Chương 917: Chương 916: Tuyết Kỳ gặp nạn (2)
Thanh Tử
17/07/2018
Đám trẻ ở đây liên tục bị đẩy lên phía trước, đi vào trong hoa viên.
Cách lớp vải đỏ, Tuyết Kỳ thấy bọn họ đang đi trên một con đường nhỏ bị ngăn cách bởi hai hàng cột trụ, nhìn kỹ lại, lập tức bị dọa đến sốc: Đó căn bản không phải cột trụ, mà là cột cờ cao tới ba mét được dựng thẳng đứng, phía trên treo lá cờ hình tam giác gần như trong suốt, nhìn qua có chút giống mạng nhện, mỗi lá cờ đều có một mặt quỷ dữ tợn.
Cả đám đều nhắm mắt, giống như đang ngủ say.
Tuyết Kỳ đếm thầm, tổng cộng có ba mươi ba cây đại kỳ, cứ cách mỗi mét lại cắm một cây, phía trước hơn mười cây sắp thành lối đi, ở phía sau thì vây lại ao nước trong hoa viên, một cỗ khí tức màu xanh lục nồng đậm, tràn ngập không gian xung quanh ba mươi ba cây đại kỳ.
Tuyết Kỳ vừa thấy như vậy, trong lòng lập tức trầm xuống.
Âm khí xanh đậm, vạn quỷ tề tựu, thanh thanh quỷ khóc, pháp sư tránh xa.
Đây chính là tục ngữ của giới Pháp Thuật lúc mình còn sống đã từng nghe qua.
Âm khí vốn có màu xanh, nhưng màu sắc vô cùng nhạt, gần như vô sắc, nếu một nơi có thể nhìn thấy âm khí màu xanh biếc bằng mắt thường, thì nhất định âm khí rất nồng đậm, đã vượt xa Âm Sào.
Trước mắt âm khí tràn ngập, không chỉ có màu xanh, mà còn là xanh đậm…… Âm khí cường đại như vậy, trước giờ Tuyết Kỳ chưa từng thấy qua, tâm lý vững vàng như cô, nội tâm cũng không chịu được mà sợ hãi.
Nhìn kỹ, âm khí giống như mây đen này chỉ quanh quẩn trong phạm vi ba mươi ba cây đại kỳ, chứng tỏ nó là một trận pháp, trong đó ẩn tàng vô số quỷ yêu thi linh khủng bố, không dám tưởng tượng.
Khi tới bên cạnh đám mây đen, thi yêu phía trước dừng chân, ngăn đám trẻ ở sau lại, sau đó lắc lắc cái chuông trong tay, tiếp theo một quái vật khổng lồ đi tới, hai chân giang ra như chữ bát, hai tay thật ngắn, cái đầu tròn tròn.
Thì ra là một con thiềm thừ tinh, đang dùng hai chân mà đi, đứng thẳng có thể cao tới hai ba mét, trên lớp da màu xanh đậm phủ một tầng bướu thịt rập rạp, chảy dịch nhầy màu vàng, nhìn qua thập phần ghê tởm.
Thiềm thừ tinh đưa mắt nhìn lướt qua đám trẻ, hé miệng, đầu lưỡi đen sì liếm một vòng quanh môi, nước dãi chảy xuống dưới đất.
Một hắc y nữ từ trong mây đen nhảy ra, đối với thiềm thừ tinh mắng: “Ngươi thật to gan! Đó đều là tế phẩm của Thiên Hồ Yêu Vương, ngươi đám ăn một cái xem, còn không mau để bọn chúng qua đó!”
Tuyết Kỳ chăm chú quan sát, bộ dáng cô ta có chút khoa trương, mái tóc uốn lượn xõa tung ra, bên trên còn cắm rất nhiều hoa.
Tuyết Kỳ nhìn ra chân thân của cô ta, thì ra là thanh đằng thành tinh, những cái hoa gài trên đầu đều là hoa mọc trên cây.
Thiềm thừ tinh đã hiếm có, thanh đằng dĩ nhiên cũng có thể thành tinh à.
Hơn nữa trên người hai con yêu quái này đều lượn lờ một tầng yêu khí xanh đỏ giao nhau, chứng tỏ cấp bậc yêu linh.
Tuyết Kỳ lòng bỗng rất là khiếp sợ: Cóc còn có thể lý giải, thanh đằng thành tinh vốn đã rất khó, lại còn tu luyện đến cấp bậc yêu linh, quả thật không thể tưởng tượng.
Sinh linh đều rất khó thành tinh, sau khi thành linh thì thực lực càng mạnh.
Con cóc kia đi qua ven đường, rút lên một cây cờ, đi tới vài bước, cắm ở vị trí khác, âm khí trong kỳ trận lập tức cuồn cuộn di chuyển sang hai bên, ở giữa xuất hiện một lối đi.
Con cóc sau đó đứng sang một bên, thanh đằng tinh đối với hoạt tử nhân dùng tay ra hiệu, sau đó cũng lui qua một bên.
Hoạt tử nhân dẫn đầu lại rung chuông, bọn trẻ nghe thấy tiếng chuông, chẳng cần quát, tự động cất bước, tay đứa này để lên vai đứa kia, nối nhau giống như xe lửa, chầm chậm đi về phía trước.
Tuyết Kỳ suy đoán, cái này gần giống với Tương Tây cản thi thuật, sử dụng tiếng chuông để khống chế cương thi, đám trẻ này tuy không phải cương thi, nhưng trong cơ thể tràn ngập thi khí, chẳng khác biệt lắm với cương thi.
Bỗng nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi của hai con yêu tinh kia, Tuyết Kỳ nhịn không được siết chặt nắm tay, đám trẻ này, quả nhiên bị đưa đi hiến tế…… Tuyết Kỳ bị thi yêu kèm cặp, yên lặng đi trong đội ngũ, lòng vô cùng khẩn trương: Tuy với thực lực của mình, có thể dễ dàng phản kích, giết chết thi yêu bên cạnh như trở bàn tay, nhưng mà …… đừng nói trong kỳ trận ẩn nấp vô số lệ quỷ đại yêu, chỉ hai con đằng trước thôi, cũng không dễ đối phó.
Quan trọng chính là, bên mình còn có nhiều trẻ con như vậy, với sức một mình mình, muốn bảo vệ bọn chúng, không thể nào làm được…… Vẫn luôn đi về phía trước, đến gần ao nước, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng rơi xuống nước càng thêm rõ ràng, mây đen trước mắt tan dần.
Tuyết Kỳ nhìn qua lớp vải đỏ, thấy được một cảnh tượng cực kỳ thê lương: Một đám Hồ Tinh đang ngồi bên cạnh bờ ao, có đủ loại màu sắc khác nhau, có trắng, có xám và mấy màu khác, tổng cộng mấy chục con, một đuôi hay hai đuôi, ngồi xổm quanh ao không hề nhúc nhích.
Giữa ao nước, một con hồ ly màu trắng đang quay cuồng dưới nước, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, nước trong ao đã hoàn toàn chuyển đỏ, thành một ao máu, huyết khí không ngừng dâng lên, hình thành một khối huyết vân hình nấm, chầm chậm xoay tròn.
Bạch hồ kia phiêu phù trong nước, mỗi lần nổi lên, da thịt trên cơ thể lại bị tróc ra một tầng, vài lần như thế, toàn thân chỉ còn trơ khung xương, nhìn qua thấy ghê cả người, cuối cùng nó đã bị nhấn chìm xuống dưới, không thấy nổi lên nữa.
Một sợi âm hồn, từ mặt nước bay lên, tiến nhập mây đen, lập tức bị một cỗ lực lượng đáng sợ phá tan, hóa thành tinh phách, một lần nữa chìm vào trong huyết trì.
Tinh phách hóa huyết ô…… Tuyết Kỳ trong lòng chấn động, tuy không biết một màn quỷ dị vừa rồi do trận pháp gì, nhưng tinh phách sinh linh là bất diệt, huyết trì trước mắt có thể hấp thu hết thảy tinh phách, nhất định là một loại hiến tế thuật tà ác, dơ bẩn nhất.
“Ô……”
tiếng hồ ly từ giữa huyết trì truyền tới, một con Nhị Vĩ Linh Hồ đi đến sát bên huyết trì, không chút do dự nhảy xuống, cảnh tượng quỷ dị trước đó lại tái hiện.
Tuyết Kỳ nhìn về phía âm thanh phát ra, chợt phát hiện xung quanh khối cự thạch giữa huyết trì bao phủ một tầng huyết sắc u ám lượn lờ xoay tròn, Tuyết Kỳ không thể nhìn rõ, dù cô vận dụng quỷ mục, cũng chỉ có thể thấy được một cái bóng lờ mờ, giống như một con hồ ly, giơ lên hai chi trước, ngồi giữa huyết trì.
Tư thế y như muốn thoát vây mà đi, hai hố mắt đen kịt, nghiêng đầu nhìn lên không trung.
Hồ yêu thạch? Tuyết Kỳ trong lòng nghi hoặc, nghĩ tới đêm qua, tảng đá này còn chìm trong nước, sao hôm nay đã nổi lên rồi? Trong lòng bổng ngây người, hay...
đây chính là hồ yêu thạch dùng để phong ấn Cửu Vĩ Thiên Hồ, đám Hồ Tinh trước mắt tình nguyện hy sinh bản thân, hóa thành tinh phách, muốn thông qua thuật huyết tế, để yêu thạch hấp thu hồn phách của mình, chuyển hóa thành lực lượng nào đó có thể mở ra phong ấn? Đứng phía trên hồ yêu thạch là một nữ nhân, toàn thân đỏ bừng, vóc dáng vô cùng hoàn mỹ, phía sau là tám chiếc đuôi dài trắng như tuyết, vũ động trong gió.
Trong tay cô ta là một lá cờ trắng, không ngừng huy động nhẹ nhàng, kích thích khối mây đen trên đỉnh đầu theo một tiết tấu thần bí nào đó.
Tuyết Kỳ từ xa nhìn lại, thầm nghĩ Bát Vĩ Yêu Hồ này, khẳng định chính là Hồ Mẫu, cô ta đang thông qua thuật hiến tế, vì chiêu hồn tụ linh cho Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Cách lớp vải đỏ, Tuyết Kỳ thấy bọn họ đang đi trên một con đường nhỏ bị ngăn cách bởi hai hàng cột trụ, nhìn kỹ lại, lập tức bị dọa đến sốc: Đó căn bản không phải cột trụ, mà là cột cờ cao tới ba mét được dựng thẳng đứng, phía trên treo lá cờ hình tam giác gần như trong suốt, nhìn qua có chút giống mạng nhện, mỗi lá cờ đều có một mặt quỷ dữ tợn.
Cả đám đều nhắm mắt, giống như đang ngủ say.
Tuyết Kỳ đếm thầm, tổng cộng có ba mươi ba cây đại kỳ, cứ cách mỗi mét lại cắm một cây, phía trước hơn mười cây sắp thành lối đi, ở phía sau thì vây lại ao nước trong hoa viên, một cỗ khí tức màu xanh lục nồng đậm, tràn ngập không gian xung quanh ba mươi ba cây đại kỳ.
Tuyết Kỳ vừa thấy như vậy, trong lòng lập tức trầm xuống.
Âm khí xanh đậm, vạn quỷ tề tựu, thanh thanh quỷ khóc, pháp sư tránh xa.
Đây chính là tục ngữ của giới Pháp Thuật lúc mình còn sống đã từng nghe qua.
Âm khí vốn có màu xanh, nhưng màu sắc vô cùng nhạt, gần như vô sắc, nếu một nơi có thể nhìn thấy âm khí màu xanh biếc bằng mắt thường, thì nhất định âm khí rất nồng đậm, đã vượt xa Âm Sào.
Trước mắt âm khí tràn ngập, không chỉ có màu xanh, mà còn là xanh đậm…… Âm khí cường đại như vậy, trước giờ Tuyết Kỳ chưa từng thấy qua, tâm lý vững vàng như cô, nội tâm cũng không chịu được mà sợ hãi.
Nhìn kỹ, âm khí giống như mây đen này chỉ quanh quẩn trong phạm vi ba mươi ba cây đại kỳ, chứng tỏ nó là một trận pháp, trong đó ẩn tàng vô số quỷ yêu thi linh khủng bố, không dám tưởng tượng.
Khi tới bên cạnh đám mây đen, thi yêu phía trước dừng chân, ngăn đám trẻ ở sau lại, sau đó lắc lắc cái chuông trong tay, tiếp theo một quái vật khổng lồ đi tới, hai chân giang ra như chữ bát, hai tay thật ngắn, cái đầu tròn tròn.
Thì ra là một con thiềm thừ tinh, đang dùng hai chân mà đi, đứng thẳng có thể cao tới hai ba mét, trên lớp da màu xanh đậm phủ một tầng bướu thịt rập rạp, chảy dịch nhầy màu vàng, nhìn qua thập phần ghê tởm.
Thiềm thừ tinh đưa mắt nhìn lướt qua đám trẻ, hé miệng, đầu lưỡi đen sì liếm một vòng quanh môi, nước dãi chảy xuống dưới đất.
Một hắc y nữ từ trong mây đen nhảy ra, đối với thiềm thừ tinh mắng: “Ngươi thật to gan! Đó đều là tế phẩm của Thiên Hồ Yêu Vương, ngươi đám ăn một cái xem, còn không mau để bọn chúng qua đó!”
Tuyết Kỳ chăm chú quan sát, bộ dáng cô ta có chút khoa trương, mái tóc uốn lượn xõa tung ra, bên trên còn cắm rất nhiều hoa.
Tuyết Kỳ nhìn ra chân thân của cô ta, thì ra là thanh đằng thành tinh, những cái hoa gài trên đầu đều là hoa mọc trên cây.
Thiềm thừ tinh đã hiếm có, thanh đằng dĩ nhiên cũng có thể thành tinh à.
Hơn nữa trên người hai con yêu quái này đều lượn lờ một tầng yêu khí xanh đỏ giao nhau, chứng tỏ cấp bậc yêu linh.
Tuyết Kỳ lòng bỗng rất là khiếp sợ: Cóc còn có thể lý giải, thanh đằng thành tinh vốn đã rất khó, lại còn tu luyện đến cấp bậc yêu linh, quả thật không thể tưởng tượng.
Sinh linh đều rất khó thành tinh, sau khi thành linh thì thực lực càng mạnh.
Con cóc kia đi qua ven đường, rút lên một cây cờ, đi tới vài bước, cắm ở vị trí khác, âm khí trong kỳ trận lập tức cuồn cuộn di chuyển sang hai bên, ở giữa xuất hiện một lối đi.
Con cóc sau đó đứng sang một bên, thanh đằng tinh đối với hoạt tử nhân dùng tay ra hiệu, sau đó cũng lui qua một bên.
Hoạt tử nhân dẫn đầu lại rung chuông, bọn trẻ nghe thấy tiếng chuông, chẳng cần quát, tự động cất bước, tay đứa này để lên vai đứa kia, nối nhau giống như xe lửa, chầm chậm đi về phía trước.
Tuyết Kỳ suy đoán, cái này gần giống với Tương Tây cản thi thuật, sử dụng tiếng chuông để khống chế cương thi, đám trẻ này tuy không phải cương thi, nhưng trong cơ thể tràn ngập thi khí, chẳng khác biệt lắm với cương thi.
Bỗng nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi của hai con yêu tinh kia, Tuyết Kỳ nhịn không được siết chặt nắm tay, đám trẻ này, quả nhiên bị đưa đi hiến tế…… Tuyết Kỳ bị thi yêu kèm cặp, yên lặng đi trong đội ngũ, lòng vô cùng khẩn trương: Tuy với thực lực của mình, có thể dễ dàng phản kích, giết chết thi yêu bên cạnh như trở bàn tay, nhưng mà …… đừng nói trong kỳ trận ẩn nấp vô số lệ quỷ đại yêu, chỉ hai con đằng trước thôi, cũng không dễ đối phó.
Quan trọng chính là, bên mình còn có nhiều trẻ con như vậy, với sức một mình mình, muốn bảo vệ bọn chúng, không thể nào làm được…… Vẫn luôn đi về phía trước, đến gần ao nước, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng rơi xuống nước càng thêm rõ ràng, mây đen trước mắt tan dần.
Tuyết Kỳ nhìn qua lớp vải đỏ, thấy được một cảnh tượng cực kỳ thê lương: Một đám Hồ Tinh đang ngồi bên cạnh bờ ao, có đủ loại màu sắc khác nhau, có trắng, có xám và mấy màu khác, tổng cộng mấy chục con, một đuôi hay hai đuôi, ngồi xổm quanh ao không hề nhúc nhích.
Giữa ao nước, một con hồ ly màu trắng đang quay cuồng dưới nước, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, nước trong ao đã hoàn toàn chuyển đỏ, thành một ao máu, huyết khí không ngừng dâng lên, hình thành một khối huyết vân hình nấm, chầm chậm xoay tròn.
Bạch hồ kia phiêu phù trong nước, mỗi lần nổi lên, da thịt trên cơ thể lại bị tróc ra một tầng, vài lần như thế, toàn thân chỉ còn trơ khung xương, nhìn qua thấy ghê cả người, cuối cùng nó đã bị nhấn chìm xuống dưới, không thấy nổi lên nữa.
Một sợi âm hồn, từ mặt nước bay lên, tiến nhập mây đen, lập tức bị một cỗ lực lượng đáng sợ phá tan, hóa thành tinh phách, một lần nữa chìm vào trong huyết trì.
Tinh phách hóa huyết ô…… Tuyết Kỳ trong lòng chấn động, tuy không biết một màn quỷ dị vừa rồi do trận pháp gì, nhưng tinh phách sinh linh là bất diệt, huyết trì trước mắt có thể hấp thu hết thảy tinh phách, nhất định là một loại hiến tế thuật tà ác, dơ bẩn nhất.
“Ô……”
tiếng hồ ly từ giữa huyết trì truyền tới, một con Nhị Vĩ Linh Hồ đi đến sát bên huyết trì, không chút do dự nhảy xuống, cảnh tượng quỷ dị trước đó lại tái hiện.
Tuyết Kỳ nhìn về phía âm thanh phát ra, chợt phát hiện xung quanh khối cự thạch giữa huyết trì bao phủ một tầng huyết sắc u ám lượn lờ xoay tròn, Tuyết Kỳ không thể nhìn rõ, dù cô vận dụng quỷ mục, cũng chỉ có thể thấy được một cái bóng lờ mờ, giống như một con hồ ly, giơ lên hai chi trước, ngồi giữa huyết trì.
Tư thế y như muốn thoát vây mà đi, hai hố mắt đen kịt, nghiêng đầu nhìn lên không trung.
Hồ yêu thạch? Tuyết Kỳ trong lòng nghi hoặc, nghĩ tới đêm qua, tảng đá này còn chìm trong nước, sao hôm nay đã nổi lên rồi? Trong lòng bổng ngây người, hay...
đây chính là hồ yêu thạch dùng để phong ấn Cửu Vĩ Thiên Hồ, đám Hồ Tinh trước mắt tình nguyện hy sinh bản thân, hóa thành tinh phách, muốn thông qua thuật huyết tế, để yêu thạch hấp thu hồn phách của mình, chuyển hóa thành lực lượng nào đó có thể mở ra phong ấn? Đứng phía trên hồ yêu thạch là một nữ nhân, toàn thân đỏ bừng, vóc dáng vô cùng hoàn mỹ, phía sau là tám chiếc đuôi dài trắng như tuyết, vũ động trong gió.
Trong tay cô ta là một lá cờ trắng, không ngừng huy động nhẹ nhàng, kích thích khối mây đen trên đỉnh đầu theo một tiết tấu thần bí nào đó.
Tuyết Kỳ từ xa nhìn lại, thầm nghĩ Bát Vĩ Yêu Hồ này, khẳng định chính là Hồ Mẫu, cô ta đang thông qua thuật hiến tế, vì chiêu hồn tụ linh cho Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.