Chương 554: Tà Thần hóa ra là hắn (2)
Thanh Tử
26/04/2018
Sau khi ngẩn người một thời gian ngắn, mọi người
phục hồi lại tinh thần, đối với tất cả những chuyện này bỗng nhiên tỉnh
ngộ: Hóa ra, tất cả những chuyện này đều là ở trong kế hoạch của Diệp
Thiếu Dương,
Trên mặt Tưởng Kiến Hoa, biểu tình ủy khuất từ từ mất đi, đổi thành một bộ thần sắc lãnh khốc, hướng về phía Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười, nói: "Ta rất bội phục ngươi, Diệp Thiếu Dương, dùng một tờ phù hoàn toàn vô dụng, thăm dò ra được hai đối thủ chân chính, một chiêu này thực sự rất cao minh. Bất quá ta rất buồn bực, ngươi lúc đó vì sao lại không vạch trần ta chứ?"
Hắn quả nhiên. . . Chính là Tà Thần!
Mọi người bỗng chốc tản ra, người có thực lực kém lập tức cách ở phía xa, Nhuế Lãnh Ngọc, Uông Ngư, Nhạc Hằng cùng Qua Qua, từ bốn phương hướng đem hắn ngăn lại ở chính giữa, đã làm tốt công tác chuẩn bị tấn công.
Biểu tình mỗi người đều rất ngưng trọng, tuy rằng lần đầu tiên đối mặt với Tà Thần, từ trước đến nay chưa từng giao thủ qua, nhưng mỗi người đều biết, thực lực của kẻ này, so với Thi Sát thì vượt xa hơn rất nhiều.
Diệp Thiếu Dương không vội vàng động thủ, chậm rãi lắc đầu, nói: "Nếu như dùng linh phù kiểm nghiệm, kết quả chỉ có một người, ta sẽ không chút do dự mà động thủ, thế nhưng. . . Kết quả lại là hai người các ngươi, ta lúc đó vô cùng giật mình, ta muốn biết rõ ràng, hai người các ngươi đến cùng là có quan hệ như thế nào, cho nên không có tùy tiện xuất thủ."
Suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện ngày hôm nay, có phải là ngươi chơi một nước cờ, thí tốt giữ xe hay không?"
Tưởng Kiến Hoa chậm rãi lắc đầu: "Thi Sát, chỉ là một nước cờ ta dùng để làm người mê muội, hiện tại đã vô dụng, ta là muốn dùng nó để thăm dò thực lực của đám người các ngươi, sau đó sẽ quyết định áp dụng hành động gì."
Diệp Thiếu Dương nói: "Nếu như ta đoán không lầm, nó tìm đến nương tựa ngươi hẳn là đã được một thời gian dài, ngươi đối với nó như vậy, không sợ nó vừa rơi vào lúc tuyệt vọng, liền đem ngươi lộ ra ngoài à?"
Tưởng Kiến Hoa nói: "Nếu như nó không tuân theo ta, ta sẽ giết nó. Đương nhiên, nó cũng không biết bản thân mình cuối cùng sẽ chết, nếu muốn khai ra ta, cũng không có cơ hội."
Diệp Thiếu Dương vẫn không có dự định động thủ, nhìn thẳng hắn, nói: "Coi như ta cùng người nói nhiều chuyện như vậy, vậy ngươi có thể trả lời ta mấy vấn đề được không?" Không chờ hắn tỏ thái độ, hỏi: "Lưu lão thái chế tạo ra nhục hoàng kim, thực sự là để cho ngươi ăn?"
Tưởng Kiến Hoa nói: "Không sai, trước khi ngươi tới đây, ta chủ yếu phải dựa vào ăn cái này để tu luyện, kẻ thù cũ của ngươi - Thi Sát kia, chính là bị ta dùng nhục hoàng kim lôi kéo."
Diệp Thiếu Dương lại nói: "Hạn Bạt* cũng là do ngươi làm ra?"
Tưởng Kiến Hoa gật đầu, "Ta phải làm một ít chuyện, đem ngươi dẫn tới, về phần làm ra hai con Hạn Bạt, đó là muốn thăm dò thực lực của ngươi, xem ngươi đến mức độ như thế nào rồi."
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, "Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?"
Tưởng Kiến Hoa cười, "Ngươi tại sao lại không hỏi lai lịch của ta trước?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: "Không cần thiết, ta biết ngươi là Tà Thần là được, những việc khác ta không muốn biết."
"Rất có lý", Tưởng Kiến Hoa gật đầu, nói, "Nhưng mà, ta có thể nói cho ngươi biết, ta sống ở Thượng Cổ, đến từ Quỷ Vực."
Quỷ Vực! Diệp Thiếu Dương cùng Qua Qua giật mình nhìn nhau, đều nghĩ tới một cái tên: Thái Âm Sơn. Lẽ nào Tà Thần này, cũng là đến từ Thái Âm Sơn?
"Vài thập niên trước, ta phụng mệnh đi tới Nhân Gian, tìm kiếm tung tích của Âm Dương thư, tìm tới nơi này, phí sức bổ ra núi non, tìm được Thanh Thiên Quan. . ."
Nghe đến đó, Diệp Thiếu Dương và Diệp Tiểu Manh nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu, thì ra lưỡng giới sơn tách ra không phải là ngẫu nhiên, nguyên lai là do Tà Thần này gây nên.
"Âm Dương thư ở trên tay của tượng thần Diệp Pháp Thiện, tượng thần có cấm chế, nếu muốn mở ra, phải cần máu Thiên Sư của hậu nhân Diệp gia, ta âm thầm điều tra, xác định chỉ có ngươi mới có thể mở nó, nhưng ngươi lúc đó đã lên Mao Sơn, mặc dù ta có tu vi mạnh hơn, nhưng cũng không dám đi Mao Sơn cướp người, cho nên, ta chỉ có thể chờ ngươi xuống núi.
Sau khi biết ngươi xuống núi, để dẫn ngươi trở về quê nhà, ta đã tạo ra hai con Hạn Bạt, ngụy trang thành sự kiện linh dị, sau đó trà trộn ở bên cạnh ngươi, dẫn ngươi tìm được pho tượng của Diệp Pháp Thiện. . ."
Diệp Thiếu Dương nghe thế, trong lòng bừng tỉnh, thảo nào bản thân đã sớm biết có Tà Thần ở bên cạnh, thế nhưng vẫn không có ra tay đối phó với mình, thì ra không phải là có điều cố kỵ gì, nguyên nhân là do. . . Hắn là vì muốn lấy được Âm Dương thư.
"Nếu như không phải là vì Âm Dương thư, Diệp Thiếu Dương, ta đã sớm động thủ giết ngươi." Tà Thần nhàn nhạt nói.
Diệp Thiếu Dương nói: "Ta đây tin tưởng, ngươi ở trong bóng tối, có rất nhiều cơ hội để đánh lén ta."
Tà Thần cười nói: "Ngươi thật tự tin, ngươi lẽ nào cảm thấy dưới tình huống một đấu một, ngươi có thể đấu thắng ta sao?"
"Không đấu lại." Diệp Thiếu Dương ngay lập tức trả lời, "Thế nhưng đánh không lại không có nghĩa là không chạy nổi, lại nói, Thiên Sư cũng không phải là người dễ giết như vậy."
Tà Thần nói: "Ở thời điểm ngươi nắm được Âm Dương thuật, trong nháy mắt, ta vốn định cùng Thi Sát động thủ tập kích ngươi, cướp đoạt Âm Dương thư, nhưng mà ngay cả ta cũng cũng thật không ngờ, tượng thần lại có thể phát ra cương khí cường đại, đem ta bức lui, Thi Sát cũng bởi vậy mà bị thương, mất đi một lần cơ hội tốt nhất."
Diệp Tiểu Manh nghe thế, lẩm bẩm nói: "Thì ra máu đó là của Thi Sát, nó có tu vi thấp hơn, không trách được. . . ."
Tà Thần thở dài nói: "Đó là cơ hội tốt nhất, tiếc là lại bỏ lỡ."
Diệp Thiếu Dương nói: "Sau đó, Âm Dương thư vẫn ở trên người ta, ngươi không dám ra tay à?"
Tà Thần nói: "Không hoàn toàn chắc chắn, ta không dám ra tay, bởi vì cơ hội chỉ có một lần."
Diệp Thiếu Dương suy xét cẩn thận, cũng có lý, Âm Dương thư từ khi được mình lấy được, vẫn luôn coi nó như trân bảo, nếu hắn thật muốn tới cướp đoạt, đúng là chưa chắc có thể thành công, mà một khi thất bại, bị mình phát giác, vậy thì tuyệt đối sẽ không cho hắn có thêm cơ hội thứ hai.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Vậy đối với ngươi mà nói, thế nào mới tính là cơ hội?"
Tà Thần thoáng chốc trầm mặc, nói: "Vào thời điểm ngươi cùng Quỷ Mẫu tiếp chiến, từ phía sau lưng cho ngươi một đòn trí mạng."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, xem ra, suy đoán của mình là đúng, hắn quả nhiên là đợi mình cùng Quỷ Mẫu đánh nhau, may là, hiện tại biết trước được thân phận của hắn, không thì lúc chết cũng chẳng biết mình chết như thế nào.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, cho đến bây giờ, hầu như tất cả bí ẩn đều đã có lời giải, tuy rằng còn có chút vấn đề chi tiết chưa thể làm rõ, nhưng cũng không quan trọng nữa. Dù sao tất cả ngọn nguồn âm mưu, cũng chính là từ Quỷ Mẫu và Tà Thần, hai đối thủ của mình, cũng chính là Quỷ Mẫu cùng Tà Thần!
Diệp Thiếu Dương nhìn Tà Thần, nói: "Có thể nói cho ta biết, là ai đã sai ngươi tới đoạt Âm Dương thư không?"
Tà Thần cười nói: "Chừa chút lo lắng đi, Diệp Thiếu Dương, lần sau nếu có gặp lại, ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Ý này của ngươi là. . . Ngươi còn muốn đi à?" Diệp Thiếu Dương nhìn hắn
Tà Thần cười lạnh, chậm rãi nói: "Ngươi cho rằng, ta không đi được?"
Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, nói: "Nếu như không nói nữa, vậy thì đánh đi."
Tà Thần mỉm cười, cất bước đi tới hướng phía Diệp Thiếu Dương, thân thể cũng thay đổi trở nên cao lớn hơn, quần áo với da thịt khắp toàn thân từ trên xuống dưới đồng thời hạ xuống, thay hình đổi dạng, biến thành một người đàn ông cao lớn mặc trường bào bằng gấm, cao khoảng hai mét, nhìn qua ngũ quan cũng chừng bốn mươi tuổi, có góc có cạnh, đường nét rõ ràng, nhìn qua vô cùng uy vũ, giống như là một vị tướng quân.
Chú thích: Hạn Bạt*: Quái vật gây hạn hán
Trên mặt Tưởng Kiến Hoa, biểu tình ủy khuất từ từ mất đi, đổi thành một bộ thần sắc lãnh khốc, hướng về phía Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười, nói: "Ta rất bội phục ngươi, Diệp Thiếu Dương, dùng một tờ phù hoàn toàn vô dụng, thăm dò ra được hai đối thủ chân chính, một chiêu này thực sự rất cao minh. Bất quá ta rất buồn bực, ngươi lúc đó vì sao lại không vạch trần ta chứ?"
Hắn quả nhiên. . . Chính là Tà Thần!
Mọi người bỗng chốc tản ra, người có thực lực kém lập tức cách ở phía xa, Nhuế Lãnh Ngọc, Uông Ngư, Nhạc Hằng cùng Qua Qua, từ bốn phương hướng đem hắn ngăn lại ở chính giữa, đã làm tốt công tác chuẩn bị tấn công.
Biểu tình mỗi người đều rất ngưng trọng, tuy rằng lần đầu tiên đối mặt với Tà Thần, từ trước đến nay chưa từng giao thủ qua, nhưng mỗi người đều biết, thực lực của kẻ này, so với Thi Sát thì vượt xa hơn rất nhiều.
Diệp Thiếu Dương không vội vàng động thủ, chậm rãi lắc đầu, nói: "Nếu như dùng linh phù kiểm nghiệm, kết quả chỉ có một người, ta sẽ không chút do dự mà động thủ, thế nhưng. . . Kết quả lại là hai người các ngươi, ta lúc đó vô cùng giật mình, ta muốn biết rõ ràng, hai người các ngươi đến cùng là có quan hệ như thế nào, cho nên không có tùy tiện xuất thủ."
Suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện ngày hôm nay, có phải là ngươi chơi một nước cờ, thí tốt giữ xe hay không?"
Tưởng Kiến Hoa chậm rãi lắc đầu: "Thi Sát, chỉ là một nước cờ ta dùng để làm người mê muội, hiện tại đã vô dụng, ta là muốn dùng nó để thăm dò thực lực của đám người các ngươi, sau đó sẽ quyết định áp dụng hành động gì."
Diệp Thiếu Dương nói: "Nếu như ta đoán không lầm, nó tìm đến nương tựa ngươi hẳn là đã được một thời gian dài, ngươi đối với nó như vậy, không sợ nó vừa rơi vào lúc tuyệt vọng, liền đem ngươi lộ ra ngoài à?"
Tưởng Kiến Hoa nói: "Nếu như nó không tuân theo ta, ta sẽ giết nó. Đương nhiên, nó cũng không biết bản thân mình cuối cùng sẽ chết, nếu muốn khai ra ta, cũng không có cơ hội."
Diệp Thiếu Dương vẫn không có dự định động thủ, nhìn thẳng hắn, nói: "Coi như ta cùng người nói nhiều chuyện như vậy, vậy ngươi có thể trả lời ta mấy vấn đề được không?" Không chờ hắn tỏ thái độ, hỏi: "Lưu lão thái chế tạo ra nhục hoàng kim, thực sự là để cho ngươi ăn?"
Tưởng Kiến Hoa nói: "Không sai, trước khi ngươi tới đây, ta chủ yếu phải dựa vào ăn cái này để tu luyện, kẻ thù cũ của ngươi - Thi Sát kia, chính là bị ta dùng nhục hoàng kim lôi kéo."
Diệp Thiếu Dương lại nói: "Hạn Bạt* cũng là do ngươi làm ra?"
Tưởng Kiến Hoa gật đầu, "Ta phải làm một ít chuyện, đem ngươi dẫn tới, về phần làm ra hai con Hạn Bạt, đó là muốn thăm dò thực lực của ngươi, xem ngươi đến mức độ như thế nào rồi."
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, "Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?"
Tưởng Kiến Hoa cười, "Ngươi tại sao lại không hỏi lai lịch của ta trước?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: "Không cần thiết, ta biết ngươi là Tà Thần là được, những việc khác ta không muốn biết."
"Rất có lý", Tưởng Kiến Hoa gật đầu, nói, "Nhưng mà, ta có thể nói cho ngươi biết, ta sống ở Thượng Cổ, đến từ Quỷ Vực."
Quỷ Vực! Diệp Thiếu Dương cùng Qua Qua giật mình nhìn nhau, đều nghĩ tới một cái tên: Thái Âm Sơn. Lẽ nào Tà Thần này, cũng là đến từ Thái Âm Sơn?
"Vài thập niên trước, ta phụng mệnh đi tới Nhân Gian, tìm kiếm tung tích của Âm Dương thư, tìm tới nơi này, phí sức bổ ra núi non, tìm được Thanh Thiên Quan. . ."
Nghe đến đó, Diệp Thiếu Dương và Diệp Tiểu Manh nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu, thì ra lưỡng giới sơn tách ra không phải là ngẫu nhiên, nguyên lai là do Tà Thần này gây nên.
"Âm Dương thư ở trên tay của tượng thần Diệp Pháp Thiện, tượng thần có cấm chế, nếu muốn mở ra, phải cần máu Thiên Sư của hậu nhân Diệp gia, ta âm thầm điều tra, xác định chỉ có ngươi mới có thể mở nó, nhưng ngươi lúc đó đã lên Mao Sơn, mặc dù ta có tu vi mạnh hơn, nhưng cũng không dám đi Mao Sơn cướp người, cho nên, ta chỉ có thể chờ ngươi xuống núi.
Sau khi biết ngươi xuống núi, để dẫn ngươi trở về quê nhà, ta đã tạo ra hai con Hạn Bạt, ngụy trang thành sự kiện linh dị, sau đó trà trộn ở bên cạnh ngươi, dẫn ngươi tìm được pho tượng của Diệp Pháp Thiện. . ."
Diệp Thiếu Dương nghe thế, trong lòng bừng tỉnh, thảo nào bản thân đã sớm biết có Tà Thần ở bên cạnh, thế nhưng vẫn không có ra tay đối phó với mình, thì ra không phải là có điều cố kỵ gì, nguyên nhân là do. . . Hắn là vì muốn lấy được Âm Dương thư.
"Nếu như không phải là vì Âm Dương thư, Diệp Thiếu Dương, ta đã sớm động thủ giết ngươi." Tà Thần nhàn nhạt nói.
Diệp Thiếu Dương nói: "Ta đây tin tưởng, ngươi ở trong bóng tối, có rất nhiều cơ hội để đánh lén ta."
Tà Thần cười nói: "Ngươi thật tự tin, ngươi lẽ nào cảm thấy dưới tình huống một đấu một, ngươi có thể đấu thắng ta sao?"
"Không đấu lại." Diệp Thiếu Dương ngay lập tức trả lời, "Thế nhưng đánh không lại không có nghĩa là không chạy nổi, lại nói, Thiên Sư cũng không phải là người dễ giết như vậy."
Tà Thần nói: "Ở thời điểm ngươi nắm được Âm Dương thuật, trong nháy mắt, ta vốn định cùng Thi Sát động thủ tập kích ngươi, cướp đoạt Âm Dương thư, nhưng mà ngay cả ta cũng cũng thật không ngờ, tượng thần lại có thể phát ra cương khí cường đại, đem ta bức lui, Thi Sát cũng bởi vậy mà bị thương, mất đi một lần cơ hội tốt nhất."
Diệp Tiểu Manh nghe thế, lẩm bẩm nói: "Thì ra máu đó là của Thi Sát, nó có tu vi thấp hơn, không trách được. . . ."
Tà Thần thở dài nói: "Đó là cơ hội tốt nhất, tiếc là lại bỏ lỡ."
Diệp Thiếu Dương nói: "Sau đó, Âm Dương thư vẫn ở trên người ta, ngươi không dám ra tay à?"
Tà Thần nói: "Không hoàn toàn chắc chắn, ta không dám ra tay, bởi vì cơ hội chỉ có một lần."
Diệp Thiếu Dương suy xét cẩn thận, cũng có lý, Âm Dương thư từ khi được mình lấy được, vẫn luôn coi nó như trân bảo, nếu hắn thật muốn tới cướp đoạt, đúng là chưa chắc có thể thành công, mà một khi thất bại, bị mình phát giác, vậy thì tuyệt đối sẽ không cho hắn có thêm cơ hội thứ hai.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Vậy đối với ngươi mà nói, thế nào mới tính là cơ hội?"
Tà Thần thoáng chốc trầm mặc, nói: "Vào thời điểm ngươi cùng Quỷ Mẫu tiếp chiến, từ phía sau lưng cho ngươi một đòn trí mạng."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, xem ra, suy đoán của mình là đúng, hắn quả nhiên là đợi mình cùng Quỷ Mẫu đánh nhau, may là, hiện tại biết trước được thân phận của hắn, không thì lúc chết cũng chẳng biết mình chết như thế nào.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, cho đến bây giờ, hầu như tất cả bí ẩn đều đã có lời giải, tuy rằng còn có chút vấn đề chi tiết chưa thể làm rõ, nhưng cũng không quan trọng nữa. Dù sao tất cả ngọn nguồn âm mưu, cũng chính là từ Quỷ Mẫu và Tà Thần, hai đối thủ của mình, cũng chính là Quỷ Mẫu cùng Tà Thần!
Diệp Thiếu Dương nhìn Tà Thần, nói: "Có thể nói cho ta biết, là ai đã sai ngươi tới đoạt Âm Dương thư không?"
Tà Thần cười nói: "Chừa chút lo lắng đi, Diệp Thiếu Dương, lần sau nếu có gặp lại, ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Ý này của ngươi là. . . Ngươi còn muốn đi à?" Diệp Thiếu Dương nhìn hắn
Tà Thần cười lạnh, chậm rãi nói: "Ngươi cho rằng, ta không đi được?"
Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, nói: "Nếu như không nói nữa, vậy thì đánh đi."
Tà Thần mỉm cười, cất bước đi tới hướng phía Diệp Thiếu Dương, thân thể cũng thay đổi trở nên cao lớn hơn, quần áo với da thịt khắp toàn thân từ trên xuống dưới đồng thời hạ xuống, thay hình đổi dạng, biến thành một người đàn ông cao lớn mặc trường bào bằng gấm, cao khoảng hai mét, nhìn qua ngũ quan cũng chừng bốn mươi tuổi, có góc có cạnh, đường nét rõ ràng, nhìn qua vô cùng uy vũ, giống như là một vị tướng quân.
Chú thích: Hạn Bạt*: Quái vật gây hạn hán
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.