Chương 700: Lập kế hoạch chạy thoát phần 2
Thanh Tử
22/05/2018
Sau đó ta thấy thi ma dùng thi khí làm bẩn xá lợi,
đem lối ra đóng lại, sau này ta cũng thử tiếp cận lần nữa, nhưng là nơi
thi sào kia không phân biệt ngày đêm, lúc nào cũng có rất nhiều cương
thi, căn bản không thể tiếp cận, hơn nữa ngay cả có thể đột phá trùng
vây, ta cũng không có đủ cường đại pháp lực để tẩy đi thi khí bao bọc xá lợi, làm nó một lần nữa toả sáng linh lực, mở ra khe hở."
Nói đến đoạn này, Dương Tư Linh hướng Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, nói: "Liền tính ngươi là thiên sư, ở chỗ này chỉ có thể phát huy ra một thành pháp lực, cũng là căn bản không có biện pháp hóa giải thi khí, không có khả năng làm được, ngươi lại không có pháp khí nào khác."
Diệp Thiếu Dương suy ngẫm một lát, trước mắt sáng ngời, nói: "Ta có một thứ, thừa sức có thể trừ được thi khí, đừng nói là Bạch Mao cương thi thi khí, kể cả là Thi Vương cũng không nói chơi!"
Dương Tư Linh ngơ ngẩn nhìn hắn: "Chạy đi đâu tìm cường đại pháp khí như vậy?"
"Không cần tìm, ở ngay trên người ta đây, thiên sư huyết của ta có thể." Diệp Thiếu Dương lại giải thích thêm, "Máu của ta là thiên sư huyết, tuy rằng pháp khí khác không mang đến đây được, nhưng nếu đây là cơ thể của ta, máu của ta chắc chắn tồn tại."
Dương Tư Linh giật mình gật gật đầu, nói: "Nếu vậy, ngươi làm cách nào có thể đột phá thi sào, trên tầng bốn tất cả đều là cương thi, căn bản không có lối vào."
Diệp Thiếu Dương nói: "Lần trước ngươi cùng vị hòa thượng kia, làm thế nào chạy đến được phòng học 408 vậy?"
Nhắc tới chuyện này, Dương Tư Linh trong mắt toát ra một ánh mắt ngưỡng mộ, nói: "Chúng ta vốn là chặt gỗ làm được nhiều cây giáo dài, lấy nó làm pháp khí, chạy đến tầng bốn, kết quả bị đàn cương thi vây quanh, đại sư ở vào phút sinh tử thiêu đốt chính mình, hình thành vô danh nghiệp hỏa khiến cho cương thi không dám tới gần, một hơi chạy vào 408 phòng học, bị thi ma cản lại, thân thể cũng đốt thành tro tàn. . ."
Diệp Thiếu Dương trong lòng thổn thức không thôi, nhớ tới chính mình đã từng nghe đến Phật môn cao tăng: cũng giống năm đó người phong ấn ký túc xá số 4, áp chế Phùng Tâm Vũ thành vân pháp sư, gần đây lại có vị hóa thân châm đèn, ngăn chặn Quỷ mẫu an tĩnh phong, hiện giờ lại nghe nói một ví dụ, này đó Phật môn đại sư, vì cứu trợ người khác, hoặc là vì chứng đạo của mình, đều lựa chọn hy sinh chính mình, khiến người khác cảm phục.
Tuy thế hắn vẫn là lắc lắc đầu, nói: "Ta sẽ không dùng máu của ta để mở đường, chúng ta có thể nghĩ tới biện pháp khác."
Dương Tư Linh nói: "Biện pháp gì?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Đừng có gấp, chuyện này nên từ từ tính toán đi."
Dương Tư Linh nói: "Ta là không nóng nảy, dù sao ta đã chết, ngươi lại không giống, nhìn đồ ngươi mặc chắc hẳn thời tiết cũng nóng nực đi, thân thể ngươi bên ngoài, nhiều nhất có thể giữ được vài giờ, lâu rồi liền sẽ có mùi hư thối, Nếu tính ra bằng thời gian ở đây, ngươi nhiều nhất cũng chỉ có mấy ngày thôi, hơn nữa chúng ta chỉ có ban ngày có thể làm việc."
lời nói của nàng khiến Diệp Thiếu Dương cảm nhận được sự gấp gáp của sự việc.
Hai người tiếp theo bàn bạc tiếp, Diệp Thiếu Dương biết được trong không gian này, trừ bỏ Dương Tư Linh, còn có một người, cũng là quỷ hồn từ biểu thế giới đến, tên trần dục kiệt, cũng là một trong số những người năm đó bị bắt buộc tự sát,
Những người bị bắt tự sát năm đó cùng với hắn, hồn phách đều bị phong ấn trong tơ vàng hương mộc, bị Tử Nguyệt luyện hóa, hắn cũng không phải pháp sư, chỉ là bởi vì một lần ngẫu nhiên, hồn phách thoát khỏi tơ vàng hương mộc, cùng với vị Phật môn đại sư kia bị hút vào nơi này, sinh tồn đến bây giờ, cũng rất khó khăn.
"Còn lại mọi người, đều là người của không gian này, bọn họ ở chỗ này là người sống thực sự, chuyện này ta đã giải thích với ngươi rồi đấy, bọn họ là người sống sót, yêu cầu ăn cơm, ngủ, vốn dĩ người sống sót có rất ít, lại có một ít người chết vì bệnh tật, phần lớn vẫn là bị cương thi giết chết, có thể sống đến bây giờ, chỉ còn có chưa đến mười người . . ."
Diệp Thiếu Dương ở trong lòng tính toán một chút, nói: "Tính đến bây giờ, dựa theo thời gian bên ngoài, qua đi ba mươi năm, một giờ ngoài đó bằng ở đây 1 ngày, một ngày mười hai cái canh giờ. . ."
Dương Tư Linh bất đắc dĩ ngắt lời hắn, nói: "Diệp thiên sư ngươi sai rồi, bọn họ sống là thời gian của nơi này, đến bây giờ tồn tại là ba mươi năm nha."
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh, sờ gáy nói, "Đúng đúng, là ta lầm, những người kia hiện tại cũng phải. . . hơn 50 tuổi?"
Dương Tư Linh gật gật đầu, "Bọn họ cần phải ăn cơm ngủ, sẽ bị thương, cũng sẽ già đi."
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh nhớ tới một cái vấn đề quan trọng: "Bọn họ những năm gần đây ăn cái gì vậy?"
Dương Tư Linh nói: "không khí nơi này so với biểu thế giới cũng không giống nhau, âm khí nhiều hơn, cho nên một số loại thực vật sinh trưởng cũng không giống nhau, trong hoa viên trường mấy khối thái tuế, mỗi ngày cắt đi lại mọc ra, có thể giúp cho bọn họ no bụng."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, với "Thái tuế" cái tên này, hắn cũng không xa lạ, nhân gian cũng có, người ta thường gọi là "Nấm Linh chi", là một loại nấm rất thần kỳ, ở vào thời cổ đại, mỗi khi có chiến tranh hoặc nạn đói đều sẽ xuất hiện, rất nhiều sách sử đối với chuyện này có ghi lại, mỗi ngày cắt một ít lại dài ra, người ta cho rằng là trời cao ban cho nhân loại khốn khổ sử dụng.
Trên thực tế là bởi vì mỗi khi có chiến tranh hoặc nạn đói, đều sẽ có rất nhiều người chết, người chết nhiều, âm khí tích tụ không tiêu tan, mà thái tuế là dựa vào những nơi âm hàn mà sinh trưởng.
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: "Thái tuế hương vị khá ngon, nhưng nếu ngày nào cũng ăn. Ăn trong vòng vài chục năm mà nói, không khỏi cũng thật là đáng sợ. . ."
Dương Tư Linh nói: "Không ăn thì lấy gì mà ăn, vì sinh tồn, hơn nữa vườn hoa và trong rừng cây cũng có một vài loại thực vật khác, bọn họ cũng thử gieo trồng một ít, cũng coi như là cải thiện bữa ăn."
Diệp Thiếu Dương nói: "Vậy còn ngươi, ngươi tại đây ăn cái gì?"
"Chúng ta bản chất là hồn phách, ở chỗ này chỉ cần hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa liền có thể sinh tồn, cùng với phiêu đãng quỷ hồn nhân gian giống nhau, không cần ăn cơm ngủ."
"Không cần ăn cơm ngủ. . . như vậy cũng khá tốt."
Dương Tư Linh thở dài một hơi, nói: "Không ăn cơm thì tốt rồi, không ngủ được. . . Ngươi, buổi tối chỉ có thể miên man suy nghĩ, ngồi một mình cả đêm, thật sự rất thống khổ."
Hai người lại hàn huyên một hồi, Dương Tư Linh nói: "Chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi đi, tuy rằng không cần ngủ, nhưng ta mỗi ngày buổi tối vẫn giữ thói quen nằm xuống, nhắm mắt lại giả vờ ngủ, cảm giác sẽ tốt hơn một chút."
Diệp Thiếu Dương nhìn trong phòng chỉ có một cái giường, có chút xấu hổ nói: "Thôi ngươi lên đó ngủ đi, ta ngồi dưới đất là được."
Dương Tư Linh mím miệng cười, "Chúng ta hiện tại là quỷ hồn, cũng không cần phải ngại ngùng, cùng nhau nghỉ ngơi đi."
Diệp Thiếu Dương không dám nói thẳng, tuy rằng hai cái quỷ hồn xác thực không có gì quan hệ, hơn nữa hình như cũng không làm ăn gì được, nhưng cảm giác cũng không thoải mái lắm, trong lòng cũng không dám.
Vì thế Dương Tư Linh đành phải lấy từ trong ngăn tủ ra một cái chăn, trải lên trên mặt đất, nói: "Tuy rằng nơi này cùng biểu thế giới không giống nhau, bụi đất không dính vào người ngươi, nhưng ngươi vừa tới còn chưa quen, vẫn nên nằm lên đây."
Diệp Thiếu Dương cảm ơn, đem đệm chăn trải trên mặt đất, nằm lên, sau đó Dương Tư Linh thổi tắt đèn dầu, nhờ ánh trăng cửa sổ, tìm đường lên giường nghỉ ngơi.
Diệp Thiếu Dương vốn muốn hỏi nàng dầu thắp là lấy từ đâu, thấy nàng lên giường nằm không nói chuyện nữa, cũng thôi không có hỏi nữa, chính mình cũng nằm xuống, đầu gối lên hai tay, nhớ tới tình cảnh trước mắt chính mình, thật là rối như tơ vò, hắn căn bản cũng không ngủ được.
Nói đến đoạn này, Dương Tư Linh hướng Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, nói: "Liền tính ngươi là thiên sư, ở chỗ này chỉ có thể phát huy ra một thành pháp lực, cũng là căn bản không có biện pháp hóa giải thi khí, không có khả năng làm được, ngươi lại không có pháp khí nào khác."
Diệp Thiếu Dương suy ngẫm một lát, trước mắt sáng ngời, nói: "Ta có một thứ, thừa sức có thể trừ được thi khí, đừng nói là Bạch Mao cương thi thi khí, kể cả là Thi Vương cũng không nói chơi!"
Dương Tư Linh ngơ ngẩn nhìn hắn: "Chạy đi đâu tìm cường đại pháp khí như vậy?"
"Không cần tìm, ở ngay trên người ta đây, thiên sư huyết của ta có thể." Diệp Thiếu Dương lại giải thích thêm, "Máu của ta là thiên sư huyết, tuy rằng pháp khí khác không mang đến đây được, nhưng nếu đây là cơ thể của ta, máu của ta chắc chắn tồn tại."
Dương Tư Linh giật mình gật gật đầu, nói: "Nếu vậy, ngươi làm cách nào có thể đột phá thi sào, trên tầng bốn tất cả đều là cương thi, căn bản không có lối vào."
Diệp Thiếu Dương nói: "Lần trước ngươi cùng vị hòa thượng kia, làm thế nào chạy đến được phòng học 408 vậy?"
Nhắc tới chuyện này, Dương Tư Linh trong mắt toát ra một ánh mắt ngưỡng mộ, nói: "Chúng ta vốn là chặt gỗ làm được nhiều cây giáo dài, lấy nó làm pháp khí, chạy đến tầng bốn, kết quả bị đàn cương thi vây quanh, đại sư ở vào phút sinh tử thiêu đốt chính mình, hình thành vô danh nghiệp hỏa khiến cho cương thi không dám tới gần, một hơi chạy vào 408 phòng học, bị thi ma cản lại, thân thể cũng đốt thành tro tàn. . ."
Diệp Thiếu Dương trong lòng thổn thức không thôi, nhớ tới chính mình đã từng nghe đến Phật môn cao tăng: cũng giống năm đó người phong ấn ký túc xá số 4, áp chế Phùng Tâm Vũ thành vân pháp sư, gần đây lại có vị hóa thân châm đèn, ngăn chặn Quỷ mẫu an tĩnh phong, hiện giờ lại nghe nói một ví dụ, này đó Phật môn đại sư, vì cứu trợ người khác, hoặc là vì chứng đạo của mình, đều lựa chọn hy sinh chính mình, khiến người khác cảm phục.
Tuy thế hắn vẫn là lắc lắc đầu, nói: "Ta sẽ không dùng máu của ta để mở đường, chúng ta có thể nghĩ tới biện pháp khác."
Dương Tư Linh nói: "Biện pháp gì?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Đừng có gấp, chuyện này nên từ từ tính toán đi."
Dương Tư Linh nói: "Ta là không nóng nảy, dù sao ta đã chết, ngươi lại không giống, nhìn đồ ngươi mặc chắc hẳn thời tiết cũng nóng nực đi, thân thể ngươi bên ngoài, nhiều nhất có thể giữ được vài giờ, lâu rồi liền sẽ có mùi hư thối, Nếu tính ra bằng thời gian ở đây, ngươi nhiều nhất cũng chỉ có mấy ngày thôi, hơn nữa chúng ta chỉ có ban ngày có thể làm việc."
lời nói của nàng khiến Diệp Thiếu Dương cảm nhận được sự gấp gáp của sự việc.
Hai người tiếp theo bàn bạc tiếp, Diệp Thiếu Dương biết được trong không gian này, trừ bỏ Dương Tư Linh, còn có một người, cũng là quỷ hồn từ biểu thế giới đến, tên trần dục kiệt, cũng là một trong số những người năm đó bị bắt buộc tự sát,
Những người bị bắt tự sát năm đó cùng với hắn, hồn phách đều bị phong ấn trong tơ vàng hương mộc, bị Tử Nguyệt luyện hóa, hắn cũng không phải pháp sư, chỉ là bởi vì một lần ngẫu nhiên, hồn phách thoát khỏi tơ vàng hương mộc, cùng với vị Phật môn đại sư kia bị hút vào nơi này, sinh tồn đến bây giờ, cũng rất khó khăn.
"Còn lại mọi người, đều là người của không gian này, bọn họ ở chỗ này là người sống thực sự, chuyện này ta đã giải thích với ngươi rồi đấy, bọn họ là người sống sót, yêu cầu ăn cơm, ngủ, vốn dĩ người sống sót có rất ít, lại có một ít người chết vì bệnh tật, phần lớn vẫn là bị cương thi giết chết, có thể sống đến bây giờ, chỉ còn có chưa đến mười người . . ."
Diệp Thiếu Dương ở trong lòng tính toán một chút, nói: "Tính đến bây giờ, dựa theo thời gian bên ngoài, qua đi ba mươi năm, một giờ ngoài đó bằng ở đây 1 ngày, một ngày mười hai cái canh giờ. . ."
Dương Tư Linh bất đắc dĩ ngắt lời hắn, nói: "Diệp thiên sư ngươi sai rồi, bọn họ sống là thời gian của nơi này, đến bây giờ tồn tại là ba mươi năm nha."
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh, sờ gáy nói, "Đúng đúng, là ta lầm, những người kia hiện tại cũng phải. . . hơn 50 tuổi?"
Dương Tư Linh gật gật đầu, "Bọn họ cần phải ăn cơm ngủ, sẽ bị thương, cũng sẽ già đi."
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh nhớ tới một cái vấn đề quan trọng: "Bọn họ những năm gần đây ăn cái gì vậy?"
Dương Tư Linh nói: "không khí nơi này so với biểu thế giới cũng không giống nhau, âm khí nhiều hơn, cho nên một số loại thực vật sinh trưởng cũng không giống nhau, trong hoa viên trường mấy khối thái tuế, mỗi ngày cắt đi lại mọc ra, có thể giúp cho bọn họ no bụng."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, với "Thái tuế" cái tên này, hắn cũng không xa lạ, nhân gian cũng có, người ta thường gọi là "Nấm Linh chi", là một loại nấm rất thần kỳ, ở vào thời cổ đại, mỗi khi có chiến tranh hoặc nạn đói đều sẽ xuất hiện, rất nhiều sách sử đối với chuyện này có ghi lại, mỗi ngày cắt một ít lại dài ra, người ta cho rằng là trời cao ban cho nhân loại khốn khổ sử dụng.
Trên thực tế là bởi vì mỗi khi có chiến tranh hoặc nạn đói, đều sẽ có rất nhiều người chết, người chết nhiều, âm khí tích tụ không tiêu tan, mà thái tuế là dựa vào những nơi âm hàn mà sinh trưởng.
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: "Thái tuế hương vị khá ngon, nhưng nếu ngày nào cũng ăn. Ăn trong vòng vài chục năm mà nói, không khỏi cũng thật là đáng sợ. . ."
Dương Tư Linh nói: "Không ăn thì lấy gì mà ăn, vì sinh tồn, hơn nữa vườn hoa và trong rừng cây cũng có một vài loại thực vật khác, bọn họ cũng thử gieo trồng một ít, cũng coi như là cải thiện bữa ăn."
Diệp Thiếu Dương nói: "Vậy còn ngươi, ngươi tại đây ăn cái gì?"
"Chúng ta bản chất là hồn phách, ở chỗ này chỉ cần hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa liền có thể sinh tồn, cùng với phiêu đãng quỷ hồn nhân gian giống nhau, không cần ăn cơm ngủ."
"Không cần ăn cơm ngủ. . . như vậy cũng khá tốt."
Dương Tư Linh thở dài một hơi, nói: "Không ăn cơm thì tốt rồi, không ngủ được. . . Ngươi, buổi tối chỉ có thể miên man suy nghĩ, ngồi một mình cả đêm, thật sự rất thống khổ."
Hai người lại hàn huyên một hồi, Dương Tư Linh nói: "Chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi đi, tuy rằng không cần ngủ, nhưng ta mỗi ngày buổi tối vẫn giữ thói quen nằm xuống, nhắm mắt lại giả vờ ngủ, cảm giác sẽ tốt hơn một chút."
Diệp Thiếu Dương nhìn trong phòng chỉ có một cái giường, có chút xấu hổ nói: "Thôi ngươi lên đó ngủ đi, ta ngồi dưới đất là được."
Dương Tư Linh mím miệng cười, "Chúng ta hiện tại là quỷ hồn, cũng không cần phải ngại ngùng, cùng nhau nghỉ ngơi đi."
Diệp Thiếu Dương không dám nói thẳng, tuy rằng hai cái quỷ hồn xác thực không có gì quan hệ, hơn nữa hình như cũng không làm ăn gì được, nhưng cảm giác cũng không thoải mái lắm, trong lòng cũng không dám.
Vì thế Dương Tư Linh đành phải lấy từ trong ngăn tủ ra một cái chăn, trải lên trên mặt đất, nói: "Tuy rằng nơi này cùng biểu thế giới không giống nhau, bụi đất không dính vào người ngươi, nhưng ngươi vừa tới còn chưa quen, vẫn nên nằm lên đây."
Diệp Thiếu Dương cảm ơn, đem đệm chăn trải trên mặt đất, nằm lên, sau đó Dương Tư Linh thổi tắt đèn dầu, nhờ ánh trăng cửa sổ, tìm đường lên giường nghỉ ngơi.
Diệp Thiếu Dương vốn muốn hỏi nàng dầu thắp là lấy từ đâu, thấy nàng lên giường nằm không nói chuyện nữa, cũng thôi không có hỏi nữa, chính mình cũng nằm xuống, đầu gối lên hai tay, nhớ tới tình cảnh trước mắt chính mình, thật là rối như tơ vò, hắn căn bản cũng không ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.