Chương 215: CƯƠNG THI TRỞ VỀ 2
Thanh Tử
03/12/2016
Nữ quỷ cũng không biết hắn là ai, thấy hắn đi ra vừa đúng ý nó, nữ quỷ lập tức bò qua thùng xe nhào vào người hắn.
Diệp Thiếu Dương cười nhạt, nhấc tay trái lên, tám đồng tiền Ngũ Đế bay trúng người nữ quỷ khiến nó văng ra ngoài, rơi xuống mặt đất. Nữ quỷ khựng lại một chút, lập tức dập đầu với Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương cũng không dài dòng với nó, trực tiếp dán một lá Dẫn hồn phù lên mặt nữ quỷ, đưa nó đưa đến âm ti. Trước kia bất kể đã làm chuyện xấu gì khi tới âm phủ thì cũng đều có phán quan phán xét.
Không phải quỷ nào cũng có tư cách để cho hắn phải tự mình truy hỏi sự tình.
Trở lại xe, Đàm Tiểu Tuệ đang dùng ngôn ngữ của người Miêu nói gì đó với mọi người trên xe. Trên xe hầu hết đều là người Miêu, bọn họ có thể nghe hiểu tiếng phổ thông, nhưng Đàm Tiểu Tuệ dùng Miêu ngữ nói chuyện với bọn họ để cho bọn họ thấy cô cùng là người một nhà, nói chuyện cũng dễ dàng được bọn họ tin tưởng hơn.
Được Đàm Tiểu Tuệ trấn an, mọi người đều bình tĩnh lại, dùng ánh mắt kính sợ đánh giá Diệp Thiếu Dương.
"Em nói gì với bọn họ vậy?". Diệp Thiếu Dương tới gần Đàm Tiểu Tuệ, hỏi.
Đàm Tiểu Tuệ nói: "Không có gì, chỉ nói anh là pháp sư và có biện pháp tìm ra cương thi thôi, họ cũng đang chờ anh đấy."
"Ặc!". Được mọi người kỳ vọng, Diệp Thiếu Dương cảm thấy có chút thẹn thùng, gãi gãi đầu: "Bọn họ tin tưởng anh?"
"Người Miêu đều tin tưởng những chuyện này. Hơn nữa ngẫu nhiên có chuyện cương thi trở về phát sinh, không có ai không tin. Anh chỉ cần tìm ra cương thi là được rồi." Đàm Tiểu Tuệ ghé vào tai Diệp Thiếu Dương: "Ở hàng ghế cuối cùng, gần cửa sổ có một người luôn ngủ, phát sinh chuyện lớn như vậy mà hắn vẫn không tỉnh, em đoán 8/10 chính là hắn."
Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn, tên kia rất béo, lưng đeo một cái túi sách nhìn như sinh viên, người dựa vào hàng ghế phía trước, đầu gối vào khuỷu tay không nhúc nhích gì. Diệp Thiếu Dương liền đi về phía hắn.
Mọi người đều biết hắn muốn bắt cương thi nên làm theo lời Đàm Tiểu Tuệ, ngồi bất động tại chỗ để tránh cương thi kia thừa lúc náo loạn trốn mất.
Diệp Thiếu Dương đi tới trước mặt sinh viên kia, tay trái siết chặt tiền Ngũ Đế, sẵng sàng chuẩn bị ứng phó, tay phải dùng sức vỗ vỗ vai của hắn, quả nhiên không có phản ứng.
Lại vỗ vài cái nữa, vẫn không có phản ứng, gọi hắn cũng không để ý. Người bình thường làm gì như vậy? Diệp Thiếu Dương quyết đoán nắm chặt tóc hắn, kéo đầu hắn lại, tay trái cầm tiền Ngũ Đế Tiền định nhét vào trong miệng hắn. Tới gần đến miệng, Diệp Thiếu Dương đột nhiên thấy trên đầu gối hắn có để một cái điện thoại di động, màn hình đang không ngừng nháy sáng, hắn lập tức ngừng tay lại… Sai mịa rồi! Người ta đang chơi điện tử!
Diệp Thiếu Dương vội vàng buông tay ra, xin lỗi hắn.
"Cậu không phải đang ngủ sao? Ngoài kia xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu không thèm ngẩng đầu lên nhìn một chút?". Đàm Tiểu Tuệ buồn bực hỏi.
"Ngẩng đầu lên làm gì, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, tôi có nhìn hay không cũng có làm gì được đâu, lại còn ảnh hưởng đến việc tập trung chơi game, có biết tôi đang công thành chiến không???"
Tên này bị Diệp Thiếu Dương làm mất tập trung chơi game nên vô cùng tức giận, thế nhưng tay vẫn bấm lia lịa màn hình, không có thời gian lý luận cùng hắn, vẫn lại gối đầu lên khủy tay, cúi xuống chơi tiếp, che mất cả điện thoại, bộ dáng như đang ngủ.
Diệp Thiếu Dương lùi về phía sau một bước, đi tới trước mặt một người đàn ông, mỉm cười đánh giá: Đây là một ông lão trên 60 tuổi, mặc y phục vải thô, chân đeo giày bảo hộ lao động, râu ria xồm xàm, làn da thô ráp. Chắc là người đã quen làm việc nặng nhọc.
Mà thứ làm cho người ta chú ý là trên trán của ông lão đang quấn một dải băng trắng rũ xuống phía dưới. Ông lão đang cúi đầu xem một tờ báo đã cũ.
Diệp Thiếu Dương khoác một tay lên bả vai ông, nói: "Không phải tên kia thì chính là ngươi!"
Ông lão vẫn tập trung xem báo, không nói lời nào.
Đàm Tiểu Tuệ đứn g phía sau kéo góc áo của Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: "Lúc trước ông ấy có đứng lên..."
Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, hắn đã nhận thấy thi khí từ trên người ông lão tản ra, mà ông ta lại ngồi khá gần với tên sinh viên mập kia, phía trước cửa sổ lại mở, gió thổi thi khí trên người lão tới, cộng thêm suy đoán của Đàm Tiểu Tuệ thì hắn cho rằng tên béo kia là cương thi, ai ngờ không phải như thế, cho nên lúc nãy mới gây ra chuyện dở khóc dở cười.
Bây giờ chắc không sai nữa rồi.
Đối diện với những ánh mắt nghi hoặc từ xung quanh, Diệp Thiếu Dương một tay nắm lấy vai của ông lão, một tay rút mạnh tấm vải trên đầu lão xuống, nhất thời một vết thương lớn xuất hiện trên mặt kéo dài tới tận miệng ông lão, mà vết thương vẫn không có dấu hiệu khép lại, ở giữa còn chảy ra một chút máu đen.
Vết thương được miếng vải lúc nãy che mất nên không ai chú ý.
Tất cả mọi người, ngoại trừ tên béo vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại kia đều hoảng sợ không ngớt. Chân tướng đã được xác định, ông lão chính là cương thi đi nhờ xe!
Đột nhiên bịch một tiếng, tài xế quỳ xuống trước mặt ông lão nói huyên thuyên một tràng gì đó, sau đó lấy ra ba điếu thuốc lá, châm lửa, kẹp trong ba ngón tay, cung kính dâng tới trước mặt ông.
Ông lão thở dài, xoay người đưa tay lấy một điếu thuốc. Đứng lên, chầm chậm đi về phía cửa xe. Tài xế thở phào một hơi, nhanh chóng giúp ông ta mở cửa.
"Chuyện gì đang xảy ra?". Diệp Thiếu Dương kinh ngạc hỏi Đàm Tiểu Tuệ.
Đàm Tiểu Tuệ thấp giọng: "Đây là quy củ của người Miêu chúng em, giống như một loại khế ước, một khi tài xế phát hiện ra cương thi trở về, không thể đuổi đi hoặc làm gì khác thì chỉ có thể tiễn đi. Cương thi nhận một điếu thuốc lá tức là sẽ rời đi, nếu như cầm hai điếu tức là không rời đi..."
"Sau đó thì sao?". Diệp Thiếu Dương hỏi.
"Cương thi sẽ chọn chuyến xe kế tiếp, nghĩ cách để lên xe..."
Diệp Thiếu Dương nghe xong bèn nổi giận: "Thế thì ra thể thống gì nữa, nó đã bị anh phát hiện mà vẫn ung dung rời đi như vậy, đúng là không coi Thiên sư ra gì mà!"
Đàm Tiểu Tuệ cúi đầu, nói rằng: "Là vầy, ở đây từ trước tới nay đều tách biệt với thế giới bên ngoài, có rất ít đạo sĩ tới đây, cho nên... nó căn bản không biết anh là ai!".
Không biết? Diệp Thiếu Dương đột nhiên hiểu ra, thảo nào nữ quỷ được mình siêu độ lúc nãy có tu vi thấp như vậy nhưng vẫn dám chủ động tấn công mình.
Không biết hả, đơn giản thôi, đánh cho ngươi biết nhé!
Diệp Thiếu Dương nhảy xuống xe chắn đường cương thi.
Cương thi đứng lại, ngoẹo đầu, để lộ ra hai con mắt âm lãnh.
Diệp Thiếu Dương nhìn nó, biết rõ nó trên thực tế không phải là cương thi mà là quỷ thi. Thân thể của nó được linh hồn khống chế, có điều loại quỷ thi này chỉ hợp nhất tạm thời, không thể hợp nhất lâu dài…
Diệp Thiếu Dương cười nhạt, nhấc tay trái lên, tám đồng tiền Ngũ Đế bay trúng người nữ quỷ khiến nó văng ra ngoài, rơi xuống mặt đất. Nữ quỷ khựng lại một chút, lập tức dập đầu với Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương cũng không dài dòng với nó, trực tiếp dán một lá Dẫn hồn phù lên mặt nữ quỷ, đưa nó đưa đến âm ti. Trước kia bất kể đã làm chuyện xấu gì khi tới âm phủ thì cũng đều có phán quan phán xét.
Không phải quỷ nào cũng có tư cách để cho hắn phải tự mình truy hỏi sự tình.
Trở lại xe, Đàm Tiểu Tuệ đang dùng ngôn ngữ của người Miêu nói gì đó với mọi người trên xe. Trên xe hầu hết đều là người Miêu, bọn họ có thể nghe hiểu tiếng phổ thông, nhưng Đàm Tiểu Tuệ dùng Miêu ngữ nói chuyện với bọn họ để cho bọn họ thấy cô cùng là người một nhà, nói chuyện cũng dễ dàng được bọn họ tin tưởng hơn.
Được Đàm Tiểu Tuệ trấn an, mọi người đều bình tĩnh lại, dùng ánh mắt kính sợ đánh giá Diệp Thiếu Dương.
"Em nói gì với bọn họ vậy?". Diệp Thiếu Dương tới gần Đàm Tiểu Tuệ, hỏi.
Đàm Tiểu Tuệ nói: "Không có gì, chỉ nói anh là pháp sư và có biện pháp tìm ra cương thi thôi, họ cũng đang chờ anh đấy."
"Ặc!". Được mọi người kỳ vọng, Diệp Thiếu Dương cảm thấy có chút thẹn thùng, gãi gãi đầu: "Bọn họ tin tưởng anh?"
"Người Miêu đều tin tưởng những chuyện này. Hơn nữa ngẫu nhiên có chuyện cương thi trở về phát sinh, không có ai không tin. Anh chỉ cần tìm ra cương thi là được rồi." Đàm Tiểu Tuệ ghé vào tai Diệp Thiếu Dương: "Ở hàng ghế cuối cùng, gần cửa sổ có một người luôn ngủ, phát sinh chuyện lớn như vậy mà hắn vẫn không tỉnh, em đoán 8/10 chính là hắn."
Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn, tên kia rất béo, lưng đeo một cái túi sách nhìn như sinh viên, người dựa vào hàng ghế phía trước, đầu gối vào khuỷu tay không nhúc nhích gì. Diệp Thiếu Dương liền đi về phía hắn.
Mọi người đều biết hắn muốn bắt cương thi nên làm theo lời Đàm Tiểu Tuệ, ngồi bất động tại chỗ để tránh cương thi kia thừa lúc náo loạn trốn mất.
Diệp Thiếu Dương đi tới trước mặt sinh viên kia, tay trái siết chặt tiền Ngũ Đế, sẵng sàng chuẩn bị ứng phó, tay phải dùng sức vỗ vỗ vai của hắn, quả nhiên không có phản ứng.
Lại vỗ vài cái nữa, vẫn không có phản ứng, gọi hắn cũng không để ý. Người bình thường làm gì như vậy? Diệp Thiếu Dương quyết đoán nắm chặt tóc hắn, kéo đầu hắn lại, tay trái cầm tiền Ngũ Đế Tiền định nhét vào trong miệng hắn. Tới gần đến miệng, Diệp Thiếu Dương đột nhiên thấy trên đầu gối hắn có để một cái điện thoại di động, màn hình đang không ngừng nháy sáng, hắn lập tức ngừng tay lại… Sai mịa rồi! Người ta đang chơi điện tử!
Diệp Thiếu Dương vội vàng buông tay ra, xin lỗi hắn.
"Cậu không phải đang ngủ sao? Ngoài kia xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu không thèm ngẩng đầu lên nhìn một chút?". Đàm Tiểu Tuệ buồn bực hỏi.
"Ngẩng đầu lên làm gì, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, tôi có nhìn hay không cũng có làm gì được đâu, lại còn ảnh hưởng đến việc tập trung chơi game, có biết tôi đang công thành chiến không???"
Tên này bị Diệp Thiếu Dương làm mất tập trung chơi game nên vô cùng tức giận, thế nhưng tay vẫn bấm lia lịa màn hình, không có thời gian lý luận cùng hắn, vẫn lại gối đầu lên khủy tay, cúi xuống chơi tiếp, che mất cả điện thoại, bộ dáng như đang ngủ.
Diệp Thiếu Dương lùi về phía sau một bước, đi tới trước mặt một người đàn ông, mỉm cười đánh giá: Đây là một ông lão trên 60 tuổi, mặc y phục vải thô, chân đeo giày bảo hộ lao động, râu ria xồm xàm, làn da thô ráp. Chắc là người đã quen làm việc nặng nhọc.
Mà thứ làm cho người ta chú ý là trên trán của ông lão đang quấn một dải băng trắng rũ xuống phía dưới. Ông lão đang cúi đầu xem một tờ báo đã cũ.
Diệp Thiếu Dương khoác một tay lên bả vai ông, nói: "Không phải tên kia thì chính là ngươi!"
Ông lão vẫn tập trung xem báo, không nói lời nào.
Đàm Tiểu Tuệ đứn g phía sau kéo góc áo của Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: "Lúc trước ông ấy có đứng lên..."
Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, hắn đã nhận thấy thi khí từ trên người ông lão tản ra, mà ông ta lại ngồi khá gần với tên sinh viên mập kia, phía trước cửa sổ lại mở, gió thổi thi khí trên người lão tới, cộng thêm suy đoán của Đàm Tiểu Tuệ thì hắn cho rằng tên béo kia là cương thi, ai ngờ không phải như thế, cho nên lúc nãy mới gây ra chuyện dở khóc dở cười.
Bây giờ chắc không sai nữa rồi.
Đối diện với những ánh mắt nghi hoặc từ xung quanh, Diệp Thiếu Dương một tay nắm lấy vai của ông lão, một tay rút mạnh tấm vải trên đầu lão xuống, nhất thời một vết thương lớn xuất hiện trên mặt kéo dài tới tận miệng ông lão, mà vết thương vẫn không có dấu hiệu khép lại, ở giữa còn chảy ra một chút máu đen.
Vết thương được miếng vải lúc nãy che mất nên không ai chú ý.
Tất cả mọi người, ngoại trừ tên béo vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại kia đều hoảng sợ không ngớt. Chân tướng đã được xác định, ông lão chính là cương thi đi nhờ xe!
Đột nhiên bịch một tiếng, tài xế quỳ xuống trước mặt ông lão nói huyên thuyên một tràng gì đó, sau đó lấy ra ba điếu thuốc lá, châm lửa, kẹp trong ba ngón tay, cung kính dâng tới trước mặt ông.
Ông lão thở dài, xoay người đưa tay lấy một điếu thuốc. Đứng lên, chầm chậm đi về phía cửa xe. Tài xế thở phào một hơi, nhanh chóng giúp ông ta mở cửa.
"Chuyện gì đang xảy ra?". Diệp Thiếu Dương kinh ngạc hỏi Đàm Tiểu Tuệ.
Đàm Tiểu Tuệ thấp giọng: "Đây là quy củ của người Miêu chúng em, giống như một loại khế ước, một khi tài xế phát hiện ra cương thi trở về, không thể đuổi đi hoặc làm gì khác thì chỉ có thể tiễn đi. Cương thi nhận một điếu thuốc lá tức là sẽ rời đi, nếu như cầm hai điếu tức là không rời đi..."
"Sau đó thì sao?". Diệp Thiếu Dương hỏi.
"Cương thi sẽ chọn chuyến xe kế tiếp, nghĩ cách để lên xe..."
Diệp Thiếu Dương nghe xong bèn nổi giận: "Thế thì ra thể thống gì nữa, nó đã bị anh phát hiện mà vẫn ung dung rời đi như vậy, đúng là không coi Thiên sư ra gì mà!"
Đàm Tiểu Tuệ cúi đầu, nói rằng: "Là vầy, ở đây từ trước tới nay đều tách biệt với thế giới bên ngoài, có rất ít đạo sĩ tới đây, cho nên... nó căn bản không biết anh là ai!".
Không biết? Diệp Thiếu Dương đột nhiên hiểu ra, thảo nào nữ quỷ được mình siêu độ lúc nãy có tu vi thấp như vậy nhưng vẫn dám chủ động tấn công mình.
Không biết hả, đơn giản thôi, đánh cho ngươi biết nhé!
Diệp Thiếu Dương nhảy xuống xe chắn đường cương thi.
Cương thi đứng lại, ngoẹo đầu, để lộ ra hai con mắt âm lãnh.
Diệp Thiếu Dương nhìn nó, biết rõ nó trên thực tế không phải là cương thi mà là quỷ thi. Thân thể của nó được linh hồn khống chế, có điều loại quỷ thi này chỉ hợp nhất tạm thời, không thể hợp nhất lâu dài…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.