Chương 442: Thất tử đậu phộng
Thanh Tử
01/04/2018
"Pháp sư, hẳn là biết đến thất tử đậu phộng chứ. . ." Tiểu cô nương hướng vu sư cười cười, nói:
"Dùng thất tử đậu phộng bày thành thất tinh trên mộ phần, tạo thành vòng tròn ngũ hành, lấy ra tử khí trong mộ, hội tụ ngay giữa mộ . Sau đó sẽ dùng năm loại quả có màu đỏ là đậu đỏ, táo đỏ, đậu đũa, cẩu kỷ, hồng liên tử . Năm quả này đều thuộc họ mộc, thổ sinh mộc, bởi vậy có thể thẩm thấu xuống dưới đất mộ ; màu đỏ sẽ phá tà uế, có thể hiển linh.
Sau đó sẽ từ trung tâm vùng mà thất tử đậu phộng khống chế lấy ra một ngọn cỏ dài nhất, nhúng vào trong nước, nếu nước biến màu đen, chắc chắn phía dưới có cương thi, lúc đó ngươi cho quật mộ cũng không muộn, nếu nước không đổi màu, thì chính là không có, không cần thiết phải quật mộ. . ."
Nói xong hướng về phía vu sư nhướng nhướng mày khiêu khích nói, "pháp sư ngươi thấy thế nào?"
Vu sư kia ngẩn người ra, môi mấp máy, tựa như đang cân nhắc, rằng tiểu cô nương này có pháp thuật sao, rồi lại chau mày, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, thấp giọng hỏi: "Ngươi là ai, pháp thuật này ai dạy cho ngươi?"
Không chờ tiểu cô nương mở miệng, Diệp bá đi tới, trả lời: "Đây là con gái của tôi - Diệp Tiểu Manh, đang học đại học ở nơi khác, nhân lúc nghỉ hè về thăm nhà, nó từ nhỏ đã đi học ở Thượng Hải, ở tại nhà em gái của tôi. Nó ở đó học được mấy thứ pháp thuật linh tinh, thật không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới."
Ánh mắt Vu sư đã bớt vẻ hoài nghi. Thế nhưng lúc này, trong lòng Diệp Thiếu Dương lại kinh ngạc tới cực điểm: Cái mà Diệp Tiểu Manh cô nương, vừa rồi nói ra, chính là pháp thuật nội môn của Mao Sơn, gọi là "ngũ hồng thất tử hiện thi thuật" !
Pháp thuật này vốn là pháp thuật nội môn bậc trung của Mao sơn, ngoài Mao Sơn nội môn đệ tử ra thì tuyệt đối các pháp sư khác sẽ không thể biết được! Vừa rồi hắn cũng đã nghĩ tới pháp thuật này, nhưng do trên người không có thất tử đậu phộng, nên đã bỏ qua.
Lập tức âm thầm đánh giá cô nương này một lượt từ đầu đến chân: Nhìn qua thì chắc ít hơn mình một hai tuổi, tướng mạo thanh tú, ăn mặc phong cách hiện đại, không giống như người miền núi, nếu cô ấy là con gái của thôn trưởng Diệp bá, vậy thì có thể xem là muội muội của mình rồi còn gì"
Hắn thực sự không nghĩ ra được, tiểu muội tử này học được pháp thuật Mao Sơn từ đâu, chẳng lẽ là do Thanh Vân Tử thấy tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu nên đã lén truyền thụ pháp thuật?
Khả năng này, xem ra là bằng không.
Vậy thì Diệp Tiểu Manh này. . . Rốt cuộc có thân phận gì nhỉ?
Vu sư cân nhắc một lát, tỏ vẻ khó chịu nói: "Biện pháp này có dùng được hay không thì không biết, chỉ nói riêng mấy cái thất tử đậu phộng kia phải tìm ở đâu ai mà biết được."
Diệp Tiểu Manh cười nói: "Ta ngày thường thích sưu tập linh vật, thất tử đậu phộng, ta đương nhiên là có. Năm hồng quả càng không cần phải nói, thực sự rất dễ kiếm. Ta sẽ quay về lấy liền." Nói xong quay sang Diệp bá nói, "Cha hãy giúp con trông chừng, con lập tức trở về, đừng để cho ai quật mộ ạ."
Diệp bá trong lòng mừng thầm quay sang vu sư nói: "pháp sư, hãy cho tiểu nữ thử một lần đi, không làm chậm trễ nhiều đâu, nếu không thành, người cho quật mồ khai quan vẫn chưa muộn."
Sự tình phát triển đến nước này, vu sư cũng không thể phản đối bèn hừ một tiếng, ngồi phịch xuống đất để chờ.
Tiểu Mã kéo áo Diệp Thiếu Dương nói: "Thất tử đậu phộng, là cái quỷ gì?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Không phải là cái quỷ gì, nó chính là một củ lạc có bảy hạt."
Tiểu Mã ngạc nhiên, "Củ lạc nào mà chả giống nhau, đều chả có ba bốn hạt, còn cái loại loại ' năm hạt ', bảy hạt . . . thì ta chưa từng nghe qua."
Diệp Thiếu Dương hạ giọng nói: "Thất tử đậu phộng, là lợi dụng vị trí ngũ hành, đem đậu phộng trồng nơi đất có linh khí nhất tràn đầy, trong trăm cây đậu phộng, chỉ có duy nhất một gốc cây kết được một quả, chính là thất tử đậu phộng, thực sự rất trân quý."
Đợi được chừng mười lăm phút, thấy Diệp Tiểu Manh từ dưới chân núi đi lên, trong tay cầm theo một cái túi vải bố, một hơi chạy đến trước mộ, mệt đến thở hồng hộc.
Sau đó, trước mặt mọi người, mở túi bố, lấy ra một cái dược đỉnh màu xanh xám, để trên mặt đất, đổ vào trong đó một lọ nước khoáng, rồi mở túi lấy ra một cái bọc nhỏ, bên trong có hồng liên tử, đậu đỏ, đậu đũa. . . mỗi loại lấy ra chín cái, để vào trong đỉnh, tiếp theo ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Vừa rồi nghe cách ngươi nói chuyện hình như cũng hiểu chút pháp thuật đúng không, lại đây giúp ta đảo dược liệu đi nào."
"Không thành vấn đề." Diệp Thiếu Dương cười cười, tiếp đó sai Tiểu Mã đi xung quanh nhặt ít củi khô chất xuống phía dưới được đỉnh. Bởi khắp nơi khô hạn, đâu đâu cũng có cây cỏ khô héo, đảo tay qua đã vơ được một đống, thực là nhanh gọn.
"Ngươi thân là thiên sư, trước mặt mỹ nhân, cũng trở thành đạo đồng." Tiểu Mã trong lúc đặt bó củi xuống, hướng Diệp Thiếu Dương nhướng nhướng chân mày, thấp giọng nói.
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi quay đầu đi. Diệp Tiểu Manh đang đứng trước mộ của cha hắn mân mê cái gì thế kia, để Tiểu Mã nhóm lửa, còn hắn thì đi về phía ngôi mộ, vừa đúng lúc thấy Diệp Tiểu Manh đang tách vỏ của thất tử đậu phộng, sau đó dùng một cây châm điểm lên chu sa lên đậu phộng.
Thất tử đậu phộng, chỉ là củ lạc có bảy hạt, so với đậu phộng bình thường cũng chẳng có gì khác biệt.
Vu sư cùng vu trợ, còn có đám người Diệp bá tiến lên vây quanh, tò mò nhìn xem Diệp Tiểu Manh bố trí thế nào.
Diệp Tiểu Manh dọn dẹp qua phía trên mộ phần, đặt cái đỉnh xuống, sau đó xem xét đến vị trí để sắp đặt thất tử đậu phộng. Cô thò tay vào túi lấy ra một cái la bàn nhỏ, thỉnh thoảng khảy khảy, căn cứ kim đồng hồ xác định phương hướng, rồi nhanh chóng tìm được vị trí cho mấy hạt đậu phộng.
Cẩn thận quan sát đám cỏ trên mộ phần, chọn lấy một cây dài nhất, dùng tơ hồng quấn quanh rễ, rồi xuyên qua một đồng tiền Ngũ đế, đợi một hồi không thất có phản ứng gì.
"Kỳ lạ, sao lại thế này?" Diệp Tiểu Manh buồn bực nói.
Vu sư khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Diệp Thiếu Dương tiến đến bên cạnh Diệp Tiểu Manh, nói: "Kia là cái gì, ngươi xem có phải là đã đặt sai vị trí Tham Lang tinh rồi không."
Diệp Tiểu Manh liếc xéo hắn một cái, "Không hiểu thì đừng có nói bậy, ban ngày ban mặt, Tham Lang quay đầu, ứng ở vị trí cung Càn, ta đặt viên lạc thứ hai theo vị trí trong ngũ hành. Sai là thế nào?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Kia kìa, ngươi ngẩng đầu lên mà nhìn xem, trên trời u ám, chiếu sáng không đủ. Ánh sáng xuyên qua mây khúc xạ xuống dưới, thất tinh đối ứng sẽ có sai lệch,tuy ảnh hưởng không lớn, nhưng Tham Lang sợ ánh sáng, so với ngũ hành đối ứng lệch đi nhiều, chẳng phải sẽ làm cho vị trí mà ngươi đang đặt thành không chuẩn sao."
Diệp Tiểu Manh nghe hắn nói xong, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám, trầm ngâm một hồi, hỏi: "Thế phải đặt như thế nào?"
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, "Tham Lang tam tinh, xoay quanh chủ tinh, chỉ có ba vị trí, ngươi đều có thể thử một chút, đại khái là vậy. . ." Nói xong, nhẹ nhàng khẽ nhích viên đậu phộng đang đặt tại vị trí của Tham Lang tinh kia sang một chút.
Đất trên mộ phần lập tức trở nên ẩm ướt, hơi nước bốc lên, bảy viên đậu phộng nửa phần đã lún xuống phía dưới, bên trên kia đồng tiền Ngũ đế khẽ chuyển động một chút, phóng ra một luồng kim khí .
"Ai, thành công rồi!" Diệp Thiếu Dương nhất thời đắc ý, vênh váo cười rộ lên, vỗ ngực nói, "Một lần đã thành công, vẫn là do ta lợi hại quá đi."
Hắn vốn định nói rằng mình chỉ là may mắn nhất thời nên thành công, nhưng đột nhiên nghĩ lại, nếu làm vậy, ngược lại sẽ gây hoài nghi, dứt khoát làm theo cách trái ngược, trước đem công lao vơ hết vào mình, sau lại phô ra cái bản mặt tiểu nhân đắc chí.
"Dùng thất tử đậu phộng bày thành thất tinh trên mộ phần, tạo thành vòng tròn ngũ hành, lấy ra tử khí trong mộ, hội tụ ngay giữa mộ . Sau đó sẽ dùng năm loại quả có màu đỏ là đậu đỏ, táo đỏ, đậu đũa, cẩu kỷ, hồng liên tử . Năm quả này đều thuộc họ mộc, thổ sinh mộc, bởi vậy có thể thẩm thấu xuống dưới đất mộ ; màu đỏ sẽ phá tà uế, có thể hiển linh.
Sau đó sẽ từ trung tâm vùng mà thất tử đậu phộng khống chế lấy ra một ngọn cỏ dài nhất, nhúng vào trong nước, nếu nước biến màu đen, chắc chắn phía dưới có cương thi, lúc đó ngươi cho quật mộ cũng không muộn, nếu nước không đổi màu, thì chính là không có, không cần thiết phải quật mộ. . ."
Nói xong hướng về phía vu sư nhướng nhướng mày khiêu khích nói, "pháp sư ngươi thấy thế nào?"
Vu sư kia ngẩn người ra, môi mấp máy, tựa như đang cân nhắc, rằng tiểu cô nương này có pháp thuật sao, rồi lại chau mày, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, thấp giọng hỏi: "Ngươi là ai, pháp thuật này ai dạy cho ngươi?"
Không chờ tiểu cô nương mở miệng, Diệp bá đi tới, trả lời: "Đây là con gái của tôi - Diệp Tiểu Manh, đang học đại học ở nơi khác, nhân lúc nghỉ hè về thăm nhà, nó từ nhỏ đã đi học ở Thượng Hải, ở tại nhà em gái của tôi. Nó ở đó học được mấy thứ pháp thuật linh tinh, thật không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới."
Ánh mắt Vu sư đã bớt vẻ hoài nghi. Thế nhưng lúc này, trong lòng Diệp Thiếu Dương lại kinh ngạc tới cực điểm: Cái mà Diệp Tiểu Manh cô nương, vừa rồi nói ra, chính là pháp thuật nội môn của Mao Sơn, gọi là "ngũ hồng thất tử hiện thi thuật" !
Pháp thuật này vốn là pháp thuật nội môn bậc trung của Mao sơn, ngoài Mao Sơn nội môn đệ tử ra thì tuyệt đối các pháp sư khác sẽ không thể biết được! Vừa rồi hắn cũng đã nghĩ tới pháp thuật này, nhưng do trên người không có thất tử đậu phộng, nên đã bỏ qua.
Lập tức âm thầm đánh giá cô nương này một lượt từ đầu đến chân: Nhìn qua thì chắc ít hơn mình một hai tuổi, tướng mạo thanh tú, ăn mặc phong cách hiện đại, không giống như người miền núi, nếu cô ấy là con gái của thôn trưởng Diệp bá, vậy thì có thể xem là muội muội của mình rồi còn gì"
Hắn thực sự không nghĩ ra được, tiểu muội tử này học được pháp thuật Mao Sơn từ đâu, chẳng lẽ là do Thanh Vân Tử thấy tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu nên đã lén truyền thụ pháp thuật?
Khả năng này, xem ra là bằng không.
Vậy thì Diệp Tiểu Manh này. . . Rốt cuộc có thân phận gì nhỉ?
Vu sư cân nhắc một lát, tỏ vẻ khó chịu nói: "Biện pháp này có dùng được hay không thì không biết, chỉ nói riêng mấy cái thất tử đậu phộng kia phải tìm ở đâu ai mà biết được."
Diệp Tiểu Manh cười nói: "Ta ngày thường thích sưu tập linh vật, thất tử đậu phộng, ta đương nhiên là có. Năm hồng quả càng không cần phải nói, thực sự rất dễ kiếm. Ta sẽ quay về lấy liền." Nói xong quay sang Diệp bá nói, "Cha hãy giúp con trông chừng, con lập tức trở về, đừng để cho ai quật mộ ạ."
Diệp bá trong lòng mừng thầm quay sang vu sư nói: "pháp sư, hãy cho tiểu nữ thử một lần đi, không làm chậm trễ nhiều đâu, nếu không thành, người cho quật mồ khai quan vẫn chưa muộn."
Sự tình phát triển đến nước này, vu sư cũng không thể phản đối bèn hừ một tiếng, ngồi phịch xuống đất để chờ.
Tiểu Mã kéo áo Diệp Thiếu Dương nói: "Thất tử đậu phộng, là cái quỷ gì?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Không phải là cái quỷ gì, nó chính là một củ lạc có bảy hạt."
Tiểu Mã ngạc nhiên, "Củ lạc nào mà chả giống nhau, đều chả có ba bốn hạt, còn cái loại loại ' năm hạt ', bảy hạt . . . thì ta chưa từng nghe qua."
Diệp Thiếu Dương hạ giọng nói: "Thất tử đậu phộng, là lợi dụng vị trí ngũ hành, đem đậu phộng trồng nơi đất có linh khí nhất tràn đầy, trong trăm cây đậu phộng, chỉ có duy nhất một gốc cây kết được một quả, chính là thất tử đậu phộng, thực sự rất trân quý."
Đợi được chừng mười lăm phút, thấy Diệp Tiểu Manh từ dưới chân núi đi lên, trong tay cầm theo một cái túi vải bố, một hơi chạy đến trước mộ, mệt đến thở hồng hộc.
Sau đó, trước mặt mọi người, mở túi bố, lấy ra một cái dược đỉnh màu xanh xám, để trên mặt đất, đổ vào trong đó một lọ nước khoáng, rồi mở túi lấy ra một cái bọc nhỏ, bên trong có hồng liên tử, đậu đỏ, đậu đũa. . . mỗi loại lấy ra chín cái, để vào trong đỉnh, tiếp theo ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Vừa rồi nghe cách ngươi nói chuyện hình như cũng hiểu chút pháp thuật đúng không, lại đây giúp ta đảo dược liệu đi nào."
"Không thành vấn đề." Diệp Thiếu Dương cười cười, tiếp đó sai Tiểu Mã đi xung quanh nhặt ít củi khô chất xuống phía dưới được đỉnh. Bởi khắp nơi khô hạn, đâu đâu cũng có cây cỏ khô héo, đảo tay qua đã vơ được một đống, thực là nhanh gọn.
"Ngươi thân là thiên sư, trước mặt mỹ nhân, cũng trở thành đạo đồng." Tiểu Mã trong lúc đặt bó củi xuống, hướng Diệp Thiếu Dương nhướng nhướng chân mày, thấp giọng nói.
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi quay đầu đi. Diệp Tiểu Manh đang đứng trước mộ của cha hắn mân mê cái gì thế kia, để Tiểu Mã nhóm lửa, còn hắn thì đi về phía ngôi mộ, vừa đúng lúc thấy Diệp Tiểu Manh đang tách vỏ của thất tử đậu phộng, sau đó dùng một cây châm điểm lên chu sa lên đậu phộng.
Thất tử đậu phộng, chỉ là củ lạc có bảy hạt, so với đậu phộng bình thường cũng chẳng có gì khác biệt.
Vu sư cùng vu trợ, còn có đám người Diệp bá tiến lên vây quanh, tò mò nhìn xem Diệp Tiểu Manh bố trí thế nào.
Diệp Tiểu Manh dọn dẹp qua phía trên mộ phần, đặt cái đỉnh xuống, sau đó xem xét đến vị trí để sắp đặt thất tử đậu phộng. Cô thò tay vào túi lấy ra một cái la bàn nhỏ, thỉnh thoảng khảy khảy, căn cứ kim đồng hồ xác định phương hướng, rồi nhanh chóng tìm được vị trí cho mấy hạt đậu phộng.
Cẩn thận quan sát đám cỏ trên mộ phần, chọn lấy một cây dài nhất, dùng tơ hồng quấn quanh rễ, rồi xuyên qua một đồng tiền Ngũ đế, đợi một hồi không thất có phản ứng gì.
"Kỳ lạ, sao lại thế này?" Diệp Tiểu Manh buồn bực nói.
Vu sư khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Diệp Thiếu Dương tiến đến bên cạnh Diệp Tiểu Manh, nói: "Kia là cái gì, ngươi xem có phải là đã đặt sai vị trí Tham Lang tinh rồi không."
Diệp Tiểu Manh liếc xéo hắn một cái, "Không hiểu thì đừng có nói bậy, ban ngày ban mặt, Tham Lang quay đầu, ứng ở vị trí cung Càn, ta đặt viên lạc thứ hai theo vị trí trong ngũ hành. Sai là thế nào?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Kia kìa, ngươi ngẩng đầu lên mà nhìn xem, trên trời u ám, chiếu sáng không đủ. Ánh sáng xuyên qua mây khúc xạ xuống dưới, thất tinh đối ứng sẽ có sai lệch,tuy ảnh hưởng không lớn, nhưng Tham Lang sợ ánh sáng, so với ngũ hành đối ứng lệch đi nhiều, chẳng phải sẽ làm cho vị trí mà ngươi đang đặt thành không chuẩn sao."
Diệp Tiểu Manh nghe hắn nói xong, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám, trầm ngâm một hồi, hỏi: "Thế phải đặt như thế nào?"
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, "Tham Lang tam tinh, xoay quanh chủ tinh, chỉ có ba vị trí, ngươi đều có thể thử một chút, đại khái là vậy. . ." Nói xong, nhẹ nhàng khẽ nhích viên đậu phộng đang đặt tại vị trí của Tham Lang tinh kia sang một chút.
Đất trên mộ phần lập tức trở nên ẩm ướt, hơi nước bốc lên, bảy viên đậu phộng nửa phần đã lún xuống phía dưới, bên trên kia đồng tiền Ngũ đế khẽ chuyển động một chút, phóng ra một luồng kim khí .
"Ai, thành công rồi!" Diệp Thiếu Dương nhất thời đắc ý, vênh váo cười rộ lên, vỗ ngực nói, "Một lần đã thành công, vẫn là do ta lợi hại quá đi."
Hắn vốn định nói rằng mình chỉ là may mắn nhất thời nên thành công, nhưng đột nhiên nghĩ lại, nếu làm vậy, ngược lại sẽ gây hoài nghi, dứt khoát làm theo cách trái ngược, trước đem công lao vơ hết vào mình, sau lại phô ra cái bản mặt tiểu nhân đắc chí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.