Chương 752: Đại thù phải báo 2
Thanh Tử
06/06/2018
Diệp Thiếu Dương nhìn Lương Đạo Sinh bước chân tập
tễnh hai tay run rẩy, cảm thấy có chút không đành lòng, hướng Lâm Du hét lên: "Ngươi kết thúc hắn nhanh đi!"
" Kết thúc hắn!" Lâm Du ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười đến độ nước mắt quỷ trào ra, "Lúc trước hắn sai người trói buộc ta, dùng gậy gỗ đánh nát đầu gối ta, ta đau đớn cầu xin hắn kết thúc ta, hắn nào có buông tha! Ta bị nhốt ba mươi năm, cuối cùng cũng chờ được ngày hôm nay, sao có thể dễ dàng kết thúc hắn!"
Lương Đạo Sinh thở hồng hộc như trâu, vẫn cố trấn định để nói: "Không tồi, đến đây nào, báo thù thay cho hơn bốn mươi người kia đi!"
"Ha. . ha. . ha. . . ngươi còn ra vẻ anh hùng à!" Lâm Du há miệng thật to, một đạo thanh quang từ trong miệng bay ra, càng ngày càng sáng.
Ba người Diệp Thiếu Dương chăm chú quan sát, đó là một đóa hoa sen, từ trong miệng cô ta đang từ từ bay ra.
Tứ Bảo tinh mắt, thất thanh kêu lên: "Mẹ kiếp, là pháp khí của Nga Mi Sơn - Ngũ Bảo Kim Liên! Thì ra ở trong tay cô ta!"
Diệp Thiếu Dương nghe vậy lấy làm kinh hãi, Ngũ Bảo Kim Liên của Nga Mi Sơn, cùng với Thất Tinh Long Tuyền Kiếm của Mao Sơn, Kim Văn Bát Vu của Ngũ Đài Sơn đều là cực phẩm pháp khí trong giới pháp thuật, nhìn thấy pháp khí không có gì đáng sợ, khiến Diệp Thiếu Dương khiếp sợ chính là: Pháp khí được coi như trấn sơn chi bảo của Nga Mi Sơn, sao lại ở trên người Lâm Du, lập tức lẩm bẩm nói: "Thân phận của Lâm Du thực không bình thường a. . ."
Tứ Bảo cau mày, nói: "Cô ta là quỷ, pháp khí này là thực thể, làm sao cô ta có thể bảo tồn được?"
"Ngươi xem cô ta nhả nó ra từ trong miệng, chắc lúc trước đã bảo tồn nó trong bụng thi thể, sau khi quỷ thi hợp nhất, có quỷ thân, tự nhiên có thể dùng."
Suy đoán của Nhuế Lãnh Ngọc, Diệp Thiếu Dương cũng tán đồng, ở trong thân thể ba mươi năm, chẳng khác nào dùng huyết nhục nuôi dưỡng ba mươi năm, đã hoàn toàn được luyện hóa, cho nên cô ta có thể dùng thân xác quỷ thi điều khiển pháp khí này, nếu là quỷ hồn khác, xem chừng không chờ nổi đến khi đối địch, đã sớm bị linh lực pháp khí đánh tan từ lâu rồi.
Sau khi Ngũ Bảo Kim Liên bay ra, bên trong kim quang trang nghiêm, còn xen lẫn một tia quỷ lực đỏ như máu, người vật tương dung, điều này càng là chứng tỏ suy đoán vừa rồi của Nhuế Lãnh Ngọc là đúng.
"Ta không hiểu, nếu thân phận cô ta không bình thường, năm đó lại mang theo pháp khí này tới đây, vì sao còn bị nhốt ba mươi năm, Nga Mi Sơn sao không phái người tới điều tra?" Tứ Bảo buồn bực nói.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: "Để xong việc này, có rảnh sẽ đi Nga Mi Sơn hỏi thăm một chút, nhân tiện đưa pháp khí trả về đó."
Tứ Bảo cười he he, "Ngươi đi đi, trên Nga Mi Sơn đều là ni cô, có rất nhiều người đẹp đó nha."
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, "Xem ra ngươi cũng rất quen thuộc với nơi đó nha, quả nhiên hòa thượng ni cô cùng chung một nhà."
Câu phản bác quá hiểm, đến băng sơn mỹ nhân Nhuế Lãnh Ngọc cũng không nhịn được, cong môi cười.
Tứ Bảo không còn lời nào để nói, chỉ biết trợn to mắt.
Ba người tiếp tục quan sát trận đấu:
Sau khi Lâm Du lấy ra Ngũ Bảo Kim Liên, quỷ khí toàn thân bạo trướng, rót nhập Kim Liên, hét lớn một tiếng, Kim Liên lăng không xoay tròn, bay về phía Lương Đạo Sinh.
Lương Đạo Sinh vất vả giơ Phệ Hồn Pháp Trượng lên, vốn định ngăn cản, nhưng đột nhiên thở dài, dùng hết sức lực, vứt pháp trượng sang bụi cỏ bên trái.
Ba người Diệp Thiếu Dương thấy vậy cả kinh, trong lúc nguy cấp, Lương Đạo Sinh lại vứt bỏ pháp khí của mình, hắn lại muốn chơi cái trò gì đây?
Ngũ Bảo Kim Liên bay đến trên đầu Lương Đạo Sinh, không ngừng xoay tròn, đột nhiên hắc quang đại phóng, cánh hoa hóa thành ngọn lửa màu đen, giống như một nồi lửa, úp xuống đầu Lương Đạo Sinh.
Lưu hỏa bao trùm Lương Đạo Sinh, lập tức thiêu đốt, hơn nữa hắc khí lan tràn, tiến vào trong cơ thể.
Lương Đạo Sinh mau chóng biến thành một hoả nhân, toàn thân bốc cháy.
"Kim Liên nghiệp hỏa sao?" Tứ Bảo kinh hô một tiếng, nhưng ngay sau đó lại phủ định chính mình, lắc đầu nói: "Đây là hắc hoả, không phải kim Liên nghiệp hỏa."
Diệp Thiếu Dương nói: "Chẳng có gì là lạ, cô ta là quỷ thi, sao có thể phát động Kim Liên nghiệp hỏa, đây là lợi dụng linh khí của Kim Liên, dẫn liệt hoả Địa Ngục tới, pháp sư sợ nhất là bị như thế này."
"A. . ." bị liệt hoả Địa Ngục thiêu đốt, Lương Đạo Sinh nhịn không được phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngã xuống đất quay cuồng, quần áo trên người nhanh chóng bị thiêu rụi, tiếp đó là da thịt, mỡ cháy xèo xèo nhỏ xuống, càng làm lửa bốc mạnh hơn.
Chẳng mấy chốc, thân thể hắn đã bị thiêu rụi, toát ra một mùi hôi thối nồng nặc.
Ba người Diệp Thiếu Dương vội vàng lui về phía sau.
Lương Đạo Sinh, một Vu sư tông chủ, cứ như vậy mà bị thiêu sống đến chết.
Nhưng bất quá đây mới chỉ là bắt đầu, sau khi thân thể hắn bị cháy thành than, hồn phách ly thể, tả xung hữu đột, nhưng trốn không thoát khỏi phạm vi của liệt hỏa Địa Ngục, bị thiêu đến kêu gào thảm thiết.
"Ha ha. . . ha ha ha. . ."
Lâm Du vừa cười một cách điên cuồng, vừa khống chế liệt hỏa Địa Ngục, không hề lưu tình mà đốt cháy hồn phách Lương Đạo Sinh, dường như liệt hoả đang thiêu đốt hừng hực kia không phải là lửa ma, mà chính là ngọn lửa thù hận trong lòng cô ta.
"Lương Đạo Sinh, ngươi cũng có hôm nay, ngươi cũng có hôm nay. . . ha. . . ha! Ta muốn đốt ngươi đến hồn bay phách tán, vạn kiếp bất phục!"
Lâm Du vừa dứt cười, đột nhiên lớn tiếng khóc oà lên, cảm xúc dồn nén ba mươi năm bộc phát, nhìn qua cũng vô cùng đáng thương.
Cảnh tượng thảm thiết này, khiến ba pháp sư như bọn họ cũng cảm thấy không chịu nổi.
Nhuế Lãnh Ngọc nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhìn Diệp Thiếu Dương, lộ vẻ do dự, nói: "Như vậy thực sự tốt sao?"
Diệp Thiếu Dương lập tức chạy như bay qua đó, kỳ thực không cần Nhuế Lãnh Ngọc nhắc nhở, hắn cũng đã không thể kìm chế.
"Thiên địa vô cực, khu ma nhiếp hồn!"
Diệp Thiếu Dương tay bấm pháp quyết, nhảy bật lên, một chưởng chụp đánh lên Ngũ Bảo Kim Liên, Kim Liên lung lay một chút, nhưng không bị đánh rơi.
Diệp Thiếu Dương có chút sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra: Lâm Du đã dùng toàn thân tu vi để khống chế Kim Liên, còn mình thì không có pháp khí trong tay, chỉ dựa vào pháp quyết khẳng định không thể đánh hạ, vì thế dừng lại, nói với Lâm Du: "Hắn chịu tội cũng đã đủ rồi, tiếp tu j như vậy hắn sẽ bị hồn bay phách tán. Dừng tay lại đi."
Lâm Du giận dữ hét lên: "Ta chính là muốn hắn hồn bay phách tán!"
"Hắn giết nhiều người như vậy, sau khi chết xuống Âm Ty, đương nhiên sẽ bị xét xử thoả đáng, nếu ngươi khiến hắn hồn bay phách tán, chỉ có thể gia tăng tội nghiệt của chính mình, đến lúc ngươi xuống Âm Ty cũng không hơn gì hắn."
Hiện tại trong tay không có pháp khí, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ có thể khuyên giải như vậy, miễn sao không chọc giận Lâm Du, vạn nhất cô ta trốn thoát, thì sẽ còn phiền phức lớn hơn nữa.
"Ngươi đã giết hắn, lại làm thiêu đốt hồn phách hắn bằng liệt hoả, chịu đau đớn lâu như vậy, Lâm Du, so với ngươi cũng không sai biệt lắm đâu."
Lâm Du trầm mặc không nói, chỉ điều khiển Kim Liên, không ngừng dùng liệt hoả thiêu đốt quỷ hồn Lương Đạo Sinh.
Diệp Thiếu Dương liền tiến tới bên cạnh, tiếng kêu thảm thiết lọt vào tai, thực sự không đành lòng, sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Ta hứa sẽ để ngươi báo thù, đích tay giết chết hắn, ta đã làm rồi, nếu ngươi còn kiên trì diệt hồn phách của hắn, đừng trách ta trở mặt!"
Tứ Bảo cùng Nhuế Lãnh Ngọc cũng nhát loạt tiến kên, sẵn sàng tư thế.
Lâm Du thu Ngũ Bảo Kim Liên về, thập phần không cam lòng, hai tay giơ cao, lớn tiếng cười ha hả, trong tiếng cười có chút khoái ý vì đã báo được thù, nhưng phần lớn lại là đau khổ bi thương.
Hồn phách Lương Đạo Sinh đã bị thiêu đốt gần như trong suốt, hơi thở thoi thóp.
Diệp Thiếu Dương lần lượt nhìn hai con quỷ, trong lòng cảm khái, Lâm Du báo đại được thù, Lương Đạo Sinh đã bị trả thù, tuy một bên đau đớn thống thổ một bên cười điên loạn, nhưng hai người bọn họ, rốt cuộc ai bi thảm hơn ai?
Vấn đề này, chỉ sợ không ai có thể trả lời.
" Kết thúc hắn!" Lâm Du ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười đến độ nước mắt quỷ trào ra, "Lúc trước hắn sai người trói buộc ta, dùng gậy gỗ đánh nát đầu gối ta, ta đau đớn cầu xin hắn kết thúc ta, hắn nào có buông tha! Ta bị nhốt ba mươi năm, cuối cùng cũng chờ được ngày hôm nay, sao có thể dễ dàng kết thúc hắn!"
Lương Đạo Sinh thở hồng hộc như trâu, vẫn cố trấn định để nói: "Không tồi, đến đây nào, báo thù thay cho hơn bốn mươi người kia đi!"
"Ha. . ha. . ha. . . ngươi còn ra vẻ anh hùng à!" Lâm Du há miệng thật to, một đạo thanh quang từ trong miệng bay ra, càng ngày càng sáng.
Ba người Diệp Thiếu Dương chăm chú quan sát, đó là một đóa hoa sen, từ trong miệng cô ta đang từ từ bay ra.
Tứ Bảo tinh mắt, thất thanh kêu lên: "Mẹ kiếp, là pháp khí của Nga Mi Sơn - Ngũ Bảo Kim Liên! Thì ra ở trong tay cô ta!"
Diệp Thiếu Dương nghe vậy lấy làm kinh hãi, Ngũ Bảo Kim Liên của Nga Mi Sơn, cùng với Thất Tinh Long Tuyền Kiếm của Mao Sơn, Kim Văn Bát Vu của Ngũ Đài Sơn đều là cực phẩm pháp khí trong giới pháp thuật, nhìn thấy pháp khí không có gì đáng sợ, khiến Diệp Thiếu Dương khiếp sợ chính là: Pháp khí được coi như trấn sơn chi bảo của Nga Mi Sơn, sao lại ở trên người Lâm Du, lập tức lẩm bẩm nói: "Thân phận của Lâm Du thực không bình thường a. . ."
Tứ Bảo cau mày, nói: "Cô ta là quỷ, pháp khí này là thực thể, làm sao cô ta có thể bảo tồn được?"
"Ngươi xem cô ta nhả nó ra từ trong miệng, chắc lúc trước đã bảo tồn nó trong bụng thi thể, sau khi quỷ thi hợp nhất, có quỷ thân, tự nhiên có thể dùng."
Suy đoán của Nhuế Lãnh Ngọc, Diệp Thiếu Dương cũng tán đồng, ở trong thân thể ba mươi năm, chẳng khác nào dùng huyết nhục nuôi dưỡng ba mươi năm, đã hoàn toàn được luyện hóa, cho nên cô ta có thể dùng thân xác quỷ thi điều khiển pháp khí này, nếu là quỷ hồn khác, xem chừng không chờ nổi đến khi đối địch, đã sớm bị linh lực pháp khí đánh tan từ lâu rồi.
Sau khi Ngũ Bảo Kim Liên bay ra, bên trong kim quang trang nghiêm, còn xen lẫn một tia quỷ lực đỏ như máu, người vật tương dung, điều này càng là chứng tỏ suy đoán vừa rồi của Nhuế Lãnh Ngọc là đúng.
"Ta không hiểu, nếu thân phận cô ta không bình thường, năm đó lại mang theo pháp khí này tới đây, vì sao còn bị nhốt ba mươi năm, Nga Mi Sơn sao không phái người tới điều tra?" Tứ Bảo buồn bực nói.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: "Để xong việc này, có rảnh sẽ đi Nga Mi Sơn hỏi thăm một chút, nhân tiện đưa pháp khí trả về đó."
Tứ Bảo cười he he, "Ngươi đi đi, trên Nga Mi Sơn đều là ni cô, có rất nhiều người đẹp đó nha."
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, "Xem ra ngươi cũng rất quen thuộc với nơi đó nha, quả nhiên hòa thượng ni cô cùng chung một nhà."
Câu phản bác quá hiểm, đến băng sơn mỹ nhân Nhuế Lãnh Ngọc cũng không nhịn được, cong môi cười.
Tứ Bảo không còn lời nào để nói, chỉ biết trợn to mắt.
Ba người tiếp tục quan sát trận đấu:
Sau khi Lâm Du lấy ra Ngũ Bảo Kim Liên, quỷ khí toàn thân bạo trướng, rót nhập Kim Liên, hét lớn một tiếng, Kim Liên lăng không xoay tròn, bay về phía Lương Đạo Sinh.
Lương Đạo Sinh vất vả giơ Phệ Hồn Pháp Trượng lên, vốn định ngăn cản, nhưng đột nhiên thở dài, dùng hết sức lực, vứt pháp trượng sang bụi cỏ bên trái.
Ba người Diệp Thiếu Dương thấy vậy cả kinh, trong lúc nguy cấp, Lương Đạo Sinh lại vứt bỏ pháp khí của mình, hắn lại muốn chơi cái trò gì đây?
Ngũ Bảo Kim Liên bay đến trên đầu Lương Đạo Sinh, không ngừng xoay tròn, đột nhiên hắc quang đại phóng, cánh hoa hóa thành ngọn lửa màu đen, giống như một nồi lửa, úp xuống đầu Lương Đạo Sinh.
Lưu hỏa bao trùm Lương Đạo Sinh, lập tức thiêu đốt, hơn nữa hắc khí lan tràn, tiến vào trong cơ thể.
Lương Đạo Sinh mau chóng biến thành một hoả nhân, toàn thân bốc cháy.
"Kim Liên nghiệp hỏa sao?" Tứ Bảo kinh hô một tiếng, nhưng ngay sau đó lại phủ định chính mình, lắc đầu nói: "Đây là hắc hoả, không phải kim Liên nghiệp hỏa."
Diệp Thiếu Dương nói: "Chẳng có gì là lạ, cô ta là quỷ thi, sao có thể phát động Kim Liên nghiệp hỏa, đây là lợi dụng linh khí của Kim Liên, dẫn liệt hoả Địa Ngục tới, pháp sư sợ nhất là bị như thế này."
"A. . ." bị liệt hoả Địa Ngục thiêu đốt, Lương Đạo Sinh nhịn không được phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngã xuống đất quay cuồng, quần áo trên người nhanh chóng bị thiêu rụi, tiếp đó là da thịt, mỡ cháy xèo xèo nhỏ xuống, càng làm lửa bốc mạnh hơn.
Chẳng mấy chốc, thân thể hắn đã bị thiêu rụi, toát ra một mùi hôi thối nồng nặc.
Ba người Diệp Thiếu Dương vội vàng lui về phía sau.
Lương Đạo Sinh, một Vu sư tông chủ, cứ như vậy mà bị thiêu sống đến chết.
Nhưng bất quá đây mới chỉ là bắt đầu, sau khi thân thể hắn bị cháy thành than, hồn phách ly thể, tả xung hữu đột, nhưng trốn không thoát khỏi phạm vi của liệt hỏa Địa Ngục, bị thiêu đến kêu gào thảm thiết.
"Ha ha. . . ha ha ha. . ."
Lâm Du vừa cười một cách điên cuồng, vừa khống chế liệt hỏa Địa Ngục, không hề lưu tình mà đốt cháy hồn phách Lương Đạo Sinh, dường như liệt hoả đang thiêu đốt hừng hực kia không phải là lửa ma, mà chính là ngọn lửa thù hận trong lòng cô ta.
"Lương Đạo Sinh, ngươi cũng có hôm nay, ngươi cũng có hôm nay. . . ha. . . ha! Ta muốn đốt ngươi đến hồn bay phách tán, vạn kiếp bất phục!"
Lâm Du vừa dứt cười, đột nhiên lớn tiếng khóc oà lên, cảm xúc dồn nén ba mươi năm bộc phát, nhìn qua cũng vô cùng đáng thương.
Cảnh tượng thảm thiết này, khiến ba pháp sư như bọn họ cũng cảm thấy không chịu nổi.
Nhuế Lãnh Ngọc nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhìn Diệp Thiếu Dương, lộ vẻ do dự, nói: "Như vậy thực sự tốt sao?"
Diệp Thiếu Dương lập tức chạy như bay qua đó, kỳ thực không cần Nhuế Lãnh Ngọc nhắc nhở, hắn cũng đã không thể kìm chế.
"Thiên địa vô cực, khu ma nhiếp hồn!"
Diệp Thiếu Dương tay bấm pháp quyết, nhảy bật lên, một chưởng chụp đánh lên Ngũ Bảo Kim Liên, Kim Liên lung lay một chút, nhưng không bị đánh rơi.
Diệp Thiếu Dương có chút sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra: Lâm Du đã dùng toàn thân tu vi để khống chế Kim Liên, còn mình thì không có pháp khí trong tay, chỉ dựa vào pháp quyết khẳng định không thể đánh hạ, vì thế dừng lại, nói với Lâm Du: "Hắn chịu tội cũng đã đủ rồi, tiếp tu j như vậy hắn sẽ bị hồn bay phách tán. Dừng tay lại đi."
Lâm Du giận dữ hét lên: "Ta chính là muốn hắn hồn bay phách tán!"
"Hắn giết nhiều người như vậy, sau khi chết xuống Âm Ty, đương nhiên sẽ bị xét xử thoả đáng, nếu ngươi khiến hắn hồn bay phách tán, chỉ có thể gia tăng tội nghiệt của chính mình, đến lúc ngươi xuống Âm Ty cũng không hơn gì hắn."
Hiện tại trong tay không có pháp khí, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ có thể khuyên giải như vậy, miễn sao không chọc giận Lâm Du, vạn nhất cô ta trốn thoát, thì sẽ còn phiền phức lớn hơn nữa.
"Ngươi đã giết hắn, lại làm thiêu đốt hồn phách hắn bằng liệt hoả, chịu đau đớn lâu như vậy, Lâm Du, so với ngươi cũng không sai biệt lắm đâu."
Lâm Du trầm mặc không nói, chỉ điều khiển Kim Liên, không ngừng dùng liệt hoả thiêu đốt quỷ hồn Lương Đạo Sinh.
Diệp Thiếu Dương liền tiến tới bên cạnh, tiếng kêu thảm thiết lọt vào tai, thực sự không đành lòng, sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Ta hứa sẽ để ngươi báo thù, đích tay giết chết hắn, ta đã làm rồi, nếu ngươi còn kiên trì diệt hồn phách của hắn, đừng trách ta trở mặt!"
Tứ Bảo cùng Nhuế Lãnh Ngọc cũng nhát loạt tiến kên, sẵn sàng tư thế.
Lâm Du thu Ngũ Bảo Kim Liên về, thập phần không cam lòng, hai tay giơ cao, lớn tiếng cười ha hả, trong tiếng cười có chút khoái ý vì đã báo được thù, nhưng phần lớn lại là đau khổ bi thương.
Hồn phách Lương Đạo Sinh đã bị thiêu đốt gần như trong suốt, hơi thở thoi thóp.
Diệp Thiếu Dương lần lượt nhìn hai con quỷ, trong lòng cảm khái, Lâm Du báo đại được thù, Lương Đạo Sinh đã bị trả thù, tuy một bên đau đớn thống thổ một bên cười điên loạn, nhưng hai người bọn họ, rốt cuộc ai bi thảm hơn ai?
Vấn đề này, chỉ sợ không ai có thể trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.