Chương 434: Quái Miêu
Thanh Tử
30/03/2018
Trong phòng Những con mèo quái dị đồng thời hướng
về phía Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt bọn chúng Diệp Thiếu Dương cảm
nhận được một sự oán hận, lão thái bà cũng quay đầu nhìn qua, trong
miệng phát ra một thanh âm phẫn nộ, gầm rú, sau đó tất cả những con mèo
đó đồng loạt lao tới. Mặc kệ này đó là mèo hay là cái gì, nhưng một lúc
bị đồng thời mấy chục mục tiêu công kích, thật sự là một việc rất đáng
sợ, Diệp Thiếu Dương hơi giật mình, nhanh chóng rút ra Thái Ất Phất
Trần, lăng không lùi lại, nhắm mấy con mèo đang lao đến trước mặt quét
ngang, tiếp theo nhảy xuống tường vây, lôi theo Tiểu Mã, hướng phía
ngoài chạy như điên.
Lại là một tiếng gầm rú, từ trong nha truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, những con mèo đó không đuổi theo nữa, mà chúng dừng lại dưới bờ tường, dùng ánh mắt oán độc nhìn Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương lôi Tiểu Mã đi được một đoạn rồi dừng lại xem, những con mèo đó lần lượt lại nhảy quay lại trong nhà .
"Thật là đồng đội ngu như heo cái!" Diệp Thiếu Dương buông Tiểu Mã ra, mắng một tiếng.
Tiểu Mã ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói:" lão thái bà kia, là quỷ sao?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu.
"Là yêu?"
"Đừng đoán mò, ta căn bản là cũng không biết." Diệp Thiếu Dương cau mày, nhìn trái phải, nói,
"thôn trang này thực quá kì lạ, từ khi vào đây ta như thể bị cái gì đó chi phối, cảm nhận của ta không giống như bình thường, hoàn toàn không cảm giác được một chút Quỷ Yêu chi khí nào cả, lúc nãy lão quỷ đó ẩn nấp ngay trước mặt ta, mà ta không hề cảm nhận được. Thật là kì lạ."
sau đó đem chuyện mình gặp lão quỷ kia kể lại một lần. "thôn trang này thực không tầm thường, có lệ quỷ, hơn nữa còn không chỉ có một con."
Tiểu Mã có điểm ngây ngốc nhìn hắn, nói: "nữ quỷ mặc áo hồng kia liệu có liên quan gì đến lão thái bào kia hay không?"
"Ta không biết, không phải ta đã nói rồi sao,hiện tạ ta không thể cảm nhận được khí tức của Quỷ, Yêu. nên hoàn toàn không biết họ là người hay là quỷ." Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói, "Bất quá ta tin, lão thái bà đó hẳn không phải là người, những con mèođó cũng không giống mèo bình thuờng."
Tiểu Mã nghĩ nghĩ, rồi nói: "Bằng không ngươi dùng Mao Sơn diệt linh đinh gì đó, đập lên đầu lão bà kia, nếu là quỷ thì sẽ chết liền, nếu là người thì sẽ không có việc gì"
"Nếu là người, thì ta sẽ thành tội phạm giết người đó," Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, "lão bà kia nếu thân thể thực sự là người thì đập nhẹ một cái vào đầu đã chết rồi"
"Ách. . . vậy làm sao bây giờ?"
"Gấp cái gì, trở về trước hỏi thăm tình hình của lão bà này một chút, sau đó tính tiếp." Diệp Thiếu Dương nói thực tùy ý, hướng giữa sườn núi thôn mới đi đến, trong đầu vẫn luôn hiện lên những đôi mắt của mấy con giun, nghĩ đến ánh ma tuyệt vọng của chúng nó, nội tâm khẽ động, những con giun đó,thực ra là thứ gì?
Những con giun đó bộ dáng quái dị, khẳng định lai lịch cũng không bình thường, nghĩ đến đây Diệp Thiếu Dương kẽ giật mình, nơi đây đang hạn hán, đất khô nứt nẻ, lão thái bà đó đào đâu ra nhiều giun như vậy?
Còn có, mèo vì sao lại ăn giun?
Diệp Thiếu Dương thầm hạ quyết tâm, nhất định phải điều tra rõ ràng.
Trở lại nhà Diệp Quân, thì thấy vợ chồng Diệp Quân đang cùng nhau nấu cơm.
Diệp Thiếu Dương dặn dò bọn mình sẽ ở lại thôn một thời gian, không cần chuẩn bị nhiều đồ ăn, Sau đó cùng Tiểu Mã trở lại phòng .
Tiểu Mã nhìn lên trên một lúc, đột nhiên ngồi dậy, nói: "Đúng rồi Tiểu Diệp, Qua Qua đâu, hai ngày nay sao không thấy nó xuất hiện?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Ngươi tìm nó làm gì."
"Ta vừa nghĩ đến, nó là quỷ a, làm rất nhiều chuyện so với chúng ta tiện nhiều, có thể cho hắn đi điều tra thôn này, nói không chừng sẽ có phát hiện."
Diệp Thiếu Dương nhún vai, "nó nếu ở đây, ta đã sớm bảo nó đi làm rồi, nó đi rồi, không có đi theo ta."
"Đi rồi?" Tiểu Mã ngẩn ra, "Đi đâu?"
Diệp Thiếu Dương đơn giản nói dưa dưa cáo từ một chuyến: nó tự mình khởi hành đi đến Dự Châu trước, nói là muốn tới Quỷ Vực làm một việc, rất nhanh liền sẽ trở về.
Vốn dĩ Diệp Thiếu Dương cũng lo lắng đến an toàn của nó, nhưng là nó tỏ vẻ thái âm trong thời gian tới sẽ không phái người tìm nó, tuy rằng nó không nói vì cái gì, nhưng thấy nó nói khẳng định như vậy, cũng chỉ đành cho nó đi.
Trước khi đi Qua Qua học tập Quả Cam, cũng đem tinh hồn của mình giao cho Diệp Thiếu Dương, chính thức nhận chủ, ở lòng bàn tay Diệp Thiếu Dương còn lưu lại một đạo hồn ấn, nếu hồn ấn bất động, thì chứng tỏ nó vẫn được an toàn, Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy yên tâm.
Đang nói chuyện,bỗng nhiên bên ngoài có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương mở cửa thì thấy là Diệp Tiểu Soái.
Vừa bước vào, tiểu tử choai choai này thần thần bí bí nhìn Diệp Thiếu Dương nói: "Nhị ca, ta biết, các huynh mới vừa đi vào thôn cũ, còn thấy huynh đánh mấy con mèo kia chạy quay về."
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, liền hỏi: "làm sao đệ biết được?"
"Ta vừa rồi cùng mấy đứa bạn học đi lão thôn bắt chuồn chuồn, liền ở thấy các huynh cách không xa,nên thấy rất rõ." Diệp tiểu soái đem ánh mắt bái phục nhìn Diệp Thiếu Dương, hỏi, "Nhị ca, huynh có phải là biết pháp thuật không?"
Diệp Thiếu Dương nhớ tới hắn chắc là nhìn thấy mình dùng Thái Ất Phất Trần đánh mấy con mèo đó, không thừa nhận cũng không được, vì thế gật gật đầu, tỏ vẻ mình biết một chút.
Diệp tiểu soái hưng phấn nói: "Ta biết ngay mà. Những con mèo đó rất lợi hại, Trưởng thôn cũng đã từng bọ bọn chúng đả thương, chỉ cần bước chân vào sân lão thái bà đó liền sai bọn chúng ra tấn công, toàn thôn không ai dám tới, mà bọn chúng cư nhiên lại không thể đả thương huynh, lợi hại a!"
Diệp Thiếu Dương bắt lấy cơ hội này, hỏi: "lão thái bà kia là ai, tại sao lại ở trong thôn cũ, hãy đem tất cả những gì đệ biết kể cho ta đi."
Diệp tiểu soái tầm mười ba bốn tuổi, đã có thể tương đối miêu tả sự việc tương đối rõ ràng, Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng đã rõ:
lão thái bà này họ Lý, thiếu phụ ở Diệp gia thôn, chồng và con trai đều đã chết trong trận đại hồng thủy năm đó, chỉ còn lại có một con gái nuôi, hiện tại đang sống ở thôn mới.
Lý lão thái vốn dĩ là sống cùng con gái nuôi, sau lại nhớ đến tình vợ chồng cho nên dọn đến nhà cũ ở, sau đó lại không ra khỏi cửa, cũng không biết từ khi nào bắt đầu, nuôi rất nhiều mèo, một khi có người tiến đến sân, bà ra liền ra lệnh những con mèo đó đả thương người, người trong thôn đều đồn rằng bà ta là bị meo tinh bám vào người, bởi vì thôn cũ không ai ở cho nên căn bản không ai quản bà ta.
Nghe xong diệp tiểu soái kr, Diệp Thiếu Dương khó hiểu hỏi: "Nếu là ngày thường thì không nói làm gì, hiện tại khô hạn, bà ta lấy nước từ đâu ra để nuôi mèo? Bà ta cũng làm ths nào sống qua ngày?"
Diệp tiểu soái nói: "bà ta dựa hoàn toàn vào con gái nuôi, hai vợ chồng cô ấy ở tại thônm thôn mới, mỗi ngày đều mang cơ,nước đến cho lão thái bà đó, những con mèo đó cũng tuyệt nhiên không cắn bọn họ."
Diệp Thiếu Dương hỏi thêm thì diệp tiểu soái cái gì cũng không biết.
Diệp Thiếu Dương quyết định chính mình sẽ đi điều tra.
"Nhị ca, kia lão thái bà không dễ chọc đâu, hay là chúng ta đi xem cương thi thế nào đi?"
"Cương thi?" Diệp Thiếu Dương sửng sốt.
"Chính là lão Lưu biến thành đó, bị nhốt ở phia dưới hầm, ta cũng cùng mấy đứa bạn học từng xem đi xem trộm, nhưng không thấy gì."
Diệp Thiếu Dương nhéo nhéo da mặt hắn một chút, nói: "Cơm nước xong đưa ta đi, cho đệ tiền mua đường ăn."
Diệp tiểu soái "Thiết" một tiếng, "Ta không phải tiểu hài tử, ăn đường làm gì nữa, hay là mua cho ta cái máy chơi điện tự đi ."
Lại là một tiếng gầm rú, từ trong nha truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, những con mèo đó không đuổi theo nữa, mà chúng dừng lại dưới bờ tường, dùng ánh mắt oán độc nhìn Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương lôi Tiểu Mã đi được một đoạn rồi dừng lại xem, những con mèo đó lần lượt lại nhảy quay lại trong nhà .
"Thật là đồng đội ngu như heo cái!" Diệp Thiếu Dương buông Tiểu Mã ra, mắng một tiếng.
Tiểu Mã ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói:" lão thái bà kia, là quỷ sao?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu.
"Là yêu?"
"Đừng đoán mò, ta căn bản là cũng không biết." Diệp Thiếu Dương cau mày, nhìn trái phải, nói,
"thôn trang này thực quá kì lạ, từ khi vào đây ta như thể bị cái gì đó chi phối, cảm nhận của ta không giống như bình thường, hoàn toàn không cảm giác được một chút Quỷ Yêu chi khí nào cả, lúc nãy lão quỷ đó ẩn nấp ngay trước mặt ta, mà ta không hề cảm nhận được. Thật là kì lạ."
sau đó đem chuyện mình gặp lão quỷ kia kể lại một lần. "thôn trang này thực không tầm thường, có lệ quỷ, hơn nữa còn không chỉ có một con."
Tiểu Mã có điểm ngây ngốc nhìn hắn, nói: "nữ quỷ mặc áo hồng kia liệu có liên quan gì đến lão thái bào kia hay không?"
"Ta không biết, không phải ta đã nói rồi sao,hiện tạ ta không thể cảm nhận được khí tức của Quỷ, Yêu. nên hoàn toàn không biết họ là người hay là quỷ." Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói, "Bất quá ta tin, lão thái bà đó hẳn không phải là người, những con mèođó cũng không giống mèo bình thuờng."
Tiểu Mã nghĩ nghĩ, rồi nói: "Bằng không ngươi dùng Mao Sơn diệt linh đinh gì đó, đập lên đầu lão bà kia, nếu là quỷ thì sẽ chết liền, nếu là người thì sẽ không có việc gì"
"Nếu là người, thì ta sẽ thành tội phạm giết người đó," Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, "lão bà kia nếu thân thể thực sự là người thì đập nhẹ một cái vào đầu đã chết rồi"
"Ách. . . vậy làm sao bây giờ?"
"Gấp cái gì, trở về trước hỏi thăm tình hình của lão bà này một chút, sau đó tính tiếp." Diệp Thiếu Dương nói thực tùy ý, hướng giữa sườn núi thôn mới đi đến, trong đầu vẫn luôn hiện lên những đôi mắt của mấy con giun, nghĩ đến ánh ma tuyệt vọng của chúng nó, nội tâm khẽ động, những con giun đó,thực ra là thứ gì?
Những con giun đó bộ dáng quái dị, khẳng định lai lịch cũng không bình thường, nghĩ đến đây Diệp Thiếu Dương kẽ giật mình, nơi đây đang hạn hán, đất khô nứt nẻ, lão thái bà đó đào đâu ra nhiều giun như vậy?
Còn có, mèo vì sao lại ăn giun?
Diệp Thiếu Dương thầm hạ quyết tâm, nhất định phải điều tra rõ ràng.
Trở lại nhà Diệp Quân, thì thấy vợ chồng Diệp Quân đang cùng nhau nấu cơm.
Diệp Thiếu Dương dặn dò bọn mình sẽ ở lại thôn một thời gian, không cần chuẩn bị nhiều đồ ăn, Sau đó cùng Tiểu Mã trở lại phòng .
Tiểu Mã nhìn lên trên một lúc, đột nhiên ngồi dậy, nói: "Đúng rồi Tiểu Diệp, Qua Qua đâu, hai ngày nay sao không thấy nó xuất hiện?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Ngươi tìm nó làm gì."
"Ta vừa nghĩ đến, nó là quỷ a, làm rất nhiều chuyện so với chúng ta tiện nhiều, có thể cho hắn đi điều tra thôn này, nói không chừng sẽ có phát hiện."
Diệp Thiếu Dương nhún vai, "nó nếu ở đây, ta đã sớm bảo nó đi làm rồi, nó đi rồi, không có đi theo ta."
"Đi rồi?" Tiểu Mã ngẩn ra, "Đi đâu?"
Diệp Thiếu Dương đơn giản nói dưa dưa cáo từ một chuyến: nó tự mình khởi hành đi đến Dự Châu trước, nói là muốn tới Quỷ Vực làm một việc, rất nhanh liền sẽ trở về.
Vốn dĩ Diệp Thiếu Dương cũng lo lắng đến an toàn của nó, nhưng là nó tỏ vẻ thái âm trong thời gian tới sẽ không phái người tìm nó, tuy rằng nó không nói vì cái gì, nhưng thấy nó nói khẳng định như vậy, cũng chỉ đành cho nó đi.
Trước khi đi Qua Qua học tập Quả Cam, cũng đem tinh hồn của mình giao cho Diệp Thiếu Dương, chính thức nhận chủ, ở lòng bàn tay Diệp Thiếu Dương còn lưu lại một đạo hồn ấn, nếu hồn ấn bất động, thì chứng tỏ nó vẫn được an toàn, Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy yên tâm.
Đang nói chuyện,bỗng nhiên bên ngoài có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương mở cửa thì thấy là Diệp Tiểu Soái.
Vừa bước vào, tiểu tử choai choai này thần thần bí bí nhìn Diệp Thiếu Dương nói: "Nhị ca, ta biết, các huynh mới vừa đi vào thôn cũ, còn thấy huynh đánh mấy con mèo kia chạy quay về."
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, liền hỏi: "làm sao đệ biết được?"
"Ta vừa rồi cùng mấy đứa bạn học đi lão thôn bắt chuồn chuồn, liền ở thấy các huynh cách không xa,nên thấy rất rõ." Diệp tiểu soái đem ánh mắt bái phục nhìn Diệp Thiếu Dương, hỏi, "Nhị ca, huynh có phải là biết pháp thuật không?"
Diệp Thiếu Dương nhớ tới hắn chắc là nhìn thấy mình dùng Thái Ất Phất Trần đánh mấy con mèo đó, không thừa nhận cũng không được, vì thế gật gật đầu, tỏ vẻ mình biết một chút.
Diệp tiểu soái hưng phấn nói: "Ta biết ngay mà. Những con mèo đó rất lợi hại, Trưởng thôn cũng đã từng bọ bọn chúng đả thương, chỉ cần bước chân vào sân lão thái bà đó liền sai bọn chúng ra tấn công, toàn thôn không ai dám tới, mà bọn chúng cư nhiên lại không thể đả thương huynh, lợi hại a!"
Diệp Thiếu Dương bắt lấy cơ hội này, hỏi: "lão thái bà kia là ai, tại sao lại ở trong thôn cũ, hãy đem tất cả những gì đệ biết kể cho ta đi."
Diệp tiểu soái tầm mười ba bốn tuổi, đã có thể tương đối miêu tả sự việc tương đối rõ ràng, Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng đã rõ:
lão thái bà này họ Lý, thiếu phụ ở Diệp gia thôn, chồng và con trai đều đã chết trong trận đại hồng thủy năm đó, chỉ còn lại có một con gái nuôi, hiện tại đang sống ở thôn mới.
Lý lão thái vốn dĩ là sống cùng con gái nuôi, sau lại nhớ đến tình vợ chồng cho nên dọn đến nhà cũ ở, sau đó lại không ra khỏi cửa, cũng không biết từ khi nào bắt đầu, nuôi rất nhiều mèo, một khi có người tiến đến sân, bà ra liền ra lệnh những con mèo đó đả thương người, người trong thôn đều đồn rằng bà ta là bị meo tinh bám vào người, bởi vì thôn cũ không ai ở cho nên căn bản không ai quản bà ta.
Nghe xong diệp tiểu soái kr, Diệp Thiếu Dương khó hiểu hỏi: "Nếu là ngày thường thì không nói làm gì, hiện tại khô hạn, bà ta lấy nước từ đâu ra để nuôi mèo? Bà ta cũng làm ths nào sống qua ngày?"
Diệp tiểu soái nói: "bà ta dựa hoàn toàn vào con gái nuôi, hai vợ chồng cô ấy ở tại thônm thôn mới, mỗi ngày đều mang cơ,nước đến cho lão thái bà đó, những con mèo đó cũng tuyệt nhiên không cắn bọn họ."
Diệp Thiếu Dương hỏi thêm thì diệp tiểu soái cái gì cũng không biết.
Diệp Thiếu Dương quyết định chính mình sẽ đi điều tra.
"Nhị ca, kia lão thái bà không dễ chọc đâu, hay là chúng ta đi xem cương thi thế nào đi?"
"Cương thi?" Diệp Thiếu Dương sửng sốt.
"Chính là lão Lưu biến thành đó, bị nhốt ở phia dưới hầm, ta cũng cùng mấy đứa bạn học từng xem đi xem trộm, nhưng không thấy gì."
Diệp Thiếu Dương nhéo nhéo da mặt hắn một chút, nói: "Cơm nước xong đưa ta đi, cho đệ tiền mua đường ăn."
Diệp tiểu soái "Thiết" một tiếng, "Ta không phải tiểu hài tử, ăn đường làm gì nữa, hay là mua cho ta cái máy chơi điện tự đi ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.