Chương 769: Giải mộng 4
Thanh Tử
02/07/2018
Ngươi không chịu nói thật, thì hãy đi đi, ba ngày
sau, chỉ sợ người thân của ngươi sẽ tới tìm ta siêu độ vong hồn cho
ngươi, ở đây nhiều người như vậy đều nghe được, ba ngày sau nếu hắn
không chết, các ngươi ai cũng có thể tới đập đạo quan này của ta!”
Mọi người vừa nghe, đều tỏ vẻ kính phục: Nếu Thanh Vân Tử dám nói như vậy, tất nhiên đã nắm chắc mười phần, nói cách khác, lần này Lưu Sinh chết là cái chắc.
Lưu Sinh đương nhiên cũng nghĩ đến điểm này, không hề nghi ngờ lời nói của Thanh Vân Tử, lập tức nhìn quanh trái phải, sau đó khổ sở cầu xin Thanh Vân Tử: “Đại sư, có thể nói chuyện ở chỗ khác hay không, cái gì tôi cũng sẽ nói hết cho ngươi biết……”
Thanh Vân Tử lạnh lùng cười, “Sợ người khác biết sao, ta nói cho ngươi hay, con đường mà ta cho ngươi chọn, chính là bảo ngươi đi tự thú, chỉ như vậy mới có thể được giữ cái mạng này của ngươi, ngươi chính là hung thủ đã giết chết bạn gái mình!”
Lời vừa nói ra, toàn bộ những người ở đó đều tỏ vẻ kinh ngạc, im lặng như tờ, một đám trợn to hai mắt, hoài nghi nhìn Lưu Sinh.
Lưu Sinh quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.
Từng giọt nước theo cằm của hắn chảy xuống tong tỏng, không phải nước mắt, mà là mồ hôi, vì khẩn trương cũng như sợ hãi quá độ mà sinh ra.
Thanh Vân Tử biết hắn đang đấu tranh nội tâm, tiến thêm một bước nói: “Ngươi đi tự thú, giữ lại được cái mạng, cũng dùng dương gian pháp luật gột bỏ nghiệt nợ cho ngươi, tương lai nếu ra tù, chịu khó làm việc thiện, sau khi chết cũng có thể được giảm miễn hình phạt.
Bằng không, ngươi chắc chắn phải chết là một lẽ, đi xuống Âm Ty, bạn gái ngươi sẽ cùng ngươi đối chứng, Đị Ngục khổ hình đang chờ ngươi, làm như thế nào, tự ngươi suy tính cho rõ ràng, ngươi đi đi, nếu ngươi không thừa nhận cũng chẳng sao, dù gì ta cũng không gánh nổi lời khai này, ở nhà an tâm mà chờ chết.”
Lưu Sinh ngẩng đầu lên, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, khẽ gật đầu với Thanh Vân Tử, đứng dậy đi ra phía ngoài.
Diệp Thiếu Dương âm thầm gật đầu, tuy Lưu Sinh không có dũng khí thừa nhận giết người trước mặt mọi người, nhưng hắn biết Lưu Sinh nhất định sẽ đi tự thú, rốt cuộc ngồi tù còn tốt hơn nhiều so với mất mạng.
Đột nhiên, dưới sơn môn - chỗ một đám hồn ma đang tụ tập xem náo nhiệt, bỗng xuất hiện một thân ảnh mờ ảo xinh đẹp, khom người bái lạy Thanh Vân Tử, sau đó lập tức biến mất.
Diệp Thiếu Dương biết đây nhất định là bạn gái của Lưu Sinh, vẫn luôn bám trên người hắn, nhưng vì sơn môn có cấm chế, không dám lên núi, nên tạm tránh ở chỗ bóng ma nhìn trộm.
Thanh Vân Tử thành công khuyên bảo Lưu Sinh tự thú, không cho cô ra tay với hắn, chính là giúp cô không bị Âm Ty trách phạt, trong lòng đương nhiên cảm kích Thanh Vân Tử không thôi.
“Hôm nay đúng là được mở mang kiến thức.” Nhuế Lãnh Ngọc nói, “Quả nhiên bất kỳ đạo pháp nào cũng có chỗ hữu dụng.”
Sau khi Lưu sinh đi khỏi, Thanh Vân Tử nghỉ ngơi một hồi, uống ngụm nước, lại cầm danh sách, đọc tên một người.
Tổng cộng năm người, đây là người cuối cùng.
Một lão thái thái đi tới, trước mặt Thanh Vân Tử muốn quỳ xuống bái, Thanh Vân Tử vội đỡ bà ta dậy, hỏi: “Ngươi là Trương Thuý Thuý sao?”
“Trương Thuý Thuý là con gái tôi, bất quá là tôi thay nó báo danh, với tình huống hiện tại của nó, thực sự không thể tới, muốn mời đạo trưởng đến nhà tôi xem nó một lần, bằng không xem ra nó cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, đạo trưởng... người đại từ đại bi, nhất định phải cứu lấy nó!” Lão thái thái vừa nói vừa lau nước mắt.
Được Thanh Vân Tử dò hỏi, lão thái thái kể lại: con gái tôi tên là Trương Thuý Thuý, trước giờ vẫn khoẻ mạnh, nhưng tháng trước có lên núi hái hoa quả một lần, quay về liền phát sốt rồi hôn mê, mê sảng liên tục.
Sau khi đưa đi bệnh viện, đã hết sốt, chỉ là mỗi ngày đến giờ đi ngủ, thường la hét chói tai, toàn thân phát run, mới đầu người nhà tưởng gặp ác mộng, nên không để ý, nhưng sau đó phát hiện...có kêu gọi như thế nào nó cũng bất tỉnh nhân sự.
Mỗi lần sau khi nó tỉnh lại, tinh thần rất kém, có mấy ngày thôi mà người đã ốm đi trông thấy, hỏi nó mơ thấy cái gì cũng không chịu nói, hiện tại tình huống càng ngày càng tệ, ban ngày đến cửa cũng không ra khỏi, đồ ăn cũng ăn không được, cứ ở trên giường chùm chăn đến phát ngốc. Đi bệnh viện kiểm tra căn bản cũng vô dụng, vì không biết phải đưa đến khoa nào.”
Lão thái thái tin, con gái mình chắc chắn là bị trúng tà, vốn dĩ muốn tìm Thanh Vân Tử đến xem, nhưng mấy ngày trước Thanh Vân Tử mới hồi sơn, cho nên trước đó, bọn họ đã tới tìm một tiên sinh khá nổi danh gần đó, kết quả....khi vị tiên sinh kia vừa mới định kiểm tra cô gái, đột nhiên lăn ra ngủ,sau khi tỉnh lại liền bỏ chạy mất dạng, không dám tới nữa.
“Chúng tôi nghe nói đạo trưởng đã về núi, hôm nay là ngày giải mộng, cho nên mới tới báo danh, không phải để giải mộng, mà thật sự con gái của tôi mắc bệnh quá quỷ dị, đạo trưởng... ngài nhất định phải tới cứu nó a……”
Lão thái thái nói xong lời cuối cùng, thanh âm run rẩy, nước mắt giàn giụa.
Thanh Vân Tử gật đầu, nói: “Thiếu Dương... ngươi lại đây.”
Diệp Thiếu Dương vốn cũng đang phân tích tình huống, thấy sư phụ gọi mình, ngây ra một lúc, hồ nghi đi qua đó.
Thanh Vân Tử hỏi: “Ngươi cũng nghe rồi đó, cảm thấy chuyện này thế nào?”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Nghe tình huống này, không giống như là bị quỷ hồn bám thân, có khả năng là Thực Mộng Quỷ.”
Thực Mộng Quỷ là một loại hình thái quỷ đặc thù, nếu là nam quỷ thì kẻ bị nhiếp mộng sẽ là nữ, khi đã chọn được đối tượng, sẽ dùng cảnh tượng quái dị trong mơ để dọa người, dọa đến mức các cô gái toát ra mồ hôi đầm đìa, nó sẽ hấp thu âm linh trong mồ hôi để tu luyện.
Diệp Thiếu Dương còn nhớ rõ, trước đây khi lần đầu tiên gặp Trang Vũ Ninh, cô chính là bị Thực Mộng Quỷ đeo bám, đó cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Thực Mộng Quỷ.
Thanh Vân Tử gật đầu nói: “Ta còn muốn cho bọn họ rút thẻ, không tiện đi xa, ngươi đi cùng lão thái thái này về nhà đi, thu phục xong rồi mau quay lại đây.”
Lời nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như căn bản đây chỉ là một chuyện nhỏ như hạt bụi.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại hỏi Nhuế Lãnh Ngọc có muốn đi cùng hay không, Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu.
“Đi thôi bác gái. Tôi đi theo người.”
Lão thái thái khó xử nhìn nhìn Thanh Vân Tử, khom người nói: “Đạo trưởng, người có thể đích thân đi hay không, tôi sợ cái thứ đang bám lấy con gái tôi quá lợi hại, đệ tử này của ngài không phải đối thủ, vạn nhất bị thương thì phải làm sao……”
Diệp Thiếu Dương nghe xong những lời này, Thực Mộng Quỷ, đối với pháp sư bình thường đích thực là rất khó thu phục, nhưng đối với mình mà nói, bất quá cũng chỉ phẩy tay một cái là xong, nghĩ thầm lão thái thái này nhất định sống ở xa, chưa nghe nói qua tên mình bao giờ, nên mới cảm thấy mình không trị được.
Lập tức không nhiều lời, an ủi vài câu, lão thái thái lúc này mới miễn cưỡng dẫn bọn hắn rời đi.
Ra đến sơn môn Mao Sơn, thấy có một chiếc xe ba bánh đang chờ, đạp xe chính là một lão nhân, lão thái thái giải thích đây là chồng bà ta, vì xe ba bánh không được lên núi, nên mới dừng lại dưới đây, lập tức mời hai người Diệp Thiếu Dương lên xe.
Con đường nhỏ qua đồng ruộng xóc nảy tưng tưng, quả nhiên đi một mạch hơn chục dặm, mới tới nhà của cặp vợ chồng này.
“Tiểu sư phụ, lát nữa ngươi nhất định phải cẩn thận, nếu trị không được thì phải đi tìm sư phụ ngươi, chứ đừng làm mình bị thương đó nha.” Lão thái thái thực lòng nhắc nhở.
Diệp Thiếu Dương cười cười, bảo bà ta dẫn đường.
Ngang qua sân viện, lão thái thái đẩy cửa một gian phòng, Diệp Thiếu Dương vừa vào cửa đã cảm giác được âm khí, hiển nhiên trong phòng có quỷ, vì thế tùy tay dán một tấm linh phù trên cạnh cửa, rồi mới đi vào.
“Tiểu sư phụ, đây là con gái của tôi, hiện nay thời gian nó ngủ càng ngày càng nhiều, đến ban ngày cũng ngủ vùi không chịu tỉnh, một ngày chỉ thức mấy canh giờ.”
Mọi người vừa nghe, đều tỏ vẻ kính phục: Nếu Thanh Vân Tử dám nói như vậy, tất nhiên đã nắm chắc mười phần, nói cách khác, lần này Lưu Sinh chết là cái chắc.
Lưu Sinh đương nhiên cũng nghĩ đến điểm này, không hề nghi ngờ lời nói của Thanh Vân Tử, lập tức nhìn quanh trái phải, sau đó khổ sở cầu xin Thanh Vân Tử: “Đại sư, có thể nói chuyện ở chỗ khác hay không, cái gì tôi cũng sẽ nói hết cho ngươi biết……”
Thanh Vân Tử lạnh lùng cười, “Sợ người khác biết sao, ta nói cho ngươi hay, con đường mà ta cho ngươi chọn, chính là bảo ngươi đi tự thú, chỉ như vậy mới có thể được giữ cái mạng này của ngươi, ngươi chính là hung thủ đã giết chết bạn gái mình!”
Lời vừa nói ra, toàn bộ những người ở đó đều tỏ vẻ kinh ngạc, im lặng như tờ, một đám trợn to hai mắt, hoài nghi nhìn Lưu Sinh.
Lưu Sinh quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.
Từng giọt nước theo cằm của hắn chảy xuống tong tỏng, không phải nước mắt, mà là mồ hôi, vì khẩn trương cũng như sợ hãi quá độ mà sinh ra.
Thanh Vân Tử biết hắn đang đấu tranh nội tâm, tiến thêm một bước nói: “Ngươi đi tự thú, giữ lại được cái mạng, cũng dùng dương gian pháp luật gột bỏ nghiệt nợ cho ngươi, tương lai nếu ra tù, chịu khó làm việc thiện, sau khi chết cũng có thể được giảm miễn hình phạt.
Bằng không, ngươi chắc chắn phải chết là một lẽ, đi xuống Âm Ty, bạn gái ngươi sẽ cùng ngươi đối chứng, Đị Ngục khổ hình đang chờ ngươi, làm như thế nào, tự ngươi suy tính cho rõ ràng, ngươi đi đi, nếu ngươi không thừa nhận cũng chẳng sao, dù gì ta cũng không gánh nổi lời khai này, ở nhà an tâm mà chờ chết.”
Lưu Sinh ngẩng đầu lên, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, khẽ gật đầu với Thanh Vân Tử, đứng dậy đi ra phía ngoài.
Diệp Thiếu Dương âm thầm gật đầu, tuy Lưu Sinh không có dũng khí thừa nhận giết người trước mặt mọi người, nhưng hắn biết Lưu Sinh nhất định sẽ đi tự thú, rốt cuộc ngồi tù còn tốt hơn nhiều so với mất mạng.
Đột nhiên, dưới sơn môn - chỗ một đám hồn ma đang tụ tập xem náo nhiệt, bỗng xuất hiện một thân ảnh mờ ảo xinh đẹp, khom người bái lạy Thanh Vân Tử, sau đó lập tức biến mất.
Diệp Thiếu Dương biết đây nhất định là bạn gái của Lưu Sinh, vẫn luôn bám trên người hắn, nhưng vì sơn môn có cấm chế, không dám lên núi, nên tạm tránh ở chỗ bóng ma nhìn trộm.
Thanh Vân Tử thành công khuyên bảo Lưu Sinh tự thú, không cho cô ra tay với hắn, chính là giúp cô không bị Âm Ty trách phạt, trong lòng đương nhiên cảm kích Thanh Vân Tử không thôi.
“Hôm nay đúng là được mở mang kiến thức.” Nhuế Lãnh Ngọc nói, “Quả nhiên bất kỳ đạo pháp nào cũng có chỗ hữu dụng.”
Sau khi Lưu sinh đi khỏi, Thanh Vân Tử nghỉ ngơi một hồi, uống ngụm nước, lại cầm danh sách, đọc tên một người.
Tổng cộng năm người, đây là người cuối cùng.
Một lão thái thái đi tới, trước mặt Thanh Vân Tử muốn quỳ xuống bái, Thanh Vân Tử vội đỡ bà ta dậy, hỏi: “Ngươi là Trương Thuý Thuý sao?”
“Trương Thuý Thuý là con gái tôi, bất quá là tôi thay nó báo danh, với tình huống hiện tại của nó, thực sự không thể tới, muốn mời đạo trưởng đến nhà tôi xem nó một lần, bằng không xem ra nó cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, đạo trưởng... người đại từ đại bi, nhất định phải cứu lấy nó!” Lão thái thái vừa nói vừa lau nước mắt.
Được Thanh Vân Tử dò hỏi, lão thái thái kể lại: con gái tôi tên là Trương Thuý Thuý, trước giờ vẫn khoẻ mạnh, nhưng tháng trước có lên núi hái hoa quả một lần, quay về liền phát sốt rồi hôn mê, mê sảng liên tục.
Sau khi đưa đi bệnh viện, đã hết sốt, chỉ là mỗi ngày đến giờ đi ngủ, thường la hét chói tai, toàn thân phát run, mới đầu người nhà tưởng gặp ác mộng, nên không để ý, nhưng sau đó phát hiện...có kêu gọi như thế nào nó cũng bất tỉnh nhân sự.
Mỗi lần sau khi nó tỉnh lại, tinh thần rất kém, có mấy ngày thôi mà người đã ốm đi trông thấy, hỏi nó mơ thấy cái gì cũng không chịu nói, hiện tại tình huống càng ngày càng tệ, ban ngày đến cửa cũng không ra khỏi, đồ ăn cũng ăn không được, cứ ở trên giường chùm chăn đến phát ngốc. Đi bệnh viện kiểm tra căn bản cũng vô dụng, vì không biết phải đưa đến khoa nào.”
Lão thái thái tin, con gái mình chắc chắn là bị trúng tà, vốn dĩ muốn tìm Thanh Vân Tử đến xem, nhưng mấy ngày trước Thanh Vân Tử mới hồi sơn, cho nên trước đó, bọn họ đã tới tìm một tiên sinh khá nổi danh gần đó, kết quả....khi vị tiên sinh kia vừa mới định kiểm tra cô gái, đột nhiên lăn ra ngủ,sau khi tỉnh lại liền bỏ chạy mất dạng, không dám tới nữa.
“Chúng tôi nghe nói đạo trưởng đã về núi, hôm nay là ngày giải mộng, cho nên mới tới báo danh, không phải để giải mộng, mà thật sự con gái của tôi mắc bệnh quá quỷ dị, đạo trưởng... ngài nhất định phải tới cứu nó a……”
Lão thái thái nói xong lời cuối cùng, thanh âm run rẩy, nước mắt giàn giụa.
Thanh Vân Tử gật đầu, nói: “Thiếu Dương... ngươi lại đây.”
Diệp Thiếu Dương vốn cũng đang phân tích tình huống, thấy sư phụ gọi mình, ngây ra một lúc, hồ nghi đi qua đó.
Thanh Vân Tử hỏi: “Ngươi cũng nghe rồi đó, cảm thấy chuyện này thế nào?”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Nghe tình huống này, không giống như là bị quỷ hồn bám thân, có khả năng là Thực Mộng Quỷ.”
Thực Mộng Quỷ là một loại hình thái quỷ đặc thù, nếu là nam quỷ thì kẻ bị nhiếp mộng sẽ là nữ, khi đã chọn được đối tượng, sẽ dùng cảnh tượng quái dị trong mơ để dọa người, dọa đến mức các cô gái toát ra mồ hôi đầm đìa, nó sẽ hấp thu âm linh trong mồ hôi để tu luyện.
Diệp Thiếu Dương còn nhớ rõ, trước đây khi lần đầu tiên gặp Trang Vũ Ninh, cô chính là bị Thực Mộng Quỷ đeo bám, đó cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Thực Mộng Quỷ.
Thanh Vân Tử gật đầu nói: “Ta còn muốn cho bọn họ rút thẻ, không tiện đi xa, ngươi đi cùng lão thái thái này về nhà đi, thu phục xong rồi mau quay lại đây.”
Lời nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như căn bản đây chỉ là một chuyện nhỏ như hạt bụi.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại hỏi Nhuế Lãnh Ngọc có muốn đi cùng hay không, Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu.
“Đi thôi bác gái. Tôi đi theo người.”
Lão thái thái khó xử nhìn nhìn Thanh Vân Tử, khom người nói: “Đạo trưởng, người có thể đích thân đi hay không, tôi sợ cái thứ đang bám lấy con gái tôi quá lợi hại, đệ tử này của ngài không phải đối thủ, vạn nhất bị thương thì phải làm sao……”
Diệp Thiếu Dương nghe xong những lời này, Thực Mộng Quỷ, đối với pháp sư bình thường đích thực là rất khó thu phục, nhưng đối với mình mà nói, bất quá cũng chỉ phẩy tay một cái là xong, nghĩ thầm lão thái thái này nhất định sống ở xa, chưa nghe nói qua tên mình bao giờ, nên mới cảm thấy mình không trị được.
Lập tức không nhiều lời, an ủi vài câu, lão thái thái lúc này mới miễn cưỡng dẫn bọn hắn rời đi.
Ra đến sơn môn Mao Sơn, thấy có một chiếc xe ba bánh đang chờ, đạp xe chính là một lão nhân, lão thái thái giải thích đây là chồng bà ta, vì xe ba bánh không được lên núi, nên mới dừng lại dưới đây, lập tức mời hai người Diệp Thiếu Dương lên xe.
Con đường nhỏ qua đồng ruộng xóc nảy tưng tưng, quả nhiên đi một mạch hơn chục dặm, mới tới nhà của cặp vợ chồng này.
“Tiểu sư phụ, lát nữa ngươi nhất định phải cẩn thận, nếu trị không được thì phải đi tìm sư phụ ngươi, chứ đừng làm mình bị thương đó nha.” Lão thái thái thực lòng nhắc nhở.
Diệp Thiếu Dương cười cười, bảo bà ta dẫn đường.
Ngang qua sân viện, lão thái thái đẩy cửa một gian phòng, Diệp Thiếu Dương vừa vào cửa đã cảm giác được âm khí, hiển nhiên trong phòng có quỷ, vì thế tùy tay dán một tấm linh phù trên cạnh cửa, rồi mới đi vào.
“Tiểu sư phụ, đây là con gái của tôi, hiện nay thời gian nó ngủ càng ngày càng nhiều, đến ban ngày cũng ngủ vùi không chịu tỉnh, một ngày chỉ thức mấy canh giờ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.