Chương 10
Lisa Kleypas
11/08/2020
Lúc đó là giữa đêm. Catherine thức dậy bởi tiếng trẻ con khóc thút thít. Rye bé bỏng đang mọc răng, và những tiểu thiên thần ngọt ngào thì luôn cáu kỉnh, bực bội vào lúc khuya thế này.
Catherine nhìn chằm chằm vào bóng tối, cô đá tấm ga trải giường ra khỏi chân, và cố xoay tìm một tư thế dễ dàng để ngủ. Sườn của cô. Bụng của cô. Không nơi nào cho cô sự thoải mái cả.
Một vài phút sau, tiếng khóc dứt. Không nghi ngờ gì rằng cậu nhóc đang được người mẹ ân cần, dịu dàng của mình dỗ dành.
Nhưng Catherine vẫn không ngủ được. Cô đơn, đau đớn. Kiểu trằn trọc đáng sợ nhất.
Cô cố làm mình bận rộn với bài hát đếm cừu Celtic cũ, vẫn còn được sử dụng bởi những người nông dân ở những vùng dân dã để học đếm từ đúng vị trí của nó... yan, tan, tethera, pethera,... Ai đó có thể nghe được tiếng vọng của thế kỷ trong các âm tiết cổ. Sethera, methera, hovera, covera,...
Trí óc cô chỉ đọng lại hình ảnh đôi mắt xanh, những lằn sáng và tối, như những vệt trên bầu trời và mặt biển. Leo ngắm cô trong khi cô đang đọc cho anh nghe, trong khi cô đang may vá. Và đằng sau những câu trêu đùa của họ, và vẻ ngoài thư giãn của anh, cô biết rằng anh muốn cô, Yan, tan, tethera,...
Có lẽ Leo cũng trằn trọc vào lúc này. Cơn sốt của anh đã thuyên giảm trước buổi tối nhưng nó vẫn có thể trở lại. Anh có thể cần nước. Một bộ quần áo mát mẻ.
Catherine rời khỏi giường và với lấychiếc áo choàng trước khi cô nghĩ đến điều đó lần thứ hai. Tìm kiếm đôi kính đeo mắt trên bàn trang điểm, cô đeo chúng
Đôi chân trần của cô đi qua nền gỗ ở hành lang như thể cô đang đi thực hiện sứ mệnh cao cả của mình.
Cửa phòng anh vẫn còn mở. Cô bước vào phòng không một tiếng động, y như một tên trộm, nhón gót đến bên giường như cô đã làm tối qua. Dòng suối ánh sáng từ cửa sổ đang mở tràn vào bóng tối trong căn phòng tạo nên những bóng sáng trên sàn nhà. Cô có thể nghe được tiếng thở nhẹ và đều đặn của Leo.
Trên đường đến bên cạnh anh, cô toan quay đi, tim cô đập mạnh khi cô đặt tay lên trán anh. Không sốt. Chỉ có hơi ấm mượt mà.
Hơi thở của Leo ngắt quãng giống như anh đã tỉnh dậy. "Cat?" giọng anh ngái ngủ. "Em đang làm gì vậy?"
Cô không thể nói với anh. Những lời bào chữa của cô nghe có vẻ không hợp lý và lố lăng bởi vì không có lý do nào xác đáng để có thể quấy rầy anh.
Lúng túng, cô lí nhí, "Em đến xem không biết anh...". Giọng cô chết lặng.
Cô hít mạnh vào bởi vì anh nắm lấy cổ tay cô với một cú chính xác, tự nhắc mình rằng giờ là buổi tối và anh đã tỉnh rồi. Hai người cứ như thế cho đến khi cô lấy lại bình tĩnh, cổ tay cô đang bị anh nắm chặt.
Leo nắm chặt cánh tay cô, ép cô dựa vào anh, hơn nữa, đến khi cô cảm thấy cân bằng thì cô đã ngã trên người anh, chầm chậm. Lo sợ có thể làm anh đau, cô tì hai tay vào nệm, và anh cô gắng kéo cô về gần cơ thể anh hơn. Cô phản ứng lại khi cô bắt gặp ham muốn dậy lên đối với những múi cơ, ngực anh với những sợi lông mềm, xoăn.
"Đức ngài của em," cô thì thầm, "em không...".
Cánh tay dài của anh vòng ra sau đầu cô, và anh kéo miệng cô xuống gần anh.
Nó không phải là một nụ hôn, đó là một sự chiếm hữu. Anh hôn cô sâu hơn, chiếc lưỡi nóng bỏng của anh đẩy vào bên trong miệng cô, rút cạn ý chí và suy nghĩ của cô. Mùi hương nam tính của làn da anh phả vào mũi cô. Khiêu gợi. Ngất ngây. Những khoái cảm tràn về một lượt... Sự mềm mại, nóng bỏng của miệng anh, vòng tay vững chắc của anh, những đường nét nam tính của cơ thể anh.
Thế giới quay chầm chậm khi Leo kéo cô vào vòng tay anh, ghì chặt cô xuông giường. Những nụ hôn của anh dữ dội và ngọt ngào, những nụ hôn của cả đôi môi, răng và lưỡi. Thở hổn hển, cô vòng tay qua cổ anh và đôi vai bị băng lại. Anh di chuyển lên trên cô, to lớn và tối, hôn cô như thể anh muốn ngấu nghiến cô.
Vạt áo choàng cô bị mở tung ra, dây cột áo choàng bị đẩy xuống đầu gối cô. Miệng Leo lướt trên cô để bắt đầu một cuộc tìm kiếm ngọt ngào từ cổ họng cô, chuyển xuống lỗ hõm dịu ngọt ở giữa cổ và vai cô. Những ngón tay anh không thôi hoạt động ở phía trước áo choàng ngủ của cô, lần mở những chiếc nút chỏ xíu trên lớp vải mỏng.
Đầu anh chậm lại, đôi môi anh tiến chậm vào đường dốc nơi khuôn ngực đẫy đà của cô cho tới khi anh chạm tới nụ hoa đầy mơn trớn đến động lòng người. Anh làm ấm đôi nhũ hoa với những vuốt ve nhẹ nhàng của lưỡi. Nghịch ngợm tạo nên những dấu đỏ trên cổ họng cô, mơn man bởi hơi thở anh, Leo tiến vào giữa hai đùi cô, để cô cảm nhận sức nặng của anh đến khi cô cảm giác được vật dài, cứng và đầy ngạo nghế của anh tiến vào cô một cách đầy thân mật. Anh vuốt ve bên ngực kia của cô, ngậm núm vú cô vào và mút mạnh, tạo nên những đợt sóng khoái cảm mãnh liệt.
Với mỗi cử động, càng nhiều cảm xúc được phám phá, sự tỉnh thức dịu dàng cùng với sự non nớt thanh cao. Leo hướng tới miệng cô về trong nụ hôn dài và mê hoặc, đồng thơì chầm chậm, anh bắt đầu một sự nhịp nhàng, tinh tế, mút và nhả, làm kích động cô. Cô trườn xuống bên dưới anh, cô gắng theo kịp sự trêu ghẹo cứng nhắc ấy. Cơ thể của họ áp sát vào nhau như những tờ giấy của trang sách đóng chặt, cảm giác hài lòng, sung sướng lan toả, và nó làm cô hoảng sợ.
"Không," cô thở gấp, đẩy anh ra. "Dừng lại. Làm ơn..."
Một tay của cô vô tình ấn vào bên vai bị thương của anh, anh bật ra tiếng rên rỉ.
" Đức ngài của em?" cô trườn ra khỏi giường, và đứng bên cạnh, lắc lắc tay anh. "Em xin lỗi. Em làm anh đau à? Em có thể...?"
"Đi đi"
"Vâng, nhưng..."
"Ngay bây giờ, Marks." Giọng anh chậm và đanh lại. "Hoặc là trở lại giường và để anh toàn tất nó."
Cô chạy trốn.
Catherine nhìn chằm chằm vào bóng tối, cô đá tấm ga trải giường ra khỏi chân, và cố xoay tìm một tư thế dễ dàng để ngủ. Sườn của cô. Bụng của cô. Không nơi nào cho cô sự thoải mái cả.
Một vài phút sau, tiếng khóc dứt. Không nghi ngờ gì rằng cậu nhóc đang được người mẹ ân cần, dịu dàng của mình dỗ dành.
Nhưng Catherine vẫn không ngủ được. Cô đơn, đau đớn. Kiểu trằn trọc đáng sợ nhất.
Cô cố làm mình bận rộn với bài hát đếm cừu Celtic cũ, vẫn còn được sử dụng bởi những người nông dân ở những vùng dân dã để học đếm từ đúng vị trí của nó... yan, tan, tethera, pethera,... Ai đó có thể nghe được tiếng vọng của thế kỷ trong các âm tiết cổ. Sethera, methera, hovera, covera,...
Trí óc cô chỉ đọng lại hình ảnh đôi mắt xanh, những lằn sáng và tối, như những vệt trên bầu trời và mặt biển. Leo ngắm cô trong khi cô đang đọc cho anh nghe, trong khi cô đang may vá. Và đằng sau những câu trêu đùa của họ, và vẻ ngoài thư giãn của anh, cô biết rằng anh muốn cô, Yan, tan, tethera,...
Có lẽ Leo cũng trằn trọc vào lúc này. Cơn sốt của anh đã thuyên giảm trước buổi tối nhưng nó vẫn có thể trở lại. Anh có thể cần nước. Một bộ quần áo mát mẻ.
Catherine rời khỏi giường và với lấychiếc áo choàng trước khi cô nghĩ đến điều đó lần thứ hai. Tìm kiếm đôi kính đeo mắt trên bàn trang điểm, cô đeo chúng
Đôi chân trần của cô đi qua nền gỗ ở hành lang như thể cô đang đi thực hiện sứ mệnh cao cả của mình.
Cửa phòng anh vẫn còn mở. Cô bước vào phòng không một tiếng động, y như một tên trộm, nhón gót đến bên giường như cô đã làm tối qua. Dòng suối ánh sáng từ cửa sổ đang mở tràn vào bóng tối trong căn phòng tạo nên những bóng sáng trên sàn nhà. Cô có thể nghe được tiếng thở nhẹ và đều đặn của Leo.
Trên đường đến bên cạnh anh, cô toan quay đi, tim cô đập mạnh khi cô đặt tay lên trán anh. Không sốt. Chỉ có hơi ấm mượt mà.
Hơi thở của Leo ngắt quãng giống như anh đã tỉnh dậy. "Cat?" giọng anh ngái ngủ. "Em đang làm gì vậy?"
Cô không thể nói với anh. Những lời bào chữa của cô nghe có vẻ không hợp lý và lố lăng bởi vì không có lý do nào xác đáng để có thể quấy rầy anh.
Lúng túng, cô lí nhí, "Em đến xem không biết anh...". Giọng cô chết lặng.
Cô hít mạnh vào bởi vì anh nắm lấy cổ tay cô với một cú chính xác, tự nhắc mình rằng giờ là buổi tối và anh đã tỉnh rồi. Hai người cứ như thế cho đến khi cô lấy lại bình tĩnh, cổ tay cô đang bị anh nắm chặt.
Leo nắm chặt cánh tay cô, ép cô dựa vào anh, hơn nữa, đến khi cô cảm thấy cân bằng thì cô đã ngã trên người anh, chầm chậm. Lo sợ có thể làm anh đau, cô tì hai tay vào nệm, và anh cô gắng kéo cô về gần cơ thể anh hơn. Cô phản ứng lại khi cô bắt gặp ham muốn dậy lên đối với những múi cơ, ngực anh với những sợi lông mềm, xoăn.
"Đức ngài của em," cô thì thầm, "em không...".
Cánh tay dài của anh vòng ra sau đầu cô, và anh kéo miệng cô xuống gần anh.
Nó không phải là một nụ hôn, đó là một sự chiếm hữu. Anh hôn cô sâu hơn, chiếc lưỡi nóng bỏng của anh đẩy vào bên trong miệng cô, rút cạn ý chí và suy nghĩ của cô. Mùi hương nam tính của làn da anh phả vào mũi cô. Khiêu gợi. Ngất ngây. Những khoái cảm tràn về một lượt... Sự mềm mại, nóng bỏng của miệng anh, vòng tay vững chắc của anh, những đường nét nam tính của cơ thể anh.
Thế giới quay chầm chậm khi Leo kéo cô vào vòng tay anh, ghì chặt cô xuông giường. Những nụ hôn của anh dữ dội và ngọt ngào, những nụ hôn của cả đôi môi, răng và lưỡi. Thở hổn hển, cô vòng tay qua cổ anh và đôi vai bị băng lại. Anh di chuyển lên trên cô, to lớn và tối, hôn cô như thể anh muốn ngấu nghiến cô.
Vạt áo choàng cô bị mở tung ra, dây cột áo choàng bị đẩy xuống đầu gối cô. Miệng Leo lướt trên cô để bắt đầu một cuộc tìm kiếm ngọt ngào từ cổ họng cô, chuyển xuống lỗ hõm dịu ngọt ở giữa cổ và vai cô. Những ngón tay anh không thôi hoạt động ở phía trước áo choàng ngủ của cô, lần mở những chiếc nút chỏ xíu trên lớp vải mỏng.
Đầu anh chậm lại, đôi môi anh tiến chậm vào đường dốc nơi khuôn ngực đẫy đà của cô cho tới khi anh chạm tới nụ hoa đầy mơn trớn đến động lòng người. Anh làm ấm đôi nhũ hoa với những vuốt ve nhẹ nhàng của lưỡi. Nghịch ngợm tạo nên những dấu đỏ trên cổ họng cô, mơn man bởi hơi thở anh, Leo tiến vào giữa hai đùi cô, để cô cảm nhận sức nặng của anh đến khi cô cảm giác được vật dài, cứng và đầy ngạo nghế của anh tiến vào cô một cách đầy thân mật. Anh vuốt ve bên ngực kia của cô, ngậm núm vú cô vào và mút mạnh, tạo nên những đợt sóng khoái cảm mãnh liệt.
Với mỗi cử động, càng nhiều cảm xúc được phám phá, sự tỉnh thức dịu dàng cùng với sự non nớt thanh cao. Leo hướng tới miệng cô về trong nụ hôn dài và mê hoặc, đồng thơì chầm chậm, anh bắt đầu một sự nhịp nhàng, tinh tế, mút và nhả, làm kích động cô. Cô trườn xuống bên dưới anh, cô gắng theo kịp sự trêu ghẹo cứng nhắc ấy. Cơ thể của họ áp sát vào nhau như những tờ giấy của trang sách đóng chặt, cảm giác hài lòng, sung sướng lan toả, và nó làm cô hoảng sợ.
"Không," cô thở gấp, đẩy anh ra. "Dừng lại. Làm ơn..."
Một tay của cô vô tình ấn vào bên vai bị thương của anh, anh bật ra tiếng rên rỉ.
" Đức ngài của em?" cô trườn ra khỏi giường, và đứng bên cạnh, lắc lắc tay anh. "Em xin lỗi. Em làm anh đau à? Em có thể...?"
"Đi đi"
"Vâng, nhưng..."
"Ngay bây giờ, Marks." Giọng anh chậm và đanh lại. "Hoặc là trở lại giường và để anh toàn tất nó."
Cô chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.