Chương 331: Quỷ sinh tiền
Thanh Tử
08/11/2018
Cảm giác không sai biệt lắm, Diệp Thiếu Dương đem mặt nạ để trên bàn,
đem ra một trương linh phù cắt ra thành mất mảnh nhỏ, che lại lỗ thủng
mắt mũi, sau đó cầm lên những cái bình, mở ra sau đó đổ xuống hơn nữa
bình, có cái chỉ một chút.
Có một ít lọ là bột phấn, Diệp Thiếu Dương liền dùng ngón áp úp khiêu 1 ít, hướng cái chén đổ 1 ít, để nắm giữ liều lượng.
Mã Thừa tuy rằng không hiểu, nhưng thấy một màn này, cũng nhẹ nhàng gật đầu, cũng biết những thứ này đều cần có công phu.
Cuối cùng là màu đen dưới đáy nồi vùng heo sa bỏ vào, chất lỏng khuôn đúc lập tức sôi trào lên, bốc lên một làn khói màu trắng.
Diệp Thiếu Dương lập tức lấy bàn tay nhấc lên khuôn đúc, không ngừng lay động, đồng thời cầm ngọn nến trong tay, hơ lên khuôn đúc ở những vị trí bất đồng, thời gian khác nhau.
Mã Thừa đi đến nhìn xem, phát hiện khuôn đúc đang không ngừng thay đổi màu sắc, hình thành nên nhắc giống da người.
Chờ cho đến khi chất lỏng đều đọng lại, Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, nhìn Mã Thừa cười cười, nắm lấy khuôn đúc nhẹ nhàng xé ra, là một tấm mỏng phi thường mềm mại giống da người.
Diệp Thiếu Dương nhìn gương đồng, rồi đem nó dán lên mặt, sửa sang lại một chút, ngẩn đầu cười cười với Mã Thừa “thế nào?”
Mã Thừa kinh ngạc đến ngây người, nhìn kỹ lại, giống như da người, màu sắc cùng với màu da người hoàn toàn giống nhau, mấu chốt nhìn không cảm thấy cứng nhắc.
Trên trán hơi trắng một chút, khuôn mặt có hơi hồng hồng, vành mắt thì hơi đen một tí, để cho người ta cảm thán là, trên mặt còn có mấy nốt nhỏ tàn nhang.
Mã Thừa dỗi tay sờ sờ, nói: “Tàn nhanh này làm sao mà giống như thật thế?”
“Đây là heo sa, trầm xuống 1 chút nhưng không bị hòa tan đi, công phu chính là đây.”
Diệp Thiếu Dương đắc ý cười rộ lên, thuật dịch dung này là mình luyện từ khi còn nhỏ, liền rất thích chơi, có một số kinh nghiệm là do chính mình sờ soạng ra.
Mã Thừa lại từ mặt bên đánh giá, hoàn toàn nhìn không ra là có tấm da dán lên bên cạnh mặt, duỗi tay sờ sờ đến, lại lui ra phía sau nhìn nhìn, nói: “Hoàn toàn nhìn không ra thật giả! bất quá ….
cùng với khuôn mặt ban đầu của ngươi chỉ thấy khác có ba phần, ngươi vì cái gì mà không làm một cái khuôn mặt người khác?”
Diệp Thiếu Dương giải thích nói: “Mỗi người có 1 khuôn mặt không giống nhau, tựa như khuôn da này dán lên mặt của ngươi thì cũng giống như thật, nhưng sẽ có rảnh cổ, thời điểm ngươi nói chuyện hoặc cười, thì biểu tình khuôn mặt sẽ mất tự nhiên, dễ dàng làm cho người ta hoài nghi.
Cho nên lúc nãy ta mới nói, thuật dịch dung này cũng không giống như ngươi tưởng tượng thần kỳ như vậy, ta lấy chính khuôn mặt mình làm khuôn đúc, chỉnh sửa, nhiều nhất chỉ có thể thay đổi ba bốn phần dung mạo, không thể nhiều hơn,“ Mã Thừa bừng tỉnh gật gật đầu “Ngươi để như vậy đi qua, sẽ không bị người ta nhận ra chứ?”
“Bọn họ vốn dĩ không quen ta, nên sẽ không nhận ra.
Bất quá quan trọng nhất vẫn là ấn tượng đầu tiên.”
Diệp Thiếu Dương nói xong liền từ ba lô lấy ra một bộ quần áo, một bộ tóc giả, nói với Mã Thừa “Có địa phương thay đồ không?”
Mã Thừa nhún nhún vai “Liền thay ở đây đi, đều là nam nhân sợ cái gì.”
Diệp Thiếu Dương thay cho mình một bộ quần áo phong cách khác biệt áo sơ mi cùng quần tây, đem tóc giả mang vào, tóc giả so với tóc của hắn thì dài hơn, cũng thưa hơn một chút, sau đó nhìn nhìn vào gương đồng, giống như một nam nhân ba mươi tuổi thành thục.
Mã Thừa gật gật đầu khen: “Đúng vậy, nhìn qua giống như là một người hoàn toàn khác.”
Không chờ Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ đắc ý, Mã Thừa bỏ thêm vào một câu “Tuy rằng cùng một thân thể, nhưng cái này so với ngươi đẹp trai hơn nhiều.”
Đệch! Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, đem đồ vật trên bàn trà thư thập, bỏ vào trong ba lô, nói, “Nếu ngươi không có việc gì thì chúng ta xuất phát thôi,”
Mã Thừa gật gật đầu, mở cửa đi ra ngoài, nói với cô gái xinh đẹp vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa “Đem xe của ta tới.”
Cô gái chạy đi gọi điện thoại cho tài xế, vừa nhấc đầu nhìn lại, thấy Diệp Thiếu Dương đi ra, nhìn mình cười cười, lập tức ngây người: chính mình vẫn luôn ở đây, mà người kia đến khi nào? ở đâu lại ra đến một tiểu soái ca? Ở ngoài cửa lớn khách sạn, dừng lại một chiếc xe hơi màu đen, ngoại hình giản lược, nhưng liếc mắt nhìn lại thì thấy thật xa hoa, tài xế thập phần cung kính kéo cửa xe ra, thỉnh Mã Thừa lên xe.
“Ta tự mình lái xe, Diệp tiên sinh mời ngươi ngồi.”
Chờ Diệp Thiếu Dương lên xe, Mã Thừa lấy cái cặp từ tài xế, lên xe ném cho Diệp Thiếu Dương nói “Đem cái ba lô của ngươi để trên xe đi, cầm cái cặp này, cùng với bộ đồ của hợp thích hợp hơn 1 chút.”
Lái xe đến phố nam cốc, Mã Thừa nói “Kỳ thật ta đã sớm nghe nói đến dưỡng tiểu quỷ này, có người cùng ta nói chuyện này rồi, nhưng ta đối với dưỡng tiểu quỷ không có hứng thú, cho nên cũng không hỏi thăm.”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai,”
Ngươi là nhân vật có tiền, không cần thiết phải dưỡng tiểu quỷ.”
Mã Thừa ưu thương thở dài “Tiền nhiều thì phiền não cũng nhiều, đôi khi cũng thật muốn làm một người thường, tự do tự tại”
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn “Ngươi có thể buông bỏ sao?”
Mã thừa cười ha hả.
“Đến lúc đó, ngươi dựa vào kế hoạch của ta mà tiến hành, về phần tiền thì ….
ngươi trước hết đưa trước, chờ sau khi sự tình này kết thúc, ta cam đoan tiền của ngươi sẽ hồi nguyên chủ.”
“Chút lòng thành thôi”
Mã thừa biểu tình không sao cả nói.
Mã Thừa chờ đèn đỏ, trong miệng lẩm bẩm “Quỷ đèn lồng, xích dương tử, đào sinh liên m kim tiền thảo ….
là chỗ này đi, nhưng sao lại có những danh từ nhàm chán như vậy?”
“Đây là giấu ý trong từ, không bàn mà hợp ý với 4 chữ ‘quỷ tử sinh tiền’ Diệp Thiếu Dương nói, “Bọn họ làm mua bán nên muốn làm cho nó thần bí một chút.
Nói cho cùng việc này có thành công hay không, liền phải xem ngươi rồi.”
“Chút lòng thành.”
Mã Thừa vẫn là mấy từ này.
Đem xe chạy đến đầu phố nam cốc, hai người đi xuống xe, đi thẳng đến tiệm thuốc “Dưỡng người đường”
Cửa tiệm đã mở sẵn, hai người âm thầm hít vào một hơi, bước vào tiệm.
Con quỷ thi … Vương Lương cùng ngày hôm qua giống nhau, đang ngồi sau quầy, mơ màng như sắp ngủ.
hai người tiến vào phòng, lập tức hai con tiểu quỷ chạy tới, quan sát Mã Thừa, sau đó đi tới sau lưng Diệp Thiếu Dương rồi không đi nữa.
Trước khi vào cửa trước, Diệp Thiếu Dương cố tình ẩn tàng đi cương khí trong cơ thể, nhưng vẫn còn để một tia hơi thở pháp sư, cố ý không dấu đi, đây cũng là hắn đã suy nghĩ cặn kẽ, Hồ Uy là pháp sư, đối với hơi thở của pháp sư mẫn cảm còn hơn so với quỷ yêu, nếu che dấu thành công thì tốt, vạn nhất bị hắn nhận ra 1 tia pháp lực, thì sự tình sẽ ‘kiếm củi 3 năm thiêu 1 giờ’, cho nên dứt khoát lưu lại 1 tia pháp lực để hắn phát hiện,chỉ cần mình biểu hiện không có vấn đề gì, ngược lại dễ dành lấy tín nhiệm của hắn.
Mã Thừa nhẹ nhàng gõ quầy, Vương Lương đứng dậy, liếc mắt đánh giá Mã Thừa, muốn mở miệng, thì thấy Diệp Thiếu Dương đang hoảng loạn xua đuổi tiểu quỷ, kinh ngạc 1 lúc, xem bộ dáng của Diệp Thiếu Dương luống cuống tay chân, âm thầm cười lạnh 1 tiếng, một tên pháp sư nho nhỏ cũng dám đến nơi này, lập tức ho khan một tiếng, hai con tiểu quỷ từ trên vai của Diệp Thiếu Dương nhảy xuống, chui vào trong quầy thuốc, còn hung tợn nhìn hắn
Có một ít lọ là bột phấn, Diệp Thiếu Dương liền dùng ngón áp úp khiêu 1 ít, hướng cái chén đổ 1 ít, để nắm giữ liều lượng.
Mã Thừa tuy rằng không hiểu, nhưng thấy một màn này, cũng nhẹ nhàng gật đầu, cũng biết những thứ này đều cần có công phu.
Cuối cùng là màu đen dưới đáy nồi vùng heo sa bỏ vào, chất lỏng khuôn đúc lập tức sôi trào lên, bốc lên một làn khói màu trắng.
Diệp Thiếu Dương lập tức lấy bàn tay nhấc lên khuôn đúc, không ngừng lay động, đồng thời cầm ngọn nến trong tay, hơ lên khuôn đúc ở những vị trí bất đồng, thời gian khác nhau.
Mã Thừa đi đến nhìn xem, phát hiện khuôn đúc đang không ngừng thay đổi màu sắc, hình thành nên nhắc giống da người.
Chờ cho đến khi chất lỏng đều đọng lại, Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, nhìn Mã Thừa cười cười, nắm lấy khuôn đúc nhẹ nhàng xé ra, là một tấm mỏng phi thường mềm mại giống da người.
Diệp Thiếu Dương nhìn gương đồng, rồi đem nó dán lên mặt, sửa sang lại một chút, ngẩn đầu cười cười với Mã Thừa “thế nào?”
Mã Thừa kinh ngạc đến ngây người, nhìn kỹ lại, giống như da người, màu sắc cùng với màu da người hoàn toàn giống nhau, mấu chốt nhìn không cảm thấy cứng nhắc.
Trên trán hơi trắng một chút, khuôn mặt có hơi hồng hồng, vành mắt thì hơi đen một tí, để cho người ta cảm thán là, trên mặt còn có mấy nốt nhỏ tàn nhang.
Mã Thừa dỗi tay sờ sờ, nói: “Tàn nhanh này làm sao mà giống như thật thế?”
“Đây là heo sa, trầm xuống 1 chút nhưng không bị hòa tan đi, công phu chính là đây.”
Diệp Thiếu Dương đắc ý cười rộ lên, thuật dịch dung này là mình luyện từ khi còn nhỏ, liền rất thích chơi, có một số kinh nghiệm là do chính mình sờ soạng ra.
Mã Thừa lại từ mặt bên đánh giá, hoàn toàn nhìn không ra là có tấm da dán lên bên cạnh mặt, duỗi tay sờ sờ đến, lại lui ra phía sau nhìn nhìn, nói: “Hoàn toàn nhìn không ra thật giả! bất quá ….
cùng với khuôn mặt ban đầu của ngươi chỉ thấy khác có ba phần, ngươi vì cái gì mà không làm một cái khuôn mặt người khác?”
Diệp Thiếu Dương giải thích nói: “Mỗi người có 1 khuôn mặt không giống nhau, tựa như khuôn da này dán lên mặt của ngươi thì cũng giống như thật, nhưng sẽ có rảnh cổ, thời điểm ngươi nói chuyện hoặc cười, thì biểu tình khuôn mặt sẽ mất tự nhiên, dễ dàng làm cho người ta hoài nghi.
Cho nên lúc nãy ta mới nói, thuật dịch dung này cũng không giống như ngươi tưởng tượng thần kỳ như vậy, ta lấy chính khuôn mặt mình làm khuôn đúc, chỉnh sửa, nhiều nhất chỉ có thể thay đổi ba bốn phần dung mạo, không thể nhiều hơn,“ Mã Thừa bừng tỉnh gật gật đầu “Ngươi để như vậy đi qua, sẽ không bị người ta nhận ra chứ?”
“Bọn họ vốn dĩ không quen ta, nên sẽ không nhận ra.
Bất quá quan trọng nhất vẫn là ấn tượng đầu tiên.”
Diệp Thiếu Dương nói xong liền từ ba lô lấy ra một bộ quần áo, một bộ tóc giả, nói với Mã Thừa “Có địa phương thay đồ không?”
Mã Thừa nhún nhún vai “Liền thay ở đây đi, đều là nam nhân sợ cái gì.”
Diệp Thiếu Dương thay cho mình một bộ quần áo phong cách khác biệt áo sơ mi cùng quần tây, đem tóc giả mang vào, tóc giả so với tóc của hắn thì dài hơn, cũng thưa hơn một chút, sau đó nhìn nhìn vào gương đồng, giống như một nam nhân ba mươi tuổi thành thục.
Mã Thừa gật gật đầu khen: “Đúng vậy, nhìn qua giống như là một người hoàn toàn khác.”
Không chờ Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ đắc ý, Mã Thừa bỏ thêm vào một câu “Tuy rằng cùng một thân thể, nhưng cái này so với ngươi đẹp trai hơn nhiều.”
Đệch! Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, đem đồ vật trên bàn trà thư thập, bỏ vào trong ba lô, nói, “Nếu ngươi không có việc gì thì chúng ta xuất phát thôi,”
Mã Thừa gật gật đầu, mở cửa đi ra ngoài, nói với cô gái xinh đẹp vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa “Đem xe của ta tới.”
Cô gái chạy đi gọi điện thoại cho tài xế, vừa nhấc đầu nhìn lại, thấy Diệp Thiếu Dương đi ra, nhìn mình cười cười, lập tức ngây người: chính mình vẫn luôn ở đây, mà người kia đến khi nào? ở đâu lại ra đến một tiểu soái ca? Ở ngoài cửa lớn khách sạn, dừng lại một chiếc xe hơi màu đen, ngoại hình giản lược, nhưng liếc mắt nhìn lại thì thấy thật xa hoa, tài xế thập phần cung kính kéo cửa xe ra, thỉnh Mã Thừa lên xe.
“Ta tự mình lái xe, Diệp tiên sinh mời ngươi ngồi.”
Chờ Diệp Thiếu Dương lên xe, Mã Thừa lấy cái cặp từ tài xế, lên xe ném cho Diệp Thiếu Dương nói “Đem cái ba lô của ngươi để trên xe đi, cầm cái cặp này, cùng với bộ đồ của hợp thích hợp hơn 1 chút.”
Lái xe đến phố nam cốc, Mã Thừa nói “Kỳ thật ta đã sớm nghe nói đến dưỡng tiểu quỷ này, có người cùng ta nói chuyện này rồi, nhưng ta đối với dưỡng tiểu quỷ không có hứng thú, cho nên cũng không hỏi thăm.”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai,”
Ngươi là nhân vật có tiền, không cần thiết phải dưỡng tiểu quỷ.”
Mã Thừa ưu thương thở dài “Tiền nhiều thì phiền não cũng nhiều, đôi khi cũng thật muốn làm một người thường, tự do tự tại”
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn “Ngươi có thể buông bỏ sao?”
Mã thừa cười ha hả.
“Đến lúc đó, ngươi dựa vào kế hoạch của ta mà tiến hành, về phần tiền thì ….
ngươi trước hết đưa trước, chờ sau khi sự tình này kết thúc, ta cam đoan tiền của ngươi sẽ hồi nguyên chủ.”
“Chút lòng thành thôi”
Mã thừa biểu tình không sao cả nói.
Mã Thừa chờ đèn đỏ, trong miệng lẩm bẩm “Quỷ đèn lồng, xích dương tử, đào sinh liên m kim tiền thảo ….
là chỗ này đi, nhưng sao lại có những danh từ nhàm chán như vậy?”
“Đây là giấu ý trong từ, không bàn mà hợp ý với 4 chữ ‘quỷ tử sinh tiền’ Diệp Thiếu Dương nói, “Bọn họ làm mua bán nên muốn làm cho nó thần bí một chút.
Nói cho cùng việc này có thành công hay không, liền phải xem ngươi rồi.”
“Chút lòng thành.”
Mã Thừa vẫn là mấy từ này.
Đem xe chạy đến đầu phố nam cốc, hai người đi xuống xe, đi thẳng đến tiệm thuốc “Dưỡng người đường”
Cửa tiệm đã mở sẵn, hai người âm thầm hít vào một hơi, bước vào tiệm.
Con quỷ thi … Vương Lương cùng ngày hôm qua giống nhau, đang ngồi sau quầy, mơ màng như sắp ngủ.
hai người tiến vào phòng, lập tức hai con tiểu quỷ chạy tới, quan sát Mã Thừa, sau đó đi tới sau lưng Diệp Thiếu Dương rồi không đi nữa.
Trước khi vào cửa trước, Diệp Thiếu Dương cố tình ẩn tàng đi cương khí trong cơ thể, nhưng vẫn còn để một tia hơi thở pháp sư, cố ý không dấu đi, đây cũng là hắn đã suy nghĩ cặn kẽ, Hồ Uy là pháp sư, đối với hơi thở của pháp sư mẫn cảm còn hơn so với quỷ yêu, nếu che dấu thành công thì tốt, vạn nhất bị hắn nhận ra 1 tia pháp lực, thì sự tình sẽ ‘kiếm củi 3 năm thiêu 1 giờ’, cho nên dứt khoát lưu lại 1 tia pháp lực để hắn phát hiện,chỉ cần mình biểu hiện không có vấn đề gì, ngược lại dễ dành lấy tín nhiệm của hắn.
Mã Thừa nhẹ nhàng gõ quầy, Vương Lương đứng dậy, liếc mắt đánh giá Mã Thừa, muốn mở miệng, thì thấy Diệp Thiếu Dương đang hoảng loạn xua đuổi tiểu quỷ, kinh ngạc 1 lúc, xem bộ dáng của Diệp Thiếu Dương luống cuống tay chân, âm thầm cười lạnh 1 tiếng, một tên pháp sư nho nhỏ cũng dám đến nơi này, lập tức ho khan một tiếng, hai con tiểu quỷ từ trên vai của Diệp Thiếu Dương nhảy xuống, chui vào trong quầy thuốc, còn hung tợn nhìn hắn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.