Chương 422: gia thế của Diệp Thiếu Dương phần 2
Thanh Tử
30/03/2018
"Diệp Thiếu Dương, nhà của ngươi là ở chỗ nào vậy
lúc trước có nói một nửa, hiện tại mọi người đã đến đông đủ, có thể nói
rõ ràng ra không? ." Mã Thừa hướng Diệp Thiếu Dương rót ly rượu, nói.
lúc này đây mọi ánh mắt đều dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, bị nhiều
người như vậy nhìn, hăn cảm thấy có điểm ngượng ngùng, gãi gãi sau cổ,
nói "Không có gì, nhà ta ở tại Dự Châu huyện Hoài Thượng,ở đó là một sơn thôn nhỏ, Năm ta 5 tuổi thì ta lên Mao Sơn từ đó ta chưa có về nhà"
"ngươi vì sao lại lên Mao Sơn, trong nhà có còn người thân nào không?" Tiểu Mã hai mắt tỏa sáng, hướng Diệp Thiếu Dương hỏi, vấn đề này hắn đã hỏi qua rất nhiều lần nhưng mỗi lần đều bị Diệp Thiếu Dương dùng đề tài khác đánh trống lảng, hôm nay hắn có dự cảm, Diệp Thiếu Dương nhất định sẽ nói thật.
"Nhà ta quả thực rất thảm, " Diệp Thiếu Dương tay cầm chén rượu, uống một ngụm nhỏ, nói.
Tiểu Mã nói "Có Đường Bá Hổ nên thảm sao?"
"Đường Bá Hổ?"
Trương Tiểu Nhụy vừa lúc ngồi gần Tiểu Mã, Dùng sức đánh một chưởng lên vai hắn, cả giận nói "Đừng ngắt lời."
Một chưởng này thiếu chút nữa làm Tiểu Mã hộc máu, khiến hắn nói chuyện cũng nói không nên lời.
Diệp Thiếu Dương nói "Ta kể từ đầu nha, nhà ta ở tại một sơn thôn nhỏ, gọi làDiệp gia thôn, năm ấy ta 5 tuổi, bởi vì trong thôn có một vu sư nhân gian . Vu sư này luyện chế mẫu tử sát thi hại ta, thiếu chút nữa giết chêt ta.
May mắn sư phụ ta cứu giúp, vì để rút đi thi độc trong cơ thể ta nên thu ta làm đồ đệ, đưa lên Mao Sơn, ta cũng là bắt đầu tu hành từ đó. Khi đó, người nhà ta mỗi năm đều sẽ lên Mao Sơn thăm ta.
sau đó lão nhân gia lục tục qua đời, nhưng ông nội của ta vẫn còn khoẻ mạnh, năm ấy ta lên 10, thì nghe được một tin như sét đánh, quê nhà ta xảy ra một trận đại hồng thủy trăm năm hiếm gặp, Diệp Gia thôn chúng ta nằm ở một nơi hẻo lánh, lãnh chọn trận đại hồng thủy đó. . . Đã chết rất nhiều người, trong đó bao gồm gia gia,cha, mẹ thì mất tích, vẫn không có tìm được, ."
Nói đến Đây, Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, dừng một hồi, rồi nói tiếp"sau khi nước rút, người thôn ta tử thuơng rất nhiều, sau đó đi chạy nạn. Bất quá khi đó ta còn nhỏ, sư phụ sợ ta đau lòng, cũng không nói cho ta biết những việc này.
Mãi cho đến năm ta 15 tuổi, trong nhà vẫn không người thân đến thăm ta, ăn tết cũng không ai tới đón ta, ta thật sự nhịn không được, trở về một lần nhà, kết quả nhà còn ở đó, nhưng là thành một căn nhà trống. Ta tìm người thân ta, sau khi nghe ngóng, mới biết được chân tướng, ta lại về Mao Sơn, tiếp tục tu hành. . .
nhũng truyện ta trải quan chính là như vậy."
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, phát hiện tất cả mọi người im lặng, trầm mặc nhìn mình, Chu Tĩnh Như môi rung động, tựa hồ muốn mở miệng an ủi.
"Không cần an ủi ta, truyện đó đã qua rồi, ta ít nhất còn từng có nhà, hiện tại ta tính về nhà là vì còn có phần mộ tổ tiên có thể tế bái."
Tiểu Mã đặt tay lên vai Diệp Thiếu Dương uống, nói "ngươi nói phải về nhà là vì phải tế bái tổ tiên sao?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, "ta lúc trước có nói qua, hại ta chính là một đôi mẫu tử thi sát, lúc ấy cũng là ngoài ý muốn, sư phụ ta chỉ giết đước mẫu sát, nhưng để anh linh kia đào tẩu, sau đó nó vẫn luôn ẩn nấp tu luyện, gần đây, có người đưa tin tới báo, nói thi sát này xuất hiện, chuyện này rốt cuộc có liên quan tới ta, ta lần này trở về, chính là muốn thu phục nó."
mọi người nghe thấy có quan hệ đến truyện "Thi sát", cả kinh nói không ra lời.
Tạ Vũ Tình nói "thi sát nay tu luyện mười mấy năm, mới dám xuất hiện, có phải rất lợi hại không?"
"Đây là điều đương nhiên, mẫu tử thi sát, bản thân chính là một loại hung thần, tu luyện bảy bảy bốn chín ngày, đuổi kịp quỷ tiết cùng ngày thành hình, cho nên thành sát, có thể sánh ngang thi sát tu luyện mấy trăm năm tu vi, bằng không cũng sẽ không có cơ hội thoát khỏi sư phụ ta, anh linh này lại tu luyện thêm mười mấy năm, có quỷ mới biết nó manh thế nào"
Mọi người líu lưỡi. Tạ Vũ Tình nhíu mày nói "Con sát thi này với những con quỷ đồng ngươi tiêu diệt đều là quỷ trẻ con có gì khác nhau?"
"Khác nhau lớn, sát thi là một loại cương thi, so với thi vương cũng không kém hơn là bao."
"vậy sát thi này lợi hại ơ điểm nào?"
"như mọi người đã biết, mặc kệ là lục nhãn Quỷ Đồng hay là bức thủ quỷ tử, thì đều là pháp sư làm ra, bức thủ có tu vi rất cao nhưng trước khi bị giết nó vẫn là người, vả lại nó còn tu luyện trong thời gian ngắn nên không làm được trò trống gì, con anh sát này sinh ra liền thành sát, tu luyện mười mấy năm, tu vi bức thủ quỷ tử làm sao có thể so sánh ."
Diệp Thiếu Dương xua xua tay, "nếu thật là dễ đối phó, sư phụ cũng sẽ không cố ý để ta đi ."
Chu Tĩnh Như sau khi nghe xong, thở dài, "Vốn tưởng rằng chuyện này kết thúc, huynh có thể yên ôn một thời gian, không nghĩ tới lại muốn mạo hiểm. . ."
Diệp Thiếu Dương cười cười, "Ta cũng không nghĩ nhưng không có biện pháp nào khác."
"huynh chừng nào thì đi?"
"Ta. . . ngày mai sẽ đi." Diệp Thiếu Dương nhìn Trang Vũ Nịnh một cái, nói "Xem xong buổi biểu diễn —— không đúng, là thi đấu của muội, ta liền đi."
Trang Vũ Nịnh có điểm ngượng ngùng cúi đầu.
"vậy được, ta cùng ngươi đi!" Tiểu Mã nói, Vương Bình lập tức dùng cánh tay véo hắn một cái.
Diệp Thiếu Dương thấy một màn như vây, cười cười "thôi khỏi đi, ta muốn tự mình đi, tốc chiến tốc thắng,Sau đó lại trở về tìm các ngươi."
Tiểu Mã còn muốn nói cái gì, Vương Bình liền nhéo thêm một cái trên đùi hắn, đành phải câm nín.
Trong lúc nhất thời mọi người cũng đều không nói lời nào.
Diệp Thiếu Dương cười cười, giơ chén rượu nói "Không cần lo lắng cho ta, cụng ly đi, xem như chia tay ta."
Tiểu Mã nâng chén nói "Huynh đệ yên tâm lên đường, mọi truyện còn có ta!"
Ít nhất có ba người từ dưới gầm bàn đá hắn chân, tuy rằng hắn nói không thành vấn đề, Nhưng nghe như kiểu tiễn đưa Diệp Thiếu Dương về nơi chín suối.
Lúc ăn cơm, Diệp Thiếu Dương đem truyện siêu độ tiểu quỷ cùng Tứ Bảo nói một lần, Tứ Bảo vốn dĩ ngại phiền toái cũng không định tiếp nhận, bất quá suy xét đến Diệp Thiếu Dương sắp phải đi, thật sự không có biện pháp, đành phải đáp ứng
mọi người biết được Diệp Thiếu Dương phải đi, vốn dĩ đều có chút thương cảm, bất quá Diệp Thiếu Dương cam đoan mau chóng thu phục thi sát, an toàn trở về, hứng thú rất cao cùng mọi người nâng cốc, Mọi người ầm ĩ ăn uống . .
Chu Tĩnh Như muốn đưa quả cam đi tham gia tiệc rượu, nên đi trước, còn lại mọi người vẫn luôn ăn uống, sau đó thì từng người tan đi.
Tạ Vũ Tình vốn định cùng Diệp Thiếu Dương nói mấy câu, nhưng là Lão Quách uống nhiều quá, vẫn luôn lôi kéo Diệp Thiếu Dương đi ngâm chân, nghĩ đông người như vậy không tiện, đành phải thôi, dù sao Diệp Thiếu Dương ngày mai mới đi, đến lúc đó mình đưa hắn đi, có thể nhiều tán gẫu một chút, vì thế cáo từ rời đi.
Diệp Thiếu Dương tiễn bọn họ rời đi, rồi ngồi trên xe Trang Vũ Nịnh, cùng nàng về biệt thự thu dọn đồ đạt của mình.
"ngươi vì sao lại lên Mao Sơn, trong nhà có còn người thân nào không?" Tiểu Mã hai mắt tỏa sáng, hướng Diệp Thiếu Dương hỏi, vấn đề này hắn đã hỏi qua rất nhiều lần nhưng mỗi lần đều bị Diệp Thiếu Dương dùng đề tài khác đánh trống lảng, hôm nay hắn có dự cảm, Diệp Thiếu Dương nhất định sẽ nói thật.
"Nhà ta quả thực rất thảm, " Diệp Thiếu Dương tay cầm chén rượu, uống một ngụm nhỏ, nói.
Tiểu Mã nói "Có Đường Bá Hổ nên thảm sao?"
"Đường Bá Hổ?"
Trương Tiểu Nhụy vừa lúc ngồi gần Tiểu Mã, Dùng sức đánh một chưởng lên vai hắn, cả giận nói "Đừng ngắt lời."
Một chưởng này thiếu chút nữa làm Tiểu Mã hộc máu, khiến hắn nói chuyện cũng nói không nên lời.
Diệp Thiếu Dương nói "Ta kể từ đầu nha, nhà ta ở tại một sơn thôn nhỏ, gọi làDiệp gia thôn, năm ấy ta 5 tuổi, bởi vì trong thôn có một vu sư nhân gian . Vu sư này luyện chế mẫu tử sát thi hại ta, thiếu chút nữa giết chêt ta.
May mắn sư phụ ta cứu giúp, vì để rút đi thi độc trong cơ thể ta nên thu ta làm đồ đệ, đưa lên Mao Sơn, ta cũng là bắt đầu tu hành từ đó. Khi đó, người nhà ta mỗi năm đều sẽ lên Mao Sơn thăm ta.
sau đó lão nhân gia lục tục qua đời, nhưng ông nội của ta vẫn còn khoẻ mạnh, năm ấy ta lên 10, thì nghe được một tin như sét đánh, quê nhà ta xảy ra một trận đại hồng thủy trăm năm hiếm gặp, Diệp Gia thôn chúng ta nằm ở một nơi hẻo lánh, lãnh chọn trận đại hồng thủy đó. . . Đã chết rất nhiều người, trong đó bao gồm gia gia,cha, mẹ thì mất tích, vẫn không có tìm được, ."
Nói đến Đây, Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, dừng một hồi, rồi nói tiếp"sau khi nước rút, người thôn ta tử thuơng rất nhiều, sau đó đi chạy nạn. Bất quá khi đó ta còn nhỏ, sư phụ sợ ta đau lòng, cũng không nói cho ta biết những việc này.
Mãi cho đến năm ta 15 tuổi, trong nhà vẫn không người thân đến thăm ta, ăn tết cũng không ai tới đón ta, ta thật sự nhịn không được, trở về một lần nhà, kết quả nhà còn ở đó, nhưng là thành một căn nhà trống. Ta tìm người thân ta, sau khi nghe ngóng, mới biết được chân tướng, ta lại về Mao Sơn, tiếp tục tu hành. . .
nhũng truyện ta trải quan chính là như vậy."
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, phát hiện tất cả mọi người im lặng, trầm mặc nhìn mình, Chu Tĩnh Như môi rung động, tựa hồ muốn mở miệng an ủi.
"Không cần an ủi ta, truyện đó đã qua rồi, ta ít nhất còn từng có nhà, hiện tại ta tính về nhà là vì còn có phần mộ tổ tiên có thể tế bái."
Tiểu Mã đặt tay lên vai Diệp Thiếu Dương uống, nói "ngươi nói phải về nhà là vì phải tế bái tổ tiên sao?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, "ta lúc trước có nói qua, hại ta chính là một đôi mẫu tử thi sát, lúc ấy cũng là ngoài ý muốn, sư phụ ta chỉ giết đước mẫu sát, nhưng để anh linh kia đào tẩu, sau đó nó vẫn luôn ẩn nấp tu luyện, gần đây, có người đưa tin tới báo, nói thi sát này xuất hiện, chuyện này rốt cuộc có liên quan tới ta, ta lần này trở về, chính là muốn thu phục nó."
mọi người nghe thấy có quan hệ đến truyện "Thi sát", cả kinh nói không ra lời.
Tạ Vũ Tình nói "thi sát nay tu luyện mười mấy năm, mới dám xuất hiện, có phải rất lợi hại không?"
"Đây là điều đương nhiên, mẫu tử thi sát, bản thân chính là một loại hung thần, tu luyện bảy bảy bốn chín ngày, đuổi kịp quỷ tiết cùng ngày thành hình, cho nên thành sát, có thể sánh ngang thi sát tu luyện mấy trăm năm tu vi, bằng không cũng sẽ không có cơ hội thoát khỏi sư phụ ta, anh linh này lại tu luyện thêm mười mấy năm, có quỷ mới biết nó manh thế nào"
Mọi người líu lưỡi. Tạ Vũ Tình nhíu mày nói "Con sát thi này với những con quỷ đồng ngươi tiêu diệt đều là quỷ trẻ con có gì khác nhau?"
"Khác nhau lớn, sát thi là một loại cương thi, so với thi vương cũng không kém hơn là bao."
"vậy sát thi này lợi hại ơ điểm nào?"
"như mọi người đã biết, mặc kệ là lục nhãn Quỷ Đồng hay là bức thủ quỷ tử, thì đều là pháp sư làm ra, bức thủ có tu vi rất cao nhưng trước khi bị giết nó vẫn là người, vả lại nó còn tu luyện trong thời gian ngắn nên không làm được trò trống gì, con anh sát này sinh ra liền thành sát, tu luyện mười mấy năm, tu vi bức thủ quỷ tử làm sao có thể so sánh ."
Diệp Thiếu Dương xua xua tay, "nếu thật là dễ đối phó, sư phụ cũng sẽ không cố ý để ta đi ."
Chu Tĩnh Như sau khi nghe xong, thở dài, "Vốn tưởng rằng chuyện này kết thúc, huynh có thể yên ôn một thời gian, không nghĩ tới lại muốn mạo hiểm. . ."
Diệp Thiếu Dương cười cười, "Ta cũng không nghĩ nhưng không có biện pháp nào khác."
"huynh chừng nào thì đi?"
"Ta. . . ngày mai sẽ đi." Diệp Thiếu Dương nhìn Trang Vũ Nịnh một cái, nói "Xem xong buổi biểu diễn —— không đúng, là thi đấu của muội, ta liền đi."
Trang Vũ Nịnh có điểm ngượng ngùng cúi đầu.
"vậy được, ta cùng ngươi đi!" Tiểu Mã nói, Vương Bình lập tức dùng cánh tay véo hắn một cái.
Diệp Thiếu Dương thấy một màn như vây, cười cười "thôi khỏi đi, ta muốn tự mình đi, tốc chiến tốc thắng,Sau đó lại trở về tìm các ngươi."
Tiểu Mã còn muốn nói cái gì, Vương Bình liền nhéo thêm một cái trên đùi hắn, đành phải câm nín.
Trong lúc nhất thời mọi người cũng đều không nói lời nào.
Diệp Thiếu Dương cười cười, giơ chén rượu nói "Không cần lo lắng cho ta, cụng ly đi, xem như chia tay ta."
Tiểu Mã nâng chén nói "Huynh đệ yên tâm lên đường, mọi truyện còn có ta!"
Ít nhất có ba người từ dưới gầm bàn đá hắn chân, tuy rằng hắn nói không thành vấn đề, Nhưng nghe như kiểu tiễn đưa Diệp Thiếu Dương về nơi chín suối.
Lúc ăn cơm, Diệp Thiếu Dương đem truyện siêu độ tiểu quỷ cùng Tứ Bảo nói một lần, Tứ Bảo vốn dĩ ngại phiền toái cũng không định tiếp nhận, bất quá suy xét đến Diệp Thiếu Dương sắp phải đi, thật sự không có biện pháp, đành phải đáp ứng
mọi người biết được Diệp Thiếu Dương phải đi, vốn dĩ đều có chút thương cảm, bất quá Diệp Thiếu Dương cam đoan mau chóng thu phục thi sát, an toàn trở về, hứng thú rất cao cùng mọi người nâng cốc, Mọi người ầm ĩ ăn uống . .
Chu Tĩnh Như muốn đưa quả cam đi tham gia tiệc rượu, nên đi trước, còn lại mọi người vẫn luôn ăn uống, sau đó thì từng người tan đi.
Tạ Vũ Tình vốn định cùng Diệp Thiếu Dương nói mấy câu, nhưng là Lão Quách uống nhiều quá, vẫn luôn lôi kéo Diệp Thiếu Dương đi ngâm chân, nghĩ đông người như vậy không tiện, đành phải thôi, dù sao Diệp Thiếu Dương ngày mai mới đi, đến lúc đó mình đưa hắn đi, có thể nhiều tán gẫu một chút, vì thế cáo từ rời đi.
Diệp Thiếu Dương tiễn bọn họ rời đi, rồi ngồi trên xe Trang Vũ Nịnh, cùng nàng về biệt thự thu dọn đồ đạt của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.