Chương 91: Người Giấy.
Thanh Tử
01/09/2016
Chu Tĩnh Như đi tới, nói rằng: "Cha em gần đây hay gặp ác mộng, không
dám ngủ, lại thường xuyên phát sốt, tinh thần hoảng hốt, bệnh viện đã
kiểm tra hết mà vẫn không phát hiện nguyên nhân, em nghi ngờ cha trúng
tà nhưng cha không tin. Thế rồi đêm qua..."
"Tôi tự nhìn thấy…". Chu Minh cắt lời cô, uể oải kể tiếp: "Tối qua tôi đang ngủ thì nửa đêm tỉnh giấc, bởi vì... bị bóng đè, sau khi tỉnh lại, tôi thấy trước giường có một người trắng phau, ngồi chồm hổm dưới đất như chó, không có ngũ quan, không có tóc, thế nhưng tôi cảm giác được nó đang nhìn tôi, tôi gần như rét run, rất kinh khủng."
Trong mắt Chu Minh xẹt qua sự sợ hãi: "Tôi cố gắng xốc lại tinh thần, định bật đèn, có điều lại sợ nó tập kích bất chợt. Hai chúng tôi giằng co một thời gian thì y tá tới kiểm tra phòng, tiến vào bật đèn, vật kia liền biến mất.". Nói xong, ánh mắt ông lấp lánh nhìn Diệp Thiếu Dương: "Diệp tiên sinh, xin hỏi có phải tôi đã gặp thứ dơ bẩn nào hay không? Nếu như cậu có thể giải quyết nó, tôi nhất định sẽ hậu tạ cậu!"
Diệp Thiếu Dương trong lòng vui vẻ, Chu Minh là đại gia, chỉ tùy tiện phất tay thôi cũng có biết bao nhiêu là tiền, hắn lập tức đồng ý. Chu Tĩnh Như đột nhiên trách cứ: "Cha, cha nói gì vậy, Thiếu Dương ca là bạn của con, không phải là người làm ăn với cha, cha nói chuyện tiền nong làm gì!"
Chu Minh vỗ ót một cái: "Ây dà, xem ra cha làm ăn mãi thành thói quen, thật sự xin lỗi, Diệp tiên sinh vốn là cao nhân, không thể nói chuyện tiền bạc, hơn nữa cậu còn là bạn tốt của tiểu Như, vậy thì càng không thể nói tới tiền. Thỉnh Diệp tiên sinh xuất thủ giúp tôi!"
"Đâu có, đâu có.”. Diệp Thiếu Dương vô cùng buồn bực, chắp hai tay sau lưng đi dọc theo góc tường, đột nhiên hắn đứng lại phía trước một mặt tường, ngẩng đầu lên quan sát.
Mặt tường trơn nhẵn, vốn không có gì, thế nhưng Diệp Thiếu Dương dường như nhìn thấy có thứ gì đó bên trong, âm thầm cười, theo bản năng sờ soạng tới đai lưng, rốt cuộc nhớ ra mình đã bỏ ở nhà, buồn bực nhíu mày, cúi đầu nhìn thấy trên bàn trà có một xấp giấy Tuyên Thành (1), bên cạnh bày một giá bút, trên giá bút còn có hai cây bút lông, phía trên xấp giấy Tuyên Thành là một bức tự.
(1) Giấy Tuyên Thành: Một loại giấy trắng cao cấp của thời Đường, bề mặt mịn, nhẵn, chất giấy mềm và dẻo dai, bền lâu, do đó rất đắt, chỉ có những vương tôn quý tộc mới thường dùng.
Diệp Thiếu Dương hai mắt ngời sáng, tính toán trong lòng, sau đó đi tới nhìn thoáng qua, nói: "Đây là Chu Tổng viết?"
"Đúng vậy, lúc tôi vừa mới vào bệnh viện vẫn còn hơi khỏe, buồn chán nên ngồi viết chữ, tôi rất thích viết chữ!". Chu Minh miễn cưỡng cười: "Đừng gọi tôi là Chu Tổng, gọi là Chu thúc thúc đi!"
"Vâng, Chu thúc thúc viết cũng không tệ lắm!". Diệp Thiếu Dương nói: "Chu thúc thúc thích viết chữ, nhất định đã thấy qua rất nhiều loại giấy, nhưng có một loại giấy thúc chắc chắn chưa thấy qua!".
Chu Minh ngẩn ra, chẳng biết hắn nói tới vấn đề này làm gì, liền hỏi: "Loại giấy gì?"
"Giấy sống.".
Diệp Thiếu Dương nói xong nâng chung trà lên, đổ một ít mực vào, sau đó cắt ngón giữa, nhỏ vài giọt máu vào bên trong, khuấy đều, lấy một cây bút lông, chấm chấm, đi tới trước mặt tường viết lên chữ "Sắc", bên trên vẽ một vòng tròn, ném bút lông xuống, nặn một pháp quyết, chụp vào vòng tròn vừa vẽ.
Mặt tường vốn không có gì, Diệp Thiếu Dương vừa hạ tay, đột nhiên phía trên xuất hiện một điểm trắng, nhìn kỹ lại thì đó là một người màu trắng đang vùng vẫy phía trong vòng tròn, không cách nào chạy đi.
"Chớ có giãy!". Diệp Thiếu Dương đọc một lần Câu Hồn Chú, duỗi tay, kéo nó ra bên ngoài, thân thể nó càng lúc càng lớn, biến thành một người trưởng thành, tứ chi đột nhiên xoắn lại, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
"Không biết tự lượng sức mình.". Diệp Thiếu Dương giơ tay phải ra vỗ vào người nó, ngón tay bắt được cần cổ nó, giơ lên cao. Bạch nhân vùng vẫy tay chân loạn xạ trên không, dường như muốn chạy trốn.
Một màn này làm cha con Chu Tĩnh Như sợ hãi, Chu Minh lui về phía chân giường, cả kinh kêu lên: "Chính là nó, đêm qua nó dọa tôi!"
Diệp Thiếu Dương cầm lấy "Bạch nhân", nói rằng: "Yên tâm, nó không thể gây tổn thương cho thúc, thúc thấy nó giống cái gì?"
Chu Minh nghe xong bình tĩnh lại, tỉ mỉ đánh giá tên bạch nhân: Vóc dáng nó rất cao, không có ngũ quan và đầu tóc, cũng không có tay chân, toàn thân trắng xóa, tứ chi vô cùng cứng nhắc, y như mấy cái xúc tu bay múa trên không trung, làm cho người ta cảm thấy hết sức quái dị.
Nếu như không phải đã gặp nó trong giấc mơ, biết nó là vật quái dị, chắc chắn Chu Minh còn tưởng nó là đạo cụ của một nhà ảo thuật.
"Trời ạ, đó là một người giấy!". Chu Tĩnh Như kêu lên.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: "Đó là một lá bùa được ngâm qua Thi Du, khai thông linh trí, có khả năng ẩn thân độn hình, làm loạn nhân tâm, những chuyện Chu Tổng gặp gần đây đều là do nó đầu độc."
"Nó... có nguy hiểm không? Làm sao để đối phó với nó?". Chu Minh vừa nghe thấy hắn nói xong, nhất thời sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Nếu cứ để nó tùy ý gieo họa, chắc chắn không bao lâu sau sẽ nguy hiểm tới tính mạng. May mà phát hiện kịp lúc!". Tay phải Diệp Thiếu Dương cầm lấy người giấy, tay trái theo bản năng lại sờ soạng bên hông, lắc đầu cười khổ, rút ra một tờ giấy Tuyên Thành, dùng máu loãng pha mực vẽ một tờ Địa hỏa phù, dán lên mặt người giấy.
Giấy Tuyên Thành mặc dù không dùng tốt bằng bùa nhưng với pháp lực của hắn, dùng nó để đối phó với một tà linh sơ cấp cũng không sao. Hắn lập tức đọc một lần thần chú.
Một ngọn lửa màu lam "Bùm” một tiếng thiêu cháy người giấy, không quá nửa tiếng, người giấy đã bị đốt thành một đống tro, một ngọn lửa lập lòe như ma trơi màu trắng bạc bay ra ngoài cửa sổ.
"Xong rồi?". Chu Minh lúng túng nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương không trả lời, nhắm mắt lại, năm ngón tay phải liên tục bấm đốt ngón tay, cha con họ Chu nín thở nhìn hắn, không dám làm phiền. Ước chừng một phút sau, Diệp Thiếu Dương đột nhiên trừng mắt, hít sâu một hơi, nói nhanh: "Trong phạm vi năm mươi tám mét hướng đông nam, kẻ dùng người giấy hại thúc đang ở đây!"
Chu Minh ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đối phương cũng là một pháp sư?"
"Chút tài mọn mà thôi, chỉ cần có ngày tháng năm sinh của thúc, pháp sư nào cũng có thể làm được!". Diệp Thiếu Dương nói: "Tôi chỉ tra ra người này nằm trong vòng năm mươi tám mét hướng đông nam, còn lại thúc tự đi thăm dò!".
"Cái này... Thật đúng là khó tra!". Chu Minh ôm đầu suy nghĩ, nói rằng.
"Cha, con có cách!". Chu Tĩnh Như mở máy vi tính trên đầu giường, đăng nhập vào Google Map, lấy vị trí tòa nhà Tinh Thành làm trung tâm, mở chức năng đo đạc trong vòng năm mươi tám mét, quét toàn bộ phạm vi đó tại hướng đông nam.
Chu Minh nhất thời hiểu được ý con gái, tiến đến trước mặt, ánh mắt nhìn theo đầu mũi tên, bất chợt hai mắt phát sáng, đưa tay chỉ một chỗ trên bản đồ: "Công ty Huy Nguyên, nhất định là nó!"
Tay phải ông nắm thành quả đấm, đấm nhẹ xuống giường, oán giận nói: "Chủ của công ty này là Vương Thành, lão có tham dự vài phiên đấu giá với tôi nhưng đều bị tôi đánh bại. Tôi sớm biết lão rất hận tôi, thế nhưng dùng loại thủ đoạn ti tiện này để đối phó với tôi thì thật quá đáng!".
"Tôi tự nhìn thấy…". Chu Minh cắt lời cô, uể oải kể tiếp: "Tối qua tôi đang ngủ thì nửa đêm tỉnh giấc, bởi vì... bị bóng đè, sau khi tỉnh lại, tôi thấy trước giường có một người trắng phau, ngồi chồm hổm dưới đất như chó, không có ngũ quan, không có tóc, thế nhưng tôi cảm giác được nó đang nhìn tôi, tôi gần như rét run, rất kinh khủng."
Trong mắt Chu Minh xẹt qua sự sợ hãi: "Tôi cố gắng xốc lại tinh thần, định bật đèn, có điều lại sợ nó tập kích bất chợt. Hai chúng tôi giằng co một thời gian thì y tá tới kiểm tra phòng, tiến vào bật đèn, vật kia liền biến mất.". Nói xong, ánh mắt ông lấp lánh nhìn Diệp Thiếu Dương: "Diệp tiên sinh, xin hỏi có phải tôi đã gặp thứ dơ bẩn nào hay không? Nếu như cậu có thể giải quyết nó, tôi nhất định sẽ hậu tạ cậu!"
Diệp Thiếu Dương trong lòng vui vẻ, Chu Minh là đại gia, chỉ tùy tiện phất tay thôi cũng có biết bao nhiêu là tiền, hắn lập tức đồng ý. Chu Tĩnh Như đột nhiên trách cứ: "Cha, cha nói gì vậy, Thiếu Dương ca là bạn của con, không phải là người làm ăn với cha, cha nói chuyện tiền nong làm gì!"
Chu Minh vỗ ót một cái: "Ây dà, xem ra cha làm ăn mãi thành thói quen, thật sự xin lỗi, Diệp tiên sinh vốn là cao nhân, không thể nói chuyện tiền bạc, hơn nữa cậu còn là bạn tốt của tiểu Như, vậy thì càng không thể nói tới tiền. Thỉnh Diệp tiên sinh xuất thủ giúp tôi!"
"Đâu có, đâu có.”. Diệp Thiếu Dương vô cùng buồn bực, chắp hai tay sau lưng đi dọc theo góc tường, đột nhiên hắn đứng lại phía trước một mặt tường, ngẩng đầu lên quan sát.
Mặt tường trơn nhẵn, vốn không có gì, thế nhưng Diệp Thiếu Dương dường như nhìn thấy có thứ gì đó bên trong, âm thầm cười, theo bản năng sờ soạng tới đai lưng, rốt cuộc nhớ ra mình đã bỏ ở nhà, buồn bực nhíu mày, cúi đầu nhìn thấy trên bàn trà có một xấp giấy Tuyên Thành (1), bên cạnh bày một giá bút, trên giá bút còn có hai cây bút lông, phía trên xấp giấy Tuyên Thành là một bức tự.
(1) Giấy Tuyên Thành: Một loại giấy trắng cao cấp của thời Đường, bề mặt mịn, nhẵn, chất giấy mềm và dẻo dai, bền lâu, do đó rất đắt, chỉ có những vương tôn quý tộc mới thường dùng.
Diệp Thiếu Dương hai mắt ngời sáng, tính toán trong lòng, sau đó đi tới nhìn thoáng qua, nói: "Đây là Chu Tổng viết?"
"Đúng vậy, lúc tôi vừa mới vào bệnh viện vẫn còn hơi khỏe, buồn chán nên ngồi viết chữ, tôi rất thích viết chữ!". Chu Minh miễn cưỡng cười: "Đừng gọi tôi là Chu Tổng, gọi là Chu thúc thúc đi!"
"Vâng, Chu thúc thúc viết cũng không tệ lắm!". Diệp Thiếu Dương nói: "Chu thúc thúc thích viết chữ, nhất định đã thấy qua rất nhiều loại giấy, nhưng có một loại giấy thúc chắc chắn chưa thấy qua!".
Chu Minh ngẩn ra, chẳng biết hắn nói tới vấn đề này làm gì, liền hỏi: "Loại giấy gì?"
"Giấy sống.".
Diệp Thiếu Dương nói xong nâng chung trà lên, đổ một ít mực vào, sau đó cắt ngón giữa, nhỏ vài giọt máu vào bên trong, khuấy đều, lấy một cây bút lông, chấm chấm, đi tới trước mặt tường viết lên chữ "Sắc", bên trên vẽ một vòng tròn, ném bút lông xuống, nặn một pháp quyết, chụp vào vòng tròn vừa vẽ.
Mặt tường vốn không có gì, Diệp Thiếu Dương vừa hạ tay, đột nhiên phía trên xuất hiện một điểm trắng, nhìn kỹ lại thì đó là một người màu trắng đang vùng vẫy phía trong vòng tròn, không cách nào chạy đi.
"Chớ có giãy!". Diệp Thiếu Dương đọc một lần Câu Hồn Chú, duỗi tay, kéo nó ra bên ngoài, thân thể nó càng lúc càng lớn, biến thành một người trưởng thành, tứ chi đột nhiên xoắn lại, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
"Không biết tự lượng sức mình.". Diệp Thiếu Dương giơ tay phải ra vỗ vào người nó, ngón tay bắt được cần cổ nó, giơ lên cao. Bạch nhân vùng vẫy tay chân loạn xạ trên không, dường như muốn chạy trốn.
Một màn này làm cha con Chu Tĩnh Như sợ hãi, Chu Minh lui về phía chân giường, cả kinh kêu lên: "Chính là nó, đêm qua nó dọa tôi!"
Diệp Thiếu Dương cầm lấy "Bạch nhân", nói rằng: "Yên tâm, nó không thể gây tổn thương cho thúc, thúc thấy nó giống cái gì?"
Chu Minh nghe xong bình tĩnh lại, tỉ mỉ đánh giá tên bạch nhân: Vóc dáng nó rất cao, không có ngũ quan và đầu tóc, cũng không có tay chân, toàn thân trắng xóa, tứ chi vô cùng cứng nhắc, y như mấy cái xúc tu bay múa trên không trung, làm cho người ta cảm thấy hết sức quái dị.
Nếu như không phải đã gặp nó trong giấc mơ, biết nó là vật quái dị, chắc chắn Chu Minh còn tưởng nó là đạo cụ của một nhà ảo thuật.
"Trời ạ, đó là một người giấy!". Chu Tĩnh Như kêu lên.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: "Đó là một lá bùa được ngâm qua Thi Du, khai thông linh trí, có khả năng ẩn thân độn hình, làm loạn nhân tâm, những chuyện Chu Tổng gặp gần đây đều là do nó đầu độc."
"Nó... có nguy hiểm không? Làm sao để đối phó với nó?". Chu Minh vừa nghe thấy hắn nói xong, nhất thời sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Nếu cứ để nó tùy ý gieo họa, chắc chắn không bao lâu sau sẽ nguy hiểm tới tính mạng. May mà phát hiện kịp lúc!". Tay phải Diệp Thiếu Dương cầm lấy người giấy, tay trái theo bản năng lại sờ soạng bên hông, lắc đầu cười khổ, rút ra một tờ giấy Tuyên Thành, dùng máu loãng pha mực vẽ một tờ Địa hỏa phù, dán lên mặt người giấy.
Giấy Tuyên Thành mặc dù không dùng tốt bằng bùa nhưng với pháp lực của hắn, dùng nó để đối phó với một tà linh sơ cấp cũng không sao. Hắn lập tức đọc một lần thần chú.
Một ngọn lửa màu lam "Bùm” một tiếng thiêu cháy người giấy, không quá nửa tiếng, người giấy đã bị đốt thành một đống tro, một ngọn lửa lập lòe như ma trơi màu trắng bạc bay ra ngoài cửa sổ.
"Xong rồi?". Chu Minh lúng túng nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương không trả lời, nhắm mắt lại, năm ngón tay phải liên tục bấm đốt ngón tay, cha con họ Chu nín thở nhìn hắn, không dám làm phiền. Ước chừng một phút sau, Diệp Thiếu Dương đột nhiên trừng mắt, hít sâu một hơi, nói nhanh: "Trong phạm vi năm mươi tám mét hướng đông nam, kẻ dùng người giấy hại thúc đang ở đây!"
Chu Minh ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đối phương cũng là một pháp sư?"
"Chút tài mọn mà thôi, chỉ cần có ngày tháng năm sinh của thúc, pháp sư nào cũng có thể làm được!". Diệp Thiếu Dương nói: "Tôi chỉ tra ra người này nằm trong vòng năm mươi tám mét hướng đông nam, còn lại thúc tự đi thăm dò!".
"Cái này... Thật đúng là khó tra!". Chu Minh ôm đầu suy nghĩ, nói rằng.
"Cha, con có cách!". Chu Tĩnh Như mở máy vi tính trên đầu giường, đăng nhập vào Google Map, lấy vị trí tòa nhà Tinh Thành làm trung tâm, mở chức năng đo đạc trong vòng năm mươi tám mét, quét toàn bộ phạm vi đó tại hướng đông nam.
Chu Minh nhất thời hiểu được ý con gái, tiến đến trước mặt, ánh mắt nhìn theo đầu mũi tên, bất chợt hai mắt phát sáng, đưa tay chỉ một chỗ trên bản đồ: "Công ty Huy Nguyên, nhất định là nó!"
Tay phải ông nắm thành quả đấm, đấm nhẹ xuống giường, oán giận nói: "Chủ của công ty này là Vương Thành, lão có tham dự vài phiên đấu giá với tôi nhưng đều bị tôi đánh bại. Tôi sớm biết lão rất hận tôi, thế nhưng dùng loại thủ đoạn ti tiện này để đối phó với tôi thì thật quá đáng!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.