Chương 17: Trở về
Mạc Hề
21/11/2023
Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Tiêu Khản giật thốt.
“Cô nói gì?” Lâm Tầm Bạch sải bước sấn lên, “Cô không phải Sa Tuyết vậy cô là ai?”
Người phụ nữ trước mắt trở nên xa lạ ngay, ả ngửa đầu nhìn về phía bọn họ: “Tôi... Tôi chính là Lý Mai, Sa Tuyết...”
Bấy giờ Tiêu Khản mới hoàn hồn.
“Sa Tuyết bị lừa bán với mày, đúng không?”
Lý Mai cúi đầu, hoàn toàn thừa nhận: “Tôi và Sa Tuyết quen nhau từ nhỏ, mẹ nó bỏ chạy, cha nó lại chết, thế nên nó thường xuyên đến nhà tôi ăn cơm. Sau này có người đến thôn tuyển dụng nên chúng tôi đi cùng nhau, lên tàu…”
Ký ức 15 năm trước thường tịt mù và mơ hồ, nhưng đêm đó ả lại rõ rành quá đỗi. Lúc ấy ngoại trừ ả và Sa Tuyết, còn có ba cô gái trẻ khác đồng hành cùng, và họ cũng tới từ các thôn xung quanh. Để tiết kiệm tiền, tất cả những gì bọn buôn người mua cho họ đều là vé đứng. Tàu khởi hành từ Gia Dụ Quan vào sáng sớm, tới đêm, Lý Mai đành nằm ngủ ở chỗ nối toa.
Trong cơn ngủ say, Sa Tuyết lay tỉnh ả.
“Theo phụ tớ một tay.”
Lý Mai dụi mắt, không muốn nhúc nhích: “Tớ còn phải tìm túi xách nữa.”
“Trong túi của cậu có món gì đáng giá?” Sa Tuyết hỏi ngược lại.
Lý Mai suy nghĩ một hồi, thứ quý nhất chính là một cái váy hoa; nghe nói trời phía Nam nóng, mẹ kế cho ả một cái váy mà bà ta từng mặc khi còn trẻ. Ả đứng dậy phủi mông rồi đuổi theo Sa Tuyết.
Toa xe này toàn ghế cứng, người mua vé đứng không ít, lối đi bị bịt kín, khi đi ngang qua đoạn giữa, một trong những kẻ buôn người nhìn thấy họ bèn đứng dậy hỏi: “Tụi bây đi đâu?” Ngặt nỗi lúc ấy Lý Mai chỉ coi họ là người đưa ả ra khỏi thôn.
Sa Tuyết thoải mái trả lời: “Đi vệ sinh.” Nhà vệ sinh ở phía bên kia của toa xe khác, không phải các cô đi bậy.
Người đàn ông ngồi trở lại.
Khéo sao trong hai cái nhà vệ sinh có một cái còn trống, Sa Tuyết đẩy cửa ra, kéo Lý Mai vào trong.
(P1)
“Này này… cậu đi vệ sinh thì còn kéo tớ làm gì?”
Sa Tuyết ngó lơ ả, thẳng thừng đóng cửa lại, nhà vệ sinh chật hẹp khó khăn lắm mới chứa nổi hai người, lỗ tròn dưới hố xổm khi tỏ khi lu, ngoài cửa sổ là một vùng tối đen. Sa Tuyết không vội vàng cởi quần, thay vào đó giẫm lên cái hố rồi kéo cửa sổ. Cửa sổ trên xe lửa là kiểu cũ cần đẩy lên trên, hơi sức của cô ấy không đủ, đẩy hồi lâu mà chỉ dịch được nửa thước.
“Tớ không chê cậu hôi đâu, cậu mau đi đi.” Lý Mai cảm thấy lạnh nên đã thúc giục.
Sa Tuyết vẫn cố chấp đọ sức với cửa sổ như trước, khuôn mặt kìm nén tới mức đỏ bừng. Thế rồi một sái soạt vang lên, rốt cuộc cô ấy cũng đẩu được cửa lên, gió đêm thốc vào ngay lập tức, Lý Mai hắt hơi đôi lần.
“Bọn chúng là đám bắt cóc.” Sa Tuyết xoay người, nghiêm túc cho hay, “Tớ vừa mới hỏi 3 cô gái kia rồi, lời bọn họ nói không khớp, nhất định đang lừa gạt chúng ta.”
Lý Mai trợn tròn mắt, tin tức này quá mức đột ngột đã làm ả nhất thời không kịp lý giải.
Sa Tuyết không cho ả thời gian hiểu thông: “Chúng ta phải nhanh lên, bằng không xuống xe lửa là đồng bọn của bọn chúng đến tiếp ứng, càng thêm khó lòng trốn thoát.”
“Nhưng mà...”
Muốn trốn làm sao?
Sa Tuyết chỉ ra ngoài cửa sổ: “Chuyến này là tàu chậm có tốc độ 30 km, nhảy xuống sẽ không chết. Có điều phải nhảy xa một chút chứ không là bị cuốn xuống gầm tàu...”
Lý Mai thử thò đầu ra ngoài, gió lạnh thổi đến mức ả không mở mắt nổi, cây lồng bóng trong đêm tối hiện lên nhanh chóng hệt rừng khóm bụi gai không thể vượt qua. Ả mới 15, chưa từng rời khỏi khu vực thôn Họ Sa, càng chưa từng ngồi tàu lửa, cái gì mà ba mươi km, cái gì mà nhảy xuống sẽ không chết, ả hoàn toàn nghe không hiểu.
“Không được, không được, nó, nó, quá nhanh, hay là chúng ta chờ tàu đến trạm thì lén chuồn đi, hoặc là...”
Chưa đợi ả nói xong, cánh cửa bị khóa đột nhiên bị người ta gõ vang.
“Hai người bọn bây xong chưa?”
Giọng điệu chứa nỗi tức giận tột cùng, thuộc về một tên trong cái lũ dẫn các cô ra khỏi thôn.
Sa Tuyết nháy mắt ra hiệu với ả, ám chỉ mấy tên bắt cóc này nhìn chằm chằm các cô đầy sít sao, lần này không đi là hết cơ hội. Tim Lý Mai đập thình thịch, ả biết Sa Tuyết thông minh, những gì cô ấy nói hoàn toàn thật, có điều…
Ả sợ.
Tiếng nện lên cửa càng lớn hơn: “Chuyện gì đang xảy ra vậy! Nếu không mở cửa là tao sẽ phá!”
Sa Tuyết không lưỡng lự, giẫm một chân lên mép cửa sổ, nửa người vẫn còn trong tàu lửa, nửa người đã thò ra bên ngoài. Cô ấy vươn tay với Lý Mai: “Đi thôi!”
Hai chân Lý Mai không nhúc nhích tí gì.
Sa Tuyết nóng nảy, nghiêng người muốn kéo ả nhưng ả lại lui về phía sau.
Khóa cửa bị phá tới mức bắt đầu bung ra, Lý Mai rưng rưng nước mắt, làm kiểu gì vẫn không bước ra được một bước nọ.
(P2)
Không còn thời gian.
Cuối cùng Sa Tuyết nhìn ả rồi tung người nhảy lên...
“Tôi vẫn còn nhớ cô ấy mặc một bộ đồ màu vàng, xe lửa chạy nhanh cỡ đó đã làm cô ấy bị gió cuốn ra ngoài ngay. Vì cô ấy nhảy khỏi tàu, đám người kia sợ trên đường lại xảy ra chuyện nữa bèn tạm thời xuống xe ở Vũ Uy. Tôi biết bọn chúng là tụi buôn người, muốn tìm nhân viên của tàu để cầu cứu, thế là bị bọn chúng đánh cho ngất xỉu rồi mang đi…”
15 năm trôi qua, Lý Mai vẫn chẳng thể nào quên được cái đêm trên tàu, không quên được Sa Tuyết, không quên được nỗi táng đởm của mình. Nếu ả nhảy xuống với Sa Tuyết thì có khi nào cuộc đời sẽ khác bây giờ?
Ngặt nỗi ả không phải là Sa Tuyết, cũng không có chữ nếu như.
“Sau đó thì sao?” Tiêu Khản truy vấn.
“Sau đó... Tôi không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.” Lý Mai lắc đầu, đột nhiên lại nhớ tới điều chi, “Đúng rồi, lúc lên tàu, tôi có hỏi liệu cô ấy có quay về nếu làm công ở phía Nam và kiếm được tiền không, cô ấy nói cầm chắc sẽ quay về.”
“Tại sao?”
“Cô ấy nói mình kiếm tiền vì muốn tìm người, tìm được người rồi hiển nhiên sẽ quay về.”
------
Thời gian nằm viện luôn trôi qua khó khăn tột cùng, Yến Sơn Nguyệt làm theo lời dặn dò của Tiêu Khản, nhắm mắt nhiều hơn, nghỉ ngơi nhiều hơn, cho nên thời gian càng thêm phần gieo neo.
Lái xe nhiều năm đến vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy bị tai nạn xe cộ, may mà mười ngón tay hãy còn nguyên vẹn không ảnh hưởng gì, ngay cả vết chai cũng không có. Đối với một người thợ phục chế mà nói, đã được xem may mắn tót vời.
Tính đâu ra đấy thì cô ấy và Tiêu Khản đi tới Tây Bắc đã 20 ngày, không biết đến khi nào mới quay về nữa.
May sao Tiêu Khản là người nói là làm, tuy rằng không xác định được thời gian trở về nhưng cô đã nói ngày hôm sau đón cô ấy xuất viện là ngày hôm sau đón cô ấy thật. Làm xong thủ tục, ba người đến một nhà hàng bên cạnh gọi “ba bộ xe” nổi tiếng khắp Vũ Uy.
Cái gọi là “ba bộ xe” chính là đề cập đến ba loại đồ ăn nhẹ cố định được kết hợp với nhau tại địa phương này: mì kéo Lương Châu, giò kho và trà táo đỏ đường phèn.
(P3)
Trải qua một tuần xóc nảy, bữa này xem như là bữa ăn uống bình yên nhất, đàng hoàng nhất.
Yến Sơn Nguyệt hỏi về hành trình kế tiếp, Tiêu Khản nói ngắn gọn chuyện Sa Tuyết thật giả một chút. Nói tóm lại, ngoại trừ báo cảnh sát và báo thù trong chuyến đi này, thu hoạch thật sự rất ít: “Tớ đang nghĩ có khi nào tuyến đường bên Sa Tuyết được tính là bị đứt không…”
“Người cô ta muốn tìm là ai?” Yến Sơn Nguyệt hỏi.
Lâm Tầm Bạch lắc đầu: “Không biết, có lẽ là mẹ, gì thì gì ba cô ta đã chết, còn có thể tìm ai nữa.”
Tiêu Khản lại không cho rằng như vậy.
“Lúc Sa Tuyết lên tàu, mẹ cô ta đã chạy mất 10 năm. Mười năm hoàn toàn không có tin tức gì tất sẽ không trở về. Song Sa Tuyết lại nói cô ta tìm được người sẽ trở về chứng tỏ người cô ta muốn tìm sẽ quay về cùng cô ta.”
“Vậy là Xuân Sinh rồi.” Lâm Tầm Bạch thốt ra, “Nếu Xuân Sinh là đồng bọn, cô ta tìm được Xuân Sinh, vậy có thể cùng nhau trở về tìm bích họa.”
Phân tích đến thế coi như hợp lý, nhưng vẫn tồn lại vấn đề: Nếu Xuân Sinh thật sự có manh mối về bức bích họa, làm thế nào ông ta có thể không ra tay trong suốt 25 năm.
Lâm Tầm Bạch suy nghĩ một chặp: “Có khi nào ông ta đã chết từ lâu rồi không?”
Nếu nguyền rủa thật sự tồn tại, người đi tìm bích họa đều khó thoát khỏi một kiếp, như vậy tất nhiên Xuân Sinh có được tin tức sẽ tới trước và chết trước.
Mức độ hợp lý lần này đã tăng lên nhưng nó đã làm người ta xuống tinh thần. Nếu Xuân Sinh đã chết, sự tìm kiếm của Sa Tuyết đã không còn nghĩa lý gì, và bọn cô đi theo sau tìm Sa Tuyết lại càng tốn công vô ích.
Ngày đầu tiên chính thức nhận được tiền lương làm hướng dẫn viên du lịch, Lâm Tầm Bạch đã có cuộc khủng hoảng về thất nghiệp.
Ừng ực, Yến Sơn Nguyệt uống xong ngụm trà ngọt cuối cùng trong ly.
Cô ấy nói: “Lỡ ông ta biết lời nguyền và không muốn bản thân mạo hiểm?”
(P4)
“ĐÚNG VẬY!” Lâm Tầm Bạch hét lớn một tiếng, bấy giờ đắc chí, “Bà chủ Tiêu, cô xem đề nghị của tôi tốt biết bao, có việc thì ba người phải cùng nhau thương lượng, không thể chuyên quyền độc đoán, trí tuệ quần chúng mới là trí tuệ chân chính.”
Tiêu Khản hừ lạnh: “Tôi và Chim Yến đều là chủ, chỉ có anh là quần chúng.”
“...”
Không có lối thoát, quần chúng đành tự mình tìm đề tài: “Thật ra hai ngày nay tôi mãi suy nghĩ. Theo phân tích của bà chủ Tiêu, năm đó Sa Vệ không chôn bức bích họa vào sa mạc, như vậy thật ra xác mù xuất hiện xung quanh Đôn Hoàng đều là người tìm của báu tìm sai phương hướng. Nếu phương hướng đã sai thì cái gọi là nguyền rủa sẽ ứng nghiệm như thế nào đây?”
Dứt lời, anh còn cẩn thận bổ sung thêm một câu: “À... Liễu Thần Quang xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đâu?”
“Bên rìa Đông của La Bố Bạc.” Tiêu Khản trả lời.
Theo nghĩa rộng, La Bố Bạc là miền hoang mạc La Bố Bạc; ra khỏi Ngọc Môn Quan về phía Tây, đến biên cương Nhược Khương, tất cả đều thuộc về La Bố Bạc. Theo nghĩa hẹp, La Bố Bạc dùng để chỉ cái hồ nội địa lớn thứ hai đã dần xuống cấp vào những năm 1970. Dẫu cho lưu vực hồ đã khô cạn song diện tích đáy hồ vẫn vượt quá 1 ngàn km vuông, là trung tâm khô cằn nổi tiếng, còn được gọi là “Biển Chết”.
Nếu không phải thi thể Liễu Thần Quang mất đi đôi mắt, chết ở chỗ này không có gì ly kỳ cả.
Mà hết lần này tới lần khác cái chết của anh ấy còn không phải là cá biệt.
Lâm Tầm Bạch hai tay ôm trán, cảm thán: “Đúng là có nguyền rủa thì ly kỳ mà không có nguyền rủa cũng ly kỳ...”
“Chuyện có ly kỳ đến đâu vẫn có đáp án, giải thích không thông chỉ có một lý do chính là đáp án đã sai.” Tiêu Khản nói chắc cú, xác mù cũng được, nguyền rủa cũng được, cô phải tận mắt nhìn thấy rồi mới kết luận.
Điều có thể làm cho cô tin tưởng chỉ có chân tướng rõ ràng.
Lâm Tầm Bạch chuyển ánh nhìn về người cuối cùng trong ba người, về nan đề này, Yến Sơn Nguyệt nộp thẳng giấy trắng.
(P5)
Ba năm hợp tác, cô ấy luôn tuân thủ nguyên tắc để Tiêu Khản định đoạt, về chuyện lập nhóm kiếm tiền, cứ nghe theo sắp xếp mới là lựa chọn dễ dàng nhất.
Trong bầu không khí quá mức tĩnh lặng, một đợt tiếng chuông lớn vang lên bất thình lình.
Là điện thoại di động second-hand của Tiêu Khản.
Cô trả lời điện thoại, đi ra ngoài.
Lâm Tầm Bạch buồn bực ngán ngẩm tới nỗi lắc một miếng táo đỏ đang bơi bồng bềnh khi lên lúc xuống trong cái ly, thuận miệng hỏi một câu: “Bà chủ Yến, cô có tin quỷ thần không?”
Miếng táo lật ngược trong trà.
“Tôi tin.”
Yến Sơn Nguyệt ngẩng đầu, đôi trong suốt, cô nghiêm túc tột cùng, không có một chút do dự gì.
Ngược lại đã làm Lâm Tầm Bạch ngạc nhiên.
Đúng lúc Tiêu Khản trở về: “Một tin tốt, một tin xấu.”
Tin tốt là thương nhân đồ cổ Lão Lý giới thiệu cho cô một người cảnh sát làm việc tại Cục Công an thành phố Đôn Hoàng, ức đoán sẽ thăm dò được tung tích của Xuân Sinh. Còn tin xấu là Lão Lý muốn cô một khoản phí giới thiệu.
“Cô không có tiền?” Lâm Tầm Bạch hỏi.
Tiêu Khản gật đầu.
Trên đường đi phải tiếp nhiên liệu, thay lốp xe, sửa xe, cho thuê xe, thậm chí là nhập viện... mỗi khoản tiền không phải là một chi phí nhỏ.
Nói đến đề tài tiền bạc sẽ không tránh khỏi nhắc tới bức tranh lụa. Lâm Tầm Bạch không còn nợ nên cả người nhẹ nhõm, lưng cũng thẳng tắp, không e dè gì chuyện này, đến nỗi quở trách Tiêu Khản: “Tôi là dân quần chúng thì thôi, người làm chủ vốn nên phân phối tiền của hợp lý, sao lại đặt hết trứng gà trong một cái giỏ chứ?”
Đúng vậy đó, Tiêu Khản đâu ngờ được bỏ hết trứng gà vào một cái giỏ rồi còn bị một con vịt qua đường đá bể.
Cô chỉ có thể gõ bàn, tạm thời lên kế hoạch cho bước tiếp theo.
“Về Đôn Hoàng trước, tôi đi kiếm tiền.”
--------------------
HẾT CHƯƠNG
------oOo------
...........
Tiêu Khản giật thốt.
“Cô nói gì?” Lâm Tầm Bạch sải bước sấn lên, “Cô không phải Sa Tuyết vậy cô là ai?”
Người phụ nữ trước mắt trở nên xa lạ ngay, ả ngửa đầu nhìn về phía bọn họ: “Tôi... Tôi chính là Lý Mai, Sa Tuyết...”
Bấy giờ Tiêu Khản mới hoàn hồn.
“Sa Tuyết bị lừa bán với mày, đúng không?”
Lý Mai cúi đầu, hoàn toàn thừa nhận: “Tôi và Sa Tuyết quen nhau từ nhỏ, mẹ nó bỏ chạy, cha nó lại chết, thế nên nó thường xuyên đến nhà tôi ăn cơm. Sau này có người đến thôn tuyển dụng nên chúng tôi đi cùng nhau, lên tàu…”
Ký ức 15 năm trước thường tịt mù và mơ hồ, nhưng đêm đó ả lại rõ rành quá đỗi. Lúc ấy ngoại trừ ả và Sa Tuyết, còn có ba cô gái trẻ khác đồng hành cùng, và họ cũng tới từ các thôn xung quanh. Để tiết kiệm tiền, tất cả những gì bọn buôn người mua cho họ đều là vé đứng. Tàu khởi hành từ Gia Dụ Quan vào sáng sớm, tới đêm, Lý Mai đành nằm ngủ ở chỗ nối toa.
Trong cơn ngủ say, Sa Tuyết lay tỉnh ả.
“Theo phụ tớ một tay.”
Lý Mai dụi mắt, không muốn nhúc nhích: “Tớ còn phải tìm túi xách nữa.”
“Trong túi của cậu có món gì đáng giá?” Sa Tuyết hỏi ngược lại.
Lý Mai suy nghĩ một hồi, thứ quý nhất chính là một cái váy hoa; nghe nói trời phía Nam nóng, mẹ kế cho ả một cái váy mà bà ta từng mặc khi còn trẻ. Ả đứng dậy phủi mông rồi đuổi theo Sa Tuyết.
Toa xe này toàn ghế cứng, người mua vé đứng không ít, lối đi bị bịt kín, khi đi ngang qua đoạn giữa, một trong những kẻ buôn người nhìn thấy họ bèn đứng dậy hỏi: “Tụi bây đi đâu?” Ngặt nỗi lúc ấy Lý Mai chỉ coi họ là người đưa ả ra khỏi thôn.
Sa Tuyết thoải mái trả lời: “Đi vệ sinh.” Nhà vệ sinh ở phía bên kia của toa xe khác, không phải các cô đi bậy.
Người đàn ông ngồi trở lại.
Khéo sao trong hai cái nhà vệ sinh có một cái còn trống, Sa Tuyết đẩy cửa ra, kéo Lý Mai vào trong.
(P1)
“Này này… cậu đi vệ sinh thì còn kéo tớ làm gì?”
Sa Tuyết ngó lơ ả, thẳng thừng đóng cửa lại, nhà vệ sinh chật hẹp khó khăn lắm mới chứa nổi hai người, lỗ tròn dưới hố xổm khi tỏ khi lu, ngoài cửa sổ là một vùng tối đen. Sa Tuyết không vội vàng cởi quần, thay vào đó giẫm lên cái hố rồi kéo cửa sổ. Cửa sổ trên xe lửa là kiểu cũ cần đẩy lên trên, hơi sức của cô ấy không đủ, đẩy hồi lâu mà chỉ dịch được nửa thước.
“Tớ không chê cậu hôi đâu, cậu mau đi đi.” Lý Mai cảm thấy lạnh nên đã thúc giục.
Sa Tuyết vẫn cố chấp đọ sức với cửa sổ như trước, khuôn mặt kìm nén tới mức đỏ bừng. Thế rồi một sái soạt vang lên, rốt cuộc cô ấy cũng đẩu được cửa lên, gió đêm thốc vào ngay lập tức, Lý Mai hắt hơi đôi lần.
“Bọn chúng là đám bắt cóc.” Sa Tuyết xoay người, nghiêm túc cho hay, “Tớ vừa mới hỏi 3 cô gái kia rồi, lời bọn họ nói không khớp, nhất định đang lừa gạt chúng ta.”
Lý Mai trợn tròn mắt, tin tức này quá mức đột ngột đã làm ả nhất thời không kịp lý giải.
Sa Tuyết không cho ả thời gian hiểu thông: “Chúng ta phải nhanh lên, bằng không xuống xe lửa là đồng bọn của bọn chúng đến tiếp ứng, càng thêm khó lòng trốn thoát.”
“Nhưng mà...”
Muốn trốn làm sao?
Sa Tuyết chỉ ra ngoài cửa sổ: “Chuyến này là tàu chậm có tốc độ 30 km, nhảy xuống sẽ không chết. Có điều phải nhảy xa một chút chứ không là bị cuốn xuống gầm tàu...”
Lý Mai thử thò đầu ra ngoài, gió lạnh thổi đến mức ả không mở mắt nổi, cây lồng bóng trong đêm tối hiện lên nhanh chóng hệt rừng khóm bụi gai không thể vượt qua. Ả mới 15, chưa từng rời khỏi khu vực thôn Họ Sa, càng chưa từng ngồi tàu lửa, cái gì mà ba mươi km, cái gì mà nhảy xuống sẽ không chết, ả hoàn toàn nghe không hiểu.
“Không được, không được, nó, nó, quá nhanh, hay là chúng ta chờ tàu đến trạm thì lén chuồn đi, hoặc là...”
Chưa đợi ả nói xong, cánh cửa bị khóa đột nhiên bị người ta gõ vang.
“Hai người bọn bây xong chưa?”
Giọng điệu chứa nỗi tức giận tột cùng, thuộc về một tên trong cái lũ dẫn các cô ra khỏi thôn.
Sa Tuyết nháy mắt ra hiệu với ả, ám chỉ mấy tên bắt cóc này nhìn chằm chằm các cô đầy sít sao, lần này không đi là hết cơ hội. Tim Lý Mai đập thình thịch, ả biết Sa Tuyết thông minh, những gì cô ấy nói hoàn toàn thật, có điều…
Ả sợ.
Tiếng nện lên cửa càng lớn hơn: “Chuyện gì đang xảy ra vậy! Nếu không mở cửa là tao sẽ phá!”
Sa Tuyết không lưỡng lự, giẫm một chân lên mép cửa sổ, nửa người vẫn còn trong tàu lửa, nửa người đã thò ra bên ngoài. Cô ấy vươn tay với Lý Mai: “Đi thôi!”
Hai chân Lý Mai không nhúc nhích tí gì.
Sa Tuyết nóng nảy, nghiêng người muốn kéo ả nhưng ả lại lui về phía sau.
Khóa cửa bị phá tới mức bắt đầu bung ra, Lý Mai rưng rưng nước mắt, làm kiểu gì vẫn không bước ra được một bước nọ.
(P2)
Không còn thời gian.
Cuối cùng Sa Tuyết nhìn ả rồi tung người nhảy lên...
“Tôi vẫn còn nhớ cô ấy mặc một bộ đồ màu vàng, xe lửa chạy nhanh cỡ đó đã làm cô ấy bị gió cuốn ra ngoài ngay. Vì cô ấy nhảy khỏi tàu, đám người kia sợ trên đường lại xảy ra chuyện nữa bèn tạm thời xuống xe ở Vũ Uy. Tôi biết bọn chúng là tụi buôn người, muốn tìm nhân viên của tàu để cầu cứu, thế là bị bọn chúng đánh cho ngất xỉu rồi mang đi…”
15 năm trôi qua, Lý Mai vẫn chẳng thể nào quên được cái đêm trên tàu, không quên được Sa Tuyết, không quên được nỗi táng đởm của mình. Nếu ả nhảy xuống với Sa Tuyết thì có khi nào cuộc đời sẽ khác bây giờ?
Ngặt nỗi ả không phải là Sa Tuyết, cũng không có chữ nếu như.
“Sau đó thì sao?” Tiêu Khản truy vấn.
“Sau đó... Tôi không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.” Lý Mai lắc đầu, đột nhiên lại nhớ tới điều chi, “Đúng rồi, lúc lên tàu, tôi có hỏi liệu cô ấy có quay về nếu làm công ở phía Nam và kiếm được tiền không, cô ấy nói cầm chắc sẽ quay về.”
“Tại sao?”
“Cô ấy nói mình kiếm tiền vì muốn tìm người, tìm được người rồi hiển nhiên sẽ quay về.”
------
Thời gian nằm viện luôn trôi qua khó khăn tột cùng, Yến Sơn Nguyệt làm theo lời dặn dò của Tiêu Khản, nhắm mắt nhiều hơn, nghỉ ngơi nhiều hơn, cho nên thời gian càng thêm phần gieo neo.
Lái xe nhiều năm đến vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy bị tai nạn xe cộ, may mà mười ngón tay hãy còn nguyên vẹn không ảnh hưởng gì, ngay cả vết chai cũng không có. Đối với một người thợ phục chế mà nói, đã được xem may mắn tót vời.
Tính đâu ra đấy thì cô ấy và Tiêu Khản đi tới Tây Bắc đã 20 ngày, không biết đến khi nào mới quay về nữa.
May sao Tiêu Khản là người nói là làm, tuy rằng không xác định được thời gian trở về nhưng cô đã nói ngày hôm sau đón cô ấy xuất viện là ngày hôm sau đón cô ấy thật. Làm xong thủ tục, ba người đến một nhà hàng bên cạnh gọi “ba bộ xe” nổi tiếng khắp Vũ Uy.
Cái gọi là “ba bộ xe” chính là đề cập đến ba loại đồ ăn nhẹ cố định được kết hợp với nhau tại địa phương này: mì kéo Lương Châu, giò kho và trà táo đỏ đường phèn.
(P3)
Trải qua một tuần xóc nảy, bữa này xem như là bữa ăn uống bình yên nhất, đàng hoàng nhất.
Yến Sơn Nguyệt hỏi về hành trình kế tiếp, Tiêu Khản nói ngắn gọn chuyện Sa Tuyết thật giả một chút. Nói tóm lại, ngoại trừ báo cảnh sát và báo thù trong chuyến đi này, thu hoạch thật sự rất ít: “Tớ đang nghĩ có khi nào tuyến đường bên Sa Tuyết được tính là bị đứt không…”
“Người cô ta muốn tìm là ai?” Yến Sơn Nguyệt hỏi.
Lâm Tầm Bạch lắc đầu: “Không biết, có lẽ là mẹ, gì thì gì ba cô ta đã chết, còn có thể tìm ai nữa.”
Tiêu Khản lại không cho rằng như vậy.
“Lúc Sa Tuyết lên tàu, mẹ cô ta đã chạy mất 10 năm. Mười năm hoàn toàn không có tin tức gì tất sẽ không trở về. Song Sa Tuyết lại nói cô ta tìm được người sẽ trở về chứng tỏ người cô ta muốn tìm sẽ quay về cùng cô ta.”
“Vậy là Xuân Sinh rồi.” Lâm Tầm Bạch thốt ra, “Nếu Xuân Sinh là đồng bọn, cô ta tìm được Xuân Sinh, vậy có thể cùng nhau trở về tìm bích họa.”
Phân tích đến thế coi như hợp lý, nhưng vẫn tồn lại vấn đề: Nếu Xuân Sinh thật sự có manh mối về bức bích họa, làm thế nào ông ta có thể không ra tay trong suốt 25 năm.
Lâm Tầm Bạch suy nghĩ một chặp: “Có khi nào ông ta đã chết từ lâu rồi không?”
Nếu nguyền rủa thật sự tồn tại, người đi tìm bích họa đều khó thoát khỏi một kiếp, như vậy tất nhiên Xuân Sinh có được tin tức sẽ tới trước và chết trước.
Mức độ hợp lý lần này đã tăng lên nhưng nó đã làm người ta xuống tinh thần. Nếu Xuân Sinh đã chết, sự tìm kiếm của Sa Tuyết đã không còn nghĩa lý gì, và bọn cô đi theo sau tìm Sa Tuyết lại càng tốn công vô ích.
Ngày đầu tiên chính thức nhận được tiền lương làm hướng dẫn viên du lịch, Lâm Tầm Bạch đã có cuộc khủng hoảng về thất nghiệp.
Ừng ực, Yến Sơn Nguyệt uống xong ngụm trà ngọt cuối cùng trong ly.
Cô ấy nói: “Lỡ ông ta biết lời nguyền và không muốn bản thân mạo hiểm?”
(P4)
“ĐÚNG VẬY!” Lâm Tầm Bạch hét lớn một tiếng, bấy giờ đắc chí, “Bà chủ Tiêu, cô xem đề nghị của tôi tốt biết bao, có việc thì ba người phải cùng nhau thương lượng, không thể chuyên quyền độc đoán, trí tuệ quần chúng mới là trí tuệ chân chính.”
Tiêu Khản hừ lạnh: “Tôi và Chim Yến đều là chủ, chỉ có anh là quần chúng.”
“...”
Không có lối thoát, quần chúng đành tự mình tìm đề tài: “Thật ra hai ngày nay tôi mãi suy nghĩ. Theo phân tích của bà chủ Tiêu, năm đó Sa Vệ không chôn bức bích họa vào sa mạc, như vậy thật ra xác mù xuất hiện xung quanh Đôn Hoàng đều là người tìm của báu tìm sai phương hướng. Nếu phương hướng đã sai thì cái gọi là nguyền rủa sẽ ứng nghiệm như thế nào đây?”
Dứt lời, anh còn cẩn thận bổ sung thêm một câu: “À... Liễu Thần Quang xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đâu?”
“Bên rìa Đông của La Bố Bạc.” Tiêu Khản trả lời.
Theo nghĩa rộng, La Bố Bạc là miền hoang mạc La Bố Bạc; ra khỏi Ngọc Môn Quan về phía Tây, đến biên cương Nhược Khương, tất cả đều thuộc về La Bố Bạc. Theo nghĩa hẹp, La Bố Bạc dùng để chỉ cái hồ nội địa lớn thứ hai đã dần xuống cấp vào những năm 1970. Dẫu cho lưu vực hồ đã khô cạn song diện tích đáy hồ vẫn vượt quá 1 ngàn km vuông, là trung tâm khô cằn nổi tiếng, còn được gọi là “Biển Chết”.
Nếu không phải thi thể Liễu Thần Quang mất đi đôi mắt, chết ở chỗ này không có gì ly kỳ cả.
Mà hết lần này tới lần khác cái chết của anh ấy còn không phải là cá biệt.
Lâm Tầm Bạch hai tay ôm trán, cảm thán: “Đúng là có nguyền rủa thì ly kỳ mà không có nguyền rủa cũng ly kỳ...”
“Chuyện có ly kỳ đến đâu vẫn có đáp án, giải thích không thông chỉ có một lý do chính là đáp án đã sai.” Tiêu Khản nói chắc cú, xác mù cũng được, nguyền rủa cũng được, cô phải tận mắt nhìn thấy rồi mới kết luận.
Điều có thể làm cho cô tin tưởng chỉ có chân tướng rõ ràng.
Lâm Tầm Bạch chuyển ánh nhìn về người cuối cùng trong ba người, về nan đề này, Yến Sơn Nguyệt nộp thẳng giấy trắng.
(P5)
Ba năm hợp tác, cô ấy luôn tuân thủ nguyên tắc để Tiêu Khản định đoạt, về chuyện lập nhóm kiếm tiền, cứ nghe theo sắp xếp mới là lựa chọn dễ dàng nhất.
Trong bầu không khí quá mức tĩnh lặng, một đợt tiếng chuông lớn vang lên bất thình lình.
Là điện thoại di động second-hand của Tiêu Khản.
Cô trả lời điện thoại, đi ra ngoài.
Lâm Tầm Bạch buồn bực ngán ngẩm tới nỗi lắc một miếng táo đỏ đang bơi bồng bềnh khi lên lúc xuống trong cái ly, thuận miệng hỏi một câu: “Bà chủ Yến, cô có tin quỷ thần không?”
Miếng táo lật ngược trong trà.
“Tôi tin.”
Yến Sơn Nguyệt ngẩng đầu, đôi trong suốt, cô nghiêm túc tột cùng, không có một chút do dự gì.
Ngược lại đã làm Lâm Tầm Bạch ngạc nhiên.
Đúng lúc Tiêu Khản trở về: “Một tin tốt, một tin xấu.”
Tin tốt là thương nhân đồ cổ Lão Lý giới thiệu cho cô một người cảnh sát làm việc tại Cục Công an thành phố Đôn Hoàng, ức đoán sẽ thăm dò được tung tích của Xuân Sinh. Còn tin xấu là Lão Lý muốn cô một khoản phí giới thiệu.
“Cô không có tiền?” Lâm Tầm Bạch hỏi.
Tiêu Khản gật đầu.
Trên đường đi phải tiếp nhiên liệu, thay lốp xe, sửa xe, cho thuê xe, thậm chí là nhập viện... mỗi khoản tiền không phải là một chi phí nhỏ.
Nói đến đề tài tiền bạc sẽ không tránh khỏi nhắc tới bức tranh lụa. Lâm Tầm Bạch không còn nợ nên cả người nhẹ nhõm, lưng cũng thẳng tắp, không e dè gì chuyện này, đến nỗi quở trách Tiêu Khản: “Tôi là dân quần chúng thì thôi, người làm chủ vốn nên phân phối tiền của hợp lý, sao lại đặt hết trứng gà trong một cái giỏ chứ?”
Đúng vậy đó, Tiêu Khản đâu ngờ được bỏ hết trứng gà vào một cái giỏ rồi còn bị một con vịt qua đường đá bể.
Cô chỉ có thể gõ bàn, tạm thời lên kế hoạch cho bước tiếp theo.
“Về Đôn Hoàng trước, tôi đi kiếm tiền.”
--------------------
HẾT CHƯƠNG
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.