Chương 1269: Quỷ không tầm thường (1)
Thanh Tử
21/09/2018
“Vậy được rồi.” Diệp Thiếu Dương ngược lại không sao cả, không đi càng tốt, bớt phải chạy một chuyến.
Thanh Vân Tử nói: “Nếu Đạo Phong mời ngươi hỗ trợ, mặc kệ chuyện gì, ngươi cũng đừng giúp.”
“Chuyện gì tìm con hỗ trợ?”
Bên kia đã cúp.
Cái đệch, ai cũng thần bí như vậy, cái gì cũng không để ta biết, được, dù sao cũng không để mình đi, để bọn họ tự mình lăn qua lộn lại, mình cũng thoải mái nhàn rỗi.
Buông di động xuống, Diệp Thiếu Dương nằm xuống ngủ, một lát sau, lại nhịn không được ngồi dậy, cầm lấy di động, gửi tin nhắn cho Thanh Vân Tử, nội dung chính là bảo lão chú ý an toàn, nếu cần mình hỗ trợ, kịp thời thông báo mình...
Giữa trưa hôm sau, Tạ Vũ Tình gọi điện thoại tới, bảo hắn ở nhà chờ, mình lập tức lái xe tới đón.
“Đi đâu?”
“Đi nghe nhạc hội.”
“Cái gì!” Cả người Diệp Thiếu Dương run lên, “Nghe nhạc hội gì thế, chị không phải nói tra được manh mối, tìm tôi cùng đi phá án sao!”
“Nói nhảm, biết còn hỏi, mau đi ra, mười phút sau chị đi bên ngoài tiểu khu của cậu đón cậu!”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, thay quần áo, đi lấy ba lô và đai lưng, lúc này mới nhớ tới đai lưng bị lửa thiêu hỏng rồi, ba lô cũng đã rách mấy lỗ, bị lão Quách cầm đi tu bổ, còn chưa đưa tới, bất đắc dĩ đành phải tùy tay cầm mấy pháp khí tiện mang theo nhét ở trong túi, vội vàng rời nhà.
Qua Qua tối qua đã ra ngoài chơi, vẫn chưa trở về, tạm thời không có tình huống gì, Diệp Thiếu Dương cũng lười triệu hồi nó, lúc này hắn mới hiểu, mặt hàng này căn bản không phải vì nhớ mình mới theo mình trở về, hoàn toàn chính là nghẹn đến mức chịu không nổi, muốn về nhân gian chơi...
“Sau khi chị trở về, liền phái người triển khai điều tra, hiện tại có hai tình huống, thứ nhất, nhà xưởng Khang Đa phi thường phong bế, bọn chị không có lệnh điều tra, ngay cả cửa nhà xưởng hầu như còn không thể nào vào được. Thứ hai, bọn chị tìm được một người tên là Lưu Sơn, là bạn tốt với Thang Hoài, hơn nữa ngay sau khi Thang Hoài mất tích vài ngày, Lưu Sơn cũng xin nghỉ việc, rời khỏi công ty.
Bọn chị đã liên hệ đến hắn, hắn trước mắt ở trong nhà thuê, chị và hắn hẹn buổi chiều gặp mặt, có lẽ hắn đối với cái chết của Thang Hoài sẽ biết một chút gì đó, tệ nữa hắn cũng từng làm ở nhà xưởng Khang Đa, tìm hắn nói chuyện là rất cần thiết.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, trong lòng nghĩ, Thang Hoài mất tích chưa được mấy ngày, người này đã xin nghỉ việc, có lẽ giữa hai người thật sự có gì liên hệ.
Ô tô chạy đến ngoại ô phía bắc.
Nơi này hẻo lánh, hầu như là một mảng hoang dã, nhưng hai bên đường, các loại nhà xưởng san sát nối tiếp nhau, Diệp Thiếu Dương từ trong miệng Tạ Vũ Tình biết được, nơi này là khu khai phá Thạch Thành.
Ô tô đỗ ở phía trước một thôn trong thành, hai người xuống xe, đi qua con đường hẹp.
Trên đường rất ít người đi đường, Diệp Thiếu Dương đoán, ở nơi này tất cả đều là công nhân nhà xưởng phụ cận, giờ này đại đa số đều đang đi làm.
Trên đường vừa bẩn vừa loạn, trên lối đi bộ tràn đầy rác rưởi cùng cặn dầu, đi cũng phải thật cẩn thận, miễn cho ngã.
Tạ Vũ Tình gọi điện thoại cho người tên Lưu Sơn kia, hỏi hắn vị trí cụ thể, điện thoại lại không gọi được.
“Hắn nói là bên trái đường, một căn nhà gạch màu đỏ, lầu các tầng đỉnh chính là... Nơi nào có tòa nhà gạch màu đỏ?” Tạ Vũ Tình hết nhìn đông tới nhìn tây, trong miệng lẩm bẩm.
“Cái kia phải không?”
Diệp Thiếu Dương phát hiện một căn nhà nhỏ màu đỏ, chỉ cho Tạ Vũ Tình xem.
“Hẳn là vậy, đi qua xem.”
Cái gọi là nhà gạch màu đỏ, chính là căn nhà chưa trát tường, xem trình độ cũ nát của thân tường, cũng không biết có đã bao nhiêu năm, tổng cộng ba tầng, tầng cao nhất là một cái đỉnh nhọn.
Lầu một có cái cửa sắt hoen rỉ, mở rộng, trên cửa dùng phấn viết “Có phòng cho thuê”.
Hai người sau khi đi vào, đến thẳng lầu ba.
Tạ Vũ Tình nâng tay gõ cửa, kết quả cửa khẽ đẩy là mở, sau khi bọn họ đi vào, cửa lại tự động đóng lại.
Tạ Vũ Tình có chút khẩn trương nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, Diệp Thiếu Dương lắc lắc, quay đầu bắt đầu đánh giá.
Đây là một gian phòng, gian ngoài kéo rèm rất kín, tạo thành ánh sáng trong phòng rất âm u.
Trong phòng lộn xộn, trên bàn ăn còn có một chút canh tàn mì lạnh chưa ăn hết, cũng không biết đã đặt mấy trăm năm, thế mà lại mốc meo, phát ra từng đợt mùi làm người ta ghê tởm.
Cửa ngăn giữa phòng xép mở ra.
Tạ Vũ Tình hướng phía bên trong gọi tên Lưu Sơn vài tiếng, bên trong rốt cuộc vang lên một thanh âm suy yếu: “Vào đi...”
Diệp Thiếu Dương kéo Tạ Vũ Tình một cái, bản thân dẫn trước đi vào.
Bên trong phòng xép là phòng ngủ, bức rèm hai bên đều kéo lên, ánh sáng càng tối hơn, giường bày ở bên trong, một người nằm trên giường, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua liền ngây ngẩn cả người:
Trên giường trải đệm chăn thật dày, trên thân người này còn bọc ít nhất ba cái chăn bông.
Tuy mùa hè đã qua đi, nhưng quấn chăn bông dày như vậy ngủ, quả thực không thể tưởng tượng.
Tạ Vũ Tình cũng chú ý tới tình huống khác thường, tiến lên nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Lưu Sơn?”
Người trên giường chậm rãi quay đầu, may mắn hắn quay đầu, bằng không Diệp Thiếu Dương thực cho rằng hắn là một thi thể, đi qua, cúi người nhìn.
Trên giường là một nam tử ba mươi mấy tuổi, xanh xao vàng vọt, gầy như một bộ xương khô, tóc rất dài, tóc xù má hóp, nhìn so với kẻ lưu lạc ngoài đường còn tiều tụy hơn, nhưng thật sự là người.
Diệp Thiếu Dương mở to hai mắt nhìn hắn, lại nhìn nhìn chăn bông trên giường nói: “Tôi nói này đại ca, anh không nóng à?”
“Tôi lạnh...” Lưu Sơn suy yếu nói.
“Anh nhất định là sinh bệnh rồi nhỉ? Cảm lạnh rồi?” Tạ Vũ Tình đi lên trước, muốn xem xem hắn là xảy ra chuyện gì.
Diệp Thiếu Dương giữ chặt cô, “Nhà chị cảm lạnh có thể thành bộ dạng này?”
Tự mình tiến lên, sờ sờ đầu Lưu Sơn, quả thực lạnh như khối băng, vì thế bắt lấy một tay cảu hắn, đè lên mạch môn, dùng cương khí cảm giác một phen, lông mày nhíu lại, cúi đầu nhìn Lưu Sơn, ngây người.
“Tình huống thế nào?” Tạ Vũ Tình hỏi.
“Anh ta sắp chết rồi!”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi nói: “Trong cơ thể anh ta đã không còn dương khí gì nữa, không có dương khí, người ta phải chết không thể nghi ngờ, may mà trong tâm mạch anh ta còn có một chút dương khí, kéo dài hơi tàn mà thôi, cũng chính là chỉ còn một hơi mà mọi người thường nói.”
“Tại sao có thể như vậy!” Tạ Vũ Tình thất thanh nói, “Bởi nhiễm bệnh?”
“Chị không phải nói hắn tuần trước còn ở nhà xưởng đi làm, bệnh gì ác như vậy, có thể ở một tuần thời gian héo rút thành như vậy?”
Lưu Sơn nghe thấy bọn họ đối thoại, môi mấp máy, hơi thở mong manh nói: “Tôi không có bệnh, có quỷ, có quỷ hút khí của ta...”
Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình nhìn nhau một cái.
“Anh tạm thời đừng nói chuyện, anh có đói bụng không?” Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trên tủ đầu giường bày một cái ca trà to, bên trong có nửa ca nước, bên cạnh còn có một chút bánh bích quy cùng mì ăn liền, xem ra hắn gần đây đều là dựa vào thứ này chống đói.
Lưu Sơn gật gật đầu. “Tôi đã hai ngày... Không ăn cái gì, tôi ăn không vô được đồ cứng.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Bộ dạng bây giờ của anh ta, khó bảo đảm sẽ không đang nói chuyện thì chết, bổ sung chút dinh dưỡng trước, chị đi kiếm chút cháo cho anh ta ăn?”
Thanh Vân Tử nói: “Nếu Đạo Phong mời ngươi hỗ trợ, mặc kệ chuyện gì, ngươi cũng đừng giúp.”
“Chuyện gì tìm con hỗ trợ?”
Bên kia đã cúp.
Cái đệch, ai cũng thần bí như vậy, cái gì cũng không để ta biết, được, dù sao cũng không để mình đi, để bọn họ tự mình lăn qua lộn lại, mình cũng thoải mái nhàn rỗi.
Buông di động xuống, Diệp Thiếu Dương nằm xuống ngủ, một lát sau, lại nhịn không được ngồi dậy, cầm lấy di động, gửi tin nhắn cho Thanh Vân Tử, nội dung chính là bảo lão chú ý an toàn, nếu cần mình hỗ trợ, kịp thời thông báo mình...
Giữa trưa hôm sau, Tạ Vũ Tình gọi điện thoại tới, bảo hắn ở nhà chờ, mình lập tức lái xe tới đón.
“Đi đâu?”
“Đi nghe nhạc hội.”
“Cái gì!” Cả người Diệp Thiếu Dương run lên, “Nghe nhạc hội gì thế, chị không phải nói tra được manh mối, tìm tôi cùng đi phá án sao!”
“Nói nhảm, biết còn hỏi, mau đi ra, mười phút sau chị đi bên ngoài tiểu khu của cậu đón cậu!”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, thay quần áo, đi lấy ba lô và đai lưng, lúc này mới nhớ tới đai lưng bị lửa thiêu hỏng rồi, ba lô cũng đã rách mấy lỗ, bị lão Quách cầm đi tu bổ, còn chưa đưa tới, bất đắc dĩ đành phải tùy tay cầm mấy pháp khí tiện mang theo nhét ở trong túi, vội vàng rời nhà.
Qua Qua tối qua đã ra ngoài chơi, vẫn chưa trở về, tạm thời không có tình huống gì, Diệp Thiếu Dương cũng lười triệu hồi nó, lúc này hắn mới hiểu, mặt hàng này căn bản không phải vì nhớ mình mới theo mình trở về, hoàn toàn chính là nghẹn đến mức chịu không nổi, muốn về nhân gian chơi...
“Sau khi chị trở về, liền phái người triển khai điều tra, hiện tại có hai tình huống, thứ nhất, nhà xưởng Khang Đa phi thường phong bế, bọn chị không có lệnh điều tra, ngay cả cửa nhà xưởng hầu như còn không thể nào vào được. Thứ hai, bọn chị tìm được một người tên là Lưu Sơn, là bạn tốt với Thang Hoài, hơn nữa ngay sau khi Thang Hoài mất tích vài ngày, Lưu Sơn cũng xin nghỉ việc, rời khỏi công ty.
Bọn chị đã liên hệ đến hắn, hắn trước mắt ở trong nhà thuê, chị và hắn hẹn buổi chiều gặp mặt, có lẽ hắn đối với cái chết của Thang Hoài sẽ biết một chút gì đó, tệ nữa hắn cũng từng làm ở nhà xưởng Khang Đa, tìm hắn nói chuyện là rất cần thiết.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, trong lòng nghĩ, Thang Hoài mất tích chưa được mấy ngày, người này đã xin nghỉ việc, có lẽ giữa hai người thật sự có gì liên hệ.
Ô tô chạy đến ngoại ô phía bắc.
Nơi này hẻo lánh, hầu như là một mảng hoang dã, nhưng hai bên đường, các loại nhà xưởng san sát nối tiếp nhau, Diệp Thiếu Dương từ trong miệng Tạ Vũ Tình biết được, nơi này là khu khai phá Thạch Thành.
Ô tô đỗ ở phía trước một thôn trong thành, hai người xuống xe, đi qua con đường hẹp.
Trên đường rất ít người đi đường, Diệp Thiếu Dương đoán, ở nơi này tất cả đều là công nhân nhà xưởng phụ cận, giờ này đại đa số đều đang đi làm.
Trên đường vừa bẩn vừa loạn, trên lối đi bộ tràn đầy rác rưởi cùng cặn dầu, đi cũng phải thật cẩn thận, miễn cho ngã.
Tạ Vũ Tình gọi điện thoại cho người tên Lưu Sơn kia, hỏi hắn vị trí cụ thể, điện thoại lại không gọi được.
“Hắn nói là bên trái đường, một căn nhà gạch màu đỏ, lầu các tầng đỉnh chính là... Nơi nào có tòa nhà gạch màu đỏ?” Tạ Vũ Tình hết nhìn đông tới nhìn tây, trong miệng lẩm bẩm.
“Cái kia phải không?”
Diệp Thiếu Dương phát hiện một căn nhà nhỏ màu đỏ, chỉ cho Tạ Vũ Tình xem.
“Hẳn là vậy, đi qua xem.”
Cái gọi là nhà gạch màu đỏ, chính là căn nhà chưa trát tường, xem trình độ cũ nát của thân tường, cũng không biết có đã bao nhiêu năm, tổng cộng ba tầng, tầng cao nhất là một cái đỉnh nhọn.
Lầu một có cái cửa sắt hoen rỉ, mở rộng, trên cửa dùng phấn viết “Có phòng cho thuê”.
Hai người sau khi đi vào, đến thẳng lầu ba.
Tạ Vũ Tình nâng tay gõ cửa, kết quả cửa khẽ đẩy là mở, sau khi bọn họ đi vào, cửa lại tự động đóng lại.
Tạ Vũ Tình có chút khẩn trương nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, Diệp Thiếu Dương lắc lắc, quay đầu bắt đầu đánh giá.
Đây là một gian phòng, gian ngoài kéo rèm rất kín, tạo thành ánh sáng trong phòng rất âm u.
Trong phòng lộn xộn, trên bàn ăn còn có một chút canh tàn mì lạnh chưa ăn hết, cũng không biết đã đặt mấy trăm năm, thế mà lại mốc meo, phát ra từng đợt mùi làm người ta ghê tởm.
Cửa ngăn giữa phòng xép mở ra.
Tạ Vũ Tình hướng phía bên trong gọi tên Lưu Sơn vài tiếng, bên trong rốt cuộc vang lên một thanh âm suy yếu: “Vào đi...”
Diệp Thiếu Dương kéo Tạ Vũ Tình một cái, bản thân dẫn trước đi vào.
Bên trong phòng xép là phòng ngủ, bức rèm hai bên đều kéo lên, ánh sáng càng tối hơn, giường bày ở bên trong, một người nằm trên giường, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua liền ngây ngẩn cả người:
Trên giường trải đệm chăn thật dày, trên thân người này còn bọc ít nhất ba cái chăn bông.
Tuy mùa hè đã qua đi, nhưng quấn chăn bông dày như vậy ngủ, quả thực không thể tưởng tượng.
Tạ Vũ Tình cũng chú ý tới tình huống khác thường, tiến lên nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Lưu Sơn?”
Người trên giường chậm rãi quay đầu, may mắn hắn quay đầu, bằng không Diệp Thiếu Dương thực cho rằng hắn là một thi thể, đi qua, cúi người nhìn.
Trên giường là một nam tử ba mươi mấy tuổi, xanh xao vàng vọt, gầy như một bộ xương khô, tóc rất dài, tóc xù má hóp, nhìn so với kẻ lưu lạc ngoài đường còn tiều tụy hơn, nhưng thật sự là người.
Diệp Thiếu Dương mở to hai mắt nhìn hắn, lại nhìn nhìn chăn bông trên giường nói: “Tôi nói này đại ca, anh không nóng à?”
“Tôi lạnh...” Lưu Sơn suy yếu nói.
“Anh nhất định là sinh bệnh rồi nhỉ? Cảm lạnh rồi?” Tạ Vũ Tình đi lên trước, muốn xem xem hắn là xảy ra chuyện gì.
Diệp Thiếu Dương giữ chặt cô, “Nhà chị cảm lạnh có thể thành bộ dạng này?”
Tự mình tiến lên, sờ sờ đầu Lưu Sơn, quả thực lạnh như khối băng, vì thế bắt lấy một tay cảu hắn, đè lên mạch môn, dùng cương khí cảm giác một phen, lông mày nhíu lại, cúi đầu nhìn Lưu Sơn, ngây người.
“Tình huống thế nào?” Tạ Vũ Tình hỏi.
“Anh ta sắp chết rồi!”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi nói: “Trong cơ thể anh ta đã không còn dương khí gì nữa, không có dương khí, người ta phải chết không thể nghi ngờ, may mà trong tâm mạch anh ta còn có một chút dương khí, kéo dài hơi tàn mà thôi, cũng chính là chỉ còn một hơi mà mọi người thường nói.”
“Tại sao có thể như vậy!” Tạ Vũ Tình thất thanh nói, “Bởi nhiễm bệnh?”
“Chị không phải nói hắn tuần trước còn ở nhà xưởng đi làm, bệnh gì ác như vậy, có thể ở một tuần thời gian héo rút thành như vậy?”
Lưu Sơn nghe thấy bọn họ đối thoại, môi mấp máy, hơi thở mong manh nói: “Tôi không có bệnh, có quỷ, có quỷ hút khí của ta...”
Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình nhìn nhau một cái.
“Anh tạm thời đừng nói chuyện, anh có đói bụng không?” Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trên tủ đầu giường bày một cái ca trà to, bên trong có nửa ca nước, bên cạnh còn có một chút bánh bích quy cùng mì ăn liền, xem ra hắn gần đây đều là dựa vào thứ này chống đói.
Lưu Sơn gật gật đầu. “Tôi đã hai ngày... Không ăn cái gì, tôi ăn không vô được đồ cứng.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Bộ dạng bây giờ của anh ta, khó bảo đảm sẽ không đang nói chuyện thì chết, bổ sung chút dinh dưỡng trước, chị đi kiếm chút cháo cho anh ta ăn?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.