Chương 395: Tường Máu
Thanh Tử
26/03/2018
Nguyên Thần là hồn phách chi tinh, không có bất kỳ
tu vị, ngoại trừ đi đi lại bay nhảy khắp nơi,còn không làm được gì hết,
không người nào có thể nhìn thấy hoặc có cảm giác sự tồn tại của nó Diệp Thiếu Dương chưa mở thiên nhãn, cho nên hắn không thể nhìn được thấy
Nguyên Thần . Lập tức nằm ở trên giường, đọc một lần phân thân chú, trên tay phải để ngón trỏ và ngón giữa đè vào ấn đường,một tia màu tím bị
ngón tay kéo chậm ra. . . Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua
thân thể của mình, đang tại chậm rãi nằm xuống, giống như đang chìm vào
giấc ngủ . Tứ Bảo xuất hiện tại trước mặt, nghẹn họng nhìn trân trối
nhìn Diệp Thiếu Dương, "Ngươi làm thế nào ma có thể tự mình lôi Nguyên
Thần của mình ra vậy ?"
"Ah ta lưu lại một vòng thần thức trong thân thể."
"Ngưu bức, đi nhanh lên, " ( Ngưu bức: rất lợi hại, ý như là tên trâu bò kia đi nhanh lên )
Tứ Bảo quay người hướng ra phía ngoài bay đi, trong miệng phàn nàn nói: "Ngươi đi chậm thật đấy, pháp lực của ta chỉ có thể duy trì trong 1h thôi đấy, ngươi đừng lừa ta ." Diệp Thiếu Dương bất mãn nói: "Ta còn muốn đi tolet nữa cơ, không chút nữa Nguyên Thần trở về ta đã tè dầm rồi, Hai người xuyên tường bay ra ngoài, Tứ Bảo đi trước dẫn đường, Diệp Thiếu Dương theo sát phía sau, dùng Nguyên Thần bay về hướng khu khai thác mỏ Trên đường, Diệp Thiếu Dương hỏi hôm Diệp Thiếu Dương đấu với Hồ Uy sao không thấy hắn, hắn bảo là hắn được Hồ Uy giao cho coi chừng đám cảnh sát không cho cảnh sát đi xuống tầng hầm, cho nên hắn không có mặt tại trận chiến đó
"Bức Thủ đâu rồi, Hồ Uy có tìm ra được nó không ?" Diệp Thiếu Dương vừa phi thân đi vừa nói. Thoáng chốc đã đuổi kịp Tứ Bảo, lại hỏi tiếp : "Hồ Uy có phát hiện ra Qua Qua ở trong cơ thể của Bức Thủ không ?" Tứ bảo lắc đầu. Diệp Thiếu Dương yên lòng, cau mày nói: "Sao ngươi không nói câu nào ?" Tứ bảo hé miệng, rất là cố hết sức nói: "Ngươi đừng hỏi ta nữa pháp lực của tachir có thể để Nguyên Thần cưỡi gió không thể nói quá nhiều được . . ." "Ah, như vậy." Diệp Thiếu Dương điềm nhiên như không có việc gì, vừa phi thân vun vút vừa ngêu ngao hát" Nên anh lùi bước về sau để thấy em rõ hơnnnnnn. . ." Tứ bảo khóc không ra nước mắt, tức nổ đom đóm mắt .
Theo sự dẫn dắt của Tứ Bảo hai người bay đến một ngọn núi nhỏ, hai người không cưỡi mây đạp gió nữa mà hạ xuống đi bộ . đi bộ không đến 10 phút đã vào thung lũng,phía trên vách núi rõ ràng có một tòa nhà được xây dụng giống kiểu sơn động,trước cửa động hơi dốc xuống dưới tầm 45 độ. , có một cái cầu thang được xây kéo dài xuống dưới
"Cái này là do Hồ uy làm ah ?" Diệp Thiếu Dương giật mình nói ra. "Hồ Uy không dám bỏ tiền làm lớn như vậy đâu, mà có tiền cũng không dám, " Tứ Bảo đáp, "cái này là mỏ của một chủ tư nhân đã bỏ lâu không dùng, nhưng thôn dân xung quanh đã dọn đi hết rồi, vô cùng hoang vu, hẻo lánh, căn bản là sẽ không có người sẽ đến." Vừa đi vừa nói chuyện, hai người dọc theo bậc thang đi chừng ba mươi thước, phía dưới nền được làm bằng xi măng kín mít, Diệp Thiếu Dương suy đoán, vậy là dùng để phong cả khu mỏ, nhưng bên phải có một cái lỗ hổng tầm 1 mét vuông . "Ta cùng Hồ Uy, mỗi lần đều là từ nơi này đi vào." Tứ bảo nói xong, Nguyên Thần trực tiếp xuyên qua tường vây, đi vào. Diệp Thiếu Dương cũng đi vào theo.
Hầm mỏ phía dưới một màn đen kịt, bất quá Nguyên Thần có thể nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối cho nên ánh sáng cũng không cần thiết lắm . Diệp Thiếu Dương còn là lần đầu tiên đi vào khu hầm mỏ, quay đầu nhìn mọi nơi, đoán chừng là kho khai thác than đá, bốn phía tường đều là màu đen,, trên mặt đất có nhiều đồ dùng đã dính than, dỉ sét, lâu năm chưa có người đụng tới . Ven đường đi có rất nhiều cửa chắn gió, hai người đi xuyên qua một cái cửa chắn trước mặt đột nhiên xuất hiện một thứ màu xanh lá đầu nghiêng một bên,trên mặt đầy mảnh thủy tinh đâm tua tủa,thêm một và vết đánh chảy nước xanh lè, thập phần buồn nôn
. Cương Thi trong tay đang cầm con chuột trong tay một cách vui vẻ, đưa lên miệng cắn mốt cái . . . . Rắc . . răng của hắn đã cắn nát đầu con chuột, máu bắn tung tóe ra ngoài
"Cương thi, " Tứ Bảo nhìn thoáng rồi nói ra, "Đi thôi, nó nhìn không thấy chúng ta." Diệp Thiếu Dương dừng lại, nói: "Không được, nó không tìm thấy người nên mới phải ăn chuột đó, để nó lại ắt sẽ gây họa, ta phải tiêu diệt nó." Tứ Bảo nói: "Ta cũng muốn tiêu diệt nhưng bây giờ ta chỉ có Nguyên Thần không có cách nào ra tay được"
." "Cách thì chắc chắn phải có ." Diệp Thiếu Dương người nhẹ nhàng đi vào trước mặt cương thi, tay trái nhặt hoa thành chỉ, dùng tay phải nâng lên tạo ra một tư thế mở đầu của đạo gia, trong miệng niệm tụng chú ngữ, một cổ khí tím từ ngón giữa bay ra bay lơ lửng quanh quẩn trên đầu cương thi tạo thành Thái Cực Song Ngu đồ . Tứ Bảo xem trợn mắt há hốc mồm. Cương Thi ngay từ đầu không có cảm giác đến nguy hiểm, vẫn còn ung dung nhấm nháp hương vị của con chuột :đợi ý thức phát hiện ra nguy hiểm đã quá muộn, Song Ngư đồ ập xuống tới, nhốt chặt cương thi lại, khí màu tím ấy len lỏi vào hay mắt 2 lỗ mũi của cương thi. Cương thi không có gì kịch liệt phản ứng, chỉ là rung mạnh một cái cả người biến thành một bãi nước xanh lè "
Ôi định mệnh,cái quần què gì vậy, Nguyên Thần đều có thể giết cương thi, Diệp Thiếu Dương thật trâu bò !"
"Cái này tính toán cái gì, Mao Sơn thuật tu luyện tới cảnh giới cao nhất vô cùng cao siêu,sợ lúc đó ngươi lại mắt tròn mắt dẹt ." Tứ bảo ngơ ngẩn, "Thiệt hay giả?" "Đùa thôi, đi nhanh đi." Diệp Thiếu Dương chẳng muốn dong dài, làm chính sự quan trọng hơn.
Trong hầm mỏ sâu có rất nhiều nối rẽ, Tứ Bảo dẫn Diệp Thiếu Dương đi lạc Diệp Thiếu Dương liền nhanh chóng xác định phương hướng, phía trước có 2 con đường chia thành trái phải hai con đường đó tạo thành hình vòng cung, hai bên bức tường đều là dùng đá tảng xây dựng, hiện ra một loại màu đỏ. "Cái này là tường xây theo kiểu vòng cung, Hồ Uy dùng thời gian 2 năm để xây dựng nên nó chính là hang ổ cuối cùng của Hồ Uy mà cũng là nơi Hồ Uy dành cho Bạch Y Nhân để tu luyện Nguyên Thần, trận pháp cũng ở chỗ này ." Tứ Bảo tiếng nói gần như không ra tiếng . Một lúc tựa như có tiếng khóc từ trong bức tường vọng lại, Diệp Thiếu Dương cả kinh, cẩn thận nghe qua, tiếng khóc tuy không lơn lắm nhưng có đủ tiếng của già có trẻ có trai có gái có, nghe ai oán mà da diết,không dám nghe lâu . Diệp Thiếu Dương đi vào sát tường, phát hiện trên mặt đá che kín có bọt nước màu đỏ, cảm thấy chần chờ, thò tay sờ soạng, kết quả không sờ được bọt nước mà lại xuyên qua, lúc này mới nhớ đây là Nguyên Thần của mình nói với Tứ Bảo hoài nghi của mình : "Đây là tường máu ?" Tứ Bảo mặt sắc mặt ngưng trọng lắc đầu .
Diệp Thiếu Dương hít thật sâu một hơi . Tường máu là một loại pháp thuật dành cho việc phong bế gia giữ : Đem ít nhất hơn trăm người lấy máu là nước,dùng, hỗn hợp bê tông hoặc bùn đất, dùng để tường đất, cho nên tường hiện ra có màu đỏ, bên trên còn có bọt máu . Sau đó câu đến bách quỷ, dùng trận pháp dung nhập tường trong cơ thể, dùng trăm Nhân Chi huyết dẫn trận, tà thuật định trận, hình thành một cái cường đại phong ấn.
"Ah ta lưu lại một vòng thần thức trong thân thể."
"Ngưu bức, đi nhanh lên, " ( Ngưu bức: rất lợi hại, ý như là tên trâu bò kia đi nhanh lên )
Tứ Bảo quay người hướng ra phía ngoài bay đi, trong miệng phàn nàn nói: "Ngươi đi chậm thật đấy, pháp lực của ta chỉ có thể duy trì trong 1h thôi đấy, ngươi đừng lừa ta ." Diệp Thiếu Dương bất mãn nói: "Ta còn muốn đi tolet nữa cơ, không chút nữa Nguyên Thần trở về ta đã tè dầm rồi, Hai người xuyên tường bay ra ngoài, Tứ Bảo đi trước dẫn đường, Diệp Thiếu Dương theo sát phía sau, dùng Nguyên Thần bay về hướng khu khai thác mỏ Trên đường, Diệp Thiếu Dương hỏi hôm Diệp Thiếu Dương đấu với Hồ Uy sao không thấy hắn, hắn bảo là hắn được Hồ Uy giao cho coi chừng đám cảnh sát không cho cảnh sát đi xuống tầng hầm, cho nên hắn không có mặt tại trận chiến đó
"Bức Thủ đâu rồi, Hồ Uy có tìm ra được nó không ?" Diệp Thiếu Dương vừa phi thân đi vừa nói. Thoáng chốc đã đuổi kịp Tứ Bảo, lại hỏi tiếp : "Hồ Uy có phát hiện ra Qua Qua ở trong cơ thể của Bức Thủ không ?" Tứ bảo lắc đầu. Diệp Thiếu Dương yên lòng, cau mày nói: "Sao ngươi không nói câu nào ?" Tứ bảo hé miệng, rất là cố hết sức nói: "Ngươi đừng hỏi ta nữa pháp lực của tachir có thể để Nguyên Thần cưỡi gió không thể nói quá nhiều được . . ." "Ah, như vậy." Diệp Thiếu Dương điềm nhiên như không có việc gì, vừa phi thân vun vút vừa ngêu ngao hát" Nên anh lùi bước về sau để thấy em rõ hơnnnnnn. . ." Tứ bảo khóc không ra nước mắt, tức nổ đom đóm mắt .
Theo sự dẫn dắt của Tứ Bảo hai người bay đến một ngọn núi nhỏ, hai người không cưỡi mây đạp gió nữa mà hạ xuống đi bộ . đi bộ không đến 10 phút đã vào thung lũng,phía trên vách núi rõ ràng có một tòa nhà được xây dụng giống kiểu sơn động,trước cửa động hơi dốc xuống dưới tầm 45 độ. , có một cái cầu thang được xây kéo dài xuống dưới
"Cái này là do Hồ uy làm ah ?" Diệp Thiếu Dương giật mình nói ra. "Hồ Uy không dám bỏ tiền làm lớn như vậy đâu, mà có tiền cũng không dám, " Tứ Bảo đáp, "cái này là mỏ của một chủ tư nhân đã bỏ lâu không dùng, nhưng thôn dân xung quanh đã dọn đi hết rồi, vô cùng hoang vu, hẻo lánh, căn bản là sẽ không có người sẽ đến." Vừa đi vừa nói chuyện, hai người dọc theo bậc thang đi chừng ba mươi thước, phía dưới nền được làm bằng xi măng kín mít, Diệp Thiếu Dương suy đoán, vậy là dùng để phong cả khu mỏ, nhưng bên phải có một cái lỗ hổng tầm 1 mét vuông . "Ta cùng Hồ Uy, mỗi lần đều là từ nơi này đi vào." Tứ bảo nói xong, Nguyên Thần trực tiếp xuyên qua tường vây, đi vào. Diệp Thiếu Dương cũng đi vào theo.
Hầm mỏ phía dưới một màn đen kịt, bất quá Nguyên Thần có thể nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối cho nên ánh sáng cũng không cần thiết lắm . Diệp Thiếu Dương còn là lần đầu tiên đi vào khu hầm mỏ, quay đầu nhìn mọi nơi, đoán chừng là kho khai thác than đá, bốn phía tường đều là màu đen,, trên mặt đất có nhiều đồ dùng đã dính than, dỉ sét, lâu năm chưa có người đụng tới . Ven đường đi có rất nhiều cửa chắn gió, hai người đi xuyên qua một cái cửa chắn trước mặt đột nhiên xuất hiện một thứ màu xanh lá đầu nghiêng một bên,trên mặt đầy mảnh thủy tinh đâm tua tủa,thêm một và vết đánh chảy nước xanh lè, thập phần buồn nôn
. Cương Thi trong tay đang cầm con chuột trong tay một cách vui vẻ, đưa lên miệng cắn mốt cái . . . . Rắc . . răng của hắn đã cắn nát đầu con chuột, máu bắn tung tóe ra ngoài
"Cương thi, " Tứ Bảo nhìn thoáng rồi nói ra, "Đi thôi, nó nhìn không thấy chúng ta." Diệp Thiếu Dương dừng lại, nói: "Không được, nó không tìm thấy người nên mới phải ăn chuột đó, để nó lại ắt sẽ gây họa, ta phải tiêu diệt nó." Tứ Bảo nói: "Ta cũng muốn tiêu diệt nhưng bây giờ ta chỉ có Nguyên Thần không có cách nào ra tay được"
." "Cách thì chắc chắn phải có ." Diệp Thiếu Dương người nhẹ nhàng đi vào trước mặt cương thi, tay trái nhặt hoa thành chỉ, dùng tay phải nâng lên tạo ra một tư thế mở đầu của đạo gia, trong miệng niệm tụng chú ngữ, một cổ khí tím từ ngón giữa bay ra bay lơ lửng quanh quẩn trên đầu cương thi tạo thành Thái Cực Song Ngu đồ . Tứ Bảo xem trợn mắt há hốc mồm. Cương Thi ngay từ đầu không có cảm giác đến nguy hiểm, vẫn còn ung dung nhấm nháp hương vị của con chuột :đợi ý thức phát hiện ra nguy hiểm đã quá muộn, Song Ngư đồ ập xuống tới, nhốt chặt cương thi lại, khí màu tím ấy len lỏi vào hay mắt 2 lỗ mũi của cương thi. Cương thi không có gì kịch liệt phản ứng, chỉ là rung mạnh một cái cả người biến thành một bãi nước xanh lè "
Ôi định mệnh,cái quần què gì vậy, Nguyên Thần đều có thể giết cương thi, Diệp Thiếu Dương thật trâu bò !"
"Cái này tính toán cái gì, Mao Sơn thuật tu luyện tới cảnh giới cao nhất vô cùng cao siêu,sợ lúc đó ngươi lại mắt tròn mắt dẹt ." Tứ bảo ngơ ngẩn, "Thiệt hay giả?" "Đùa thôi, đi nhanh đi." Diệp Thiếu Dương chẳng muốn dong dài, làm chính sự quan trọng hơn.
Trong hầm mỏ sâu có rất nhiều nối rẽ, Tứ Bảo dẫn Diệp Thiếu Dương đi lạc Diệp Thiếu Dương liền nhanh chóng xác định phương hướng, phía trước có 2 con đường chia thành trái phải hai con đường đó tạo thành hình vòng cung, hai bên bức tường đều là dùng đá tảng xây dựng, hiện ra một loại màu đỏ. "Cái này là tường xây theo kiểu vòng cung, Hồ Uy dùng thời gian 2 năm để xây dựng nên nó chính là hang ổ cuối cùng của Hồ Uy mà cũng là nơi Hồ Uy dành cho Bạch Y Nhân để tu luyện Nguyên Thần, trận pháp cũng ở chỗ này ." Tứ Bảo tiếng nói gần như không ra tiếng . Một lúc tựa như có tiếng khóc từ trong bức tường vọng lại, Diệp Thiếu Dương cả kinh, cẩn thận nghe qua, tiếng khóc tuy không lơn lắm nhưng có đủ tiếng của già có trẻ có trai có gái có, nghe ai oán mà da diết,không dám nghe lâu . Diệp Thiếu Dương đi vào sát tường, phát hiện trên mặt đá che kín có bọt nước màu đỏ, cảm thấy chần chờ, thò tay sờ soạng, kết quả không sờ được bọt nước mà lại xuyên qua, lúc này mới nhớ đây là Nguyên Thần của mình nói với Tứ Bảo hoài nghi của mình : "Đây là tường máu ?" Tứ Bảo mặt sắc mặt ngưng trọng lắc đầu .
Diệp Thiếu Dương hít thật sâu một hơi . Tường máu là một loại pháp thuật dành cho việc phong bế gia giữ : Đem ít nhất hơn trăm người lấy máu là nước,dùng, hỗn hợp bê tông hoặc bùn đất, dùng để tường đất, cho nên tường hiện ra có màu đỏ, bên trên còn có bọt máu . Sau đó câu đến bách quỷ, dùng trận pháp dung nhập tường trong cơ thể, dùng trăm Nhân Chi huyết dẫn trận, tà thuật định trận, hình thành một cái cường đại phong ấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.