Chương 479: Tôi là Diệp Thiếu Dương
Thanh Tử
08/04/2018
Đầu quái vật gây hạn hán vỡ vụn, thân hình to lớn
của nó lảo đảo, thân thể nó run rẩy, nổ tung, máu thịt lẫn thủy thi,
cùng bao nhiêu ôn khí, bắn tung tóe khắp mọi nơi.
Bạo Thi, là quái vật mạnh nhất trong ba lần biến hình của quái vật gây hạn hán.
Diệp Thiếu Dương nhảy vọt một cái tới trước mặt Diệp Tiểu Manh cùng những tên thanh y nhân, hắn xoay tròn phất trần, đuôi phất trần tạo thành hình quạt, hấp thu sạch sẽ thủy thi, một giọt cũng không còn dính trên cơ thể bọn họ.
Kết thúc?
Đoàn người trố mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, không thể tin được vào mắt mình, vừa rồi, con quái vật kinh tởm đến cực điểm, Cố Kiên và bọn người Diệp Tiểu Manh còn không phải đối thủ, tại sao. . . Nó lại bị hắn tiêu diệt gọn như vậy?
Ánh mắt mọi người, đều hướng cả về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp bá đột nhiên nghĩ đến cái gì, chạy tới trước mặt Diệp Quân, bắt lấy cổ áo người, nói: "Vợ chồng nhà chú có một cháu trai, rốt cuộc nó là ai!"
Diệp Quân ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương, biết giấu không nổi nữa, ngập ngừng nói: "Nó là. . . Cháu trai tôi, Diệp Thiếu Dương."
"Diệp Thiếu Dương!" Diệp bá kinh hãi, ngẩn ra có vài giây, nhìn Diệp Quân giận dữ hét lớn: "Nó đến đây lúc nào, tại sao chú không nói sớm!"
Trong lòng ông ta buốn bực, nếu sớm biết hắn là Diệp Thiếu Dương, chỉ cần đem toàn bộ cơ sự giao phó cho hắn là được, lại còn phải mời đám người kia về làm đủ trò, còn đòi đào phần mộ tổ tiên Diệp Gia.
Diệp quân xoa gáy, thập phần ái ngại, "Tôi đâo có ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhue vậy. . ."
Tiếp đó, Diệp Tiểu Manh phục hồi lại tinh thần, nhìn Diệp Thiếu Dương như người xa lạ, lẩm bẩm nói: "Dương đại ca. . ."
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng cười cười, "Xin lỗi, ta lừa muội, ta là Diệp Thiếu Dương."
Diệp Thiếu Dương!
Diệp Tiểu Manh đương trường hóa đa, ngây ngốc nhìn hắn, nhất thời còn chưa chấp nhận được, không nói nên lời.
Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt Cố Kiên, tên này toàn thân xanh lè, đôi tay che miệng, nằm trên mặt đất, bất quá hắn còn đang tỉnh táo, ánh mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, lộ vẻ cầu cứu: Diệp huynh đệ, làm ơn cứu tôi với.
Tên này, nếu không cứu hắn ngay, hắn sẽ nhanh chóng biến thành cương thi, lập tức hắn kêu Tiểu Mã một tiếng, "Mau đi giúp ngài Diệp, hai nắm Địa Tinh, năm lượng Trần Bì, lấy thêm một chú Đào Chi, rắc cồn xung quanh, thiêu trong sân, thiêu hủy sạch sẽ ôn khí."
Tiểu Mã cất điện thoại, nhảy xuống đi đến cạnh cổng, Diệp bá lập tức tiến lên nghênh đón, mau đưa hắn vào trong tiệm thuốc.
Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống cạnh Cố Kiên, cạy cằm hắn ra, bởi vì bị con rắn của quái vật gây hạn hán đâm tới, đầu lưỡi hắn sưng to và dài như lưỡi lợn, chảy máu màu xanh biếc.
Tên này không những dính độc thi, mà còn bị ôn khí quấn thân, bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cởi bỏ ba lô, lấy ra hộp đựng Thập Bát (18) Thần Chân, rút bốn cây, đâm vào đầu lưỡi Cố Kiên lấy máu, sau khi hoàn thành, dìu hắn ngồi dậy, dựa theo những đại huyệt vị trên cơ thể hắn mà từ từ châm kim vào. . .
Tiểu Mã và Diệp Bá làm xong đồ mà Diệp Thiếu Dương nhờ, tiến vào sân, nhưng bọn họ lại không biết thiêu như thế nào, có lưu ý gì hay không, lại thấy Diệp Thiếu Dương châm kim cứu người, do dự có nên làm phiền hắn một chút hay không.
"Ta đến đây đi, cái này ta sẽ." Diệp Tiểu Manh tiếp nhận các thứ từ trong tay Tiểu Mã, dùng ánh mắt khó hiểu đảo qua bóng dáng của Diệp Thiếu Dương một lần, Diệp Thiếu Dương, thì ra, huynh vẫn luôn bên cạnh ta. . .
Trên đường đi đến tiệm thuốc, Diệp bá hỏi Tiểu Mã về chuyện của Diệp Thiếu Dương, xác định thân phận của hắn, không ngừng cảm khái, nhìn tất cả mọi người tuyên bố: "Quái vật gây hạn hán đã bị hậu nhận của Diệp gia là Diệp Thiếu Dương diệt trừ, mọi người hãy tin rằng nạn hạn hán đã qua, mọi người nên giải tán thôi, ai làm việc người đó thôi."
Đám người không ngừng hoan hô, thôn dân một người làm quan cả họ được nhờ, tranh nhau hỏi thăm lai lịch Diệp Thiếu Dương, vừa rồi tận mắt trông thấy hắn độc đấu với quái vật gây hạn hán, mọi sự rành rành trước mắt, cho dù bọn họ là người thường không hiểu gì về pháp thuật, nhưng cũng vạn phần thuyết phục.
Diệp quân trước nay không kích động như vậy quá, đối mặt đoàn người dò hỏi, lấy Diệp Quân là thúc phụ ruột thân thuộc của hắn, nói cho mọi người Diệp Thiếu Dương đã tru sát quái vật gây hạn hán như thế nào, làm nhiệm vụ cứu vớt quê nhà đang gặp cảnh nguy nan, chắc chắn đã phải khổ luyện cả chục năm trên Mao Sơn, nằm gai nếm mật hàng chục năm, thu lại thành quà, cứu vớt thôn dân quê nhà. . .
Các gia đình lớn đến hỏi thăm không ngớt, nhà ai có khuê nữ xinh đẹp nhất, thậm chí chỉ dò hỏi quanh co về chuyện tình cảm của Diệp Thiếu Dương, muốn làm mai mối cho hắn.
Vương gia trang.
Diệp Tiểu Manh dùng cồn phóng hỏa thanh trừng ôn khí, lúc này mới kêu đám Thanh Y Nhân rời đi. Diệp bá cùng đám người Tưởng Kiến Koa thấy không còn gì nguy hiểm, mới bước vào sân. Vương Đại Thiện Nhân cùng tùy tùng bước vào, mọi người đứng xung quanh đằng sau hắn, sợ quấy rầy hắn, duy trì sự yên tĩnh cho hắn cứu người.
Diệp Thiếu Dương thở dài một cái, nhở từng cây kim châm đang cắm trên cằm Cố Kiên xuống, đứng lên, lau mồ hôi, nói: "Được rồi, ngươi không thể chết được."
Vừa quay đầu lại, thấy hàng loạt đôi mắt đang nhìm chằm chằm về phía mình, hắn sửng sốt một chút, không chờ hắn mở miệng, Vương Đại Thiện Nhân chắp tay tiến lên, "Tôi họ Vương, Vương Thanh Phong, hôm nay ít nhiều đã được trông thấy Diệp Tiên Sinh, hóa nguy thành an, Diệp Tiên Sinh thân thủ cao mình, làm cho mọi người kinh ngạc không thôi!"
Diệp Thiếu Dương cùng hắn nói vài ba lời khách khí, xem như giao thiệp. Vương Đại Thiện Nhân muốn xin số điện thoại, tỏ vẻ muốn liên hệ nếu cần nhờ giúp, sau đó tỏ vẻ không muốn làm hỏng đại sự, cáo từ rời đi.
"Người này, có thể cứu sống không?"
Nghe thấy tiếng Tưởng Kiến Hoa, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, vu trợ kia nằm trên mặt đất, trên cổ có một vết cắn lớn, máu thịt be bét, đương nhiên nhìn qua là biết đành phải lực bất tòng tâm.
Diệp Thiếu Dương dùng lá ngải đốt lên quét qua thi thể hắn một lần, mới bảo Tưởng kiến hoa mang đi, dặn dò trong năm ngày tới phải hoàn thành việc hạ táng, cần thiết hỏa táng càng tốt.
Tưởng Kiến Hoa lệnh đến hai cảnh sát khác, đem thi thể đựng vào túi chuyên dụng, lại lại dò hỏi chuyện Cố Kiên.
"Ôn khí trong cơ thể hắn chưa được loại bỏ tận gốc, dùng Tam Tề Nhân Trung Hoàng đả thông Nhân Trung của hắn ( Huyệt dưới khóe miệng giáp hai lỗ mũi), lấy uế vật loại bỏ thi khí trên người hắn, hắn mới có thể khỏi hoàn toàn."
Diệp Thiếu Dương kêu mấy Thanh Y Nhân đứng bên ngoài không dám vào, bảo bọn họ đưa Cố Kiên về dưỡng thương.
"Tam Tề Nhân Trung Hoàng?" Tưởng Kiến Hoa tò mò hỏi.
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: "Huynh đài đi chém ba đoạn ống trúc, mang ba đoạn trúc đó tới, lấy ba bao gạo nếp, sau đó bổ ống trúc ra, buộc hai mảng ống trúc lại, ở chính giữa tạo một khe hở, dùng để bỏ gạo vào ống trúc, sau đó ngâm ở. . . Hố phân, dùng uế khí thâm nhập vào ống trúc và gạo nếp, nhưng ngàn vạn lần đừng phá màng trong ống trúc, bằng không hắn ăn phải nước phân, đương nhiên là cũng không sao cả, dù sao có phải tôi ăn đâu."
Tưởng Kiến Hoa ngây ngốc nhìn hắn, "Phải làm như vậy sao?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, "Không phải a, lẽ ra máu thiên sư của tôi cũng có thể cứu hắn, nhưng nghĩ lại thấy lãng phí, lí do này có bù đắp được không?"
"Lí do gì?" Tưởng Kiến Hoa vẫn khó hiểu.
Diệp Thiếu Dương nhìn qua Cố Kiên đang được nâng đi, nói: "Tôi cứu mạng hắn là không tồi rồi, hắn định đào phần mộ tổ tiên tôi, dù sao cũng phải khiển trách hắn một chút chúe."
Tưởng Kiến Hoa á khẩu, chuyện dư bẩn như thế, đương nhiên hắn nghĩ rằng chắc mình không làm được , hắn ra cửa sau tìm thấy thôn trưởng Vương Gia Trang, phân phó mọi việc, Vương gia thôn trường cũng ngại dơ, lại đi phân phó người khác. . .
Bạo Thi, là quái vật mạnh nhất trong ba lần biến hình của quái vật gây hạn hán.
Diệp Thiếu Dương nhảy vọt một cái tới trước mặt Diệp Tiểu Manh cùng những tên thanh y nhân, hắn xoay tròn phất trần, đuôi phất trần tạo thành hình quạt, hấp thu sạch sẽ thủy thi, một giọt cũng không còn dính trên cơ thể bọn họ.
Kết thúc?
Đoàn người trố mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, không thể tin được vào mắt mình, vừa rồi, con quái vật kinh tởm đến cực điểm, Cố Kiên và bọn người Diệp Tiểu Manh còn không phải đối thủ, tại sao. . . Nó lại bị hắn tiêu diệt gọn như vậy?
Ánh mắt mọi người, đều hướng cả về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp bá đột nhiên nghĩ đến cái gì, chạy tới trước mặt Diệp Quân, bắt lấy cổ áo người, nói: "Vợ chồng nhà chú có một cháu trai, rốt cuộc nó là ai!"
Diệp Quân ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương, biết giấu không nổi nữa, ngập ngừng nói: "Nó là. . . Cháu trai tôi, Diệp Thiếu Dương."
"Diệp Thiếu Dương!" Diệp bá kinh hãi, ngẩn ra có vài giây, nhìn Diệp Quân giận dữ hét lớn: "Nó đến đây lúc nào, tại sao chú không nói sớm!"
Trong lòng ông ta buốn bực, nếu sớm biết hắn là Diệp Thiếu Dương, chỉ cần đem toàn bộ cơ sự giao phó cho hắn là được, lại còn phải mời đám người kia về làm đủ trò, còn đòi đào phần mộ tổ tiên Diệp Gia.
Diệp quân xoa gáy, thập phần ái ngại, "Tôi đâo có ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhue vậy. . ."
Tiếp đó, Diệp Tiểu Manh phục hồi lại tinh thần, nhìn Diệp Thiếu Dương như người xa lạ, lẩm bẩm nói: "Dương đại ca. . ."
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng cười cười, "Xin lỗi, ta lừa muội, ta là Diệp Thiếu Dương."
Diệp Thiếu Dương!
Diệp Tiểu Manh đương trường hóa đa, ngây ngốc nhìn hắn, nhất thời còn chưa chấp nhận được, không nói nên lời.
Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt Cố Kiên, tên này toàn thân xanh lè, đôi tay che miệng, nằm trên mặt đất, bất quá hắn còn đang tỉnh táo, ánh mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, lộ vẻ cầu cứu: Diệp huynh đệ, làm ơn cứu tôi với.
Tên này, nếu không cứu hắn ngay, hắn sẽ nhanh chóng biến thành cương thi, lập tức hắn kêu Tiểu Mã một tiếng, "Mau đi giúp ngài Diệp, hai nắm Địa Tinh, năm lượng Trần Bì, lấy thêm một chú Đào Chi, rắc cồn xung quanh, thiêu trong sân, thiêu hủy sạch sẽ ôn khí."
Tiểu Mã cất điện thoại, nhảy xuống đi đến cạnh cổng, Diệp bá lập tức tiến lên nghênh đón, mau đưa hắn vào trong tiệm thuốc.
Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống cạnh Cố Kiên, cạy cằm hắn ra, bởi vì bị con rắn của quái vật gây hạn hán đâm tới, đầu lưỡi hắn sưng to và dài như lưỡi lợn, chảy máu màu xanh biếc.
Tên này không những dính độc thi, mà còn bị ôn khí quấn thân, bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cởi bỏ ba lô, lấy ra hộp đựng Thập Bát (18) Thần Chân, rút bốn cây, đâm vào đầu lưỡi Cố Kiên lấy máu, sau khi hoàn thành, dìu hắn ngồi dậy, dựa theo những đại huyệt vị trên cơ thể hắn mà từ từ châm kim vào. . .
Tiểu Mã và Diệp Bá làm xong đồ mà Diệp Thiếu Dương nhờ, tiến vào sân, nhưng bọn họ lại không biết thiêu như thế nào, có lưu ý gì hay không, lại thấy Diệp Thiếu Dương châm kim cứu người, do dự có nên làm phiền hắn một chút hay không.
"Ta đến đây đi, cái này ta sẽ." Diệp Tiểu Manh tiếp nhận các thứ từ trong tay Tiểu Mã, dùng ánh mắt khó hiểu đảo qua bóng dáng của Diệp Thiếu Dương một lần, Diệp Thiếu Dương, thì ra, huynh vẫn luôn bên cạnh ta. . .
Trên đường đi đến tiệm thuốc, Diệp bá hỏi Tiểu Mã về chuyện của Diệp Thiếu Dương, xác định thân phận của hắn, không ngừng cảm khái, nhìn tất cả mọi người tuyên bố: "Quái vật gây hạn hán đã bị hậu nhận của Diệp gia là Diệp Thiếu Dương diệt trừ, mọi người hãy tin rằng nạn hạn hán đã qua, mọi người nên giải tán thôi, ai làm việc người đó thôi."
Đám người không ngừng hoan hô, thôn dân một người làm quan cả họ được nhờ, tranh nhau hỏi thăm lai lịch Diệp Thiếu Dương, vừa rồi tận mắt trông thấy hắn độc đấu với quái vật gây hạn hán, mọi sự rành rành trước mắt, cho dù bọn họ là người thường không hiểu gì về pháp thuật, nhưng cũng vạn phần thuyết phục.
Diệp quân trước nay không kích động như vậy quá, đối mặt đoàn người dò hỏi, lấy Diệp Quân là thúc phụ ruột thân thuộc của hắn, nói cho mọi người Diệp Thiếu Dương đã tru sát quái vật gây hạn hán như thế nào, làm nhiệm vụ cứu vớt quê nhà đang gặp cảnh nguy nan, chắc chắn đã phải khổ luyện cả chục năm trên Mao Sơn, nằm gai nếm mật hàng chục năm, thu lại thành quà, cứu vớt thôn dân quê nhà. . .
Các gia đình lớn đến hỏi thăm không ngớt, nhà ai có khuê nữ xinh đẹp nhất, thậm chí chỉ dò hỏi quanh co về chuyện tình cảm của Diệp Thiếu Dương, muốn làm mai mối cho hắn.
Vương gia trang.
Diệp Tiểu Manh dùng cồn phóng hỏa thanh trừng ôn khí, lúc này mới kêu đám Thanh Y Nhân rời đi. Diệp bá cùng đám người Tưởng Kiến Koa thấy không còn gì nguy hiểm, mới bước vào sân. Vương Đại Thiện Nhân cùng tùy tùng bước vào, mọi người đứng xung quanh đằng sau hắn, sợ quấy rầy hắn, duy trì sự yên tĩnh cho hắn cứu người.
Diệp Thiếu Dương thở dài một cái, nhở từng cây kim châm đang cắm trên cằm Cố Kiên xuống, đứng lên, lau mồ hôi, nói: "Được rồi, ngươi không thể chết được."
Vừa quay đầu lại, thấy hàng loạt đôi mắt đang nhìm chằm chằm về phía mình, hắn sửng sốt một chút, không chờ hắn mở miệng, Vương Đại Thiện Nhân chắp tay tiến lên, "Tôi họ Vương, Vương Thanh Phong, hôm nay ít nhiều đã được trông thấy Diệp Tiên Sinh, hóa nguy thành an, Diệp Tiên Sinh thân thủ cao mình, làm cho mọi người kinh ngạc không thôi!"
Diệp Thiếu Dương cùng hắn nói vài ba lời khách khí, xem như giao thiệp. Vương Đại Thiện Nhân muốn xin số điện thoại, tỏ vẻ muốn liên hệ nếu cần nhờ giúp, sau đó tỏ vẻ không muốn làm hỏng đại sự, cáo từ rời đi.
"Người này, có thể cứu sống không?"
Nghe thấy tiếng Tưởng Kiến Hoa, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, vu trợ kia nằm trên mặt đất, trên cổ có một vết cắn lớn, máu thịt be bét, đương nhiên nhìn qua là biết đành phải lực bất tòng tâm.
Diệp Thiếu Dương dùng lá ngải đốt lên quét qua thi thể hắn một lần, mới bảo Tưởng kiến hoa mang đi, dặn dò trong năm ngày tới phải hoàn thành việc hạ táng, cần thiết hỏa táng càng tốt.
Tưởng Kiến Hoa lệnh đến hai cảnh sát khác, đem thi thể đựng vào túi chuyên dụng, lại lại dò hỏi chuyện Cố Kiên.
"Ôn khí trong cơ thể hắn chưa được loại bỏ tận gốc, dùng Tam Tề Nhân Trung Hoàng đả thông Nhân Trung của hắn ( Huyệt dưới khóe miệng giáp hai lỗ mũi), lấy uế vật loại bỏ thi khí trên người hắn, hắn mới có thể khỏi hoàn toàn."
Diệp Thiếu Dương kêu mấy Thanh Y Nhân đứng bên ngoài không dám vào, bảo bọn họ đưa Cố Kiên về dưỡng thương.
"Tam Tề Nhân Trung Hoàng?" Tưởng Kiến Hoa tò mò hỏi.
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: "Huynh đài đi chém ba đoạn ống trúc, mang ba đoạn trúc đó tới, lấy ba bao gạo nếp, sau đó bổ ống trúc ra, buộc hai mảng ống trúc lại, ở chính giữa tạo một khe hở, dùng để bỏ gạo vào ống trúc, sau đó ngâm ở. . . Hố phân, dùng uế khí thâm nhập vào ống trúc và gạo nếp, nhưng ngàn vạn lần đừng phá màng trong ống trúc, bằng không hắn ăn phải nước phân, đương nhiên là cũng không sao cả, dù sao có phải tôi ăn đâu."
Tưởng Kiến Hoa ngây ngốc nhìn hắn, "Phải làm như vậy sao?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, "Không phải a, lẽ ra máu thiên sư của tôi cũng có thể cứu hắn, nhưng nghĩ lại thấy lãng phí, lí do này có bù đắp được không?"
"Lí do gì?" Tưởng Kiến Hoa vẫn khó hiểu.
Diệp Thiếu Dương nhìn qua Cố Kiên đang được nâng đi, nói: "Tôi cứu mạng hắn là không tồi rồi, hắn định đào phần mộ tổ tiên tôi, dù sao cũng phải khiển trách hắn một chút chúe."
Tưởng Kiến Hoa á khẩu, chuyện dư bẩn như thế, đương nhiên hắn nghĩ rằng chắc mình không làm được , hắn ra cửa sau tìm thấy thôn trưởng Vương Gia Trang, phân phó mọi việc, Vương gia thôn trường cũng ngại dơ, lại đi phân phó người khác. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.