Chương 673: Gặp tiểu yêu ở suối nước nóng
Thanh Tử
18/05/2018
Lúc trên xe, Diệp Thiếu Dương trong lòng vô cùng
sung sướng đem hết đồ bỏ vào trong bao da đen, bao da này nhìn ngoài
trông không lớn, nhưng không gian bên trong thật không nhỏ, Diệp Thiếu
Dương đem các loại pháp khí đều nhét vào trong, sau đó nhớ kỹ vị trí của từng loại đồ vật, miễn cho lúc tác pháp lấy nhầm thì lại cười ra nước
mắt.
Tiểu Mã cúi đầu nhìn bao da đen của Diệp Thiếu Dương, khen: "Ta trước kia nói cái bao của ngươi là hộp bách bảo, hiện tại quả nhiên đã có cái hộp bách bảo thật."
Diệp Thiếu Dương trong lòng cũng rất đắc ý.
Ở một nhà hang xa xỉ phong cách châu âu, Diệp Thiếu Dương gặp được Chu Tĩnh Như.
Tuy rằng cũng mới gặp mấy ngày trước, nhưng bởi vì hắn dạo này cũng hơi bận, một ngày mà như đã mấy ngày, cho nên hai người nhìn thấy nhau, Diệp Thiếu Dương cảm giác dường như đã lâu lắm rồi không gặp nhau vậy.
Chu Tĩnh Như nhìn vào bao da trên vai Diệp Thiếu Dương, hỏi: "Đây là cái bao ta đặt à,lão Quách mới vừa gọi điện thoại cho ta, nói ngươi nhận được bao, rất vừa lòng."
Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười cười, "Sao tự nhiên ngươi lại cho ta cái này?"
"Chính là ta muốn tặng ngươi một đồ vật, nhưng lại không biết ngươi thiếu cái gì, đột nhiên nghĩ đến thứ này, ngươi thích thì tốt rồi."
Chu Tĩnh Như gọi đồ ăn, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, nàng có hỏi qua những chuyện mấy tuần qua, Diệp Thiếu Dương đem chuyện hắn trải qua ở học viện vệ sinh dịch tễ kể sơ qua cho nàng 1 lần.
Chu Tĩnh Như nghe xong, cũng không có ý kiến gì về chuyện đó, cũng không có hứng thú,chỉ là lặp lại dặn dò Diệp Thiếu Dương thật cẩn thận, "Ta mặc kệ những người học sinh đó thế nào, ta chỉ cần ngươi, nhất định phải bình an, chuyện gì cần ta giúp, nhất định phải tới tìm ta."
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng gật đầu, Chu Tĩnh Như nói vậy, làm hắn cảm thấy ấm lòng, cười cười nói: "Ta quả thật có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ."
Tiếp theo nói về sự kiện muốn nhờ nàng giúp.
Chu Tĩnh Như sau khi nghe xong, có điểm khó xử nói: "Ngươi muốn gặp người khác còn dễ làm, người giàu có ở tỉnh Giang Nam, thật sự cũng không mấy người dám không nể mặt cha ta, nhưng là Ngô Nhạc Ý ông ta. . . Tương đối già rồi, đã sớm không tham gia thương trường, ngày thường ở nhà trồng cây cảnh hoa cỏ, đóng cửa từ chối tiếp khách, kể cả là người đứng đầu Cương Thành muốn gặp ông ta có lẽ cũng rất khó khăn."
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: "Không có cách nào sao?"
Chu Tĩnh Như nghĩ nghĩ, nói: "Cha ta và ông ấy quả thật cũng từng có qua lại, bởi vì bọn họ đều thích tranh chữ cổ gì đó, nếu cha ta nói muốn gặp hắn, hắn nghe thấy cũng sẽ không từ chối, rốt cuộc nhà bọn họ rất nhiều con cháu trong giới làm ăn đều có quan hệ với cha ta, nhưng thật ra có thể lấy một cái cớ khác. . ."
"ví dụ như đưa cho ông ta một bộ tranh vẽ đẹp nào đó."
"ừa có lẽ thế, ta trở về tìm xem, mua một bức tranh chữ đẹp xem sao."
"Khoảng bao nhiêu tiền vậy? nói ta nghe."
"Có thể làm Ngô Nhạc Ý hơi có chút để tâm, ít nhất cũng phải tầm 10 vạn tệ trở lên. Ta đối với thứ này cũng không rõ lắm, đoán vậy, dù sao ngươi không cần phải lo, giao cho ta."
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn nàng, mười vạn tệ. . . Liền chỉ vì một nước cờ mà bỏ ra từng ấy tiền, nhẹ nhàng đưa cho người khác, "Này thật đúng là. . . Còn không bằng để ta vẽ cho hắn một bức thì sao."
Chu Tĩnh Như cười nói: "Ngươi nếu tự vẽ, thì tự nhiên lại dễ làm."
Vốn là thuận miệng một câu, sau khi nói xong, nàng bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương cũng nhìn lại nàng, hai người cũng là hiểu ý nhau.
"như thế này. . . Có thể được không?" Diệp Thiếu Dương thử nói.
"Có thể được, cha ta cũng từng nói ngươi viết chữ đẹp, hoàn toàn không thành vấn đề, hơn nữa ta cũng có lý do mang ngươi tới đó."
Diệp Thiếu Dương tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng là tưởng tượng nếu không làm như vậy, phải bỏ ra hơn 10 vạn tệ, nếu thật sự phải làm như vậy, mặc kệ ai phải trả tiền, hắn nhất định có thể đau lòng mà chết, lập tức gật đầu đồng ý.
"Đúng rồi, có lẽ đến lúc ta gặp được lão già kia, ta khả năng sẽ cùng hắn sinh sự, không tránh được việc đắc tội hắn, đến lúc đó ngươi có thể mắng ta vài câu, lấy tỏ vẻ ngươi là nhìn lầm người, không thân thiết gì với ta, miễn để hắn thù ngươi."
Chu Tĩnh Như nhìn hắn cười rộ lên, "Nghĩ nhiều thế làm gì, chỉ cần ngươi cảm thấy việc nên làm, ta nhất định sẽ bênh vực ngươi, nếu có chuyện gì thì sao chứ."
Diệp Thiếu Dương trong lòng lại là một trận cảm động.
Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã vốn định đi về ngủ, kết quả Chu Tĩnh Như lại có ý kiến, ở gần đây có một nơi tên là Phượng Hoàng Sơn, xây dựng làng du lịch, có bãi tắm suối nước nóng, là chỗ nổi tiếng ở Thạch Thành, muốn rủ bọn họ đi chơi suối nước nóng.
Diệp Thiếu Dương chưa từng đi suối nước nóng, không có gì hứng thú, nhưng Tiểu Mã rất muốn đi xem thử, vì thế đành phải đi cùng, Chu Tĩnh Như tự mình mở cửa xe Cayenne, chở bọn họ đi.
"Đúng rồi tiểu như," Diệp Thiếu Dương ở trên đường đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, nói: "Có thể giúp ta thuê một bộ đồ lặn dung bình dưỡng khí, còn có kính lặn, ta đang cần làm một việc."
Chu Tĩnh Như nói: "Ngươi khi nào thì muốn?"
"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, tuy thế nhưng cũng không cần quá gấp gáp."
Chu Tĩnh Như lập tức gọi điện, nói với nhân viên vài câu, sau đó nói cho Diệp Thiếu Dương, buổi sáng ngày mai trực tiếp mang đến học viện vệ sinh dịch tễ Cương Thành.
Diệp Thiếu Dương thở dài, lắc đầu.
Chu Tĩnh Như tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
"vừa nãy, ta phát hiện ra một chân lý,"
Diệp Thiếu Dương nghiêm túc nói, "người có tiền như các ngươi luôn nói mình cô đơn, không có ai là bạn tri kỷ, nhưng là ta phát hiện, có nhiều tiền tuy rằng cũng có nhiều phiền não, nhưng mà vẫn tốt hơn là không có tiền, ít nhất ngươi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại có thể xử lý được rất nhiều việc, bọn ta lúc phải xử lý nhiều vấn đề, không thể có một cái điện thoại vạn năng như thế."
Tiểu Mã vỗ tay nói: "thiệt là Sâu sắc!"
Chu Tĩnh Như bụm miệng cười rộ lên.
Đến bãi tắm, Chu Tĩnh Như đi đến quầy mua vé, mua cho bọn hắn mỗi người một cái quần bơi, hẹn nhau gần suối nước nóng, sau đó nàng đi đến phòng thay đồ nữ, Diệp Thiếu Dương hai người cầm chìa khóa đi đến phòng thay đồ nam, tìm mãi mới thấy tủ đồ của mình, sau khi đi vào cũng không biết là cởi đồ trước hay làm thế nào,chìa khóa cũng không biết dùng, cuối cùng phải đi đến vách cửa nhìn, quan sát người khác làm thử một lượt, mới bắt chước làm theo, suýt chút nữa bị người ta hiểu nhầm là đồ biến thái.
Mặc quần bơi xong, đi theo con đường dẫn ra hồ bơi một hồi, hai người đi vào một cái đại sảnh cực lớn, ở giữa có một cái hồ bơi vô cùng soang choảnh.
Có thể là hiện tại không phải thời điểm tắm, nên trong hồ tắm chỉ có vài người, đều ở xa xa, hơi nước bốc lên, mọi người đều ngâm mình ở trong nước, không rõ là nam hay nữ.
Hai người đi xuống bơi một hồi, tìm được một chỗ có dòng nước chảy vào, ngâm mình thật thoải con gà mái, đột nhiên nhìn thấy hai cô gái vừa đi tới vừa trò chuyện.
Diệp Thiếu Dương sợ tới mức vội vàng chạy nhanh lên bờ.
"Chạy nhanh đi, đây là hồ tắm nữ!"
Tiểu Mã vội vàng nắm chặt tay hắn, nói: "are you kidding me ? , đây là suối nước nóng, nam nữ tắm chung."
Diệp Thiếu Dương ngu ngơ nhìn hai cô gái mặc đồ tắm đi đến, lại chăm chú nhìn sang bên kia bờ, quả là có nam, mới yên lòng, đi lại bên cạnh Tiểu Mã, nhìn kia hai cô gái kia, lẩm bẩm nói: "Nam nữ ở cạnh nhau tắm rửa, xem trong TV cũng thấy bình thường, chính mình trải nghiệm, như thế nào lại cảm giác ngượng cmn ngùng vậy ta."
Tiểu Mã cúi đầu nhìn bao da đen của Diệp Thiếu Dương, khen: "Ta trước kia nói cái bao của ngươi là hộp bách bảo, hiện tại quả nhiên đã có cái hộp bách bảo thật."
Diệp Thiếu Dương trong lòng cũng rất đắc ý.
Ở một nhà hang xa xỉ phong cách châu âu, Diệp Thiếu Dương gặp được Chu Tĩnh Như.
Tuy rằng cũng mới gặp mấy ngày trước, nhưng bởi vì hắn dạo này cũng hơi bận, một ngày mà như đã mấy ngày, cho nên hai người nhìn thấy nhau, Diệp Thiếu Dương cảm giác dường như đã lâu lắm rồi không gặp nhau vậy.
Chu Tĩnh Như nhìn vào bao da trên vai Diệp Thiếu Dương, hỏi: "Đây là cái bao ta đặt à,lão Quách mới vừa gọi điện thoại cho ta, nói ngươi nhận được bao, rất vừa lòng."
Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười cười, "Sao tự nhiên ngươi lại cho ta cái này?"
"Chính là ta muốn tặng ngươi một đồ vật, nhưng lại không biết ngươi thiếu cái gì, đột nhiên nghĩ đến thứ này, ngươi thích thì tốt rồi."
Chu Tĩnh Như gọi đồ ăn, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, nàng có hỏi qua những chuyện mấy tuần qua, Diệp Thiếu Dương đem chuyện hắn trải qua ở học viện vệ sinh dịch tễ kể sơ qua cho nàng 1 lần.
Chu Tĩnh Như nghe xong, cũng không có ý kiến gì về chuyện đó, cũng không có hứng thú,chỉ là lặp lại dặn dò Diệp Thiếu Dương thật cẩn thận, "Ta mặc kệ những người học sinh đó thế nào, ta chỉ cần ngươi, nhất định phải bình an, chuyện gì cần ta giúp, nhất định phải tới tìm ta."
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng gật đầu, Chu Tĩnh Như nói vậy, làm hắn cảm thấy ấm lòng, cười cười nói: "Ta quả thật có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ."
Tiếp theo nói về sự kiện muốn nhờ nàng giúp.
Chu Tĩnh Như sau khi nghe xong, có điểm khó xử nói: "Ngươi muốn gặp người khác còn dễ làm, người giàu có ở tỉnh Giang Nam, thật sự cũng không mấy người dám không nể mặt cha ta, nhưng là Ngô Nhạc Ý ông ta. . . Tương đối già rồi, đã sớm không tham gia thương trường, ngày thường ở nhà trồng cây cảnh hoa cỏ, đóng cửa từ chối tiếp khách, kể cả là người đứng đầu Cương Thành muốn gặp ông ta có lẽ cũng rất khó khăn."
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: "Không có cách nào sao?"
Chu Tĩnh Như nghĩ nghĩ, nói: "Cha ta và ông ấy quả thật cũng từng có qua lại, bởi vì bọn họ đều thích tranh chữ cổ gì đó, nếu cha ta nói muốn gặp hắn, hắn nghe thấy cũng sẽ không từ chối, rốt cuộc nhà bọn họ rất nhiều con cháu trong giới làm ăn đều có quan hệ với cha ta, nhưng thật ra có thể lấy một cái cớ khác. . ."
"ví dụ như đưa cho ông ta một bộ tranh vẽ đẹp nào đó."
"ừa có lẽ thế, ta trở về tìm xem, mua một bức tranh chữ đẹp xem sao."
"Khoảng bao nhiêu tiền vậy? nói ta nghe."
"Có thể làm Ngô Nhạc Ý hơi có chút để tâm, ít nhất cũng phải tầm 10 vạn tệ trở lên. Ta đối với thứ này cũng không rõ lắm, đoán vậy, dù sao ngươi không cần phải lo, giao cho ta."
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn nàng, mười vạn tệ. . . Liền chỉ vì một nước cờ mà bỏ ra từng ấy tiền, nhẹ nhàng đưa cho người khác, "Này thật đúng là. . . Còn không bằng để ta vẽ cho hắn một bức thì sao."
Chu Tĩnh Như cười nói: "Ngươi nếu tự vẽ, thì tự nhiên lại dễ làm."
Vốn là thuận miệng một câu, sau khi nói xong, nàng bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương cũng nhìn lại nàng, hai người cũng là hiểu ý nhau.
"như thế này. . . Có thể được không?" Diệp Thiếu Dương thử nói.
"Có thể được, cha ta cũng từng nói ngươi viết chữ đẹp, hoàn toàn không thành vấn đề, hơn nữa ta cũng có lý do mang ngươi tới đó."
Diệp Thiếu Dương tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng là tưởng tượng nếu không làm như vậy, phải bỏ ra hơn 10 vạn tệ, nếu thật sự phải làm như vậy, mặc kệ ai phải trả tiền, hắn nhất định có thể đau lòng mà chết, lập tức gật đầu đồng ý.
"Đúng rồi, có lẽ đến lúc ta gặp được lão già kia, ta khả năng sẽ cùng hắn sinh sự, không tránh được việc đắc tội hắn, đến lúc đó ngươi có thể mắng ta vài câu, lấy tỏ vẻ ngươi là nhìn lầm người, không thân thiết gì với ta, miễn để hắn thù ngươi."
Chu Tĩnh Như nhìn hắn cười rộ lên, "Nghĩ nhiều thế làm gì, chỉ cần ngươi cảm thấy việc nên làm, ta nhất định sẽ bênh vực ngươi, nếu có chuyện gì thì sao chứ."
Diệp Thiếu Dương trong lòng lại là một trận cảm động.
Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã vốn định đi về ngủ, kết quả Chu Tĩnh Như lại có ý kiến, ở gần đây có một nơi tên là Phượng Hoàng Sơn, xây dựng làng du lịch, có bãi tắm suối nước nóng, là chỗ nổi tiếng ở Thạch Thành, muốn rủ bọn họ đi chơi suối nước nóng.
Diệp Thiếu Dương chưa từng đi suối nước nóng, không có gì hứng thú, nhưng Tiểu Mã rất muốn đi xem thử, vì thế đành phải đi cùng, Chu Tĩnh Như tự mình mở cửa xe Cayenne, chở bọn họ đi.
"Đúng rồi tiểu như," Diệp Thiếu Dương ở trên đường đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, nói: "Có thể giúp ta thuê một bộ đồ lặn dung bình dưỡng khí, còn có kính lặn, ta đang cần làm một việc."
Chu Tĩnh Như nói: "Ngươi khi nào thì muốn?"
"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, tuy thế nhưng cũng không cần quá gấp gáp."
Chu Tĩnh Như lập tức gọi điện, nói với nhân viên vài câu, sau đó nói cho Diệp Thiếu Dương, buổi sáng ngày mai trực tiếp mang đến học viện vệ sinh dịch tễ Cương Thành.
Diệp Thiếu Dương thở dài, lắc đầu.
Chu Tĩnh Như tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
"vừa nãy, ta phát hiện ra một chân lý,"
Diệp Thiếu Dương nghiêm túc nói, "người có tiền như các ngươi luôn nói mình cô đơn, không có ai là bạn tri kỷ, nhưng là ta phát hiện, có nhiều tiền tuy rằng cũng có nhiều phiền não, nhưng mà vẫn tốt hơn là không có tiền, ít nhất ngươi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại có thể xử lý được rất nhiều việc, bọn ta lúc phải xử lý nhiều vấn đề, không thể có một cái điện thoại vạn năng như thế."
Tiểu Mã vỗ tay nói: "thiệt là Sâu sắc!"
Chu Tĩnh Như bụm miệng cười rộ lên.
Đến bãi tắm, Chu Tĩnh Như đi đến quầy mua vé, mua cho bọn hắn mỗi người một cái quần bơi, hẹn nhau gần suối nước nóng, sau đó nàng đi đến phòng thay đồ nữ, Diệp Thiếu Dương hai người cầm chìa khóa đi đến phòng thay đồ nam, tìm mãi mới thấy tủ đồ của mình, sau khi đi vào cũng không biết là cởi đồ trước hay làm thế nào,chìa khóa cũng không biết dùng, cuối cùng phải đi đến vách cửa nhìn, quan sát người khác làm thử một lượt, mới bắt chước làm theo, suýt chút nữa bị người ta hiểu nhầm là đồ biến thái.
Mặc quần bơi xong, đi theo con đường dẫn ra hồ bơi một hồi, hai người đi vào một cái đại sảnh cực lớn, ở giữa có một cái hồ bơi vô cùng soang choảnh.
Có thể là hiện tại không phải thời điểm tắm, nên trong hồ tắm chỉ có vài người, đều ở xa xa, hơi nước bốc lên, mọi người đều ngâm mình ở trong nước, không rõ là nam hay nữ.
Hai người đi xuống bơi một hồi, tìm được một chỗ có dòng nước chảy vào, ngâm mình thật thoải con gà mái, đột nhiên nhìn thấy hai cô gái vừa đi tới vừa trò chuyện.
Diệp Thiếu Dương sợ tới mức vội vàng chạy nhanh lên bờ.
"Chạy nhanh đi, đây là hồ tắm nữ!"
Tiểu Mã vội vàng nắm chặt tay hắn, nói: "are you kidding me ? , đây là suối nước nóng, nam nữ tắm chung."
Diệp Thiếu Dương ngu ngơ nhìn hai cô gái mặc đồ tắm đi đến, lại chăm chú nhìn sang bên kia bờ, quả là có nam, mới yên lòng, đi lại bên cạnh Tiểu Mã, nhìn kia hai cô gái kia, lẩm bẩm nói: "Nam nữ ở cạnh nhau tắm rửa, xem trong TV cũng thấy bình thường, chính mình trải nghiệm, như thế nào lại cảm giác ngượng cmn ngùng vậy ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.