Chương 117: Đánh Cho Bốc Khói.
Thanh Tử
21/09/2016
"Chỉ tới đó thôi!". Đàm Tiểu Tuệ nói: "Anh mau nghĩ biện pháp để tìm cổ sư kia đi, nếu không..."
Diệp Thiếu Dương nói: "Chúng ta bàn bạc kế hoạch trước rồi hãy tính, anh phải xử lý một số chuyện, sẽ bàn với bọn em sau!"
Đàm Tiểu Tuệ gật đầu: "Vậy em về Tứ Xuyên trước để chuẩn bị làm phép, nơi đó đã đóng cửa ba năm, không biết có còn những vật dụng làm phép hay không!". Cô suy nghĩ một chút rồi nói với Chu Tĩnh Như: "Tiểu Như muội muội, cô cho tôi mượn điện thoại di động nhé, nếu như bọn cô có chuyện gì cần gấp, tôi vẫn có thể đến kịp!".
Chu Tĩnh Như gật đầu: "Để tôi dẫn cô đi mua điện thoại mới, sẵn tiện mua cho cô vé máy bay đến Tứ Xuyên!"
Diệp Thiếu Dương bảo các cô gái cứ đi đi, dù sao ở đây cũng không giúp được gì. Chu Tĩnh Như do dự một chút, trấn an Diệp Thiếu Dương, sau đó nắm tay Đàm Tiểu Tuệ rời đi.
Các cô gái vừa mới đi khỏi, Tạ Vũ Tình đã hấp tấp chạy tới, vừa vào cửa, nàng lao thẳng đến giường Diệp Thiếu Dương, thấy hắn vẫn bình yên, nàng mới thở phào một cái.
Nghe xong đại khái mọi chuyện, Tạ Vũ Tình nắm lấy cổ tay Diệp Thiếu Dương quan sát, nét mặt thất thần, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thế này nhé, ta coi như ngươi báo nguy, lấy cớ Trần Vũ cướp đoạt tài sản của ngươi mà sắp xếp cho ngươi vài người điều tra tung tích của hắn."
Tiểu Mã cung cấp một manh mối: "Đầu tháng trước hắn tìm được một công việc mới, hình như là ở... công ty trò chơi Hải Sinh? Không biết hiện giờ còn ở đó hay không."
Diệp Thiếu Dương nói: "Hắn không phải kẻ ngốc, có tật giật mình, chắc chắn đã trốn thoát!”. Sau đó quay đầu nói với Tạ Vũ Tình: "Cô điều tra ngày tháng năm sinh của hắn rồi cho tôi biết."
"Tra ngày tháng năm sinh làm gì?". Tạ Vũ Tình buồn bực hỏi.
"Đến lúc đó cô sẽ biết!". Diệp Thiếu Dương cũng không nhiều lời.
Tạ Vũ Tình gọi điện thoại cho mấy người cấp dưới chia bọn họ thành hai tổ điều tra, một tổ đến trường học, một tổ khác đến nơi làm việc của Trần Vũ. Cúp điện thoại, Tạ Vũ Tình nói: "Chúng ta ở đây chờ kết quả!"
Diệp Thiếu Dương thắc mắc: "Cô bảo thuộc hạ đi điều tra Trần Vũ mà không có lý do, có thể phiền phức gì hay không?"
"Đương nhiên là có!". Tạ Vũ Tình nhìn hắn: "Nhưng ta không quan tâm, ngươi xảy ra chuyện, ta không thể mặc kệ!".
Nghe những lời đó, Diệp Thiếu Dương có chút cảm động.
Lão Quách nhíu mày: "Tiểu tử này chỉ là sinh viên đại học, làm sao có thể cấu kết với cổ sư?"
"Đệ nghĩ cổ sư tìm được hắn, cho hắn chút lợi ích rồi bảo hắn làm như vậy!" Diệp Thiếu Dương nói: "Hắn tốt xấu gì cũng là bạn cùng phòng của đệ, vì thế khi hắn mượn cớ mời đệ đi sinh nhật, đệ không thể không đi!"
Tiểu Mã lập tức mắng: "Thằng này hỏng rồi, cõng rắn cắn gà nhà, bán chủ cầu vinh, chờ lão tử tìm được hắn, nhất định sẽ đánh cho mẹ hắn không nhận ra hắn!". Nói xong cậu còn rất đàn ông nện một quyền xuống bàn trà, kết quả bàn trà không sao, chỉ có bàn tay của cậu đau muốn chết, vội vã thu tay lại xoa xoa.
Khoảng nửa tiếng sau, Tạ Vũ Tình nhận được điện thoại, vội vàng bắt máy, nói rằng: "Các cậu canh ở đó, tôi qua ngay đây!". Cúp điện thoại, nàng quay đầu kích động nhìn Diệp Thiếu Dương: "Tìm thấy Trần Vũ rồi, hắn đang ở quảng trường Vạn Quốc."
Mọi người leo lên xe cảnh sát của Tạ Vũ Tình, chạy tới quảng trường Vạn Quốc.
Trên đường, Tạ Vũ Tình kể sơ qua quá trình tìm ra Trần Vũ: Cảnh sát điều tra đến công ty của Trần Vũ thì nghe nói hắn đã từ chức, lúc họ sắp rời khỏi, may mắn gặp phải hắn đang quay về công ty để thu dọn đồ đạc, họ liền tiến lên thẩm ra, Trần Vũ bỏ chạy, bị họ đuổi theo phía sau.
Đến quảng trường Vạn Quốc, Trần Vũ hòa vào dòng người người đi bộ, mấy cảnh sát không dám tùy tiện đi vào để tránh cho hắn tìm cơ hội trốn thoát. Vì vậy họ liền tách nhau ra để bao vây quảng trường, gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình chờ chỉ thị.
"Có quá đông người trên quảng trường đi bộ, nếu như muốn tiến vào điều tra, ít nhất phải cử mười mấy tiểu đội!". Tạ Vũ Tình khổ sở nói: "Ta chỉ có thể điều động hai tiểu đội là hết mức, trừ phi là bắt phạm nhân vượt ngục, nếu không thì không thể điều động toàn bộ đội hình cảnh.".
Nàng cắn răn, nói tiếp: "Quả thật không dễ, ta đã bảo hắn là tội phạm cướp giật, điều động mọi người tiến vào lục soát."
Diệp Thiếu Dương nói: "Đừng nói đến khi xong việc, cô sẽ vu oan giá hoạ, ép hắn trở thành tội phạm cướp giật nhé?"
"Đương nhiên là không, có điều quảng trường Vạn Quốc quá rộng lớn, buổi tối lại có chợ đêm, khi trời tối, hắn dễ dàng trà trộn vào dòng người, không thể làm gì khác hơn là làm như vậy, cùng lắm ta bị khai trừ thôi!". Tạ Vũ Tình bất đắc dĩ cười cười.
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, nói rằng: "Đừng phức tạp hóa vấn đề, cô cứ đưa ngày tháng năm sinh của hắn đây, tôi tự có biện pháp."
Lúc này, mọi người đã đến cổng quảng trường Vạn Quốc. Tạ Vũ Tình xuống xe, dẫn mọi người đến gặp hai thuộc hạ, hỏi tình huống, một viên cảnh sát nói: "Người này rất giảo hoạt, khi nãy còn chạy vào dòng người không ra, bây giờ đã có thể xác định hắn chắc chắn vẫn còn ở trong quảng trường”.
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Đường quảng trường dài bao nhiêu?"
Cảnh viên kia đáp: "Quảng trường có bốn nhánh, dài và rộng khoảng 500 mét."
"Vậy thì được!". Diệp Thiếu Dương dặn dò: "Giúp tôi tìm một gian phòng trống."
Tạ Vũ Tình lập tức dẫn bọn họ đến phòng an ninh, đuổi hai người bảo vệ ra bên ngoài, trưng dụng căn phòng của bọn họ. Diệp Thiếu Dương vừa vào liền lấy biển quảng cáo che lại cửa sổ, tạo nên một không gian tương đối tối. Tạ Vũ Tình đăng nhập hệ thống hộ tịch cảnh sát tra được ngày tháng năm sinh của Trần Vũ, nói cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi đeo lưng ra bút chu sa, vẽ một vòng tròn định hồn trên mặt đất, sau đó viết lên chữ "Sắc", một đạo chu sa tuyến nhập vào trong vòng định hồn.
Lão Quách nhìn thấy đã biết Diệp Thiếu Dương muốn làm gì, lập tức cả kinh: "Tiểu sư đệ, hắn là người sống, đệ muốn câu hồn chắc chắn sẽ tổn hại không ít âm đức."
Diệp Thiếu Dương nói: "Tổn hại âm đức với chết cái nào tốt hơn? Mạng còn không có, nói gì đến âm đức!”.
Nói xong, hắn lấy một lá bùa trống viết lên sinh nhật của Trần Vũ. Tuy nhiên trong hộ tịch chỉ có tháng sinh, không có ngày sinh, không tính là sinh nhật. Đối với pháp sư thông thường, nếu không biết rõ ngày tháng năm sinh thì sẽ không thể xem tướng, càng chưa nói đến câu hồn.
Nhưng Diệp Thiếu Dương là Thiên sư, bản thân Trần Vũ lại đang nằm trong vòng bán kính 500 mét, chỉ có tháng sinh của hắn, Diệp Thiếu Dương vẫn có thể câu hồn bình thường.
Diệp Thiếu Dương châm Tam Sắc Hương, đốt lá bùa trên ngọn lửa, cao giọng niệm chú :
"Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, Mao Sơn thần pháp, âm dương giao hòa, quỷ thần tứ phương, phụng sắc lệnh ta, cường câu ác quỷ, tức khắc động minh! Thái Thượng Tam Thanh cấp cấp như luật lệnh! Trần Vũ, ba hồn bảy phách quy linh đàn, mau mau hồi báo!"
Một trận âm phong lập tức nổi lên, trong vòng định hồn chợt xuất hiện một bóng trắng rung lắc, trông như một người đang kịch liệt phản kháng.
"Còn không mau đến?". Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, duỗi tay nắm lấy hư ảnh của người kia, bóng người rõ dần, hiện ra hình dạng của Trần Vũ. Cậu ta đang nhìn trái nhìn phải, bộ dạng mê man, tựa hồ không biết vì sao lại ở đây. Vừa trông thấy Diệp Thiếu Dương, nhất thời cậu thẫn thờ, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Tiểu Mã vừa nhìn thấy Trần Vũ thì không kềm được tức giận, quên mất đây chỉ là quỷ hồn của Trần Vũ, lao vào đánh cậu ta một quyền, kết quả đánh hụt, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất, vội vàng mắng một tiếng, nói với Diệp Thiếu Dương: "Khoan hãy xử hắn, trước tiên để tôi đánh hắn một trận cho hả giận!".
Diệp Thiếu Dương nói: "Quách sư huynh, cho Tiểu Mã một nhánh đào mộc!"
"Ớ…”. Lão Quách bối rối, câu hồn người sống đã là điều tối kỵ trong giới pháp thuật, lại còn dụng hình với hắn, mấy chuyện này quả thật xúc phạm uy quyền âm ty.
Diệp Thiếu Dương nói: "Sợ cái gì, âm ty mà truy cứu thì cứ để đệ chống, không liên quan tới huynh!"
Lão Quách vừa nghe xong liền rút ra một nhánh cây đào mộc chuyên trừ quỷ, đưa cho Tiểu Mã: "Đánh, đánh cho nó bốc khói!"
Tiểu Mã lập tức giơ nhánh đào mộc đánh vào người Trần Vũ: "Mày hả bưởi!"
Trần Vũ kêu lên thảm thiết, bị đào mộc đánh trúng, thân ảnh xuất hiện một vết hằn đen, khói trắng “Ù ù” bốc lên.
"Ơ đệt! Đúng là bốc khói thật!". Tiểu Mã cười gian, lại lần nữa giơ đào mộc đánh vào người Trần Vũ…
Diệp Thiếu Dương nói: "Chúng ta bàn bạc kế hoạch trước rồi hãy tính, anh phải xử lý một số chuyện, sẽ bàn với bọn em sau!"
Đàm Tiểu Tuệ gật đầu: "Vậy em về Tứ Xuyên trước để chuẩn bị làm phép, nơi đó đã đóng cửa ba năm, không biết có còn những vật dụng làm phép hay không!". Cô suy nghĩ một chút rồi nói với Chu Tĩnh Như: "Tiểu Như muội muội, cô cho tôi mượn điện thoại di động nhé, nếu như bọn cô có chuyện gì cần gấp, tôi vẫn có thể đến kịp!".
Chu Tĩnh Như gật đầu: "Để tôi dẫn cô đi mua điện thoại mới, sẵn tiện mua cho cô vé máy bay đến Tứ Xuyên!"
Diệp Thiếu Dương bảo các cô gái cứ đi đi, dù sao ở đây cũng không giúp được gì. Chu Tĩnh Như do dự một chút, trấn an Diệp Thiếu Dương, sau đó nắm tay Đàm Tiểu Tuệ rời đi.
Các cô gái vừa mới đi khỏi, Tạ Vũ Tình đã hấp tấp chạy tới, vừa vào cửa, nàng lao thẳng đến giường Diệp Thiếu Dương, thấy hắn vẫn bình yên, nàng mới thở phào một cái.
Nghe xong đại khái mọi chuyện, Tạ Vũ Tình nắm lấy cổ tay Diệp Thiếu Dương quan sát, nét mặt thất thần, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thế này nhé, ta coi như ngươi báo nguy, lấy cớ Trần Vũ cướp đoạt tài sản của ngươi mà sắp xếp cho ngươi vài người điều tra tung tích của hắn."
Tiểu Mã cung cấp một manh mối: "Đầu tháng trước hắn tìm được một công việc mới, hình như là ở... công ty trò chơi Hải Sinh? Không biết hiện giờ còn ở đó hay không."
Diệp Thiếu Dương nói: "Hắn không phải kẻ ngốc, có tật giật mình, chắc chắn đã trốn thoát!”. Sau đó quay đầu nói với Tạ Vũ Tình: "Cô điều tra ngày tháng năm sinh của hắn rồi cho tôi biết."
"Tra ngày tháng năm sinh làm gì?". Tạ Vũ Tình buồn bực hỏi.
"Đến lúc đó cô sẽ biết!". Diệp Thiếu Dương cũng không nhiều lời.
Tạ Vũ Tình gọi điện thoại cho mấy người cấp dưới chia bọn họ thành hai tổ điều tra, một tổ đến trường học, một tổ khác đến nơi làm việc của Trần Vũ. Cúp điện thoại, Tạ Vũ Tình nói: "Chúng ta ở đây chờ kết quả!"
Diệp Thiếu Dương thắc mắc: "Cô bảo thuộc hạ đi điều tra Trần Vũ mà không có lý do, có thể phiền phức gì hay không?"
"Đương nhiên là có!". Tạ Vũ Tình nhìn hắn: "Nhưng ta không quan tâm, ngươi xảy ra chuyện, ta không thể mặc kệ!".
Nghe những lời đó, Diệp Thiếu Dương có chút cảm động.
Lão Quách nhíu mày: "Tiểu tử này chỉ là sinh viên đại học, làm sao có thể cấu kết với cổ sư?"
"Đệ nghĩ cổ sư tìm được hắn, cho hắn chút lợi ích rồi bảo hắn làm như vậy!" Diệp Thiếu Dương nói: "Hắn tốt xấu gì cũng là bạn cùng phòng của đệ, vì thế khi hắn mượn cớ mời đệ đi sinh nhật, đệ không thể không đi!"
Tiểu Mã lập tức mắng: "Thằng này hỏng rồi, cõng rắn cắn gà nhà, bán chủ cầu vinh, chờ lão tử tìm được hắn, nhất định sẽ đánh cho mẹ hắn không nhận ra hắn!". Nói xong cậu còn rất đàn ông nện một quyền xuống bàn trà, kết quả bàn trà không sao, chỉ có bàn tay của cậu đau muốn chết, vội vã thu tay lại xoa xoa.
Khoảng nửa tiếng sau, Tạ Vũ Tình nhận được điện thoại, vội vàng bắt máy, nói rằng: "Các cậu canh ở đó, tôi qua ngay đây!". Cúp điện thoại, nàng quay đầu kích động nhìn Diệp Thiếu Dương: "Tìm thấy Trần Vũ rồi, hắn đang ở quảng trường Vạn Quốc."
Mọi người leo lên xe cảnh sát của Tạ Vũ Tình, chạy tới quảng trường Vạn Quốc.
Trên đường, Tạ Vũ Tình kể sơ qua quá trình tìm ra Trần Vũ: Cảnh sát điều tra đến công ty của Trần Vũ thì nghe nói hắn đã từ chức, lúc họ sắp rời khỏi, may mắn gặp phải hắn đang quay về công ty để thu dọn đồ đạc, họ liền tiến lên thẩm ra, Trần Vũ bỏ chạy, bị họ đuổi theo phía sau.
Đến quảng trường Vạn Quốc, Trần Vũ hòa vào dòng người người đi bộ, mấy cảnh sát không dám tùy tiện đi vào để tránh cho hắn tìm cơ hội trốn thoát. Vì vậy họ liền tách nhau ra để bao vây quảng trường, gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình chờ chỉ thị.
"Có quá đông người trên quảng trường đi bộ, nếu như muốn tiến vào điều tra, ít nhất phải cử mười mấy tiểu đội!". Tạ Vũ Tình khổ sở nói: "Ta chỉ có thể điều động hai tiểu đội là hết mức, trừ phi là bắt phạm nhân vượt ngục, nếu không thì không thể điều động toàn bộ đội hình cảnh.".
Nàng cắn răn, nói tiếp: "Quả thật không dễ, ta đã bảo hắn là tội phạm cướp giật, điều động mọi người tiến vào lục soát."
Diệp Thiếu Dương nói: "Đừng nói đến khi xong việc, cô sẽ vu oan giá hoạ, ép hắn trở thành tội phạm cướp giật nhé?"
"Đương nhiên là không, có điều quảng trường Vạn Quốc quá rộng lớn, buổi tối lại có chợ đêm, khi trời tối, hắn dễ dàng trà trộn vào dòng người, không thể làm gì khác hơn là làm như vậy, cùng lắm ta bị khai trừ thôi!". Tạ Vũ Tình bất đắc dĩ cười cười.
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, nói rằng: "Đừng phức tạp hóa vấn đề, cô cứ đưa ngày tháng năm sinh của hắn đây, tôi tự có biện pháp."
Lúc này, mọi người đã đến cổng quảng trường Vạn Quốc. Tạ Vũ Tình xuống xe, dẫn mọi người đến gặp hai thuộc hạ, hỏi tình huống, một viên cảnh sát nói: "Người này rất giảo hoạt, khi nãy còn chạy vào dòng người không ra, bây giờ đã có thể xác định hắn chắc chắn vẫn còn ở trong quảng trường”.
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Đường quảng trường dài bao nhiêu?"
Cảnh viên kia đáp: "Quảng trường có bốn nhánh, dài và rộng khoảng 500 mét."
"Vậy thì được!". Diệp Thiếu Dương dặn dò: "Giúp tôi tìm một gian phòng trống."
Tạ Vũ Tình lập tức dẫn bọn họ đến phòng an ninh, đuổi hai người bảo vệ ra bên ngoài, trưng dụng căn phòng của bọn họ. Diệp Thiếu Dương vừa vào liền lấy biển quảng cáo che lại cửa sổ, tạo nên một không gian tương đối tối. Tạ Vũ Tình đăng nhập hệ thống hộ tịch cảnh sát tra được ngày tháng năm sinh của Trần Vũ, nói cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi đeo lưng ra bút chu sa, vẽ một vòng tròn định hồn trên mặt đất, sau đó viết lên chữ "Sắc", một đạo chu sa tuyến nhập vào trong vòng định hồn.
Lão Quách nhìn thấy đã biết Diệp Thiếu Dương muốn làm gì, lập tức cả kinh: "Tiểu sư đệ, hắn là người sống, đệ muốn câu hồn chắc chắn sẽ tổn hại không ít âm đức."
Diệp Thiếu Dương nói: "Tổn hại âm đức với chết cái nào tốt hơn? Mạng còn không có, nói gì đến âm đức!”.
Nói xong, hắn lấy một lá bùa trống viết lên sinh nhật của Trần Vũ. Tuy nhiên trong hộ tịch chỉ có tháng sinh, không có ngày sinh, không tính là sinh nhật. Đối với pháp sư thông thường, nếu không biết rõ ngày tháng năm sinh thì sẽ không thể xem tướng, càng chưa nói đến câu hồn.
Nhưng Diệp Thiếu Dương là Thiên sư, bản thân Trần Vũ lại đang nằm trong vòng bán kính 500 mét, chỉ có tháng sinh của hắn, Diệp Thiếu Dương vẫn có thể câu hồn bình thường.
Diệp Thiếu Dương châm Tam Sắc Hương, đốt lá bùa trên ngọn lửa, cao giọng niệm chú :
"Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, Mao Sơn thần pháp, âm dương giao hòa, quỷ thần tứ phương, phụng sắc lệnh ta, cường câu ác quỷ, tức khắc động minh! Thái Thượng Tam Thanh cấp cấp như luật lệnh! Trần Vũ, ba hồn bảy phách quy linh đàn, mau mau hồi báo!"
Một trận âm phong lập tức nổi lên, trong vòng định hồn chợt xuất hiện một bóng trắng rung lắc, trông như một người đang kịch liệt phản kháng.
"Còn không mau đến?". Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, duỗi tay nắm lấy hư ảnh của người kia, bóng người rõ dần, hiện ra hình dạng của Trần Vũ. Cậu ta đang nhìn trái nhìn phải, bộ dạng mê man, tựa hồ không biết vì sao lại ở đây. Vừa trông thấy Diệp Thiếu Dương, nhất thời cậu thẫn thờ, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Tiểu Mã vừa nhìn thấy Trần Vũ thì không kềm được tức giận, quên mất đây chỉ là quỷ hồn của Trần Vũ, lao vào đánh cậu ta một quyền, kết quả đánh hụt, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất, vội vàng mắng một tiếng, nói với Diệp Thiếu Dương: "Khoan hãy xử hắn, trước tiên để tôi đánh hắn một trận cho hả giận!".
Diệp Thiếu Dương nói: "Quách sư huynh, cho Tiểu Mã một nhánh đào mộc!"
"Ớ…”. Lão Quách bối rối, câu hồn người sống đã là điều tối kỵ trong giới pháp thuật, lại còn dụng hình với hắn, mấy chuyện này quả thật xúc phạm uy quyền âm ty.
Diệp Thiếu Dương nói: "Sợ cái gì, âm ty mà truy cứu thì cứ để đệ chống, không liên quan tới huynh!"
Lão Quách vừa nghe xong liền rút ra một nhánh cây đào mộc chuyên trừ quỷ, đưa cho Tiểu Mã: "Đánh, đánh cho nó bốc khói!"
Tiểu Mã lập tức giơ nhánh đào mộc đánh vào người Trần Vũ: "Mày hả bưởi!"
Trần Vũ kêu lên thảm thiết, bị đào mộc đánh trúng, thân ảnh xuất hiện một vết hằn đen, khói trắng “Ù ù” bốc lên.
"Ơ đệt! Đúng là bốc khói thật!". Tiểu Mã cười gian, lại lần nữa giơ đào mộc đánh vào người Trần Vũ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.