Chương 931: Chương 930: Nhân gian đạo thần
Thanh Tử
17/07/2018
Lăng Vũ Hiên sắc mặt căng thẳng, nhìn kỹ thấy đó là một đoạn thúy trúc, bên trên còn vây quanh một sức mạnh cực kỳ cường đại, biết người đến không có ý tốt, vội vàng lui về phía sau nửa bước, tay rút phất trần, lăng không vẽ phù, tạo thành một đạo kết giới.
Thúy trúc đập lên bề mặt kết giới, khí tức bùng nổ, phát sinh một trận quỷ khóc sói gào, chớp mắt đã phá tan kết giới.
Lăng Vũ Hiên kinh hãi, phản ứng lại cực nhanh, lùi lại một bước, một lần nữa kết ấn, lại bị thúy trúc phá nát.
Lăng Vũ Hiên lùi liên tiếp tám bước, vẽ thành tám đạo kết giới, rốt cuộc mới có thể hoá giải khí lực của thúy trúc, trong lòng kinh hãi tới cực điểm, bắt lấy thúy trúc, đuôi ngón tay phóng chu sa, bắn lên thúy trúc, lập tức chuyển đen.
“Quỷ khí, lệ quỷ phương nào!”
Một bóng người màu xanh lá cây, đạp không bước đến: Tóc dài xoã ra, thân mặc đạo bào màu xanh, bên ngoài khoác tử sắc lũ y, chân mang giày bó, trong tay cầm một cây thúy trúc, như mới tuỳ tay chặt xuống.
Nhìn kỹ tướng mạo, khuôn mặt thon gầy, cặp lông mày sắc như kiếm, mũi cao mắt to, tướng mạo đường đường, đường nét tuấn tú nhưng lạnh lùng, biểu tình trầm mặc.
“Con bà nó, soái vậy!”
Tiểu Mã tự mình lẩm bẩm, “Đạo sĩ này, quả thực là Tống trọng cơ của của giới Pháp Thuật!”
Nói rồi dùng tay đẩy đẩy Diệp Thiếu Dương, “Tiểu Diệp Tử, đạo sĩ này là ai, có quen không?”
Thấy Diệp Thiếu Dương không trả lời, quay đầu lại nhìn, phát hiện hai mắt Diệp Thiếu Dương đang nhìn người kia chằm chằm, biểu tình vô cùng quái dị, cảm thấy nghi hoặc, nhưng không dám hỏi lại.
Thanh y nhân kia đạp không mà tới, dừng lại trên một cây hoa ngọc lan đằng xa, tiếp theo mấy đạo nhân ảnh bay tới, đáp xuống phía sau hắn, thân khoác hắc bào, trên mặt chỉ thấy một luồng lốc xoáy màu đen, không có khuôn mặt, cả đám đều có khí tức hồng lục đan xen quanh quẩn thân mình, không phải lệ quỷ thì cũng là đại yêu hay tà linh.
Sự xuất hiện của Thanh y nhân, khiến cho toàn trường hoàn toàn trầm xuống, cả đám ngây ngốc nhìn hắn, tuy phần lớn mọi người không biết hắn là ai, nhưng từ trên người Thanh y nhân này toả ra một loại khí tức, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Thanh y nhân quay đầu, một đôi mắt có đồng tử xanh lam dừng lại trên mặt Diệp Thiếu Dương, gương mặt vốn không chút biểu tình, từ từ nở một nụ cười hài hước, thản nhiên nói: “Thằng nhóc chết tiệt!”
“Đạo Phong! Nhị sư đệ!”
Lão Quách là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng, vô cùng kích động hét lên.
Trên sân viện kinh hãi, đến Lăng Vũ Hiên cùng Liễu Như Nhứ cũng kinh hãi không thôi, Đạo Phong! Thanh y nhân này, chính là Đạo Phong! Nhân gian Đạo thần đã mất tích mười năm nay! Lúc này, Lăng Vũ Hiên chợt nhớ lần trước, kẻ một gậy đánh Trương Thu Lâm rớt xuống Lục đạo luân hồi, chính là người trước mặt! Khi ấy không thể nhìn rõ mặt hắn, trong lúc nhất thời nhận không ra, lập tức tiến lên một bước, chăm chú nhìn Đạo Phong, nói: “Ngươi chính là Đạo Phong!”
Đạo Phong làm như không nghe thấy, đối với Lão Quách khẽ gật đầu,rồi quay sang nhìn Diệp Thiếu Dương, trên mặt còn mang theo một nụ cười hài hước.
Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, tuy đã sớm đoán được Đạo Phong sẽ đến, nhưng giờ đây khi đối mặt với hắn, nội tâm vẫn kích động khó có thể khống chế, mười năm, đã mười năm không gặp, hình dáng Đạo Phong vẫn như xưa.
“Đồ giả tạo!”
Diệp Thiếu Dương mắng, “Ngươi còn có thể giả bộ như thế sao!”
Đạo Phong hướng về phía hắn giơ thủy trúc lên.
“Muốn ăn tét mông không?”
Diệp Thiếu Dương theo bản năng sờ sờ mông, hồi nhỏ sống trên núi, vì quá bướng bỉnh, nên không ít lần bị hắn cho ăn roi, mười năm đã qua, cư nhiên đã trở thành phản xạ có điều kiện, trong lòng phẫn hận không thôi.
Hai người chằm chằm nhìn nhau, kéo dài đến gần một phút mới chịu rời mắt.
Diệp Thiếu Dương nhìn đám lệ quỷ đại yêu phía sau lưng hắn, lại nhớ lúc trước Đạo Phong đạp không mà tới, lòng bỗng trầm xuống, thất thanh nói: “Ngươi chết rồi sao?”
Đạo Phong không trả lời.
Diệp Thiếu Dương mở Thiên nhãn, nhìn trên người hắn, thấy vẫn là hình dáng cũ, trên người không quanh quẩn quỷ khí, cũng bình tĩnh lại, bộ dáng này không phải quỷ, nhưng …… sao hắn có thể đạp không? Nhân sĩ giới Pháp Thuật không phải cao thủ võ lâm, cũng không phải nhân vật trong tiểu thuyết huyền huyễn, pháp lực không cường đại tới như vậy, cũng không phải quỷ yêu để có thể phi thiên độn địa, đao thương bất nhập.
So với người bình thường, sức lực cũng chỉ lớn hơn một chút, càng không thể một tay xé nát Quỷ tử, đến xé mực cũng không xong nữa là.
Hơn nữa, mới rồi Đạo Phong đánh Lăng Vũ Hiên một cái, rõ ràng đã dùng quỷ lực điều khiển thúy trúc, cái này phải giải thích sao đây? “Đại…… Đại sư huynh.”
Tô Khâm Chương kêu lên thất thanh, tuy sau khi hắn nhập môn chưa từng thấy qua Đạo Phong, nhưng đã nghe qua nhiều rồi.
Đạo Phong nhìn hắn một cái, không thèm để ý.
Trương Vô Sinh, Định Trần sư thái, Thích Tín Vô cùng mấy vị đại tông sư đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc, với pháp lực của bọn họ, đã nhận ra trên người Đạo Phong có chứa tà khí, đang hoài nghi hắn không phải là nhân loại, hơn nữa lại dẫn theo cả đám lệ quỷ đại yêu, không biết là địch hay bạn, đành tiếp tục làm phép, không chào hỏi, im lặng xem diễn biến thế nào.
Đạo Phong nhìn Diệp Thiếu Dương, nhàn nhạt nói: “Ngươi thật là làm ta thất vọng quá đi, ta chờ đã nửa ngày trời, sao ngươi vẫn không động thủ?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Ta vừa muốn động thủ, ngươi đã xuất hiện.”
Đạo Phong lúc này mới hài lòng một chút, gật gật đầu.
Lão Quách đứng một bên, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, tuy đối thoại của hai người cực kỳ đơn giản, nhưng ông ta lại hiểu rất rõ, thầm nghĩ cặp sư huynh đệ này thật ra là cùng một loại người: Ngươi chọc ta, ta cãi lại ngươi trước rồi mới nói, trước giờ trong đầu chẳng hề có khái niệm lấy đại cục làm trọng.
Cẩn thận suy nghĩ, thực giống hệt cách làm người của sư phụ…… Lăng Vũ Hiên nhìn Đạo Phong, thẳng lưng ưỡn ngực, ngang nhiên nói: “Ngươi chính là Đạo Phong, năm đó chúng ta đã từng gặp qua, đáng tiếc ngươi lớn ta hơn quá nhiều, khi ấy không cơ hội cùng ngươi đấu pháp, mấy năm nay, ta vẫn luôn muốn đánh một trận cùng ngươi.”
Lời này nói ra, ngữ khí ngạo nhiên, Lăng Vũ Hiên đang dương dương tự đắc, kết quả Đạo Phong chỉ lạnh nhạt nhìn hắn một cái, “Ngươi thuộc phái Côn Luân?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi muốn đánh với ta?”
Lăng Vũ Hiên hừ một tiếng, “Ngươi không dám ứng chiến?”
Đạo Phong cười nhạt, không miệt thị, cũng không cười nhạo hắn, khiến người có cảm giác, chính là: Chuyện này chẳng có gì thú vị.
Lăng Vũ Hiên vẻ mặt đen lại, cảm thấy bản thân bị vũ nhục.
“Đạo Phong, ngươi tưởng ngươi là gì hả!”
Liễu Như Nhứ không nhịn được, bất bình thay cho Lăng Vũ Hiên.
“Ngươi cũng chỉ thành danh sớm chút xíu mà thôi, có gì hơn người chứ!”
Mấy đệ tử Côn Luân Sơn thấy Đạo Phong ngạo mạn, lại có Liễu Như Nhứ cầm đầu, nên cũng phụ họa theo.
Ánh mắt Đạo Phong lướt qua mặt bọn họ, nhàn nhạt nói: “Từ nay về sau, giới Pháp Thuật Giới sẽ không còn Phổ Đà cùng Côn Luân nữa.”
Mọi người ngơ ngác.
Diệp Thiếu Dương nói: “Đừng có nói bậy, cô ta không thể đại diện Phổ Đà Sơn, trên Phổ Đà còn lại có rất nhiều người tốt.”
“Vậy thì, không có Côn Luân là được.”
Ngữ khí thản nhiên, như thể đang nói một chuyện thực hết sức bình thường.
Không người nào không giật mình kinh hãi.
Liễu Như Nhứ tức giận nói: “Mở miệng ra là nói diệt môn, ngươi cho rằng mình là ai chứ!”
“Có thể thử xem, không thử sao biết.”
Đạo Phong nhìn cô ta cười một cách tà tà, “Bất quá, ta nhất định sẽ lưu lại ngươi.”
“Ha ha ha……”
Hoàng y đạo nhân vẫn luôn đứng một bên xem náo nhiệt, lúc này nhịn không được cười lớn, “Hay lắm, hay lắm, vô chính vô tà, làm theo bản tính, đây mới là việc người tu Đạo chúng ta nên làm, Đạo Phong tiểu tử, ngươi giỏi hơn thầy rồi!”
Thúy trúc đập lên bề mặt kết giới, khí tức bùng nổ, phát sinh một trận quỷ khóc sói gào, chớp mắt đã phá tan kết giới.
Lăng Vũ Hiên kinh hãi, phản ứng lại cực nhanh, lùi lại một bước, một lần nữa kết ấn, lại bị thúy trúc phá nát.
Lăng Vũ Hiên lùi liên tiếp tám bước, vẽ thành tám đạo kết giới, rốt cuộc mới có thể hoá giải khí lực của thúy trúc, trong lòng kinh hãi tới cực điểm, bắt lấy thúy trúc, đuôi ngón tay phóng chu sa, bắn lên thúy trúc, lập tức chuyển đen.
“Quỷ khí, lệ quỷ phương nào!”
Một bóng người màu xanh lá cây, đạp không bước đến: Tóc dài xoã ra, thân mặc đạo bào màu xanh, bên ngoài khoác tử sắc lũ y, chân mang giày bó, trong tay cầm một cây thúy trúc, như mới tuỳ tay chặt xuống.
Nhìn kỹ tướng mạo, khuôn mặt thon gầy, cặp lông mày sắc như kiếm, mũi cao mắt to, tướng mạo đường đường, đường nét tuấn tú nhưng lạnh lùng, biểu tình trầm mặc.
“Con bà nó, soái vậy!”
Tiểu Mã tự mình lẩm bẩm, “Đạo sĩ này, quả thực là Tống trọng cơ của của giới Pháp Thuật!”
Nói rồi dùng tay đẩy đẩy Diệp Thiếu Dương, “Tiểu Diệp Tử, đạo sĩ này là ai, có quen không?”
Thấy Diệp Thiếu Dương không trả lời, quay đầu lại nhìn, phát hiện hai mắt Diệp Thiếu Dương đang nhìn người kia chằm chằm, biểu tình vô cùng quái dị, cảm thấy nghi hoặc, nhưng không dám hỏi lại.
Thanh y nhân kia đạp không mà tới, dừng lại trên một cây hoa ngọc lan đằng xa, tiếp theo mấy đạo nhân ảnh bay tới, đáp xuống phía sau hắn, thân khoác hắc bào, trên mặt chỉ thấy một luồng lốc xoáy màu đen, không có khuôn mặt, cả đám đều có khí tức hồng lục đan xen quanh quẩn thân mình, không phải lệ quỷ thì cũng là đại yêu hay tà linh.
Sự xuất hiện của Thanh y nhân, khiến cho toàn trường hoàn toàn trầm xuống, cả đám ngây ngốc nhìn hắn, tuy phần lớn mọi người không biết hắn là ai, nhưng từ trên người Thanh y nhân này toả ra một loại khí tức, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Thanh y nhân quay đầu, một đôi mắt có đồng tử xanh lam dừng lại trên mặt Diệp Thiếu Dương, gương mặt vốn không chút biểu tình, từ từ nở một nụ cười hài hước, thản nhiên nói: “Thằng nhóc chết tiệt!”
“Đạo Phong! Nhị sư đệ!”
Lão Quách là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng, vô cùng kích động hét lên.
Trên sân viện kinh hãi, đến Lăng Vũ Hiên cùng Liễu Như Nhứ cũng kinh hãi không thôi, Đạo Phong! Thanh y nhân này, chính là Đạo Phong! Nhân gian Đạo thần đã mất tích mười năm nay! Lúc này, Lăng Vũ Hiên chợt nhớ lần trước, kẻ một gậy đánh Trương Thu Lâm rớt xuống Lục đạo luân hồi, chính là người trước mặt! Khi ấy không thể nhìn rõ mặt hắn, trong lúc nhất thời nhận không ra, lập tức tiến lên một bước, chăm chú nhìn Đạo Phong, nói: “Ngươi chính là Đạo Phong!”
Đạo Phong làm như không nghe thấy, đối với Lão Quách khẽ gật đầu,rồi quay sang nhìn Diệp Thiếu Dương, trên mặt còn mang theo một nụ cười hài hước.
Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, tuy đã sớm đoán được Đạo Phong sẽ đến, nhưng giờ đây khi đối mặt với hắn, nội tâm vẫn kích động khó có thể khống chế, mười năm, đã mười năm không gặp, hình dáng Đạo Phong vẫn như xưa.
“Đồ giả tạo!”
Diệp Thiếu Dương mắng, “Ngươi còn có thể giả bộ như thế sao!”
Đạo Phong hướng về phía hắn giơ thủy trúc lên.
“Muốn ăn tét mông không?”
Diệp Thiếu Dương theo bản năng sờ sờ mông, hồi nhỏ sống trên núi, vì quá bướng bỉnh, nên không ít lần bị hắn cho ăn roi, mười năm đã qua, cư nhiên đã trở thành phản xạ có điều kiện, trong lòng phẫn hận không thôi.
Hai người chằm chằm nhìn nhau, kéo dài đến gần một phút mới chịu rời mắt.
Diệp Thiếu Dương nhìn đám lệ quỷ đại yêu phía sau lưng hắn, lại nhớ lúc trước Đạo Phong đạp không mà tới, lòng bỗng trầm xuống, thất thanh nói: “Ngươi chết rồi sao?”
Đạo Phong không trả lời.
Diệp Thiếu Dương mở Thiên nhãn, nhìn trên người hắn, thấy vẫn là hình dáng cũ, trên người không quanh quẩn quỷ khí, cũng bình tĩnh lại, bộ dáng này không phải quỷ, nhưng …… sao hắn có thể đạp không? Nhân sĩ giới Pháp Thuật không phải cao thủ võ lâm, cũng không phải nhân vật trong tiểu thuyết huyền huyễn, pháp lực không cường đại tới như vậy, cũng không phải quỷ yêu để có thể phi thiên độn địa, đao thương bất nhập.
So với người bình thường, sức lực cũng chỉ lớn hơn một chút, càng không thể một tay xé nát Quỷ tử, đến xé mực cũng không xong nữa là.
Hơn nữa, mới rồi Đạo Phong đánh Lăng Vũ Hiên một cái, rõ ràng đã dùng quỷ lực điều khiển thúy trúc, cái này phải giải thích sao đây? “Đại…… Đại sư huynh.”
Tô Khâm Chương kêu lên thất thanh, tuy sau khi hắn nhập môn chưa từng thấy qua Đạo Phong, nhưng đã nghe qua nhiều rồi.
Đạo Phong nhìn hắn một cái, không thèm để ý.
Trương Vô Sinh, Định Trần sư thái, Thích Tín Vô cùng mấy vị đại tông sư đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc, với pháp lực của bọn họ, đã nhận ra trên người Đạo Phong có chứa tà khí, đang hoài nghi hắn không phải là nhân loại, hơn nữa lại dẫn theo cả đám lệ quỷ đại yêu, không biết là địch hay bạn, đành tiếp tục làm phép, không chào hỏi, im lặng xem diễn biến thế nào.
Đạo Phong nhìn Diệp Thiếu Dương, nhàn nhạt nói: “Ngươi thật là làm ta thất vọng quá đi, ta chờ đã nửa ngày trời, sao ngươi vẫn không động thủ?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Ta vừa muốn động thủ, ngươi đã xuất hiện.”
Đạo Phong lúc này mới hài lòng một chút, gật gật đầu.
Lão Quách đứng một bên, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, tuy đối thoại của hai người cực kỳ đơn giản, nhưng ông ta lại hiểu rất rõ, thầm nghĩ cặp sư huynh đệ này thật ra là cùng một loại người: Ngươi chọc ta, ta cãi lại ngươi trước rồi mới nói, trước giờ trong đầu chẳng hề có khái niệm lấy đại cục làm trọng.
Cẩn thận suy nghĩ, thực giống hệt cách làm người của sư phụ…… Lăng Vũ Hiên nhìn Đạo Phong, thẳng lưng ưỡn ngực, ngang nhiên nói: “Ngươi chính là Đạo Phong, năm đó chúng ta đã từng gặp qua, đáng tiếc ngươi lớn ta hơn quá nhiều, khi ấy không cơ hội cùng ngươi đấu pháp, mấy năm nay, ta vẫn luôn muốn đánh một trận cùng ngươi.”
Lời này nói ra, ngữ khí ngạo nhiên, Lăng Vũ Hiên đang dương dương tự đắc, kết quả Đạo Phong chỉ lạnh nhạt nhìn hắn một cái, “Ngươi thuộc phái Côn Luân?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi muốn đánh với ta?”
Lăng Vũ Hiên hừ một tiếng, “Ngươi không dám ứng chiến?”
Đạo Phong cười nhạt, không miệt thị, cũng không cười nhạo hắn, khiến người có cảm giác, chính là: Chuyện này chẳng có gì thú vị.
Lăng Vũ Hiên vẻ mặt đen lại, cảm thấy bản thân bị vũ nhục.
“Đạo Phong, ngươi tưởng ngươi là gì hả!”
Liễu Như Nhứ không nhịn được, bất bình thay cho Lăng Vũ Hiên.
“Ngươi cũng chỉ thành danh sớm chút xíu mà thôi, có gì hơn người chứ!”
Mấy đệ tử Côn Luân Sơn thấy Đạo Phong ngạo mạn, lại có Liễu Như Nhứ cầm đầu, nên cũng phụ họa theo.
Ánh mắt Đạo Phong lướt qua mặt bọn họ, nhàn nhạt nói: “Từ nay về sau, giới Pháp Thuật Giới sẽ không còn Phổ Đà cùng Côn Luân nữa.”
Mọi người ngơ ngác.
Diệp Thiếu Dương nói: “Đừng có nói bậy, cô ta không thể đại diện Phổ Đà Sơn, trên Phổ Đà còn lại có rất nhiều người tốt.”
“Vậy thì, không có Côn Luân là được.”
Ngữ khí thản nhiên, như thể đang nói một chuyện thực hết sức bình thường.
Không người nào không giật mình kinh hãi.
Liễu Như Nhứ tức giận nói: “Mở miệng ra là nói diệt môn, ngươi cho rằng mình là ai chứ!”
“Có thể thử xem, không thử sao biết.”
Đạo Phong nhìn cô ta cười một cách tà tà, “Bất quá, ta nhất định sẽ lưu lại ngươi.”
“Ha ha ha……”
Hoàng y đạo nhân vẫn luôn đứng một bên xem náo nhiệt, lúc này nhịn không được cười lớn, “Hay lắm, hay lắm, vô chính vô tà, làm theo bản tính, đây mới là việc người tu Đạo chúng ta nên làm, Đạo Phong tiểu tử, ngươi giỏi hơn thầy rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.