Chương 125: Hiện tại 11
Đàm Thạch
19/08/2021
Động tác đứng dậy của Lương Tư Triết dừng lại, ngước mắt nhìn về phía màn ảnh.
Trong căn phòng đơn sơ của Lam Yến, ánh nắng sau buổi trưa chiếu khắp phòng, Lương Tư Triết của mười năm trước xuất hiện trong ống kính, anh vừa rửa mặt xong, tóc trên trán dính nước, trên mặt cũng có giọt nước.
Phản ứng khi đối mặt với ống kính của anh không được tự nhiên, nghiêng mặt đi, ánh mắt cố ý tránh ống kính: “Mượn camera làm gì?”
“Chẳng phải sau đó sẽ diễn thử sao, thích nghi trước với ống kính… Anh đừng nghiêng mặt đi, nói một câu nào.”
Họ trò chuyện vài câu, sau đó Lương Tư Triết nghiêng người, lấy chiếc camera khỏi tay Tào Diệp.
Ống kính quay về phía Tào Diệp, trên mặt Tào Diệp cũng có nước, tóc của thiếu niên được ánh nắng chiếu thành màu nâu mềm mại, trên gương mặt mang theo biểu cảm vui cười, thoạt trông hoạt bát linh động. Sau đó cậu xích lại gần, một mắt nhìn vào ống kính: “Này em ăn ảnh không?”
Lúc nói chuyện cậu đang cười, mắt cong thành độ cong rất đẹp, đôi mắt giống như hổ phách ánh lên sáng bóng.
Video dài một tiếng, ghi lại từng chi tiết nhỏ của họ trên phố Nhân Tứ.
Lương Tư Triết cũng không biết khi đó Tào Diệp lại quay nhiều cảnh như vậy – Caesar, Tiểu Bạch, cửa hàng trái cây bên kia đường, quán mì Lão Đỗ, còn có phòng chiếu phim Tiểu Kha ở phố mặt đường, đều được cậu bắt trọn trong ống kính.
Trừ cái đó ra, tất cả đều là Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết sáng sớm ra khỏi nhà vệ sinh, trên mặt còn nước, tóc chưa buộc.
Lương Tư Triết ngồi trên giường đối diện, cắn dây chun màu đen buộc tóc lại.
Lương Tư Triết đẩy cửa đi vào, trong tay xách theo bữa sáng.
Lương Tư Triết cong chân dựa vào gối cúi đầu xem kịch bản.
Lương Tư Triết dùng ngón tay trúc trắc gảy đàn guitar gỗ.
Lương Tư Triết ngồi xổm cho Tiểu Bạch ăn xúc xích.
Hai người đã cùng sống ở Nhân Tứ, trong ống kính lại chỉ có Lương Tư Triết, mà về phần Tào Diệp, vẫn luôn thuyết minh bên ngoài ống kính:
“Chào buổi sáng nhé Lương Tư Triết, anh lại dậy sớm hơn em rồi…”
“Hôm nay có muốn tập lời thoại không? Em làm Bành Yên… Sao em lại không làm được Bành Yên?!”
“Bụng Tiểu Bạch lại to hơn rồi, ê anh nói xem cún con sinh ra giống Tiểu Bạch hay Caesar?”
“Bây giờ anh còn sợ ống kính không?… Đừng sợ, anh cứ nghĩ người cầm ống kính quay anh là em.”
Cuối video, Tào Diệp cũng xuất hiện, cậu ngồi trên sofa nhìn vào ống kính, đôi chân gập lại có vẻ rất dài.
Lương Tư Triết liếc mắt đã nhận ra đây không phải Tào Diệp khi ở Nhân Tứ, Tào Diệp trong video vẫn là dáng vẻ thiếu niên, nhưng trên người mặc đồng phục trường, rõ ràng trông lớn hơn.
Cậu nghiêm túc nhìn vào ống kính, còn vẫy tay: “Chào buổi sáng Lương Tư Triết. Bây giờ là buổi sáng một ngày tháng ba, nghe chú Dần nói các anh đã quay phim được hơn một nửa, chậm quá… Lúc nào em mới được xem phim anh đóng? Chú Dần nói anh diễn rất tốt, rất có tài năng…” Cậu nói đến đây, hình như tạm ngừng, nhìn ống kính yên lặng hai giây, giơ hai bàn tay lên luồn vào trong tóc gãi mấy cái, lại biến thành Tào Diệp lúc ở Nhân Tứ, “À em quên lời rồi!!… Thôi thôi, đọc lại lời ban đầu ngượng lắm… Em nghĩ đến đâu nói đến đó vậy.”
“Em muốn nói gì ấy nhỉ… Sinh nhật mười chín tuổi vui vẻ nhé Lương Tư Triết. Sau khi trở về từ Nhân Tứ em lại quen mấy người bạn mới, có điều họ cũng không tốt bằng anh, em nhớ anh lắm anh Tư Triết à… Nếu không, anh diễn Mười ba ngày xong đến học đại học với em, anh học khoa biểu diễn đi… Hừm, hay là anh muốn đóng phim tiếp? Tùy anh vậy… Dù sao em cảm thấy anh nhất định sẽ giành được ảnh đế, hôm trao giải em gọi bạn của em đến, đi cổ vũ cho anh được không? Còn có, sau khi lễ trao giải kết thúc em có thể đến tiệc ăn mừng của anh không? Chắc chắn có thể đúng không? Anh đã là ảnh đế rồi, tiệc ăn mừng mời ai anh nói là được nhỉ?”
“Ôi em đang nói gì vậy… Thôi, gặp nhau rồi nói.” Video quay đến đây, tóc Tào Diệp sắp bị cậu cào rối, cậu xích lại gần, ngồi xổm trước ống kính, lại cười cong mắt, “Anh Tư Triết ơi, chúc anh buổi sáng tốt lành, buổi trưa vui vẻ, buổi tối ngủ ngon.”
Hình ảnh trên màn ảnh biến thành màu đen, nhảy ra tên phim – “Nhân Tứ”.
Tào Diệp ngồi ở bên cạnh, mới đầu luôn quan sát vẻ mặt của Lương Tư Triết, ánh mắt của Lương Tư Triết từ đầu đến cuối dừng trên màn ảnh, vẻ mặt trông rất tập trung, yết hầu thỉnh thoảng lăn một cái, Tào Diệp biết đó là tâm trạng của anh đang dao động. Lương Tư Triết quen che giấu cảm xúc của mình, nhưng Tào Diệp vẫn nhận ra những dao động cảm xúc lộ ra ở những chi tiết nhỏ không đáng kể như lông mi run rẩy, yết hầu chuyển động và mạch máu màu xanh trên mu bàn tay anh.
Đến phần sau lúc Tào Diệp một mình đối mặt với ống kính, nói ra một chuỗi lời dài kia, Tào Diệp đã xấu hổ đến nỗi không dám quan sát Lương Tư Triết nữa, cậu cảm thấy thời điểm đó mình thật sự rất ngốc, mỗi lời nói và hành động đều đang toát ra sự ngớ ngẩn.
Cậu dùng bàn tay chống trán, không nhìn màn ảnh nữa, cũng không nhìn Lương Tư Triết, nhưng vẫn có thể nghe được Lương Tư Triết đang cười ở bên cạnh, có lúc là âm hơi rất khẽ, có lúc là giọng mũi rất nhỏ, đến khi Tào Diệp bắt đầu nói năng lộn xộn Lương Tư Triết đã cười ra tiếng.
Video chiếu xong, Tào Diệp vẫn chưa hết xấu hổ, cậu chống trán, hòa hoãn một lúc.
Cậu có thể cảm nhận được Lương Tư Triết nghiêng mặt sang, ánh mắt dừng trên mặt cậu, ánh mắt kia chăm chú như vừa rồi xem màn ảnh.
“Ngốc lắm đúng không?” Tào Diệp thả tay xuống, “Lúc đó em…”
Không đợi cậu nói xong, Lương Tư Triết nhìn cậu, khẽ cười nói: “Tào Diệp, sao em đáng yêu thế hả?”
Anh lại gần hôn môi với Tào Diệp, bàn tay rơi sau đầu cậu, hơi thở giao thoa, bao trùm lên cảm xúc nóng bỏng.
Mắt thấy sắp cọ súng ra lửa, Tào Diệp tỉnh táo khỏi dục vọng đắm chìm của mình nói: “Khoan đã Lương Tư Triết…”
“Hửm?” Lương Tư Triết dùng ngón tay đè nhẹ lên yết hầu Tào Diệp, “Ở đây không có camera đúng không?” Anh nhỏ giọng nói bên tai Tào Diệp, “Đêm nay em có thể…”
“Nhưng mà…” Tào Diệp giùng giằng đưa ra lựa chọn, nhưng… Đêm nay cậu vẫn chưa bù sinh nhật cho Lương Tư Triết mà!
“À…” Lương Tư Triết phản ứng rất nhanh, cười nói, “Em còn có kế hoạch khác hả?”
“Ừm,” Tào Diệp giơ tay gãi thái dương, “Đây chỉ là… sinh nhật mười chín tuổi của anh. Lúc ấy muốn tổ chức cho anh, cuối cùng không làm được, Lương Tư Triết, ” Cậu nhìn vào mắt Lương Tư Triết, “Sinh nhật mười chín tuổi vui vẻ.”
“Cảm ơn em.” Lương Tư Triết nói, anh biến về Lương Tư Triết mười chín tuổi, nhìn Tào Diệp mười bảy tuổi, “Vậy trong một năm này, em đã làm gì?”
Tào Diệp ngẩn ra một lát, sau đó nhanh chóng nói tiếp: “Em học biên tập phim, cắt đoạn ghi hình ở Nhân Tứ của chúng ta thành phim ký sự, anh Tư Triết ơi, một năm này anh có nhớ em không?”
“Có,” Lương Tư Triết nhìn cậu cười nói, “Thường xuyên.”
Tào Diệp đứng lên, sửa sang lại quần áo, đoạn kéo Lương Tư Triết lên studio trên tầng ba, cậu giống như mười năm trước hấp ta hấp tấp chạy lên cầu thang Lam Yến, một bước bước mấy bậc: “Lương Tư Triết anh đi chậm thôi, em đi lên trước.”
“Được.” Lương Tư Triết nâng cằm lên nhìn cậu đáp.
“Càng chậm càng tốt nhớ…” Tào Diệp chạy lên cực nhanh, bỏ lại một câu.
Lương Tư Triết đoán cậu cần thời gian chuẩn bị, anh bước chậm lại đi đến chỗ rẽ tầng hai, mấy cái đầu thò ra từ phòng biên tập ở tầng hai, là người của đoàn phim “Mạn đà la”. Đầu tiên họ nhìn thấy Tào Diệp bước dài lên cầu thang, lại nhìn thấy Lương Tư Triết xuất hiện ở Uto, có người định hét lên thì ngay sau đó bị một người khác nhanh tay nhanh mắt bịt miệng lại.
Lương Tư Triết nhìn họ nở nụ cười, tiếp tục đi lên tầng.
Đẩy cửa sắt của studio ra, trong không gian rộng lớn mà trống trải chỉ bật mấy ngọn đèn áp tường màu vàng ấm, Tào Diệp ngồi trên ghế chân cao, trên vai gác cây đàn violin, cầm cây vĩ nhẹ nhàng đặt lên dây đàn.
Lương Tư Triết xuất hiện ở cửa ra vào, Tào Diệp bắt đầu kéo cây vĩ, tiếng nhạc du dương của đàn violin vang lên theo. Bài nhạc kia đã chôn rất sâu trong trí nhớ của Lương Tư Triết, giai điệu vừa vang lên anh đã biết ngay, đó là bài huýt sáo anh huýt cho Tào Diệp nghe ở Nhân Tứ rất nhiều năm trước.
Lương Tư Triết đi tới, trong mấy bước đường đến gần Tào Diệp, anh nhìn thấy động tác kéo đàn violin của Tào Diệp, tóc mái của cậu cũng lắc nhẹ theo. Anh dừng lại trước mặt Tào Diệp, nhìn thiếu niên của anh.
Kéo bài nhạc xong, Tào Diệp thả bàn tay cầm cây vĩ xuống, cậu nhảy xuống khỏi ghế chân cao, hình như hơi xấu hổ, nhưng mắt lại sáng ngời dưới ánh đèn: “Em dựa theo điệu nhạc trong trí nhớ, có thể có đôi chỗ không đúng.” Cậu đưa đàn violin cho Lương Tư Triết, “Lương Tư Triết, sinh nhật mười bảy tuổi vui vẻ.”
Lương Tư Triết nhận lấy đàn violin, cụp mắt quan sát, nước sơn màu đỏ thẫm trên thân đàn đã hơi phai màu, nhìn hơi khác so với mười năm trước, nhưng anh vẫn có thể liếc mắt đã nhận ra, đây là cây đàn violin anh dùng năm đó.
Khi đó mỗi ngày anh đeo nó đi học rồi lại tan học, tham gia luyện tập, diễn xuất và thi đấu.
Sau khi xảy ra chuyện, anh biết mình không thể chơi đàn violin được nữa, khi cùng đường bí lối, trong cơn giận anh đã đập gãy nó, đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ cảnh tượng kia, cổ đàn bị anh đập mạnh xuống đất, bộp một tiếng gãy đôi.
Mà bây giờ Tào Diệp đã nối nó lại, nếu như không nhìn kỹ thậm chí không nhìn ra dấu vết nối.
Anh không ngờ Tào Diệp sẽ bù sinh nhật mười bảy tuổi cho anh, anh đã không nhớ ngày sinh nhật mười bảy tuổi mình làm gì. Khi đó anh đã mất cha mẹ, lẻ loi trơ trọi một mình, lại không thể chơi đàn violin nữa, đang mờ mịt luống cuống trải qua tuyệt cảnh của cuộc đời.
“Lương Tư Triết, đừng buồn nữa,” Tào Diệp đứng trước mặt anh, hốc mắt đỏ hoe của Lương Tư Triết khiến cậu thấy đau lòng, cậu nhỏ giọng nói, “Sau này anh sẽ đóng phim, sẽ giành được ảnh đế, sẽ trở nên rất giỏi…”
“Sẽ còn gặp được một bạn nhỏ tên là Tào Diệp.” Lương Tư Triết nói tiếp lời cậu. Anh đặt cây đàn violin lên vai mình, cầm cây vĩ đặt lên dây đàn, động tác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Mười năm trước, anh đã từng gác đàn violin trên vai vô số lần, “Rất lâu rồi anh không chơi violin, đã quên rất nhiều bản nhạc.” Có một số việc cũng nên bước ra rồi.
Lương Tư Triết nói tiếp: “Nhưng có một bản nhạc anh vẫn nhớ rõ.”
Anh dùng bàn tay trái từng bị thương kia, bấm từng nốt nhạc, tay phải kéo cây vĩ, tiếng nhạc vang lên, anh nhớ lại âm sắc trong trẻo và sạch sẽ của thiếu niên năm đó, tiếp theo anh nhìn Tào Diệp, giọng trầm hát một câu:
“Up above the world so high. Like a diamond in the sky.”
“Là em dạy cho anh.” Tào Diệp nói. Cậu nhìn Lương Tư Triết, Lương Tư Triết hơi nghiêng đầu kéo đàn violin giống như đang phát sáng, đẹp đến mức khiến cậu không rời mắt nổi.
“Ừm.” Lương Tư Triết bỏ đàn violin xuống khỏi vai, quan sát thân đàn, “Sao em lấy được nó?”
“Em nhận sai trước…” Tào Diệp không muốn giết phong cảnh, nhưng cậu không thể không nói lời này, cậu giơ tay gãi tóc một lát, “Để lấy được cây đàn này, em đã phá khóa nhà anh….” Cậu quan sát vẻ mặt Lương Tư Triết, sợ mình gây họa nên nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Nhưng anh yên tâm, sau khi lấy ra em đã lắp khóa lại rồi…”
“Phá thì phá thôi,” Lương Tư Triết bị cậu chọc cười, nhìn cậu, giọng nói ấm áp mà nuông chiều, “Chỉ cần em vui, phá nhà cũng không sao.”
“Em sẽ không phá nhà đâu.” Tào Diệp nhỏ giọng bác bỏ.
Lương Tư Triết nhìn Tào Diệp, anh nghĩ Lương Tư Triết mười bảy tuổi gặp phải bất hạnh rất lớn, lại không ngờ rằng đằng sau còn có may mắn cũng rất lớn đang chờ anh.
“Nó chạy tới rồi.” Tào Diệp đột nhiên cúi đầu xuống nói.
Lương Tư Triết cũng cúi đầu, nhìn xuống theo ánh mắt cậu, một con chó rất nhỏ đang cọ ống quần anh.
Anh cúi người cẩn thận bế lên, là một con Husky nho nhỏ.
“Có giống Caesar không?” Tào Diệp dùng mu bàn tay sờ nhẹ đầu con chó.
“Giống.” Lương Tư Triết cười nói, “Cho nên tên nó là Caesar nhỏ?”
“Sao anh thông minh vậy!” Tào Diệp nói, dừng một lát lại hạ giọng, “Sinh nhật hai mươi tám tuổi vui vẻ, Lương Tư Triết, chúng ta cùng nuôi nó lớn, được không?”
“Được.” Lương Tư Triết đáp.
“Còn nữa còn nữa,” Tào Diệp nói rồi rút một bản hợp đồng từ sau lưng ra, bên trên cài một cây bút, “Anh Lương Tư Triết, anh Tào Diệp mời anh làm bà chủ của Lomond, nếu anh đồng ý thì ký tên anh lên đây.”
Đó là chuyển nhượng cổ phần của Lomond, Tào Diệp nhượng lại một nửa phần của mình cho Lương Tư Triết. Lương Tư Triết biết rằng hợp đồng này có nghĩa là anh sẽ hưởng chung mọi thứ của Lomond với Tào Diệp. Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy hợp đồng này quá mạo hiểm với Tào Diệp.
“Anh ký đi,” Thấy anh chậm chạp không ký, Tào Diệp giục, cậu không hiểu sao hơi căng thẳng, khuấy động bầu không khí nói, “Không lẽ anh sợ ngày nào đó Lomond phá sản? Anh yên tâm…”
Lương Tư Triết ngẩng đầu nhìn Tào Diệp: “Tào Diệp, anh đang nghĩ, em không cần vì cho anh cảm giác an toàn mà làm đến bước này, con đường sau này còn rất dài, yêu đương với anh có lẽ sẽ rất mệt…”
“Con đường sau này còn rất dài,” Tào Diệp ngắt lời anh, “Cho nên Lương Tư Triết, anh không muốn đi cùng em à? Anh đừng luôn xem em là trẻ con, em đã không phải Tào Diệp của mười năm trước, không cần luôn trốn sau lưng anh để anh bảo vệ em. Lương Tư Triết, em có thể sóng vai đứng cạnh anh đối mặt với tất cả mọi chuyện.”
“Em sẽ bị chụp được, sẽ mất tự do, sẽ bị cuốn vào vòng xoáy dư luận, những chuyện này cũng không sao?”
“Em sẽ không để ý những thứ này.” Tào Diệp nói, “Ngược lại là anh mạo hiểm hơn được chưa? Có điều em cũng nghĩ xong rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện thì chúng ta ra nước ngoài phát triển, dù sao anh cũng từng được ảnh đế Cannes, ở nước ngoài vẫn có thể nhận được nhân vật tốt. Cùng lắm thì anh lại hợp tác với Tào Tu Viễn, chắc chắn ông ấy sẽ không quan tâm dư luận, đến lúc đó em sẽ lắc lư trước mặt ông ấy mỗi ngày, chọc tức ông ấy.”
Lương Tư Triết bị cậu chọc cười. Anh cầm hợp đồng, nhìn Tào Diệp đứng trước mặt anh.
Anh nghĩ Tào Diệp nói đúng, trong tiềm thức anh luôn xem Tào Diệp như công tử bột năm đó, lại không để ý đến một sự thật, Tào Diệp cũng lớn nhanh như anh, cậu đã không phải công tử bột năm đó, cậu không cần Lương Tư Triết bảo vệ quá mức, họ có thể đứng cạnh nhau đối mặt với gió cuốn mây vần trong tương lai.
Anh lật đến trang cuối cùng của hợp đồng, nói đùa: “Bà chủ của Lomond… Bố ông chủ được không?”
“Này… Anh cướp chức bố với ân nhân của anh à, có tính là vong ơn phụ nghĩa không?”
“Anh nhận con giúp ông ấy, nên tính là có tình có nghĩa mới đúng…” Lương Tư Triết cười rồi đặt bút xuống, ký tên của mình sau tên Tào Diệp, đưa cho cậu, “Nào Tiểu Diệp, gọi tiếng bố nghe thử.”
“Anh đừng được đằng chân lân đằng đầu nhé!”
Buổi tối dẫn Caesar nhỏ về nhà, trên đường Lương Tư Triết lái xe, Tào Diệp cảm thấy thần kinh hưng phấn quá độ, nhất thời không thể bình tĩnh lại.
Họ nói đến chuyện đối phó với truyền thông sau này, rất dễ đạt được nhận thức chung – Hai người không cần phải cố gắng tránh truyền thông, có thể giống như trước kia, trước tiên yêu đương bí mật tất cả mọi người ngầm hiểu trong lòng, để truyền thông và dư luận cứ việc suy đoán thôi.
Nhưng mặc dù như thế, Tào Diệp vẫn không kiềm chế được cảm xúc của mình. Trong nhóm đều là bạn bè chơi từ nhỏ đến lớn, Tào Diệp nói với Lương Tư Triết một tiếng, rồi gõ một câu trong khung chat gửi đi: “Mọi người có đó không? Em có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.”
“Mày nói đi.” Đại Bạch trả lời một câu, “Chuyện quan trọng gì?”
Tào Diệp trịnh trọng gõ một dòng chữ: “Em và Lương Tư Triết ở bên nhau rồi.” Lại nhìn mấy giây, chắc chắn không gõ sai chữ nào mới nhấn vào gửi đi, sau đó vừa phấn khích vừa lo lắng chờ đợi những người khác trả lời và chúc phúc.
Nhưng trong nhóm cũng không xuất hiện cảnh trả lời khí thế ngất trời như cậu dự đoán.
“À, anh còn tưởng là chuyện gì cơ,” Đại Bạch nói, “Còn có người không biết hả?”
Tào Diệp: “…”
Mấy giây sau lại có người trả lời: “Anh có hứng thú chúng ở bên yêu nhau lúc nào hơn.”
Tào Diệp: “Từ đợt Quốc khánh.”
Đại Bạch: “… Muộn thế, trước đó hai người không phải đã ở bên nhau rồi à?”
Phương Nghi Tương: “Chuyện này còn cần công bố… Cả thế giới chỉ có cậu với Lương Tư Triết vừa mới biết tin này được chưa?”
Hạ Phương Văn: “Quốc khánh? Hai bây phản ứng chậm chạp à, giờ mới tỉnh ngộ ra.”
Trì Minh Nghiêu: “À, tao nghĩ hai người đã chia chia hợp hợp tám trăm lần rồi.”
Tào Diệp: “…”
Một lát sau Lâm Ngạn cũng trả lời một câu: “Cho nên hai bây rốt cuộc ai trên ai dưới?”
Trong nhóm bỗng nhiên rôm rả hẳn lên, lúc này mới xuất hiện cảnh náo nhiệt Tào Diệp mong đợi trước đó.
Đại Bạch: “Ha ha ha ha ha ha tôi cũng muốn biết.”
Trì Minh Nghiêu: “Đoán cũng đoán được.”
Đại Bạch: “Trì Minh Nghiêu mày đoán ai ở trên? Muốn đặt cược không? Anh đặt Lương Tư Triết.”
Trì Minh Nghiêu: “Lương Tư Triết +1”
Hạ Phương Văn: “Lương Tư Triết +1”
Lâm Ngạn: “Lương Tư Triết +1 “
Phương Nghi Tương: “Lương Tư Triết +1 “
Tào Diệp: “… Phắn đi.”
Trong căn phòng đơn sơ của Lam Yến, ánh nắng sau buổi trưa chiếu khắp phòng, Lương Tư Triết của mười năm trước xuất hiện trong ống kính, anh vừa rửa mặt xong, tóc trên trán dính nước, trên mặt cũng có giọt nước.
Phản ứng khi đối mặt với ống kính của anh không được tự nhiên, nghiêng mặt đi, ánh mắt cố ý tránh ống kính: “Mượn camera làm gì?”
“Chẳng phải sau đó sẽ diễn thử sao, thích nghi trước với ống kính… Anh đừng nghiêng mặt đi, nói một câu nào.”
Họ trò chuyện vài câu, sau đó Lương Tư Triết nghiêng người, lấy chiếc camera khỏi tay Tào Diệp.
Ống kính quay về phía Tào Diệp, trên mặt Tào Diệp cũng có nước, tóc của thiếu niên được ánh nắng chiếu thành màu nâu mềm mại, trên gương mặt mang theo biểu cảm vui cười, thoạt trông hoạt bát linh động. Sau đó cậu xích lại gần, một mắt nhìn vào ống kính: “Này em ăn ảnh không?”
Lúc nói chuyện cậu đang cười, mắt cong thành độ cong rất đẹp, đôi mắt giống như hổ phách ánh lên sáng bóng.
Video dài một tiếng, ghi lại từng chi tiết nhỏ của họ trên phố Nhân Tứ.
Lương Tư Triết cũng không biết khi đó Tào Diệp lại quay nhiều cảnh như vậy – Caesar, Tiểu Bạch, cửa hàng trái cây bên kia đường, quán mì Lão Đỗ, còn có phòng chiếu phim Tiểu Kha ở phố mặt đường, đều được cậu bắt trọn trong ống kính.
Trừ cái đó ra, tất cả đều là Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết sáng sớm ra khỏi nhà vệ sinh, trên mặt còn nước, tóc chưa buộc.
Lương Tư Triết ngồi trên giường đối diện, cắn dây chun màu đen buộc tóc lại.
Lương Tư Triết đẩy cửa đi vào, trong tay xách theo bữa sáng.
Lương Tư Triết cong chân dựa vào gối cúi đầu xem kịch bản.
Lương Tư Triết dùng ngón tay trúc trắc gảy đàn guitar gỗ.
Lương Tư Triết ngồi xổm cho Tiểu Bạch ăn xúc xích.
Hai người đã cùng sống ở Nhân Tứ, trong ống kính lại chỉ có Lương Tư Triết, mà về phần Tào Diệp, vẫn luôn thuyết minh bên ngoài ống kính:
“Chào buổi sáng nhé Lương Tư Triết, anh lại dậy sớm hơn em rồi…”
“Hôm nay có muốn tập lời thoại không? Em làm Bành Yên… Sao em lại không làm được Bành Yên?!”
“Bụng Tiểu Bạch lại to hơn rồi, ê anh nói xem cún con sinh ra giống Tiểu Bạch hay Caesar?”
“Bây giờ anh còn sợ ống kính không?… Đừng sợ, anh cứ nghĩ người cầm ống kính quay anh là em.”
Cuối video, Tào Diệp cũng xuất hiện, cậu ngồi trên sofa nhìn vào ống kính, đôi chân gập lại có vẻ rất dài.
Lương Tư Triết liếc mắt đã nhận ra đây không phải Tào Diệp khi ở Nhân Tứ, Tào Diệp trong video vẫn là dáng vẻ thiếu niên, nhưng trên người mặc đồng phục trường, rõ ràng trông lớn hơn.
Cậu nghiêm túc nhìn vào ống kính, còn vẫy tay: “Chào buổi sáng Lương Tư Triết. Bây giờ là buổi sáng một ngày tháng ba, nghe chú Dần nói các anh đã quay phim được hơn một nửa, chậm quá… Lúc nào em mới được xem phim anh đóng? Chú Dần nói anh diễn rất tốt, rất có tài năng…” Cậu nói đến đây, hình như tạm ngừng, nhìn ống kính yên lặng hai giây, giơ hai bàn tay lên luồn vào trong tóc gãi mấy cái, lại biến thành Tào Diệp lúc ở Nhân Tứ, “À em quên lời rồi!!… Thôi thôi, đọc lại lời ban đầu ngượng lắm… Em nghĩ đến đâu nói đến đó vậy.”
“Em muốn nói gì ấy nhỉ… Sinh nhật mười chín tuổi vui vẻ nhé Lương Tư Triết. Sau khi trở về từ Nhân Tứ em lại quen mấy người bạn mới, có điều họ cũng không tốt bằng anh, em nhớ anh lắm anh Tư Triết à… Nếu không, anh diễn Mười ba ngày xong đến học đại học với em, anh học khoa biểu diễn đi… Hừm, hay là anh muốn đóng phim tiếp? Tùy anh vậy… Dù sao em cảm thấy anh nhất định sẽ giành được ảnh đế, hôm trao giải em gọi bạn của em đến, đi cổ vũ cho anh được không? Còn có, sau khi lễ trao giải kết thúc em có thể đến tiệc ăn mừng của anh không? Chắc chắn có thể đúng không? Anh đã là ảnh đế rồi, tiệc ăn mừng mời ai anh nói là được nhỉ?”
“Ôi em đang nói gì vậy… Thôi, gặp nhau rồi nói.” Video quay đến đây, tóc Tào Diệp sắp bị cậu cào rối, cậu xích lại gần, ngồi xổm trước ống kính, lại cười cong mắt, “Anh Tư Triết ơi, chúc anh buổi sáng tốt lành, buổi trưa vui vẻ, buổi tối ngủ ngon.”
Hình ảnh trên màn ảnh biến thành màu đen, nhảy ra tên phim – “Nhân Tứ”.
Tào Diệp ngồi ở bên cạnh, mới đầu luôn quan sát vẻ mặt của Lương Tư Triết, ánh mắt của Lương Tư Triết từ đầu đến cuối dừng trên màn ảnh, vẻ mặt trông rất tập trung, yết hầu thỉnh thoảng lăn một cái, Tào Diệp biết đó là tâm trạng của anh đang dao động. Lương Tư Triết quen che giấu cảm xúc của mình, nhưng Tào Diệp vẫn nhận ra những dao động cảm xúc lộ ra ở những chi tiết nhỏ không đáng kể như lông mi run rẩy, yết hầu chuyển động và mạch máu màu xanh trên mu bàn tay anh.
Đến phần sau lúc Tào Diệp một mình đối mặt với ống kính, nói ra một chuỗi lời dài kia, Tào Diệp đã xấu hổ đến nỗi không dám quan sát Lương Tư Triết nữa, cậu cảm thấy thời điểm đó mình thật sự rất ngốc, mỗi lời nói và hành động đều đang toát ra sự ngớ ngẩn.
Cậu dùng bàn tay chống trán, không nhìn màn ảnh nữa, cũng không nhìn Lương Tư Triết, nhưng vẫn có thể nghe được Lương Tư Triết đang cười ở bên cạnh, có lúc là âm hơi rất khẽ, có lúc là giọng mũi rất nhỏ, đến khi Tào Diệp bắt đầu nói năng lộn xộn Lương Tư Triết đã cười ra tiếng.
Video chiếu xong, Tào Diệp vẫn chưa hết xấu hổ, cậu chống trán, hòa hoãn một lúc.
Cậu có thể cảm nhận được Lương Tư Triết nghiêng mặt sang, ánh mắt dừng trên mặt cậu, ánh mắt kia chăm chú như vừa rồi xem màn ảnh.
“Ngốc lắm đúng không?” Tào Diệp thả tay xuống, “Lúc đó em…”
Không đợi cậu nói xong, Lương Tư Triết nhìn cậu, khẽ cười nói: “Tào Diệp, sao em đáng yêu thế hả?”
Anh lại gần hôn môi với Tào Diệp, bàn tay rơi sau đầu cậu, hơi thở giao thoa, bao trùm lên cảm xúc nóng bỏng.
Mắt thấy sắp cọ súng ra lửa, Tào Diệp tỉnh táo khỏi dục vọng đắm chìm của mình nói: “Khoan đã Lương Tư Triết…”
“Hửm?” Lương Tư Triết dùng ngón tay đè nhẹ lên yết hầu Tào Diệp, “Ở đây không có camera đúng không?” Anh nhỏ giọng nói bên tai Tào Diệp, “Đêm nay em có thể…”
“Nhưng mà…” Tào Diệp giùng giằng đưa ra lựa chọn, nhưng… Đêm nay cậu vẫn chưa bù sinh nhật cho Lương Tư Triết mà!
“À…” Lương Tư Triết phản ứng rất nhanh, cười nói, “Em còn có kế hoạch khác hả?”
“Ừm,” Tào Diệp giơ tay gãi thái dương, “Đây chỉ là… sinh nhật mười chín tuổi của anh. Lúc ấy muốn tổ chức cho anh, cuối cùng không làm được, Lương Tư Triết, ” Cậu nhìn vào mắt Lương Tư Triết, “Sinh nhật mười chín tuổi vui vẻ.”
“Cảm ơn em.” Lương Tư Triết nói, anh biến về Lương Tư Triết mười chín tuổi, nhìn Tào Diệp mười bảy tuổi, “Vậy trong một năm này, em đã làm gì?”
Tào Diệp ngẩn ra một lát, sau đó nhanh chóng nói tiếp: “Em học biên tập phim, cắt đoạn ghi hình ở Nhân Tứ của chúng ta thành phim ký sự, anh Tư Triết ơi, một năm này anh có nhớ em không?”
“Có,” Lương Tư Triết nhìn cậu cười nói, “Thường xuyên.”
Tào Diệp đứng lên, sửa sang lại quần áo, đoạn kéo Lương Tư Triết lên studio trên tầng ba, cậu giống như mười năm trước hấp ta hấp tấp chạy lên cầu thang Lam Yến, một bước bước mấy bậc: “Lương Tư Triết anh đi chậm thôi, em đi lên trước.”
“Được.” Lương Tư Triết nâng cằm lên nhìn cậu đáp.
“Càng chậm càng tốt nhớ…” Tào Diệp chạy lên cực nhanh, bỏ lại một câu.
Lương Tư Triết đoán cậu cần thời gian chuẩn bị, anh bước chậm lại đi đến chỗ rẽ tầng hai, mấy cái đầu thò ra từ phòng biên tập ở tầng hai, là người của đoàn phim “Mạn đà la”. Đầu tiên họ nhìn thấy Tào Diệp bước dài lên cầu thang, lại nhìn thấy Lương Tư Triết xuất hiện ở Uto, có người định hét lên thì ngay sau đó bị một người khác nhanh tay nhanh mắt bịt miệng lại.
Lương Tư Triết nhìn họ nở nụ cười, tiếp tục đi lên tầng.
Đẩy cửa sắt của studio ra, trong không gian rộng lớn mà trống trải chỉ bật mấy ngọn đèn áp tường màu vàng ấm, Tào Diệp ngồi trên ghế chân cao, trên vai gác cây đàn violin, cầm cây vĩ nhẹ nhàng đặt lên dây đàn.
Lương Tư Triết xuất hiện ở cửa ra vào, Tào Diệp bắt đầu kéo cây vĩ, tiếng nhạc du dương của đàn violin vang lên theo. Bài nhạc kia đã chôn rất sâu trong trí nhớ của Lương Tư Triết, giai điệu vừa vang lên anh đã biết ngay, đó là bài huýt sáo anh huýt cho Tào Diệp nghe ở Nhân Tứ rất nhiều năm trước.
Lương Tư Triết đi tới, trong mấy bước đường đến gần Tào Diệp, anh nhìn thấy động tác kéo đàn violin của Tào Diệp, tóc mái của cậu cũng lắc nhẹ theo. Anh dừng lại trước mặt Tào Diệp, nhìn thiếu niên của anh.
Kéo bài nhạc xong, Tào Diệp thả bàn tay cầm cây vĩ xuống, cậu nhảy xuống khỏi ghế chân cao, hình như hơi xấu hổ, nhưng mắt lại sáng ngời dưới ánh đèn: “Em dựa theo điệu nhạc trong trí nhớ, có thể có đôi chỗ không đúng.” Cậu đưa đàn violin cho Lương Tư Triết, “Lương Tư Triết, sinh nhật mười bảy tuổi vui vẻ.”
Lương Tư Triết nhận lấy đàn violin, cụp mắt quan sát, nước sơn màu đỏ thẫm trên thân đàn đã hơi phai màu, nhìn hơi khác so với mười năm trước, nhưng anh vẫn có thể liếc mắt đã nhận ra, đây là cây đàn violin anh dùng năm đó.
Khi đó mỗi ngày anh đeo nó đi học rồi lại tan học, tham gia luyện tập, diễn xuất và thi đấu.
Sau khi xảy ra chuyện, anh biết mình không thể chơi đàn violin được nữa, khi cùng đường bí lối, trong cơn giận anh đã đập gãy nó, đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ cảnh tượng kia, cổ đàn bị anh đập mạnh xuống đất, bộp một tiếng gãy đôi.
Mà bây giờ Tào Diệp đã nối nó lại, nếu như không nhìn kỹ thậm chí không nhìn ra dấu vết nối.
Anh không ngờ Tào Diệp sẽ bù sinh nhật mười bảy tuổi cho anh, anh đã không nhớ ngày sinh nhật mười bảy tuổi mình làm gì. Khi đó anh đã mất cha mẹ, lẻ loi trơ trọi một mình, lại không thể chơi đàn violin nữa, đang mờ mịt luống cuống trải qua tuyệt cảnh của cuộc đời.
“Lương Tư Triết, đừng buồn nữa,” Tào Diệp đứng trước mặt anh, hốc mắt đỏ hoe của Lương Tư Triết khiến cậu thấy đau lòng, cậu nhỏ giọng nói, “Sau này anh sẽ đóng phim, sẽ giành được ảnh đế, sẽ trở nên rất giỏi…”
“Sẽ còn gặp được một bạn nhỏ tên là Tào Diệp.” Lương Tư Triết nói tiếp lời cậu. Anh đặt cây đàn violin lên vai mình, cầm cây vĩ đặt lên dây đàn, động tác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Mười năm trước, anh đã từng gác đàn violin trên vai vô số lần, “Rất lâu rồi anh không chơi violin, đã quên rất nhiều bản nhạc.” Có một số việc cũng nên bước ra rồi.
Lương Tư Triết nói tiếp: “Nhưng có một bản nhạc anh vẫn nhớ rõ.”
Anh dùng bàn tay trái từng bị thương kia, bấm từng nốt nhạc, tay phải kéo cây vĩ, tiếng nhạc vang lên, anh nhớ lại âm sắc trong trẻo và sạch sẽ của thiếu niên năm đó, tiếp theo anh nhìn Tào Diệp, giọng trầm hát một câu:
“Up above the world so high. Like a diamond in the sky.”
“Là em dạy cho anh.” Tào Diệp nói. Cậu nhìn Lương Tư Triết, Lương Tư Triết hơi nghiêng đầu kéo đàn violin giống như đang phát sáng, đẹp đến mức khiến cậu không rời mắt nổi.
“Ừm.” Lương Tư Triết bỏ đàn violin xuống khỏi vai, quan sát thân đàn, “Sao em lấy được nó?”
“Em nhận sai trước…” Tào Diệp không muốn giết phong cảnh, nhưng cậu không thể không nói lời này, cậu giơ tay gãi tóc một lát, “Để lấy được cây đàn này, em đã phá khóa nhà anh….” Cậu quan sát vẻ mặt Lương Tư Triết, sợ mình gây họa nên nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Nhưng anh yên tâm, sau khi lấy ra em đã lắp khóa lại rồi…”
“Phá thì phá thôi,” Lương Tư Triết bị cậu chọc cười, nhìn cậu, giọng nói ấm áp mà nuông chiều, “Chỉ cần em vui, phá nhà cũng không sao.”
“Em sẽ không phá nhà đâu.” Tào Diệp nhỏ giọng bác bỏ.
Lương Tư Triết nhìn Tào Diệp, anh nghĩ Lương Tư Triết mười bảy tuổi gặp phải bất hạnh rất lớn, lại không ngờ rằng đằng sau còn có may mắn cũng rất lớn đang chờ anh.
“Nó chạy tới rồi.” Tào Diệp đột nhiên cúi đầu xuống nói.
Lương Tư Triết cũng cúi đầu, nhìn xuống theo ánh mắt cậu, một con chó rất nhỏ đang cọ ống quần anh.
Anh cúi người cẩn thận bế lên, là một con Husky nho nhỏ.
“Có giống Caesar không?” Tào Diệp dùng mu bàn tay sờ nhẹ đầu con chó.
“Giống.” Lương Tư Triết cười nói, “Cho nên tên nó là Caesar nhỏ?”
“Sao anh thông minh vậy!” Tào Diệp nói, dừng một lát lại hạ giọng, “Sinh nhật hai mươi tám tuổi vui vẻ, Lương Tư Triết, chúng ta cùng nuôi nó lớn, được không?”
“Được.” Lương Tư Triết đáp.
“Còn nữa còn nữa,” Tào Diệp nói rồi rút một bản hợp đồng từ sau lưng ra, bên trên cài một cây bút, “Anh Lương Tư Triết, anh Tào Diệp mời anh làm bà chủ của Lomond, nếu anh đồng ý thì ký tên anh lên đây.”
Đó là chuyển nhượng cổ phần của Lomond, Tào Diệp nhượng lại một nửa phần của mình cho Lương Tư Triết. Lương Tư Triết biết rằng hợp đồng này có nghĩa là anh sẽ hưởng chung mọi thứ của Lomond với Tào Diệp. Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy hợp đồng này quá mạo hiểm với Tào Diệp.
“Anh ký đi,” Thấy anh chậm chạp không ký, Tào Diệp giục, cậu không hiểu sao hơi căng thẳng, khuấy động bầu không khí nói, “Không lẽ anh sợ ngày nào đó Lomond phá sản? Anh yên tâm…”
Lương Tư Triết ngẩng đầu nhìn Tào Diệp: “Tào Diệp, anh đang nghĩ, em không cần vì cho anh cảm giác an toàn mà làm đến bước này, con đường sau này còn rất dài, yêu đương với anh có lẽ sẽ rất mệt…”
“Con đường sau này còn rất dài,” Tào Diệp ngắt lời anh, “Cho nên Lương Tư Triết, anh không muốn đi cùng em à? Anh đừng luôn xem em là trẻ con, em đã không phải Tào Diệp của mười năm trước, không cần luôn trốn sau lưng anh để anh bảo vệ em. Lương Tư Triết, em có thể sóng vai đứng cạnh anh đối mặt với tất cả mọi chuyện.”
“Em sẽ bị chụp được, sẽ mất tự do, sẽ bị cuốn vào vòng xoáy dư luận, những chuyện này cũng không sao?”
“Em sẽ không để ý những thứ này.” Tào Diệp nói, “Ngược lại là anh mạo hiểm hơn được chưa? Có điều em cũng nghĩ xong rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện thì chúng ta ra nước ngoài phát triển, dù sao anh cũng từng được ảnh đế Cannes, ở nước ngoài vẫn có thể nhận được nhân vật tốt. Cùng lắm thì anh lại hợp tác với Tào Tu Viễn, chắc chắn ông ấy sẽ không quan tâm dư luận, đến lúc đó em sẽ lắc lư trước mặt ông ấy mỗi ngày, chọc tức ông ấy.”
Lương Tư Triết bị cậu chọc cười. Anh cầm hợp đồng, nhìn Tào Diệp đứng trước mặt anh.
Anh nghĩ Tào Diệp nói đúng, trong tiềm thức anh luôn xem Tào Diệp như công tử bột năm đó, lại không để ý đến một sự thật, Tào Diệp cũng lớn nhanh như anh, cậu đã không phải công tử bột năm đó, cậu không cần Lương Tư Triết bảo vệ quá mức, họ có thể đứng cạnh nhau đối mặt với gió cuốn mây vần trong tương lai.
Anh lật đến trang cuối cùng của hợp đồng, nói đùa: “Bà chủ của Lomond… Bố ông chủ được không?”
“Này… Anh cướp chức bố với ân nhân của anh à, có tính là vong ơn phụ nghĩa không?”
“Anh nhận con giúp ông ấy, nên tính là có tình có nghĩa mới đúng…” Lương Tư Triết cười rồi đặt bút xuống, ký tên của mình sau tên Tào Diệp, đưa cho cậu, “Nào Tiểu Diệp, gọi tiếng bố nghe thử.”
“Anh đừng được đằng chân lân đằng đầu nhé!”
Buổi tối dẫn Caesar nhỏ về nhà, trên đường Lương Tư Triết lái xe, Tào Diệp cảm thấy thần kinh hưng phấn quá độ, nhất thời không thể bình tĩnh lại.
Họ nói đến chuyện đối phó với truyền thông sau này, rất dễ đạt được nhận thức chung – Hai người không cần phải cố gắng tránh truyền thông, có thể giống như trước kia, trước tiên yêu đương bí mật tất cả mọi người ngầm hiểu trong lòng, để truyền thông và dư luận cứ việc suy đoán thôi.
Nhưng mặc dù như thế, Tào Diệp vẫn không kiềm chế được cảm xúc của mình. Trong nhóm đều là bạn bè chơi từ nhỏ đến lớn, Tào Diệp nói với Lương Tư Triết một tiếng, rồi gõ một câu trong khung chat gửi đi: “Mọi người có đó không? Em có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.”
“Mày nói đi.” Đại Bạch trả lời một câu, “Chuyện quan trọng gì?”
Tào Diệp trịnh trọng gõ một dòng chữ: “Em và Lương Tư Triết ở bên nhau rồi.” Lại nhìn mấy giây, chắc chắn không gõ sai chữ nào mới nhấn vào gửi đi, sau đó vừa phấn khích vừa lo lắng chờ đợi những người khác trả lời và chúc phúc.
Nhưng trong nhóm cũng không xuất hiện cảnh trả lời khí thế ngất trời như cậu dự đoán.
“À, anh còn tưởng là chuyện gì cơ,” Đại Bạch nói, “Còn có người không biết hả?”
Tào Diệp: “…”
Mấy giây sau lại có người trả lời: “Anh có hứng thú chúng ở bên yêu nhau lúc nào hơn.”
Tào Diệp: “Từ đợt Quốc khánh.”
Đại Bạch: “… Muộn thế, trước đó hai người không phải đã ở bên nhau rồi à?”
Phương Nghi Tương: “Chuyện này còn cần công bố… Cả thế giới chỉ có cậu với Lương Tư Triết vừa mới biết tin này được chưa?”
Hạ Phương Văn: “Quốc khánh? Hai bây phản ứng chậm chạp à, giờ mới tỉnh ngộ ra.”
Trì Minh Nghiêu: “À, tao nghĩ hai người đã chia chia hợp hợp tám trăm lần rồi.”
Tào Diệp: “…”
Một lát sau Lâm Ngạn cũng trả lời một câu: “Cho nên hai bây rốt cuộc ai trên ai dưới?”
Trong nhóm bỗng nhiên rôm rả hẳn lên, lúc này mới xuất hiện cảnh náo nhiệt Tào Diệp mong đợi trước đó.
Đại Bạch: “Ha ha ha ha ha ha tôi cũng muốn biết.”
Trì Minh Nghiêu: “Đoán cũng đoán được.”
Đại Bạch: “Trì Minh Nghiêu mày đoán ai ở trên? Muốn đặt cược không? Anh đặt Lương Tư Triết.”
Trì Minh Nghiêu: “Lương Tư Triết +1”
Hạ Phương Văn: “Lương Tư Triết +1”
Lâm Ngạn: “Lương Tư Triết +1 “
Phương Nghi Tương: “Lương Tư Triết +1 “
Tào Diệp: “… Phắn đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.