Mắt Bão – Đàm Thạch

Chương 111: Hiện tại 14

Đàm Thạch

19/08/2021

Hai người tiến vào sảnh khách sạn, liếc mắt nhìn thấy Đỗ Truy và phó đạo diễn đang làm thủ tục vào ở cho chỉ đạo võ thuật trước quầy lễ tân.

Chỉ đạo võ thuật của “Thử nói lại lần nữa xem” do Tào Diệp mời, là Từ Thao Dương từng hợp tác trong “Lựa chọn tuyệt vọng”. Lúc quay phim “Lựa chọn tuyệt vọng”, Tào Diệp đội mưa đến hiện trường xem cảnh đánh nhau của Lương Tư Triết, đó cũng là lần đầu tiên cậu bắt đầu nảy ra suy nghĩ bảo Lương Tư Triết nhận bộ phim này.

Từ Thao Dương cao hơn một mét bảy, ngoại hình không được đẹp, chỉ nhìn từ ngoại hình và chiều cao hoàn toàn không nhìn ra hắn đã nhiều lần đạt được giải Chỉ đạo võ thuật xuất sắc nhất, trên thực tế Từ Thao Dương có cách thiết kế hành động và tính thẩm mỹ bạo lực của riêng mình.

Hai người đi tới bắt tay với Từ Thao Dương, trò chuyện xong, Từ Thao Dương nhận thẻ phòng nhân viên lễ tân đưa tới, mấy người cùng đi vào trong thang máy. Từ Thao Dương hỏi Tào Diệp rất tự nhiên: “Sao sếp Tào cũng ở đây?”

Tào Diệp kiếm bừa cái cớ: “Dự án quan trọng nhất sáu tháng cuối năm của Lomond, tôi đến giám sát.”

“Tôi nói này, sếp Tào rất để ý đến phim của công ty mình,” Từ Thao Dương cười với Đỗ Truy, “Lần trước quay Lựa chọn tuyệt vọng, một hai giờ sáng có mưa, cậu ấy tự lái xe đến giám sát hiện trường.”

“À,” Đỗ Truy kéo dài giọng, lại “chậc” một tiếng, “Rất để ý, mấy ngày trước cũng thế, Thượng Hải đang có bão, đoàn phim chúng tôi cũng đình công, sếp Tào còn đặc biệt đến đây xem hiện trường.”

Tào Diệp: “… Tôi sợ đạo diễn Đỗ kính nghiệp quá, trời bão cũng chạy tiến độ quay phim.”

Thang máy vang lên tiếng “tinh”, đến tầng có căn phòng, mấy người đi về hướng khác nhau, trước khi đi Đỗ Truy nhắc nhở, “Tư Triết, chiều mai quay cảnh thi đấu quyền anh.”

“Tôi nhớ rồi.” Lương Tư Triết đáp rồi đi vào phòng cùng Tào Diệp.

Vào phòng, Lương Tư Triết cởi áo khoác treo trên giá áo, đi đến phòng khách ngồi xuống sofa, ngả đầu ra dựa vào lưng ghế.

Tào Diệp đi qua ngồi bên cạnh anh, nằm liệt trên sofa giống tư thế của anh.

“Đứng mấy tiếng mệt đúng không?” Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn cậu, cười nhạo nói.

“Ghế gỗ ngồi thoải mái nhỉ?” Tào Diệp cũng liếc anh một cái.

Hai người nhìn nhau, cùng cười ra tiếng.

Bàn tay Lương Tư Triết vươn qua nắm tay Tào Diệp, trước kia quay xong cảnh đêm, nhiều lắm là tán gẫu vài câu với Tống Thanh Ngôn trên đường trở về, quay lại khách sạn tắm rửa, sau đó lại bắt đầu đọc kịch bản.

Sau “Vọng Xuyên” anh thường xuyên cảm thấy cuộc sống không thú vị – nhập vai, đi qua một đời thăng trầm của nhân vật, phóng thích tất cả cảm xúc của mình trong phim, nhân vật sống động từng chút, nhưng Lương Tư Triết bên ngoài ống kính lại giống như đang chết dần.

Thầy Tào nói rằng sau khi nhập vai phải biết cách thoát vai, nhưng có một khoảng thời gian anh thậm chí không muốn thoát vai. Bộ phim mất hai tiếng kể xong một câu chuyện, những chi tiết bình thường vụn vặt kia bị lọc bỏ, chắt lọc ra cuộc đời nhân vật đầy đủ lại sinh động. So sánh với nhau, cuộc sống dài đằng đẵng không nhìn thấy cuối của anh lại thực sự có vẻ mù mịt và không thú vị.

Mà bây giờ anh và Tào Diệp yêu nhau, lần đầu tiên cảm thấy cuộc sống bên ngoài phim ảnh cũng rất thú vị, trong phim anh là nhân vật, mà ngoài đời anh là Lương Tư Triết.

Hai người lần lượt tắm rửa, Tào Diệp đè lên người Lương Tư Triết, bàn tay bắt đầu không thành thật, ra chiều nóng lòng: “Lần này đến lượt em.”

Lương Tư Triết giữ sau đầu cậu, ngón tay luồn vào trong tóc cậu: “Em không nghe Đỗ Truy nói ngày mai anh có cảnh đánh nhau à?”

“Vậy em làm nhẹ.”

Tay Lương Tư Triết mò ra sau thắt lưng Tào Diệp, cười nói: “Em lừa anh như con gái à.”

Tào Diệp cầm cổ tay anh lấy ra, ngăn cản bàn tay xấu xa mò xuống dưới kia, cúi mặt xuống hôn Lương Tư Triết: “Anh Tư Triết, em chỉ cọ thôi, em không đi vào.”

“Bạn trai em ra sức kiếm tiền cho em, em không biết đau lòng tí nào à?”

Tào Diệp ngồi dậy, cầm lấy điện thoại: “Vậy em bảo Đỗ Truy chỉnh tiến độ quay phim.”

Cậu lại dùng sức mạnh của công tử bột, Lương Tư Triết không nhịn được cười: “Mê muội mất cả ý chí hả Tào Diệp.”

Tào Diệp cũng không có ý định gọi điện thật cho Đỗ Truy, cậu ném điện thoại đi, xoay người lại cắn Lương Tư Triết: “Anh đừng đóng phim nữa, em bao nuôi anh nhé.”



Lương Tư Triết xoay người đè lên, tay thò vào trong áo Tào Diệp, di chuyển dọc theo cái hõm bên cột sống của cậu: “Quay về tính toán tài khoản cá nhân, xem ai bao nuôi ai sẽ đúng hơn.”

“Em còn lâu mới tin Tào Tu Viễn sẽ trả cho anh rất nhiều thù lao… Này nói chuyện đàng hoàng, đừng táy máy tay chân…”

Lương Tư Triết cắn khẽ xương tai của Tào Diệp, nhỏ giọng nói: “Quay xong cảnh đánh nhau, anh chủ động cho em làm hai lần.”

Nhiệt độ môi anh rất cao, nóng đến mức tai Tào Diệp gần như sắp bốc cháy: “Thật hả?”

Lương Tư Triết cong một chân lên, động tác trở nên hơi cứng rắn, nhưng giọng nói vẫn trầm thấp ôn hòa: “Anh đã lừa em khi nào?”

“Lần mua máy điều hòa anh đã lừa em… Được thôi em tin anh lần nữa…”

Trên tủ đầu giường, nửa cốc nước trong cốc không ngừng lay động, tiếng thở dốc ồ ồ và tiếng rên rỉ kìm nén dần dần tràn ngập cả căn phòng ngủ. Lần này cảm giác đau đớn cực kỳ nhỏ, thế là khoái cảm nhanh chóng chiếm ưu thế tuyệt đối, càn quét rợp trời kín đất.

Cơ thể ẩm ướt mồ hôi dính chặt vào nhau, sau khi kết thúc hai người ôm hôn, dính nhau một lúc lâu mới đứng dậy đi tắm rửa.

Còn một khoảng thời gian nữa mới đi ngủ, hai người dựa vào gối, ai làm việc nấy.

Lương Tư Triết đọc kịch bản, Tào Diệp xem sách dự án của công ty, thỉnh thoảng tán gẫu đôi câu, đều là chủ đề liên quan đến phim.

Một lúc sau, Tào Diệp hơi buồn ngủ, cậu khép máy tính lại, Lương Tư Triết cũng buông kịch bản xuống, vươn người sang tắt đèn ngủ.

Trong phòng đen kịt, họ nằm dài trên giường nhỏ giọng trò chuyện.

“Lương Tư Triết,” Giọng Tào Diệp mang theo cơn buồn ngủ, “Em ở đây có quấy rầy anh đóng phim không?”

“Không đâu.”

“Vậy có khiến anh khó nhập vai không?”

Lương Tư Triết giơ tay sờ tóc cậu, khóe miệng khẽ cười: “Cũng sẽ không.”

Anh có thể cảm nhận được lo lắng của Tào Diệp, chiều hôm nay vào đoàn phim, Tào Diệp đã lấy cớ đi tìm những người khác tán gẫu, chắc là cố ý chừa cho anh thời gian nhập vai.

“Đừng lo lắng, anh nhập vai luôn rất nhanh,” Lương Tư Triết nói, “Lần sau em có thể ở lại phòng nghỉ ngơi trang điểm với anh.”

“Thật hả?” Tào Diệp hỏi.

“Ừ, nói đến nhập vai và thoát vai, anh lại phải nhắc đến bố em.” Lương Tư Triết dừng một lát, thấy Tào Diệp không ngắt lời mình, anh nói tiếp, “Thầy Tào từng nói, một diễn viên giỏi là phải hòa làm một thể với nhân vật trong phim, nhưng ngoài đời phải giữ một khoảng cách với nhân vật, đứng xa một chút, bình tĩnh đánh giá diễn xuất của mình dưới góc nhìn của một diễn viên, như vậy mới không đến mức rơi vào trạng thái tự luyến thái quá.”

“Nói rất có lý.”

“Đúng là rất có lý, lúc anh diễn Hồng nam hồng nữ rất tỉnh táo, cho nên cũng diễn tốt nhất. Từ lúc anh đóng phim đến nay, luôn là nhập vai dễ thoát vai khó, em ở đây cũng có thể giúp anh thoát vai.”

Tào Diệp nghiêng người sang nhìn anh: “Vọng Xuyên anh diễn không tỉnh táo, chẳng phải cũng giành được ảnh đế Cannes à?”

“Đó là vì… em không cảm thấy trong tất cả các nhân vật, Lục Hà Xuyên giống anh nhất à? Cho nên giành được giải nhờ Vọng Xuyên, thật ra cũng không có gì đáng tự hào, vai diễn sở trường nhất của một người đương nhiên là diễn chính mình.”

“Vậy Mười ba ngày thì sao?”

“Mười ba ngày à, truyền thông nói không sai, anh có thể giành được ảnh đế hoàn toàn là nhờ bố em chỉ dẫn.”

Tào Diệp im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Lương Tư Triết, anh rất sùng bái Tào Tu Viễn phải không?”

“Thầy ấy là ân sư của anh, anh tôn kính thầy, cũng cảm kích thầy. Tào Diệp, em cũng làm phim, nếu em bằng lòng đứng xa hơn, có lẽ em cũng có suy nghĩ giống anh. Anh nói vậy là vì chúng ta có ý kiến gần như giống nhau về phim, ngoại trừ có bất đồng ở bố em, em không nghĩ vậy à?”



Tào Diệp im lặng một lúc lâu, mãi mới lên tiếng: “Em sẽ không sùng bái ông ấy nữa.” Một lát sau lại giơ tay vỗ cánh tay Lương Tư Triết một cái, “Anh cũng đừng sùng bái ông ấy quá.”

“Tào Diệp em thật là… Không lẽ ghen với cả bố em?” Lương Tư Triết cười nói, dừng một lát lại nhỏ giọng bảo, “Anh đặt chân lên con đường diễn viên này, là thầy Tào bắt đầu cho anh, nhưng Tào Diệp à, em là vỡ lòng của anh.”

Tào Diệp không nói chuyện, nhưng Lương Tư Triết có thể cảm nhận được cậu đang nhìn mình.

Lương Tư Triết sờ soạng vỗ vỗ tóc cậu, nói một câu cả hai đều nhớ: “Anh cứ xem ống kính là em.”

Tào Diệp nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh đã làm thế chưa?”

“Anh luôn làm như thế. Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm quay cảnh buổi sáng.”

“Ngủ ngon, Lương Tư Triết.” Tào Diệp lại gần, hôn Lương Tư Triết một cái.

“Ngủ ngon.”

Buổi chiều ngày hôm sau, đoàn phim quay cảnh đánh nhau đầu tiên trong kịch bản tại võ đài quyền anh thuê được.

Mấy trăm diễn viên quần chúng đã vào chỗ từ lâu, lúc Lương Tư Triết trang điểm, Đỗ Truy cầm loa to, chỉ huy diễn viên quần chúng diễn thử lần cuối cùng.

“Mọi người vất vả rồi,” Đỗ Truy chắp tay trước ngực, hét vào loa, “Lát nữa chúng ta chính thức quay, bầu không khí có thể lên tí nữa thì tốt hơn.”

Lương Tư Triết đã hóa trang xong, ra khỏi phòng trang điểm.

Anh hóa trang võ sĩ quyền anh, để trần thân trên, chỉ mặc một chiếc quần đùi nhiều màu sắc, trước khi ra sân đã làm nóng người với huấn luyện viên quyền anh. Lúc này trên người đổ mồ hôi, cơ thể với vân da rõ ràng phản chiếu sáng bóng dưới ánh đèn của đoàn phim, thoạt nhìn có cảm giác sức lực hoang dã và mạnh mẽ.

Không biết là diễn viên quần chúng nào nhìn thấy anh trước, kêu một tiếng “Lương Tư Triết”, chẳng mấy chốc mấy trăm diễn viên quần chúng cũng bắt đầu náo loạn.

Tổ đạo cụ lấy găng tay quyền anh và bảo vệ răng ra, Đỗ Truy đi đến trước võ đài, diễn viên quần chúng dưới khán đài đang gọi tên Lương Tư Triết, anh ta hét vào loa: “Lát nữa mọi người duy trì không khí này nhé, bây giờ kiềm chế lại đã, chừa chút thể lực.”

Nghe vậy, Tào Diệp nhìn thoáng qua diễn viên quần chúng, nói với Lương Tư Triết: “Fan nam của anh không ít đâu.”

Lúc này nam diễn viên sẽ đối diễn với Lương Tư Triết đi tới, bắt tay với anh.

Tào Diệp quan sát gã, người này không cao lắm, nhưng trông rất cường tráng, nghe nói là võ sĩ quyền anh thật chuyển sang làm diễn viên đánh võ.

“Anh Lương, tôi lên là Chu Đình,” Người kia rất khách sáo cúi đầu, “Lát nữa mong anh chỉ bảo nhiều.”

“Phải là anh dạy tôi mới đúng,” Lương Tư Triết cười nói, “Lát nữa đánh thật nhé, dừng giữ lại sức, anh ra tay nhẹ quá, lỡ như Đỗ Truy không hài lòng, tôi còn phải bị đánh thêm mấy lần.”

“Đúng đúng.” Chu Đình cao lớn thô kệch, nhưng có vẻ căng thẳng trước mặt Lương Tư Triết.

Sau khi Chu Đình đi, Tào Diệp nhìn bóng lưng của gã, hỏi Lương Tư Triết: “Lát nữa đánh thật à?”

Lương Tư Triết đeo găng tay quyền anh: “Đúng rồi.”

“Hắn ra tay có nắm chắc chứ?”

“Em có ý gì hả Tào Diệp?” Lương Tư Triết liếc cậu một cái, “Em nghĩ anh đánh không lại anh ta đúng không?”

“Anh không nghe Đỗ Truy nói à, người ta xuất thân là võ sĩ quyền anh thật.”

“Cho nên?” Lương Tư Triết cúi đầu lại gần, nhỏ giọng, “Em cảm thấy bạn trai em không được?”

“Này…” Tào Diệp vẫn chưa kịp lên tiếng, Lương Tư Triết đã quay người đi lên võ đài, bắt đầu vào vị trí với diễn viên đối thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mắt Bão – Đàm Thạch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook