Chương 552: Huyết ma nhãn
Thanh Tử
26/04/2018
Đứa trẻ này có dáng dấp cùng trước đó đã thấy ở
trong huyết thủy rất giống nhau: Da trên mặt nhăn lại với nhau, nhìn qua giống như một người già, mặc trên người một cái yếm nhỏ có màu đỏ,
trong hai con mắt chỉ có lòng trắng, không có đồng tử, thế nhưng Diệp
Thiếu Dương cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của nó đang nhìn mình chằm
chằm.
Trên mặt hai bên trái phải của nó, có ba đường vết máu. Diệp Thiếu Dương vừa nhìn bên dưới, hít một hơi lạnh: Thi Sát có cấp bậc khác nhau, biểu hiện bên ngoài là sẽ lấy số lượng vết máu ở trên mặt, nó có ba đường vết máu, đó chính là Thi Sát bậc ba, tu vi rất mạnh.
"Quả nhiên là ngươi." Diệp Thiếu Dương cau mày nhìn nó, trầm giọng nói. Mười mấy năm trước, chính mình lúc nhỏ liền coi nó là kẻ thù, nghĩ là sẽ có một ngày tìm được nó, tiêu diệt, ngày hôm nay cuối cùng cũng gặp được nhau, hiển nhiên không thể để cho nó chạy trốn.
"Diệp Thiếu Dương. . ." Đứa trẻ khẽ nhếch môi, phát ra một thanh âm tràn ngập cừu hận, trong miệng không có hàm răng, mà là một con ngươi màu vàng, theo miệng mở ra, nước dãi màu vàng chảy xuống.
Nếu gặp phải, cũng không còn gì để nói. Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn một đám đồng bạn, nói: "Tứ Bảo qua đây, Nhạc Hằng ở bên ngoài coi chừng."
Nhạc Hằng cau mày nhìn hắn, hình như buồn bực vì ở đây thì có gì mà phải phòng thủ.
"Ngộ nhỡ nó có đồng bọn, ngươi phải chú ý."
Nhạc Hằng vẫn chưa hiểu rõ, nhưng cũng không hỏi nhiều, đứng tại chỗ sừng sững bất động, cảm nhận khí tức biến đổi xung quanh.
Anh Sát tuy rằng có tu vi cao, nhưng mắt thấy Diệp Thiếu Dương mang theo Tứ Bảo, Nhuế Lãnh Ngọc cùng Uông Ngư, còn có Qua Qua đang cùng nhau tới gần, biết mình không thể nào là đối thủ, lập tức rống một tiếng quái dị, hướng phía ngoài cửa bay đi.
Diệp Thiếu Dương khoát tay, đánh ra bốn tấm linh phù, bay đến trước mặt Anh Sát, gặp phải, nó từ trong miệng phun ra một cỗ sát khí màu đỏ, lập tức ăn mòn hòa tan.
Diệp Thiếu Dương vung dây câu hồn, đánh tới.
Khắp người Anh Sát tản ra sát khí cường đại, hình thành một đạo kết giới, dây câu hồn không cách nào tới gần được nó, Anh Sát ỷ vào sát khí phụ thể, cùng Diệp Thiếu Dương đấu một trận.
Nhuế Lãnh Ngọc cũng không nhàn rỗi, lấy ra toái hồn trượng, xông tới, cùng Diệp Thiếu Dương phối hợp, cùng nhau tấn công, tiếp đó Uông Ngư cũng xông lên.
Đây là lần đầu tiên Uông Ngư xuất thủ, cầm trong tay trảo phi hổ, túm lấy cổ của Anh Sát, lôi ra phía ngoài.
"Gàooo! Diệp Thiếu Dương!" Anh Sát gào to lên, "Ngươi có dám đấu pháp một chọi một với ta hay không!"
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nói: "Ngươi có bị ngu không, ta hiện tại người đông thế mạnh, bày đặt không đánh hội đồng, một mình đấu với ngươi, ta có bệnh à?"
Anh Sát cũng biết điều này là không thể, lại kiên trì một hồi, kết giới bên ngoài cơ thể sắp bị nghiền nát, trong thất khiếu* bắt đầu chảy ra máu màu xanh lục.
"Gàoooo!" Nó đột nhiên rống to một tiếng, sát khí trong cơ thể bộc phát ra, lại có thể tạo ra chấn động mạnh như vậy, đem toàn bộ đám người Diệp Thiếu Dương đánh bay ra ngoài, mắt thấy sẽ lao ra khỏi cửa, bất thình lình, một vật có hình dạng như cái chén bay ra, phóng xuất một vòng kim quang, mang Anh Sát che phủ ở phía dưới.
Là bình bát kim sắc của Tứ Bảo.
"Đại uy thiên long, Thích Ca Địa Tạng, Ban Nhược chư phật, Ban Nhược ba ma không!" Tứ Bảo kết một cái thủ ấn phật gia, bên trong bình bát phát ra kim quang rất sáng, hướng Anh Sát hạ xuống, dường như muốn đem nó giam giữ ở bên trong.
Anh Sát quỳ rạp trên mặt đất, gắng sức lay động thân thể, cả người nứt ra, máu quỷ chảy xuống, hóa thành từng luồng sát khí, bay lên trên, chống lại thần uy kim sắc của bình bát.
Bình bát run lên dữ dội.
"Lợi hại như vậy?" Tứ Bảo khiếp sợ, tiến lên vài bước, hai tay ấn đáy bình bát xuống, ở phía trên không ngừng vẽ ra Pháp Ấn, cố sức đẩy mạnh về phía trước.
Nếu như chỉ có một Tứ Bảo, thậm chí cộng thêm Diệp Thiếu Dương, coi như không phải là đối thủ của Anh Sát, chí ít cũng có thể toàn thân trở lui, nhưng mà đối thủ của nó còn có Nhuế Lãnh Ngọc và Uông Ngư, còn có một con quỷ tu vi so với nó không kém là bao nhiêu - Qua Qua, kết cục của nó cũng chỉ có bi kịch. . .
Nhuế Lãnh Ngọc và Uông Ngư phối hợp rất ăn ý, trong tay Uông Ngư cầm trảo phi hổ ôm lấy cổ nó, tha đi mấy vòng, trói chặt lại, Nhuế Lãnh Ngọc cầm toái hồn trượng, không chút khách khí đập vào đầu Anh Sát một cái.
Toái hồn trượng cũng là một pháp khí hiếm thấy, đánh vào trên người ma quỷ cấp bậc dưới Lệ Quỷ, chỉ cần một cái là có thể tan thành mây khói, đánh vào trên ót Anh Sát, tuy rằng dưới mỗi cú đánh đều có thể đánh tan một tầng sát khí, thế nhưng mắt thấy đã đánh xuống mười mấy lần, Anh Sát vẫn yên lành không có chuyện gì lớn, Nhuế Lãnh Ngọc không khỏi choáng váng, Anh Sát này, tại sao có thể chịu đòn được như vậy?
"Với cấp bậc này của nó, bên ngoài cơ thể lại có sát khí hộ thân, tương đương với mình đồng da sắt, " Diệp Thiếu Dương đi tới, nói: "Phải đánh vào chỗ hiểm của nó, ta đến đây!"
Một bước vọt tới trước mặt Anh Sát, Diệp Thiếu Dương lấy ra một đồng tiền Điêu Mẫu lớn, nhét vào trong miệng Anh Sát, dùng sức cạy miệng nó ra.
Một con ngươi màu vàng lập tức xuất hiện ở dưới tầm mắt.
"Diệp Thiếu Dương. . ." Anh sát run rẩy, nỗ lực giãy dụa, thế nhưng bị hai người Tứ Bảo cùng Uông Ngư hợp lực đè xuống, căn bản là không nhúc nhích được, mắt thấy sắp không xong rồi.
Nhưng mà, ngay thời điểm tầm mắt Diệp Thiếu Dương để sát vào tròng mắt màu vàng kia, con ngươi Anh Sát co lại, đột nhiên bắn ra một luồng sát khí, Diệp Thiếu Dương lúc đó ở ngay chính diện, không kịp tránh, buộc lòng phải dùng hai tay kết thành khai dung ấn, đem sát khí đỡ lại, tiếp đó tốn sức hóa giải, quá trình này, làm mồ hôi của hắn chảy ra không ngừng.
"Thật là âm hiểm!" Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười một tiếng, không cho nó thêm bất cứ cơ hội nào nữa, lấy đinh diệt linh Mao Sơn cố sức cắm vào trong con ngươi màu vàng.
Con ngươi này, tên là Huyết Ma Nhãn, là vị trí mệnh môn của Anh Sát.
Mỗi Thi Sát trên người đều có một chỗ như thế, nhưng vị trí không giống nhau, có thể là ở trong hốc mắt, có thể là ở lòng bàn tay, lòng bàn chân, hoặc là bên trong thân thể. Giới pháp thuật có câu nói như này, nếu muốn giết Thi Sát, trước tiên là phải tìm Ma Nhãn.
Diệp Thiếu Dương cũng là vừa khéo trùng hợp, thông qua ký ức lúc sắp chết của Vương Thanh Phong thật, trực tiếp thấy rõ vị trí Huyết Ma Nhãn của Anh Sát, nếu không, với thực lực bên phe mình mặc dù là chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng vừa đấu vừa đánh, nào có nhẹ nhàng được như vậy. . . liền đã kết thúc.
Sau khi Huyết Ma Nhãn bị đâm phá, theo một bãi chất lỏng có tính ăn mòn tuôn ra, Anh Sát phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, cả người run lên, tứ chi loạn vũ, tựa hồ muốn phải nắm bắt được gì đó, nhưng theo chất lỏng trong cơ thể tuôn ra càng nhiều, thân thể của nó rất nhanh liền mềm nhũn xuống.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn Anh Sát, toàn thân chỉ còn lại có một bộ da, trong lòng hiểu rõ, Anh Sát này đã quấy nhiễu bản thân hắn hơn mười năm nay, nó vẫn luôn khiến hắn canh cánh ở trong lòng, cuối cùng. . . đã chết ở trước mắt hắn.
Trận chiến này thắng được dễ dàng, chủ yếu là nhờ người đông thế mạnh, mấy người pháp sư tự mình đảm đương một phía để đánh một con Anh Sát, tu vi của nó mặc dù cao nhưng vẫn không thể đánh lại, liền thất bại.
Nhưng dù sao đi nữa, đối thủ của mình cuối cùng đã bớt được một tên.
Diệp Thiếu Dương thở phào nhẹ nhõm, vẽ một tờ phù Địa Hỏa, ném vào trên thi thể mềm oặt của Anh Sát, bốc cháy lên.
Mọi người xít lại gần vây xem.
Diệp Tiểu Manh là người đầu tiên mở miệng hỏi: "Tại sao nó lại muốn giả trang thành Vương đại thiện nhân chứ?"
"Để đánh vào nội bộ chúng ta, " Diệp Thiếu Dương nhìn ngọn lửa chập chùng thiêu đốt, nói, "Nhìn từ tình hình thi thể của Vương Thanh Phong, thời gian tử vong của ông ta cách đây cũng không lâu lắm, có lẽ chính là sau khi tôi trở lại trong thôn, nó giết chết Vương Thanh Phong, sau đó lợi dụng huyết tinh khí của ông ta, ngụy trang bản thân, ngay cả tôi cũng vẫn luôn không thể phát hiện. . . ."
Chú thích: *Thất khiếu: là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng
Trên mặt hai bên trái phải của nó, có ba đường vết máu. Diệp Thiếu Dương vừa nhìn bên dưới, hít một hơi lạnh: Thi Sát có cấp bậc khác nhau, biểu hiện bên ngoài là sẽ lấy số lượng vết máu ở trên mặt, nó có ba đường vết máu, đó chính là Thi Sát bậc ba, tu vi rất mạnh.
"Quả nhiên là ngươi." Diệp Thiếu Dương cau mày nhìn nó, trầm giọng nói. Mười mấy năm trước, chính mình lúc nhỏ liền coi nó là kẻ thù, nghĩ là sẽ có một ngày tìm được nó, tiêu diệt, ngày hôm nay cuối cùng cũng gặp được nhau, hiển nhiên không thể để cho nó chạy trốn.
"Diệp Thiếu Dương. . ." Đứa trẻ khẽ nhếch môi, phát ra một thanh âm tràn ngập cừu hận, trong miệng không có hàm răng, mà là một con ngươi màu vàng, theo miệng mở ra, nước dãi màu vàng chảy xuống.
Nếu gặp phải, cũng không còn gì để nói. Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn một đám đồng bạn, nói: "Tứ Bảo qua đây, Nhạc Hằng ở bên ngoài coi chừng."
Nhạc Hằng cau mày nhìn hắn, hình như buồn bực vì ở đây thì có gì mà phải phòng thủ.
"Ngộ nhỡ nó có đồng bọn, ngươi phải chú ý."
Nhạc Hằng vẫn chưa hiểu rõ, nhưng cũng không hỏi nhiều, đứng tại chỗ sừng sững bất động, cảm nhận khí tức biến đổi xung quanh.
Anh Sát tuy rằng có tu vi cao, nhưng mắt thấy Diệp Thiếu Dương mang theo Tứ Bảo, Nhuế Lãnh Ngọc cùng Uông Ngư, còn có Qua Qua đang cùng nhau tới gần, biết mình không thể nào là đối thủ, lập tức rống một tiếng quái dị, hướng phía ngoài cửa bay đi.
Diệp Thiếu Dương khoát tay, đánh ra bốn tấm linh phù, bay đến trước mặt Anh Sát, gặp phải, nó từ trong miệng phun ra một cỗ sát khí màu đỏ, lập tức ăn mòn hòa tan.
Diệp Thiếu Dương vung dây câu hồn, đánh tới.
Khắp người Anh Sát tản ra sát khí cường đại, hình thành một đạo kết giới, dây câu hồn không cách nào tới gần được nó, Anh Sát ỷ vào sát khí phụ thể, cùng Diệp Thiếu Dương đấu một trận.
Nhuế Lãnh Ngọc cũng không nhàn rỗi, lấy ra toái hồn trượng, xông tới, cùng Diệp Thiếu Dương phối hợp, cùng nhau tấn công, tiếp đó Uông Ngư cũng xông lên.
Đây là lần đầu tiên Uông Ngư xuất thủ, cầm trong tay trảo phi hổ, túm lấy cổ của Anh Sát, lôi ra phía ngoài.
"Gàooo! Diệp Thiếu Dương!" Anh Sát gào to lên, "Ngươi có dám đấu pháp một chọi một với ta hay không!"
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nói: "Ngươi có bị ngu không, ta hiện tại người đông thế mạnh, bày đặt không đánh hội đồng, một mình đấu với ngươi, ta có bệnh à?"
Anh Sát cũng biết điều này là không thể, lại kiên trì một hồi, kết giới bên ngoài cơ thể sắp bị nghiền nát, trong thất khiếu* bắt đầu chảy ra máu màu xanh lục.
"Gàoooo!" Nó đột nhiên rống to một tiếng, sát khí trong cơ thể bộc phát ra, lại có thể tạo ra chấn động mạnh như vậy, đem toàn bộ đám người Diệp Thiếu Dương đánh bay ra ngoài, mắt thấy sẽ lao ra khỏi cửa, bất thình lình, một vật có hình dạng như cái chén bay ra, phóng xuất một vòng kim quang, mang Anh Sát che phủ ở phía dưới.
Là bình bát kim sắc của Tứ Bảo.
"Đại uy thiên long, Thích Ca Địa Tạng, Ban Nhược chư phật, Ban Nhược ba ma không!" Tứ Bảo kết một cái thủ ấn phật gia, bên trong bình bát phát ra kim quang rất sáng, hướng Anh Sát hạ xuống, dường như muốn đem nó giam giữ ở bên trong.
Anh Sát quỳ rạp trên mặt đất, gắng sức lay động thân thể, cả người nứt ra, máu quỷ chảy xuống, hóa thành từng luồng sát khí, bay lên trên, chống lại thần uy kim sắc của bình bát.
Bình bát run lên dữ dội.
"Lợi hại như vậy?" Tứ Bảo khiếp sợ, tiến lên vài bước, hai tay ấn đáy bình bát xuống, ở phía trên không ngừng vẽ ra Pháp Ấn, cố sức đẩy mạnh về phía trước.
Nếu như chỉ có một Tứ Bảo, thậm chí cộng thêm Diệp Thiếu Dương, coi như không phải là đối thủ của Anh Sát, chí ít cũng có thể toàn thân trở lui, nhưng mà đối thủ của nó còn có Nhuế Lãnh Ngọc và Uông Ngư, còn có một con quỷ tu vi so với nó không kém là bao nhiêu - Qua Qua, kết cục của nó cũng chỉ có bi kịch. . .
Nhuế Lãnh Ngọc và Uông Ngư phối hợp rất ăn ý, trong tay Uông Ngư cầm trảo phi hổ ôm lấy cổ nó, tha đi mấy vòng, trói chặt lại, Nhuế Lãnh Ngọc cầm toái hồn trượng, không chút khách khí đập vào đầu Anh Sát một cái.
Toái hồn trượng cũng là một pháp khí hiếm thấy, đánh vào trên người ma quỷ cấp bậc dưới Lệ Quỷ, chỉ cần một cái là có thể tan thành mây khói, đánh vào trên ót Anh Sát, tuy rằng dưới mỗi cú đánh đều có thể đánh tan một tầng sát khí, thế nhưng mắt thấy đã đánh xuống mười mấy lần, Anh Sát vẫn yên lành không có chuyện gì lớn, Nhuế Lãnh Ngọc không khỏi choáng váng, Anh Sát này, tại sao có thể chịu đòn được như vậy?
"Với cấp bậc này của nó, bên ngoài cơ thể lại có sát khí hộ thân, tương đương với mình đồng da sắt, " Diệp Thiếu Dương đi tới, nói: "Phải đánh vào chỗ hiểm của nó, ta đến đây!"
Một bước vọt tới trước mặt Anh Sát, Diệp Thiếu Dương lấy ra một đồng tiền Điêu Mẫu lớn, nhét vào trong miệng Anh Sát, dùng sức cạy miệng nó ra.
Một con ngươi màu vàng lập tức xuất hiện ở dưới tầm mắt.
"Diệp Thiếu Dương. . ." Anh sát run rẩy, nỗ lực giãy dụa, thế nhưng bị hai người Tứ Bảo cùng Uông Ngư hợp lực đè xuống, căn bản là không nhúc nhích được, mắt thấy sắp không xong rồi.
Nhưng mà, ngay thời điểm tầm mắt Diệp Thiếu Dương để sát vào tròng mắt màu vàng kia, con ngươi Anh Sát co lại, đột nhiên bắn ra một luồng sát khí, Diệp Thiếu Dương lúc đó ở ngay chính diện, không kịp tránh, buộc lòng phải dùng hai tay kết thành khai dung ấn, đem sát khí đỡ lại, tiếp đó tốn sức hóa giải, quá trình này, làm mồ hôi của hắn chảy ra không ngừng.
"Thật là âm hiểm!" Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười một tiếng, không cho nó thêm bất cứ cơ hội nào nữa, lấy đinh diệt linh Mao Sơn cố sức cắm vào trong con ngươi màu vàng.
Con ngươi này, tên là Huyết Ma Nhãn, là vị trí mệnh môn của Anh Sát.
Mỗi Thi Sát trên người đều có một chỗ như thế, nhưng vị trí không giống nhau, có thể là ở trong hốc mắt, có thể là ở lòng bàn tay, lòng bàn chân, hoặc là bên trong thân thể. Giới pháp thuật có câu nói như này, nếu muốn giết Thi Sát, trước tiên là phải tìm Ma Nhãn.
Diệp Thiếu Dương cũng là vừa khéo trùng hợp, thông qua ký ức lúc sắp chết của Vương Thanh Phong thật, trực tiếp thấy rõ vị trí Huyết Ma Nhãn của Anh Sát, nếu không, với thực lực bên phe mình mặc dù là chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng vừa đấu vừa đánh, nào có nhẹ nhàng được như vậy. . . liền đã kết thúc.
Sau khi Huyết Ma Nhãn bị đâm phá, theo một bãi chất lỏng có tính ăn mòn tuôn ra, Anh Sát phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, cả người run lên, tứ chi loạn vũ, tựa hồ muốn phải nắm bắt được gì đó, nhưng theo chất lỏng trong cơ thể tuôn ra càng nhiều, thân thể của nó rất nhanh liền mềm nhũn xuống.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn Anh Sát, toàn thân chỉ còn lại có một bộ da, trong lòng hiểu rõ, Anh Sát này đã quấy nhiễu bản thân hắn hơn mười năm nay, nó vẫn luôn khiến hắn canh cánh ở trong lòng, cuối cùng. . . đã chết ở trước mắt hắn.
Trận chiến này thắng được dễ dàng, chủ yếu là nhờ người đông thế mạnh, mấy người pháp sư tự mình đảm đương một phía để đánh một con Anh Sát, tu vi của nó mặc dù cao nhưng vẫn không thể đánh lại, liền thất bại.
Nhưng dù sao đi nữa, đối thủ của mình cuối cùng đã bớt được một tên.
Diệp Thiếu Dương thở phào nhẹ nhõm, vẽ một tờ phù Địa Hỏa, ném vào trên thi thể mềm oặt của Anh Sát, bốc cháy lên.
Mọi người xít lại gần vây xem.
Diệp Tiểu Manh là người đầu tiên mở miệng hỏi: "Tại sao nó lại muốn giả trang thành Vương đại thiện nhân chứ?"
"Để đánh vào nội bộ chúng ta, " Diệp Thiếu Dương nhìn ngọn lửa chập chùng thiêu đốt, nói, "Nhìn từ tình hình thi thể của Vương Thanh Phong, thời gian tử vong của ông ta cách đây cũng không lâu lắm, có lẽ chính là sau khi tôi trở lại trong thôn, nó giết chết Vương Thanh Phong, sau đó lợi dụng huyết tinh khí của ông ta, ngụy trang bản thân, ngay cả tôi cũng vẫn luôn không thể phát hiện. . . ."
Chú thích: *Thất khiếu: là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.