Chương 1037: Đấu với thần sông (4)
Thanh Tử
14/08/2018
"Lộ Vân A Bà, sao người lại có thể để cho hắn nhảy xuống dưới sông chứ,
ngộ nhỡ hắn cứu được cô gái đó, thần sông sẽ nổi giận đấy."
Một bà lão cầm lấy tay Mộ Thanh Vũ tay, không hài lòng nói, nhưng cũng không dám làm càn, dù sao anh trai cô ấy cũng là thầy tế trong tộc, bản thân cô cũng là bà đồng.
A Bà là tên gọi tôn trọng dành cho bà đồng.
"Đúng vậy Lộ Vân A Bà, lũ quét bây giờ chính là lúc thần sông đang thức dậy. Tôi thấy việc cô gái kia ngã xuống nước chính là ý chỉ của thần sông. Ngộ nhỡ để hắn cứu được cô gái đó lên đây, thần sông mà trách tội thì cả con thuyền này sẽ bị lật đó!" Bên cạnh còn có một người vừa cau mày vừa nói.
Mộ Thanh Vũ nhíu nhíu mày, cô nói: "Anh ấy là người Hán, không giống với chúng ta, nên đừng trách anh ấy. Anh ấy là một pháp sư, biết đâu lại có cách gì đó."
"Người ở trong nước thì làm sao có thể đấu lại được thần sông, có thể có cách gì được chứ!"
Những người đứng xung quanh cũng liên tục lắc đầu.
Mộ Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn ra.
Diệp Thiếu Dương đã bơi tới bên cạnh cô gái kia, cô gái như vớ được cọng rơm, liền ôm chặt lấy hắn.
Người ta vẫn thường nói là con người sau khi bị rơi xuống nước sẽ mấ đi hoàn toàn lí trí. Sẽ sống chết bám chặt lấy người xuống cứu họ, sức mạnh kinh người lúc cận kề cái chết của họ thường thường có thể khiến người cứu bị dìm chết chung.
Kĩ thuật bơi lội của Diệp Thiếu Dương cũng không tốt lắm, sau khi bị cô gái đó bám chặt lấy, nhất thời hắn không động đậy được mà dòng nước thì chảy xiết. Chỉ cần một chút sơ sẩy thôi mà đã uống mấy ngụm nước rồi.
Cũng may Diệp Thiếu Dương luyện qua mười mấy năm thể thuật Mao Sơn, tố chất cơ thể hắn vượt xa người bình thường, lập tức dùng sức đẩy hai cánh tay cô gái ra rồi ôm cô vào người, điều chỉnh lại một chút, như thế này mới bình thường một chút, sau đó hắn bơi về phía trước thuyền.
"Không được tới đây! không được tới đây!"
Hầu như tất cả mọi người đều đồng thanh hét lên.
"Cậu sẽ làm cho thần sông giận cá chém thớt, sẽ trút giận lên chúng tôi. Cả con thuyền này đều sẽ bị chìm."
Mấy người bọn họ còn dồn tới chỗ đuôi thuyền, chiếm hết tất cả không gian, không cho bọn họ chút chỗ trống nào trên thuyền. Thậm chí nhìn thấy tình huống đó, Diệp Thiếu Dương tin là nếu hắn thật sự tiến lại gần thì sẽ bị đạp quay lại nước.
Lắc lắc đầu. Diệp Thiếu Dương tăng tốc, bơi nhanh về một phía mạn thuyền. Động cơ của con thuyền này rất kém, đi rất chậm, còn chậm hơn cả người ta bơi.
Diệp Thiếu Dương bơi một mạch tới mạn thuyền, nắm lấy một cái phao đang treo lơ lửng trong nước, thực tế chính lốp xe ô tô. Mạn thuyền rất cao, hắn cũng không muốn trèo lên, hắn định cứ như vậy để thuyền kéo đến bên bờ.
Đối với hắn mà nói, việc bơi lội rõ ràng còn khó hơn chuyện bắt ma. Đặc biệt còn phải ôm theo một người nữa, Diệp Thiếu Dương không tự tin là mình sẽ đủ sức để bơi đến bên bờ.
Người trên thuyền lập tức vọt tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, hét lớn kêu hắn buông tay ra. Một mình Mộ Thanh Vũ cũng không ngăn cản được.
Một ông lão thậm chí còn chen chân lên đạp vào Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nhất thời tức giận, nắm lấy chân ông lão, hơi dùng sức kéo xuống nước.
Ông lão bám chặt lấy cái lốp xe, dưới sự trợ giúp của những người trên thuyền mới có thể kéo lại được.
Chiêu ấy của Diệp Thiếu Dương khiến cho những kẻ đứng trên thuyền có ý muốn đạp hắn đều không dám giơ chân ra nữa.
Diệp Thiếu Dương đánh giá qua về cô gái đang ở trong lòng hắn: Trên người mặc một bộ váy dài có thêu hoa, kiểu dáng của người Miêu. Tuổi tác chắc chỉ lớn hơn hắn một chút, khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi. Mái tóc được nhuộm màu vàng, hai mắt to to, tướng mạo trông cũng khá. Lúc này cô gái cũng đã định thần lại, ôm lấy cổ Diệp Thiếu Dương, im lặng ngồi yên trong lòng hắn.
Bất cẩn một cái... Anh hùng cứu mỹ nhân?
"Á! Đó là cái gì vậy!" Đám người trên thuyền bắt đầu xôn xao, thi nhau lùi về phía dưới, nhìn về phía sau Diệp Thiếu Dương.
"Cẩn thận!" Mộ Thanh Vũ la lớn.
Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy trong dòng nước chảy xiết có một thứ gì đó trọc lốc đang ngoi lên, nó cao phải tới hai, ba mét và đang lao về phía hắn.
Thứ quái quỷ gì vậy!
Diệp Thiếu Dương đang muốn nhìn rõ là cái gì đột nhiên các bọt nước lặn xuống, hai bên bờ trở về như cũ, chỉ còn để lại một vòng sóng lăn tăn, tản dần ra xung quanh.
Diệp Thiếu Dương biết có chuyện không ổn, bản thân hắn đang ở trong nước không tiện đấu pháp. Huống hồ bên hắn còn có thêm một người. Hắn lập tức bỏ mặc sự phản đối của những người trên thuyền mà nhanh chóng nhảy lên. Đột nhiên, cô gái trong lòng hắn bị kéo mạnh xuống nước, cô ta kêu lên thất thanh.
Diệp Thiếu Dương bắt được cánh tay của cô. Kết quả là nguồn sức mạnh đó quá lớn đã kéo mạnh cô gái chìm xuống dòng nước.
Cùng lúc đó, Diệp Thiếu Dương cảm thấy hai chân bị thít chặt lại, tựa như có một thứ gì đó đang cuốn chặt lại. Hắn mở to mắt nhìn xuống nước, thì nhìn thấy một cái đầu tóc rất to, giống như một đám rong lớn đang khuếch tán ra, cuốn chặt lấy chân hai người bọn họ, đồng thời liên tục bò lên trên người.
Diệp Thiếu Dương cảm giác cả người bị ghìm lại vô cùng đau đớn, giống như khí lực đang mất dần đi. Hắn dựa sát vào nhìn cô gái kia, cô gái vì giãy giụa một lúc nên đã rơi vào hôn mê rồi.
Phải nhanh chóng cứu cô ấy lên, nếu không cô ta nhát định sẽ chết!
Thiên Địa Huyền Hoàng, Âm Dương diệu pháp, phục hóa Thiên Vương, hàng định Thiên Nhất!
Diệp Thiếu Dương đọc thầm bùa chú trong lòng, tay trái nắm chặt lại, đập xuống cái đám đang bò loạn đến phần eo của hắn.
Một chòm tóc lập tức lùi bước, thế nhưng những chỗ còn lại lại càng bị đám tóc trói lại chặt hơn, chúng vẫn đang tiếp tục bò lên nửa người trên của hắn...
Diệp Thiếu Dương mới biết được là đám tóc này không phải là thân xác thật sự của đối phương. Đáng tiếc là khi ở trong nước nên tầm nhìn của hắn gặp trở ngại, Diệp Thiếu Dương quét mắt một vòng cũng không tìm được thân xác thực sự của nó đang ở đâu.
Hiện tại cô gái đó đã bị đám tóc quấn chặt lấy toàn thân, trông giống như một cái kén tằm đen sì. Chỉ có một tay là còn giơ lên khỏi mặt nước, bị Diệp Thiếu Dương nắm chặt lấy, hắn không dám buông ra.
Cái mớ tóc đang quấn lấy người hắn không ngừng thít chặt hơn. Diệp Thiếu Dương cảm thấy toàn thân đau đớn, cảm giác như đám tóc đó đã thít vào đến da thịt hắn.
Sự đau khổ này còn chấp nhận được, nhưng quan trọng nhất là bản thân hắn trước khi xuống nước đã hít một hơi dài, kiên trì đến tận bây giờ thì cũng sắp dùng hết rồi. Nếu như hắn không tiếp tục hít thêm dưỡng khí thì bản thân hắn cũng sẽ rơi vào số mệnh như cô gái kia.
Dù cho đạo pháp của hắn có thông thiên thì hắn vẫn là con người. Mà con người cần phải hít thở, nếu không hắn sẽ chết...
Diệp Thiếu Dương nắm chặt tay trái lại, không ngừng đánh xuống khắp nơi trên cơ thể. Mỗi lần ngón tay hắn hạ xuống cũng chỉ có thể xua đi một nhúm tóc. Nhưng ngón tay hắn vừa rời đi thì đám tóc lại tiếp tục bò lên.
Rất nhanh, cả người hắn liền bị lũ tóc vây chặt lại, có một số tóc đã bắt đầu chui xuyên vào trong mắt, mũi, mồm, tai hắn, hắn vội vàng niệm chú, dùng cương khí để ngăn cản lại.
Bọt sóng trên mặt nước đang cuồn cuộn, sau đó từ từ bình lặng trở lại.
"Chết rồi!" Có người lên tiếng than thở: "Tên nhóc này không hiểu quy tắc, tuy là người tốt nhưng mà đáng tiếc."
"Chỉ mong thần sông sẽ không trút giận lên đầu chúng ta, nhà đò nhanh lái thuyền đi!"
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều kêu la lên, bắt nhà đò phải mau lái thuyền đi.
Mộ Thanh Vũ nhoài người trên lan can, cô nhìn mặt nước, mắt ngấn lệ.
Đột nhiên, cô cắn răng, lấy từ trong túi ra một bình sứ. Cô mở nó ra rồi đổ hết số bột bên trong xuống dưới nước.
Hùng hoàng!
Hùng hoàng trừ tà có tác dụng khống chế tất cả yêu ma quỷ quái. Đặc biệt là khi ở trong nước thì độ khuếch tán càng lớn hơn. Nhưng mà phạm vi quá lớn, chỉ có một chút Hùng Hoàng này thì chỉ cho kết quả tốt nhất là khiến cho hành động của con thủy quái bị chậm hơn một chút.
Cô không biết bơi, nếu xuống nước chỉ có con đường chết. Với chuyện này cô chỉ có thể dùng cách này để cố gắng góp một phần sức lực.
Chỉ mong, có thể giúp được Diệp Thiếu Dương... Nếu như anh ta vẫn chưa chết.
"Lộ Vân A Bà, người, người làm như vậy sẽ chọc giận đến thần sông đấy!" Có người kinh hãi thốt lên.
Một bà lão cầm lấy tay Mộ Thanh Vũ tay, không hài lòng nói, nhưng cũng không dám làm càn, dù sao anh trai cô ấy cũng là thầy tế trong tộc, bản thân cô cũng là bà đồng.
A Bà là tên gọi tôn trọng dành cho bà đồng.
"Đúng vậy Lộ Vân A Bà, lũ quét bây giờ chính là lúc thần sông đang thức dậy. Tôi thấy việc cô gái kia ngã xuống nước chính là ý chỉ của thần sông. Ngộ nhỡ để hắn cứu được cô gái đó lên đây, thần sông mà trách tội thì cả con thuyền này sẽ bị lật đó!" Bên cạnh còn có một người vừa cau mày vừa nói.
Mộ Thanh Vũ nhíu nhíu mày, cô nói: "Anh ấy là người Hán, không giống với chúng ta, nên đừng trách anh ấy. Anh ấy là một pháp sư, biết đâu lại có cách gì đó."
"Người ở trong nước thì làm sao có thể đấu lại được thần sông, có thể có cách gì được chứ!"
Những người đứng xung quanh cũng liên tục lắc đầu.
Mộ Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn ra.
Diệp Thiếu Dương đã bơi tới bên cạnh cô gái kia, cô gái như vớ được cọng rơm, liền ôm chặt lấy hắn.
Người ta vẫn thường nói là con người sau khi bị rơi xuống nước sẽ mấ đi hoàn toàn lí trí. Sẽ sống chết bám chặt lấy người xuống cứu họ, sức mạnh kinh người lúc cận kề cái chết của họ thường thường có thể khiến người cứu bị dìm chết chung.
Kĩ thuật bơi lội của Diệp Thiếu Dương cũng không tốt lắm, sau khi bị cô gái đó bám chặt lấy, nhất thời hắn không động đậy được mà dòng nước thì chảy xiết. Chỉ cần một chút sơ sẩy thôi mà đã uống mấy ngụm nước rồi.
Cũng may Diệp Thiếu Dương luyện qua mười mấy năm thể thuật Mao Sơn, tố chất cơ thể hắn vượt xa người bình thường, lập tức dùng sức đẩy hai cánh tay cô gái ra rồi ôm cô vào người, điều chỉnh lại một chút, như thế này mới bình thường một chút, sau đó hắn bơi về phía trước thuyền.
"Không được tới đây! không được tới đây!"
Hầu như tất cả mọi người đều đồng thanh hét lên.
"Cậu sẽ làm cho thần sông giận cá chém thớt, sẽ trút giận lên chúng tôi. Cả con thuyền này đều sẽ bị chìm."
Mấy người bọn họ còn dồn tới chỗ đuôi thuyền, chiếm hết tất cả không gian, không cho bọn họ chút chỗ trống nào trên thuyền. Thậm chí nhìn thấy tình huống đó, Diệp Thiếu Dương tin là nếu hắn thật sự tiến lại gần thì sẽ bị đạp quay lại nước.
Lắc lắc đầu. Diệp Thiếu Dương tăng tốc, bơi nhanh về một phía mạn thuyền. Động cơ của con thuyền này rất kém, đi rất chậm, còn chậm hơn cả người ta bơi.
Diệp Thiếu Dương bơi một mạch tới mạn thuyền, nắm lấy một cái phao đang treo lơ lửng trong nước, thực tế chính lốp xe ô tô. Mạn thuyền rất cao, hắn cũng không muốn trèo lên, hắn định cứ như vậy để thuyền kéo đến bên bờ.
Đối với hắn mà nói, việc bơi lội rõ ràng còn khó hơn chuyện bắt ma. Đặc biệt còn phải ôm theo một người nữa, Diệp Thiếu Dương không tự tin là mình sẽ đủ sức để bơi đến bên bờ.
Người trên thuyền lập tức vọt tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, hét lớn kêu hắn buông tay ra. Một mình Mộ Thanh Vũ cũng không ngăn cản được.
Một ông lão thậm chí còn chen chân lên đạp vào Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nhất thời tức giận, nắm lấy chân ông lão, hơi dùng sức kéo xuống nước.
Ông lão bám chặt lấy cái lốp xe, dưới sự trợ giúp của những người trên thuyền mới có thể kéo lại được.
Chiêu ấy của Diệp Thiếu Dương khiến cho những kẻ đứng trên thuyền có ý muốn đạp hắn đều không dám giơ chân ra nữa.
Diệp Thiếu Dương đánh giá qua về cô gái đang ở trong lòng hắn: Trên người mặc một bộ váy dài có thêu hoa, kiểu dáng của người Miêu. Tuổi tác chắc chỉ lớn hơn hắn một chút, khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi. Mái tóc được nhuộm màu vàng, hai mắt to to, tướng mạo trông cũng khá. Lúc này cô gái cũng đã định thần lại, ôm lấy cổ Diệp Thiếu Dương, im lặng ngồi yên trong lòng hắn.
Bất cẩn một cái... Anh hùng cứu mỹ nhân?
"Á! Đó là cái gì vậy!" Đám người trên thuyền bắt đầu xôn xao, thi nhau lùi về phía dưới, nhìn về phía sau Diệp Thiếu Dương.
"Cẩn thận!" Mộ Thanh Vũ la lớn.
Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy trong dòng nước chảy xiết có một thứ gì đó trọc lốc đang ngoi lên, nó cao phải tới hai, ba mét và đang lao về phía hắn.
Thứ quái quỷ gì vậy!
Diệp Thiếu Dương đang muốn nhìn rõ là cái gì đột nhiên các bọt nước lặn xuống, hai bên bờ trở về như cũ, chỉ còn để lại một vòng sóng lăn tăn, tản dần ra xung quanh.
Diệp Thiếu Dương biết có chuyện không ổn, bản thân hắn đang ở trong nước không tiện đấu pháp. Huống hồ bên hắn còn có thêm một người. Hắn lập tức bỏ mặc sự phản đối của những người trên thuyền mà nhanh chóng nhảy lên. Đột nhiên, cô gái trong lòng hắn bị kéo mạnh xuống nước, cô ta kêu lên thất thanh.
Diệp Thiếu Dương bắt được cánh tay của cô. Kết quả là nguồn sức mạnh đó quá lớn đã kéo mạnh cô gái chìm xuống dòng nước.
Cùng lúc đó, Diệp Thiếu Dương cảm thấy hai chân bị thít chặt lại, tựa như có một thứ gì đó đang cuốn chặt lại. Hắn mở to mắt nhìn xuống nước, thì nhìn thấy một cái đầu tóc rất to, giống như một đám rong lớn đang khuếch tán ra, cuốn chặt lấy chân hai người bọn họ, đồng thời liên tục bò lên trên người.
Diệp Thiếu Dương cảm giác cả người bị ghìm lại vô cùng đau đớn, giống như khí lực đang mất dần đi. Hắn dựa sát vào nhìn cô gái kia, cô gái vì giãy giụa một lúc nên đã rơi vào hôn mê rồi.
Phải nhanh chóng cứu cô ấy lên, nếu không cô ta nhát định sẽ chết!
Thiên Địa Huyền Hoàng, Âm Dương diệu pháp, phục hóa Thiên Vương, hàng định Thiên Nhất!
Diệp Thiếu Dương đọc thầm bùa chú trong lòng, tay trái nắm chặt lại, đập xuống cái đám đang bò loạn đến phần eo của hắn.
Một chòm tóc lập tức lùi bước, thế nhưng những chỗ còn lại lại càng bị đám tóc trói lại chặt hơn, chúng vẫn đang tiếp tục bò lên nửa người trên của hắn...
Diệp Thiếu Dương mới biết được là đám tóc này không phải là thân xác thật sự của đối phương. Đáng tiếc là khi ở trong nước nên tầm nhìn của hắn gặp trở ngại, Diệp Thiếu Dương quét mắt một vòng cũng không tìm được thân xác thực sự của nó đang ở đâu.
Hiện tại cô gái đó đã bị đám tóc quấn chặt lấy toàn thân, trông giống như một cái kén tằm đen sì. Chỉ có một tay là còn giơ lên khỏi mặt nước, bị Diệp Thiếu Dương nắm chặt lấy, hắn không dám buông ra.
Cái mớ tóc đang quấn lấy người hắn không ngừng thít chặt hơn. Diệp Thiếu Dương cảm thấy toàn thân đau đớn, cảm giác như đám tóc đó đã thít vào đến da thịt hắn.
Sự đau khổ này còn chấp nhận được, nhưng quan trọng nhất là bản thân hắn trước khi xuống nước đã hít một hơi dài, kiên trì đến tận bây giờ thì cũng sắp dùng hết rồi. Nếu như hắn không tiếp tục hít thêm dưỡng khí thì bản thân hắn cũng sẽ rơi vào số mệnh như cô gái kia.
Dù cho đạo pháp của hắn có thông thiên thì hắn vẫn là con người. Mà con người cần phải hít thở, nếu không hắn sẽ chết...
Diệp Thiếu Dương nắm chặt tay trái lại, không ngừng đánh xuống khắp nơi trên cơ thể. Mỗi lần ngón tay hắn hạ xuống cũng chỉ có thể xua đi một nhúm tóc. Nhưng ngón tay hắn vừa rời đi thì đám tóc lại tiếp tục bò lên.
Rất nhanh, cả người hắn liền bị lũ tóc vây chặt lại, có một số tóc đã bắt đầu chui xuyên vào trong mắt, mũi, mồm, tai hắn, hắn vội vàng niệm chú, dùng cương khí để ngăn cản lại.
Bọt sóng trên mặt nước đang cuồn cuộn, sau đó từ từ bình lặng trở lại.
"Chết rồi!" Có người lên tiếng than thở: "Tên nhóc này không hiểu quy tắc, tuy là người tốt nhưng mà đáng tiếc."
"Chỉ mong thần sông sẽ không trút giận lên đầu chúng ta, nhà đò nhanh lái thuyền đi!"
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều kêu la lên, bắt nhà đò phải mau lái thuyền đi.
Mộ Thanh Vũ nhoài người trên lan can, cô nhìn mặt nước, mắt ngấn lệ.
Đột nhiên, cô cắn răng, lấy từ trong túi ra một bình sứ. Cô mở nó ra rồi đổ hết số bột bên trong xuống dưới nước.
Hùng hoàng!
Hùng hoàng trừ tà có tác dụng khống chế tất cả yêu ma quỷ quái. Đặc biệt là khi ở trong nước thì độ khuếch tán càng lớn hơn. Nhưng mà phạm vi quá lớn, chỉ có một chút Hùng Hoàng này thì chỉ cho kết quả tốt nhất là khiến cho hành động của con thủy quái bị chậm hơn một chút.
Cô không biết bơi, nếu xuống nước chỉ có con đường chết. Với chuyện này cô chỉ có thể dùng cách này để cố gắng góp một phần sức lực.
Chỉ mong, có thể giúp được Diệp Thiếu Dương... Nếu như anh ta vẫn chưa chết.
"Lộ Vân A Bà, người, người làm như vậy sẽ chọc giận đến thần sông đấy!" Có người kinh hãi thốt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.