Chương 694: Đi vào bẫy Phần 2
Thanh Tử
22/05/2018
"Đều không được, Chu gia không dễ chọc, nữ cảnh là
người nhà nước. Chúng ta không thể xuống tay với những người thân cận
hắn, người này phải cùng hắn không có quan hệ trực tiếp, nhưng là nếu
xảy ra chuyện, hắn lại không thể không cứu. . ."
Ngô từ quân trước mắt sáng ngời, nói: "thật ra có một người như vậy, ở trường học của chúng ta . . ."
Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, đem hết thảy sự việc nói cho nàng, sau đó đưa cho nàng dãy số di động Ngô Nhạc Ý đưa cho mình, tuy rằng chưa gọi, nhưng là hắn tin tưởng số di động Ngô Nhạc Ý đưa cho, nhất định chính là a lượng.
Tạ Vũ Tình tỏ vẻ sẽ dùng các loại thủ thuật điều tra ra hắn.
"Ngươi cung cấp thông tin rất quan trọng, tuy rằng không có tên thật của hắn, nhưng hắn nếu là từ Đài Loan tới, và là người Thái Lan, nếu hắn ở Thạch Thành, thông qua khách sạn bản địa cùng với hệ thống xe tàu có thể tìm ra nơi ở của hắn," Tạ Vũ Tình nói, "Ngươi tiếp theo có tính toán gì không, có muốn đi cứu thi thể lâm du hay không?"
"Còn chưa đến lúc, ta trước mắc chờ tin tức của ngươi, tranh thủ thời gian gặp mặt a lượng một lần, mặt khác cũng muốn chờ mấy người giúp đỡ."
Tuy rằng Diệp Thiếu Dương kiên quyết cự tuyệt, Chu Tĩnh Như vẫn lái xe đưa Diệp Thiếu Dương đến Cương Thành, sau đó bố trí cho Diệp Thiếu Dương vào một khách sạn nghỉ ngơi, trong lúc đi đường Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Lão Quách,bảo hắn cố gắng gọi Tứ Bảo đến, sau đó lại gọi điện cho Nhuế Lãnh Ngọc, đem chuyện mình điều tra cùng kẻ địch đang đối mặt nói lại một lần.
Nhuế Lãnh Ngọc nghe lời, im lặng một lúc lâu, hỏi một câu: "Lại là không có tiền sao?"
"Cái này. . . Thật không có, chỉ là ta muốn xin giúp đỡ." Diệp Thiếu Dương có điểm ngượng ngùng nói.
Nhuế Lãnh Ngọc nhàn nhạt nói: "Vì cái gì ngươi hễ gặp được vấn đề khó khăn, luôn nghĩ đến ta là sao?"
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, gãi gãi đầu nói: "Bởi vì ngươi là chỗ dựa của ta, là đại ca của ta, được chưa?"
Nhuế Lãnh Ngọc nhẹ nhàng cười, "lý do này còn làm ta vừa lòng một chút." Trực tiếp tắt điện thoại.
Tuy rằng không có nói rõ, nhưng nghe lời nói của nàng, là đồng ý đến hỗ trợ, Diệp Thiếu Dương không khỏi nở hoa trong lòng, nhớ lại từng câu trong điện thoại hai người nói chuyện, đột nhiên vỗ gáy một cái, đứng lên nói: "Không xong!"
Chu Tĩnh Như hoảng sợ, cho rằng có chuyện đại sự gì, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy!"
"Đạ mấu, ta lúc này mới nhớ tới!" Diệp Thiếu Dương buồn rầu nói, "Ngô hải binh lúc trước có nói, mướn ta điều tra vụ án, một ngày cho ta ba ngàn, ta còn tưởng thật, hiện tại nhớ tới, đây là kế hoãn binh a, hắn là người trong nhà Ngô Nhạc Ý, ta hiện tại cùng Ngô Nhạc Ý đối nghịch, hắn làm sao mà có thể cho ta tiền nữa?"
Chu Tĩnh Như nhẹ nhàng thở ra, trợn trắng mắt, "Ta tưởng chuyện gì quan trọng, một ngày ba ngàn, một tháng cũng mới chỉ có 90 ngàn, đâu có nhiều lắm."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe nàng nói vậy nhảy dựng, "Không bao nhiêu á, ngươi là người có tiền nên mới không để bụng, chín vạn tệ, ở trên núi của bọn ta có thể đủ cưới vợ rồi!"
Chu Tĩnh Như cười nói: "Ngươi chờ số tiền này để cưới vợ sao?"
Diệp Thiếu Dương khô lời, đột nhiên nhớ tới sự tình Tiểu Mã nhờ, cùng Chu Tĩnh Như nói một lần, Chu Tĩnh Như ngay lập tức đồng ý.
"công ty Chúng ta gần nhất vừa mới bắt đầu bán nhà tại một khu nhỏ, vị trí khá tốt, ngươi bảo hắn đi chọn, chọn được thì nói cho ta, ta cho hắn chiết khấu thấp nhất là được, đúng rồi Thiếu Dương ca, ngươi không phải cũng không có nhà ở sao, cũng có thể đi chọn một phòng."
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, phòng ở, chính mình đương nhiên cũng muốn, bạn bè của chính mình đều ở Thạch Thành, nếu để tìm một nơi định cư, khẳng định chính là tại đây, có một cái phòng của chính mình, so với phải đi thuê nhà thoải mái hơn nhiều.
Chu Tĩnh Như nhìn ra hắn khó xử, nói: "Ta tặng không ngươi ngươi khẳng định không cần, ta cũng cho ngươi cái chiết khấu thấp nhất đi."
"Chờ sự kiện ở đây giải quyết xong, đến lúc đó lại nói sau."
Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tiểu Mã, bảo hắn lại đây, cùng nhau đi ăn cơm chiều, Tiểu Mã nói đang ở cùng Vương Bình đi dạo ở gần trường, buổi tối hai người hẹn hò ăn cơm, không tới được.
Diệp Thiếu Dương bó tay, mắng hắn vài câu, dặn dò nói: "Vùng này không yên ổn, ngươi biết đấy, cẩn thận một chút, không được đến gần sau núi."
"Yên tâm đi, chúng ta sẽ không đi đến u linh lộ đâu."
tắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương nói với Chu Tĩnh Như chuyện tiểu mã không tới được, Chu Tĩnh Như ngược lại biểu hiện thực vui vẻ, đưa ra ý tưởng dẫn hắn đi một nhà hàng đặc biệt tại Cương ăn cơm.
Hai người ra cửa xuống lầu, Chu Tĩnh Như lái xe, dẫn hắn đi vào một nhà hàng thịt nướng, vừa ăn vừa nói chuyện.
"Ngươi cảm thấy, Tiểu Mã cùng Vương Bình thế nào, có thể thành sao?" Chu Tĩnh Như ăn một miếng thịt bò bít tết, hỏi.
"Hẳn là. . . cũng có thể, nhìn bọn họ ở bên nhau khá tốt, Tiểu Mã còn đang suy xét mua phòng ở."
Chu Tĩnh Như hơi hơi nhíu mày, nói: "Nhưng là theo ta được biết, Vương Bình không phải loại người có thể chịu khổ nhọc, nàng sinh hoạt tương đối xa xỉ, đương nhiên ta không phải có ý chê bai, hiện tại các cô gái đều như vậy, nhưng là tương lai nếu bọn họ kết hôn, Tiểu Mã liệu có thể kiếm được tiền hay không, đưa cho nàng tiêu xài, đây là cái vấn đề lớn."
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nói: "Để bọn ho tự mình giải quyết xem, ta hiện tại còn chưa có tìm được vợ đâu, không hơi đâu lo cho chuyện của người khác."
Chu Tĩnh Như nhìn hắn, cố ý nói: "Là ngươi không muốn có, bên cạnh ngươi nhiều cô gái xinh đẹp như thế, nếu muốn tìm vợ lại còn không dễ dàng nữa."
Diệp Thiếu Dương cạn lời nhìn nàng một cái, "Ngươi nói gì vậy, bạn bè và bạn gái có thể giống nhau sao, ngươi cũng là bạn của ta, ta tìm ngươi ngươi có chịu không?"
Chu Tĩnh Như đột nhiên ngừng ăn, ngồi im, lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Ta không làm."
Diệp Thiếu Dương buông tay, "Chính là như vậy."
Chu Tĩnh Như nói: "Bởi vì ta biết ngươi không nghiêm túc, chờ ngươi nghiêm túc nói với ta, ta sẽ thận trọng suy xét."
lần này đến lượt Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn.
Chu Tĩnh Như đập tay hắn một cái, nói: "Nói đùa thôi, bị dọa sợ mất mật r à? Mau ăn bò bít tết, tí nữa nguội rồi không ăn được đâu."
Diệp Thiếu Dương lúc này mới thả lỏng lại, vui đùa vài câu, đột nhiên điện thoại vang lên, vừa cầm lên đúng là số của Tiểu Mã.
"Nhìn xem, ta biết ngay hắn muốn tới ăn ké." Bắt điện thoại, trêu chọc nói: "Như thế nào, tưởng bận cơ mà, không đi đến thế giới của hai đứa nữa sao?"
Đầu kia Điện thoại truyền đến một trận dồn dập tiếng thở dốc: "Mau, mau tới!"
Diệp Thiếu Dương trong lòng bỗng nhiên hốt hoảng, vội hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Thường thường. . . Đã xảy ra chuyện!" Tiểu Mã khóc rống lên, "Đang ở gần u linh lộ, làm ngươi chạy nhanh đến u linh lộ cứu nàng, chậm liền tới không kịp! Điện thoại nói không rõ, Tiểu Diệp Tử, mạng người quan trọng, ngươi mau tới đi! !"
Diệp Thiếu Dương cả người run lên, đứng dậy chạy ra cửa, Chu Tĩnh Như gọi hắn vài tiếng cũng không nghe thấy, ra đến cửa lớn nhà hàng, Diệp Thiếu Dương lại chạy lại, nắm lấy tay Chu Tĩnh Như vừa đuổi ra đến, "Vương Bình đã xảy ra chuyện! Ở u linh lộ, sự tình rất quan trọng, ngươi mau mau lái xe đưa ta đến đó đi!"
Chu Tĩnh Như vừa nghe tức thì ngơ ngẩn.
Lúc này có người phục vụ đuổi theo ra tới, tìm bọn họ muốn thanh toán, Chu Tĩnh Như làm sao có thời giờ đi làm chuyện đó, liền đưa luôn cả ví của mình cho nàng, nói rằng sau khi xong việc sẽ quay lại lấy, sau đó cùng Diệp Thiếu Dương chạy mau đến bãi đỗ xe, lái xe chạy ra ngoài đường lớn, nhanh chóng chạy nhanh đến học viện vệ sinh dịch tễ.
Ngô từ quân trước mắt sáng ngời, nói: "thật ra có một người như vậy, ở trường học của chúng ta . . ."
Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, đem hết thảy sự việc nói cho nàng, sau đó đưa cho nàng dãy số di động Ngô Nhạc Ý đưa cho mình, tuy rằng chưa gọi, nhưng là hắn tin tưởng số di động Ngô Nhạc Ý đưa cho, nhất định chính là a lượng.
Tạ Vũ Tình tỏ vẻ sẽ dùng các loại thủ thuật điều tra ra hắn.
"Ngươi cung cấp thông tin rất quan trọng, tuy rằng không có tên thật của hắn, nhưng hắn nếu là từ Đài Loan tới, và là người Thái Lan, nếu hắn ở Thạch Thành, thông qua khách sạn bản địa cùng với hệ thống xe tàu có thể tìm ra nơi ở của hắn," Tạ Vũ Tình nói, "Ngươi tiếp theo có tính toán gì không, có muốn đi cứu thi thể lâm du hay không?"
"Còn chưa đến lúc, ta trước mắc chờ tin tức của ngươi, tranh thủ thời gian gặp mặt a lượng một lần, mặt khác cũng muốn chờ mấy người giúp đỡ."
Tuy rằng Diệp Thiếu Dương kiên quyết cự tuyệt, Chu Tĩnh Như vẫn lái xe đưa Diệp Thiếu Dương đến Cương Thành, sau đó bố trí cho Diệp Thiếu Dương vào một khách sạn nghỉ ngơi, trong lúc đi đường Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Lão Quách,bảo hắn cố gắng gọi Tứ Bảo đến, sau đó lại gọi điện cho Nhuế Lãnh Ngọc, đem chuyện mình điều tra cùng kẻ địch đang đối mặt nói lại một lần.
Nhuế Lãnh Ngọc nghe lời, im lặng một lúc lâu, hỏi một câu: "Lại là không có tiền sao?"
"Cái này. . . Thật không có, chỉ là ta muốn xin giúp đỡ." Diệp Thiếu Dương có điểm ngượng ngùng nói.
Nhuế Lãnh Ngọc nhàn nhạt nói: "Vì cái gì ngươi hễ gặp được vấn đề khó khăn, luôn nghĩ đến ta là sao?"
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, gãi gãi đầu nói: "Bởi vì ngươi là chỗ dựa của ta, là đại ca của ta, được chưa?"
Nhuế Lãnh Ngọc nhẹ nhàng cười, "lý do này còn làm ta vừa lòng một chút." Trực tiếp tắt điện thoại.
Tuy rằng không có nói rõ, nhưng nghe lời nói của nàng, là đồng ý đến hỗ trợ, Diệp Thiếu Dương không khỏi nở hoa trong lòng, nhớ lại từng câu trong điện thoại hai người nói chuyện, đột nhiên vỗ gáy một cái, đứng lên nói: "Không xong!"
Chu Tĩnh Như hoảng sợ, cho rằng có chuyện đại sự gì, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy!"
"Đạ mấu, ta lúc này mới nhớ tới!" Diệp Thiếu Dương buồn rầu nói, "Ngô hải binh lúc trước có nói, mướn ta điều tra vụ án, một ngày cho ta ba ngàn, ta còn tưởng thật, hiện tại nhớ tới, đây là kế hoãn binh a, hắn là người trong nhà Ngô Nhạc Ý, ta hiện tại cùng Ngô Nhạc Ý đối nghịch, hắn làm sao mà có thể cho ta tiền nữa?"
Chu Tĩnh Như nhẹ nhàng thở ra, trợn trắng mắt, "Ta tưởng chuyện gì quan trọng, một ngày ba ngàn, một tháng cũng mới chỉ có 90 ngàn, đâu có nhiều lắm."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe nàng nói vậy nhảy dựng, "Không bao nhiêu á, ngươi là người có tiền nên mới không để bụng, chín vạn tệ, ở trên núi của bọn ta có thể đủ cưới vợ rồi!"
Chu Tĩnh Như cười nói: "Ngươi chờ số tiền này để cưới vợ sao?"
Diệp Thiếu Dương khô lời, đột nhiên nhớ tới sự tình Tiểu Mã nhờ, cùng Chu Tĩnh Như nói một lần, Chu Tĩnh Như ngay lập tức đồng ý.
"công ty Chúng ta gần nhất vừa mới bắt đầu bán nhà tại một khu nhỏ, vị trí khá tốt, ngươi bảo hắn đi chọn, chọn được thì nói cho ta, ta cho hắn chiết khấu thấp nhất là được, đúng rồi Thiếu Dương ca, ngươi không phải cũng không có nhà ở sao, cũng có thể đi chọn một phòng."
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, phòng ở, chính mình đương nhiên cũng muốn, bạn bè của chính mình đều ở Thạch Thành, nếu để tìm một nơi định cư, khẳng định chính là tại đây, có một cái phòng của chính mình, so với phải đi thuê nhà thoải mái hơn nhiều.
Chu Tĩnh Như nhìn ra hắn khó xử, nói: "Ta tặng không ngươi ngươi khẳng định không cần, ta cũng cho ngươi cái chiết khấu thấp nhất đi."
"Chờ sự kiện ở đây giải quyết xong, đến lúc đó lại nói sau."
Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tiểu Mã, bảo hắn lại đây, cùng nhau đi ăn cơm chiều, Tiểu Mã nói đang ở cùng Vương Bình đi dạo ở gần trường, buổi tối hai người hẹn hò ăn cơm, không tới được.
Diệp Thiếu Dương bó tay, mắng hắn vài câu, dặn dò nói: "Vùng này không yên ổn, ngươi biết đấy, cẩn thận một chút, không được đến gần sau núi."
"Yên tâm đi, chúng ta sẽ không đi đến u linh lộ đâu."
tắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương nói với Chu Tĩnh Như chuyện tiểu mã không tới được, Chu Tĩnh Như ngược lại biểu hiện thực vui vẻ, đưa ra ý tưởng dẫn hắn đi một nhà hàng đặc biệt tại Cương ăn cơm.
Hai người ra cửa xuống lầu, Chu Tĩnh Như lái xe, dẫn hắn đi vào một nhà hàng thịt nướng, vừa ăn vừa nói chuyện.
"Ngươi cảm thấy, Tiểu Mã cùng Vương Bình thế nào, có thể thành sao?" Chu Tĩnh Như ăn một miếng thịt bò bít tết, hỏi.
"Hẳn là. . . cũng có thể, nhìn bọn họ ở bên nhau khá tốt, Tiểu Mã còn đang suy xét mua phòng ở."
Chu Tĩnh Như hơi hơi nhíu mày, nói: "Nhưng là theo ta được biết, Vương Bình không phải loại người có thể chịu khổ nhọc, nàng sinh hoạt tương đối xa xỉ, đương nhiên ta không phải có ý chê bai, hiện tại các cô gái đều như vậy, nhưng là tương lai nếu bọn họ kết hôn, Tiểu Mã liệu có thể kiếm được tiền hay không, đưa cho nàng tiêu xài, đây là cái vấn đề lớn."
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nói: "Để bọn ho tự mình giải quyết xem, ta hiện tại còn chưa có tìm được vợ đâu, không hơi đâu lo cho chuyện của người khác."
Chu Tĩnh Như nhìn hắn, cố ý nói: "Là ngươi không muốn có, bên cạnh ngươi nhiều cô gái xinh đẹp như thế, nếu muốn tìm vợ lại còn không dễ dàng nữa."
Diệp Thiếu Dương cạn lời nhìn nàng một cái, "Ngươi nói gì vậy, bạn bè và bạn gái có thể giống nhau sao, ngươi cũng là bạn của ta, ta tìm ngươi ngươi có chịu không?"
Chu Tĩnh Như đột nhiên ngừng ăn, ngồi im, lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Ta không làm."
Diệp Thiếu Dương buông tay, "Chính là như vậy."
Chu Tĩnh Như nói: "Bởi vì ta biết ngươi không nghiêm túc, chờ ngươi nghiêm túc nói với ta, ta sẽ thận trọng suy xét."
lần này đến lượt Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn.
Chu Tĩnh Như đập tay hắn một cái, nói: "Nói đùa thôi, bị dọa sợ mất mật r à? Mau ăn bò bít tết, tí nữa nguội rồi không ăn được đâu."
Diệp Thiếu Dương lúc này mới thả lỏng lại, vui đùa vài câu, đột nhiên điện thoại vang lên, vừa cầm lên đúng là số của Tiểu Mã.
"Nhìn xem, ta biết ngay hắn muốn tới ăn ké." Bắt điện thoại, trêu chọc nói: "Như thế nào, tưởng bận cơ mà, không đi đến thế giới của hai đứa nữa sao?"
Đầu kia Điện thoại truyền đến một trận dồn dập tiếng thở dốc: "Mau, mau tới!"
Diệp Thiếu Dương trong lòng bỗng nhiên hốt hoảng, vội hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Thường thường. . . Đã xảy ra chuyện!" Tiểu Mã khóc rống lên, "Đang ở gần u linh lộ, làm ngươi chạy nhanh đến u linh lộ cứu nàng, chậm liền tới không kịp! Điện thoại nói không rõ, Tiểu Diệp Tử, mạng người quan trọng, ngươi mau tới đi! !"
Diệp Thiếu Dương cả người run lên, đứng dậy chạy ra cửa, Chu Tĩnh Như gọi hắn vài tiếng cũng không nghe thấy, ra đến cửa lớn nhà hàng, Diệp Thiếu Dương lại chạy lại, nắm lấy tay Chu Tĩnh Như vừa đuổi ra đến, "Vương Bình đã xảy ra chuyện! Ở u linh lộ, sự tình rất quan trọng, ngươi mau mau lái xe đưa ta đến đó đi!"
Chu Tĩnh Như vừa nghe tức thì ngơ ngẩn.
Lúc này có người phục vụ đuổi theo ra tới, tìm bọn họ muốn thanh toán, Chu Tĩnh Như làm sao có thời giờ đi làm chuyện đó, liền đưa luôn cả ví của mình cho nàng, nói rằng sau khi xong việc sẽ quay lại lấy, sau đó cùng Diệp Thiếu Dương chạy mau đến bãi đỗ xe, lái xe chạy ra ngoài đường lớn, nhanh chóng chạy nhanh đến học viện vệ sinh dịch tễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.