Chương 29
Cửu Lộ Phi Hương
06/05/2015
Người Dịch: Diệp Lam Khuê
Buổi tối trở về ký túc xá, vẻ mặt Lý Viện Viện có chút ngẩn ngơ. Chu Tình vừa gặm bánh bích quy vừa hỏi cô làm sao thế.
Lý Viện Viện đáp một tiếng:
“Mình gặp phải cô gái mà cậu nói với mình hôm trước ấy.”
Chu Tình cả kinh, bánh bích quy trong tay đập cái “bốp” lên bàn:
“Sao sao? Hai người các cậu tình địch gặp nhau rồi hả? Cô ta nói gì với cậu? Yến Tư Thành có mặt ở đó không? Có tỏ rõ thái độ hay không?” Lời nói của cô đầy kích động, khiến Trương Tĩnh Ninh ở bên cạnh cũng phải đặt sách xuống, quay đầu ngó Lý Viện Viện.
Lý Viện Viện nghe thấy tên của Yến Tư Thành thì càng thêm ngơ ngẩn, mãi đến khi Chu Tình kéo tay cô lắc lắc, Lý Viện Viện mới hoàn hồn, trả lời mấy vấn đề vừa được hỏi:
“Ah, ờ, ừm, gặp rồi. Cô ấy tới khiêu khích mình, còn cười nhạo mình mập, Tư Thành…” Lý Viện Viện hơi ngừng lại, “Tư Thành biểu hiện rất tốt.”
Chu Tình và Trương Tĩnh Ninh im bặt trong giây lát, bỗng Chu Tình vỗ đùi đứng phắt dậy:
“Khốn nạn lại còn dám đến khiêu khích à, mẹ nó làm tiểu tam thì rất kiêu ngạo rất sảng khoái chứ gì! Cái con b*tch này!”
Trương Tĩnh Ninh cũng cực kỳ tức giận:
“Cô ta dám chê cười cậu mà Yến Tư Thành chỉ tỏ thái độ chứ không có trừng trị cô ta à?”
Thấy hai người bạn cùng phòng còn kích động hơn cả cô, Lý Viện Viện ngớ ra một chút, sau đó lập tức cười cười:
“Thật ra, không có hỏng bét như mấy cậu nghĩ đâu, mình đã chỉnh cô gái đó đủ rồi.” (Tiểu Lam : “chỉnh” ở đây giống nghĩa trong câu “Có cần phải ‘chỉnh’ tui tới mức đó ko trời?”)
Mặc dù Lý Viện Viện nói thế, nhưng Trương Tĩnh Ninh và Chu Tình vẫn giận sôi gan, hai cô cảm thấy lúc Lý Viện Viện bị “bắt nạt”, Yến Tư Thành là bạn trai mà lại không có can đảm đứng ra, đúng là không đáng làm đàn ông.
Lý Viện Viện thật sự giải thích không xong, cũng chỉ đành để Yến Tư Thành gánh nỗi oan này, cứ mặc cho các cô ấy nói đi thôi.
Ban đêm nằm trên giường, Lý Viện Viện nắm chặt lồng ngực của chính mình, nhớ lại thời điểm Yến Tư Thành nói hắn là của cô, trái tim bèn không có cách nào quên được loại cảm giác rung động khi hạt giống ấy nảy mầm ấy. Quả thực giống hệt như “động lòng” trong truyền thuyết.
Việc nảy sinh cảm giác giống hệt động lòng với một người đàn ông mà cô vẫn luôn xem hắn như anh cả, như người nhà khiến Lý Viện Viện hơi hoảng sợ.
Lý trí của cô tự phân tích chính mình, cô cảm thấy bản thân hiện tại cứ như một người bị ngâm trong hũ dưa muối, dưa muối trong hũ đều đang nói với cô “Cô thích Yến Tư Thành” “Yến Tư Thành thích cô” “Yến Tư Thành là tình lang của cô đó”. Mỗi câu bịa đặt được lặp đi lặp lại cả vạn lần, lừa cô lún vào. Cô lại giống như bị thôi miên, tin tưởng chuyện “cô và Yến Tư Thành là một đôi” mất rồi.
Bởi thế nên ngày hôm nay, ngay sau câu nói như đang bày tỏ ấy, cô mới có thể động lòng, bởi thế nên khi đối mặt với sự khiêu khích của nữ sinh khác, cô mới có thể…
Ghen.
Ghen? Nhớ lại mấy câu hôm nay cô lạnh mặt hù dọa nữ sinh kia, Lý Viện Viện nằm trong chăn lắc lắc đầu, cô nghĩ, đó có lẽ chỉ là vì đối phương cười nhạo vóc dáng của cô, cho nên trong cơn giận cô mới làm ra…phản kháng thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Viện Viện lại tăng thêm cơn tức.
Lúc cô xoay eo, tiếng cười nhạo kia của nữ sinh hãy còn ở bên tai, Lý Viện Viện xoắn xoắn cái chăn. Nhớ đến dáng người mảnh mai tới mức giống như gió vừa thổi liền sụp đổ của nữ sinh khoa nghệ thuật ấy, Lý Viện Viện lại tiếp tục vặn vặn chăn.
Không phải chỉ là gầy thôi sao.
Trước đây cô từng rất gầy, bây giờ nhất định cũng có thể gầy.
Sáng ngày hôm sau, Lý Viện Viện thức dậy hơi sớm hơn ngày thường, một thân một mình mua bữa sáng ngồi ăn trong căn-tin, lúc Yến Tư Thành đến cô đã ăn được một nửa. Nhìn vẻ mặt giật mình sửng sốt thật rõ ràng của Yến Tư Thành một cái xong, Lý Viện Viện lại tiếp tục gặm bánh bao. Yến Tư Thành có chút xấu hổ:
“Anh tới trễ.”
Không, là cô tới sớm.
Cô gặm bánh bao, không nói gì.
Hôm nay mãi đến khi việc đọc bài buổi sáng bên hồ kết thúc, Lý Viện Viện cũng chẳng nói được mấy câu với Yến Tư Thành. Lý Viện Viện cảm thấy, khoảng thời gian này cô và Yến Tư Thành cần phải duy trì một chút khoảng cách, có khoảng cách rồi, cái cảm giác động lòng vô duyên vô cớ nảy mầm kia có lẽ sẽ tự biết điều mà biến mất. Cô cũng sẽ có thể sống chung với Yến Tư Thành theo cách tự do tự tại như lúc trước.
Nằm trong nhật ký công tác chung với việc “giữ khoảng cách với Yến Tư Thành”, còn có “Kế hoạch tăng tốc giảm cân.”
Từ khi quyết định giảm cân của Lý Viện Viện bắt đầu cho tới nay, cân nặng của cô đã có sự giảm xuống rõ rệt, nhưng mà dạo gần đây hình như đã tiến vào giai đoạn cổ chai(1), việc “ăn ít động nhiều” của cô đã không còn tác dụng, hơn nữa theo khía cạnh tâm lý, chuyện Tiểu Bàn cự tuyệt đã qua từ lâu, sự hiểu lầm của ba Yến cũng chưa từng xảy ra thêm lần nào nữa, điều này làm Lý Viện Viện buông lỏng cảnh giác, thỉnh thoảng buổi tối còn có thể âm thầm phóng túng cho phép bản thân ăn ít đồ ăn vặt.
Tuy ngẫu nhiên vẫn có thể nghe thấy vài câu trêu chọc liên quan đến vóc dáng của cô từ miệng những người xung quanh, về cơ bản Lý Viện Viện cũng chỉ giữ vững thái độ cười cười cho qua. Thế nhưng ngày hôm qua một tiếng cười nhạo của cô sinh viên khoa nghệ thuật đó lại khiến Lý Viện Viện có chút phát cáu không chịu được.
Không giống như đang nhằm vào tiếng cười, mà giống đang nhằm vào người tạo ra tiếng cười ấy hơn.
Cái cô gái mà cô không thích gì mấy này, đã châm biếm trúng chỗ cô chẳng thể nào phản kháng.
Lý Viện Viện xoạt xoạt xoạt gạch bỏ cho chính mình cả một phần ghi những thứ có thể ăn trong bản kế hoạch giảm cân mà cô viết lúc trước, trừ bớt một nửa lượng cơm, lượng vận động buổi tối cũng tăng lên một nửa.
Đặt kế hoạch xong, Lý Viện Viện liền bắt đầu nghiêm túc chấp hành.
Buổi tối ngày thứ nhất, Lý Viện Viện liều mạng chạy bộ trong sân tập, chạy hết số vòng như thường lệ, Yến Tư Thành liền dừng lại theo bản năng, nhưng Lý Viện Viện vẫn không hề giảm tốc độ, không ngừng xông lên phía trước.
Yến Tư Thành ngây ngốc, rồi lại đi theo.
Hôm nay chạy lâu hơn nửa tiếng so với bình thường.
Lý Viện Viện dừng lại, liên tục thở dốc. Yến Tư Thành nhíu mày:
“Viện Viện, ngày hôm nay hơi thừa thãi rồi.”
Lý Viện Viện chống hai tay lên đầu gối, lắc lắc đầu:
“Không thừa.”
Nói xong cây ấy, điện thoại của Yến Tư Thành vang lên, hắn nhìn màn hình, chân mày vô thức nhíu lại, cúp máy, cất điện thoại đi. Lý Viện Viện theo khóe mắt nhìn thấy những động tác này của hắn, hổn hển hỏi hắn:
“Hộc hộc, cái cô…nữ sinh hộc…hôm qua?”
Yến Tư Thành gật đầu.
Lý Viện Viện cắn răng, trong lòng không biết là vì cái gì, lại cất bước chạy ra ngoài.
Yến Tư Thành ngốc đơ, cất bước chạy theo sau, với tốc độ hiện thời của Lý Viện Viện, hắn chỉ cần đi bước dài thì đã có thể bắt kịp:
“Viện Viện, hôm nay nên trở về nghỉ ngơi thôi.”
“Một vòng cuối cùng.”
Yến Tư Thành đúng là đã quen nghe lời Lý Viện Viện quá rồi. Bây giờ cũng chỉ đành vừa lặng lẽ đi theo, vừa lo lắng nhìn cô.
Đêm nay Lý Viện Viện quả thực lao lực quá độ, trên đường về, không phải cô cố hết sức giữ im lặng, mà thật sự là cô nói không nổi, lặng thinh đi thẳng một đường, đột nhiên, phía sau lưng Lý Viện Viện bỗng lóe sáng, một chiếc xe bình điện đang lao tới cực nhanh.
Yến Tư Thành theo bản năng chụp lấy vai Lý Viện Viện, giữ chặt cô vào trong ngực, nhưng chỉ hai, ba giây sau, lại lập tức buông cô ra.
Cả khu vực đằng trước nơi chiếc xe chạy qua vang lên một trận chửi bới, Yến Tư Thành cúi đầu nhìn Lý Viện Viện:
“Viện Viện vẫn ổn chứ?”
Lý Viện Viện gật gật, vùi đầu xuống càng thấp, phủi phủi quần áo vốn chẳng hề dính bụi, rầu rĩ nói ra hai chữ “Vẫn ổn.”
Mãi đến khi tiến vào ký túc xá, Lý Viện Viện cũng không chủ động ngẩng đầu nhìn Yến Tư Thành một cái, càng miễn bàn chuyện cười hì hì chúc hắn ngủ ngon như mọi ngày. Hắn không nhịn được bèn cất giọng nói:
“Viện Viện.”
Lý Viện Viện như bừng tỉnh quay đầu lại, cuối cùng cũng bắt gặp ánh mắt của hắn.(2)
Ngoại trừ vẻ mặt hơi ngốc ngốc, những cái khác hẳn là không có gì không ổn, có lẽ vì…tối nay mệt mỏi quá thôi? Yến Tư Thành thoáng an tâm:
“Ngủ ngon.”
“Ngủ…ngủ ngon.”
Nhìn bóng lưng có chút chạy trối chết của Lý Viện Viện, Yến Tư Thành lại bắt đầu lo lắng thêm lần nữa…
Quả nhiên không bình thường.
Nỗi lo lắng của Yến Tư Thành qua mấy ngày để ý càng trở nên trầm trọng.
Đối với việc giảm cân, dường như Lý Viện Viện có một loại tâm trạng tương tự cố chấp, mỗi buổi tối thời gian tập luyện của cô càng ngày càng dài, lượng vận động càng lúc càng lớn, có một lần mặt cắt không còn giọt máu, cô cũng không dừng lại. Hơn nữa Yến Tư Thành còn phát hiện, ngoại trừ thời gian vận động hằng ngày, hắn ở trong trường căn bản không hề chạm mặt Lý Viện Viện.
Trước đây lúc không có lớp bọn họ vẫn có thể cùng vào thư viện, hiện tại đừng nói là thư viện, ngay cả giờ cơm tối, Lý Viện Viện cũng không đi ăn chung với hắn nữa, thậm chí việc ngẫu nhiên gặp gỡ trong sân trường cũng không còn xảy ra.
Giống như trong vòng một đêm, Lý Viện Viện đã không còn duyên phận gì với hắn nữa.
Mãi đến một hôm Yến Tư Thành đang đứng nói chuyện với bạn học dưới lầu của tòa nhà dạy học, bạn học chỉ tay về phía sau hắn:
“Ôi, đó chẳng phải là Lý Viện Viện sao, này! Lý…Bạn ấy chạy cái gì?”
Yến Tư Thành quay đầu nhìn lại, Lý Viện Viện túm lấy Chu Tình còn chưa kịp hiểu rõ tình hình chạy thẳng một mạch sang mặt khác của tòa nhà.
Yến Tư Thành giờ mới hiểu ra, Lý Viện Viện đang trốn tránh hắn.
Lý Viện Viện đang…
Tránh hắn.
Lồng ngực giống như bị búa tạ tàn nhẫn nện mạnh một phát, xương sườn cũng vỡ nát.
Yến Tư Thành nhất thời không thể nói rõ trong lòng mình rốt cuộc là chua xót, đau lòng hay ủy khuất. Hắn chỉ cảm thấy mỗi bước Lý Viện Viện chạy đi lại như đang xé toạc trái tim hắn. Máu tươi vùn vụt tuôn trào.
Hắn không gọi điện thoại truy hỏi, lặng lẽ một thân một mình ăn cơm, lên lớp, buổi tối vẫn đến sân tập theo sự sắp xếp thường ngày, thế nhưng hôm nay đã đợi rất lâu, ngay cả sân tập Lý Viện Viện cũng không tới.
Yến Tư Thành nắm chặt điện thoại đứng trong sân tập suốt nửa tiếng đồng hồ, sau cùng gọi vào số máy của cô.
“Viện Viện.” Hắn gọi tên cô, trong giọng nói che giấu hết thảy tâm tình, “Hôm nay không tới tập thể dục sao?”
“Eh…Ừm, không tới nữa.” Cô nói, “Chu Tình hẹn em đi dạo phố.”
Nghe thấy bên cô truyền đến âm thanh “một hai một, một hai một”, Yến Tư Thành biết cô đã vào một sân tập khác của trường.
Môi hắn giật giật, kìm nén tất cả nỗi buồn và nghi vấn, cả nửa ngày sau, chỉ có một chữ “Được” nói ra miệng.
Công chúa muốn làm cái gì, không phải là chuyện hắn có thể chi phối. Thế nhưng sau khi cúp điện thoại, lòng bàn tay không tự chủ được mà siết chặt.
Hắn làm sai chỗ nào sao? Thế thì cô nói ra là được, hắn sẽ sửa. Hay là cô gặp phải chuyện gì chăng? Vậy cũng chỉ cần nói với hắn là được rồi, bất luận là cái gì, hắn cũng sẽ che chắn trước mặt cô, vì cô mà xử lý ổn thỏa.
Tại sao phải một mực…trốn tránh hắn chứ.
Ngày hôm sau huấn luyện ở câu lạc bộ, lúc nghỉ giải lao, Lục Thành Vũ trêu ghẹo hắn:
“Mình bảo này Yến Tư Thành, cái bản mặt bị người ta vứt bỏ này của cậu là có chuyện gì à?”
Yến Tư Thành ngửa đầu uống một ngụm nước, không để ý tới cậu ta.
Lục Thành Vũ biết tính tình tệ hại của hắn, cũng không thèm so đo, ngược lại còn chọt chọt cùi chỏ của hắn:
“Này, cậu nhìn thấy chứ, Kiều Tiểu Lộ bên khoa nghệ thuật kia lại tới nữa rồi.”
Yến Tư Thành nhìn lướt qua cửa, tiếp tục im lặng uống nước.
Lục Thành Vũ bĩu môi:
“Mình nói này, cậu cãi nhau với Lý Viện Viện đúng không, mấy bữa nay không thấy hai người đi chung nữa.”
Câu này đâm đến nỗi đau của hắn, Yến Tư Thành vặn nắp chai, không định tiếp tục ngồi chung với Lục Thành Vũ. Lục Thành Vũ lại cười kéo hắn về:
“Đúng là cãi nhau rồi, không phải mình đổ thừa cậu, nhưng mình thấy khẳng định là lỗi của cậu.”
Mặc dù Yến Tư Thành không còn cách gì với Lý Viện Viện, nhưng nghe một câu oan uổng như thế cũng không thể kềm được mà liếc Lục Thành Vũ. Hắn căn bản…vẫn không biết bản thân đã làm sai điều gì.
“Cậu vẫn thấy oan ức à. Cậu cứ để ngài đây phân tích cho xem nhé.” Lục Thành Vũ khoác tay lên cổ Yến Tư Thành rồi từ từ nói, “Cậu thấy Kiều Tiểu Lộ ngoài cửa rồi chứ, cậu biết người ta thích cậu theo đuổi cậu đúng không, Lý Viện Viện cũng biết rồi ha?”
Yến Tư Thành bỗng giương mắt, hình như, xác thực là…ngay trước khi Lý Viện Viện trở nên kỳ quái, ngày hôm đó cô đúng là có chạm mặt Kiều Tiểu Lộ trong sân tập.
“Nhìn vẻ mặt này của cậu mình biết ngay là Lý Viện Viện biết rồi.” Lục Thành Vũ vỗ vỗ cánh tay Yến Tư Thành, “Vậy còn cần mình phải phân tích giúp cậu à, người sáng suốt nhìn một cái sẽ hiểu ngay không phải sao, cái này là Lý Viện Viện đang ăn giấm chua của Kiều Tiểu Lộ.”
Ăn…giấm?
(1) Giai đoạn cổ chai: giai đoạn bắt đầu bị tắc nghẽn vì khó khăn trở ngại nào đó.
(2) Nguyên văn: ‘bốn mắt tương tiếp’ – dịch sát nghĩa là ‘bốn mắt chạm vào nhau’
Buổi tối trở về ký túc xá, vẻ mặt Lý Viện Viện có chút ngẩn ngơ. Chu Tình vừa gặm bánh bích quy vừa hỏi cô làm sao thế.
Lý Viện Viện đáp một tiếng:
“Mình gặp phải cô gái mà cậu nói với mình hôm trước ấy.”
Chu Tình cả kinh, bánh bích quy trong tay đập cái “bốp” lên bàn:
“Sao sao? Hai người các cậu tình địch gặp nhau rồi hả? Cô ta nói gì với cậu? Yến Tư Thành có mặt ở đó không? Có tỏ rõ thái độ hay không?” Lời nói của cô đầy kích động, khiến Trương Tĩnh Ninh ở bên cạnh cũng phải đặt sách xuống, quay đầu ngó Lý Viện Viện.
Lý Viện Viện nghe thấy tên của Yến Tư Thành thì càng thêm ngơ ngẩn, mãi đến khi Chu Tình kéo tay cô lắc lắc, Lý Viện Viện mới hoàn hồn, trả lời mấy vấn đề vừa được hỏi:
“Ah, ờ, ừm, gặp rồi. Cô ấy tới khiêu khích mình, còn cười nhạo mình mập, Tư Thành…” Lý Viện Viện hơi ngừng lại, “Tư Thành biểu hiện rất tốt.”
Chu Tình và Trương Tĩnh Ninh im bặt trong giây lát, bỗng Chu Tình vỗ đùi đứng phắt dậy:
“Khốn nạn lại còn dám đến khiêu khích à, mẹ nó làm tiểu tam thì rất kiêu ngạo rất sảng khoái chứ gì! Cái con b*tch này!”
Trương Tĩnh Ninh cũng cực kỳ tức giận:
“Cô ta dám chê cười cậu mà Yến Tư Thành chỉ tỏ thái độ chứ không có trừng trị cô ta à?”
Thấy hai người bạn cùng phòng còn kích động hơn cả cô, Lý Viện Viện ngớ ra một chút, sau đó lập tức cười cười:
“Thật ra, không có hỏng bét như mấy cậu nghĩ đâu, mình đã chỉnh cô gái đó đủ rồi.” (Tiểu Lam : “chỉnh” ở đây giống nghĩa trong câu “Có cần phải ‘chỉnh’ tui tới mức đó ko trời?”)
Mặc dù Lý Viện Viện nói thế, nhưng Trương Tĩnh Ninh và Chu Tình vẫn giận sôi gan, hai cô cảm thấy lúc Lý Viện Viện bị “bắt nạt”, Yến Tư Thành là bạn trai mà lại không có can đảm đứng ra, đúng là không đáng làm đàn ông.
Lý Viện Viện thật sự giải thích không xong, cũng chỉ đành để Yến Tư Thành gánh nỗi oan này, cứ mặc cho các cô ấy nói đi thôi.
Ban đêm nằm trên giường, Lý Viện Viện nắm chặt lồng ngực của chính mình, nhớ lại thời điểm Yến Tư Thành nói hắn là của cô, trái tim bèn không có cách nào quên được loại cảm giác rung động khi hạt giống ấy nảy mầm ấy. Quả thực giống hệt như “động lòng” trong truyền thuyết.
Việc nảy sinh cảm giác giống hệt động lòng với một người đàn ông mà cô vẫn luôn xem hắn như anh cả, như người nhà khiến Lý Viện Viện hơi hoảng sợ.
Lý trí của cô tự phân tích chính mình, cô cảm thấy bản thân hiện tại cứ như một người bị ngâm trong hũ dưa muối, dưa muối trong hũ đều đang nói với cô “Cô thích Yến Tư Thành” “Yến Tư Thành thích cô” “Yến Tư Thành là tình lang của cô đó”. Mỗi câu bịa đặt được lặp đi lặp lại cả vạn lần, lừa cô lún vào. Cô lại giống như bị thôi miên, tin tưởng chuyện “cô và Yến Tư Thành là một đôi” mất rồi.
Bởi thế nên ngày hôm nay, ngay sau câu nói như đang bày tỏ ấy, cô mới có thể động lòng, bởi thế nên khi đối mặt với sự khiêu khích của nữ sinh khác, cô mới có thể…
Ghen.
Ghen? Nhớ lại mấy câu hôm nay cô lạnh mặt hù dọa nữ sinh kia, Lý Viện Viện nằm trong chăn lắc lắc đầu, cô nghĩ, đó có lẽ chỉ là vì đối phương cười nhạo vóc dáng của cô, cho nên trong cơn giận cô mới làm ra…phản kháng thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Viện Viện lại tăng thêm cơn tức.
Lúc cô xoay eo, tiếng cười nhạo kia của nữ sinh hãy còn ở bên tai, Lý Viện Viện xoắn xoắn cái chăn. Nhớ đến dáng người mảnh mai tới mức giống như gió vừa thổi liền sụp đổ của nữ sinh khoa nghệ thuật ấy, Lý Viện Viện lại tiếp tục vặn vặn chăn.
Không phải chỉ là gầy thôi sao.
Trước đây cô từng rất gầy, bây giờ nhất định cũng có thể gầy.
Sáng ngày hôm sau, Lý Viện Viện thức dậy hơi sớm hơn ngày thường, một thân một mình mua bữa sáng ngồi ăn trong căn-tin, lúc Yến Tư Thành đến cô đã ăn được một nửa. Nhìn vẻ mặt giật mình sửng sốt thật rõ ràng của Yến Tư Thành một cái xong, Lý Viện Viện lại tiếp tục gặm bánh bao. Yến Tư Thành có chút xấu hổ:
“Anh tới trễ.”
Không, là cô tới sớm.
Cô gặm bánh bao, không nói gì.
Hôm nay mãi đến khi việc đọc bài buổi sáng bên hồ kết thúc, Lý Viện Viện cũng chẳng nói được mấy câu với Yến Tư Thành. Lý Viện Viện cảm thấy, khoảng thời gian này cô và Yến Tư Thành cần phải duy trì một chút khoảng cách, có khoảng cách rồi, cái cảm giác động lòng vô duyên vô cớ nảy mầm kia có lẽ sẽ tự biết điều mà biến mất. Cô cũng sẽ có thể sống chung với Yến Tư Thành theo cách tự do tự tại như lúc trước.
Nằm trong nhật ký công tác chung với việc “giữ khoảng cách với Yến Tư Thành”, còn có “Kế hoạch tăng tốc giảm cân.”
Từ khi quyết định giảm cân của Lý Viện Viện bắt đầu cho tới nay, cân nặng của cô đã có sự giảm xuống rõ rệt, nhưng mà dạo gần đây hình như đã tiến vào giai đoạn cổ chai(1), việc “ăn ít động nhiều” của cô đã không còn tác dụng, hơn nữa theo khía cạnh tâm lý, chuyện Tiểu Bàn cự tuyệt đã qua từ lâu, sự hiểu lầm của ba Yến cũng chưa từng xảy ra thêm lần nào nữa, điều này làm Lý Viện Viện buông lỏng cảnh giác, thỉnh thoảng buổi tối còn có thể âm thầm phóng túng cho phép bản thân ăn ít đồ ăn vặt.
Tuy ngẫu nhiên vẫn có thể nghe thấy vài câu trêu chọc liên quan đến vóc dáng của cô từ miệng những người xung quanh, về cơ bản Lý Viện Viện cũng chỉ giữ vững thái độ cười cười cho qua. Thế nhưng ngày hôm qua một tiếng cười nhạo của cô sinh viên khoa nghệ thuật đó lại khiến Lý Viện Viện có chút phát cáu không chịu được.
Không giống như đang nhằm vào tiếng cười, mà giống đang nhằm vào người tạo ra tiếng cười ấy hơn.
Cái cô gái mà cô không thích gì mấy này, đã châm biếm trúng chỗ cô chẳng thể nào phản kháng.
Lý Viện Viện xoạt xoạt xoạt gạch bỏ cho chính mình cả một phần ghi những thứ có thể ăn trong bản kế hoạch giảm cân mà cô viết lúc trước, trừ bớt một nửa lượng cơm, lượng vận động buổi tối cũng tăng lên một nửa.
Đặt kế hoạch xong, Lý Viện Viện liền bắt đầu nghiêm túc chấp hành.
Buổi tối ngày thứ nhất, Lý Viện Viện liều mạng chạy bộ trong sân tập, chạy hết số vòng như thường lệ, Yến Tư Thành liền dừng lại theo bản năng, nhưng Lý Viện Viện vẫn không hề giảm tốc độ, không ngừng xông lên phía trước.
Yến Tư Thành ngây ngốc, rồi lại đi theo.
Hôm nay chạy lâu hơn nửa tiếng so với bình thường.
Lý Viện Viện dừng lại, liên tục thở dốc. Yến Tư Thành nhíu mày:
“Viện Viện, ngày hôm nay hơi thừa thãi rồi.”
Lý Viện Viện chống hai tay lên đầu gối, lắc lắc đầu:
“Không thừa.”
Nói xong cây ấy, điện thoại của Yến Tư Thành vang lên, hắn nhìn màn hình, chân mày vô thức nhíu lại, cúp máy, cất điện thoại đi. Lý Viện Viện theo khóe mắt nhìn thấy những động tác này của hắn, hổn hển hỏi hắn:
“Hộc hộc, cái cô…nữ sinh hộc…hôm qua?”
Yến Tư Thành gật đầu.
Lý Viện Viện cắn răng, trong lòng không biết là vì cái gì, lại cất bước chạy ra ngoài.
Yến Tư Thành ngốc đơ, cất bước chạy theo sau, với tốc độ hiện thời của Lý Viện Viện, hắn chỉ cần đi bước dài thì đã có thể bắt kịp:
“Viện Viện, hôm nay nên trở về nghỉ ngơi thôi.”
“Một vòng cuối cùng.”
Yến Tư Thành đúng là đã quen nghe lời Lý Viện Viện quá rồi. Bây giờ cũng chỉ đành vừa lặng lẽ đi theo, vừa lo lắng nhìn cô.
Đêm nay Lý Viện Viện quả thực lao lực quá độ, trên đường về, không phải cô cố hết sức giữ im lặng, mà thật sự là cô nói không nổi, lặng thinh đi thẳng một đường, đột nhiên, phía sau lưng Lý Viện Viện bỗng lóe sáng, một chiếc xe bình điện đang lao tới cực nhanh.
Yến Tư Thành theo bản năng chụp lấy vai Lý Viện Viện, giữ chặt cô vào trong ngực, nhưng chỉ hai, ba giây sau, lại lập tức buông cô ra.
Cả khu vực đằng trước nơi chiếc xe chạy qua vang lên một trận chửi bới, Yến Tư Thành cúi đầu nhìn Lý Viện Viện:
“Viện Viện vẫn ổn chứ?”
Lý Viện Viện gật gật, vùi đầu xuống càng thấp, phủi phủi quần áo vốn chẳng hề dính bụi, rầu rĩ nói ra hai chữ “Vẫn ổn.”
Mãi đến khi tiến vào ký túc xá, Lý Viện Viện cũng không chủ động ngẩng đầu nhìn Yến Tư Thành một cái, càng miễn bàn chuyện cười hì hì chúc hắn ngủ ngon như mọi ngày. Hắn không nhịn được bèn cất giọng nói:
“Viện Viện.”
Lý Viện Viện như bừng tỉnh quay đầu lại, cuối cùng cũng bắt gặp ánh mắt của hắn.(2)
Ngoại trừ vẻ mặt hơi ngốc ngốc, những cái khác hẳn là không có gì không ổn, có lẽ vì…tối nay mệt mỏi quá thôi? Yến Tư Thành thoáng an tâm:
“Ngủ ngon.”
“Ngủ…ngủ ngon.”
Nhìn bóng lưng có chút chạy trối chết của Lý Viện Viện, Yến Tư Thành lại bắt đầu lo lắng thêm lần nữa…
Quả nhiên không bình thường.
Nỗi lo lắng của Yến Tư Thành qua mấy ngày để ý càng trở nên trầm trọng.
Đối với việc giảm cân, dường như Lý Viện Viện có một loại tâm trạng tương tự cố chấp, mỗi buổi tối thời gian tập luyện của cô càng ngày càng dài, lượng vận động càng lúc càng lớn, có một lần mặt cắt không còn giọt máu, cô cũng không dừng lại. Hơn nữa Yến Tư Thành còn phát hiện, ngoại trừ thời gian vận động hằng ngày, hắn ở trong trường căn bản không hề chạm mặt Lý Viện Viện.
Trước đây lúc không có lớp bọn họ vẫn có thể cùng vào thư viện, hiện tại đừng nói là thư viện, ngay cả giờ cơm tối, Lý Viện Viện cũng không đi ăn chung với hắn nữa, thậm chí việc ngẫu nhiên gặp gỡ trong sân trường cũng không còn xảy ra.
Giống như trong vòng một đêm, Lý Viện Viện đã không còn duyên phận gì với hắn nữa.
Mãi đến một hôm Yến Tư Thành đang đứng nói chuyện với bạn học dưới lầu của tòa nhà dạy học, bạn học chỉ tay về phía sau hắn:
“Ôi, đó chẳng phải là Lý Viện Viện sao, này! Lý…Bạn ấy chạy cái gì?”
Yến Tư Thành quay đầu nhìn lại, Lý Viện Viện túm lấy Chu Tình còn chưa kịp hiểu rõ tình hình chạy thẳng một mạch sang mặt khác của tòa nhà.
Yến Tư Thành giờ mới hiểu ra, Lý Viện Viện đang trốn tránh hắn.
Lý Viện Viện đang…
Tránh hắn.
Lồng ngực giống như bị búa tạ tàn nhẫn nện mạnh một phát, xương sườn cũng vỡ nát.
Yến Tư Thành nhất thời không thể nói rõ trong lòng mình rốt cuộc là chua xót, đau lòng hay ủy khuất. Hắn chỉ cảm thấy mỗi bước Lý Viện Viện chạy đi lại như đang xé toạc trái tim hắn. Máu tươi vùn vụt tuôn trào.
Hắn không gọi điện thoại truy hỏi, lặng lẽ một thân một mình ăn cơm, lên lớp, buổi tối vẫn đến sân tập theo sự sắp xếp thường ngày, thế nhưng hôm nay đã đợi rất lâu, ngay cả sân tập Lý Viện Viện cũng không tới.
Yến Tư Thành nắm chặt điện thoại đứng trong sân tập suốt nửa tiếng đồng hồ, sau cùng gọi vào số máy của cô.
“Viện Viện.” Hắn gọi tên cô, trong giọng nói che giấu hết thảy tâm tình, “Hôm nay không tới tập thể dục sao?”
“Eh…Ừm, không tới nữa.” Cô nói, “Chu Tình hẹn em đi dạo phố.”
Nghe thấy bên cô truyền đến âm thanh “một hai một, một hai một”, Yến Tư Thành biết cô đã vào một sân tập khác của trường.
Môi hắn giật giật, kìm nén tất cả nỗi buồn và nghi vấn, cả nửa ngày sau, chỉ có một chữ “Được” nói ra miệng.
Công chúa muốn làm cái gì, không phải là chuyện hắn có thể chi phối. Thế nhưng sau khi cúp điện thoại, lòng bàn tay không tự chủ được mà siết chặt.
Hắn làm sai chỗ nào sao? Thế thì cô nói ra là được, hắn sẽ sửa. Hay là cô gặp phải chuyện gì chăng? Vậy cũng chỉ cần nói với hắn là được rồi, bất luận là cái gì, hắn cũng sẽ che chắn trước mặt cô, vì cô mà xử lý ổn thỏa.
Tại sao phải một mực…trốn tránh hắn chứ.
Ngày hôm sau huấn luyện ở câu lạc bộ, lúc nghỉ giải lao, Lục Thành Vũ trêu ghẹo hắn:
“Mình bảo này Yến Tư Thành, cái bản mặt bị người ta vứt bỏ này của cậu là có chuyện gì à?”
Yến Tư Thành ngửa đầu uống một ngụm nước, không để ý tới cậu ta.
Lục Thành Vũ biết tính tình tệ hại của hắn, cũng không thèm so đo, ngược lại còn chọt chọt cùi chỏ của hắn:
“Này, cậu nhìn thấy chứ, Kiều Tiểu Lộ bên khoa nghệ thuật kia lại tới nữa rồi.”
Yến Tư Thành nhìn lướt qua cửa, tiếp tục im lặng uống nước.
Lục Thành Vũ bĩu môi:
“Mình nói này, cậu cãi nhau với Lý Viện Viện đúng không, mấy bữa nay không thấy hai người đi chung nữa.”
Câu này đâm đến nỗi đau của hắn, Yến Tư Thành vặn nắp chai, không định tiếp tục ngồi chung với Lục Thành Vũ. Lục Thành Vũ lại cười kéo hắn về:
“Đúng là cãi nhau rồi, không phải mình đổ thừa cậu, nhưng mình thấy khẳng định là lỗi của cậu.”
Mặc dù Yến Tư Thành không còn cách gì với Lý Viện Viện, nhưng nghe một câu oan uổng như thế cũng không thể kềm được mà liếc Lục Thành Vũ. Hắn căn bản…vẫn không biết bản thân đã làm sai điều gì.
“Cậu vẫn thấy oan ức à. Cậu cứ để ngài đây phân tích cho xem nhé.” Lục Thành Vũ khoác tay lên cổ Yến Tư Thành rồi từ từ nói, “Cậu thấy Kiều Tiểu Lộ ngoài cửa rồi chứ, cậu biết người ta thích cậu theo đuổi cậu đúng không, Lý Viện Viện cũng biết rồi ha?”
Yến Tư Thành bỗng giương mắt, hình như, xác thực là…ngay trước khi Lý Viện Viện trở nên kỳ quái, ngày hôm đó cô đúng là có chạm mặt Kiều Tiểu Lộ trong sân tập.
“Nhìn vẻ mặt này của cậu mình biết ngay là Lý Viện Viện biết rồi.” Lục Thành Vũ vỗ vỗ cánh tay Yến Tư Thành, “Vậy còn cần mình phải phân tích giúp cậu à, người sáng suốt nhìn một cái sẽ hiểu ngay không phải sao, cái này là Lý Viện Viện đang ăn giấm chua của Kiều Tiểu Lộ.”
Ăn…giấm?
(1) Giai đoạn cổ chai: giai đoạn bắt đầu bị tắc nghẽn vì khó khăn trở ngại nào đó.
(2) Nguyên văn: ‘bốn mắt tương tiếp’ – dịch sát nghĩa là ‘bốn mắt chạm vào nhau’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.