Chương 575: Sinh Tử Không Phải Chuyện Đùa
Thanh Tử
02/05/2018
"Đại gia đi về trước nghỉ ngơi, sau đó chuẩn bị một chút," Diệp Thiếu Dương hạ đạt mệnh lệnh, "Quách huynh lát đệ dẫn hồn
phải cần một chút pháp dược, đệ cần nhiều hơn ba lần như thế này, cần
một ít trúc tiết nữa, nếu không có thì đệ sẽ nhờ Diệp bá sau."
Lão Quách nghe xong, cũng đi ra ngoài.
"Tiểu Ngọc, cô chờ một chút."
Nghe thấy tiếng gọi của Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc khó hiểu nhíu nhíu mày. Uông Ngư thấy vậy tiến lên nói: "Cậu kêu nàng có chuyện gì?"
"Liên quan tới cậu sao?" Diệp Thiếu Dương nhún vai.
Uông Ngư cạn lời, nhìn nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, rồi xoay người rời đi.
Nhuế Lãnh Ngọc đứng trước bàn trà, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương mở ba lô ra, lấy Âm Dương Thư, đưa cho nàng: "Tà thần kia bấy lâu nay vẫn luôn tìm kiếm Âm Dương Thư."
Nhuế Lãnh Ngọc ngạc nhiên, "Anh cho tôi xem làm gì?"
"Pháp lực của tôi hiện tại, chỉ có thể xem được một tờ, bên trên có ghi một bí thuật, gọi là Lục Giáp Bí Chúc. Nhưng lấy pháp lực của tôi, chỉ e rằng một người không thể thi triển trọn vẹn, cho nên tôi hi vọng cô cũng có thể lĩnh ngộ được, đến lúc đó cùng nhau thi triển, đối phó Quỷ mẫu."
Nhìn thấy ánh mắt giật mình của nàng, Diệp Thiếu Dương giải thích nói: "Pháp lực của cô cũng mạnh, tuy rằng chỉ học pháp thuật tu tán, nhưng bên trong có nhiều cơ sở của đạo gia, khẳng định cô có thể học được, hơn nữa. . . Tôi cũng cần một người có tâm ý tương thông, cùng nhau ra tay, sự ăn ý này, người bình thường khó mà có được."
Nói xong, lẳng lặng nhìn nàng, về điểm này, không cần nhiều lời, tuy rằng hai người không cùng nhau tác pháp nhiều, nhưng ngày trước khi cùng nhau đối phó với Phùng Tâm Vũ, đều phối hợp rất ăn ý, đó chính là cảm giác tương giao, Diệp Thiếu Dương cũng biết nàng chắc chắn đã hiểu được cảm giác này rồi.
Nhuế Lãnh Ngọc nhẹ nàng, nói: "Mặc kệ mọi chuyện như thế nào, quyển sách này là Bí Truyền của Diệp gia, tôi là người ngoài. . . Chẳng lẽ anh tin tưởng tôi vậy sao?"
"Đương nhiên rồi." Diệp Thiếu Dương đáp.
Nhuế Lãnh Ngọc khó chịu nhẹ nhàng cười, "Dựa vào cái gì?"
"Ách. . . Tôi cũng không rõ lắm." Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trên mặt nàng rưng rưng nước mắt, nhất thời xúc động, nói, "Lí do thực ra mà nói, chi bằng đến lúc tôi chết, cô hãy ở bên khóc một hồi."
Nhuế Lãnh Ngọc sắc mắt lập tức có điểm mất tự nhiên, hơi hơi cúi đầu, nói: "Đừng tự đa tình lung tung, nếu là sư huynh tôi, tôi sẽ khóc như thế."
Diệp Thiếu Dương cạn ngôn, "Cô có thể không nhắc tới hắn trước mặt tôi được không?"
Lục Giáp Bí Chúc vô cùng thâm ảo, huyền bí, không chỉ phải hiểu biết thật rõ về Bát Quái Hậu Thiên, mà còn phải hiểu về bẩm sinh của bát quái, mới có thể nhận thức rõ nguyên lí vận hành.
Diệp Thiếu Dương biết Nhuế Lãnh Ngọc rất thông minh, tính một ngày để dạy bẩm sinh bát quái cho nàng nghe, nhưng Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong đại khái liền cự tuyệt, "Tôi chỉ học pháp thuật cho bản thân, làm sao cho mạnh hơn là được, không thích theo, tôi cảm thấy, đồ vật này không thuộc về mình, nên không dám học nhiều."
Diệp Thiếu Dương nghe nàng chia sẻ cũng không để bụng, bất quá cũng suy nghĩ lại, trước mắt thời gian không có nhiều, vẫn phải tu pháp thân cho giỏi, chỉ cần nàng có thể bên cạnh hỗ trợ tốt là được, còn nguyên lý gì, nếu sau này nàng có hứng thú muốn học thì mình truyền đạt cũng không muộn.
Vì thế hắn lấy ra chín lá linh phù, dùng bút chu sa viết chín chữ "Lâm, binh, đấu, giả, toàn, trận, liệt, trước, hành", sau đó bắt đầu từ chữ cái đầu tiên, hắn giảng giải chi tiết cách dùng lẫn khẩu quyết, Nhuế Lãnh Ngọc chặt chẽ ghi nhớ. . .
Thời gian buồi trưa, hai người đều ở cạnh nhau, nghiên cứu Lục Giáp Bí Chúc.
Chờ Nhuế Lãnh Ngọc lĩnh hội hết các chân ngôn cốt yếu, Diệp Thiếu Dương cùng nàng đi ra ngoài, rời khỏi kết giới, đi vào mấy nơi có quỷ khí, tìm mấy cái bia đỡ cho nàng luyện tập. . .
Sau khi thí nghiệm thành công, hai người luyện tập cùng nhau thi pháp, từng người thi pháp và chia sẻ pháp lực, diễn tập đến tối, giết không ít quỷ tốt, lúc này mới hoàn thành, trở về chỗ cũ.
Hồi tưởng mọi việc lúc chiều, Diệp Thiếu Dương vui sướng khôn tả.
Bởi vì ngày hôm sau phải hành động, vào ban đêm, Diệp bá chuẩn bị làm nhiều thức ăn rau thịt linh tinh, chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn, còn mở hai bình rượu ngon, mời mọi người ăn uống thả cửa.
Đặc biệt là An Tĩnh Phong ăn uống thoải mái, mở vạt áo uống rất nhiều, vừa uống vừa tìm mấy bài hát trên internet, trông rất điên khùng.
Diệp Thiếu Dương bái thua, vì hơi bất ngờ, cố ý hỏi: "Đại sư, ngày mai hành động rồi, ngài có điều gì cần dặn sao?"
An Tĩnh Phong miệng nồng nặc mùi rượu, nói: "Cậu không thấy mọi chuyện đã sắp xếp xong rồi sao, ta không thấy có vấn đề gì."
Nghe lời nói này vốn dĩ Diệp Thiếu Dương đã vừa lòng, kết quả ngay sau đó hắn lại bồi thêm một câu: "Dù gì người chết không phải là sống sao, nghiêm túc như vậy để làm gì?"
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, nói: "Lời này của đại sư, sinh tử không phải chuyện đù, chắc ngài nói nghiêm túc."
An tĩnh phong nói: "Ngươi nghiêm túc, là có thể điều khiển được sinh tử sao?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Làm hết sức có thể, có chết cũng không hối tiếc."
"Được, câu này nghe như," An Tĩnh Phong cười hắc hắc, vỗ cái bụng tròn, cao giọng thì thầm: "Ma Như Thể Na, nói vậy thôi, Ma Không Phải Ma, Tâm Khẩu Phi Đạo, Sinh Chi Tựa Tử, Sinh Không Bằng Tử, Chết Chi Tựa Sinh, Dẫu Chết Cũng Sinh. Vô Vi Lục Đạo, Thiên Địa Hồng Hoàng, Nhân Tâm Tất Thất, Địa Ngục Thâm Hàn."
Sau khi nói xong, cười ha ha một tiếng, tiếp tục ăn thịt uống rượu.
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói thì ngẫm nghĩ vài lần, mặc dù khá khó hiểu, nhưng tựa hồ như hiểu được điều gì, Diệp Thiếu Dương nhìn An Tĩnh Phong cười cười, "Đại sư nói lời sắc bén, có ý có tứ, bất quá ngôn luận cũng như một nhà."
An Tĩnh Phong nói: "Có thể đó là lời nói của một nhà, chẳng lẽ cậu còn lo lắng mọi chuyện không thành?"
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Được, lời này hay lắm."
Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương cùng đoàn người về trước nghỉ ngời dưỡng sức, còn hắn cùng Lão Quách, xách theo một thùng pháp dược đã bố trí xong, cùng một bó ống trúc cắt đoạn, đi lên sát đường phía bắc, đem thùng gỗ đặt trên mặt đất, trước tiên dùng Âm Dương La Bàn tìm hiểu địa điểm bố trí, sau đó lão Quách lôi từ trong balo leo núi ra bốn tấm ván, đắp lên nhau, tạo thành một cái bàn thờ trên mặt đất.
Tiếp theo lấy ra bốn đôi nến đỏ, và hai cây Định Hồn Hương để gọi Tam Thúc, một cái lư hương, đặt trên bàn thờ.
Tiếp theo, Diệp Thiếu Dương mở thùng pháp dược ra, một cỗ khí lập tức xộc vào mũi.
Diệp Thiếu Dương ngửi một chút, nhận ra rất nhiều loại pháp dược trộn lẫn, khá là vừa lòng, Lão Quách có mặt tại đây giúp đỡ bố trí pháp dược, luôn làm hắn cực kì yên tâm.
Đầu tiên dùng trường đinh bảy tấc đóng trên mặt tiền Ngũ Đế, bày trên mặt đất thành một hàng, ở mỗi một cây trường đinh cắm lên một ngọn trúc, vẫn luôn hướng thông về phía bàn thờ, giống hệt như một đường hàng rào nhỏ.
Diệp Thiếu Dương đo đạc tỉ mỉ, vừa chuẩn 33 mễ, không lệch nhiều quá với một thước, cũng không đến một tấc.
Lẽ ra việc dẫn hồn không cần chuẩn bị nghiêm ngặt như vậy, nhưng đây là siêu độ cho hàng trăm ngàn vong linh, lại còn đều là cấp bậc lệ quỷ, cần phải thật thành tâm đối đãi.
Lão Quách nghe xong, cũng đi ra ngoài.
"Tiểu Ngọc, cô chờ một chút."
Nghe thấy tiếng gọi của Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc khó hiểu nhíu nhíu mày. Uông Ngư thấy vậy tiến lên nói: "Cậu kêu nàng có chuyện gì?"
"Liên quan tới cậu sao?" Diệp Thiếu Dương nhún vai.
Uông Ngư cạn lời, nhìn nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, rồi xoay người rời đi.
Nhuế Lãnh Ngọc đứng trước bàn trà, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương mở ba lô ra, lấy Âm Dương Thư, đưa cho nàng: "Tà thần kia bấy lâu nay vẫn luôn tìm kiếm Âm Dương Thư."
Nhuế Lãnh Ngọc ngạc nhiên, "Anh cho tôi xem làm gì?"
"Pháp lực của tôi hiện tại, chỉ có thể xem được một tờ, bên trên có ghi một bí thuật, gọi là Lục Giáp Bí Chúc. Nhưng lấy pháp lực của tôi, chỉ e rằng một người không thể thi triển trọn vẹn, cho nên tôi hi vọng cô cũng có thể lĩnh ngộ được, đến lúc đó cùng nhau thi triển, đối phó Quỷ mẫu."
Nhìn thấy ánh mắt giật mình của nàng, Diệp Thiếu Dương giải thích nói: "Pháp lực của cô cũng mạnh, tuy rằng chỉ học pháp thuật tu tán, nhưng bên trong có nhiều cơ sở của đạo gia, khẳng định cô có thể học được, hơn nữa. . . Tôi cũng cần một người có tâm ý tương thông, cùng nhau ra tay, sự ăn ý này, người bình thường khó mà có được."
Nói xong, lẳng lặng nhìn nàng, về điểm này, không cần nhiều lời, tuy rằng hai người không cùng nhau tác pháp nhiều, nhưng ngày trước khi cùng nhau đối phó với Phùng Tâm Vũ, đều phối hợp rất ăn ý, đó chính là cảm giác tương giao, Diệp Thiếu Dương cũng biết nàng chắc chắn đã hiểu được cảm giác này rồi.
Nhuế Lãnh Ngọc nhẹ nàng, nói: "Mặc kệ mọi chuyện như thế nào, quyển sách này là Bí Truyền của Diệp gia, tôi là người ngoài. . . Chẳng lẽ anh tin tưởng tôi vậy sao?"
"Đương nhiên rồi." Diệp Thiếu Dương đáp.
Nhuế Lãnh Ngọc khó chịu nhẹ nhàng cười, "Dựa vào cái gì?"
"Ách. . . Tôi cũng không rõ lắm." Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trên mặt nàng rưng rưng nước mắt, nhất thời xúc động, nói, "Lí do thực ra mà nói, chi bằng đến lúc tôi chết, cô hãy ở bên khóc một hồi."
Nhuế Lãnh Ngọc sắc mắt lập tức có điểm mất tự nhiên, hơi hơi cúi đầu, nói: "Đừng tự đa tình lung tung, nếu là sư huynh tôi, tôi sẽ khóc như thế."
Diệp Thiếu Dương cạn ngôn, "Cô có thể không nhắc tới hắn trước mặt tôi được không?"
Lục Giáp Bí Chúc vô cùng thâm ảo, huyền bí, không chỉ phải hiểu biết thật rõ về Bát Quái Hậu Thiên, mà còn phải hiểu về bẩm sinh của bát quái, mới có thể nhận thức rõ nguyên lí vận hành.
Diệp Thiếu Dương biết Nhuế Lãnh Ngọc rất thông minh, tính một ngày để dạy bẩm sinh bát quái cho nàng nghe, nhưng Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong đại khái liền cự tuyệt, "Tôi chỉ học pháp thuật cho bản thân, làm sao cho mạnh hơn là được, không thích theo, tôi cảm thấy, đồ vật này không thuộc về mình, nên không dám học nhiều."
Diệp Thiếu Dương nghe nàng chia sẻ cũng không để bụng, bất quá cũng suy nghĩ lại, trước mắt thời gian không có nhiều, vẫn phải tu pháp thân cho giỏi, chỉ cần nàng có thể bên cạnh hỗ trợ tốt là được, còn nguyên lý gì, nếu sau này nàng có hứng thú muốn học thì mình truyền đạt cũng không muộn.
Vì thế hắn lấy ra chín lá linh phù, dùng bút chu sa viết chín chữ "Lâm, binh, đấu, giả, toàn, trận, liệt, trước, hành", sau đó bắt đầu từ chữ cái đầu tiên, hắn giảng giải chi tiết cách dùng lẫn khẩu quyết, Nhuế Lãnh Ngọc chặt chẽ ghi nhớ. . .
Thời gian buồi trưa, hai người đều ở cạnh nhau, nghiên cứu Lục Giáp Bí Chúc.
Chờ Nhuế Lãnh Ngọc lĩnh hội hết các chân ngôn cốt yếu, Diệp Thiếu Dương cùng nàng đi ra ngoài, rời khỏi kết giới, đi vào mấy nơi có quỷ khí, tìm mấy cái bia đỡ cho nàng luyện tập. . .
Sau khi thí nghiệm thành công, hai người luyện tập cùng nhau thi pháp, từng người thi pháp và chia sẻ pháp lực, diễn tập đến tối, giết không ít quỷ tốt, lúc này mới hoàn thành, trở về chỗ cũ.
Hồi tưởng mọi việc lúc chiều, Diệp Thiếu Dương vui sướng khôn tả.
Bởi vì ngày hôm sau phải hành động, vào ban đêm, Diệp bá chuẩn bị làm nhiều thức ăn rau thịt linh tinh, chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn, còn mở hai bình rượu ngon, mời mọi người ăn uống thả cửa.
Đặc biệt là An Tĩnh Phong ăn uống thoải mái, mở vạt áo uống rất nhiều, vừa uống vừa tìm mấy bài hát trên internet, trông rất điên khùng.
Diệp Thiếu Dương bái thua, vì hơi bất ngờ, cố ý hỏi: "Đại sư, ngày mai hành động rồi, ngài có điều gì cần dặn sao?"
An Tĩnh Phong miệng nồng nặc mùi rượu, nói: "Cậu không thấy mọi chuyện đã sắp xếp xong rồi sao, ta không thấy có vấn đề gì."
Nghe lời nói này vốn dĩ Diệp Thiếu Dương đã vừa lòng, kết quả ngay sau đó hắn lại bồi thêm một câu: "Dù gì người chết không phải là sống sao, nghiêm túc như vậy để làm gì?"
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, nói: "Lời này của đại sư, sinh tử không phải chuyện đù, chắc ngài nói nghiêm túc."
An tĩnh phong nói: "Ngươi nghiêm túc, là có thể điều khiển được sinh tử sao?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Làm hết sức có thể, có chết cũng không hối tiếc."
"Được, câu này nghe như," An Tĩnh Phong cười hắc hắc, vỗ cái bụng tròn, cao giọng thì thầm: "Ma Như Thể Na, nói vậy thôi, Ma Không Phải Ma, Tâm Khẩu Phi Đạo, Sinh Chi Tựa Tử, Sinh Không Bằng Tử, Chết Chi Tựa Sinh, Dẫu Chết Cũng Sinh. Vô Vi Lục Đạo, Thiên Địa Hồng Hoàng, Nhân Tâm Tất Thất, Địa Ngục Thâm Hàn."
Sau khi nói xong, cười ha ha một tiếng, tiếp tục ăn thịt uống rượu.
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói thì ngẫm nghĩ vài lần, mặc dù khá khó hiểu, nhưng tựa hồ như hiểu được điều gì, Diệp Thiếu Dương nhìn An Tĩnh Phong cười cười, "Đại sư nói lời sắc bén, có ý có tứ, bất quá ngôn luận cũng như một nhà."
An Tĩnh Phong nói: "Có thể đó là lời nói của một nhà, chẳng lẽ cậu còn lo lắng mọi chuyện không thành?"
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Được, lời này hay lắm."
Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương cùng đoàn người về trước nghỉ ngời dưỡng sức, còn hắn cùng Lão Quách, xách theo một thùng pháp dược đã bố trí xong, cùng một bó ống trúc cắt đoạn, đi lên sát đường phía bắc, đem thùng gỗ đặt trên mặt đất, trước tiên dùng Âm Dương La Bàn tìm hiểu địa điểm bố trí, sau đó lão Quách lôi từ trong balo leo núi ra bốn tấm ván, đắp lên nhau, tạo thành một cái bàn thờ trên mặt đất.
Tiếp theo lấy ra bốn đôi nến đỏ, và hai cây Định Hồn Hương để gọi Tam Thúc, một cái lư hương, đặt trên bàn thờ.
Tiếp theo, Diệp Thiếu Dương mở thùng pháp dược ra, một cỗ khí lập tức xộc vào mũi.
Diệp Thiếu Dương ngửi một chút, nhận ra rất nhiều loại pháp dược trộn lẫn, khá là vừa lòng, Lão Quách có mặt tại đây giúp đỡ bố trí pháp dược, luôn làm hắn cực kì yên tâm.
Đầu tiên dùng trường đinh bảy tấc đóng trên mặt tiền Ngũ Đế, bày trên mặt đất thành một hàng, ở mỗi một cây trường đinh cắm lên một ngọn trúc, vẫn luôn hướng thông về phía bàn thờ, giống hệt như một đường hàng rào nhỏ.
Diệp Thiếu Dương đo đạc tỉ mỉ, vừa chuẩn 33 mễ, không lệch nhiều quá với một thước, cũng không đến một tấc.
Lẽ ra việc dẫn hồn không cần chuẩn bị nghiêm ngặt như vậy, nhưng đây là siêu độ cho hàng trăm ngàn vong linh, lại còn đều là cấp bậc lệ quỷ, cần phải thật thành tâm đối đãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.