Chương 413: Phong Ấn Hỗn Độn
Thanh Tử
30/03/2018
"Đây là. . . Pháp Hải thu Bạch Nương Tử bằng thứ đó sao?" Trương Tiểu Nhị nhìn chiếc bình, lẩm bẩm nói.
"Thiên Hóa Bát Tọa Bình, Quỷ Yêu cũng không thể phá được, hóa giải sát khí, dẫn hồn phách, ta có thể tự do điều khiển nó, A di đà Phật, Vô Lượng Thọ Phật!"
Tứ Bảo nhảy dựng lên, bắt lấy Thiên Hóa Bát Tọa Bình, nhẹ nhàng tiến lên phía trước, ở Ngũ Đài Sơn Thiên Hóa Bát Tọa Bình là một loại pháp khí thông linh thượng cấp, chỉ dùng để dẫn hồn, không sát sinh, một khi luyện hóa thành công, quỷ yêu sẽ bị hút vào trong bình, đương nhiên để đối phó với Hồn Độn, tác dụng phù trợ của nó không tầm thường.
---p/s: Đính chính lại nhé quái thú trong truyền thuyết Trung Hoa tên đúng là Hồn Độn không phải Hỗn Độn
Diệp Thiếu Dương cũng kích phát ra nhiều cương khí hơn, dùng sức kéo chùm tia sáng lại gần.
Lần thứ hai Hồn Độn bị bắt đi, bất quá đôi tay cũng không nhàn rỗi, đỉnh hóa thiên bình bát cùng Âm Dương Kính song trọng trói buộc, dùng sức đi bát trên người chùm tia sáng, đồng thời dưới chân không ngừng có Hỗn Độn chi lực dâng lên, điều chỉnh ống kính thúc tiến hành ăn mòn.
Qua Qua cũng tiếp tục giơ Quỷ Kiếm lên, chạy đến như bay, không ngừng dùng kiếm trản liên tục vào khí tức của Hồn Độn, nhưng không có cách nào ngăn được các chùm tia sáng đứt đoạn dần.
Ba người Diệp Thiếu Dương trong lòng đều hoảng sợ không thôi, thứ này, quả thực lợi hại quá sức tưởng tượng.
Sau khi chùm tia sáng thứ tám bị đứt, nửa người trên của Hồn Độn đã được giải phóng, khóe miệng nó cong lên, lộ ra một điệu cười trào phúng rẻ tiền.
"Đến mức này thì. . ."
Lời còn chưa dứt, một cổ bạch hơi, từ dưới chân hắn bắn lên, đánh bay Qua Qua, Tứ Bảo, Diệp Thiếu Dương cùng Thiên Hóa Bát Tọa Bình ra ngoài, chùm tia sáng không ngừng chấn động, trong nháy mắt một cỗ khí lực của Hồn Độn bắn lại, ngẩng đầu hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: "Ngươi biểu diễn, kết thúc sao?"
"Đương nhiên. . . Còn không có." Diệp Thiếu Dương cũng cười cười, phum ra một ngụm máu đầu lưỡi lên trên Âm Dương Kính, huyết quang từ mặt kính bắn ra ngoài, bay đến bổ trợ cho vài tia sáng phong ấn còn lại chưa bị đứt, tạm thời gia tăng sức mạnh phong ấn.
Sau đó hắn phi thân lên trên cao, tay phải kết ấn tác pháp, dùng Thái Ất Phất Trần từ trên cao đánh xuống.
Vô số sợi phất trần tỏa ra như một chiếc dù, trong nháy mắt đã bao vây Hồn Độn lại, tay Diệp Thiếu Dương lại tiếp tục tác pháp, đem trần đuôi ninh thành bánh quai chèo hình dạng, bắt lấy tay bính, dùng sức khẽ động, mượn dùng chùm tia sáng còn sót lại lực lượng, đem Hỗn Độn trong nháy mắt kéo lên, quay đầu lại kêu bon Mã Thừa, "Đẩy Âm Dương Kính lại đây!"
Sau một loạt biến cố vừa xảy ra, hai người Mã Thừa và Trương Tiểu Nhị đã cả kinh đứng như ngây người, mở to đôi mắt nhìn hắn, chân không nhúc nhích.
Vẫn chỉ có Qua Qua nhanh trí, nhanh chóng phi thân tới, dùng chân đá Âm Dương Kính về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương một phen tiếp được, đúng lúc này, một sức mạnh lớn bay đến, theo phất trần, đánh vào cơ thể Diệp Thiếu Thương.
Diệp Thiếu Dương ngã xuống, phun ra một búng máu, nằm bệt xuống đất, buông phất trần ra.
"Càn Khôn Tá Pháp!" Diệp Thiếu Dương dùng hết toàn lực, tránh thoát công kích của Hỗn Độn, đem Âm Dương Kính ấn xuống đầu hắn, kính đụng vào thân thể hắn, lập tức sáng lên một đạo ánh sáng tím, hút hắn vào kính.
Diệp Thiếu Dương nhịn đau, cắt đầu ngón tay, dùng máu vẽ lên kính một đạo Định Hồn Ấn, máu đọng lại trên kính, sau đó. . . Hết thảy bình tĩnh trở lại.
Diệp Thiếu Dương sử dụng pháp lực quá nhiều, lại phun ra một búng máu, nằm ngã trên mặt đất, toàn thân không thể cử động, chỉ có ý thức vẫn như cũ, biết hết thảy đã kết thúc, Âm Dương Kính là một pháp khí phong ấn, chỉ cần là Quỷ Yêu Tà Linh, một khi đi vào lúc sau, tu vi mất hết, căn bản không thể thoát ra được.
Cuối cùng cũng thắng. . .
Diệp Thiếu Dương nằm trên mặt đất, hồi ức chiến đấu trải qua, đặc biệt nghĩ lại, trong lòng nghĩ lại mà sợ: Dùng sức mười năm của Thái Ất Phất Trần, đều đánh không được Hỗn Độn. Gia hỏa này quả thực rất là mạnh!
Nếu lúc nãy chậm vài phút, cho dù là vài giây, Hỗn Độn chắc chắn thoát khỏi sự kìm hãm của Thái Ất Phất Trần, đến lúc đó trận pháp đã phá, chính mình và Tứ Bảo sẽ không thể đỡ nổi, chỉ có thể để Hỗn Độn tàn sát bừa bãi.
Đột nhiên cảm thấy trên người trầm xuống, Diệp Thiếu Dương cố hết sức mở to mắt, nhìn thấy Trương Tiểu Nhị đang nhìn vào ngực mình, hốc mắt đỏ lên, bộ dáng sắp khóc, một tay phủi bụi trên người mình.
"Sư phụ sư phụ, ngươi không thể chết được a, ngươi chết thì ta làm sao bây giờ a. . ."
Diệp Thiếu Dương vốn dĩ không cử động được, bị nàng như vậy lay động, trong cơ thể hơi thở càng thêm hỗn loạn, định ra lệnh lùi lại, miệng lại lợm lên, lại phun ra một búng máu tới, có một ít máu sặc lên khí quản, ho lấy ho để, nửa ngày thở không nổi.
"Mau mau, hô hấp nhân tạo!" Mã Thừa thấy hắn hô hấp khó khăn, vội vàng ra chủ ý.
Trương Tiểu Nhụy chạy đến, không chút suy nghĩ, miệng hít một hơi, đồng thời nửa người trên cũng tự nhiên đè lên người hắn.
Diệp Thiếu Dương bị như vậy, muốn phun máu mũi, kết quả bị Trương Tiểu Nhị phun ra một hơi vào mồm, nàng hàng năm luyện võ, lượng hô hấp kinh người, cư nhiên đem Diệp Thiếu Dương hô hấp trở lại bình thương.
Diệp Thiếu Dương cả người nóng bừng, hai chân dưới giãy giụa nhưng bị nàng đè lên, đôi má bị nàng chụp lấy, thật đáng buồn là tên này không hiểu được ý nghĩ của nàng.
Tứ Bảo cũng bị thương nặng, định dựa vào tường nằm, thấy một màn này, cả người đau nhức, nhìn sang bên cạnh thì thấy Qua Qua cũng đang ở đó, thần bí nói: "Ngươi xem một màn này, giống cái gì?"
Qua Qua như ông cụ non cười hắc hắc, "Giống cường. . ."
Không có hiệu quả phản kháng, Diệp Thiếu Dương chảy nước mắt, nghĩ về số mệnh, để yên cho Trương Tiểu Nhị làm mấy động tác hô hấp nhân tạo, hít sâu một hơi, sau đó hắn đẩy nàng ra, la lên một tiếng: "Cứu mạng a, tránh xa tôi ra!"
Trương Tiểu Nhụy ngơ ngẩn, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, nói: "Nhi nữ giang hồ không câu nệ lễ tiết, người sắp chết, đệ tử đến cứu người, sư phụ không cần ngượng ngùng, đệ tử sẽ cho sư phụ một ngụm khí thôi. . ." Nói xong nàng tiếp tục ghé môi lại.
Diệp Thiếu Dương lăn qua lăn lại, tránh đi đôi môi đỏ như lửa của nàng, gào lên: "Đừng nói lung tung chứ, tôi làm sao chết được, cô mà hôn là tôi chết thật."
"Sư phụ người. . . Thật sự người không làm sao chứ?"
Diệp Thiếu Dương không nghĩ lý nàng, không nghĩ lại nhìn đến nàng, lết đến bên tường, dựa vào trên tường. "Tôi điều tức một lúc, đừng ai quấy rầy tôi!" Nói xong hắn mặc kệ mọi thứ, nhắm mắt lại, bắt đầu điều tức.
Sau khi điều hòa lại kỳ kinh bát mạch, hơi thở đã ổn định, nhưng cả người vẫn thấy mệt mỏi, vốn định tiếp tục điều tiết kinh mạch, nhưng hắn lại sợ mình quá chậm trễ, vì thế đứng lên, nhìn xung quanh, thấy phía xa, Tứ Bảo đang tiến hành điều tức, sắc mặt trắng bệch, khóe môi rỉ một vệt máu, Qua Qua đang mệt mỏi dựa vào bức tường, vuốt ve cái bụng.
Tất cả mọi người đều bị thương, nhưng may mắn là đều còn sống, hơn nữa đã giết chết Hồ Uy, lại còn phong ấn Hồn Độn. Nghĩ đến Hồn Độn, Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi: "Âm Dương Kính đâu?"
Mã Thừa lập tức đem Âm Dương Kính đặt vào lòng bàn tay hắn, Diệp Thiếu Dương xem trên mặt kính thấy Huyết Họa Phong Ấn không bị phá hủy, lúc này mới yên tâm.
Mặt kính trơn bóng, không thấy sự tồn tại của Hồn Độn nữa, ngược lại hắn thấy trong gương thân mình đầy vết thương bê bết máu, nhìn qua thôi cũng thấy thảm rồi, chẳng trách Trương Tiểu Nhị tưởng mình sắp chết đến nơi.
"Thiên Hóa Bát Tọa Bình, Quỷ Yêu cũng không thể phá được, hóa giải sát khí, dẫn hồn phách, ta có thể tự do điều khiển nó, A di đà Phật, Vô Lượng Thọ Phật!"
Tứ Bảo nhảy dựng lên, bắt lấy Thiên Hóa Bát Tọa Bình, nhẹ nhàng tiến lên phía trước, ở Ngũ Đài Sơn Thiên Hóa Bát Tọa Bình là một loại pháp khí thông linh thượng cấp, chỉ dùng để dẫn hồn, không sát sinh, một khi luyện hóa thành công, quỷ yêu sẽ bị hút vào trong bình, đương nhiên để đối phó với Hồn Độn, tác dụng phù trợ của nó không tầm thường.
---p/s: Đính chính lại nhé quái thú trong truyền thuyết Trung Hoa tên đúng là Hồn Độn không phải Hỗn Độn
Diệp Thiếu Dương cũng kích phát ra nhiều cương khí hơn, dùng sức kéo chùm tia sáng lại gần.
Lần thứ hai Hồn Độn bị bắt đi, bất quá đôi tay cũng không nhàn rỗi, đỉnh hóa thiên bình bát cùng Âm Dương Kính song trọng trói buộc, dùng sức đi bát trên người chùm tia sáng, đồng thời dưới chân không ngừng có Hỗn Độn chi lực dâng lên, điều chỉnh ống kính thúc tiến hành ăn mòn.
Qua Qua cũng tiếp tục giơ Quỷ Kiếm lên, chạy đến như bay, không ngừng dùng kiếm trản liên tục vào khí tức của Hồn Độn, nhưng không có cách nào ngăn được các chùm tia sáng đứt đoạn dần.
Ba người Diệp Thiếu Dương trong lòng đều hoảng sợ không thôi, thứ này, quả thực lợi hại quá sức tưởng tượng.
Sau khi chùm tia sáng thứ tám bị đứt, nửa người trên của Hồn Độn đã được giải phóng, khóe miệng nó cong lên, lộ ra một điệu cười trào phúng rẻ tiền.
"Đến mức này thì. . ."
Lời còn chưa dứt, một cổ bạch hơi, từ dưới chân hắn bắn lên, đánh bay Qua Qua, Tứ Bảo, Diệp Thiếu Dương cùng Thiên Hóa Bát Tọa Bình ra ngoài, chùm tia sáng không ngừng chấn động, trong nháy mắt một cỗ khí lực của Hồn Độn bắn lại, ngẩng đầu hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: "Ngươi biểu diễn, kết thúc sao?"
"Đương nhiên. . . Còn không có." Diệp Thiếu Dương cũng cười cười, phum ra một ngụm máu đầu lưỡi lên trên Âm Dương Kính, huyết quang từ mặt kính bắn ra ngoài, bay đến bổ trợ cho vài tia sáng phong ấn còn lại chưa bị đứt, tạm thời gia tăng sức mạnh phong ấn.
Sau đó hắn phi thân lên trên cao, tay phải kết ấn tác pháp, dùng Thái Ất Phất Trần từ trên cao đánh xuống.
Vô số sợi phất trần tỏa ra như một chiếc dù, trong nháy mắt đã bao vây Hồn Độn lại, tay Diệp Thiếu Dương lại tiếp tục tác pháp, đem trần đuôi ninh thành bánh quai chèo hình dạng, bắt lấy tay bính, dùng sức khẽ động, mượn dùng chùm tia sáng còn sót lại lực lượng, đem Hỗn Độn trong nháy mắt kéo lên, quay đầu lại kêu bon Mã Thừa, "Đẩy Âm Dương Kính lại đây!"
Sau một loạt biến cố vừa xảy ra, hai người Mã Thừa và Trương Tiểu Nhị đã cả kinh đứng như ngây người, mở to đôi mắt nhìn hắn, chân không nhúc nhích.
Vẫn chỉ có Qua Qua nhanh trí, nhanh chóng phi thân tới, dùng chân đá Âm Dương Kính về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương một phen tiếp được, đúng lúc này, một sức mạnh lớn bay đến, theo phất trần, đánh vào cơ thể Diệp Thiếu Thương.
Diệp Thiếu Dương ngã xuống, phun ra một búng máu, nằm bệt xuống đất, buông phất trần ra.
"Càn Khôn Tá Pháp!" Diệp Thiếu Dương dùng hết toàn lực, tránh thoát công kích của Hỗn Độn, đem Âm Dương Kính ấn xuống đầu hắn, kính đụng vào thân thể hắn, lập tức sáng lên một đạo ánh sáng tím, hút hắn vào kính.
Diệp Thiếu Dương nhịn đau, cắt đầu ngón tay, dùng máu vẽ lên kính một đạo Định Hồn Ấn, máu đọng lại trên kính, sau đó. . . Hết thảy bình tĩnh trở lại.
Diệp Thiếu Dương sử dụng pháp lực quá nhiều, lại phun ra một búng máu, nằm ngã trên mặt đất, toàn thân không thể cử động, chỉ có ý thức vẫn như cũ, biết hết thảy đã kết thúc, Âm Dương Kính là một pháp khí phong ấn, chỉ cần là Quỷ Yêu Tà Linh, một khi đi vào lúc sau, tu vi mất hết, căn bản không thể thoát ra được.
Cuối cùng cũng thắng. . .
Diệp Thiếu Dương nằm trên mặt đất, hồi ức chiến đấu trải qua, đặc biệt nghĩ lại, trong lòng nghĩ lại mà sợ: Dùng sức mười năm của Thái Ất Phất Trần, đều đánh không được Hỗn Độn. Gia hỏa này quả thực rất là mạnh!
Nếu lúc nãy chậm vài phút, cho dù là vài giây, Hỗn Độn chắc chắn thoát khỏi sự kìm hãm của Thái Ất Phất Trần, đến lúc đó trận pháp đã phá, chính mình và Tứ Bảo sẽ không thể đỡ nổi, chỉ có thể để Hỗn Độn tàn sát bừa bãi.
Đột nhiên cảm thấy trên người trầm xuống, Diệp Thiếu Dương cố hết sức mở to mắt, nhìn thấy Trương Tiểu Nhị đang nhìn vào ngực mình, hốc mắt đỏ lên, bộ dáng sắp khóc, một tay phủi bụi trên người mình.
"Sư phụ sư phụ, ngươi không thể chết được a, ngươi chết thì ta làm sao bây giờ a. . ."
Diệp Thiếu Dương vốn dĩ không cử động được, bị nàng như vậy lay động, trong cơ thể hơi thở càng thêm hỗn loạn, định ra lệnh lùi lại, miệng lại lợm lên, lại phun ra một búng máu tới, có một ít máu sặc lên khí quản, ho lấy ho để, nửa ngày thở không nổi.
"Mau mau, hô hấp nhân tạo!" Mã Thừa thấy hắn hô hấp khó khăn, vội vàng ra chủ ý.
Trương Tiểu Nhụy chạy đến, không chút suy nghĩ, miệng hít một hơi, đồng thời nửa người trên cũng tự nhiên đè lên người hắn.
Diệp Thiếu Dương bị như vậy, muốn phun máu mũi, kết quả bị Trương Tiểu Nhị phun ra một hơi vào mồm, nàng hàng năm luyện võ, lượng hô hấp kinh người, cư nhiên đem Diệp Thiếu Dương hô hấp trở lại bình thương.
Diệp Thiếu Dương cả người nóng bừng, hai chân dưới giãy giụa nhưng bị nàng đè lên, đôi má bị nàng chụp lấy, thật đáng buồn là tên này không hiểu được ý nghĩ của nàng.
Tứ Bảo cũng bị thương nặng, định dựa vào tường nằm, thấy một màn này, cả người đau nhức, nhìn sang bên cạnh thì thấy Qua Qua cũng đang ở đó, thần bí nói: "Ngươi xem một màn này, giống cái gì?"
Qua Qua như ông cụ non cười hắc hắc, "Giống cường. . ."
Không có hiệu quả phản kháng, Diệp Thiếu Dương chảy nước mắt, nghĩ về số mệnh, để yên cho Trương Tiểu Nhị làm mấy động tác hô hấp nhân tạo, hít sâu một hơi, sau đó hắn đẩy nàng ra, la lên một tiếng: "Cứu mạng a, tránh xa tôi ra!"
Trương Tiểu Nhụy ngơ ngẩn, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, nói: "Nhi nữ giang hồ không câu nệ lễ tiết, người sắp chết, đệ tử đến cứu người, sư phụ không cần ngượng ngùng, đệ tử sẽ cho sư phụ một ngụm khí thôi. . ." Nói xong nàng tiếp tục ghé môi lại.
Diệp Thiếu Dương lăn qua lăn lại, tránh đi đôi môi đỏ như lửa của nàng, gào lên: "Đừng nói lung tung chứ, tôi làm sao chết được, cô mà hôn là tôi chết thật."
"Sư phụ người. . . Thật sự người không làm sao chứ?"
Diệp Thiếu Dương không nghĩ lý nàng, không nghĩ lại nhìn đến nàng, lết đến bên tường, dựa vào trên tường. "Tôi điều tức một lúc, đừng ai quấy rầy tôi!" Nói xong hắn mặc kệ mọi thứ, nhắm mắt lại, bắt đầu điều tức.
Sau khi điều hòa lại kỳ kinh bát mạch, hơi thở đã ổn định, nhưng cả người vẫn thấy mệt mỏi, vốn định tiếp tục điều tiết kinh mạch, nhưng hắn lại sợ mình quá chậm trễ, vì thế đứng lên, nhìn xung quanh, thấy phía xa, Tứ Bảo đang tiến hành điều tức, sắc mặt trắng bệch, khóe môi rỉ một vệt máu, Qua Qua đang mệt mỏi dựa vào bức tường, vuốt ve cái bụng.
Tất cả mọi người đều bị thương, nhưng may mắn là đều còn sống, hơn nữa đã giết chết Hồ Uy, lại còn phong ấn Hồn Độn. Nghĩ đến Hồn Độn, Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi: "Âm Dương Kính đâu?"
Mã Thừa lập tức đem Âm Dương Kính đặt vào lòng bàn tay hắn, Diệp Thiếu Dương xem trên mặt kính thấy Huyết Họa Phong Ấn không bị phá hủy, lúc này mới yên tâm.
Mặt kính trơn bóng, không thấy sự tồn tại của Hồn Độn nữa, ngược lại hắn thấy trong gương thân mình đầy vết thương bê bết máu, nhìn qua thôi cũng thấy thảm rồi, chẳng trách Trương Tiểu Nhị tưởng mình sắp chết đến nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.