Chương 635: TRIỂN KHAI ĐIỀU TRA
Thanh Tử
12/05/2018
Quỷ hồn quan quân nghe xong lời này, đáy mắt hắn lộ ra một tia bi thương nhưng trên mặt bình tĩnh, không hề gợn sóng.
"Ngươi. . . Có điều gì muốn nói với ta hay không?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
Quan quân nhìn hắn, không có bất cứ phản ứng nào. Diệp Thiếu Dương ngẫm nghĩ, nói: "Ngươi phải chăng có điểu gì cấm kị? Bằng không hai ta hợp tác, ngươi trả lời ta mấy vấn đề, ta trực tiếp tiễn ngươi đi âm ti, đi bằng cửa sau, để Thôi Phủ Quân siêu độ ngươi thì thế nào?"
Lần này tên quan quân không thèm liếc Diệp Thiếu Dương, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại. Diệp Thiếu Dương tay bắt pháp quyết, phi thân tiến đến, đầu ngón tay ngưng tụ một vầng mây tía. Quan quân mở to mắt, lạnh nhạt nhìn lướt qua, tiếp tục nhắm mắt lại. Hắn rõ ràng thấy chết không run sợ! Ngón tay Diệp Thiếu Dương cách khoảng cách đầu hắn chỉ mấy tấc, đột ngột ngừng lại. Giết một con quỷ hồn với hắn đơn giản chỉ búng tay là xong việc, nhưng hiện tại Diệp Thiếu Dương không nghĩ sẽ giết gã này, chỉ muốn hù dọa nó một chút, hi vọng có thể có được thông tin mình muốn. Nhưng xem chừng gã quyết hi sinh vì đồng bọn, Diệp Thiếu Dương biết là phiền toái bởi một quỷ hồn không sợ hồn phi phách tán, không sợ đe dọa cũng không nghe dụ dỗ, tra tấn bức cung đều không phải cách hay. Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nhìn quan quân nói: "Ta không biết ngươi dựa vào tín niệm gì mà kiên trì đến vậy. Ta không xuống tay với ngươi, khi nào ngươi có hứng thú cùng ta nói chuyện, hãy tới tìm ta."
Thần thức từ trong không trung vừa bay tới, Diệp Thiếu Dương đem đồng tiền bên người phóng xuất. Dù sao có linh phù phong tỏa, căn bản không cần lo lắng kẻ kia đào tẩu, Diệp Thiếu Dương chậm rãi rời đi, nghĩ thầm nếu về sau có thêm manh mối, lúc ấy tâm sự cùng hắn cũng không muộn. Đối đãi với loại quỷ hồn kiên định tin vào chủ nhân, nhất thiết phải tìm cách phá hủy tín niệm của nó mới được. Người làm công thấy hắn trợn mắt, liền nói cho hắn trong phòng có hai chiếc giường, vốn có hai người trực ban nhưng đồng nghiệp kia nhà có việc nên vội vã rời khỏi, chỉ còn lại mình anh ta, trịnh trọng mời Diệp Thiếu Dương vào nghỉ ngơi. Thiếu Dương cũng không khách khí, đi vào buồng trong, cùng anh ta nằm. Để tránh việc bị hỏi đông hỏi tây, Thiếu Dương nhắn mắt lại giả bộ ngủ, thực tình ngủ không được, hồi tưởng lại việc mình đi Cương Thành một ngày, cảm giác chuyện này thực sự phức tạp. Lệ phân viên, mương nước đen, còn có đống sự việc thần bí ở phòng giải phẫu số 3 hẳn có mối liên hệ nào đó, có lẽ chỉ cần làm sáng tỏ mối liên hệ ấy là mọi việc cũng rõ ràng. Cũng may trước mắt Diệp Thiếu Dương có phương hướng điều tra, chỉ cần đói chiếu việc điều tra của Lý Hiếu Cường, hắn tin nhất định phát hiện điều gì đó. Duy nhất chỉ có việc làm hắn thấy khó hiểu: đồng giáp thi bị mình thu phục là từ đâu tới?
Nhớ lại mình lúc trước ở huyện Hoài Thượng cũng từng xử lí không dưới 1 con, cho thấy đồng giáp thi số lượng cũng không ít, nếu bọn chúng có tu vi như vậy còn dễ đối phó, chẳng may lại là một tên đồng giáp thi vương. . . sự tình trở nên vô cùng phiền toái. Tuy rằng chưa đánh qua đồng giáp thi vương bao giờ, hắn suy đoán đánh đồng giáp thi vương cũng như châu chấu đá xe bởi có lớp giáp vô cùng cứng bảo vệ. Bỗng nhiên Diệp Thiếu Dương nghĩ đến Phệ hồn ma, bèn chạy nhanh ra lấy dương cực hồn tinh thạch, nắm trong tay dùng cương khí dò tìm thử. Kết quả cũng như lời Đạo Uyên chân nhân nói lúc trước, khoảng cách tiếp cận đến phạm vi lúc sau đều không cảm giác được vị trí chính xác, chỉ có thể biết nó hiện đang ở Cương Thành mà thôi. Nó ở Cương Thành, cùng đồng giáp thi liệu có quan hệ gì không?
Nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương bất giác sinh lo lắng, với hắn mà nói, đối thủ đáng sợ nhất chính là đối thủ không nhìn thấy. . .
Quá nửa đêm, Diệp Thiếu Dương mới chợp mắt được một giấc, hừng đông lập tức tỉnh dậy, khẩn trương gọi điện cho Tạ Vũ Tình, đem sự việc phát sinh buổi tối báo cho nàng. Tạ Vũ Tình vội vàng báo giờ hẹn, địa điểm ở nhà vệ sinh học viện Cương Thành. Gác điện thoại, Diệp Thiếu Dương lại dựa theo số điện thoại Lưu Bạc Thủy để lại báo qua với hắn, rốt cuộc chuyện này có điểm liên lụy vẫn là nói với hắn một tiếng tỏ sự tôn trọng. Bằng không chẳng may nhà tang lễ có người khác đến theo dõi, phát hiện thi thể chạy ra đến đại sảnh, đánh vỡ cửa sổ lò đốt xác chui vào, e là sẽ sợ đến mức bệnh tim tái phát, hoặc đem video tung lên mạng đem lại phiền toái lớn. Lưu Bạc Thủy nghe xong Diệp Thiếu Dương nói qua, tỏ vẻ khiếp sợ nhưng vẫn bán tín bán nghi, đồng ý sẽ phái người đến tiếp nhận điều tra, hắn không cần quản nữa. Có người đến thu dọn cục diện rối rắm này, đấy chính là điều Diệp Thiếu Dương muốn. Hắn lại nói qua phương hướng điều tra cùng Lưu Bạc Thủy, mặc dù hắn không có cảm tình với gã nhưng dẫu sao gã vẫn là nhà chức trách địa phương nên mới tỏ ý sẽ đến nhà vệ sinh học viện, cùng Tạ Vũ Tình phối hợp với gã. Vì không bị những học sinh kia túm lại hỏi đông hỏi tây, Diệp Thiếu Dương ung dung rời nhà tang lễ, đón xe buýt đi đến vệ sinh học viện, gọi điện thoại hỏi Tạ Vũ Tình mới hay nàng vẫn đang trên đường tới. Không thể chờ, Diệp Thiếu Dương đi vào trường học, xem xét tình hình những địa điểm hôm qua không phát sinh điều gì bất thường, ngược lại phát hiện nhà tắm nữ có không ít học sinh mặc áo ngủ, da dẻ trắng nõn từ bên trong đi ra. Diệp Thiếu Dương lẩn ngay vào bụi cỏ, ngắm gái muốn nhỏ cả dãi, thầm cảm khái chẳng trách mọi người đều thích bác sĩ hộ sĩ gì đó, vẫn là trường y lắm mĩ nữ hơn trường học của mình. Ngắm gái đẹp xong cũng là lúc nên làm đến việc chính, Diệp Thiếu Dương đi đến phòng giải phẫu số 3, cách mấy chục mét nhìn lại, phòng quả nhiên có dáng một mặt rộng một mặt hẹp, nhìn từ xa lại đúng như quan tài. . . Diệp Thiếu Dương bất giác dấy lên nỗi tò mò mãnh liệt, như vậy một đống phòng rốt cuộc do ai tạo, vì cái gì muốn tạo thành như vậy?
Đi quanh tầng 1 một vòng, Diệp Thiếu Dương phát hiện cửa sổ tầng 1 đều bị đóng kín, hơn nữa phía sau lại còn niêm bằng một lớp gỗ, không tài nào nhìn vào phòng được, chẳng may có khe hở cũng chỉ có thể thấy một màu đen đặc.
Đúng lúc này di động Diệp Thiếu Dương vang lên, là Tạ Vũ Tình gọi tới, hỏi hắn đang ở chỗ nào.
Diệp Thiếu Dương báo vị trí, đợi mười phút, Tạ Vũ Tình cùng Lưu Bạc Thủy cùng nhau đi tới, hóa ra hai người gặp nhau ở cổng trường.
"Ngươi ở đây có phát hiện gì không?" Vừa thấy mặt hắn, Tạ Vũ Tình lập tức hỏi. "Không có gì" – Diệp Thiếu Dương nói – "Còn không thể vào được, bên ngoài làm sao thấy được cái gì". Nói xong bèn ghé sát lại cửa sổ nghe ngóng, nói: "Có một cổ khí cường liệt trong đó. . ."
Tạ vũ tình lập tức khẩn trương hỏi: "Thi khí sao?"
Diệp Thiếu Dương hấp háy mắt, bật cười: "Tưởng đi đâu vậy, là vị nước thuốc"
Tạ vũ tình vừa nghe, cũng để sát mũi vào một chút, nói: "Là formalin, dùng chống thi thể phân huỷ, xem ra bên trong đúng là nhà xác."
Lưu Bạc Thủy xen ngang một câu: "Vốn dĩ chính là nhà xác, các ngươi muốn vào sao, muốn vào ta liền tìm trường học lãnh đạo."
"Ngươi. . . Có điều gì muốn nói với ta hay không?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
Quan quân nhìn hắn, không có bất cứ phản ứng nào. Diệp Thiếu Dương ngẫm nghĩ, nói: "Ngươi phải chăng có điểu gì cấm kị? Bằng không hai ta hợp tác, ngươi trả lời ta mấy vấn đề, ta trực tiếp tiễn ngươi đi âm ti, đi bằng cửa sau, để Thôi Phủ Quân siêu độ ngươi thì thế nào?"
Lần này tên quan quân không thèm liếc Diệp Thiếu Dương, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại. Diệp Thiếu Dương tay bắt pháp quyết, phi thân tiến đến, đầu ngón tay ngưng tụ một vầng mây tía. Quan quân mở to mắt, lạnh nhạt nhìn lướt qua, tiếp tục nhắm mắt lại. Hắn rõ ràng thấy chết không run sợ! Ngón tay Diệp Thiếu Dương cách khoảng cách đầu hắn chỉ mấy tấc, đột ngột ngừng lại. Giết một con quỷ hồn với hắn đơn giản chỉ búng tay là xong việc, nhưng hiện tại Diệp Thiếu Dương không nghĩ sẽ giết gã này, chỉ muốn hù dọa nó một chút, hi vọng có thể có được thông tin mình muốn. Nhưng xem chừng gã quyết hi sinh vì đồng bọn, Diệp Thiếu Dương biết là phiền toái bởi một quỷ hồn không sợ hồn phi phách tán, không sợ đe dọa cũng không nghe dụ dỗ, tra tấn bức cung đều không phải cách hay. Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nhìn quan quân nói: "Ta không biết ngươi dựa vào tín niệm gì mà kiên trì đến vậy. Ta không xuống tay với ngươi, khi nào ngươi có hứng thú cùng ta nói chuyện, hãy tới tìm ta."
Thần thức từ trong không trung vừa bay tới, Diệp Thiếu Dương đem đồng tiền bên người phóng xuất. Dù sao có linh phù phong tỏa, căn bản không cần lo lắng kẻ kia đào tẩu, Diệp Thiếu Dương chậm rãi rời đi, nghĩ thầm nếu về sau có thêm manh mối, lúc ấy tâm sự cùng hắn cũng không muộn. Đối đãi với loại quỷ hồn kiên định tin vào chủ nhân, nhất thiết phải tìm cách phá hủy tín niệm của nó mới được. Người làm công thấy hắn trợn mắt, liền nói cho hắn trong phòng có hai chiếc giường, vốn có hai người trực ban nhưng đồng nghiệp kia nhà có việc nên vội vã rời khỏi, chỉ còn lại mình anh ta, trịnh trọng mời Diệp Thiếu Dương vào nghỉ ngơi. Thiếu Dương cũng không khách khí, đi vào buồng trong, cùng anh ta nằm. Để tránh việc bị hỏi đông hỏi tây, Thiếu Dương nhắn mắt lại giả bộ ngủ, thực tình ngủ không được, hồi tưởng lại việc mình đi Cương Thành một ngày, cảm giác chuyện này thực sự phức tạp. Lệ phân viên, mương nước đen, còn có đống sự việc thần bí ở phòng giải phẫu số 3 hẳn có mối liên hệ nào đó, có lẽ chỉ cần làm sáng tỏ mối liên hệ ấy là mọi việc cũng rõ ràng. Cũng may trước mắt Diệp Thiếu Dương có phương hướng điều tra, chỉ cần đói chiếu việc điều tra của Lý Hiếu Cường, hắn tin nhất định phát hiện điều gì đó. Duy nhất chỉ có việc làm hắn thấy khó hiểu: đồng giáp thi bị mình thu phục là từ đâu tới?
Nhớ lại mình lúc trước ở huyện Hoài Thượng cũng từng xử lí không dưới 1 con, cho thấy đồng giáp thi số lượng cũng không ít, nếu bọn chúng có tu vi như vậy còn dễ đối phó, chẳng may lại là một tên đồng giáp thi vương. . . sự tình trở nên vô cùng phiền toái. Tuy rằng chưa đánh qua đồng giáp thi vương bao giờ, hắn suy đoán đánh đồng giáp thi vương cũng như châu chấu đá xe bởi có lớp giáp vô cùng cứng bảo vệ. Bỗng nhiên Diệp Thiếu Dương nghĩ đến Phệ hồn ma, bèn chạy nhanh ra lấy dương cực hồn tinh thạch, nắm trong tay dùng cương khí dò tìm thử. Kết quả cũng như lời Đạo Uyên chân nhân nói lúc trước, khoảng cách tiếp cận đến phạm vi lúc sau đều không cảm giác được vị trí chính xác, chỉ có thể biết nó hiện đang ở Cương Thành mà thôi. Nó ở Cương Thành, cùng đồng giáp thi liệu có quan hệ gì không?
Nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương bất giác sinh lo lắng, với hắn mà nói, đối thủ đáng sợ nhất chính là đối thủ không nhìn thấy. . .
Quá nửa đêm, Diệp Thiếu Dương mới chợp mắt được một giấc, hừng đông lập tức tỉnh dậy, khẩn trương gọi điện cho Tạ Vũ Tình, đem sự việc phát sinh buổi tối báo cho nàng. Tạ Vũ Tình vội vàng báo giờ hẹn, địa điểm ở nhà vệ sinh học viện Cương Thành. Gác điện thoại, Diệp Thiếu Dương lại dựa theo số điện thoại Lưu Bạc Thủy để lại báo qua với hắn, rốt cuộc chuyện này có điểm liên lụy vẫn là nói với hắn một tiếng tỏ sự tôn trọng. Bằng không chẳng may nhà tang lễ có người khác đến theo dõi, phát hiện thi thể chạy ra đến đại sảnh, đánh vỡ cửa sổ lò đốt xác chui vào, e là sẽ sợ đến mức bệnh tim tái phát, hoặc đem video tung lên mạng đem lại phiền toái lớn. Lưu Bạc Thủy nghe xong Diệp Thiếu Dương nói qua, tỏ vẻ khiếp sợ nhưng vẫn bán tín bán nghi, đồng ý sẽ phái người đến tiếp nhận điều tra, hắn không cần quản nữa. Có người đến thu dọn cục diện rối rắm này, đấy chính là điều Diệp Thiếu Dương muốn. Hắn lại nói qua phương hướng điều tra cùng Lưu Bạc Thủy, mặc dù hắn không có cảm tình với gã nhưng dẫu sao gã vẫn là nhà chức trách địa phương nên mới tỏ ý sẽ đến nhà vệ sinh học viện, cùng Tạ Vũ Tình phối hợp với gã. Vì không bị những học sinh kia túm lại hỏi đông hỏi tây, Diệp Thiếu Dương ung dung rời nhà tang lễ, đón xe buýt đi đến vệ sinh học viện, gọi điện thoại hỏi Tạ Vũ Tình mới hay nàng vẫn đang trên đường tới. Không thể chờ, Diệp Thiếu Dương đi vào trường học, xem xét tình hình những địa điểm hôm qua không phát sinh điều gì bất thường, ngược lại phát hiện nhà tắm nữ có không ít học sinh mặc áo ngủ, da dẻ trắng nõn từ bên trong đi ra. Diệp Thiếu Dương lẩn ngay vào bụi cỏ, ngắm gái muốn nhỏ cả dãi, thầm cảm khái chẳng trách mọi người đều thích bác sĩ hộ sĩ gì đó, vẫn là trường y lắm mĩ nữ hơn trường học của mình. Ngắm gái đẹp xong cũng là lúc nên làm đến việc chính, Diệp Thiếu Dương đi đến phòng giải phẫu số 3, cách mấy chục mét nhìn lại, phòng quả nhiên có dáng một mặt rộng một mặt hẹp, nhìn từ xa lại đúng như quan tài. . . Diệp Thiếu Dương bất giác dấy lên nỗi tò mò mãnh liệt, như vậy một đống phòng rốt cuộc do ai tạo, vì cái gì muốn tạo thành như vậy?
Đi quanh tầng 1 một vòng, Diệp Thiếu Dương phát hiện cửa sổ tầng 1 đều bị đóng kín, hơn nữa phía sau lại còn niêm bằng một lớp gỗ, không tài nào nhìn vào phòng được, chẳng may có khe hở cũng chỉ có thể thấy một màu đen đặc.
Đúng lúc này di động Diệp Thiếu Dương vang lên, là Tạ Vũ Tình gọi tới, hỏi hắn đang ở chỗ nào.
Diệp Thiếu Dương báo vị trí, đợi mười phút, Tạ Vũ Tình cùng Lưu Bạc Thủy cùng nhau đi tới, hóa ra hai người gặp nhau ở cổng trường.
"Ngươi ở đây có phát hiện gì không?" Vừa thấy mặt hắn, Tạ Vũ Tình lập tức hỏi. "Không có gì" – Diệp Thiếu Dương nói – "Còn không thể vào được, bên ngoài làm sao thấy được cái gì". Nói xong bèn ghé sát lại cửa sổ nghe ngóng, nói: "Có một cổ khí cường liệt trong đó. . ."
Tạ vũ tình lập tức khẩn trương hỏi: "Thi khí sao?"
Diệp Thiếu Dương hấp háy mắt, bật cười: "Tưởng đi đâu vậy, là vị nước thuốc"
Tạ vũ tình vừa nghe, cũng để sát mũi vào một chút, nói: "Là formalin, dùng chống thi thể phân huỷ, xem ra bên trong đúng là nhà xác."
Lưu Bạc Thủy xen ngang một câu: "Vốn dĩ chính là nhà xác, các ngươi muốn vào sao, muốn vào ta liền tìm trường học lãnh đạo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.