Chương 2:
Cà Phê Đắng
05/02/2024
Vì thể chất cơ thể đặc biệt nên Lâm Diệu Diệu không thể ở ký túc xá của trường, cô chỉ có thể thuê nhà dân xung quanh ở gần trường học.
Vì để có thêm tiền trả tiền thuê nhà, thế nên sau mỗi buổi học cô sẽ đi làm thêm ở chuỗi siêu thị gần nhà, công việc của cô chủ yếu phụ trách giao đồ.
Gần đây tình hình bệnh dịch có xu hướng tăng lên nên lượng công việc của họ cũng bắt đầu nhiều lên.
Lâm Diệu Diệu nhìn các loại đồ dùng sinh hoạt đã tăng lên trông thấy trong các hóa đơn giao hàng gần đây thì bắt đầu suy nghĩ mình có nên tích trữ ít đồ hay không.
Đơn buổi tối này hơi to, tận mười mấy thùng catton lớn.
Thế là, bộ phận vận chuyển dứt khoát giao cho Lâm Diệu Diệu một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện.
Bình thường đơn lớn như vậy đều là nhân viên nam đi giao nhưng vì nhân viên không đủ nên ông chủ mới bảo Lâm Diệu Diệu đi.
Giám đốc Trương nói: “Tiểu Lâm à, vất vả cho cô quá, giao đơn này xong thì cô có thể tan làm rồi”.
Lâm Diệu Diệu nhìn một chuỗi hóa đơn thật dài rồi lại nhìn sang chiếc xe ba bánh chất đầy hàng, lúc này cô nghiến chặt răng.
Địa điểm giao hàng là khu biệt thự cách trường học 3km, đều là biệt thự ở vùng ven sông nên không gian vô cùng tĩnh mịch.
Sau khi bảo vệ đăng ký tên, số điện thoại, biển số xe xin chỉ thị của chủ biệt thự xong thì người ta bảo cô đi thẳng vào hầm để xe rồi có thể đi đến gara dưới biệt thự.
“Biệt thự số 6 ở tít bên trong”. Bảo vệ liếc nhìn cô một cái sau đó lại cho cô mượn một chiếc xe đẩy.
“Cháu cảm ơn ạ”.
Lâm Diệu Diệu lái xe một đoạn rất xa, cuối cùng cũng tới cửa gara biệt thự số 6.
Sau khi cửa cuốn được kéo lên, cô thấy một người đàn ông trẻ tuổi, mặc quần áo thể thao màu xanh nước biển, đeo một cái kính gọng vàng.
Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Diệu Diệu giao hàng tới biệt thự như thế này, bình thường đều là tài xê và dì giúp việc ra lấy hàng nên khi nhìn thấy anh chàng trẻ tuổi như vậy thì cô không khỏi ngẩn người một lát.
Đối phương thấy người giao hàng là một thiếu nữ chân yếu tay mềm thì cũng ngẩn người giống cô.
Nhưng anh rất nhanh đã phản ứng lại: “Phòng để đồ ở ngay tầng một, có lẽ tôi phải vừa dọn dẹp vừa kiểm đồ nên sẽ làm mất một chút thời gian của cô”.
Lâm Diệu Diệu gật đầu, cô nhanh chóng mở xe đẩy ra, chuẩn bị vác thùng hàng xuống.
“Để tôi làm cho.” Anh trực tiếp xắn ống áo lên rồi đưa tay ra bê thùng catton.
“Không, không, không, đây là công việc của tôi.” Lâm Diệu Diệu lập tức từ chối.
Anh dịu dàng cười nói: “Sao có thể để con gái làm việc nặng như vậy được…”
Đây là một người đàn ông rất phong độ, ga lăng.
Lâm Diệu Diệu lặng lẽ lùi sang một bên, mượn ánh đèn gara mà ngắm nhìn anh.
Người này khoảng 20 tuổi, vóc dáng rất cao, hơi gầy.
Cánh tay của anh vạm vỡ, đặc biệt là khi vác thùng hàng lên cơ bắp lại căng chặt trông có vẻ vô cùng rắn chắc, mạnh mẽ.
Sườn mặt của anh cũng sạch sẽ góc cạnh, gương mặt thon dài cùng với sống mũi cao thẳng trông khá sắc bén, anh cũng toát ra vẻ anh tuấn, ngầu lòi khó nói thành lời.
Lâm Diệu Diệu đột nhiên nhớ đến trước đây cô cũng từng xem hoạt động của câu lạc bộ Hán phục, những mỹ nam mặc đồ cổ phong đó đều không đẹp bằng người đàn ông trước mặt.
“Sao vậy?” Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô nên anh quay mặt sang hỏi.
Hàng mi dài dày rậm nhưng không giấu được đôi mắt đen sáng ngời.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trái tim của Lâm Diệu Diệu lập tức đập lỡ một nhịp.
“Không có gì.” Cô cúi đầu, giả vờ đang kiểm tra hóa đơn giao hàng.
Xe đẩy nhỏ chỉ chở được một nửa hàng là đầy, người đàn ông ra hiệu cho cô đi theo mình vào thang máy.
Lúc này Lâm Diệu Diệu mới thấy rõ toàn cảnh gara, có sáu chiếc ô tô màu sắc khác nhau.
Xe con, xe thể thao, SUV, ô tô điện, loại nào cũng có, trong đó còn có hai chiếc xe ô tô đắt tiền bình thường rất hiếm thấy.
Quả nhiên, không hổ là gara ô tô của biệt thự.
Phòng chứa đồ ở tầng một, lúc Lâm Diệu Diệu đi vào thì thấy hai cái tủ đông, hai cái tủ lạnh to, còn có giá để hàng hóa trên tường xếp đầy đồ dùng sinh hoạt.
Sự hào nhoáng này khiến Lâm Diệu Diệu không khỏi ngơ ngác.
“Nhà chúng tôi có nhiều người, gần đây tình hình dịch bệnh lại bùng phát nên mua nhiều đồ một chút.” Anh cười rồi quay đầu lại giải thích.
Lâm Diệu Diệu gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười. Rốt cuộc nhà này có bao nhiêu người mà phải chuẩn bị nhiều đồ như vậy chứ?
Đợt này đồ anh mua đều là thực phẩm tươi sống, Lâm Diệu Diệu không dám lề mề, cô nhanh chóng giúp anh kiểm kê.
Anh dùng dao rạch thùng xốp, mỗi lần lấy một món đồ thì lại đọc tên món đồ đó ra, sau đó bảo Lâm Diệu Diệu đánh dấu vào hóa đơn.
“Thịt bò bông tuyết… Nhím biển Nga…”
Lâm Diệu Diệu hơi ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang bận rộn trước mặt.
Dường như anh không quen thuộc chỗ để đồ lắm nhưng dường như anh có chứng ám ảnh rối loạn cưỡng chế nên nhất định phải phân loại ra đặt riêng.
Bận rộn một hồi như vậy tốn không ít thời gian, đã sắp 10 giờ rồi.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.
Anh ấn nghe máy rồi kẹp điện thoại trên vai cổ để nghe, lúc này tay anh ấy vẫn tiếp tục bận rộn với công việc.
“Cái gì… chuyện từ lúc nào vậy… anh chắc chứ… không có cách nào khác sao?”
Anh ngừng lại một lát sau đó ngước mắt lên, ánh mắt liếc qua người Lâm Diệu Diệu một vòng rồi anh ấy thu tầm mắt lại.
“Tôi biết rồi, xem ra chỉ có thể như vậy thôi”.
Đặt điện thoại xuống sau đó anh chống tay lên bàn ở trước mặt, cúi đầu trầm ngâm không nói.
“Sao vậy?”
Trái tim của Lâm Diệu Diệu bỗng thấp thỏm, không hiểu sao cô cảm thấy cuộc gọi này có thể có liên quan tới mình.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời phía sau chiếc kính nhìn thẳng vào cô.
“Là điện thoại của khu và dịch vụ quản lý nhà đất, họ nói khu chúng tôi xuất hiện ba người dương tính, giờ bị phong tỏa rồi”.
Vì để có thêm tiền trả tiền thuê nhà, thế nên sau mỗi buổi học cô sẽ đi làm thêm ở chuỗi siêu thị gần nhà, công việc của cô chủ yếu phụ trách giao đồ.
Gần đây tình hình bệnh dịch có xu hướng tăng lên nên lượng công việc của họ cũng bắt đầu nhiều lên.
Lâm Diệu Diệu nhìn các loại đồ dùng sinh hoạt đã tăng lên trông thấy trong các hóa đơn giao hàng gần đây thì bắt đầu suy nghĩ mình có nên tích trữ ít đồ hay không.
Đơn buổi tối này hơi to, tận mười mấy thùng catton lớn.
Thế là, bộ phận vận chuyển dứt khoát giao cho Lâm Diệu Diệu một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện.
Bình thường đơn lớn như vậy đều là nhân viên nam đi giao nhưng vì nhân viên không đủ nên ông chủ mới bảo Lâm Diệu Diệu đi.
Giám đốc Trương nói: “Tiểu Lâm à, vất vả cho cô quá, giao đơn này xong thì cô có thể tan làm rồi”.
Lâm Diệu Diệu nhìn một chuỗi hóa đơn thật dài rồi lại nhìn sang chiếc xe ba bánh chất đầy hàng, lúc này cô nghiến chặt răng.
Địa điểm giao hàng là khu biệt thự cách trường học 3km, đều là biệt thự ở vùng ven sông nên không gian vô cùng tĩnh mịch.
Sau khi bảo vệ đăng ký tên, số điện thoại, biển số xe xin chỉ thị của chủ biệt thự xong thì người ta bảo cô đi thẳng vào hầm để xe rồi có thể đi đến gara dưới biệt thự.
“Biệt thự số 6 ở tít bên trong”. Bảo vệ liếc nhìn cô một cái sau đó lại cho cô mượn một chiếc xe đẩy.
“Cháu cảm ơn ạ”.
Lâm Diệu Diệu lái xe một đoạn rất xa, cuối cùng cũng tới cửa gara biệt thự số 6.
Sau khi cửa cuốn được kéo lên, cô thấy một người đàn ông trẻ tuổi, mặc quần áo thể thao màu xanh nước biển, đeo một cái kính gọng vàng.
Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Diệu Diệu giao hàng tới biệt thự như thế này, bình thường đều là tài xê và dì giúp việc ra lấy hàng nên khi nhìn thấy anh chàng trẻ tuổi như vậy thì cô không khỏi ngẩn người một lát.
Đối phương thấy người giao hàng là một thiếu nữ chân yếu tay mềm thì cũng ngẩn người giống cô.
Nhưng anh rất nhanh đã phản ứng lại: “Phòng để đồ ở ngay tầng một, có lẽ tôi phải vừa dọn dẹp vừa kiểm đồ nên sẽ làm mất một chút thời gian của cô”.
Lâm Diệu Diệu gật đầu, cô nhanh chóng mở xe đẩy ra, chuẩn bị vác thùng hàng xuống.
“Để tôi làm cho.” Anh trực tiếp xắn ống áo lên rồi đưa tay ra bê thùng catton.
“Không, không, không, đây là công việc của tôi.” Lâm Diệu Diệu lập tức từ chối.
Anh dịu dàng cười nói: “Sao có thể để con gái làm việc nặng như vậy được…”
Đây là một người đàn ông rất phong độ, ga lăng.
Lâm Diệu Diệu lặng lẽ lùi sang một bên, mượn ánh đèn gara mà ngắm nhìn anh.
Người này khoảng 20 tuổi, vóc dáng rất cao, hơi gầy.
Cánh tay của anh vạm vỡ, đặc biệt là khi vác thùng hàng lên cơ bắp lại căng chặt trông có vẻ vô cùng rắn chắc, mạnh mẽ.
Sườn mặt của anh cũng sạch sẽ góc cạnh, gương mặt thon dài cùng với sống mũi cao thẳng trông khá sắc bén, anh cũng toát ra vẻ anh tuấn, ngầu lòi khó nói thành lời.
Lâm Diệu Diệu đột nhiên nhớ đến trước đây cô cũng từng xem hoạt động của câu lạc bộ Hán phục, những mỹ nam mặc đồ cổ phong đó đều không đẹp bằng người đàn ông trước mặt.
“Sao vậy?” Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô nên anh quay mặt sang hỏi.
Hàng mi dài dày rậm nhưng không giấu được đôi mắt đen sáng ngời.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trái tim của Lâm Diệu Diệu lập tức đập lỡ một nhịp.
“Không có gì.” Cô cúi đầu, giả vờ đang kiểm tra hóa đơn giao hàng.
Xe đẩy nhỏ chỉ chở được một nửa hàng là đầy, người đàn ông ra hiệu cho cô đi theo mình vào thang máy.
Lúc này Lâm Diệu Diệu mới thấy rõ toàn cảnh gara, có sáu chiếc ô tô màu sắc khác nhau.
Xe con, xe thể thao, SUV, ô tô điện, loại nào cũng có, trong đó còn có hai chiếc xe ô tô đắt tiền bình thường rất hiếm thấy.
Quả nhiên, không hổ là gara ô tô của biệt thự.
Phòng chứa đồ ở tầng một, lúc Lâm Diệu Diệu đi vào thì thấy hai cái tủ đông, hai cái tủ lạnh to, còn có giá để hàng hóa trên tường xếp đầy đồ dùng sinh hoạt.
Sự hào nhoáng này khiến Lâm Diệu Diệu không khỏi ngơ ngác.
“Nhà chúng tôi có nhiều người, gần đây tình hình dịch bệnh lại bùng phát nên mua nhiều đồ một chút.” Anh cười rồi quay đầu lại giải thích.
Lâm Diệu Diệu gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười. Rốt cuộc nhà này có bao nhiêu người mà phải chuẩn bị nhiều đồ như vậy chứ?
Đợt này đồ anh mua đều là thực phẩm tươi sống, Lâm Diệu Diệu không dám lề mề, cô nhanh chóng giúp anh kiểm kê.
Anh dùng dao rạch thùng xốp, mỗi lần lấy một món đồ thì lại đọc tên món đồ đó ra, sau đó bảo Lâm Diệu Diệu đánh dấu vào hóa đơn.
“Thịt bò bông tuyết… Nhím biển Nga…”
Lâm Diệu Diệu hơi ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang bận rộn trước mặt.
Dường như anh không quen thuộc chỗ để đồ lắm nhưng dường như anh có chứng ám ảnh rối loạn cưỡng chế nên nhất định phải phân loại ra đặt riêng.
Bận rộn một hồi như vậy tốn không ít thời gian, đã sắp 10 giờ rồi.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.
Anh ấn nghe máy rồi kẹp điện thoại trên vai cổ để nghe, lúc này tay anh ấy vẫn tiếp tục bận rộn với công việc.
“Cái gì… chuyện từ lúc nào vậy… anh chắc chứ… không có cách nào khác sao?”
Anh ngừng lại một lát sau đó ngước mắt lên, ánh mắt liếc qua người Lâm Diệu Diệu một vòng rồi anh ấy thu tầm mắt lại.
“Tôi biết rồi, xem ra chỉ có thể như vậy thôi”.
Đặt điện thoại xuống sau đó anh chống tay lên bàn ở trước mặt, cúi đầu trầm ngâm không nói.
“Sao vậy?”
Trái tim của Lâm Diệu Diệu bỗng thấp thỏm, không hiểu sao cô cảm thấy cuộc gọi này có thể có liên quan tới mình.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời phía sau chiếc kính nhìn thẳng vào cô.
“Là điện thoại của khu và dịch vụ quản lý nhà đất, họ nói khu chúng tôi xuất hiện ba người dương tính, giờ bị phong tỏa rồi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.