Chương 6: Đố kị và xem thường
Cửu Lộ Phi Hương
06/05/2015
Người Dịch: Diệp Lam Khuê
Trông thấy nữ sinh đột nhiên nhào tới túm lấy cánh tay của mình, Yến Tư Thành phải dùng sự kiên nhẫn và tỉnh táo ở mức cực đại mới khắc chế được nỗi kích động đang thôi thúc hắn quật cô ta xuống đất.
Nơi đây đầy người qua lại, nữ sinh này lại mặc váy ngắn, nếu như ngã chổng vó trên mặt đất, tình cảnh phỏng chừng sẽ rất khó coi. Hắn bình tĩnh gạt bỏ tay cô ta rồi lùi lại một bước: “Lâm Hiểu Mộng, xin chào”, thái độ xa lạ và khách sáo.
Lâm Hiểu Mộng hơi ngẩn ra:
“Làm cái khỉ gì vậy, sao hôm nay anh khách khí với em như thế?”
Lý Viện Viện ở một bên, nghe xong câu này cô âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải dành thời gian cố gắng nghiên cứu ngôn ngữ địa phương, nào là “mẹ kiếp”, “bích-trì” với “làm cái khỉ” gì gì đó, cô cần phải làm rõ nghĩa của những câu này, để tránh việc trở thành trò cười trước mặt mọi người mà bản thân lại không biết.
Ở bên này, đối diện với một Yến Tư Thành xa lạ và khách sáo, Lâm Hiểu Mộng cũng không có nửa phần chùn bước, cô ta lại càng nhiệt tình tiến lên:
“Yến Tư Thành, hôm nay cùng nhau ăn cơm đi.”
Yến Tư Thành lại lùi về phía sau một bước:
“Xin lỗi.”
Lần này Lâm Hiểu Mộng hơi hơi hiểu ra:
“Anh không phải đến tìm em?” Cô ta nhíu mày, tỏ vẻ rất không vui: “Anh lại nhắm trúng em gái nào trong câu lạc bộ kịch của tụi em rồi?”
Cô ta vừa dứt lời thì Lý Viện Viện vừa khéo bước một bước ra khỏi cửa, nghe được hàm nghĩa sâu xa trong chữ “lại” kia, Lý Viện Viện liền giương mắt nhìn Yến Tư Thành một cái. Yến Tư Thành hầu như ngay lập tức bắt được ánh mắt của Lý Viện Viện. Hắn tiến lên nghênh đón, vừa định mở miệng gọi một tiếng “Điện hạ”, Lâm Hiểu Mộng ở bên cạnh bỗng nhiên nói:
“Anh đến tìm Lý Viện Viện? Anh tìm Lý Viện Viện có chuyện gì…”
Yến Tư Thành quay đầu nhìn cô ta một cái:
“Không liên quan tới cô.”
Lý Viện Viện cũng quay đầu, nở nụ cười nhẹ với Lâm Hiểu Mộng rồi xoay người rời đi.
Lâm Hiểu Mộng chớp mắt nhìn hai người đi xa, cô ta gãi gãi đầu, làm thế nào mà trong nháy mắt đó, cô ta cảm thấy Yến Tư Thành dường như giống hệt diễn xuất ban nãy của Lý Viện Viện, trở nên…
“Cậu ấy trở nên hơi không bình thường đúng không?”
Đúng vậy, quá không bình thường đi…
Một giọng nam vang lên phía sau Lâm Hiểu Mộng làm cô ta giật bắn người:
“Lưu Thư Dương, cậu tính hù chết người hả!”
Lưu Thư Dương cười cợt:
“Làm sao, nhìn bóng lưng của nam thần của cậu tới mức đầu óc cũng không chạy nữa sao? Cậu ta lại từ chối cậu, bỏ rơi cậu rồi hả? Lần này có phải cũng là kiểu khóc lóc thương tâm hay kiểu gào khóc thảm thiết đây?”
“Mắc mớ gì tới cậu.” Lâm Hiểu Mộng tức giận nói. “Yến Tư Thành anh ấy, bộ dạng hôm nay thật kỳ quái(1), nhất định là muốn làm mặt lạnh để từ chối mình, chờ tới lúc mình đem anh ấy câu tới tay rồi xem mình giày vò lại gấp bội đi!” Lâm Hiểu Mộng nghiến răng: “Mình mới không từ bỏ một cách đơn giản như vậy đâu!”
Lưu Thư Dương im lặng rất lâu, sau đó lại cười:
“Tỉnh lại đi, người ta và Lý Viện Viện đi rồi cũng không muốn ăn cơm cùng với cậu.”
Lâm Hiểu Mộng hừ lạnh một tiếng:
“Anh ấy có thể thích Lý Viện Viện sao? Để bọn họ đi chung đi, có đi mười lần cũng không đi ra nổi bông hoa đào nào đâu.”
Lý Viện Viện đã đi xa, đương nhiên là không nhìn thấy xích mích ở đằng sau, cô chỉ hỏi Yến Tư Thành một câu:
“Trong đầu có ký ức liên quan tới Lâm Hiểu Mộng sao?”
“Có lờ mờ một chút, hình như là người theo đuổi chủ nhân ban đầu của cơ thể này.”
Yến Tư Thành đáp rất đúng mực(2), nhưng Lý Viện Viện nghe xong lại cười híp mắt:
“Tư Thành, hôm nay ngươi có thể sẽ hại khổ ta.”
Yến Tư Thành sững sờ:
“Điện hạ?”
Lý Viện Viện sờ sờ mặt của mình:
“Diễn tập buổi chiều, ước chừng sẽ có người tìm ta để gây phiền phức.” Cô cười nhẹ, cũng không khổ não vì việc này mà dường như còn rất vui vẻ. “Đôi khi, khuôn mặt đẹp quả nhiên là một loại tội lỗi.”
Nghe ra ý cười thoải mái trong lời nói của cô, Yến Tư Thành liền nở nụ cười hiếm khi thấy được, gật đầu nhè nhẹ:
“Điện hạ nói phải.”
Đi được một lúc, Lý Viện Viện dừng bước, cô chợt nhớ tới mình vậy mà lại mắc phải sai lần hồi sáng sớm. Cô quên hỏi hai giờ chiều rốt cuộc là vào canh giờ nào.
Yên lặng suy nghĩ một chút, cô liền có biện pháp:
“Tư Thành, lát nữa ta muốn đến trước buổi tập để ôn kịch bản, có lẽ hôm nay chúng ta dùng bữa gần đây đi?”
Yến Tư Thành gật đầu:
“Thuộc hạ đã thăm dò qua, trường học này có bốn nhà ăn, chỗ gần nhất thì cần đi tới khoảng mười trượng nữa là có thể nhìn thấy.”
Từ sau khi Lý Viện Viện vào phòng tập luyện, Yến Tư Thành lập tức đi thăm dò rõ ràng tình hình tổng thể của toàn trường. Sau khi dò xét một vòng xung quanh phòng tập và xác nhận không có nguy hiểm, thấy Lý Viện Viện hưng trí bừng bừng diễn kịch trên sân khấu, hắn lại nhanh chóng tuần tra một lượt khắp trường học.
Đại học X rất lớn nhưng Yến Tư Thành vẫn đi rất nhanh, thậm chí có nơi chỉ cần chạy chậm qua là xem được toàn bộ. Đến thời điểm giữa trưa, hắn đã tận lực ghi nhớ mọi kiến trúc trọng yếu và một ít lối đi nhanh đơn giản. Trở lại phòng diễn, nghe thấy bọn họ còn có đợt tập vào buổi chiều, Yến Tư Thành liền dự định buổi chiều sẽ đi tìm hiểu xa hơn một chút, xem toàn bộ hoàn cảnh bên ngoài trường. Dù sao công chúa muốn ở nơi này, hắn cần phải nắm rõ tất cả tình hình trong phạm vi mười dặm.
Đối với năng lực làm việc của Yến Tư Thành, từ trước đến giờ Lý Viện Viện đều rất tán thưởng, cũng bởi vì hắn luôn luôn tỉ mỉ chu đáo(3) như vậy nên Lý Viện Viện luyện mãi thành thói quen. Cô gật gật đầu:
“Đi thôi.”
Nhà ăn phía trước người đến người đi, Yến Tư Thành tìm một chỗ ngồi tương đối yên tĩnh ở một góc cho Lý Viện Viện, xung quanh ồn ào khiến hắn không thể không cúi đầu xuống gần bên tai của Lý Viện Viện, nói:
“Điện hạ ngồi đây một lát, Tư Thành đây sẽ lập tức đi lấy thức ăn.”
Lý Viện Viện gật đầu cho phép.
Sau khi Yến Tư Thành rời đi, một nam sinh tóc ngắn, mặc áo tay ngắn màu đen, đeo tai nghe, tức khắc tới vị trí đối chéo với Lý Viện Viện. Hắn đặt khay cơm xuống, ngồi vào ghế xong liền bắt đầu rung chân, vừa rung liên tục vừa chuyên tâm ăn, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của bản thân.
Cái bàn này là loại bàn phổ thông dùng trong căn-tin, kiểu dáng liền nhau thành một thể, một bàn đủ chỗ cho bốn người. Hắn rung chân lên liền rung tới mức cái ghế của Lý Viện Viện cũng bắt đầu lắc lư.
Lý Viện Viện tiếp tục dùng ánh mắt ôn hòa nhìn hắn chăm chú, nhưng nam sinh này quá tập trung vào việc ăn, hoàn toàn không chú ý đến Lý Viện Viện.
Lúc bắt đầu nhìn hắn, Lý Viện Viện vốn định để hắn nhận biết mà ngưng cái kiểu vô thức rung rung cơ thể này. Nhưng dù cô có nhìn chằm chằm tới cỡ nào chăng nữa, đối phương vẫn không hề có phản ứng, vậy mà cô lại cảm thấy có một sự thú vị không tên. Khi còn ở phủ công chúa, cô luôn luôn dùng bữa một mình, đừng nói tới có người rung chân trước mặt mình, ngay cả lớn tiếng nói một câu cũng không ai dám. Cô nhìn người nam sinh sống động này, đầu óc cũng run lên từng chút một theo độ rung chân của hắn, giống như một con gà con đang mổ thóc.
Ba khay cơm được đặt xuống, hầu như chiếm toàn bộ chỗ trống trên bàn. Lúc này Lý Viện Viện mới hệt như bị kéo ra khỏi cái tần suất rung chân đó, ngẩng đầu lên nhìn, Yến Tư Thành một mặt âm trầm trừng người đàn ông không biết từ đâu chui ra này. Có lẽ do sát khí quá nặng, hoặc do ba cái khay chiếm chỗ quá đột ngột, sự chú ý của nam sinh thích rung chân cuối cùng cũng rời khỏi phần cơm trong khay, ngẩng đầu nhìn Yến Tư Thành một cái, bốn mắt giao nhau ngay tức khắc. Lý Viện Viện thấy bàn ăn nảy lên một lần, sau đó thì không còn truyền đến cảm giác rung rung nữa.
Tiếp theo, nam sinh thích rung chân bưng khay cơm đang ăn dở lên, im lặng đi ra.
Lý Viện Viện nhìn hắn rời khỏi, có chút luyến tiếc.
(Tiểu Lam: Anh thì quá cường đại, chị thì quá “ba chấm”. Hai người đúng là tuyệt phối!!!=]])
Cô vừa định nói mấy câu với Yến Tư Thành, nhưng thần sắc trong đôi mắt đang rũ xuống của Yến Tư Thành nào có nửa phần hung ác. Hắn nhìn Lý Viện Viện, mang theo một chút ôn nhu nhẹ giọng nói:
“Điện hạ, thức ăn đã được bố trí thỏa đáng. Xin mời dùng.”
Mùi thơm của cơm và thức ăn truyền vào trong mũi, khiêu khích con sâu tham ăn trong bụng, Lý Viện Viện liền không còn ý nghĩ dư thừa nào đối với nam sinh thích rung chân kia nữa.
Cả buổi trưa trong đại sảnh căn-tin ầm ĩ, Lý Viện Viện lại ăn một cách đặc biệt yên tĩnh, vì hầu như chẳng có ai đến ngồi cùng bàn với cô. Yến Tư Thành khoanh tay đứng sau lưng cô y hệt một bức tường ngăn cách, dùng ánh mắt phân rõ ranh giới(4) giữa Lý Viện Viện và những sinh viên khác.
Đại khái do quen thuộc cách đối xử như thế, Lý Viện Viện cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Tuy vậy, khi bước ra khỏi căn-tin, Lý Viện Viện quay đầu liếc qua những sinh viên đang tụm năm tụm ba ngồi cùng một chỗ đùa giỡn, trong lòng lại hơi dao động.
Tại sao không thể giống như bọn họ?
Lý Viện Viện nhìn Yến Tư Thành một mực cung kính theo sau nửa bước, cô bất chợt lùi lại, đứng ở vị trí bằng với Yến Tư Thành. Yến Tư Thành gần như lập tức lui thêm nửa bước, tiếp tục giữ một khoảng cách giống vừa rồi, không hơn không kém.
Yến Tư Thành không hiểu động tác của Lý Viện Viện cho lắm:
“Điện hạ?”
Lý Viện Viện cười cười, không giải thích gì cả.
Buổi trưa, Lý Viện Viện ngồi trong phòng diễn tập không một bóng người học kịch bản, Yến Tư Thành đứng ở cửa như lúc sáng, chỉ là hiện tại Lý Viện Viện ở trong phòng một mình nên hắn cũng không đi xem những chỗ khác.
Trí nhớ của Lý Viện Viện vô cùng tốt, chỉ cần hiểu rõ mạch văn, đối với loại ngôn ngữ công chúa này cô chỉ đọc hai ba lần liền thuộc, hơn nữa phân đoạn của cô cũng không nhiều, cùng lắm nửa tiếng cô đã ghi nhớ nằm lòng toàn bộ lời thoại.
Nhìn đại sảnh phòng tập vắng ngắt, Lý Viện Viện biết, hẳn là còn cách một đoạn thời gian nữa mới tới “hai giờ”, thế nên cô lại lấy phần cuối cùng từng bị Trương Nam chê bai ra xem một chút.
Trong đoạn kịch, công chúa rốt cuộc biết được vị phò mã mà mình thích bày mưu tính kế sau lưng, nàng đứng trên vách núi độc thoại với ánh trăng. Trông thấy phò mã mang binh lính đuổi theo, nàng có cảm giác tâm như tro tàn, cuối cùng nhảy xuống.
Lý Viện Viện đọc đi đọc lại những chữ này mấy lần, cuối cùng thở dài một tiếng:
“Không hiểu.”
Yến Tư Thành đứng ở cửa, nghe được lời than vãn của cô, liền đưa ánh mắt nhìn qua chỗ Lý Viện Viện.
“Tư Thành.” Dường như biết hắn đang vụng trộm nhìn, người trong phòng lập tức lên tiếng gọi. Yến Tư Thành mặt không biến sắc đi vào: “Điện hạ.”
Lý Viện Viện cầm kịch bản trong tay, trầm tư hỏi hắn:
“Ngày đó chúng ta rớt xuống vách núi, Tư Thành có từng thấy thống khổ tuyệt vọng, tâm như tro tàn không?”
Yến Tư Thành ngẩn người, trong đầu vô cớ lóe lên cảnh tượng tay Lý Viện Viện trượt khỏi lòng bàn tay hắn, rơi xuống vực sâu không đáy. Hắn trầm mặc không đáp. Lý Viện Viện sờ cằm lẩm bẩm:
“Đến cùng thế nào mới đủ tuyệt vọng tâm chết đây? Nếu nói ngã xuống vách núi, ta cũng đã trải qua một lần, nhưng là bị đẩy xuống. Ta chỉ nhớ rõ khi ngã thì ý nghĩ trong đầu là muốn lôi cái tên gia hỏa đó theo làm đệm lưng, cũng không nghĩ đến chuyện bị Tư Thành ngươi bắt lấy. Cái cảm giác tuyệt vọng chết tâm của công chúa như trong này, ta quả thật không hiểu nổi.”
Yến Tư Thành cụp mắt:
“Thuộc hạ chỉ mong điện hạ đời này đều không cần biết đến mùi vị đó.”
Lý Viện Viện không nghe ra tâm tình ẩn sau lời nói của Yến Tư Thành, chỉ nói:
“Có lẽ ta thực sự lĩnh hội không đủ, đọc xong cả vở kịch, ta luôn nghĩ, vì sao không giết chết phò mã ở khúc này, vì sao không giết chết phò mã ở khúc kia? Rõ ràng trong kịch công chúa có cơ hội làm thịt tên đại nghịch bất đạo này ở khắp nơi, nhưng chỗ nào cũng ngu xuẩn đem phò mã thả ra. Cho dù đến cuối cùng, nếu ta là công chúa, ta tuyệt không nguyện nhảy xuống núi. Đường đường là cành vàng lá ngọc, núi xanh vẫn tồn tại, còn sợ ngày sau không có củi đốt chết kẻ bội bạc này hay sao?”
(Tiểu Lam: nguyên văn vẫn là “làm thịt” nhé! ~O(n-n)O~)
Nói hết một trận, Lý Viện Viện cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô quay đầu nhìn Yến Tư Thành, bồi thêm một câu:
“Hơn nữa, thị vệ của vị công chúa kia đều ăn không ngồi rồi sao, há có thể khoan nhượng chuyện công chúa bị khi nhục đến mức độ như vậy!”
Yến Tư Thành im lặng, cúi đầu âm thầm nở nụ cười.
Đúng vậy, nếu Lý Viện Viện có phò mã, lại bị phò mã khi nhục như thế, Yến Tư Thành cảm thấy chính mình có đánh đổi tất cả cũng phải cùng hắn đồng quy vu tận, không để hắn tiếp tục hại công chúa thêm một chút nào nữa.
“Tính ra, vẫn là đoạn diễn hoành hành thiên hạ bắt nạt người khác trước đó thoải mái hơn.” Lý Viện Viện cười hỏi Yến Tư Thành: “Tư Thành sáng nay có nhìn thấy bộ dạng ngang ngược hung ác của ta không?”
Yến Tư Thành sững sờ:
“Điện hạ thứ tội…”
“Buổi chiều vẫn phải tập, Tư Thành ngồi đây xem luôn đi.” Lý Viện Viện vỗ vỗ vị trí bên tay trái của hắn. “Ta đúng là khó có được một lần ngang ngược kiêu căng đấy.”
“…Vâng.” Hắn thu xếp mọi thứ, cũng không đặt nặng câu nói của Lý Viện Viện.
Khi đợt diễn tập buổi chiều bắt đầu, Yến Tư Thành ngồi ngay vào chỗ Lý Viện Viện bảo. Đôi lúc, vài người vì muốn ngồi chung với nhóm của mình nên xin Yến Tư Thành nhường vị trí cho bọn họ, cuối cùng đều bị ánh mắt rét lạnh của Yến Tư Thành trừng tới mức bản thân phải câm nín mà tránh ra.
Hắn sẽ không nhường.
Yến Tư Thành nghĩ, đây là vị trí công chúa đã dành cho hắn.
Hắn sẽ luôn ngồi ở đây, động cũng không động.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ Đầu Lôi Jerair cùng cục cưng Dung Dung và mẹ Dung Dung hai bạn nhỏ, tốn kém rồi ╭(╯3╰)╮
(1) Nguyên văn: âm dương quái khí
(2) Nguyên văn: bất ti bất kháng — không tự ti cũng không kiêu ngạo
(3) Nguyên văn: vô vi bất chí
(4) Nguyên văn: Sở hà Hán giới — nghĩa đen: con sông ngăn cách hai nước Hán, Sở — nghĩa bóng: ranh giới phân cách giữa hai đối thủ
Trông thấy nữ sinh đột nhiên nhào tới túm lấy cánh tay của mình, Yến Tư Thành phải dùng sự kiên nhẫn và tỉnh táo ở mức cực đại mới khắc chế được nỗi kích động đang thôi thúc hắn quật cô ta xuống đất.
Nơi đây đầy người qua lại, nữ sinh này lại mặc váy ngắn, nếu như ngã chổng vó trên mặt đất, tình cảnh phỏng chừng sẽ rất khó coi. Hắn bình tĩnh gạt bỏ tay cô ta rồi lùi lại một bước: “Lâm Hiểu Mộng, xin chào”, thái độ xa lạ và khách sáo.
Lâm Hiểu Mộng hơi ngẩn ra:
“Làm cái khỉ gì vậy, sao hôm nay anh khách khí với em như thế?”
Lý Viện Viện ở một bên, nghe xong câu này cô âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải dành thời gian cố gắng nghiên cứu ngôn ngữ địa phương, nào là “mẹ kiếp”, “bích-trì” với “làm cái khỉ” gì gì đó, cô cần phải làm rõ nghĩa của những câu này, để tránh việc trở thành trò cười trước mặt mọi người mà bản thân lại không biết.
Ở bên này, đối diện với một Yến Tư Thành xa lạ và khách sáo, Lâm Hiểu Mộng cũng không có nửa phần chùn bước, cô ta lại càng nhiệt tình tiến lên:
“Yến Tư Thành, hôm nay cùng nhau ăn cơm đi.”
Yến Tư Thành lại lùi về phía sau một bước:
“Xin lỗi.”
Lần này Lâm Hiểu Mộng hơi hơi hiểu ra:
“Anh không phải đến tìm em?” Cô ta nhíu mày, tỏ vẻ rất không vui: “Anh lại nhắm trúng em gái nào trong câu lạc bộ kịch của tụi em rồi?”
Cô ta vừa dứt lời thì Lý Viện Viện vừa khéo bước một bước ra khỏi cửa, nghe được hàm nghĩa sâu xa trong chữ “lại” kia, Lý Viện Viện liền giương mắt nhìn Yến Tư Thành một cái. Yến Tư Thành hầu như ngay lập tức bắt được ánh mắt của Lý Viện Viện. Hắn tiến lên nghênh đón, vừa định mở miệng gọi một tiếng “Điện hạ”, Lâm Hiểu Mộng ở bên cạnh bỗng nhiên nói:
“Anh đến tìm Lý Viện Viện? Anh tìm Lý Viện Viện có chuyện gì…”
Yến Tư Thành quay đầu nhìn cô ta một cái:
“Không liên quan tới cô.”
Lý Viện Viện cũng quay đầu, nở nụ cười nhẹ với Lâm Hiểu Mộng rồi xoay người rời đi.
Lâm Hiểu Mộng chớp mắt nhìn hai người đi xa, cô ta gãi gãi đầu, làm thế nào mà trong nháy mắt đó, cô ta cảm thấy Yến Tư Thành dường như giống hệt diễn xuất ban nãy của Lý Viện Viện, trở nên…
“Cậu ấy trở nên hơi không bình thường đúng không?”
Đúng vậy, quá không bình thường đi…
Một giọng nam vang lên phía sau Lâm Hiểu Mộng làm cô ta giật bắn người:
“Lưu Thư Dương, cậu tính hù chết người hả!”
Lưu Thư Dương cười cợt:
“Làm sao, nhìn bóng lưng của nam thần của cậu tới mức đầu óc cũng không chạy nữa sao? Cậu ta lại từ chối cậu, bỏ rơi cậu rồi hả? Lần này có phải cũng là kiểu khóc lóc thương tâm hay kiểu gào khóc thảm thiết đây?”
“Mắc mớ gì tới cậu.” Lâm Hiểu Mộng tức giận nói. “Yến Tư Thành anh ấy, bộ dạng hôm nay thật kỳ quái(1), nhất định là muốn làm mặt lạnh để từ chối mình, chờ tới lúc mình đem anh ấy câu tới tay rồi xem mình giày vò lại gấp bội đi!” Lâm Hiểu Mộng nghiến răng: “Mình mới không từ bỏ một cách đơn giản như vậy đâu!”
Lưu Thư Dương im lặng rất lâu, sau đó lại cười:
“Tỉnh lại đi, người ta và Lý Viện Viện đi rồi cũng không muốn ăn cơm cùng với cậu.”
Lâm Hiểu Mộng hừ lạnh một tiếng:
“Anh ấy có thể thích Lý Viện Viện sao? Để bọn họ đi chung đi, có đi mười lần cũng không đi ra nổi bông hoa đào nào đâu.”
Lý Viện Viện đã đi xa, đương nhiên là không nhìn thấy xích mích ở đằng sau, cô chỉ hỏi Yến Tư Thành một câu:
“Trong đầu có ký ức liên quan tới Lâm Hiểu Mộng sao?”
“Có lờ mờ một chút, hình như là người theo đuổi chủ nhân ban đầu của cơ thể này.”
Yến Tư Thành đáp rất đúng mực(2), nhưng Lý Viện Viện nghe xong lại cười híp mắt:
“Tư Thành, hôm nay ngươi có thể sẽ hại khổ ta.”
Yến Tư Thành sững sờ:
“Điện hạ?”
Lý Viện Viện sờ sờ mặt của mình:
“Diễn tập buổi chiều, ước chừng sẽ có người tìm ta để gây phiền phức.” Cô cười nhẹ, cũng không khổ não vì việc này mà dường như còn rất vui vẻ. “Đôi khi, khuôn mặt đẹp quả nhiên là một loại tội lỗi.”
Nghe ra ý cười thoải mái trong lời nói của cô, Yến Tư Thành liền nở nụ cười hiếm khi thấy được, gật đầu nhè nhẹ:
“Điện hạ nói phải.”
Đi được một lúc, Lý Viện Viện dừng bước, cô chợt nhớ tới mình vậy mà lại mắc phải sai lần hồi sáng sớm. Cô quên hỏi hai giờ chiều rốt cuộc là vào canh giờ nào.
Yên lặng suy nghĩ một chút, cô liền có biện pháp:
“Tư Thành, lát nữa ta muốn đến trước buổi tập để ôn kịch bản, có lẽ hôm nay chúng ta dùng bữa gần đây đi?”
Yến Tư Thành gật đầu:
“Thuộc hạ đã thăm dò qua, trường học này có bốn nhà ăn, chỗ gần nhất thì cần đi tới khoảng mười trượng nữa là có thể nhìn thấy.”
Từ sau khi Lý Viện Viện vào phòng tập luyện, Yến Tư Thành lập tức đi thăm dò rõ ràng tình hình tổng thể của toàn trường. Sau khi dò xét một vòng xung quanh phòng tập và xác nhận không có nguy hiểm, thấy Lý Viện Viện hưng trí bừng bừng diễn kịch trên sân khấu, hắn lại nhanh chóng tuần tra một lượt khắp trường học.
Đại học X rất lớn nhưng Yến Tư Thành vẫn đi rất nhanh, thậm chí có nơi chỉ cần chạy chậm qua là xem được toàn bộ. Đến thời điểm giữa trưa, hắn đã tận lực ghi nhớ mọi kiến trúc trọng yếu và một ít lối đi nhanh đơn giản. Trở lại phòng diễn, nghe thấy bọn họ còn có đợt tập vào buổi chiều, Yến Tư Thành liền dự định buổi chiều sẽ đi tìm hiểu xa hơn một chút, xem toàn bộ hoàn cảnh bên ngoài trường. Dù sao công chúa muốn ở nơi này, hắn cần phải nắm rõ tất cả tình hình trong phạm vi mười dặm.
Đối với năng lực làm việc của Yến Tư Thành, từ trước đến giờ Lý Viện Viện đều rất tán thưởng, cũng bởi vì hắn luôn luôn tỉ mỉ chu đáo(3) như vậy nên Lý Viện Viện luyện mãi thành thói quen. Cô gật gật đầu:
“Đi thôi.”
Nhà ăn phía trước người đến người đi, Yến Tư Thành tìm một chỗ ngồi tương đối yên tĩnh ở một góc cho Lý Viện Viện, xung quanh ồn ào khiến hắn không thể không cúi đầu xuống gần bên tai của Lý Viện Viện, nói:
“Điện hạ ngồi đây một lát, Tư Thành đây sẽ lập tức đi lấy thức ăn.”
Lý Viện Viện gật đầu cho phép.
Sau khi Yến Tư Thành rời đi, một nam sinh tóc ngắn, mặc áo tay ngắn màu đen, đeo tai nghe, tức khắc tới vị trí đối chéo với Lý Viện Viện. Hắn đặt khay cơm xuống, ngồi vào ghế xong liền bắt đầu rung chân, vừa rung liên tục vừa chuyên tâm ăn, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của bản thân.
Cái bàn này là loại bàn phổ thông dùng trong căn-tin, kiểu dáng liền nhau thành một thể, một bàn đủ chỗ cho bốn người. Hắn rung chân lên liền rung tới mức cái ghế của Lý Viện Viện cũng bắt đầu lắc lư.
Lý Viện Viện tiếp tục dùng ánh mắt ôn hòa nhìn hắn chăm chú, nhưng nam sinh này quá tập trung vào việc ăn, hoàn toàn không chú ý đến Lý Viện Viện.
Lúc bắt đầu nhìn hắn, Lý Viện Viện vốn định để hắn nhận biết mà ngưng cái kiểu vô thức rung rung cơ thể này. Nhưng dù cô có nhìn chằm chằm tới cỡ nào chăng nữa, đối phương vẫn không hề có phản ứng, vậy mà cô lại cảm thấy có một sự thú vị không tên. Khi còn ở phủ công chúa, cô luôn luôn dùng bữa một mình, đừng nói tới có người rung chân trước mặt mình, ngay cả lớn tiếng nói một câu cũng không ai dám. Cô nhìn người nam sinh sống động này, đầu óc cũng run lên từng chút một theo độ rung chân của hắn, giống như một con gà con đang mổ thóc.
Ba khay cơm được đặt xuống, hầu như chiếm toàn bộ chỗ trống trên bàn. Lúc này Lý Viện Viện mới hệt như bị kéo ra khỏi cái tần suất rung chân đó, ngẩng đầu lên nhìn, Yến Tư Thành một mặt âm trầm trừng người đàn ông không biết từ đâu chui ra này. Có lẽ do sát khí quá nặng, hoặc do ba cái khay chiếm chỗ quá đột ngột, sự chú ý của nam sinh thích rung chân cuối cùng cũng rời khỏi phần cơm trong khay, ngẩng đầu nhìn Yến Tư Thành một cái, bốn mắt giao nhau ngay tức khắc. Lý Viện Viện thấy bàn ăn nảy lên một lần, sau đó thì không còn truyền đến cảm giác rung rung nữa.
Tiếp theo, nam sinh thích rung chân bưng khay cơm đang ăn dở lên, im lặng đi ra.
Lý Viện Viện nhìn hắn rời khỏi, có chút luyến tiếc.
(Tiểu Lam: Anh thì quá cường đại, chị thì quá “ba chấm”. Hai người đúng là tuyệt phối!!!=]])
Cô vừa định nói mấy câu với Yến Tư Thành, nhưng thần sắc trong đôi mắt đang rũ xuống của Yến Tư Thành nào có nửa phần hung ác. Hắn nhìn Lý Viện Viện, mang theo một chút ôn nhu nhẹ giọng nói:
“Điện hạ, thức ăn đã được bố trí thỏa đáng. Xin mời dùng.”
Mùi thơm của cơm và thức ăn truyền vào trong mũi, khiêu khích con sâu tham ăn trong bụng, Lý Viện Viện liền không còn ý nghĩ dư thừa nào đối với nam sinh thích rung chân kia nữa.
Cả buổi trưa trong đại sảnh căn-tin ầm ĩ, Lý Viện Viện lại ăn một cách đặc biệt yên tĩnh, vì hầu như chẳng có ai đến ngồi cùng bàn với cô. Yến Tư Thành khoanh tay đứng sau lưng cô y hệt một bức tường ngăn cách, dùng ánh mắt phân rõ ranh giới(4) giữa Lý Viện Viện và những sinh viên khác.
Đại khái do quen thuộc cách đối xử như thế, Lý Viện Viện cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Tuy vậy, khi bước ra khỏi căn-tin, Lý Viện Viện quay đầu liếc qua những sinh viên đang tụm năm tụm ba ngồi cùng một chỗ đùa giỡn, trong lòng lại hơi dao động.
Tại sao không thể giống như bọn họ?
Lý Viện Viện nhìn Yến Tư Thành một mực cung kính theo sau nửa bước, cô bất chợt lùi lại, đứng ở vị trí bằng với Yến Tư Thành. Yến Tư Thành gần như lập tức lui thêm nửa bước, tiếp tục giữ một khoảng cách giống vừa rồi, không hơn không kém.
Yến Tư Thành không hiểu động tác của Lý Viện Viện cho lắm:
“Điện hạ?”
Lý Viện Viện cười cười, không giải thích gì cả.
Buổi trưa, Lý Viện Viện ngồi trong phòng diễn tập không một bóng người học kịch bản, Yến Tư Thành đứng ở cửa như lúc sáng, chỉ là hiện tại Lý Viện Viện ở trong phòng một mình nên hắn cũng không đi xem những chỗ khác.
Trí nhớ của Lý Viện Viện vô cùng tốt, chỉ cần hiểu rõ mạch văn, đối với loại ngôn ngữ công chúa này cô chỉ đọc hai ba lần liền thuộc, hơn nữa phân đoạn của cô cũng không nhiều, cùng lắm nửa tiếng cô đã ghi nhớ nằm lòng toàn bộ lời thoại.
Nhìn đại sảnh phòng tập vắng ngắt, Lý Viện Viện biết, hẳn là còn cách một đoạn thời gian nữa mới tới “hai giờ”, thế nên cô lại lấy phần cuối cùng từng bị Trương Nam chê bai ra xem một chút.
Trong đoạn kịch, công chúa rốt cuộc biết được vị phò mã mà mình thích bày mưu tính kế sau lưng, nàng đứng trên vách núi độc thoại với ánh trăng. Trông thấy phò mã mang binh lính đuổi theo, nàng có cảm giác tâm như tro tàn, cuối cùng nhảy xuống.
Lý Viện Viện đọc đi đọc lại những chữ này mấy lần, cuối cùng thở dài một tiếng:
“Không hiểu.”
Yến Tư Thành đứng ở cửa, nghe được lời than vãn của cô, liền đưa ánh mắt nhìn qua chỗ Lý Viện Viện.
“Tư Thành.” Dường như biết hắn đang vụng trộm nhìn, người trong phòng lập tức lên tiếng gọi. Yến Tư Thành mặt không biến sắc đi vào: “Điện hạ.”
Lý Viện Viện cầm kịch bản trong tay, trầm tư hỏi hắn:
“Ngày đó chúng ta rớt xuống vách núi, Tư Thành có từng thấy thống khổ tuyệt vọng, tâm như tro tàn không?”
Yến Tư Thành ngẩn người, trong đầu vô cớ lóe lên cảnh tượng tay Lý Viện Viện trượt khỏi lòng bàn tay hắn, rơi xuống vực sâu không đáy. Hắn trầm mặc không đáp. Lý Viện Viện sờ cằm lẩm bẩm:
“Đến cùng thế nào mới đủ tuyệt vọng tâm chết đây? Nếu nói ngã xuống vách núi, ta cũng đã trải qua một lần, nhưng là bị đẩy xuống. Ta chỉ nhớ rõ khi ngã thì ý nghĩ trong đầu là muốn lôi cái tên gia hỏa đó theo làm đệm lưng, cũng không nghĩ đến chuyện bị Tư Thành ngươi bắt lấy. Cái cảm giác tuyệt vọng chết tâm của công chúa như trong này, ta quả thật không hiểu nổi.”
Yến Tư Thành cụp mắt:
“Thuộc hạ chỉ mong điện hạ đời này đều không cần biết đến mùi vị đó.”
Lý Viện Viện không nghe ra tâm tình ẩn sau lời nói của Yến Tư Thành, chỉ nói:
“Có lẽ ta thực sự lĩnh hội không đủ, đọc xong cả vở kịch, ta luôn nghĩ, vì sao không giết chết phò mã ở khúc này, vì sao không giết chết phò mã ở khúc kia? Rõ ràng trong kịch công chúa có cơ hội làm thịt tên đại nghịch bất đạo này ở khắp nơi, nhưng chỗ nào cũng ngu xuẩn đem phò mã thả ra. Cho dù đến cuối cùng, nếu ta là công chúa, ta tuyệt không nguyện nhảy xuống núi. Đường đường là cành vàng lá ngọc, núi xanh vẫn tồn tại, còn sợ ngày sau không có củi đốt chết kẻ bội bạc này hay sao?”
(Tiểu Lam: nguyên văn vẫn là “làm thịt” nhé! ~O(n-n)O~)
Nói hết một trận, Lý Viện Viện cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô quay đầu nhìn Yến Tư Thành, bồi thêm một câu:
“Hơn nữa, thị vệ của vị công chúa kia đều ăn không ngồi rồi sao, há có thể khoan nhượng chuyện công chúa bị khi nhục đến mức độ như vậy!”
Yến Tư Thành im lặng, cúi đầu âm thầm nở nụ cười.
Đúng vậy, nếu Lý Viện Viện có phò mã, lại bị phò mã khi nhục như thế, Yến Tư Thành cảm thấy chính mình có đánh đổi tất cả cũng phải cùng hắn đồng quy vu tận, không để hắn tiếp tục hại công chúa thêm một chút nào nữa.
“Tính ra, vẫn là đoạn diễn hoành hành thiên hạ bắt nạt người khác trước đó thoải mái hơn.” Lý Viện Viện cười hỏi Yến Tư Thành: “Tư Thành sáng nay có nhìn thấy bộ dạng ngang ngược hung ác của ta không?”
Yến Tư Thành sững sờ:
“Điện hạ thứ tội…”
“Buổi chiều vẫn phải tập, Tư Thành ngồi đây xem luôn đi.” Lý Viện Viện vỗ vỗ vị trí bên tay trái của hắn. “Ta đúng là khó có được một lần ngang ngược kiêu căng đấy.”
“…Vâng.” Hắn thu xếp mọi thứ, cũng không đặt nặng câu nói của Lý Viện Viện.
Khi đợt diễn tập buổi chiều bắt đầu, Yến Tư Thành ngồi ngay vào chỗ Lý Viện Viện bảo. Đôi lúc, vài người vì muốn ngồi chung với nhóm của mình nên xin Yến Tư Thành nhường vị trí cho bọn họ, cuối cùng đều bị ánh mắt rét lạnh của Yến Tư Thành trừng tới mức bản thân phải câm nín mà tránh ra.
Hắn sẽ không nhường.
Yến Tư Thành nghĩ, đây là vị trí công chúa đã dành cho hắn.
Hắn sẽ luôn ngồi ở đây, động cũng không động.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ Đầu Lôi Jerair cùng cục cưng Dung Dung và mẹ Dung Dung hai bạn nhỏ, tốn kém rồi ╭(╯3╰)╮
(1) Nguyên văn: âm dương quái khí
(2) Nguyên văn: bất ti bất kháng — không tự ti cũng không kiêu ngạo
(3) Nguyên văn: vô vi bất chí
(4) Nguyên văn: Sở hà Hán giới — nghĩa đen: con sông ngăn cách hai nước Hán, Sở — nghĩa bóng: ranh giới phân cách giữa hai đối thủ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.