Chương 335: phù mộc nhân
Thanh Tử
12/03/2018
Trang Vũ Nịnh cười thật đáng yêu, nói "Không liên quan, em tin anh mà, mọi chuyện phải nhờ anh rồi.
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, lời này nghe xong cảm giác phiêu cả đời?
Cơm nước xong, Trang Vũ Ninh đề nghị đi phố dành cho người đi bộ, Diệp Thiếu Dương cũng không có ý kiến gì, vì thế cùng đi, nào biết nàng có dự tính cả, không hề đi cửa hàng đồ nữ nào, ngược lại kéo hắn vào mấy cửa hàng đồ nam, chính là giúp Diệp Thiếu Dương cải thiện phong cách ăn mặc của hắn.
"Giờ em sẽ giúp anh đi mua giầy da." Trang Vũ Nịnh giưc chặt tay hắn, vừa định vào cửa hàng, đột nhiên phía sau lóe lên một cái, tách một tiếng, hai người cùng quay đầu lại, thấy một tên tay cầm một chiếc máy ảnh chụp lia lịa, đang chạy về hướng đầu phố.
Diệp Thiếu Dương phản ứng đầu tiên là ăn trộm, kết quả Trang Vũ Nịnh kêu lên "Là đội săn ảnh sao, chúng chụp lén ảnh chúng ta!"
Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền hiểu ra, đáng chết! Hai lời chưa nói, hắn cất bước đuổi theo. Trang Vũ Ninh cũng chạy theo phía sau.
Tiểu tử kia đại khái không phải là bị đuổi như vậy lần đầu, hai chân hắn thoăn thoắt, chạy như bay, chạy ra phố dành riêng cho người đi bộ, đối diện và một ngôi nhà có tầng trệt nhỏ, tiểu tử một mạch phi vào.
"Thiếu Dương Ca, đừng đuổi theo, thôi bỏ đi." Trang Vũ Ninh xem ra không có hi vọng, thở hổn hển nói.
"Không được, hắn có ảnh chụp, trở về tất bịa đặt!" Diệp Thiếu Dương dưới chân không ngừng, chạy như bay tiến ngõ nhỏ, Trang Vũ Nịnh cũng chỉ đành cố chạy chậm theo hắni.
Diệp Thiếu Dương một tay xách hai cái túi quần áo, ánh mắt tỏa ra nhìn phí trước, bám riết không tha, một hơi đuổi theo tám ngõ khác nhau, tiểu tử phía trước tốc độ cũng chậm dần, khoảng cách hai người càng ngày càng co dần. Diệp Thiếu Dương hướng bóng dáng hắn hô to "Nhãi ranh kia đừng chạy, đứng lại đó!"
Tiểu tử quay đầu lại nhìn hắn một cái, thở hồng hộc, kêu khóc nức nở nói "Đại ca huynh có thể chạy theo, em chỉ vì miếng cơm manh áo, đừng đuổi nữa được không?"
Bị mình đuổi theo tám ngõ rẽ, vẫn chạy được như thế, Diệp Thiếu Dương cũng chưa thấy người như thế này bao giờ, trong lòng tràn đầy bội phục, nói "Này, ngươi đừng chạy, ngươi đưa ảnh chụp cho ta xóa, anh sẽ không làm khó ngươi."
Tiểu tử vẫn không đáp, tiếp tục chạy về phía trước.
"Ặc, còn ngang ngạnh, đại ca phỉa ra tay với người rồi!" Diệp Thiếu Dương bị kích phát rồi ý chí chiến đấu, cũng không cần Mao Sơn Lăng Không Bộ, tiếp tục lao đến.
Trang Vũ Nịnh chỉ đuổi theo được hai ngõ nhỏ, liền đứng bất động, cô dừng lại thở hổn hển, đợi một hồi, không thấy Diệp Thiếu Dương trở về, lấy di động ra, muốn gọi cho hắn, đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh kì quái "Kẽo kẹt, kẽo kẹt", quay đầu, cô thấy từ xa có một bóng người, phía xa xa dần dần lại gần phía mình.
Chân nàng mềm mại và rất nhỏ, thân thể uốn éo uốn éo, đi mỗi bước, thân thể phát ra âm thanh kẽo kẹt, giống như máy móc, đỉnh đầu lại trọc, nhưng mặt lại là nữ nhân, đôi mắt thì như cá chết, không ngừng chảy ra dòng dịch thể màu xanh biếc.
Sau vài giây, nàng đi chậm một chút, phun ra một dòng máu từ trong miệng, liếm sạch sẽ dịch thể màu xanh trên mặt, phát ra âm thanh ghê tởm như ăn canh.
Quỷ! Nữ quỷ!
Trang Vũ Nịnh phát âm, hai chân nhũn ra, thối lui về phía sau vài bước, bỗng nhiên nghĩ đến điện thoại đang cầm trong tay, vội vàng nắm chặt, dùng đôi tay run rẩy bấm từng số điện thoại của Diệp Thiếu Dương.
Di động vừa bấm xong, ánh mắt Trang Vũ Nịnh vội rời khỏi màn hình, tìm kiếm nữ quỷ, tuy nhiên không thấy nàng đâu, vừa nhấc đầu, nữ quỷ từ phía trên đầu treo ngược xuống, một khuôn mặt nữ quỷ như lao đến sát mặt Trang Vũ Ninh.
Trang Vũ Nịnh hét lên một tiếng, té ngã trên mặt đất, đôi tay quờ quạng, thối lui về phía sau.
Nữ quỷ rơi trên mặt đất, bò lổm ngổm qua lại, bắt lấy hai chân nàng, hai chân nàng lập tức nhũn ra, mất đi ý thức, thân thể cứng ngắc nữ quỷ mềm ra, giống như một con rắn, theo bò lên thân thể Trang Vũ ninh, bò đến nơi nào, cô thấy nơi đó không còn cảm giác.
Nữ quỷ bò đến lên cổ nàng, hé miệng, phun ra máu tươi từ lưỡi, tiến đến gần sát miệng nàng, Trang Vũ Nịnh chỉ còn cái đầu là còn ý thức, tuyệt vọng chờ đợi, sau đó lại không xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu vừa thấy, một bàn tay từ phía sau duỗi đầu mình ra khỏi nữ quỷ, ngón tay khác đang điểm trên ót của nữ quỷ.
Trang Vũ Nịnh vội vàng quay đầu, thấy Diệp Thiếu Dương đang đứng phía sau mình, khóe môi hắn đang nở một nụ cười lạnh lùng.
"Tiểu Mộc Nhân Phù!"
Diệp Thiếu Dương nâng ngón tay khác lên, móng tay ngòn út bắn ra chu sa, bay nhanh lên vẽ lên trên mặt trước của nữ quỷ một chữ bằng chu sa, niệm một lần chú ngữ, chữ chu sa sáng lên, hóa thành một lưỡi dao sắc bén, chén thân nữ quỷ thành hai nửa, sau khi rơi xuống đất, nát thành năm đến bảy mảnh.
"Không sao rôi! ." Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bả vai Trang Vũ Ninh, an ủi nói.
Trang Vũ Ninh bình thường trở lại, định nhào vào lòng hắn vì quá xúc động, cuối cùng là nàng vẫn nhịn, hỏi "Sao anh lại đến được nhanh như thế?"
"Ta yêu cầu tiểu tử kia xóa ảnh đi, sau đó lại trở về, cảm thấy ở đây có quỷ khí phát ra, thấy chuyện có vẻ không hay, liền chạy nhanh một tí, may là còn đuổi kịp." Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi nói.
Trang Vũ Ninh cúi đầu nhìn xuống mặt đất, tự nhiên thấy một đống vụn gỗ, nàng ngơ ngẩn, "Đây là quỷ sao?"
"Tất nhiên là không phải, nếu là Quỷ, Yêu, Tà linh, anh cho em bù hộ mệnh có thể chống lại. Đây là Phù Mộc Nhân, là một vật thuật mà pháp sư chế tạo ra còn có thể hiểu là một con rối, nhìn khủng bố, vận hành chậm chạp, ưu điểm duy nhất là tránh sự sát thương của phù chú."
Nói xong, Diệp Thiếu Dương đi đến đóng vụn gỗ, tìm kiếm một hồi, tìm thấy một đống lá bù màu vàng, cầm lên xem, mặt trên viết tên và ngày sinh của Trang Vũ Ninh.
Trang Vũ Ninh đi lên nhìn thoáng qua, liền ngây dại, vội hỏi "Thế là có chuyện gì?"
"Phù Mộc Nhân này, căn cứ ngày sinh và tên người bị hại mà mò tới," Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, nói "Đây là một âm mưu, đối phương biết trên người em có phù chú hộ thân, cho nên mới dùng cách này hại em, tuy nhiên, theo anh thấy, cái đội săn ảnh sao kia có thể làm, đáng tiếc đã thả hắn đi."
Quay đầu vừa thấy, Trang Vũ Nịnh tay cầm lá bùa, nhíu mày không nói, vội hỏi nàng "Sao thế, em nhận ra chữ đó do ai viết sao?"
"Đây là. . . chữ của Kiều Lệ Na!"
Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, "Em có thể xác định?"
"Chính xác, chúng ta hay kí tên cho nhau, cho nên còn viết tên đối phương nữa, chữ khác thì em không nhớ, nhưng chữ nàng viết có chữ ' vũ ', chính là nét như này, rất có nét, em nhớ rất rõ ràng, tuyệt đối là nàng! Tại sao nàng lại có pháp thuật?"
"Nàng đương nhiên sẽ không biết pháp thuật, tên do nàng viết, nhưng pháp lực phát ra, lại ở sau lưng là bùa, Trang Vũ Ninh cảm thấy lẫn lộn khó hiểu, nhưng trong măt Diệp Thiếu Dương, những điều này rất có ý nghĩa.
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, lời này nghe xong cảm giác phiêu cả đời?
Cơm nước xong, Trang Vũ Ninh đề nghị đi phố dành cho người đi bộ, Diệp Thiếu Dương cũng không có ý kiến gì, vì thế cùng đi, nào biết nàng có dự tính cả, không hề đi cửa hàng đồ nữ nào, ngược lại kéo hắn vào mấy cửa hàng đồ nam, chính là giúp Diệp Thiếu Dương cải thiện phong cách ăn mặc của hắn.
"Giờ em sẽ giúp anh đi mua giầy da." Trang Vũ Nịnh giưc chặt tay hắn, vừa định vào cửa hàng, đột nhiên phía sau lóe lên một cái, tách một tiếng, hai người cùng quay đầu lại, thấy một tên tay cầm một chiếc máy ảnh chụp lia lịa, đang chạy về hướng đầu phố.
Diệp Thiếu Dương phản ứng đầu tiên là ăn trộm, kết quả Trang Vũ Nịnh kêu lên "Là đội săn ảnh sao, chúng chụp lén ảnh chúng ta!"
Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền hiểu ra, đáng chết! Hai lời chưa nói, hắn cất bước đuổi theo. Trang Vũ Ninh cũng chạy theo phía sau.
Tiểu tử kia đại khái không phải là bị đuổi như vậy lần đầu, hai chân hắn thoăn thoắt, chạy như bay, chạy ra phố dành riêng cho người đi bộ, đối diện và một ngôi nhà có tầng trệt nhỏ, tiểu tử một mạch phi vào.
"Thiếu Dương Ca, đừng đuổi theo, thôi bỏ đi." Trang Vũ Ninh xem ra không có hi vọng, thở hổn hển nói.
"Không được, hắn có ảnh chụp, trở về tất bịa đặt!" Diệp Thiếu Dương dưới chân không ngừng, chạy như bay tiến ngõ nhỏ, Trang Vũ Nịnh cũng chỉ đành cố chạy chậm theo hắni.
Diệp Thiếu Dương một tay xách hai cái túi quần áo, ánh mắt tỏa ra nhìn phí trước, bám riết không tha, một hơi đuổi theo tám ngõ khác nhau, tiểu tử phía trước tốc độ cũng chậm dần, khoảng cách hai người càng ngày càng co dần. Diệp Thiếu Dương hướng bóng dáng hắn hô to "Nhãi ranh kia đừng chạy, đứng lại đó!"
Tiểu tử quay đầu lại nhìn hắn một cái, thở hồng hộc, kêu khóc nức nở nói "Đại ca huynh có thể chạy theo, em chỉ vì miếng cơm manh áo, đừng đuổi nữa được không?"
Bị mình đuổi theo tám ngõ rẽ, vẫn chạy được như thế, Diệp Thiếu Dương cũng chưa thấy người như thế này bao giờ, trong lòng tràn đầy bội phục, nói "Này, ngươi đừng chạy, ngươi đưa ảnh chụp cho ta xóa, anh sẽ không làm khó ngươi."
Tiểu tử vẫn không đáp, tiếp tục chạy về phía trước.
"Ặc, còn ngang ngạnh, đại ca phỉa ra tay với người rồi!" Diệp Thiếu Dương bị kích phát rồi ý chí chiến đấu, cũng không cần Mao Sơn Lăng Không Bộ, tiếp tục lao đến.
Trang Vũ Nịnh chỉ đuổi theo được hai ngõ nhỏ, liền đứng bất động, cô dừng lại thở hổn hển, đợi một hồi, không thấy Diệp Thiếu Dương trở về, lấy di động ra, muốn gọi cho hắn, đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh kì quái "Kẽo kẹt, kẽo kẹt", quay đầu, cô thấy từ xa có một bóng người, phía xa xa dần dần lại gần phía mình.
Chân nàng mềm mại và rất nhỏ, thân thể uốn éo uốn éo, đi mỗi bước, thân thể phát ra âm thanh kẽo kẹt, giống như máy móc, đỉnh đầu lại trọc, nhưng mặt lại là nữ nhân, đôi mắt thì như cá chết, không ngừng chảy ra dòng dịch thể màu xanh biếc.
Sau vài giây, nàng đi chậm một chút, phun ra một dòng máu từ trong miệng, liếm sạch sẽ dịch thể màu xanh trên mặt, phát ra âm thanh ghê tởm như ăn canh.
Quỷ! Nữ quỷ!
Trang Vũ Nịnh phát âm, hai chân nhũn ra, thối lui về phía sau vài bước, bỗng nhiên nghĩ đến điện thoại đang cầm trong tay, vội vàng nắm chặt, dùng đôi tay run rẩy bấm từng số điện thoại của Diệp Thiếu Dương.
Di động vừa bấm xong, ánh mắt Trang Vũ Nịnh vội rời khỏi màn hình, tìm kiếm nữ quỷ, tuy nhiên không thấy nàng đâu, vừa nhấc đầu, nữ quỷ từ phía trên đầu treo ngược xuống, một khuôn mặt nữ quỷ như lao đến sát mặt Trang Vũ Ninh.
Trang Vũ Nịnh hét lên một tiếng, té ngã trên mặt đất, đôi tay quờ quạng, thối lui về phía sau.
Nữ quỷ rơi trên mặt đất, bò lổm ngổm qua lại, bắt lấy hai chân nàng, hai chân nàng lập tức nhũn ra, mất đi ý thức, thân thể cứng ngắc nữ quỷ mềm ra, giống như một con rắn, theo bò lên thân thể Trang Vũ ninh, bò đến nơi nào, cô thấy nơi đó không còn cảm giác.
Nữ quỷ bò đến lên cổ nàng, hé miệng, phun ra máu tươi từ lưỡi, tiến đến gần sát miệng nàng, Trang Vũ Nịnh chỉ còn cái đầu là còn ý thức, tuyệt vọng chờ đợi, sau đó lại không xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu vừa thấy, một bàn tay từ phía sau duỗi đầu mình ra khỏi nữ quỷ, ngón tay khác đang điểm trên ót của nữ quỷ.
Trang Vũ Nịnh vội vàng quay đầu, thấy Diệp Thiếu Dương đang đứng phía sau mình, khóe môi hắn đang nở một nụ cười lạnh lùng.
"Tiểu Mộc Nhân Phù!"
Diệp Thiếu Dương nâng ngón tay khác lên, móng tay ngòn út bắn ra chu sa, bay nhanh lên vẽ lên trên mặt trước của nữ quỷ một chữ bằng chu sa, niệm một lần chú ngữ, chữ chu sa sáng lên, hóa thành một lưỡi dao sắc bén, chén thân nữ quỷ thành hai nửa, sau khi rơi xuống đất, nát thành năm đến bảy mảnh.
"Không sao rôi! ." Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bả vai Trang Vũ Ninh, an ủi nói.
Trang Vũ Ninh bình thường trở lại, định nhào vào lòng hắn vì quá xúc động, cuối cùng là nàng vẫn nhịn, hỏi "Sao anh lại đến được nhanh như thế?"
"Ta yêu cầu tiểu tử kia xóa ảnh đi, sau đó lại trở về, cảm thấy ở đây có quỷ khí phát ra, thấy chuyện có vẻ không hay, liền chạy nhanh một tí, may là còn đuổi kịp." Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi nói.
Trang Vũ Ninh cúi đầu nhìn xuống mặt đất, tự nhiên thấy một đống vụn gỗ, nàng ngơ ngẩn, "Đây là quỷ sao?"
"Tất nhiên là không phải, nếu là Quỷ, Yêu, Tà linh, anh cho em bù hộ mệnh có thể chống lại. Đây là Phù Mộc Nhân, là một vật thuật mà pháp sư chế tạo ra còn có thể hiểu là một con rối, nhìn khủng bố, vận hành chậm chạp, ưu điểm duy nhất là tránh sự sát thương của phù chú."
Nói xong, Diệp Thiếu Dương đi đến đóng vụn gỗ, tìm kiếm một hồi, tìm thấy một đống lá bù màu vàng, cầm lên xem, mặt trên viết tên và ngày sinh của Trang Vũ Ninh.
Trang Vũ Ninh đi lên nhìn thoáng qua, liền ngây dại, vội hỏi "Thế là có chuyện gì?"
"Phù Mộc Nhân này, căn cứ ngày sinh và tên người bị hại mà mò tới," Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, nói "Đây là một âm mưu, đối phương biết trên người em có phù chú hộ thân, cho nên mới dùng cách này hại em, tuy nhiên, theo anh thấy, cái đội săn ảnh sao kia có thể làm, đáng tiếc đã thả hắn đi."
Quay đầu vừa thấy, Trang Vũ Nịnh tay cầm lá bùa, nhíu mày không nói, vội hỏi nàng "Sao thế, em nhận ra chữ đó do ai viết sao?"
"Đây là. . . chữ của Kiều Lệ Na!"
Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, "Em có thể xác định?"
"Chính xác, chúng ta hay kí tên cho nhau, cho nên còn viết tên đối phương nữa, chữ khác thì em không nhớ, nhưng chữ nàng viết có chữ ' vũ ', chính là nét như này, rất có nét, em nhớ rất rõ ràng, tuyệt đối là nàng! Tại sao nàng lại có pháp thuật?"
"Nàng đương nhiên sẽ không biết pháp thuật, tên do nàng viết, nhưng pháp lực phát ra, lại ở sau lưng là bùa, Trang Vũ Ninh cảm thấy lẫn lộn khó hiểu, nhưng trong măt Diệp Thiếu Dương, những điều này rất có ý nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.