Chương 711: Song đồng quỷ thi
Thanh Tử
26/05/2018
"Xác chết sống lại, máu thịt hoàn nguyên. . . Đây
là loại tà thuật gì? Trên da cô nhất định đã bôi một loại pháp dược nào
đó giữ gìn thân thể, một khi quỷ hồn trở về thân xác sẽ khôi phục lại
như cũ. . ." Lão Quách nhìn biến hóa trên người xác khô, lẩm bẩm nói:
"Tuy chuyện này ta từng thấy qua trong sách nhưng ngoài đời cực kỳ ít
khi xảy ra."
Trong lòng Lão Quách luẩn quẩn một vấn đề: Ba mươi năm qua, cái xác khô này rốt cuộc đã bị thi triển loại pháp thuật gì để có thể giữ gìn tinh nguyên không đổi?
Nếu là bởi do nằm trong Kim Ti Hương Mộc thì tại sao các thi thể khác lại bị phong hóa?
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ nào. . . cô ta sẽ sống lại?". Tạ Vũ Tình run rẩy hỏi.
"Người chết thì làm sao có thể sống lại được. Cô ta muốn hấp thu hồn phách rồi trở thành quỷ thi."
Chẳng bao lâu sau, cái xác khô đã hoàn toàn "phục hồi như cũ". Ngoại trừ làn da tái nhợt hơn người bình thường ra thì những thứ khác ra đều y hệt. Nhìn thoáng qua trông như một người đang say ngủ.
"Lâm Du, cô thật sự là Lâm Du!". Vừa nhìn thấy dung mạo cô ta, Tạ Vũ Tình kích động nói.
Tạ Vũ Tình nói xong những lời này không lâu sau thì Lâm Du cũng chậm rãi mở mắt. Trong mỗi con mắt cô ta lại có đến hai con ngươi.
Lão Quách thầm hít một hơi, Song Đồng Quỷ Thi, oán khí ngất trời!
Quỷ thi Lâm Du chậm rãi ngồi dậy, há miệng, hít một hơi thật sâu, hút hết toàn bộ hắc khí quẩn quanh thân mình vào trong cơ thể. Thân thể cô cũng dần dần tản ra một luồng sáng u ám. Cô từ từ đứng dậy, giang rộng hai tay, ngửa mặt lên trời cười một tràng.
Nự cười này đã đem tất cả đè nén, uất hận và khổ sở ba mươi năm mà cô phải chịu toàn bộ phát ra. Bộ dáng cô tựa như điên, tiếng cười lại như tiếng quỷ khóc từ địa ngục vang tới, thật sự khiến cho người ta rùng mình.
Đám người Tạ Vũ Tình không thể chịu nổi bịt chặt lỗ tai lại, tiếng cười kia vẫn đâm thẳng vào đầu bọn họ, quanh quẩn trong não họ không ngừng.
"Đừng cười nữa!". Tạ Vũ Tình bất đắc dĩ hét lớn một tiếng.
Lâm Du đột nhiên ngừng cười, quay đầu hung tợn nhìn Tạ Vũ Tình. Sau đó dường như Lâm Du nhận ra nàng.
"Là ngươi! Là các ngươi giúp ta thoát ra ngoài?". Giọng nói của cô ta cực kỳ âm hàn.
Tạ Vũ Tình vội vàng gật đầu, chỉ thân xác của Diệp Thiếu Dương, nói: "Ta cũng không có thời gian nói nhiều với ngươi. Ngươi đã đồng ý với chúng ta cùng nhau đối phó Tử Nguyệt, Thiếu Dương vì cứu ngươi nên mới bị Tử Nguyệt bắt hồn phách. . . bị thu vào cái không gian kia. Ngươi mau đi cứu hắn!"
Lâm Du hơi sững sờ, cô nhẹ nhàng đi tới trước người Diệp Thiếu Dương, cúi người nhìn hắn một cái, không nói năng gì xoay người bay về phía U Linh Lộ.
"Ba mươi năm. Tử Nguyệt, ngươi đã nhốt ta ba mươi năm rồi!"
Quanh thân Lâm Du oán khí tăng vọt, tụ thành một đám mây đen, nhanh chóng đánh về phía phong ấn U Linh Lộ.
Đúng lúc này, một đạo thanh quang bay tới chiếu vào khuôn mặt cô. Cả người Lâm Du dừng lại, quay đầu nhìn.
Vu sư Thái Lan vạch bụi cây, chậm rãi đi tới. Ngô Từ Quân cũng từ phía sau lưng Lâm Du bước ra, trong tay hắn là cái kén tằm dài, đi theo sau hắn là con Cửu Âm Trùng Nhân to lớn. Cả ba tạo thành một vòng vây bao quanh Lâm Du.
"Là ngươi!". Lâm Du vừa nhìn thấy vu sư Thái Lan, hai mắt liền trợn ngược lên, oán khí quanh thân cô dường như mất kiểm soát.
Vu sư Thái Lan đi tới ven đường thì dừng bước, nhìn về phía Lâm Du. Trong ánh mắt hắn mang theo sự áy náy nồng đậm.
"Đã ba mươi năm không gặp. . ." Vu sư Thái Lan nhìn cô, tự lẩm bẩm.
"Đúng vậy, ba mươi năm không gặp. . ." Đối diện với kẻ thù lớn nhất của mình, Lâm Du ngược lại khắc chế nộ khí, không gấp gáp tấn công mà lạnh lùng nói: "Đã ba mươi năm trôi qua, không ngày nào là ta không nghĩ tới ngươi. Tất cả những việc ngươi làm với ta trước kia, ta thề phải trả lại gấp trăm ngàn lần!"
Vu sư Thái Lan nói: "Ba mươi trước ta vì đại cục mà ép ngươi tự sát, cũng vì không đành lòng mà giữ lại cho ngươi một luồng nguyên thần, giam giữ nó ở U Linh Lộ. Bây giờ nghĩ lại, ta đã sai thật rồi."
Mái tóc dài của Lâm Du tung bay, không ngừng mọc ra bao trùm thân thể, nghiêng về phía trước một cách kì diệu tạo thành một thế công kích.
Vu sư Thái Lan vẫn coi như không thấy gì, tiếp tục nói: "Ta có lỗi với ngươi. Ta không cách nào thay đổi, cũng cách nào bù đắp được. Mỗi khi ta nhớ lại lúc đó, một người vô tội cuối cùng cũng biến thành quỷ, lửa hận ba mươi năm trong lòng ngươi đã khiến ta không có cách nào siêu độ ngươi được. Giữ ngươi trên đời này chính là gieo thêm tai họa."
"Được! Ta giết ngươi trước rồi lại tìm Tử Nguyệt tính sổ!". Lâm Du rống to một tiếng, cả người đều mang một cỗ quỷ khí nhào cực nhanh về phía vu sư Thái Lan.
Vu sư Thái Lan cũng không động đậy, chỉ có Cửu Âm Trùng Nhân phía sau lưng hắn há miệng phun ra một ngụm chướng khí, hóa giải đợt oán khí thứ nhất. Sau đó nó gầm thét xông lên, điên cuồng công kích Lâm Du.
Quanh thân Cửu Âm Trùng Nhân là một màn chướng khí màu xanh lá cây, cùng oán khí màu đen trên người Lâm Du đan lại một chỗ, vặn thành một đám khí đen xanh xen lẫn, sương mù dày đặc. Người ngoài chỉ có thể nghe được từng tiếng kêu gào thảm thiết, căn bản không thể nhìn thấy được sự vệc đang xảy ra bên trong.
Tạ Vũ Tình dần hoàn hồn lại, cứ nghĩ đến việc mình cứu Lâm Du là để đối phó với Tử Nguyệt vậy mà cuối cùng lại bị vu sư Thái Lan chắn ngang một bước, khiến cho cục diện trở lên rối rắm là nàng lại bực mình. Nàng giơ súng chĩa về phía vu sư Thái Lan, muốn bức y rút lui một lần nữa.
Lão Quách đè cánh tay của nàng xuống, lắc đầu một cái, nói: "Cô không thể giết hắn, nếu hắn chết thì chỉ càng kích thích huyết tính của Cửu Âm Trùng Nhân mà thôi. Nó càng điên cuồng, chúng ta lại càng khó đối phó."
Tạ Vũ Tình kinh ngạc nhìn đám "Sương mù dày đặc" kia, nói: "Vậy phải làm sao?"
"Chỉ có thể để cho bọn họ đánh, hy vọng Lâm Du có thể đánh thắng."
Tiểu Mã nghe bọn họ nói chuyện, không nhịn được hỏi một câu: "Thế Cửu Âm Trùng Nhân kia rốt cuộc có lai lịch gì, có lợi hại không?"
Lão Quách thở dài, trên mặt y toát ra biểu tình căm ghét, giải thích: "Nam Cương có ba loại đại vu thuật, cổ độc, giáng đầu, trùng thuật. Trong đó trùng thuật là pháp thuật thần bí nhất, lại biến hóa khôn lường nhất, Cửu Âm Trùng Nhân kia chính là một trong số đó. Nó là do dùng thứ thuốc tạo bởi chín loại âm vật luyện hóa mà thành. . .
Cửu âm chia làm tam thú, tam tà và tam cấu. Tam thú là ba loại vật âm trên người động vật: cánh gián, máu dơi và mắt chuột. . . Bởi vì ba loại động vật này ngày ngủ tối ra, không bao giờ thấy ánh sáng nên được gọi là âm thú;
Tam tà theo thứ tự là tóc quỷ, thi du và xác địa long - là da do xà tinh lột ra. . . Chúng đại diện cho ba loại tà vật quỷ, thi, yêu;
Tam cấu chính là ba loại uế vật trên người con người, chính là máu kinh của phụ nữ, nhau thai và đinh ninh. . ."
Tiểu Mã vừa nghe xong liền nói: "Nhau thai thì tôi biết, nó chính là cuống rốn. Nhưng đinh. . . cái gì, là thứ gì?"
Lão Quách nhìn cậu một cái, ấp úng nói: "Đinh ninh, chính là ráy tai. . . Quá trình luyện hóa cửu âm là cơ mật của trùng thuật, ta cũng không biết rõ lắm, nhưng điều đáng sợ nhất còn ở phía sau.
Sau khi dùng những thứ này luyện thành thuốc, phải tìm một người phụ nữ đang mang thai, để người đó uống thuốc này vào tháng thứ hai, tư, bảy của thai kì. Dưới sự tác dụng của thuốc, đứa trẻ sinh ra chính là thân thể thiên âm, không tay không chân gọi là "Cô Lộc Tử" . Đứa trẻ đó cũng không phải con người mà có thân người, máu yêu, linh quỷ, da thi, cũng chính là một loại quái vật. Sau đó lại nuôi nó ở nơi âm khí sâu nặng như cổ mộ suốt chín năm ròng, nó sẽ biến thành hình dạng chúng ta đang thấy. . ."
Trong lòng Lão Quách luẩn quẩn một vấn đề: Ba mươi năm qua, cái xác khô này rốt cuộc đã bị thi triển loại pháp thuật gì để có thể giữ gìn tinh nguyên không đổi?
Nếu là bởi do nằm trong Kim Ti Hương Mộc thì tại sao các thi thể khác lại bị phong hóa?
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ nào. . . cô ta sẽ sống lại?". Tạ Vũ Tình run rẩy hỏi.
"Người chết thì làm sao có thể sống lại được. Cô ta muốn hấp thu hồn phách rồi trở thành quỷ thi."
Chẳng bao lâu sau, cái xác khô đã hoàn toàn "phục hồi như cũ". Ngoại trừ làn da tái nhợt hơn người bình thường ra thì những thứ khác ra đều y hệt. Nhìn thoáng qua trông như một người đang say ngủ.
"Lâm Du, cô thật sự là Lâm Du!". Vừa nhìn thấy dung mạo cô ta, Tạ Vũ Tình kích động nói.
Tạ Vũ Tình nói xong những lời này không lâu sau thì Lâm Du cũng chậm rãi mở mắt. Trong mỗi con mắt cô ta lại có đến hai con ngươi.
Lão Quách thầm hít một hơi, Song Đồng Quỷ Thi, oán khí ngất trời!
Quỷ thi Lâm Du chậm rãi ngồi dậy, há miệng, hít một hơi thật sâu, hút hết toàn bộ hắc khí quẩn quanh thân mình vào trong cơ thể. Thân thể cô cũng dần dần tản ra một luồng sáng u ám. Cô từ từ đứng dậy, giang rộng hai tay, ngửa mặt lên trời cười một tràng.
Nự cười này đã đem tất cả đè nén, uất hận và khổ sở ba mươi năm mà cô phải chịu toàn bộ phát ra. Bộ dáng cô tựa như điên, tiếng cười lại như tiếng quỷ khóc từ địa ngục vang tới, thật sự khiến cho người ta rùng mình.
Đám người Tạ Vũ Tình không thể chịu nổi bịt chặt lỗ tai lại, tiếng cười kia vẫn đâm thẳng vào đầu bọn họ, quanh quẩn trong não họ không ngừng.
"Đừng cười nữa!". Tạ Vũ Tình bất đắc dĩ hét lớn một tiếng.
Lâm Du đột nhiên ngừng cười, quay đầu hung tợn nhìn Tạ Vũ Tình. Sau đó dường như Lâm Du nhận ra nàng.
"Là ngươi! Là các ngươi giúp ta thoát ra ngoài?". Giọng nói của cô ta cực kỳ âm hàn.
Tạ Vũ Tình vội vàng gật đầu, chỉ thân xác của Diệp Thiếu Dương, nói: "Ta cũng không có thời gian nói nhiều với ngươi. Ngươi đã đồng ý với chúng ta cùng nhau đối phó Tử Nguyệt, Thiếu Dương vì cứu ngươi nên mới bị Tử Nguyệt bắt hồn phách. . . bị thu vào cái không gian kia. Ngươi mau đi cứu hắn!"
Lâm Du hơi sững sờ, cô nhẹ nhàng đi tới trước người Diệp Thiếu Dương, cúi người nhìn hắn một cái, không nói năng gì xoay người bay về phía U Linh Lộ.
"Ba mươi năm. Tử Nguyệt, ngươi đã nhốt ta ba mươi năm rồi!"
Quanh thân Lâm Du oán khí tăng vọt, tụ thành một đám mây đen, nhanh chóng đánh về phía phong ấn U Linh Lộ.
Đúng lúc này, một đạo thanh quang bay tới chiếu vào khuôn mặt cô. Cả người Lâm Du dừng lại, quay đầu nhìn.
Vu sư Thái Lan vạch bụi cây, chậm rãi đi tới. Ngô Từ Quân cũng từ phía sau lưng Lâm Du bước ra, trong tay hắn là cái kén tằm dài, đi theo sau hắn là con Cửu Âm Trùng Nhân to lớn. Cả ba tạo thành một vòng vây bao quanh Lâm Du.
"Là ngươi!". Lâm Du vừa nhìn thấy vu sư Thái Lan, hai mắt liền trợn ngược lên, oán khí quanh thân cô dường như mất kiểm soát.
Vu sư Thái Lan đi tới ven đường thì dừng bước, nhìn về phía Lâm Du. Trong ánh mắt hắn mang theo sự áy náy nồng đậm.
"Đã ba mươi năm không gặp. . ." Vu sư Thái Lan nhìn cô, tự lẩm bẩm.
"Đúng vậy, ba mươi năm không gặp. . ." Đối diện với kẻ thù lớn nhất của mình, Lâm Du ngược lại khắc chế nộ khí, không gấp gáp tấn công mà lạnh lùng nói: "Đã ba mươi năm trôi qua, không ngày nào là ta không nghĩ tới ngươi. Tất cả những việc ngươi làm với ta trước kia, ta thề phải trả lại gấp trăm ngàn lần!"
Vu sư Thái Lan nói: "Ba mươi trước ta vì đại cục mà ép ngươi tự sát, cũng vì không đành lòng mà giữ lại cho ngươi một luồng nguyên thần, giam giữ nó ở U Linh Lộ. Bây giờ nghĩ lại, ta đã sai thật rồi."
Mái tóc dài của Lâm Du tung bay, không ngừng mọc ra bao trùm thân thể, nghiêng về phía trước một cách kì diệu tạo thành một thế công kích.
Vu sư Thái Lan vẫn coi như không thấy gì, tiếp tục nói: "Ta có lỗi với ngươi. Ta không cách nào thay đổi, cũng cách nào bù đắp được. Mỗi khi ta nhớ lại lúc đó, một người vô tội cuối cùng cũng biến thành quỷ, lửa hận ba mươi năm trong lòng ngươi đã khiến ta không có cách nào siêu độ ngươi được. Giữ ngươi trên đời này chính là gieo thêm tai họa."
"Được! Ta giết ngươi trước rồi lại tìm Tử Nguyệt tính sổ!". Lâm Du rống to một tiếng, cả người đều mang một cỗ quỷ khí nhào cực nhanh về phía vu sư Thái Lan.
Vu sư Thái Lan cũng không động đậy, chỉ có Cửu Âm Trùng Nhân phía sau lưng hắn há miệng phun ra một ngụm chướng khí, hóa giải đợt oán khí thứ nhất. Sau đó nó gầm thét xông lên, điên cuồng công kích Lâm Du.
Quanh thân Cửu Âm Trùng Nhân là một màn chướng khí màu xanh lá cây, cùng oán khí màu đen trên người Lâm Du đan lại một chỗ, vặn thành một đám khí đen xanh xen lẫn, sương mù dày đặc. Người ngoài chỉ có thể nghe được từng tiếng kêu gào thảm thiết, căn bản không thể nhìn thấy được sự vệc đang xảy ra bên trong.
Tạ Vũ Tình dần hoàn hồn lại, cứ nghĩ đến việc mình cứu Lâm Du là để đối phó với Tử Nguyệt vậy mà cuối cùng lại bị vu sư Thái Lan chắn ngang một bước, khiến cho cục diện trở lên rối rắm là nàng lại bực mình. Nàng giơ súng chĩa về phía vu sư Thái Lan, muốn bức y rút lui một lần nữa.
Lão Quách đè cánh tay của nàng xuống, lắc đầu một cái, nói: "Cô không thể giết hắn, nếu hắn chết thì chỉ càng kích thích huyết tính của Cửu Âm Trùng Nhân mà thôi. Nó càng điên cuồng, chúng ta lại càng khó đối phó."
Tạ Vũ Tình kinh ngạc nhìn đám "Sương mù dày đặc" kia, nói: "Vậy phải làm sao?"
"Chỉ có thể để cho bọn họ đánh, hy vọng Lâm Du có thể đánh thắng."
Tiểu Mã nghe bọn họ nói chuyện, không nhịn được hỏi một câu: "Thế Cửu Âm Trùng Nhân kia rốt cuộc có lai lịch gì, có lợi hại không?"
Lão Quách thở dài, trên mặt y toát ra biểu tình căm ghét, giải thích: "Nam Cương có ba loại đại vu thuật, cổ độc, giáng đầu, trùng thuật. Trong đó trùng thuật là pháp thuật thần bí nhất, lại biến hóa khôn lường nhất, Cửu Âm Trùng Nhân kia chính là một trong số đó. Nó là do dùng thứ thuốc tạo bởi chín loại âm vật luyện hóa mà thành. . .
Cửu âm chia làm tam thú, tam tà và tam cấu. Tam thú là ba loại vật âm trên người động vật: cánh gián, máu dơi và mắt chuột. . . Bởi vì ba loại động vật này ngày ngủ tối ra, không bao giờ thấy ánh sáng nên được gọi là âm thú;
Tam tà theo thứ tự là tóc quỷ, thi du và xác địa long - là da do xà tinh lột ra. . . Chúng đại diện cho ba loại tà vật quỷ, thi, yêu;
Tam cấu chính là ba loại uế vật trên người con người, chính là máu kinh của phụ nữ, nhau thai và đinh ninh. . ."
Tiểu Mã vừa nghe xong liền nói: "Nhau thai thì tôi biết, nó chính là cuống rốn. Nhưng đinh. . . cái gì, là thứ gì?"
Lão Quách nhìn cậu một cái, ấp úng nói: "Đinh ninh, chính là ráy tai. . . Quá trình luyện hóa cửu âm là cơ mật của trùng thuật, ta cũng không biết rõ lắm, nhưng điều đáng sợ nhất còn ở phía sau.
Sau khi dùng những thứ này luyện thành thuốc, phải tìm một người phụ nữ đang mang thai, để người đó uống thuốc này vào tháng thứ hai, tư, bảy của thai kì. Dưới sự tác dụng của thuốc, đứa trẻ sinh ra chính là thân thể thiên âm, không tay không chân gọi là "Cô Lộc Tử" . Đứa trẻ đó cũng không phải con người mà có thân người, máu yêu, linh quỷ, da thi, cũng chính là một loại quái vật. Sau đó lại nuôi nó ở nơi âm khí sâu nặng như cổ mộ suốt chín năm ròng, nó sẽ biến thành hình dạng chúng ta đang thấy. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.