Chương 43: Quá khứ 2
Đàm Thạch
19/08/2021
Buổi tối hai người cũng không đói, thời gian xuống tầng ăn cơm hơi muộn, trước khi ra ngoài Lương Tư Triết mở vali ra, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng khác từ trong ngăn kép và cầm trong tay.
“Tôi đi rút tiền trước đã.” Lương Tư Triết đứng lên, đóng vali lại dựng đứng bên tường.
Tào Diệp cũng nhảy xuống giường, mang giày vào: “Em đi cùng anh.”
Cây ATM ở sát đường, hai người chậm rãi đi bộ qua đó, con đường một cây số đi hơn mười phút.
Lương Tư Triết đứng trước máy, lấy thẻ ra đưa vào rồi nhìn số dư trong thẻ, đây là tấm thẻ còn lại anh chưa dùng hết, cũng là tấm thẻ có số dư lớn nhất, bên trong còn hơn bốn mươi nghìn tệ. Lương Tư Triết nhìn chằm chằm con số kia một lát, sau đó cụp mắt suy nghĩ một hồi, đoạn rút hai nghìn tệ ra.
(40.000 nhân dân tệ khoảng 143.374.033 VNĐ)
Anh cuộn xấp tiền kia lại siết trong tay, quay đầu nói với Tào Diệp: “Được rồi, đi thôi.”
“Em cũng phải rút,” Tào Diệp lắc tấm thẻ trong tay với anh, “Đợi em một lát.”
Lương Tư Triết nhìn tấm thẻ trong tay cậu, liếc mắt nhận ra đó là tấm thẻ đêm hôm trước hành hạ mình chạy đi chạy về hơn hai tiếng, thầm nghĩ tấm thẻ này thật sự có thể rút tiền hả…
Quả nhiên, Tào Diệp đứng trước máy ATM, bấm phím mấy lần, quay đầu lại không thể tin nổi gọi Lương Tư Triết: “Lương Tư Triết anh mau tới đây nhìn xem!”
Lương Tư Triết nhìn vẻ mặt của cậu đã biết xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn phối hợp đi tới, Tào Diệp kéo anh nhìn số dư hiển thị trên màn hình, không tin nổi nói: “Anh tin không, tối qua chúng ta ăn cơm đã cà sạch tấm thẻ của em rồi!”
Lương Tư Triết nhướng mày một cái: “Ừ, chúng ta ăn giỏi quá.”
Tào Diệp may mắn ra mặt: “May là không gọi nhiều hơn, nếu không chúng ta sẽ không trả nổi tiền cơm.”
“Đúng rồi.” Lương Tư Triết nói.
“Nguy hiểm quá, chỉ còn chưa đến một trăm tệ…” Tào Diệp vẫn sợ hãi trong lòng.
Lương Tư Triết bình tĩnh giơ tay vỗ vỗ bả vai cậu, thầm nghĩ lúc cậu mua chiếc quần jeans kia đã rất nguy hiểm rồi.
Trên đường trở về Tào Diệp gọi điện thoại cho Trịnh Dần, nói rằng chú Dần chú bủn xỉn quá, tấm thẻ cho cháu lại chỉ đủ mua một cái quần jeans và ăn một bữa cơm!
Có lẽ Trịnh Dần bên kia điện thoại cũng hơi bất ngờ, lập tức vặn hỏi cậu mấy vấn đề.
Lúc Tào Diệp bên cạnh đang gọi điện với Trịnh Dần, Lương Tư Triết vẫn đang tính toán trong đầu, anh đang suy nghĩ số tiền còn lại trong tấm thẻ bốn mươi nghìn tệ kia có thể nuôi mình bao lâu.
Về Nham Thành học hết cấp ba, vậy phí học đại học có đủ không? Nếu không đủ chỉ có thể đi mượn khắp nơi, nhưng không biết có thể mượn được không, lên đại học chắc sẽ dễ thở hơn, vừa đi làm vừa kiếm tiền, có thể nuôi sống được bản thân nhỉ…
Sau khi thoát khỏi những cảm xúc ập xuống tối qua, anh chợt phát hiện thời gian buồn phiền sự đời mà cuộc sống để lại cho mình cũng không nhiều, anh gặp phải rất nhiều vấn đề thực tế cần giải quyết. Mà liên quan đến đàn violin và đóng phim, chỉ qua một đêm, dường như đã cách mình rất xa vời, anh đã bắt đầu đau đầu vì học phí và tiền sinh hoạt tiếp theo, càng khỏi nói sau đó còn phải đối mặt với học bù và thi đại học…
Một năm này trôi qua ngơ ngơ ngác ngác, khi anh vùi trong hang động của mình thời gian như ngừng trôi, mà bây giờ bỗng nhiên bị ép tỉnh táo lại, chợt phát hiện thời gian đã phí hoài đang trôi đi nhanh như trả thù, thậm chí rất nhiều chuyện dường như đã không còn kịp để đối mặt một cách rành mạch phân minh.
Rời khỏi hang động đứng trước cuộc sống hoang tàn khắp nơi, anh như một con thú hoang được thuần hóa trong vườn bách thú một thời gian dài, bất ngờ được thả ra, gặp phải cảnh hoang vu thay đổi khôn lường và đầy rẫy nguy hiểm mà không biết làm thế nào.
*
Trong phòng vừa oi bức vừa ồn ào, buổi tối hai người lại trèo lên sân thượng, ban đầu trước khi trèo lên Lương Tư Triết không muốn đeo guitar, nhưng Tào Diệp lại lấy ra đeo trên lưng mình.
“Để tôi đeo cho.” Lương Tư Triết nói xong duỗi tay lấy ghita xuống khỏi lưng Tào Diệp, cầm cổ đàn trong tay. Trải qua vụ trước đó, bây giờ anh nhìn Tào Diệp giống như nhìn em trai mình, mặc dù anh không có em trai, nhưng trong tưởng tượng nếu như anh có em trai, vậy nhiều nhất cũng chỉ là ngây thơ, đơn thuần, không buồn không lo giống như Tào Diệp.
Tào Diệp nhỏ hơn anh hai tuổi, ban đầu không xem cậu như em trai mình, Lương Tư Triết chỉ xem cậu như bạn cùng tuổi ở chung, nhưng sau khi có loại cảm tình này, anh đột nhiên thấy Tào Diệp vẫn chỉ là bạn nhỏ vị thành niên mà thôi, trong lúc lơ đãng đã bắt đầu nhường cậu ở mọi nơi – tuy rằng ngoại trừ lúc giả ngoan, anh bạn nhỏ này rất khinh thường gọi anh một tiếng anh.
“Cậu lên trước đi,” Lương Tư Triết đặt guitar lên bệ cửa sổ, “Tôi ở phía sau đóng cửa sổ.”
“À, được.” Tào Diệp đáp một tiếng, duỗi tay nắm lấy khung cửa sổ, nâng một chân lên đạp lên bệ cửa sổ.
“Bám chắc nhá.” Lương Tư Triết dặn dò một câu.
Trong quá trình trèo lên sân thượng, thỉnh thoảng Lương Tư Triết lại ngẩng đầu nhìn Tào Diệp một cái, Tào Diệp trèo nhanh hơn trước đó, đôi chân dài giẫm vừa chuẩn vừa vững, không bao lâu đã trèo lên. Lương Tư Triết thấy cậu lên sân thượng thì thở phào nhẹ nhõm, ngón tay nắm chặt đường ống thoát nước bên cạnh, nhìn xuống dưới bắt đầu tập trung trèo lên.
Trèo lên tầng năm, anh ngẩng đầu nhìn một cái, đang định vươn tay bám vào mép sân thượng, Tào Diệp nhoài đầu ra, bám vào rìa sân thượng ngó đầu nhìn xuống, vươn một tay về phía anh. Mặc dù Lương Tư Triết có thể thoải mái trèo lên, cũng không cần mượn lực cho lắm, nhưng anh vẫn cầm tay Tào Diệp, mặc cho đối phương dùng sức kéo anh lên.
Trèo lên sân thượng, Lương Tư Triết tháo guitar trên lưng xuống đưa cho Tào Diệp, Tào Diệp ôm guitar hý hoáy bên cạnh, vẫn đàn bài “Ngôi sao nhỏ” kia. Cậu chỉ biết hát bốn câu mở đầu, đàn đi đàn lại hết lần này đến lần khác, tự giải trí cũng không chê nhàm chán.
“Cậu không mang đàn violin về hả?” Lương Tư Triết quay đầu nhìn cậu.
Động tác chơi guitar của Tào Diệp dừng lại: “Có mang về, đang ở nhà không đem tới đây, anh muốn chơi violin?”
“Không phải,” Lương Tư Triết cười một tiếng, “Tôi hơi tò mò dáng vẻ chơi violin của cậu.”
“À, em chơi không giỏi,” Tào Diệp hơi xấu hổ, “Chắc chắn anh nhìn cái biết liền.”
“Cậu nghĩ tôi chơi giỏi à?”
“Em nghĩ anh chơi rất giỏi.” Tào Diệp nghĩ ngợi rồi nói.
Lương Tư Triết cười một tiếng, thật ra trước kia anh chơi violin cũng được phết chứ đùa, anh chưa bao giờ khiêm tốn về phương diện này.
Tào Diệp ôm guitar lại gần, nhét đàn vào trong ngực Lương Tư Triết, “Lần trước em nói là dạy anh đàn Ngôi sao nhỏ mà vẫn chưa thực hiện.”
“Không lẽ cậu lại đói rồi?” Lương Tư Triết trêu cậu.
“Không, hôm đó là ngoài ý muốn,” Tào Diệp giơ tay gãi thái dương, “Lần này là dạy thật… anh biết điệu nhạc chứ?” Cậu ngồi xổm bên trái Lương Tư Triết, tay trái bấm dây đàn làm mẫu cho anh, miệng ngân nga điệu nhạc: “Do do so so so, fa fa mi mi re re do. . .”
Đương nhiên Lương Tư Triết biết đàn “Ngôi sao nhỏ”, anh đã học thuộc làu bài này khi chưa tròn hai tuổi, thế là khi tay trái Tào Diệp bấm dây đàn làm mẫu cho anh, anh dùng tay phải gảy dây đàn, guitar gỗ lập tức vang lên tiếng nhạc trong trẻo, như là dòng nước chảy róc rách trong vô hình dưới ánh trăng, anh thấp giọng hát tiếp bốn câu vừa rồi Tào Diệp luôn lặp lại bên tai anh:
“Wheraveller in the dark,
Thanks you for your tiny spark,
He could not see which way to go,
If you did not twinkle so.”
Lúc tiếng hát vừa cất lên Tào Diệp ngạc nhiên nhìn Lương Tư Triết một cái, Lương Tư Triết cụp mắt gảy dây đàn, không nhận ra ánh nhìn này của cậu. Tào Diệp rất thức thời không quấy nhiễu không khí, dùng tay trái tiếp tục phối hợp bấm dây đàn, đợi Lương Tư Triết hát xong bốn câu rồi dừng lại, cậu mới dừng lại động tác bấm dây đàn.
“Uây anh hát hay lắm đấy!” Tào Diệp tỏ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt trông rất sáng, có thể tìm thấy dấu vết của ngôi sao trên đỉnh đầu và mây trên bầu trời trong đó.
“Bình thường thôi,” Lương Tư Triết cười một cái nói, “Có thể kiếm tiền một bữa cơm không?”
“Có thể, muốn ăn gì nào,” Nghe ra ý trêu ghẹo trong giọng điệu của anh, Tào Diệp cũng trêu lại, “Em mời anh ăn một bữa ngon?”
“Thôi,” Lương Tư Triết cười nói, “Cậu đừng lừa tôi.”
Tào Diệp cũng cười, lại nói: “Hóa ra mấy câu đằng sau hát như thế, em đã quên sạch rồi.” Cậu nhớ lại lời ca Lương Tư Triết vừa hát xong, thấp giọng hát một lần.
Đêm khuya khoắt, tiếng người ồn ào và tiếng hát dưới tầng nhanh chóng yên tĩnh lại như thủy triều xuống, sau khi leo xuống khỏi sân thượng, hai người lần lượt tắm rửa, mỗi người leo lên giường của mình nằm xuống ngủ.
Lương Tư Triết đi ra từ phòng tắm, đi tới bên cửa tắt đèn, lại kéo chặt rèm cửa, trong phòng tối thui, quạt điện đang quay kêu ù ù thổi gió lên hai giường, anh mò mẫm đi đến bên giường của mình. Tào Diệp tắm rửa xong nằm xuống trước rồi, Lương Tư Triết đoán lúc này cậu đã sắp ngủ thiếp đi.
Có lẽ nghe thấy tiếng động, Tào Diệp trở mình sột soạt, quay mặt sang bên Lương Tư Triết, mơ mơ màng màng gọi anh: “Lương Tư Triết.”
Lương Tư Triết đang rón rén cởi dép lên giường, nghe vậy dừng động tác lại, thấp giọng hỏi: “Chưa ngủ à?”
“Ngủ rồi…” Trong giọng nói của Tào Diệp dày đặc buồn ngủ, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Lương Tư Triết khẽ nói.
Nói xong câu này, anh không lên giường ngay lập tức mà ngồi bên giường nhìn thiếu niên ngủ say trên giường đối diện. Anh đột nhiên cảm thấy lúc này một nơi nào đó trong tim mình dường như mềm nhũn, mềm như giọng Tào Diệp nói câu “Ngủ ngon” vừa rồi.
Đã rất lâu rồi anh chưa từng có cảm giác này, mềm lòng luôn luôn làm bạn tương sinh với yếu đuối, trước giờ anh đều biết không thể mặc cho bản thân yếu đuối. Nhưng nơi nào đó trong tim lúc này vẫn không tự chủ được trở nên mềm yếu, để anh cảm nhận được cái cảm giác không gì không phá nổi mà trái tim không cảm nhận được.
Cảm giác ấy hơi chát, còn kèm theo theo một chút ngọt, anh cảm thấy trái tim mình nhăn lại, biến thành một quả bưởi đắng vỏ sần sùi, bên trong chứa nhiều chất lỏng, nước bưởi đắng được vắt ra theo từng nhịp tim, sau đó chậm rãi chảy đến tứ chi bách hài của anh dọc theo mỗi một mạch máu và mỗi dây thần kinh trong cơ thể.
Lúc nằm xuống Lương Tư Triết cảm thấy tâm trạng mình rất tốt, không phải kiểu tốt toàn thân thả lỏng vì tất cả mọi chuyện đã được giải quyết, mà là kiểu tốt dù biết rõ đè nén một bụng phiền não, trong đầu chứa cả đống chuyện, nhưng vẫn có thể tạm thời ném mọi thứ ra sau đầu, để đầu óc trống rỗng hưởng thụ khoảnh khắc này.
Anh bỗng nhiên nghĩ có thể lẽ mình cũng không cần vội vã trở về Nham Thành, có lẽ trong lúc thuyết phục bản thân ở bên Tào Diệp thêm một thời gian nữa, trong tiềm thức anh cũng hy vọng Tào Diệp có thể ở cùng mình thêm mấy ngày. Dù sao sau khi về Nham Thành anh phải thu xếp chuyện chuyển trường cho mình, một thân một mình đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm và tương lai mù mịt, cảm giác này nghĩ lại vẫn rất không yên tâm.
Sáng ngày hôm sau Lương Tư Triết bị đánh thức bởi tiếng chuông cuộc gọi đến, anh nhắm mắt tìm điện thoại bên gối cầm đến trước mắt, rất không tình nguyện mở mắt ra nhìn một cái, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ. Lương Tư Triết cau mày nghĩ tám phần là điện thoại quấy rầy, nhưng vẫn chịu đựng cơn buồn ngủ bấm nút nghe và áp điện thoại bên tai.
Giọng nói của người trong điện thoại trầm thấp chững chạc, là giọng của người đàn ông trưởng thành, người kia nói thẳng vào vấn đề: “Tư Triết cậu ra ngoài một lát.”
Giọng nói này khiến Lương Tư Triết lập tức tỉnh táo, anh mở mắt ra không còn buồn ngủ nữa, ngồi dậy từ trên giường: “… Đạo diễn Tào?”
“Đúng, ở góc phố có quán mì Lão Đỗ, tôi ngồi đợi cậu ở ngoài.” Tào Tu Viễn nói trong điện thoại.
“À, vâng.” Lương Tư Triết đáp, sau đó nhìn thoáng qua Tào Diệp ngủ say trên một chiếc giường khác, “Có cần gọi Tào Diệp không?”
“Không cần, một mình cậu tới đây.”
Cúp điện thoại, Lương Tư Triết vội vàng xoay người xuống giường, tiện tay vuốt tóc, sau đó mang dép lê đi vào phòng vệ sinh nhanh chóng rửa mặt. Lúc đi ra Tào Diệp vẫn đang ngủ say, không hề có dấu hiệu bị đánh thức bởi cuộc điện thoại vừa nãy.
Lương Tư Triết tìm chiếc áo thun sạch sẽ để thay, đổi giày xong cầm điện thoại ra ngoài. Lúc xuống tầng anh không kìm được suy đoán tại sao Tào Tu Viễn đột ngột đích thân đến tìm mình, rõ ràng trước đó nói là nếu có tin tức Trịnh Dần sẽ đến thông báo cho anh.
Trong đầu Lương Tư Triết nhớ lại dáng vẻ Tào Tu Viễn ngồi sau máy quan sát, nhìn màn hình nhíu mày lắc đầu vào buổi thử vai hôm đó. Chẳng lẽ Tào Tu Viễn đến tìm anh ngả bài ư? Chính miệng nói cho anh biết lúc ấy đưa anh đến Bắc Kinh chỉ vì mình nhìn sai rồi.
Đoạn đường từ Lam Yến đến quán mì Lão Đỗ dài hơn hai trăm mét, đêm đó khi cõng Tào Diệp về con đường trông dài đến mức khiến người ta tuyệt vọng, mà bây giờ lại ngắn đến mức như chỉ có mấy bước đã đi đến nơi.
Trên đường đi vô cùng thấp thỏm, mặc dù hai ngày này đã chuẩn bị tâm lý, thuyết phục bản thân giấc mơ phim ảnh này không thuộc về anh, cũng nên tỉnh lại rồi. Nhưng bây giờ khi thật sự phải đối mặt với kết quả, anh vẫn không thể tránh mà sa vào trong cảm xúc giãy giụa “Có thể đừng để tôi tỉnh lại không”.
Cách mười mấy bước, anh đã thấy Tào Tu Viễn ngồi ở quán mì Lão Đỗ, y ngồi ở quầy hàng ngoài trời, vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt quan sát mình giống hệt cái đêm trước khi mình theo đến Bắc Kinh. Ánh mắt này khiến Lương Tư Triết cảm thấy sự yếu đuối của mình không có chỗ ẩn nấp, nhưng anh không có cách nào làm bước chân của mình trông mạnh mẽ và thoải mái hơn, có lẽ Trịnh Dần nói không sai, anh cũng không thích hợp để làm một diễn viên.
Cứ phải vội vã đến vậy à? Bước chân Lương Tư Triết không tự chủ được chậm lại, sau khi ngả bài kết thúc thì phải rời khỏi con hẻm này đúng không? Trịnh Dần nói mình có thể ở đây thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng Tào Tu Viễn chưa chắc đã nghĩ vậy, Lương Tư Triết chẳng có liên quan nào với Tiểu Mãn, dựa vào lý do gì ở lì nơi thuộc về Tiểu Mãn chậm chạp không chịu rời đi?
Lúc đi đến trước mặt Tào Tu Viễn, Lương Tư Triết miễn cưỡng giữ bình tĩnh một chút, phản ứng căng thẳng của anh luôn đến rất kịp thời, cảm xúc “Cứ thế này đi” vừa lúc tràn ngập tim anh, che chắn vụng về cho sự yếu đuối và thấp thỏm của anh. Cứ rời đi thế này, rời khỏi phố Nhân Tứ, nói lời tạm biệt với Tào Diệp, sau đó trở lại đường đời đã định, chắc anh sẽ nhớ trải nghiệm lệch quỹ đạo này rất lâu.
“Tôi đi rút tiền trước đã.” Lương Tư Triết đứng lên, đóng vali lại dựng đứng bên tường.
Tào Diệp cũng nhảy xuống giường, mang giày vào: “Em đi cùng anh.”
Cây ATM ở sát đường, hai người chậm rãi đi bộ qua đó, con đường một cây số đi hơn mười phút.
Lương Tư Triết đứng trước máy, lấy thẻ ra đưa vào rồi nhìn số dư trong thẻ, đây là tấm thẻ còn lại anh chưa dùng hết, cũng là tấm thẻ có số dư lớn nhất, bên trong còn hơn bốn mươi nghìn tệ. Lương Tư Triết nhìn chằm chằm con số kia một lát, sau đó cụp mắt suy nghĩ một hồi, đoạn rút hai nghìn tệ ra.
(40.000 nhân dân tệ khoảng 143.374.033 VNĐ)
Anh cuộn xấp tiền kia lại siết trong tay, quay đầu nói với Tào Diệp: “Được rồi, đi thôi.”
“Em cũng phải rút,” Tào Diệp lắc tấm thẻ trong tay với anh, “Đợi em một lát.”
Lương Tư Triết nhìn tấm thẻ trong tay cậu, liếc mắt nhận ra đó là tấm thẻ đêm hôm trước hành hạ mình chạy đi chạy về hơn hai tiếng, thầm nghĩ tấm thẻ này thật sự có thể rút tiền hả…
Quả nhiên, Tào Diệp đứng trước máy ATM, bấm phím mấy lần, quay đầu lại không thể tin nổi gọi Lương Tư Triết: “Lương Tư Triết anh mau tới đây nhìn xem!”
Lương Tư Triết nhìn vẻ mặt của cậu đã biết xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn phối hợp đi tới, Tào Diệp kéo anh nhìn số dư hiển thị trên màn hình, không tin nổi nói: “Anh tin không, tối qua chúng ta ăn cơm đã cà sạch tấm thẻ của em rồi!”
Lương Tư Triết nhướng mày một cái: “Ừ, chúng ta ăn giỏi quá.”
Tào Diệp may mắn ra mặt: “May là không gọi nhiều hơn, nếu không chúng ta sẽ không trả nổi tiền cơm.”
“Đúng rồi.” Lương Tư Triết nói.
“Nguy hiểm quá, chỉ còn chưa đến một trăm tệ…” Tào Diệp vẫn sợ hãi trong lòng.
Lương Tư Triết bình tĩnh giơ tay vỗ vỗ bả vai cậu, thầm nghĩ lúc cậu mua chiếc quần jeans kia đã rất nguy hiểm rồi.
Trên đường trở về Tào Diệp gọi điện thoại cho Trịnh Dần, nói rằng chú Dần chú bủn xỉn quá, tấm thẻ cho cháu lại chỉ đủ mua một cái quần jeans và ăn một bữa cơm!
Có lẽ Trịnh Dần bên kia điện thoại cũng hơi bất ngờ, lập tức vặn hỏi cậu mấy vấn đề.
Lúc Tào Diệp bên cạnh đang gọi điện với Trịnh Dần, Lương Tư Triết vẫn đang tính toán trong đầu, anh đang suy nghĩ số tiền còn lại trong tấm thẻ bốn mươi nghìn tệ kia có thể nuôi mình bao lâu.
Về Nham Thành học hết cấp ba, vậy phí học đại học có đủ không? Nếu không đủ chỉ có thể đi mượn khắp nơi, nhưng không biết có thể mượn được không, lên đại học chắc sẽ dễ thở hơn, vừa đi làm vừa kiếm tiền, có thể nuôi sống được bản thân nhỉ…
Sau khi thoát khỏi những cảm xúc ập xuống tối qua, anh chợt phát hiện thời gian buồn phiền sự đời mà cuộc sống để lại cho mình cũng không nhiều, anh gặp phải rất nhiều vấn đề thực tế cần giải quyết. Mà liên quan đến đàn violin và đóng phim, chỉ qua một đêm, dường như đã cách mình rất xa vời, anh đã bắt đầu đau đầu vì học phí và tiền sinh hoạt tiếp theo, càng khỏi nói sau đó còn phải đối mặt với học bù và thi đại học…
Một năm này trôi qua ngơ ngơ ngác ngác, khi anh vùi trong hang động của mình thời gian như ngừng trôi, mà bây giờ bỗng nhiên bị ép tỉnh táo lại, chợt phát hiện thời gian đã phí hoài đang trôi đi nhanh như trả thù, thậm chí rất nhiều chuyện dường như đã không còn kịp để đối mặt một cách rành mạch phân minh.
Rời khỏi hang động đứng trước cuộc sống hoang tàn khắp nơi, anh như một con thú hoang được thuần hóa trong vườn bách thú một thời gian dài, bất ngờ được thả ra, gặp phải cảnh hoang vu thay đổi khôn lường và đầy rẫy nguy hiểm mà không biết làm thế nào.
*
Trong phòng vừa oi bức vừa ồn ào, buổi tối hai người lại trèo lên sân thượng, ban đầu trước khi trèo lên Lương Tư Triết không muốn đeo guitar, nhưng Tào Diệp lại lấy ra đeo trên lưng mình.
“Để tôi đeo cho.” Lương Tư Triết nói xong duỗi tay lấy ghita xuống khỏi lưng Tào Diệp, cầm cổ đàn trong tay. Trải qua vụ trước đó, bây giờ anh nhìn Tào Diệp giống như nhìn em trai mình, mặc dù anh không có em trai, nhưng trong tưởng tượng nếu như anh có em trai, vậy nhiều nhất cũng chỉ là ngây thơ, đơn thuần, không buồn không lo giống như Tào Diệp.
Tào Diệp nhỏ hơn anh hai tuổi, ban đầu không xem cậu như em trai mình, Lương Tư Triết chỉ xem cậu như bạn cùng tuổi ở chung, nhưng sau khi có loại cảm tình này, anh đột nhiên thấy Tào Diệp vẫn chỉ là bạn nhỏ vị thành niên mà thôi, trong lúc lơ đãng đã bắt đầu nhường cậu ở mọi nơi – tuy rằng ngoại trừ lúc giả ngoan, anh bạn nhỏ này rất khinh thường gọi anh một tiếng anh.
“Cậu lên trước đi,” Lương Tư Triết đặt guitar lên bệ cửa sổ, “Tôi ở phía sau đóng cửa sổ.”
“À, được.” Tào Diệp đáp một tiếng, duỗi tay nắm lấy khung cửa sổ, nâng một chân lên đạp lên bệ cửa sổ.
“Bám chắc nhá.” Lương Tư Triết dặn dò một câu.
Trong quá trình trèo lên sân thượng, thỉnh thoảng Lương Tư Triết lại ngẩng đầu nhìn Tào Diệp một cái, Tào Diệp trèo nhanh hơn trước đó, đôi chân dài giẫm vừa chuẩn vừa vững, không bao lâu đã trèo lên. Lương Tư Triết thấy cậu lên sân thượng thì thở phào nhẹ nhõm, ngón tay nắm chặt đường ống thoát nước bên cạnh, nhìn xuống dưới bắt đầu tập trung trèo lên.
Trèo lên tầng năm, anh ngẩng đầu nhìn một cái, đang định vươn tay bám vào mép sân thượng, Tào Diệp nhoài đầu ra, bám vào rìa sân thượng ngó đầu nhìn xuống, vươn một tay về phía anh. Mặc dù Lương Tư Triết có thể thoải mái trèo lên, cũng không cần mượn lực cho lắm, nhưng anh vẫn cầm tay Tào Diệp, mặc cho đối phương dùng sức kéo anh lên.
Trèo lên sân thượng, Lương Tư Triết tháo guitar trên lưng xuống đưa cho Tào Diệp, Tào Diệp ôm guitar hý hoáy bên cạnh, vẫn đàn bài “Ngôi sao nhỏ” kia. Cậu chỉ biết hát bốn câu mở đầu, đàn đi đàn lại hết lần này đến lần khác, tự giải trí cũng không chê nhàm chán.
“Cậu không mang đàn violin về hả?” Lương Tư Triết quay đầu nhìn cậu.
Động tác chơi guitar của Tào Diệp dừng lại: “Có mang về, đang ở nhà không đem tới đây, anh muốn chơi violin?”
“Không phải,” Lương Tư Triết cười một tiếng, “Tôi hơi tò mò dáng vẻ chơi violin của cậu.”
“À, em chơi không giỏi,” Tào Diệp hơi xấu hổ, “Chắc chắn anh nhìn cái biết liền.”
“Cậu nghĩ tôi chơi giỏi à?”
“Em nghĩ anh chơi rất giỏi.” Tào Diệp nghĩ ngợi rồi nói.
Lương Tư Triết cười một tiếng, thật ra trước kia anh chơi violin cũng được phết chứ đùa, anh chưa bao giờ khiêm tốn về phương diện này.
Tào Diệp ôm guitar lại gần, nhét đàn vào trong ngực Lương Tư Triết, “Lần trước em nói là dạy anh đàn Ngôi sao nhỏ mà vẫn chưa thực hiện.”
“Không lẽ cậu lại đói rồi?” Lương Tư Triết trêu cậu.
“Không, hôm đó là ngoài ý muốn,” Tào Diệp giơ tay gãi thái dương, “Lần này là dạy thật… anh biết điệu nhạc chứ?” Cậu ngồi xổm bên trái Lương Tư Triết, tay trái bấm dây đàn làm mẫu cho anh, miệng ngân nga điệu nhạc: “Do do so so so, fa fa mi mi re re do. . .”
Đương nhiên Lương Tư Triết biết đàn “Ngôi sao nhỏ”, anh đã học thuộc làu bài này khi chưa tròn hai tuổi, thế là khi tay trái Tào Diệp bấm dây đàn làm mẫu cho anh, anh dùng tay phải gảy dây đàn, guitar gỗ lập tức vang lên tiếng nhạc trong trẻo, như là dòng nước chảy róc rách trong vô hình dưới ánh trăng, anh thấp giọng hát tiếp bốn câu vừa rồi Tào Diệp luôn lặp lại bên tai anh:
“Wheraveller in the dark,
Thanks you for your tiny spark,
He could not see which way to go,
If you did not twinkle so.”
Lúc tiếng hát vừa cất lên Tào Diệp ngạc nhiên nhìn Lương Tư Triết một cái, Lương Tư Triết cụp mắt gảy dây đàn, không nhận ra ánh nhìn này của cậu. Tào Diệp rất thức thời không quấy nhiễu không khí, dùng tay trái tiếp tục phối hợp bấm dây đàn, đợi Lương Tư Triết hát xong bốn câu rồi dừng lại, cậu mới dừng lại động tác bấm dây đàn.
“Uây anh hát hay lắm đấy!” Tào Diệp tỏ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt trông rất sáng, có thể tìm thấy dấu vết của ngôi sao trên đỉnh đầu và mây trên bầu trời trong đó.
“Bình thường thôi,” Lương Tư Triết cười một cái nói, “Có thể kiếm tiền một bữa cơm không?”
“Có thể, muốn ăn gì nào,” Nghe ra ý trêu ghẹo trong giọng điệu của anh, Tào Diệp cũng trêu lại, “Em mời anh ăn một bữa ngon?”
“Thôi,” Lương Tư Triết cười nói, “Cậu đừng lừa tôi.”
Tào Diệp cũng cười, lại nói: “Hóa ra mấy câu đằng sau hát như thế, em đã quên sạch rồi.” Cậu nhớ lại lời ca Lương Tư Triết vừa hát xong, thấp giọng hát một lần.
Đêm khuya khoắt, tiếng người ồn ào và tiếng hát dưới tầng nhanh chóng yên tĩnh lại như thủy triều xuống, sau khi leo xuống khỏi sân thượng, hai người lần lượt tắm rửa, mỗi người leo lên giường của mình nằm xuống ngủ.
Lương Tư Triết đi ra từ phòng tắm, đi tới bên cửa tắt đèn, lại kéo chặt rèm cửa, trong phòng tối thui, quạt điện đang quay kêu ù ù thổi gió lên hai giường, anh mò mẫm đi đến bên giường của mình. Tào Diệp tắm rửa xong nằm xuống trước rồi, Lương Tư Triết đoán lúc này cậu đã sắp ngủ thiếp đi.
Có lẽ nghe thấy tiếng động, Tào Diệp trở mình sột soạt, quay mặt sang bên Lương Tư Triết, mơ mơ màng màng gọi anh: “Lương Tư Triết.”
Lương Tư Triết đang rón rén cởi dép lên giường, nghe vậy dừng động tác lại, thấp giọng hỏi: “Chưa ngủ à?”
“Ngủ rồi…” Trong giọng nói của Tào Diệp dày đặc buồn ngủ, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Lương Tư Triết khẽ nói.
Nói xong câu này, anh không lên giường ngay lập tức mà ngồi bên giường nhìn thiếu niên ngủ say trên giường đối diện. Anh đột nhiên cảm thấy lúc này một nơi nào đó trong tim mình dường như mềm nhũn, mềm như giọng Tào Diệp nói câu “Ngủ ngon” vừa rồi.
Đã rất lâu rồi anh chưa từng có cảm giác này, mềm lòng luôn luôn làm bạn tương sinh với yếu đuối, trước giờ anh đều biết không thể mặc cho bản thân yếu đuối. Nhưng nơi nào đó trong tim lúc này vẫn không tự chủ được trở nên mềm yếu, để anh cảm nhận được cái cảm giác không gì không phá nổi mà trái tim không cảm nhận được.
Cảm giác ấy hơi chát, còn kèm theo theo một chút ngọt, anh cảm thấy trái tim mình nhăn lại, biến thành một quả bưởi đắng vỏ sần sùi, bên trong chứa nhiều chất lỏng, nước bưởi đắng được vắt ra theo từng nhịp tim, sau đó chậm rãi chảy đến tứ chi bách hài của anh dọc theo mỗi một mạch máu và mỗi dây thần kinh trong cơ thể.
Lúc nằm xuống Lương Tư Triết cảm thấy tâm trạng mình rất tốt, không phải kiểu tốt toàn thân thả lỏng vì tất cả mọi chuyện đã được giải quyết, mà là kiểu tốt dù biết rõ đè nén một bụng phiền não, trong đầu chứa cả đống chuyện, nhưng vẫn có thể tạm thời ném mọi thứ ra sau đầu, để đầu óc trống rỗng hưởng thụ khoảnh khắc này.
Anh bỗng nhiên nghĩ có thể lẽ mình cũng không cần vội vã trở về Nham Thành, có lẽ trong lúc thuyết phục bản thân ở bên Tào Diệp thêm một thời gian nữa, trong tiềm thức anh cũng hy vọng Tào Diệp có thể ở cùng mình thêm mấy ngày. Dù sao sau khi về Nham Thành anh phải thu xếp chuyện chuyển trường cho mình, một thân một mình đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm và tương lai mù mịt, cảm giác này nghĩ lại vẫn rất không yên tâm.
Sáng ngày hôm sau Lương Tư Triết bị đánh thức bởi tiếng chuông cuộc gọi đến, anh nhắm mắt tìm điện thoại bên gối cầm đến trước mắt, rất không tình nguyện mở mắt ra nhìn một cái, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ. Lương Tư Triết cau mày nghĩ tám phần là điện thoại quấy rầy, nhưng vẫn chịu đựng cơn buồn ngủ bấm nút nghe và áp điện thoại bên tai.
Giọng nói của người trong điện thoại trầm thấp chững chạc, là giọng của người đàn ông trưởng thành, người kia nói thẳng vào vấn đề: “Tư Triết cậu ra ngoài một lát.”
Giọng nói này khiến Lương Tư Triết lập tức tỉnh táo, anh mở mắt ra không còn buồn ngủ nữa, ngồi dậy từ trên giường: “… Đạo diễn Tào?”
“Đúng, ở góc phố có quán mì Lão Đỗ, tôi ngồi đợi cậu ở ngoài.” Tào Tu Viễn nói trong điện thoại.
“À, vâng.” Lương Tư Triết đáp, sau đó nhìn thoáng qua Tào Diệp ngủ say trên một chiếc giường khác, “Có cần gọi Tào Diệp không?”
“Không cần, một mình cậu tới đây.”
Cúp điện thoại, Lương Tư Triết vội vàng xoay người xuống giường, tiện tay vuốt tóc, sau đó mang dép lê đi vào phòng vệ sinh nhanh chóng rửa mặt. Lúc đi ra Tào Diệp vẫn đang ngủ say, không hề có dấu hiệu bị đánh thức bởi cuộc điện thoại vừa nãy.
Lương Tư Triết tìm chiếc áo thun sạch sẽ để thay, đổi giày xong cầm điện thoại ra ngoài. Lúc xuống tầng anh không kìm được suy đoán tại sao Tào Tu Viễn đột ngột đích thân đến tìm mình, rõ ràng trước đó nói là nếu có tin tức Trịnh Dần sẽ đến thông báo cho anh.
Trong đầu Lương Tư Triết nhớ lại dáng vẻ Tào Tu Viễn ngồi sau máy quan sát, nhìn màn hình nhíu mày lắc đầu vào buổi thử vai hôm đó. Chẳng lẽ Tào Tu Viễn đến tìm anh ngả bài ư? Chính miệng nói cho anh biết lúc ấy đưa anh đến Bắc Kinh chỉ vì mình nhìn sai rồi.
Đoạn đường từ Lam Yến đến quán mì Lão Đỗ dài hơn hai trăm mét, đêm đó khi cõng Tào Diệp về con đường trông dài đến mức khiến người ta tuyệt vọng, mà bây giờ lại ngắn đến mức như chỉ có mấy bước đã đi đến nơi.
Trên đường đi vô cùng thấp thỏm, mặc dù hai ngày này đã chuẩn bị tâm lý, thuyết phục bản thân giấc mơ phim ảnh này không thuộc về anh, cũng nên tỉnh lại rồi. Nhưng bây giờ khi thật sự phải đối mặt với kết quả, anh vẫn không thể tránh mà sa vào trong cảm xúc giãy giụa “Có thể đừng để tôi tỉnh lại không”.
Cách mười mấy bước, anh đã thấy Tào Tu Viễn ngồi ở quán mì Lão Đỗ, y ngồi ở quầy hàng ngoài trời, vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt quan sát mình giống hệt cái đêm trước khi mình theo đến Bắc Kinh. Ánh mắt này khiến Lương Tư Triết cảm thấy sự yếu đuối của mình không có chỗ ẩn nấp, nhưng anh không có cách nào làm bước chân của mình trông mạnh mẽ và thoải mái hơn, có lẽ Trịnh Dần nói không sai, anh cũng không thích hợp để làm một diễn viên.
Cứ phải vội vã đến vậy à? Bước chân Lương Tư Triết không tự chủ được chậm lại, sau khi ngả bài kết thúc thì phải rời khỏi con hẻm này đúng không? Trịnh Dần nói mình có thể ở đây thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng Tào Tu Viễn chưa chắc đã nghĩ vậy, Lương Tư Triết chẳng có liên quan nào với Tiểu Mãn, dựa vào lý do gì ở lì nơi thuộc về Tiểu Mãn chậm chạp không chịu rời đi?
Lúc đi đến trước mặt Tào Tu Viễn, Lương Tư Triết miễn cưỡng giữ bình tĩnh một chút, phản ứng căng thẳng của anh luôn đến rất kịp thời, cảm xúc “Cứ thế này đi” vừa lúc tràn ngập tim anh, che chắn vụng về cho sự yếu đuối và thấp thỏm của anh. Cứ rời đi thế này, rời khỏi phố Nhân Tứ, nói lời tạm biệt với Tào Diệp, sau đó trở lại đường đời đã định, chắc anh sẽ nhớ trải nghiệm lệch quỹ đạo này rất lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.