Chương 165: THẢO KHẨU THÁI
Thanh Tử
24/10/2016
“Lúc tôi chạy
ngang qua cô bé, cô bé đột nhiên quay đầu, hé ra cái miệng vô cùng to
lớn, mũi dài, dáng dấp trông như ếch và các loài động vật miệng lớn. Cô
bé bốc một nắm rau từ cái bình ra đưa về phía tôi, dùng giọng nói u ám
hỏi: Rau xanh bị lá cây phá hủy rồi, làm sao bây giờ?”
“Lúc đó đầu óc tôi mơ hồ, tự nhiên không chạy tiếp nữa, chỉ thuận miệng trả lời: Bẻ cái lá cây kia đi là được. Vừa nói xong liền thấy cô bé kia bẻ một cái lá cây, cười gằn đi tới chỗ tôi, sau đó phát sinh chuyện gì nữa thì tôi không biết."
Nghe hắn kể xong, mọi người hai mặt nhìn nhau, chuyện này nghe có vẻ hài hước nhưng lại có chút quỷ dị, Tiểu Mã buồn bực hỏi: "Vì sao con quỷ đó không trực tiếp giết anh mà lại còn bày mấy trò rau xanh với lá cây, hỏi đố mập mờ như thế để làm gì, rảnh rỗi sinh nông nổi à?"
Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu, nói: "Có một thứ được gọi là 'Rau mệnh người’, nữ quỷ biết thứ đó chứng tỏ nó không phải là quỷ dương gian, không thể tùy tiện giết người, cũng tương tự như quỷ mua mệnh, nó mang theo một vật bổn mạng ở bên thân, gặp người nào cũng sẽ hỏi mấy câu ‘Thảo Khẩu Thái’ (1), nếu như trả lời câu hỏi của nó, cũng chính là quyết định vận mệnh của cậu!".
(1) Thảo Khẩu Thái: một cách lấy lời hay từ người khác. Đây là một tập tục vào ngày Tết của Trung Hoa, người ta sẽ tạo những lời nói may mắn để biểu đạt cho sự cát tường, nguyện vọng tốt đẹp của người dân, mong muốn một thứ gì đó như may mắn, tai qua nạn khỏi, phúc thọ bình an. Ví dụ như hành động cho tiền thiếu nhi ngày Tết được gọi là “Tiền mừng tuổi”, bữa cơm tất niên được gọi là “Bữa cơm đoàn viên”, ngày khai trương gọi là “Kim nhật”, cá chép biểu thị cho sự “Dư dả hằng năm”, bánh sủi cảo gọi là “Nguyên bảo”. Ngoại trừ những tên trên, người ta còn dùng “Thảo Khẩu Thái” trong những câu chúc như "Phúc như Đông Hải", "Thọ bỉ nam sơn" để chúc thọ, "Một bước lên mây", "Vinh quang tột đỉnh" để chúc mừng thăng chức, “Chúc mừng phát tài", "Tâm muốn sự thành" để chúc phúc tân niên…
Nói đến đây, hắn quay đầu nói với Lý Nhạc Thanh: "Lúc đó anh trả lời bẻ một lá cây là đã thực hiện ‘Thảo Khẩu Thái’ với nó, cho nên nó đã thu một luồng hồn phách của anh, bất quá câu trả lời đó cũng không sao, chỉ là thiếu đi một luồng hồn phách, may mà anh vẫn còn sống!".
Lời giải thích của hắn càng làm cho kẻ khác khiếp sợ. Chu Tĩnh Như cau mày nói: "Là sức mạnh gì đã khống chế ‘Thảo Khẩu Thái’ ấy?"
"Lực khế ước, loại quỷ âm sanh này vốn chỉ được ở trong lãnh địa của chúng, không thể tùy tiện giết người, thế nhưng một khi ra khỏi lãnh địa sẽ phải tuân thủ theo lực khế ước của nhân gian và quỷ vực, nếu như làm trái luật, nó sẽ thừa thụ thiên kiếp."
Mọi người nghe xong khiếp sợ không thôi.
Trưởng thôn gật đầu nói: "Đúng vậy, trong hai năm qua có không ít ngư dân chết tại hồ chứa nước, bất quá phàm là người gặp chuyện không may bên bờ đều bị tình trạng giống như tiểu Thanh, diện kiến quỷ cô nương, sau đó bị hỏi vấn đề, tỷ như Lý Tam Chân và Lý Hữu Tài năm ngoái có đi qua bờ hồ chứa nước, nhìn thấy quỷ cô nương kia, bọn chúng cũng bị mê hoặc giống y như cậu ấy, quỷ cô nương hỏi bọn chúng: Rau xanh không có tim (2) có thể sống được không?
(2) Chơi chữ, rau xanh không có tim ý chỉ rau muống.
Lý Tam Chân cho là cô hỏi loại rau xanh thông thường, trả lời: Rau xanh không tim còn có thể mọc ra tim khác.
Lý Hữu Tài lại trả lời: Không tim sẽ chết.
Sau đó quỷ cô nương chạy đến trước mặt thọc hai cánh tay vào lồng ngực bọn họ, móc hai trái tim ra ngoài, Lý Hữu Tài lập tức chết tại chỗ, Lý Tam Chân lết được về nhà. Về đến nhà, Lý Tam Chân nằm dưỡng bệnh mấy tháng sau thì đến bệnh viện kiểm tra, trái tim tự dưng mọc ra lại. Chuyện này cũng là do nó kể cho tôi biết, cùng một thời điểm, cùng một câu đố, mà có người sống, cũng có người chết."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm trong chốc lát, hỏi rằng: "Quỷ thiếu nữ đó xuất hiện vào lúc nào?"
Đám cán bộ trong thôn nhao nhao bàn luận, sau đó nhất trí với nhau: Hai năm rưỡi trước, khi nước trong hồ vừa mới bắt đầu biến thành màu đen, cá cương thi cũng vừa mới xuất hiện, thì đã có người nhìn thấy quỷ cô nương bên bờ hồ chứa nước."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, kết hợp các manh mối lại với nhau, hắn cơ bản đã có thể xác định được quỷ cô nương chính là một trong "Ngũ quỷ” mà mình đang tìm, lập tức đứng phắt dậy, nói với Lý Nhạc Thanh:
"May mà luồng hồn phách đó chỉ quanh quẩn ở gần bờ hồ, tôi mới có cơ hội đem anh trở về, bất quá tinh khí của hồn phách anh đã bị quỷ thiếu nữ lấy đi, cho nên anh mới cảm thấy thân thể của mình suy yếu, còn lại không sao. Anh cố gắng chăm chỉ phơi nắng, tích lũy dương khí, đại khái nửa tháng sau là có thể khôi phục lại hoàn toàn!"
Lý Nhạc Thanh nghe xong hết sức mừng rỡ, luôn miệng nói cảm ơn. Diệp Thiếu Dương không để ý đến hắn, xoay người nhìn mấy cán bộ trong thôn, nói rằng: "Có người nào tình nguyện dẫn tôi đến hồ chứa nước hay không?"
Trưởng thôn lập tức nói rằng: "Chỉ xem thôi thì được, tôi dẫn ngài đi."
"Được, đi thôi!". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn Tiểu Linh, lại nhìn Lý Nhạc Thanh, nói với hắn: "Đừng cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn vợ của anh, cô ấy đã khổ cực chăm sóc anh qua biết bao nhiêu ngày, mặc dù có người giúp việc nhưng cô ấy vẫn tự tay nấu cho anh ăn, anh nên đối xử tốt với cô ấy!"
Lý Nhạc Thanh kéo tay của Tiểu Linh đặt vào trong lòng mình, cười hì hì: "Diệp tiên sinh yên tâm, vợ tôi vừa đẹp lại vừa hiền, hoạn nạn mới thấy chân tình, cả đời này tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy!"
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu, ánh mắt ý vị nhìn Tiểu Linh. Tiểu Linh đỏ mặt gật đầu với hắn, trong ánh mắt cũng biểu lộ sự cảm kích chân thành tha thiết, sau đó là một sự hứa hẹn đầy kiên định.
Thấy ánh mắt đó, Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười, yên tâm, xoay người rời đi.
"Diệp tiên sinh, bảy vạn đồng, bao giờ trở về thì gọi cho tôi!". Lý Vĩ đuổi theo, thập phần cảm kích hô lớn.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, còn muốn nói mấy câu khách khí, phía sau liền truyền đến thanh âm trách cứ của Chu Tĩnh Như: "Thiếu Dương ca, sao anh lại thu tiền của ông ấy?"
Lý Vĩ vừa nghe thấy thế nhất thời khẩn trương, bảy vạn đồng vốn chỉ là chuyện nhỏ, nếu để vì chuyện này mà bọn họ xích mích với nhau thì sẽ trở thành chuyện lớn, vội vàng tiến lên giải thích: "Chu tiểu thư đừng hiểu lầm, tiền này không phải là do Diệp tiên sinh đòi, đấy là do tôi tự nguyện tặng cho ngài!"
Chu Tĩnh Như hừ một tiếng, oán trách nhìn Diệp Thiếu Dương: "Thiếu Dương ca, anh thiếu tiền thì cứ trực tiếp nói với em, sao lại đi đòi tiền của người khác, anh… Anh có xem em là bạn không?"
Lý Vĩ vừa nghe xong vô cùng xấu hổ, cảm thấy Chu tiểu thư tức giận là vì Diệp Thiếu Dương không đến gặp cô để lấy tiền, trong lòng cư nhiên phán đoán quan hệ của bọn họ, ai dà, thanh niên này đích thị là “Phò mã” chuẩn tương lai của tập đoàn Tinh Thành rồi!
Diệp Thiếu Dương cười cười, giải thích: "Tự dưng vô duyên vô cớ anh đến lấy tiền em làm gì? Như vậy sẽ ảnh hưởng đến tu hành của anh. Anh giúp ông ấy làm việc, ông ấy cho anh tiền, đâu có ai lỗ!? Bảy vạn đồng cũng không phải là số tiền lớn đối với ông ấy, làm việc nhận tiền, hai bên không ai thiếu nợ nhau."
Lý Vĩ lập tức nói: "Đúng đúng đúng, không phải là một số tiền lớn."
"Ông nghĩ ông có rất nhiều tiền sao?". Chu Tĩnh Như lập tức liếc mắt nhìn gã.
"A, không có không có.". Lý Vĩ sợ đến mức thối lui qua một bên, không dám mở miệng, tiền của mình đều là do ông chủ cấp cho, mình chỉ là một cọng lông so với chín con trâu.
Chu Tĩnh Như bĩu môi, nói với Diệp Thiếu Dương: "Theo lý luận của anh, em muốn giúp anh có được không?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Nếu anh cần hỗ trợ thì em có thể giúp, nhưng nếu vô duyên vô cớ cho anh tiền, nhà hay là vật chất này kia thì còn tăng nghiệp chướng, gây trở ngại con đường tu hành của anh, hiểu chưa, anh cần tiền, anh sẽ tự kiếm."
Chu Tĩnh Như bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nếu anh cần trợ giúp thì phải báo cho em biết trước đấy!"
Diệp Thiếu Dương đành gật đầu đồng ý.
Chu Tĩnh Như mỉm cười, nói: "Hôm nay anh đã làm được một chuyện tốt. Tha thứ cho một người, cứu vãn một cuộc hôn nhân."
Vừa nghe cô nhắc, Diệp Thiếu Dương liền nghĩ tới chuyện phu thê của bọn họ, khẽ thở dài, mặc dù mình chỉ “nói dối có thiện tâm" đối với Lý Nhạc Thanh, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn tin rằng sau này Tiểu Linh chắc chắn sẽ đối xử tốt với hắn, nếu như bọn họ còn có em bé thì lại càng tốt hơn... Chỉ là đối với Lý Nhạc Thanh mà nói, đây vẫn là một sự lừa dối.
"Nếu như được lựa chọn, anh tình nguyện giết mười con quỷ thủ lĩnh còn hơn là dính vào chuyện phu thê của người khác, bởi vì có sắp xếp như thế nào cũng không thể hoàn toàn tốt đẹp!". Diệp Thiếu Dương nhìn bốn bề thanh vắng, thở dài nói với Chu Tĩnh Như.
Nhìn bóng lưng của hắn, Chu Tĩnh Như mỉm cười, nghĩ thầm trong lòng, anh đã sắp xếp tốt cho người khác rồi, vậy còn chuyện tình cảm của mình, anh định sắp xếp như thế nào đây?
“Lúc đó đầu óc tôi mơ hồ, tự nhiên không chạy tiếp nữa, chỉ thuận miệng trả lời: Bẻ cái lá cây kia đi là được. Vừa nói xong liền thấy cô bé kia bẻ một cái lá cây, cười gằn đi tới chỗ tôi, sau đó phát sinh chuyện gì nữa thì tôi không biết."
Nghe hắn kể xong, mọi người hai mặt nhìn nhau, chuyện này nghe có vẻ hài hước nhưng lại có chút quỷ dị, Tiểu Mã buồn bực hỏi: "Vì sao con quỷ đó không trực tiếp giết anh mà lại còn bày mấy trò rau xanh với lá cây, hỏi đố mập mờ như thế để làm gì, rảnh rỗi sinh nông nổi à?"
Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu, nói: "Có một thứ được gọi là 'Rau mệnh người’, nữ quỷ biết thứ đó chứng tỏ nó không phải là quỷ dương gian, không thể tùy tiện giết người, cũng tương tự như quỷ mua mệnh, nó mang theo một vật bổn mạng ở bên thân, gặp người nào cũng sẽ hỏi mấy câu ‘Thảo Khẩu Thái’ (1), nếu như trả lời câu hỏi của nó, cũng chính là quyết định vận mệnh của cậu!".
(1) Thảo Khẩu Thái: một cách lấy lời hay từ người khác. Đây là một tập tục vào ngày Tết của Trung Hoa, người ta sẽ tạo những lời nói may mắn để biểu đạt cho sự cát tường, nguyện vọng tốt đẹp của người dân, mong muốn một thứ gì đó như may mắn, tai qua nạn khỏi, phúc thọ bình an. Ví dụ như hành động cho tiền thiếu nhi ngày Tết được gọi là “Tiền mừng tuổi”, bữa cơm tất niên được gọi là “Bữa cơm đoàn viên”, ngày khai trương gọi là “Kim nhật”, cá chép biểu thị cho sự “Dư dả hằng năm”, bánh sủi cảo gọi là “Nguyên bảo”. Ngoại trừ những tên trên, người ta còn dùng “Thảo Khẩu Thái” trong những câu chúc như "Phúc như Đông Hải", "Thọ bỉ nam sơn" để chúc thọ, "Một bước lên mây", "Vinh quang tột đỉnh" để chúc mừng thăng chức, “Chúc mừng phát tài", "Tâm muốn sự thành" để chúc phúc tân niên…
Nói đến đây, hắn quay đầu nói với Lý Nhạc Thanh: "Lúc đó anh trả lời bẻ một lá cây là đã thực hiện ‘Thảo Khẩu Thái’ với nó, cho nên nó đã thu một luồng hồn phách của anh, bất quá câu trả lời đó cũng không sao, chỉ là thiếu đi một luồng hồn phách, may mà anh vẫn còn sống!".
Lời giải thích của hắn càng làm cho kẻ khác khiếp sợ. Chu Tĩnh Như cau mày nói: "Là sức mạnh gì đã khống chế ‘Thảo Khẩu Thái’ ấy?"
"Lực khế ước, loại quỷ âm sanh này vốn chỉ được ở trong lãnh địa của chúng, không thể tùy tiện giết người, thế nhưng một khi ra khỏi lãnh địa sẽ phải tuân thủ theo lực khế ước của nhân gian và quỷ vực, nếu như làm trái luật, nó sẽ thừa thụ thiên kiếp."
Mọi người nghe xong khiếp sợ không thôi.
Trưởng thôn gật đầu nói: "Đúng vậy, trong hai năm qua có không ít ngư dân chết tại hồ chứa nước, bất quá phàm là người gặp chuyện không may bên bờ đều bị tình trạng giống như tiểu Thanh, diện kiến quỷ cô nương, sau đó bị hỏi vấn đề, tỷ như Lý Tam Chân và Lý Hữu Tài năm ngoái có đi qua bờ hồ chứa nước, nhìn thấy quỷ cô nương kia, bọn chúng cũng bị mê hoặc giống y như cậu ấy, quỷ cô nương hỏi bọn chúng: Rau xanh không có tim (2) có thể sống được không?
(2) Chơi chữ, rau xanh không có tim ý chỉ rau muống.
Lý Tam Chân cho là cô hỏi loại rau xanh thông thường, trả lời: Rau xanh không tim còn có thể mọc ra tim khác.
Lý Hữu Tài lại trả lời: Không tim sẽ chết.
Sau đó quỷ cô nương chạy đến trước mặt thọc hai cánh tay vào lồng ngực bọn họ, móc hai trái tim ra ngoài, Lý Hữu Tài lập tức chết tại chỗ, Lý Tam Chân lết được về nhà. Về đến nhà, Lý Tam Chân nằm dưỡng bệnh mấy tháng sau thì đến bệnh viện kiểm tra, trái tim tự dưng mọc ra lại. Chuyện này cũng là do nó kể cho tôi biết, cùng một thời điểm, cùng một câu đố, mà có người sống, cũng có người chết."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm trong chốc lát, hỏi rằng: "Quỷ thiếu nữ đó xuất hiện vào lúc nào?"
Đám cán bộ trong thôn nhao nhao bàn luận, sau đó nhất trí với nhau: Hai năm rưỡi trước, khi nước trong hồ vừa mới bắt đầu biến thành màu đen, cá cương thi cũng vừa mới xuất hiện, thì đã có người nhìn thấy quỷ cô nương bên bờ hồ chứa nước."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, kết hợp các manh mối lại với nhau, hắn cơ bản đã có thể xác định được quỷ cô nương chính là một trong "Ngũ quỷ” mà mình đang tìm, lập tức đứng phắt dậy, nói với Lý Nhạc Thanh:
"May mà luồng hồn phách đó chỉ quanh quẩn ở gần bờ hồ, tôi mới có cơ hội đem anh trở về, bất quá tinh khí của hồn phách anh đã bị quỷ thiếu nữ lấy đi, cho nên anh mới cảm thấy thân thể của mình suy yếu, còn lại không sao. Anh cố gắng chăm chỉ phơi nắng, tích lũy dương khí, đại khái nửa tháng sau là có thể khôi phục lại hoàn toàn!"
Lý Nhạc Thanh nghe xong hết sức mừng rỡ, luôn miệng nói cảm ơn. Diệp Thiếu Dương không để ý đến hắn, xoay người nhìn mấy cán bộ trong thôn, nói rằng: "Có người nào tình nguyện dẫn tôi đến hồ chứa nước hay không?"
Trưởng thôn lập tức nói rằng: "Chỉ xem thôi thì được, tôi dẫn ngài đi."
"Được, đi thôi!". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn Tiểu Linh, lại nhìn Lý Nhạc Thanh, nói với hắn: "Đừng cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn vợ của anh, cô ấy đã khổ cực chăm sóc anh qua biết bao nhiêu ngày, mặc dù có người giúp việc nhưng cô ấy vẫn tự tay nấu cho anh ăn, anh nên đối xử tốt với cô ấy!"
Lý Nhạc Thanh kéo tay của Tiểu Linh đặt vào trong lòng mình, cười hì hì: "Diệp tiên sinh yên tâm, vợ tôi vừa đẹp lại vừa hiền, hoạn nạn mới thấy chân tình, cả đời này tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy!"
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu, ánh mắt ý vị nhìn Tiểu Linh. Tiểu Linh đỏ mặt gật đầu với hắn, trong ánh mắt cũng biểu lộ sự cảm kích chân thành tha thiết, sau đó là một sự hứa hẹn đầy kiên định.
Thấy ánh mắt đó, Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười, yên tâm, xoay người rời đi.
"Diệp tiên sinh, bảy vạn đồng, bao giờ trở về thì gọi cho tôi!". Lý Vĩ đuổi theo, thập phần cảm kích hô lớn.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, còn muốn nói mấy câu khách khí, phía sau liền truyền đến thanh âm trách cứ của Chu Tĩnh Như: "Thiếu Dương ca, sao anh lại thu tiền của ông ấy?"
Lý Vĩ vừa nghe thấy thế nhất thời khẩn trương, bảy vạn đồng vốn chỉ là chuyện nhỏ, nếu để vì chuyện này mà bọn họ xích mích với nhau thì sẽ trở thành chuyện lớn, vội vàng tiến lên giải thích: "Chu tiểu thư đừng hiểu lầm, tiền này không phải là do Diệp tiên sinh đòi, đấy là do tôi tự nguyện tặng cho ngài!"
Chu Tĩnh Như hừ một tiếng, oán trách nhìn Diệp Thiếu Dương: "Thiếu Dương ca, anh thiếu tiền thì cứ trực tiếp nói với em, sao lại đi đòi tiền của người khác, anh… Anh có xem em là bạn không?"
Lý Vĩ vừa nghe xong vô cùng xấu hổ, cảm thấy Chu tiểu thư tức giận là vì Diệp Thiếu Dương không đến gặp cô để lấy tiền, trong lòng cư nhiên phán đoán quan hệ của bọn họ, ai dà, thanh niên này đích thị là “Phò mã” chuẩn tương lai của tập đoàn Tinh Thành rồi!
Diệp Thiếu Dương cười cười, giải thích: "Tự dưng vô duyên vô cớ anh đến lấy tiền em làm gì? Như vậy sẽ ảnh hưởng đến tu hành của anh. Anh giúp ông ấy làm việc, ông ấy cho anh tiền, đâu có ai lỗ!? Bảy vạn đồng cũng không phải là số tiền lớn đối với ông ấy, làm việc nhận tiền, hai bên không ai thiếu nợ nhau."
Lý Vĩ lập tức nói: "Đúng đúng đúng, không phải là một số tiền lớn."
"Ông nghĩ ông có rất nhiều tiền sao?". Chu Tĩnh Như lập tức liếc mắt nhìn gã.
"A, không có không có.". Lý Vĩ sợ đến mức thối lui qua một bên, không dám mở miệng, tiền của mình đều là do ông chủ cấp cho, mình chỉ là một cọng lông so với chín con trâu.
Chu Tĩnh Như bĩu môi, nói với Diệp Thiếu Dương: "Theo lý luận của anh, em muốn giúp anh có được không?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Nếu anh cần hỗ trợ thì em có thể giúp, nhưng nếu vô duyên vô cớ cho anh tiền, nhà hay là vật chất này kia thì còn tăng nghiệp chướng, gây trở ngại con đường tu hành của anh, hiểu chưa, anh cần tiền, anh sẽ tự kiếm."
Chu Tĩnh Như bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nếu anh cần trợ giúp thì phải báo cho em biết trước đấy!"
Diệp Thiếu Dương đành gật đầu đồng ý.
Chu Tĩnh Như mỉm cười, nói: "Hôm nay anh đã làm được một chuyện tốt. Tha thứ cho một người, cứu vãn một cuộc hôn nhân."
Vừa nghe cô nhắc, Diệp Thiếu Dương liền nghĩ tới chuyện phu thê của bọn họ, khẽ thở dài, mặc dù mình chỉ “nói dối có thiện tâm" đối với Lý Nhạc Thanh, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn tin rằng sau này Tiểu Linh chắc chắn sẽ đối xử tốt với hắn, nếu như bọn họ còn có em bé thì lại càng tốt hơn... Chỉ là đối với Lý Nhạc Thanh mà nói, đây vẫn là một sự lừa dối.
"Nếu như được lựa chọn, anh tình nguyện giết mười con quỷ thủ lĩnh còn hơn là dính vào chuyện phu thê của người khác, bởi vì có sắp xếp như thế nào cũng không thể hoàn toàn tốt đẹp!". Diệp Thiếu Dương nhìn bốn bề thanh vắng, thở dài nói với Chu Tĩnh Như.
Nhìn bóng lưng của hắn, Chu Tĩnh Như mỉm cười, nghĩ thầm trong lòng, anh đã sắp xếp tốt cho người khác rồi, vậy còn chuyện tình cảm của mình, anh định sắp xếp như thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.