh phù xuống, hắn dùng phất trần Thái Ất nhúng vào nước phép rồi quét một lượt lên mặt của nữ minh tinh nọ. Sau đó hắn lại lấy một viên thuốc an hồn được bào chế từ phấn hoa tử lan ra khỏi túi đeo rồi giúp cô nuốt xuống.
“Không sao nữa rồi?”
Mã Thừa hỏi với giọng không mấy chắc chắn.
“Một lúc nữa là tỉnh lại thôi.”
Diệp Thiếu Dương quay lại nơi vừa chiến đấu ban nãy rồi ngồi chồm hổm trên đất kiểm tra vũng máu đen nọ.
Đúng lúc này, lão Quách cũng bước ra khỏi nhà vệ sinh. Diệp Thiếu Dương vừa ngẩng đầu lên nhìn liền giật nảy mình: lão Quách đã cởi áo ra, cánh tay để trần, trên người chỉ mặc mỗi một cái quần lót boxer. Khắp cơ thể hắn có không biết bao nhiêu là đốm đỏ, hơn nữa còn hơi sưng lên.
“Máu của con quỷ Huyết Hồ đó toàn là độc. Cũng may chỉ mới phun lên người mà thôi, chứ lỡ như nuốt xuống bụng thì e là cái mạng già này của tôi đã tạch mất rồi.”
Lão Quách vừa dùng khăn lông chà lau cơ thể, miệng vừa lầm bầm, dường như đang rất đau.
Diệp Thiếu Dương không rảnh để ý đến hắn, mà chỉ buồn bực hỏi:
“Quỷ Huyết Hồ rốt cuộc là cái gì vậy? Rõ ràng là một linh thể, nhưng vì sao trong người nó lại có thực thể máu đen chứ?”
Lão Quách giải thích:
“Đây là tà linh được chế tạo từ cổ thuật. Nó đúng là một linh thể, thế nhưng nội hạch lại là cổ trùng. Số máu đen đó đều là những thứ bên trong cơ thể của cổ trùng cả, sau khi tự phát nổ thì chúng sẽ hóa thành máu đen, chỉ là đệ chưa thấy mà thôi.”
Cổ thuật, lại là cổ thuật!
Nếu nói chuyện này không liên quan đến chuyện hai cái thi thể của Đàm Tiểu Tuệ bị trộm thì ngay cả chính bản thân Diệp Thiếu Dương cũng sẽ không tin.
Diệp Thiếu Dương nhìn mấy đốm đỏ trên khắp người lão Quách, cảm thấy hơi không nỡ, bèn nói:
“Huynh ngồi xuống đi, đệ giúp huynh khử độc.”
Lão Quách “ừ” một tiếng rồi ngồi lên ghế sô pha, Diệp Thiếu Dương lấy mấy cái hủ sứ miệng rộng ra khỏi túi đeo, trông chúng rất giống với dụng cụ dùng để giác hơi, thế nhưng lửa được sử dụng là linh hỏa chứ không phải là lửa cồn.
Giữa ót và hai bên cánh tay của lão Quách mỗi nơi đều được úp một cái hủ. Đặc biệt là trên đầu, trông chẳng khác gì một con thú một sừng, thoạt nhìn có hơi buồn cười.
Ba người bắt đầu cùng thảo luận chuyện nữ minh tinh bị bỏ cổ.
Nữ minh tinh này không hề có bất kỳ quan hệ nào với Diệp Thiếu Dương. Giả dụ như việc này là do nhóm người đã trộm thi thể của Đàm Tiểu Tuệ gây nên thì Diệp Thiếu Dương quả thật không thể nào hiểu nổi, vì sao bọn chúng lại phải ra tay với một người xa lạ cơ chứ?
“Có lẽ… là để thu hút sự chú ý của anh.”
Nhuế Lãnh Ngọc chậm rãi phân tích: “Bọn chúng không dám trực tiếp đối phó với anh Mã, bằng không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, thế nên chúng mới chọn một cô minh tinh nho nhỏ. Hơn nữa địa điểm xảy ra chuyện là ở nghĩa trang Hoa Anh Đào, sau khi cô ấy gặp chuyện, anh Mã chắc chắn sẽ đến tìm anh, mà trên thực tế anh ấy cũng đã làm như thế...”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
“Ý của cô là… bọn chúng hy vọng tôi sẽ tiếp tục điều tra? Chuyện này thì có ích lợi gì với chúng chứ?”
“Ích lợi thì tôi không biết, chuyện này vô cùng kỳ lạ, thế nhưng không có cách giải thích nào khác cả. Nếu bọn chúng thật sự muốn giết chết nữ minh tinh này thì cô ấy đã chết dưới độc của cổ trùng từ lâu rồi, chứ sao lại có thể chỉ phát điên mà thôi, hơn nữa lại còn đợi được đến khi anh xuất hiện nữa chứ? Hiển nhiên là để anh giết chết quỷ Huyết Hồ và phán đoán ra được chiêu trò của vu sư Miêu Cương rồi.”
Diệp Thiếu Dương ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, liền thầm nhíu mày lại, hắn nói:
“Vậy thì lạ quá. Bọn chúng trộm đi hai thi thể của Đàm Tiểu Tuệ vốn là chuyện vô cùng bí mật, theo lý mà nói thì hẳn là chúng sẽ không mong tôi phát hiện ra mới đúng chứ. Thế nhưng vì sao chúng lại phải cố ý để lại manh mối cho tôi điều tra chứ?”
“Đây chắc chắn là một âm mưu.”
Lão Quách cảm thấy đã khá hơn một chút, bèn lấy ba cái hủ sứ xuống. Hắn nhìn vào bên trong, trong hủ lẫn lộn máu màu đỏ và mủ màu xanh lá của cổ độc.
Thứ này không thể xử lý bừa được. Lão Quách lấy một túi vôi ra rồi lần lượt rắc vào trong ba cái hủ sứ. Sau đó, hắn dùng linh phù đóng miệng hủ lại, định bụng quay về rồi xử lý sau.
Diệp Thiếu Dương cẩn thận nhớ lại những chuyện mình đã trải qua rồi nói:
“Còn một điểm đáng ngờ nữa: đó chính là mục đích nhóm người này trộm hai cái thi thể của Đàm Tiểu Tuệ. Trước không bàn đến việc chúng ta không thể nào đoán ra được mục đích này là gì, chỉ nhắc đến việc bọn chúng đã giấu cổ trong cổ vào quan tài thôi cũng đã có thể thấy chúng đang muốn đối phó với tôi rồi. Một loại cổ độc tà ác đến thế, nếu tôi trúng phải thì sẽ không có ai dùng mười tám thần châm để ép độc ra giúp tôi cả, ngay cả một chút cơ may được người khác đến cứu cũng chẳng có nữa là. Tôi chỉ có một con đường chết mà thôi, thế nên… chúng đang muốn tôi phải chết. Thế nhưng vì sao lại phải sắp đặt việc nữ minh tinh này trúng độc để khiến tôi phát hiện ra manh mối chứ? Tự mâu thuẫn lẫn nhau quá mà.”
Chính Diệp Thiếu Dương cũng hơi cảm thấy rối rắm khi thốt ra những lời này từ chính miệng mình, thế nhưng lão Quách và Nhuế Lãnh Ngọc đều hiểu điều hắn nói, cả hai liền bắt đầu trầm ngâm.
“Có một khả năng!”
Trước mắt Nhuế Lãnh Ngọc bỗng nhiên sáng lên, cô nhìn về phía Diệp Thiếu Dương và nói:
“Mục đích của chúng chính là muốn giết chết anh!”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói:
“Vậy mà còn sắp đặt những tình tiết này để dẫn dắt tôi đi điều tra tiếp ư?”
“Điều này không mâu thuẫn. Mục đích của bọn chúng khi bố trí cổ trong cổ chính là để giết chết anh, thế nhưng chúng cũng biết rõ với thực lực của anh thì chưa chắc gì đã chết được, thế nên chúng mới vạch ra kế hoạch này để dẫn dắt anh tiếp tục điều tra, mục đích vẫn là để giết chết anh!”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương lạnh run, càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Mạch suy nghĩ của lão Quách cũng được khơi mở, hắn bổ sung:
“Không sai, tám phần mười chính là như vậy.”
Thế thì vấn đề chính thức phát sinh.
“Bọn chúng là ai? Vì sao lại muốn giết mình?”
Diệp Thiếu Dương thì thào tự nói.
Lão Quách nói:
“Nếu đã có liên quan đến Đàm Tiểu Tuệ, mà đối phương lại là vu sư, vậy thì chuyện này quá nửa là có liên quan đến thân thế của hai Đàm Tiểu Tuệ. Khả năng lớn nhất đây chính là việc làm của bọn Huyết Vu sư, bọn chúng với đệ cũng được coi như là kẻ thù không đội trời chung của nhau rồi.”
Diệp Thiếu Dương cũng đã nghĩ đến điểm này, hắn chậm rãi gật đầu.
“Lần này khó giải quyết rồi đây. Lần trước bọn chúng luyện ra cái gì mà Huyết Cổ Thi Vương ấy, lúc đó bọn chúng ở ngoài sáng, còn đệ thì ở trong tối. Lần này thì đổi ngược lại rồi.”
Lão Quách nói giọng đầy quan tâm:
“Đệ có thực lực Địa Tiên, trong giới pháp thuật chốn nhân gian này, đệ gần như không có đối thủ. Nếu đối đầu trực diện so đấu pháp thuật thì cho dù đối thủ có là một đại Vu Tiên đi nữa, nhưng đụng phải đệ cũng chẳng có mảy may chút phần thắng nào cả. Thế nhưng nếu chúng hành động trong tối thì lại khác hoàn toàn, hơn nữa những tên Hắc Vu sư đó còn vô cùng quỷ quyệt, mà vu thuật tà ác cũng muôn hình muôn vẻ nữa. Sư đệ à, đệ nhất định phải cận thận đấy!”
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói:
“Điều này đệ cũng hiểu mà. Huống hồ gì, nếu bọn chúng đã ra tay với đệ thì chắc chắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi. Chuyện này… không dễ giải quyết.”
Hắn lập tức hỏi: “Vậy bây giờ đệ phải làm sao đây?”
“Manh mối hiện tại đang chỉ thẳng đến bọn Huyết Vu sư, vậy thì đương nhiên anh cũng nên dựa theo manh mối này để tiếp tục điều tra, đi Miêu Cương điều tra bọn chúng.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe thấy Nhuế Lãnh Ngọc nói vậy, bỗng dưng như chợt nhớ đến điều gì đó, hắn nhíu mày nói:
“Nếu đối phương đã cố ý để lại manh mối thì chắc chắn cũng đã nghĩ đến việc tôi sẽ đi Miêu Cương để điều tra, lẽ nào mục đích của bọn chúng chính là muốn dẫn dụ tôi đến Miêu Cương ư? Nói một cách khác, nếu tôi đi đến đó thì cũng đồng nghĩa với việc bị bọn chúng dắt mũi rồi.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói:
“Anh không đi thì biết làm sao đây? Trừ phi anh không muốn tìm lại thi thể của Đàm Tiểu Tuệ nữa.”
Lòng Diệp Thiếu Dương trĩu nặng, hắn lại nhớ đến trong giấc mơ kỳ lạ nọ, hắn đã trông thấy Tiểu Tuệ chảy hai dòng lệ máu cầu xin mình đi cứu cô.
Có lẽ… đây là một âm mưu. Thế nhưng nếu Tiểu Tuệ có thể sống lại thì hắn nhất định phải tiếp tục điều tra để cứu cô về. Cho dù có phải lên núi đao, xuống chảo dầu cũng quyết không chùn bước!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.