Chương 408: Tuyệt Sát Ác Linh
Thanh Tử
30/03/2018
Mã Thừa vô ngữ, nhìn quanh, tìm được một vách
tường, đi vào trốn, Diệp Thiếu Dương lấy ra Minh Minh Tỳ Hưu Ấn, đặt ở
long bàn tay.
Diệp Thiếu Dương lập tức tiến lên, lấy ra một đồng tiền Đúc Mẫu lớn cùng 2 đồng tiền Ngũ Đế, ném xuống dưới chân tạo thành hình tam giác, rồi rút ra vài sợi tơ hồng, quấn quang ba đồng tiền, dặn dò nói "Qua Qua, mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì ngươi cũng không được đi ra, nhớ chưa."
Nói xong xoay người, từ ba lô rút ra Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, lất phất bay lên, giống như một đoàn liệt hỏa.
Niệm một lần Phong Lôi Hỏa Chú, đám tiểu quỷ nhảy vào bên trong, theo lá cờ bay lất phất, tạo ra cuồng phong phong ấn quỷ khí, Thiên Lôi Hỏa Vũ, không ngừng đánh vào đám tiểu quỷ.
Mặc dù lũ tiểu quỷ này có chút tu vi, nhưng đây là pháp khí cường đại của Mao Sơn nên không thể chống cự, trong chốc lát đã tử thương hơn một nữa, chỉ có Bức Thủ vẫn còn đang chống cự, bất quá nó đang bị thương, thực lực bị suy giảm, chỉ vừa đánh vừa né, không dám đấu chính diện Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ thần uy.
Khi lũ tiểu quỷ bị tiêu diệt sạch sẽ, Bức Thủ không còn chỗ trốn tránh, đường lui bị chặn, không thể không cùng Diệp Thiếu Dương quyết chiến, đầu nó lại một lần nữa vỡ ra, một cái đầu khác hiện ra, mở to ra một mắt, oán độc nhìn Diệp Thiếu Dương.
"Chỉ trong thời gian ngắn, khoảng hai ba năm, mà ngươi đã có tu vi cao như vậy, mà lại tu tà, đáng tiếc." Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói, tay phải cầm kỳ, tay trái bắt quyết, không ngừng niệm chú "Nhất niệm thần uy, thiên lôi hỗn độn, cuông phong luân chuyển, hỏa vũ xuất thần, cấp cấp như luật lệnh!"
Đôi tay múa may Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, có gió trợ giúp, lá cờ phát qua hồng quang, trong nháy mắt, từng đạo liệt hỏa bay ra như ngọn trường đao, nhằm vào Bức Thủ mà bổ xuống.
Bức Thủ lui về phía sau hai bước, đầu lay động, một mắt không ngừng chớp chớp, từng luồng quỷ khí bao quanh nó, hình thành một thân ảnh trẻ con, từ dưới đất vọng lên, mang theo một luồng quỷ khí và tiếng kêu tuyệt vọng, nhằm phía Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ mà đánh.
"Ầm" một tiếng, cột cờ đung đưa, quỷ ảnh biến mất, Bức Thủ hét thảm lên một tiếng, hướng mặt bên mà chạy.
"Muốn chạy sao? ! ! ."
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, lá cờ lại phất lên, triển khai pháp ấn, từ dạng trường đao chuyển thành hình dạng cây quạt, đem Bức Thủ đánh vào bên trong. Diệp Thiếu Dương la lớn: "Qua Qua, mau lại đây!"
Bị thiên kỳ buộc chặt, trong trận cuồng phong, một đạo quỷ ảnh lập tức bắn ra, lăn lộn trên mặt đất, trong miệng kêu to "Lão đại người nói sớm a, ta còn định ở bên trong đánh nó tạo thành thế gọng kìm a!"
Diệp Thiếu Dương không để ý tới nó, vận cương khí, thi triển Mao Sơn thuật, trong thời gian ngắn đem Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ gấp lên, động tác nhanh đến hoa cả mắt, Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ được xếp thành hình túi tiền tám cạnh, bên trong có cái gì đó đang giãy giụa, tựa hồ muốn lao tới, nhưng cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi.
Túi tiền bị Diệp Thiếu Dương nắm trong tay, chẳng khác nào một cái Bát Quái Tinh Bàn, Diệp Thiếu Dương tay phải dựng thằng nhị chỉ, dựa theo bộ Thiên Cương ba mươi sáu phương vị, tinh bàn phía trên không ngừng chuyển động, trong miệng nhanh chóng niệm chú, đợi cho các tinh tú điểm xong, Hóa Chỉ Vì Chưởng, dùng sức đánh mạnh vào mặt ngoài túi tiền, mu bàn tay quay cuồng ba lần, siết chặt túi tiền, hướng nó về phía trước, mở ra một cái miệng nhỏ, toát ra một luồng khói đen nhạt, ngay sau đó tan đi.
Bức Thủ quỷ anh, bị Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ luyện hóa, tinh phách cũng không còn.
Qua Qua đứng bên cạnh nhìn, cả kinh nói không ra lời, nhìn qua rất đỗi tầm thường, thực ra phong ấn Bức Thủ ở giữa rồi dùng đao luyện hóa hồn phách, hơn nữa hồn thân hợp nhất, có thể tạm thời giết chết, nhưng chỉ cần một đạo hồn, có thể không ngừng tái sinh, cơ hồ không có cách nào tru diệt.
Hồ Uy quả thức rất mạnh, dưới mặt đất bố trí trận pháp, chính là để tạo ra Bất Tử Chi Quỷ, không nghĩ đến việc Diệp Thiếu Dương dùng Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ luyện hóa, dùng ba mươi sáu phương bị, luyện hóa nó đến khi tinh phách cũng không còn, hơn nữa Lão Đại còn làm rất nhanh, chưa đến nữa phút, quả thực rất lợi hại.
"Lão đại uy vũ!" Qua Qua vỗ tay kêu to lên.
"Thành thật chút đi!" Diệp Thiếu Dương thu hồi Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, đi đến giếng nước bên kia,
Phía trước những làn khói trắng vẫn quanh quẩn, đang định tiến vào, nhưng không thấy bóng dáng Bạch Y Nhân cùng m Khôi Tướng Quân đâu, chỉ còn Trương Tiểu Nhị cùng Hồ Uy đang đánh giáp lá cà.
Trương Tiểu Nhị hưng phấn kêu lên:
"Xem chiêu, Bạch Hạc Xoải Cánh!"
"Xem chiêu, Độc Phách Hoa Sơn!"
"Xem chiêu, thần công của Lý Tiểu Long!"
"Xem chiêu. . ."
Ngẩng đầu nhìn đi, Trương Tiểu Nhị cùng Hồ Uy đang đánh nhau, phá giải chiêu thức của nhau, bất đắc dĩ phải chạy lại xem, hắn không nghĩ rằng nha đầu này lại ngốc như vậy cứ hề hề chiến đấu, dường như, chiêu thức của nha đầu thâm hiểm khó lường, nhưng Hồ Uy cũng không thể cầu xin tha thứ nhận thua.
Hơn nữa bi ai nhất là, Trương Tiểu Nhị càng đánh càng phi thường, Hồ Uy. . . Cư nhiên không phải là đối thủ, chỉ có thể chạy quanh giếng vừa đánh vừa lui, chật vật yếu ớt.
Trương Tiểu Nhụy một bên đánh, một bên hưng phấn kêu to "Ngươi thật nhanh nhẹ a, ngươi làm ta rất hứng thú! Ngươi có thể bỏ ác hướng thiện, trở thành đồ đệ của ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi, về sau ngươi giúp ta luyện tập hàng ngày được không!"
Luyện tập. . . Hồ Uy lại phun ra một búng máu.
"Tứ Bảo, Tứ Bảo!" Hồ Uy lớn tiếng kêu cứu, hiển tại chỉ có thể trông cậy Hồ Uy tới cứu mình.
"Ta đây! Sư huynh hãy chịu đựng! Ta đang phải đối đầu với một tên lợi hại! Ai vậy!" Tứ Bảo thở hổn hển thanh âm, thanh âm phát ra từ phía sau bức tường truyền đến, đồng thời cũng có tiếng tác pháp truyền lại, cùng một tiếng như dã thú xuất hiện.
Hồ Uy căm tức nhìn Diệp Thiếu Dương nói "Nguyên lai ngươi còn có người giúp đỡ, tên khốn, Diệp Thiếu Dương, được lắm!"
Diệp Thiếu Dương trong lòng cái kia kinh ngạc, nghĩ thầm chẳng lẽ thực sự có người tới hỗ trợ, cùng Tứ Bảo đánh nhau rồi? tiếng dã thú kia rốt cuộc là thứ gì vậy?
Chạy nhanh đến chỗ Tứ Bảo, mặc kệ Hồ Uy, lần theo tiếng kêu cảu Tứ Bảo, ở phía sau tường đá thì tìm thấy hắn, nhìn hắn, làm Diếp Thiếu Dương há hốc mồm.
Tứ Bảo đang đánh nhau với tường đá, bước nhanh chạy vội, sau đó nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau, tung tăng nhảy nhót, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh "Thật là lợi hại a, rốt cuộc ngươi là ai, sao lại đánh ta!"
Sau đó ôm chặt lấy cổ, bắt chước tiếng dã thú gầm gừ.
Diệp Thiếu Dương trong nháy mắt đã hiểu ra Tứ Bảo giả tảng đánh nhau không thể giúp Hồ Uy, để bọn họ có cơ hội tiêu diệt Hồ Uy, nhưng chính mình lại không nỡ nhìn thấy cảnh đó, đành phải làm bộ bị cứu binh của Diệp Thiếu Dương vây khốn, không thể thoát thân.
Nhìn hắn tung tăng nhảy nhót, cùng trong miệng phối hợp tiếng kêu, cùng với bắt chước âm thanh đối phương, khiến Diệp Thiếu Dương cùng Qua Qua á khẩu.
Diệp Thiếu Dương lập tức tiến lên, lấy ra một đồng tiền Đúc Mẫu lớn cùng 2 đồng tiền Ngũ Đế, ném xuống dưới chân tạo thành hình tam giác, rồi rút ra vài sợi tơ hồng, quấn quang ba đồng tiền, dặn dò nói "Qua Qua, mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì ngươi cũng không được đi ra, nhớ chưa."
Nói xong xoay người, từ ba lô rút ra Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, lất phất bay lên, giống như một đoàn liệt hỏa.
Niệm một lần Phong Lôi Hỏa Chú, đám tiểu quỷ nhảy vào bên trong, theo lá cờ bay lất phất, tạo ra cuồng phong phong ấn quỷ khí, Thiên Lôi Hỏa Vũ, không ngừng đánh vào đám tiểu quỷ.
Mặc dù lũ tiểu quỷ này có chút tu vi, nhưng đây là pháp khí cường đại của Mao Sơn nên không thể chống cự, trong chốc lát đã tử thương hơn một nữa, chỉ có Bức Thủ vẫn còn đang chống cự, bất quá nó đang bị thương, thực lực bị suy giảm, chỉ vừa đánh vừa né, không dám đấu chính diện Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ thần uy.
Khi lũ tiểu quỷ bị tiêu diệt sạch sẽ, Bức Thủ không còn chỗ trốn tránh, đường lui bị chặn, không thể không cùng Diệp Thiếu Dương quyết chiến, đầu nó lại một lần nữa vỡ ra, một cái đầu khác hiện ra, mở to ra một mắt, oán độc nhìn Diệp Thiếu Dương.
"Chỉ trong thời gian ngắn, khoảng hai ba năm, mà ngươi đã có tu vi cao như vậy, mà lại tu tà, đáng tiếc." Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói, tay phải cầm kỳ, tay trái bắt quyết, không ngừng niệm chú "Nhất niệm thần uy, thiên lôi hỗn độn, cuông phong luân chuyển, hỏa vũ xuất thần, cấp cấp như luật lệnh!"
Đôi tay múa may Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, có gió trợ giúp, lá cờ phát qua hồng quang, trong nháy mắt, từng đạo liệt hỏa bay ra như ngọn trường đao, nhằm vào Bức Thủ mà bổ xuống.
Bức Thủ lui về phía sau hai bước, đầu lay động, một mắt không ngừng chớp chớp, từng luồng quỷ khí bao quanh nó, hình thành một thân ảnh trẻ con, từ dưới đất vọng lên, mang theo một luồng quỷ khí và tiếng kêu tuyệt vọng, nhằm phía Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ mà đánh.
"Ầm" một tiếng, cột cờ đung đưa, quỷ ảnh biến mất, Bức Thủ hét thảm lên một tiếng, hướng mặt bên mà chạy.
"Muốn chạy sao? ! ! ."
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, lá cờ lại phất lên, triển khai pháp ấn, từ dạng trường đao chuyển thành hình dạng cây quạt, đem Bức Thủ đánh vào bên trong. Diệp Thiếu Dương la lớn: "Qua Qua, mau lại đây!"
Bị thiên kỳ buộc chặt, trong trận cuồng phong, một đạo quỷ ảnh lập tức bắn ra, lăn lộn trên mặt đất, trong miệng kêu to "Lão đại người nói sớm a, ta còn định ở bên trong đánh nó tạo thành thế gọng kìm a!"
Diệp Thiếu Dương không để ý tới nó, vận cương khí, thi triển Mao Sơn thuật, trong thời gian ngắn đem Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ gấp lên, động tác nhanh đến hoa cả mắt, Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ được xếp thành hình túi tiền tám cạnh, bên trong có cái gì đó đang giãy giụa, tựa hồ muốn lao tới, nhưng cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi.
Túi tiền bị Diệp Thiếu Dương nắm trong tay, chẳng khác nào một cái Bát Quái Tinh Bàn, Diệp Thiếu Dương tay phải dựng thằng nhị chỉ, dựa theo bộ Thiên Cương ba mươi sáu phương vị, tinh bàn phía trên không ngừng chuyển động, trong miệng nhanh chóng niệm chú, đợi cho các tinh tú điểm xong, Hóa Chỉ Vì Chưởng, dùng sức đánh mạnh vào mặt ngoài túi tiền, mu bàn tay quay cuồng ba lần, siết chặt túi tiền, hướng nó về phía trước, mở ra một cái miệng nhỏ, toát ra một luồng khói đen nhạt, ngay sau đó tan đi.
Bức Thủ quỷ anh, bị Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ luyện hóa, tinh phách cũng không còn.
Qua Qua đứng bên cạnh nhìn, cả kinh nói không ra lời, nhìn qua rất đỗi tầm thường, thực ra phong ấn Bức Thủ ở giữa rồi dùng đao luyện hóa hồn phách, hơn nữa hồn thân hợp nhất, có thể tạm thời giết chết, nhưng chỉ cần một đạo hồn, có thể không ngừng tái sinh, cơ hồ không có cách nào tru diệt.
Hồ Uy quả thức rất mạnh, dưới mặt đất bố trí trận pháp, chính là để tạo ra Bất Tử Chi Quỷ, không nghĩ đến việc Diệp Thiếu Dương dùng Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ luyện hóa, dùng ba mươi sáu phương bị, luyện hóa nó đến khi tinh phách cũng không còn, hơn nữa Lão Đại còn làm rất nhanh, chưa đến nữa phút, quả thực rất lợi hại.
"Lão đại uy vũ!" Qua Qua vỗ tay kêu to lên.
"Thành thật chút đi!" Diệp Thiếu Dương thu hồi Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, đi đến giếng nước bên kia,
Phía trước những làn khói trắng vẫn quanh quẩn, đang định tiến vào, nhưng không thấy bóng dáng Bạch Y Nhân cùng m Khôi Tướng Quân đâu, chỉ còn Trương Tiểu Nhị cùng Hồ Uy đang đánh giáp lá cà.
Trương Tiểu Nhị hưng phấn kêu lên:
"Xem chiêu, Bạch Hạc Xoải Cánh!"
"Xem chiêu, Độc Phách Hoa Sơn!"
"Xem chiêu, thần công của Lý Tiểu Long!"
"Xem chiêu. . ."
Ngẩng đầu nhìn đi, Trương Tiểu Nhị cùng Hồ Uy đang đánh nhau, phá giải chiêu thức của nhau, bất đắc dĩ phải chạy lại xem, hắn không nghĩ rằng nha đầu này lại ngốc như vậy cứ hề hề chiến đấu, dường như, chiêu thức của nha đầu thâm hiểm khó lường, nhưng Hồ Uy cũng không thể cầu xin tha thứ nhận thua.
Hơn nữa bi ai nhất là, Trương Tiểu Nhị càng đánh càng phi thường, Hồ Uy. . . Cư nhiên không phải là đối thủ, chỉ có thể chạy quanh giếng vừa đánh vừa lui, chật vật yếu ớt.
Trương Tiểu Nhụy một bên đánh, một bên hưng phấn kêu to "Ngươi thật nhanh nhẹ a, ngươi làm ta rất hứng thú! Ngươi có thể bỏ ác hướng thiện, trở thành đồ đệ của ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi, về sau ngươi giúp ta luyện tập hàng ngày được không!"
Luyện tập. . . Hồ Uy lại phun ra một búng máu.
"Tứ Bảo, Tứ Bảo!" Hồ Uy lớn tiếng kêu cứu, hiển tại chỉ có thể trông cậy Hồ Uy tới cứu mình.
"Ta đây! Sư huynh hãy chịu đựng! Ta đang phải đối đầu với một tên lợi hại! Ai vậy!" Tứ Bảo thở hổn hển thanh âm, thanh âm phát ra từ phía sau bức tường truyền đến, đồng thời cũng có tiếng tác pháp truyền lại, cùng một tiếng như dã thú xuất hiện.
Hồ Uy căm tức nhìn Diệp Thiếu Dương nói "Nguyên lai ngươi còn có người giúp đỡ, tên khốn, Diệp Thiếu Dương, được lắm!"
Diệp Thiếu Dương trong lòng cái kia kinh ngạc, nghĩ thầm chẳng lẽ thực sự có người tới hỗ trợ, cùng Tứ Bảo đánh nhau rồi? tiếng dã thú kia rốt cuộc là thứ gì vậy?
Chạy nhanh đến chỗ Tứ Bảo, mặc kệ Hồ Uy, lần theo tiếng kêu cảu Tứ Bảo, ở phía sau tường đá thì tìm thấy hắn, nhìn hắn, làm Diếp Thiếu Dương há hốc mồm.
Tứ Bảo đang đánh nhau với tường đá, bước nhanh chạy vội, sau đó nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau, tung tăng nhảy nhót, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh "Thật là lợi hại a, rốt cuộc ngươi là ai, sao lại đánh ta!"
Sau đó ôm chặt lấy cổ, bắt chước tiếng dã thú gầm gừ.
Diệp Thiếu Dương trong nháy mắt đã hiểu ra Tứ Bảo giả tảng đánh nhau không thể giúp Hồ Uy, để bọn họ có cơ hội tiêu diệt Hồ Uy, nhưng chính mình lại không nỡ nhìn thấy cảnh đó, đành phải làm bộ bị cứu binh của Diệp Thiếu Dương vây khốn, không thể thoát thân.
Nhìn hắn tung tăng nhảy nhót, cùng trong miệng phối hợp tiếng kêu, cùng với bắt chước âm thanh đối phương, khiến Diệp Thiếu Dương cùng Qua Qua á khẩu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.