Chương 523: Năm canh Đoạn Hồn khúc
Thanh Tử
14/04/2018
Tiểu Mã hỏi: "Còn có việc gì gấp?"
Không chờ Diệp Thiếu Dương mở miệng nói, phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng đàn.
Diệp Thiếu Dương trong lòng căng thẳng, tỳ bà? Quay đầu lại nhìn lại, ở trên đỉnh nhị giới sơn, một người đầu đội mũ phượng, mặc áo khoác mị ảnh màu đỏ rực, trong tay ôm một cây tỳ bà, ngồi ở trên một tản đá, chuyên chú đàn.
Khoảng cách quá xa, nhìn không thấy mặt của nữ quỷ kia, nhưng là Diệp Thiếu Dương lập tức phán đoán ra nữ tử này không phải Tuyết Kỳ, không riêng gì trang phục không giống nhau, mà là khí chất, Tuyết Kỳ khí chất mặc dù là yêu, nhưng là vô cùng diễm lệ, trước mắt nữ tử này cho người ta cảm giác lại là quỷ dị, loại cảm giác này không thể diễn tả được, thậm chí có điểm đáng sợ.
Chẳng lẽ. . . Quỷ mẫu là tiếp dẫn tiên nữ? Nàng ôm cái tỳ bà, là muốn diễn tuồng gì?
Nữ tử đàn tỳ bà, trong miệng phát ra một tiếng than nhẹ, mở miệng xướng đến: "Canh một đã ưu sầu, muôn nỗi ưu phiền ở trong lòng. . ."
Thanh âm trong trẻo, bị sơn cốc vọng lại, xuất hiện vô số hồi âm, đã xa lại gần, nghe được rõ ràng, cùng với tiếng ca cùng nhau vọt tới, còn có tầng tầng oán khí, giống như mây đen từ bốn phía lan tràn tới đây.
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên ngẩn ra, kêu lên: "Không tốt, là quỷ âm! Chạy nhanh đi!"
Kết quả vừa mới xoay nữa người, phát hiện oán khí đã vây kín, đưa bọn họ vây chặt, giống như đang trong màng sương đen, một mảng tối mờ mịt, cái gì đều nhìn không thấy.
Tiểu Mã vừa mới xoay người muốn chạy, bị Diệp Thiếu Dương giữ lại, "Đừng chạy, âm trận đã thành, các ngươi nhanh ngồi xuống, bảo vệ tâm trí, bằng không ắt sẽ chết!"
Tiểu Mã giật mình nhìn a, "bảo vệ tâm trí,bảo vệ tâm trí, như thế nào?"
"Nhắm mắt lại, cái gì đều đừng nghĩ, đừng để ảo giác và thanh âm mê hoặc!"
Nói chuyện một lúc, oán khí theo tiếng ca cùng tiếng đàn, lan tràn đến quanh người bọn họ.
Diệp Thiếu Dương chạy như bay đến bên người Diệp Tiểu Manh, từ trong tay hắn đoạt lấy ngọc trần chủ, điểm lên nước miếng chính mình, trong miệng thì thầm: "Thiên địa vô cực, bế tâm thần ta, lâm nguy mà không loạn, oán thâm mà dồn khí, cấp cấp như luật lệnh!"
Bàn tay run lên, đem ngọc trần chủ tung ra, phất trần ở không trung mở ra, giống như một cây dù cực lớn, trên không hạ xuống, vừa lúc đem Diệp Tiểu Manh toàn thân bao lại, phất trần nhè nhẹ thả ra ánh sang kim sắc nhu hòa, đối kháng oán khí.
Diệp Thiếu Dương Tiểu Mã sắp bị oán khí cắn nuốt, đem chính ba lô ném cho hắn, "Mau lấy ra Tì Hưu Ấn, thủ ở trước ngực, có thể giúp ngươi tĩnh tâm, nhưng tất cả phụ thuộc vào chính bản thân ngươi, nhớ lấy không để thần trí bị mê loạn!"
Nói xong, chính mình ở phía sau bọn họ ngồi xuống, đánh tan một chút oán khí, trước mắt một màu đen, chỉ có thể nhìn thấy một yêu dã nữ tử uyển chuyển, ôm ấp tỳ bà, tự đàn tự xướng lên:
"Canh đầu nghe, tiếng mỏ gõ, tâm nhi ảo não. . . Nhớ trước đây, mở yến tiệc, xa hoa tráng lệ. Nào thịt dê, nào rượu ngon, ca hát ồn ào. Bây giờ trong đêm u tịch, đành phải uổng rượu một mình. Lại sợ rươụ nhạt sầu càng sầu, lại nhớ nhũng chuyện buồn?"
Từng luồng oán khí, cùng tiếng ca, như muôn ngàn lưỡi dao đâm vào tai bọn họ, đầu óc nghe ong ong, chỉ cảm thấy choáng váng.
Tiểu Mã cả kinh nói: "Ca cái gì mà lung ta lung tung? Ca từ có ý gì?"
Diệp Thiếu Dương nghe thấy tiếng ca, trong lòng cũng lo sợ không yên, quái âm ngâm xướng này cư nhiên là "Năm canh đoạn hồn khúc", phải biết rằng, chỉ có tu vi Quỷ Thủ, mới có thể diễn tấu năm canh đoạn hồn khúc này!
Năm canh đoạn hồn khúc từ canh một xướng đến canh năm, yêu cầu thật lớn oán khí cùng phối hợp, mới có thể mượn âm nhập ma, phát huy ra mê hoặc nhân tâm uy lực, tu vi Qủy Thủ, cũng chỉ đủ đàn đủ hát đến canh hai.
"Canh hai ý thê lương, đêm mưa dầm ướt thanh."
Nữ quỷ tiếp tục đàn hát lên: "Khi canh hai, trằn trọc buồn, giấc mộng mời không đến. Nhớ trước đây, ngủ trong chân êm niệm ấm. Bây giờ lô vì duy, thổ vì hố, gió lạnh nhập dũ. Vách tường ánh trắng xuyên, mái thiển vế kêu sầu. Đáng thương cảnh gối chiếc đơn côi, đi quanh trong căn phòng. . ."
Thanh âm lọt vào tai, kích thích tâm thần. Tiếng ca cứ mãi quanh quẩn, bao lấy Diệp Tiểu Manh ngọc trần chủ kịch liệt lay động, oanh một chút đảo ngược bay đi
, Diệp Tiểu Manh cảm giác đầu óc càng ngày càng choáng váng, trời đất quay cuồng, cảm tưởng như thân thể không ngừng bay lên theo tiếng ca, tiến dần vào một vùng không gian rộng lớn, bên người không ngừng thoảng qua từng đạo bóng người, đều là ăn mặc cổ trang, giống như diễn viên của các bộ phim khác nhau, họ kết hợp vs nhau tạo thành từng đoạn phim ngắn, nối tiếp mà phát.
Tiểu Mã cũng là đồng cảm, như bản thân mình cũng bị, đôi tay gắt gao nắm Tì Hưu Ấn, cắn chặt răng, nói: "Tiểu Diệp Tử, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, như thế nào trước mắt đều là người cổ đại."
Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi, canh hai quỷ quái âm còn chưa làm gì được hắn, thừa dịp tiếng ca dừng lại, nói:
"Năm canh đoạn hồn khúc, vốn là Ngụy Trung Hiền lúc nghèo túng, ở lữ quán một thư sinh ở phòng tầng dưới xướng cho hắn nghe, từ canh một xướng đến canh năm, Ngụy Trung Hiền thấy được hoàn cảnh của mình trong câu hát, tâm sinh tuyệt vọng, thắt cổ mà chết, oán khí không tiêu tan, tiến vào tiếng ca. Năm canh đoạn hồn khúc này sau được âm phủ truyền xướng, bị lệ quỷ học được, trở thành skill đáng sợ của quỷ, quỷ quái âm."
Tiểu Mã vừa nghe, buồn bực nói: "Ta đâu phải là quan, nàng xướng những ca từ đó, cùng ta đâu có quan hệ gì!"
Diệp Thiếu Dương cả giận nói: "Ngươi đời này không làm quan, ngươi như thế nào biết đời trước không làm quan, ngươi dám cam đoan ngươi trăm ngàn năm qua đều là xin cơm? Ca từ này xuyên thấu kiếp nàycho tới khi ngươi vượt qua trăm ngàn vòng luân hồi, kích phát dục niệm xâu bên trong người ngươi, đây mới là điểm đáng sợ nhất!"
"Xuyên thấu kiếp này, xuyên thấu luân hồi. . . Nghe thì có vẻ rất cao thượng thượng a," Tiểu Mã lẩm bẩm nói: "Tiểu Diệp Tử ngươi nhanh nhanh nghĩ cách đi!"
Diệp Thiếu Dương trong bóng đêm liếc liếc mắt nhìn cây đàn tỳ bà, nói: "Hiện tại oán khí vây kín, căn bản không đi ra được, ngược lại làm tâm trí dễ dàng bị mê loạn, liền bị ngây ngốc đi, ta thấy nàng không đủ năng lực để sướng đến canh năm! Các ngươi nhất định không sao!"
"Thiếu Dương ca," Diệp Tiểu Manh đến lúc này mới gian nan mở miệng nói chuyện, "Ngươi đi đối phó nữ quỷ kia đi, rút củi dưới đáy nồi, đem nàng thu không phải được rồi sao?"
Diệp Thiếu Dương thở dài: "Ta cũng đã nghĩ cách này, ta hiện tại mà đi đến đó, thời gian căn bản không kịp, còn chưa tới trước mặt phỏng chừng các ngươi liền đã chết. Trước là chờ đi, chờ nàng xướng xong là không có việc gì."
Tiểu Mã nói: "Chúng ta hiện tại còn có thể kiên trì chống đỡ được, ngươi đi đi!"
Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt nói: "Ta đi ngươi ngây lập tức sẽ kiên trì không được."
Lời còn chưa dứt, bên kia tiếng ca tái khởi, ba người tức khắc cảm thấy oán khí uy áp lại mạnh lên vài phần, nhanh chóng không nói chuyện nữa, nhắm mắt lại, tận lực cái gì đều không nghĩ, không nghe tiếng ca, nhưng tiếng ca kia vẫn là kẹp ở giữa oán khí, hướng chính mình đầu óc thẩm thấu :
Giữa nửa đêm canh ba
Cuộc đời không gốc rễ, biết nơi đâu là nhà
Thùng thùng tiếng thanh la
Mộng vừa thành, choàng tỉnh giấc, vô hạn xót xa
Nhớ xưa,. .
Giữa triều, ai bất kính?
Cửu khanh xưng vãn bối,
Tể tường xứng tư nha
Bây giờ,
Từng bước xiêu bước vẹo
Tấm thân tàn như cỏ
Phất phơ. . .
Mấy ca từ này, xướng lên có hơn mười phút mới chịu nghỉ, Diệp Thiếu Dương niệm tĩnh tâm chú, nghe xong ca từ, lau mồ hôi, hít sâu một hơi, hướng Diệp Tiểu Manh cùng Tiểu Mã nhìn lại ——
Không chờ Diệp Thiếu Dương mở miệng nói, phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng đàn.
Diệp Thiếu Dương trong lòng căng thẳng, tỳ bà? Quay đầu lại nhìn lại, ở trên đỉnh nhị giới sơn, một người đầu đội mũ phượng, mặc áo khoác mị ảnh màu đỏ rực, trong tay ôm một cây tỳ bà, ngồi ở trên một tản đá, chuyên chú đàn.
Khoảng cách quá xa, nhìn không thấy mặt của nữ quỷ kia, nhưng là Diệp Thiếu Dương lập tức phán đoán ra nữ tử này không phải Tuyết Kỳ, không riêng gì trang phục không giống nhau, mà là khí chất, Tuyết Kỳ khí chất mặc dù là yêu, nhưng là vô cùng diễm lệ, trước mắt nữ tử này cho người ta cảm giác lại là quỷ dị, loại cảm giác này không thể diễn tả được, thậm chí có điểm đáng sợ.
Chẳng lẽ. . . Quỷ mẫu là tiếp dẫn tiên nữ? Nàng ôm cái tỳ bà, là muốn diễn tuồng gì?
Nữ tử đàn tỳ bà, trong miệng phát ra một tiếng than nhẹ, mở miệng xướng đến: "Canh một đã ưu sầu, muôn nỗi ưu phiền ở trong lòng. . ."
Thanh âm trong trẻo, bị sơn cốc vọng lại, xuất hiện vô số hồi âm, đã xa lại gần, nghe được rõ ràng, cùng với tiếng ca cùng nhau vọt tới, còn có tầng tầng oán khí, giống như mây đen từ bốn phía lan tràn tới đây.
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên ngẩn ra, kêu lên: "Không tốt, là quỷ âm! Chạy nhanh đi!"
Kết quả vừa mới xoay nữa người, phát hiện oán khí đã vây kín, đưa bọn họ vây chặt, giống như đang trong màng sương đen, một mảng tối mờ mịt, cái gì đều nhìn không thấy.
Tiểu Mã vừa mới xoay người muốn chạy, bị Diệp Thiếu Dương giữ lại, "Đừng chạy, âm trận đã thành, các ngươi nhanh ngồi xuống, bảo vệ tâm trí, bằng không ắt sẽ chết!"
Tiểu Mã giật mình nhìn a, "bảo vệ tâm trí,bảo vệ tâm trí, như thế nào?"
"Nhắm mắt lại, cái gì đều đừng nghĩ, đừng để ảo giác và thanh âm mê hoặc!"
Nói chuyện một lúc, oán khí theo tiếng ca cùng tiếng đàn, lan tràn đến quanh người bọn họ.
Diệp Thiếu Dương chạy như bay đến bên người Diệp Tiểu Manh, từ trong tay hắn đoạt lấy ngọc trần chủ, điểm lên nước miếng chính mình, trong miệng thì thầm: "Thiên địa vô cực, bế tâm thần ta, lâm nguy mà không loạn, oán thâm mà dồn khí, cấp cấp như luật lệnh!"
Bàn tay run lên, đem ngọc trần chủ tung ra, phất trần ở không trung mở ra, giống như một cây dù cực lớn, trên không hạ xuống, vừa lúc đem Diệp Tiểu Manh toàn thân bao lại, phất trần nhè nhẹ thả ra ánh sang kim sắc nhu hòa, đối kháng oán khí.
Diệp Thiếu Dương Tiểu Mã sắp bị oán khí cắn nuốt, đem chính ba lô ném cho hắn, "Mau lấy ra Tì Hưu Ấn, thủ ở trước ngực, có thể giúp ngươi tĩnh tâm, nhưng tất cả phụ thuộc vào chính bản thân ngươi, nhớ lấy không để thần trí bị mê loạn!"
Nói xong, chính mình ở phía sau bọn họ ngồi xuống, đánh tan một chút oán khí, trước mắt một màu đen, chỉ có thể nhìn thấy một yêu dã nữ tử uyển chuyển, ôm ấp tỳ bà, tự đàn tự xướng lên:
"Canh đầu nghe, tiếng mỏ gõ, tâm nhi ảo não. . . Nhớ trước đây, mở yến tiệc, xa hoa tráng lệ. Nào thịt dê, nào rượu ngon, ca hát ồn ào. Bây giờ trong đêm u tịch, đành phải uổng rượu một mình. Lại sợ rươụ nhạt sầu càng sầu, lại nhớ nhũng chuyện buồn?"
Từng luồng oán khí, cùng tiếng ca, như muôn ngàn lưỡi dao đâm vào tai bọn họ, đầu óc nghe ong ong, chỉ cảm thấy choáng váng.
Tiểu Mã cả kinh nói: "Ca cái gì mà lung ta lung tung? Ca từ có ý gì?"
Diệp Thiếu Dương nghe thấy tiếng ca, trong lòng cũng lo sợ không yên, quái âm ngâm xướng này cư nhiên là "Năm canh đoạn hồn khúc", phải biết rằng, chỉ có tu vi Quỷ Thủ, mới có thể diễn tấu năm canh đoạn hồn khúc này!
Năm canh đoạn hồn khúc từ canh một xướng đến canh năm, yêu cầu thật lớn oán khí cùng phối hợp, mới có thể mượn âm nhập ma, phát huy ra mê hoặc nhân tâm uy lực, tu vi Qủy Thủ, cũng chỉ đủ đàn đủ hát đến canh hai.
"Canh hai ý thê lương, đêm mưa dầm ướt thanh."
Nữ quỷ tiếp tục đàn hát lên: "Khi canh hai, trằn trọc buồn, giấc mộng mời không đến. Nhớ trước đây, ngủ trong chân êm niệm ấm. Bây giờ lô vì duy, thổ vì hố, gió lạnh nhập dũ. Vách tường ánh trắng xuyên, mái thiển vế kêu sầu. Đáng thương cảnh gối chiếc đơn côi, đi quanh trong căn phòng. . ."
Thanh âm lọt vào tai, kích thích tâm thần. Tiếng ca cứ mãi quanh quẩn, bao lấy Diệp Tiểu Manh ngọc trần chủ kịch liệt lay động, oanh một chút đảo ngược bay đi
, Diệp Tiểu Manh cảm giác đầu óc càng ngày càng choáng váng, trời đất quay cuồng, cảm tưởng như thân thể không ngừng bay lên theo tiếng ca, tiến dần vào một vùng không gian rộng lớn, bên người không ngừng thoảng qua từng đạo bóng người, đều là ăn mặc cổ trang, giống như diễn viên của các bộ phim khác nhau, họ kết hợp vs nhau tạo thành từng đoạn phim ngắn, nối tiếp mà phát.
Tiểu Mã cũng là đồng cảm, như bản thân mình cũng bị, đôi tay gắt gao nắm Tì Hưu Ấn, cắn chặt răng, nói: "Tiểu Diệp Tử, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, như thế nào trước mắt đều là người cổ đại."
Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi, canh hai quỷ quái âm còn chưa làm gì được hắn, thừa dịp tiếng ca dừng lại, nói:
"Năm canh đoạn hồn khúc, vốn là Ngụy Trung Hiền lúc nghèo túng, ở lữ quán một thư sinh ở phòng tầng dưới xướng cho hắn nghe, từ canh một xướng đến canh năm, Ngụy Trung Hiền thấy được hoàn cảnh của mình trong câu hát, tâm sinh tuyệt vọng, thắt cổ mà chết, oán khí không tiêu tan, tiến vào tiếng ca. Năm canh đoạn hồn khúc này sau được âm phủ truyền xướng, bị lệ quỷ học được, trở thành skill đáng sợ của quỷ, quỷ quái âm."
Tiểu Mã vừa nghe, buồn bực nói: "Ta đâu phải là quan, nàng xướng những ca từ đó, cùng ta đâu có quan hệ gì!"
Diệp Thiếu Dương cả giận nói: "Ngươi đời này không làm quan, ngươi như thế nào biết đời trước không làm quan, ngươi dám cam đoan ngươi trăm ngàn năm qua đều là xin cơm? Ca từ này xuyên thấu kiếp nàycho tới khi ngươi vượt qua trăm ngàn vòng luân hồi, kích phát dục niệm xâu bên trong người ngươi, đây mới là điểm đáng sợ nhất!"
"Xuyên thấu kiếp này, xuyên thấu luân hồi. . . Nghe thì có vẻ rất cao thượng thượng a," Tiểu Mã lẩm bẩm nói: "Tiểu Diệp Tử ngươi nhanh nhanh nghĩ cách đi!"
Diệp Thiếu Dương trong bóng đêm liếc liếc mắt nhìn cây đàn tỳ bà, nói: "Hiện tại oán khí vây kín, căn bản không đi ra được, ngược lại làm tâm trí dễ dàng bị mê loạn, liền bị ngây ngốc đi, ta thấy nàng không đủ năng lực để sướng đến canh năm! Các ngươi nhất định không sao!"
"Thiếu Dương ca," Diệp Tiểu Manh đến lúc này mới gian nan mở miệng nói chuyện, "Ngươi đi đối phó nữ quỷ kia đi, rút củi dưới đáy nồi, đem nàng thu không phải được rồi sao?"
Diệp Thiếu Dương thở dài: "Ta cũng đã nghĩ cách này, ta hiện tại mà đi đến đó, thời gian căn bản không kịp, còn chưa tới trước mặt phỏng chừng các ngươi liền đã chết. Trước là chờ đi, chờ nàng xướng xong là không có việc gì."
Tiểu Mã nói: "Chúng ta hiện tại còn có thể kiên trì chống đỡ được, ngươi đi đi!"
Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt nói: "Ta đi ngươi ngây lập tức sẽ kiên trì không được."
Lời còn chưa dứt, bên kia tiếng ca tái khởi, ba người tức khắc cảm thấy oán khí uy áp lại mạnh lên vài phần, nhanh chóng không nói chuyện nữa, nhắm mắt lại, tận lực cái gì đều không nghĩ, không nghe tiếng ca, nhưng tiếng ca kia vẫn là kẹp ở giữa oán khí, hướng chính mình đầu óc thẩm thấu :
Giữa nửa đêm canh ba
Cuộc đời không gốc rễ, biết nơi đâu là nhà
Thùng thùng tiếng thanh la
Mộng vừa thành, choàng tỉnh giấc, vô hạn xót xa
Nhớ xưa,. .
Giữa triều, ai bất kính?
Cửu khanh xưng vãn bối,
Tể tường xứng tư nha
Bây giờ,
Từng bước xiêu bước vẹo
Tấm thân tàn như cỏ
Phất phơ. . .
Mấy ca từ này, xướng lên có hơn mười phút mới chịu nghỉ, Diệp Thiếu Dương niệm tĩnh tâm chú, nghe xong ca từ, lau mồ hôi, hít sâu một hơi, hướng Diệp Tiểu Manh cùng Tiểu Mã nhìn lại ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.