Chương 1257: Đối thủ mới
Thanh Tử
17/09/2018
Thái Vũ nói: “Chúng tôi sẽ không ép cậu, nhưng, tôi hy vọng Diệp tiên
sinh tốt nhất vẫn là phối hợp một chút, bằng không, tôi sợ cấp trên sẽ
mất đi kiên nhẫn...”
Câu này nói ra nho nhã lễ độ, nhưng ý uy hiếp càng đậm hơn, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng có chút bồn chồn, dù sao đại nhân vật này cũng không phải mình có thể trêu vào được.
Đúng lúc này, di động vang lên, bên trên là một dãy số xa lạ, Diệp Thiếu Dương vốn không muốn tiếp, đột nhiên nghĩ đến gọi điện thoại có thể là người nào đó, vì thế tiếp.
“Thiếu Dương sao, tôi là Trương thúc thúc của cậu đây.” Quả nhiên là thanh âm Trương bí thư.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương vui vẻ, ân cần thăm hỏi một tiếng.
“Thái Vũ có phải đi tìm cậu hay không, tình huống thế nào?”
Diệp Thiếu Dương đành phải nói qua về tình huống, lại đem chỗ khó xử của mình nói ra, đầu kia trầm mặc một chút, sau đó nói: “Cậu bảo hắn nghe điện thoại.”
“Tôi có ông chú, bảo ông nghe điện thoại.”
Diệp Thiếu Dương đem điện thoại đưa cho Thái Vũ. Vẻ mặt Thái Vũ, có chút kinh ngạc cùng khinh miệt, nhưng vẫn tiếp lấy, “alo” một tiếng.
Diệp Thiếu Dương chú ý biểu cảm trên mặt hắn, nghe nghe, vẻ mặt Thái Vũ đã có biến hóa.
“Biết rồi.” Đây là một câu duy nhất hắn nói, sau đó đem điện thoại trả lại cho Diệp Thiếu Dương, điện thoại đã cúp.
Thái Vũ có chút bất đắc dĩ hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, đứng dậy nói: “Đã như vậy, Diệp tiên sinh làm việc cho lão tướng quân trước, nhưng vẫn mong sau khi nhàn rỗi, liên hệ với tôi, tôi bên này thật sự rất cần Diệp tiên sinh hỗ trợ.”
Lão tướng quân? Đó là ai?
Nhưng thấy thái độ này của đối phương, Diệp Thiếu Dương cũng tương đối hài lòng nói: “Tôi lần trước đáp ứng ông rồi, nếu có rảnh, tôi khẳng định hỗ trợ.”
Thái Vũ gật gật đầu, yên tâm, nói vài câu khách sáo, đứng dậy cáo từ.
Chờ hắn rời đi, Diệp Thiếu Dương lập tức gọi lại cho Trương bí thư cảm ơn.
“Không có gì, tôi nói cho hắn, cậu đang giúp ông nội của Tiểu Nhị làm việc, hắn không dám cưỡng cầu.”
Ông nội của Tiểu Nhị... Diệp Thiếu Dương nhớ tới từng nghe Mã Thừa nói, ông nội của Tiểu Nhị là một vị tướng quân từng tham gia kháng chiến, tuy đã về hưu, nhưng dư uy còn đó, thân là tôn quý không thể nói.
Thế mà ngay cả Thái Vũ bối cảnh thâm hậu cũng không dám đắc tội...
Nghĩ đến mình vô hình trung có thêm một cái chỗ dựa như vậy, Diệp Thiếu Dương chỉ có cười khổ.
Nhưng chuyện này nói tới, coi như là chức trách của giới pháp thuật, đi hay là phải đi, Diệp Thiếu Dương quyết định chờ chuyện Huyền Không quan bên này chấm dứt, mình sẽ đi một chuyến, đến lúc đó Lãnh Ngọc và Tứ Bảo hẳn là cũng đã trở lại, có bọn họ hỗ trợ, trong lòng mình cũng tự tin một chút.
Ngay tại thời điểm Diệp Thiếu Dương và Thái Vũ đàm phán, Tạ Vũ Tình đã đi vào một khu dân cư ngoại ô phía bắc Thạch Thành, dựa theo địa chỉ, tìm được nhà Tào Lộ.
Tào Lộ chính là bạn gái của Thử Canh Hoài, ngày hôm qua sau khi báo cảnh sát, cô làm chứng, ở trong cục cảnh sát lấy khẩu cung, vốn hôm nay là mời cô đi cục cảnh sát, nhưng điện thoại là mẹ cô tiếp, nói Tào Lộ cảm xúc không tốt, đem bản thân nhốt ở trong phòng không ra, không có cách nào cả, Tạ Vũ Tình đành phải tự mình đi một chuyến.
Mẹ của Tào Lộ mở cửa, đem Tạ Vũ Tình và Kỳ Thần cùng nhau mời đến trong phòng.
Đây là một tòa nhà tự xây hai tầng có sân, Tào mẫu nói cho Tạ Vũ Tình, Tào Lộ trước đó theo Canh Hoài cùng nhau ở nội thành làm công, thuê phòng, bởi vì Canh Hoài xảy ra chuyện, đêm qua vợ chồng bọn họ cùng Tào Lộ đi cục cảnh sát, sau đó không yên tâm cô ở một mình, đem Tào Lộ đón về trong nhà.
“Một người đang yên đang lành, lại mất đi như vậy...” Nhắc tới Canh Hoài gã chuẩn con rể này, Tào mẫu lã chã rơi lệ, nói cho bọn họ, vốn một đôi tiểu tình lữ này đã đính hôn, tính tháng mười một năm nay kết hôn, trong nhà hai bên đều đang chuẩn bị hôn sự, không ngờ xảy ra tai họa như vậy...
Tạ Vũ Tình an ủi vài câu, hỏi thăm tình huống Tào Lộ hiện tại, biết được cô ấy từ sau khi trở về, liền đem bản thân nhốt trong phòng không ra, không ăn không uống, hai vợ chồng già bọn họ rất lo lắng, nhưng lúc trước gõ cửa sổ, Tào Lộ còn có thể đáp, nói rõ người không có việc gì, bọn họ mới thoáng yên tâm.
Tào mẫu mang theo hai người tới lầu hai ngoài cửa phòng Tào Lộ. Cửa sổ bị rèm từ bên trong che rất kín.
Tào mẫu gõ gõ cửa sổ, nói cho con gái có cảnh sát đến đây.
Bên trong không có thanh âm, đợi một hồi, cửa phòng mở ra.
Tạ Vũ Tình hướng trong phòng nhìn lại, bởi vì cửa sổ đều bị che, trong phòng rất tối, một nữ tử tóc ngắn đứng ở xa vài bước, không nhúc nhích.
Thấy không rõ mặt của cô ấy. Tạ Vũ Tình gọi một tiếng: “Tào Lộ?”
“Vào đi.” Tào Lộ lạnh nhạt nói, thanh âm tràn ngập mỏi mệt.
Tạ Vũ Tình cất một bước đi vào, cửa đột nhiên từ phía sau đóng lại, đem Tào mẫu và Kỳ Thần cùng nhau nhốt bên ngoài.
Cửa có lò xo, có thể tự đóng?
Loại cửa này cũng không hiếm thấy, Tạ Vũ Tình không để trong lòng, hỏi Tào Lộ: “Tôi còn có đồng nghiệp, là đi cùng nhau, có thể để cậu ấy tiến vào không?”
Tào Lộ không nói lời nào, đi về phía trước.
Tạ Vũ Tình đành phải cách cửa nói cho Kỳ Thần, bảo hắn ở bên ngoài chờ một lát.
Trong phòng chưa bật đèn, ánh sáng rất kém, cũng may bức rèm có chút lọt sáng, ít nhất có thể đại khái nhìn được.
Từ khi đi vào trong phòng, Tạ Vũ Tình cảm thấy nhiệt độ trong phòng tựa như thấp hơn bên ngoài, âm lãnh âm lãnh, hơn nữa mình hơi cảm thấy một chút ghê tởm.
Trong phòng đốt hương, hương vị có chút kỳ quái, không quá dễ ngửi.
Tạ Vũ Tình muốn tán gẫu với cô ấy vài câu trước, sau đó đem cô ấy mời ra ngoài, đến dưới lầu chỗ sáng sủa lại chậm rãi tán gẫu. Nơi này thật sự là quá không thoải mái.
Thấy Tào Lộ ngồi xuống trên giường, Tạ Vũ Tình đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tào Lộ, chuyện đã không thể vãn hồi, cô hiện tại cần phấn chấn lên chút, giúp chúng tôi đem hung thủ tìm ra, coi như là cho Canh Hoài một sự công bằng.”
Tào Lộ cúi đầu, nhìn mũi chân của mình, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Ai cũng phải chết, phải xem chết có đáng giá hay không...”
“Cái gì?”
Tạ Vũ Tình vẫn là lần đầu tiên nghe được thân thuộc người chết nói ra loại lời này, trong lúc nhất thời có chút ngây dại.
Lúc này, một trận dị động từ bên trái truyền tới. Tạ Vũ Tình quay đầu nhìn, bởi vì ánh sáng kém, cô lúc này mới nhìn rõ, thì ra trên tường còn có một cánh cửa gỗ, đóng chặt, thanh âm là từ phía sau cửa truyền ra, giống như có người thong thả bò ở trên mặt đất.
“Ai ở trong phòng thế?” Tạ Vũ Tình nhịn không được hỏi.
Tào Lộ nói: “Tôi.”
Hả? Chẳng lẽ là bởi vì người yêu qua đời, gặp đả kích, tinh thần có chút không bình thường?
Chuyện như vậy, Tạ Vũ Tình cũng gặp nhiều rồi, trong phòng đã có người, không phải thân thuộc chính là bạn của cô ấy. Tạ Vũ Tình muốn đem người ở bên trong gọi ra, hỏi một chút tình huống.
Vì thế đi qua, thử đẩy cửa, kết quả cửa là khóa, không mở được, nhưng thanh âm sột soạt kia ngay tại phía sau cửa.
Tạ Vũ Tình gõ gõ cửa hỏi: “Bên trong có người sao?”
Tào Lộ từ trên giường đứng lên, cúi đầu chậm rãi đi tới.
“Cảnh quan, cô muốn biết, Canh Hoài là chết như thế nào không?”
“Tôi đương nhiên muốn biết.” Tạ Vũ Tình nói xong, phát hiện tư thế đi đường của cô ta có chút không thích hợp, cúi đầu nhìn, nhất thời ngây dại.
Câu này nói ra nho nhã lễ độ, nhưng ý uy hiếp càng đậm hơn, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng có chút bồn chồn, dù sao đại nhân vật này cũng không phải mình có thể trêu vào được.
Đúng lúc này, di động vang lên, bên trên là một dãy số xa lạ, Diệp Thiếu Dương vốn không muốn tiếp, đột nhiên nghĩ đến gọi điện thoại có thể là người nào đó, vì thế tiếp.
“Thiếu Dương sao, tôi là Trương thúc thúc của cậu đây.” Quả nhiên là thanh âm Trương bí thư.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương vui vẻ, ân cần thăm hỏi một tiếng.
“Thái Vũ có phải đi tìm cậu hay không, tình huống thế nào?”
Diệp Thiếu Dương đành phải nói qua về tình huống, lại đem chỗ khó xử của mình nói ra, đầu kia trầm mặc một chút, sau đó nói: “Cậu bảo hắn nghe điện thoại.”
“Tôi có ông chú, bảo ông nghe điện thoại.”
Diệp Thiếu Dương đem điện thoại đưa cho Thái Vũ. Vẻ mặt Thái Vũ, có chút kinh ngạc cùng khinh miệt, nhưng vẫn tiếp lấy, “alo” một tiếng.
Diệp Thiếu Dương chú ý biểu cảm trên mặt hắn, nghe nghe, vẻ mặt Thái Vũ đã có biến hóa.
“Biết rồi.” Đây là một câu duy nhất hắn nói, sau đó đem điện thoại trả lại cho Diệp Thiếu Dương, điện thoại đã cúp.
Thái Vũ có chút bất đắc dĩ hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, đứng dậy nói: “Đã như vậy, Diệp tiên sinh làm việc cho lão tướng quân trước, nhưng vẫn mong sau khi nhàn rỗi, liên hệ với tôi, tôi bên này thật sự rất cần Diệp tiên sinh hỗ trợ.”
Lão tướng quân? Đó là ai?
Nhưng thấy thái độ này của đối phương, Diệp Thiếu Dương cũng tương đối hài lòng nói: “Tôi lần trước đáp ứng ông rồi, nếu có rảnh, tôi khẳng định hỗ trợ.”
Thái Vũ gật gật đầu, yên tâm, nói vài câu khách sáo, đứng dậy cáo từ.
Chờ hắn rời đi, Diệp Thiếu Dương lập tức gọi lại cho Trương bí thư cảm ơn.
“Không có gì, tôi nói cho hắn, cậu đang giúp ông nội của Tiểu Nhị làm việc, hắn không dám cưỡng cầu.”
Ông nội của Tiểu Nhị... Diệp Thiếu Dương nhớ tới từng nghe Mã Thừa nói, ông nội của Tiểu Nhị là một vị tướng quân từng tham gia kháng chiến, tuy đã về hưu, nhưng dư uy còn đó, thân là tôn quý không thể nói.
Thế mà ngay cả Thái Vũ bối cảnh thâm hậu cũng không dám đắc tội...
Nghĩ đến mình vô hình trung có thêm một cái chỗ dựa như vậy, Diệp Thiếu Dương chỉ có cười khổ.
Nhưng chuyện này nói tới, coi như là chức trách của giới pháp thuật, đi hay là phải đi, Diệp Thiếu Dương quyết định chờ chuyện Huyền Không quan bên này chấm dứt, mình sẽ đi một chuyến, đến lúc đó Lãnh Ngọc và Tứ Bảo hẳn là cũng đã trở lại, có bọn họ hỗ trợ, trong lòng mình cũng tự tin một chút.
Ngay tại thời điểm Diệp Thiếu Dương và Thái Vũ đàm phán, Tạ Vũ Tình đã đi vào một khu dân cư ngoại ô phía bắc Thạch Thành, dựa theo địa chỉ, tìm được nhà Tào Lộ.
Tào Lộ chính là bạn gái của Thử Canh Hoài, ngày hôm qua sau khi báo cảnh sát, cô làm chứng, ở trong cục cảnh sát lấy khẩu cung, vốn hôm nay là mời cô đi cục cảnh sát, nhưng điện thoại là mẹ cô tiếp, nói Tào Lộ cảm xúc không tốt, đem bản thân nhốt ở trong phòng không ra, không có cách nào cả, Tạ Vũ Tình đành phải tự mình đi một chuyến.
Mẹ của Tào Lộ mở cửa, đem Tạ Vũ Tình và Kỳ Thần cùng nhau mời đến trong phòng.
Đây là một tòa nhà tự xây hai tầng có sân, Tào mẫu nói cho Tạ Vũ Tình, Tào Lộ trước đó theo Canh Hoài cùng nhau ở nội thành làm công, thuê phòng, bởi vì Canh Hoài xảy ra chuyện, đêm qua vợ chồng bọn họ cùng Tào Lộ đi cục cảnh sát, sau đó không yên tâm cô ở một mình, đem Tào Lộ đón về trong nhà.
“Một người đang yên đang lành, lại mất đi như vậy...” Nhắc tới Canh Hoài gã chuẩn con rể này, Tào mẫu lã chã rơi lệ, nói cho bọn họ, vốn một đôi tiểu tình lữ này đã đính hôn, tính tháng mười một năm nay kết hôn, trong nhà hai bên đều đang chuẩn bị hôn sự, không ngờ xảy ra tai họa như vậy...
Tạ Vũ Tình an ủi vài câu, hỏi thăm tình huống Tào Lộ hiện tại, biết được cô ấy từ sau khi trở về, liền đem bản thân nhốt trong phòng không ra, không ăn không uống, hai vợ chồng già bọn họ rất lo lắng, nhưng lúc trước gõ cửa sổ, Tào Lộ còn có thể đáp, nói rõ người không có việc gì, bọn họ mới thoáng yên tâm.
Tào mẫu mang theo hai người tới lầu hai ngoài cửa phòng Tào Lộ. Cửa sổ bị rèm từ bên trong che rất kín.
Tào mẫu gõ gõ cửa sổ, nói cho con gái có cảnh sát đến đây.
Bên trong không có thanh âm, đợi một hồi, cửa phòng mở ra.
Tạ Vũ Tình hướng trong phòng nhìn lại, bởi vì cửa sổ đều bị che, trong phòng rất tối, một nữ tử tóc ngắn đứng ở xa vài bước, không nhúc nhích.
Thấy không rõ mặt của cô ấy. Tạ Vũ Tình gọi một tiếng: “Tào Lộ?”
“Vào đi.” Tào Lộ lạnh nhạt nói, thanh âm tràn ngập mỏi mệt.
Tạ Vũ Tình cất một bước đi vào, cửa đột nhiên từ phía sau đóng lại, đem Tào mẫu và Kỳ Thần cùng nhau nhốt bên ngoài.
Cửa có lò xo, có thể tự đóng?
Loại cửa này cũng không hiếm thấy, Tạ Vũ Tình không để trong lòng, hỏi Tào Lộ: “Tôi còn có đồng nghiệp, là đi cùng nhau, có thể để cậu ấy tiến vào không?”
Tào Lộ không nói lời nào, đi về phía trước.
Tạ Vũ Tình đành phải cách cửa nói cho Kỳ Thần, bảo hắn ở bên ngoài chờ một lát.
Trong phòng chưa bật đèn, ánh sáng rất kém, cũng may bức rèm có chút lọt sáng, ít nhất có thể đại khái nhìn được.
Từ khi đi vào trong phòng, Tạ Vũ Tình cảm thấy nhiệt độ trong phòng tựa như thấp hơn bên ngoài, âm lãnh âm lãnh, hơn nữa mình hơi cảm thấy một chút ghê tởm.
Trong phòng đốt hương, hương vị có chút kỳ quái, không quá dễ ngửi.
Tạ Vũ Tình muốn tán gẫu với cô ấy vài câu trước, sau đó đem cô ấy mời ra ngoài, đến dưới lầu chỗ sáng sủa lại chậm rãi tán gẫu. Nơi này thật sự là quá không thoải mái.
Thấy Tào Lộ ngồi xuống trên giường, Tạ Vũ Tình đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tào Lộ, chuyện đã không thể vãn hồi, cô hiện tại cần phấn chấn lên chút, giúp chúng tôi đem hung thủ tìm ra, coi như là cho Canh Hoài một sự công bằng.”
Tào Lộ cúi đầu, nhìn mũi chân của mình, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Ai cũng phải chết, phải xem chết có đáng giá hay không...”
“Cái gì?”
Tạ Vũ Tình vẫn là lần đầu tiên nghe được thân thuộc người chết nói ra loại lời này, trong lúc nhất thời có chút ngây dại.
Lúc này, một trận dị động từ bên trái truyền tới. Tạ Vũ Tình quay đầu nhìn, bởi vì ánh sáng kém, cô lúc này mới nhìn rõ, thì ra trên tường còn có một cánh cửa gỗ, đóng chặt, thanh âm là từ phía sau cửa truyền ra, giống như có người thong thả bò ở trên mặt đất.
“Ai ở trong phòng thế?” Tạ Vũ Tình nhịn không được hỏi.
Tào Lộ nói: “Tôi.”
Hả? Chẳng lẽ là bởi vì người yêu qua đời, gặp đả kích, tinh thần có chút không bình thường?
Chuyện như vậy, Tạ Vũ Tình cũng gặp nhiều rồi, trong phòng đã có người, không phải thân thuộc chính là bạn của cô ấy. Tạ Vũ Tình muốn đem người ở bên trong gọi ra, hỏi một chút tình huống.
Vì thế đi qua, thử đẩy cửa, kết quả cửa là khóa, không mở được, nhưng thanh âm sột soạt kia ngay tại phía sau cửa.
Tạ Vũ Tình gõ gõ cửa hỏi: “Bên trong có người sao?”
Tào Lộ từ trên giường đứng lên, cúi đầu chậm rãi đi tới.
“Cảnh quan, cô muốn biết, Canh Hoài là chết như thế nào không?”
“Tôi đương nhiên muốn biết.” Tạ Vũ Tình nói xong, phát hiện tư thế đi đường của cô ta có chút không thích hợp, cúi đầu nhìn, nhất thời ngây dại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.