Chương 51: Vắng mặt
Mạc Hề
21/11/2023
Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Buổi họp báo kết thúc: Rừng Đắc Nhãn được vận chuyển từ sảnh chính đến một sảnh triển lãm đặc biệt trong bảo tàng.
Đó là một sảnh đôi lớn nhỏ, gian ngoài rộng mở, bên trong thông suốt. Vì bích họa không nên tiếp xúc với ánh sáng mạnh nên không gian bên trong có thể dùng để đặt những tác phẩm nghệ thuật quý giá cần được bảo vệ khỏi ánh sáng.
Bích họa có kích thước lớn lại được đặt tại trung tâm sảnh nhỏ, nó đã diệt sạch một loạt các vật trưng bày xung quanh.
Mặc dù khán giả muốn thưởng thức cho kỹ bức bích họa ở khoảng cách gần, song thời gian đóng cửa của bảo tàng nghệ thuật đã đến.
Nữ MC dịu dàng trấn an mọi người: “Xin lỗi, sáng mai đúng 9 giờ bảo tàng sẽ mở cửa, mời mọi người hãy quay lại vào ngày mai.”
Đám đông miễn cưỡng rời đi, một số phương tiện truyền thông đua nhau đến văn phòng giám đốc trên tầng bốn, hy vọng sẽ được vào cửa trước và chụp những bức ảnh độ phân giải cao trước khi bảo tàng mở cửa vào sáng mai.
Ca Trương cố tình trì hoãn tới cuối cùng, chờ mọi người giải tán mới đi tới bên cạnh Tiêu Khản.
Ông ta giơ ngón tay cái lên: “Giỏi, cô giỏi quá xá!”
“Chú Ca, đừng nói ngày đầu tiên chú đã không biết cô ấy có giỏi hay không?” Lâm Tầm Bạch trêu chọc một câu.
Ca Trương tặc lưỡi, cảm thấy mình đúng là không nên ngạc nhiên.
“Đúng rồi, cô ở trên sân khấu nói về Nhược Khương, về người trung gian hay gì đó, tức là lần trước tôi nói với cô chuyện người mua, cho nên cô mới tìm được bức bích họa? Bảo sao cô nói tôi đã giúp cô một ân huệ lớn.”
Nghĩ về điều này, ông ta không thể không tự hào.
Sớm biết thế chính ông ta đã lên sân khấu nói vài lời, quảng cáo cho quầy hàng nhỏ của mình.
Trông thấy Yến Sơn Nguyệt chậm rãi đi ra từ hậu trường, Tiêu Khản vội vàng quay sang Ca Trương: “Chú Ca, tối nay cháy có tiệc, tối khuya gặp nhau ở Chợ Quỷ nha.”
“Vậy thì tốt quá!”
Chỉ cần không phải là đối thủ cạnh tranh, Ca Trương còn ước gì cô đến Chợ Quỷ hỗ trợ.
Tiêu Khản gọi lại người đang vừa đi vừa thất thần kia.
Yến Sơn Nguyệt quay đầu đứng lại: “Kết thúc?”
“Ừ.” Tiêu Khản nhìn quanh quất bốn phía, khách khứa giải tán hết, xem như hôm nay đã kết thúc: “Tổng giám đốc Triệu sắp xếp tiệc mừng, bảo cậu cùng đi.”
Yến Sơn Nguyệt thích yên tĩnh không ưa xã giao, không có hứng thú với bất kỳ bữa tiệc nào.
“Không muốn đi, ồn ào lắm.”
Cô ấy nói ngắn gọn đầy súc tích.
Tiêu Khản đã đoán ra được đáp án này từ lâu: “Được, vậy để Lâm Tầm Bạch đưa cậu trở về.”
“Gì?”
Trái lại Lâm Tầm Bạch không nghĩ tới đáp án này: “Sao, sao không cần tôi tới tiệc ăn mừng?”
Tiêu Khản mỉm cười.
“Đừng dính người quá.”
“...”
(P1)
------
Cổng viện bảo tàng nghệ thuật đóng đúng giờ, những người còn lại toàn là nhân viên nội bộ. Chu Chính Ngôn là cố vấn của Triệu Hà Viễn cho nên đương nhiên vẫn là một trong số đó.
Điền Viện và Trịnh Phi hưởng ánh sáng của thầy giáo, nhân cơ hội này đi vào sảnh triển lãm xem bích họa. Họ đã từng qua hang Mạc Cao ngặt nỗi động 465 không bao giờ mở cửa cho công chúng, thành thử có thể thưởng thức bích họa bên trong thật là cơ hội năm thì mười họa.
Nhìn thấy Tiêu Khản đi vào, Điền Viện vội vàng vẫy tay gọi cô. Bọn họ hệt Ca Trương, vừa rồi ngồi dưới sân khấu, không có cơ hội nói chuyện với Tiêu Khản.
“Các cô cậu tới Đôn Hoàng khi nào?” Tiêu Khản khách sáo hỏi.
“Chúng em nhận được thông báo bốn ngày trước, Khogos xa nghìn trùng, không tàu không máy bay nào tới Đôn Hoàng, cách hơn 1,600 km. Thế là chúng em lái xe mới đến ngày hôm qua, cả hai cánh tay của em thiếu điều liệt luôn rồi.” Trịnh Phi nắm bắt cơ hội, tranh thủ thời gian kể lể.
Điền Viện thì kéo Tiêu Khản sang, trong mắt trong lòng tràn đầy hâm mộ.
“Chị ơi! Em hối hận quá, phải đi cùng chị tới Nhược Khương tìm bích họa mới đúng!”
“Chị đi là thêm phiền.” Trịnh Phi không khách sáo dội gáo nước lạnh, “Sao chị chịu nổi những khó khăn chị Tiêu chịu đựng?”
Với tư cách là thầy hướng dẫn, Chu Chính Ngôn phải công bằng ngay thẳng với học sinh của mình, ông ấy bảo: “Lần đó trở về từ Lâu Lan, cả hai đứa đã sợ đến nỗi bị sốt cao trong ba ngày, đừng có chó chê mèo lắm lông.”
Dứt lời, ông ấy tán thưởng nhìn sang Tiêu Khản: “Lúc trước Tổng giám đốc Triệu muốn thầy giới thiệu người đáng tin cậy, người đầu tiên thầy nghĩ đến chính là em. Đúng như dự đoán, việc khó như vậy chỉ có em mới hoàn thành nổi.”
“Thầy Chu quá khen rồi.” Tiêu Khản khiêm tốn đáp, ánh mắt tiện thể dừng lại trên bức bích họa, “Thật ra nếu Liễu Thần Quang tìm được bức tranh này thì tốt rồi...”
“Sao?”
Chu Chính Ngôn khó hiểu.
“Không phải đề tài năm đó anh ấy làm là về bích họa Tây Ngụy trong hang Mạc Cao sao? Thầy Chu, thầy đã quên rồi?”
“À... Đúng đúng!”
(P2)
“Hiện tại em đang làm đề tài này.” Điền Viện tiếp lời, “Trước đây anh Liễu có đi tìm bích họa không ạ?”
Tiêu Khản không lên tiếng, mắt chuyển về Chu Chính Ngôn.
“Chưa đâu.” Chu Chính Ngôn phủ nhận thẳng thừng.
“Anh Liễu không biết?”
“Đầu năm Tổng giám đốc Triệu mới nói với thầy chuyện bức bích họa thì sao Liễu Thần Quang biết được? Huống chi nó luôn là người nhã nhặn, sẽ không vào sa mạc mạo hiểm.” Dù sao cũng là học sinh được mình hướng dẫn 8 năm, Chu Chính Ngôn khá hiểu rõ tính cách anh ấy.
Nếu không có tai nạn đó, Tiêu Khản sẽ không phản đối chuyện này.
Tuy nhiên mọi thứ đã không như mong đợi.
Cô khẽ thở dài: “Người không vào sa mạc mạo hiểm lại chết trong sa mạc.”
Chu Chính Ngôn nín lặng.
Một lúc lâu sau, ông ấy tự trách: “Nếu thầy ngăn cản nó vào thời điểm đó thì tốt rồi, một bài báo mà thôi, cần gì phải đi tới Đôn Hoàng thật xa mà lại không có ai đi cùng nó…”
Tiêu Khản nhíu mày.
“Không phải anh ấy đi cùng thầy sao? Thầy tạm thời có việc nên tới muộn mấy ngày, cho nên anh ấy mới đi trước một mình.”
“Cái gì?”
Chu Chính Ngôn ngơ ngác,
“Nó đâu đi cùng thầy đâu.”
“Chị Tiêu, có phải chị nhớ nhầm không?” Điền Viện nghiêng đầu nghi hoặc, “Năm đó Thầy Chu dẫn đội đi tới Tam Tinh Đôi, anh Liễu không đi cho nên có trống một suất cho em. Chúng em vừa từ Tứ Xuyên quay về đã nghe nói anh ấy gặp chuyện không may.”
Nói về Liễu Thần Quang, vẻ mặt của Chu Chính Ngôn phức tạp sờ sờ.
Có buồn, có hối tiếc, có hối hận... và nhiều hơn cả là ngạc nhiên.
Ông ấy rất ngạc nhiên trước những gì Tiêu Khản nói.
Mà Tiêu Khản còn bất ngờ hơn ông ấy.
(P3)
Ngay từ giây phút biết lời nguyền, cô đã ý thức được Liễu Thần Quang tới Đôn Hoàng viết luận văn là lời nói dối lừa gạt cô. Song cô vẫn vững tin do Chu Chính Ngôn giật dây 5 năm trước, là Chu Chính Ngôn dẫn Liễu Thần Quang đi, nếu không phải ông ấy…
Không, sao lại không phải là ông ấy?
Cú sốc quá lớn đã lay chuyển niềm tin vững chắc nơi cô, và cô không thể tin lại không thể không tin.
Bởi vì cô nhìn thấy nỗi hoang mang trờ trờ trong mắt Chu Chính Ngôn.
Giả sử Chu Chính Ngôn và Điền Viện đều không nói dối, vậy là ai nói cho Liễu Thần Quang chuyện bích họa mất tích, hay là trong lúc anh ấy làm đề tài nghiên cứu đã tự mình phát hiện?
Nhưng như Chu Chính Ngôn nói, tính cách Liễu Thần Quang khác cô. Ngay cả khi biết tới Rừng Đắc Nhãn, anh ấy sẽ không mạo hiểm vào sa mạc, trừ khi có lý do nhất định phải đi.
Tiêu Khản nhớ tới món quà anh ấy tặng mình.
- Phật sống nói hạt bồ đề không chỉ bảo vệ bình an còn có thể tăng thêm trí tuệ, tăng lên tài vận, nhất là mười tám viên hạt bồ đề, có tụ tài...
- Tất nhiên anh cần tài vận rồi, kiếm được tiền để kết hôn với em nữa.
Không ai không biết giá trị của bức bích họa Đôn Hoàng, trong 25 năm qua, đâu thiếu người táng thân tại biển cát vì tìm bích họa. Chẳng lẽ Liễu Thần Quang chỉ là một trong số đó sao?
Tiêu Khản không tin.
Bởi vì anh ấy khác với những người như Chú Đậu.
Đầu tiên anh ấy là một tiến sĩ khảo cổ học, anh ấy nên biết các thuộc tính di tích văn hóa về bức bích họa. Thứ hai, mọi người đều có đường riêng, anh ấy hoàn toàn không có con đường kiếm tiền bất chính.
Anh ấy không phải là cô.
Ngay cả cô thường trà trộn trong Chợ Quỷ, cũng tuyệt đối không có cách nào buôn lậu văn vật. Tìm bích họa, kiếm hoa hồng, là mục tiêu mà cô đã đặt ra ngay từ đầu.
Nếu anh ấy cũng y thế như vậy người trực tiếp thuê anh ấy…
Là ai?
“Tiêu Khản, Tiêu Khản... Em không sao chứ?”
(P4)
Chu Chính Ngôn thấy mặt cô trắng như tờ giấy, thần sắc hoảng hốt, như thể là người khác bèn lo lắng vỗ cô hai cái.
Tiêu Khản đột nhiên hoàn hồn.
“Em không sao. Chỉ muốn nhắc nhở mọi người rằng đừng nhìn bức tranh quá lâu. Khi em kiếm bức tranh có nghe người ta nói tiếp xúc quá gần với Rừng Đắc Nhãn dễ bị nguyền rủa...”
Trịnh Phi biến sắc: “Nguyền, nguyền rủa gì cơ?”
Tiêu Khản chỉ vào đám cướp trong tranh: “Ma không có mắt, sau khi chết không tìm được cầu Nại Hà để đầu thai nên muốn móc mắt người khác để tìm đường.”
“Không phải bọn cướp vẫn còn có mắt sao ạ?”
Cô mỉm cười cay đắng.
“Người mất mắt đâu chỉ có mỗi 500 tên cướp đó?”
------
Bữa tiệc ăn mừng được tổ chức tại khách sạn Sa Châu ở trung tâm thành phố.
Buổi chiều khi rời khỏi sảnh chính, Trần Khác đã mất hút, không tới cả tiệc mừng. Chẳng qua điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng của Trần Hải, ông ta liên tiếp mời rượu Tiêu Khản thông qua Điền Viện và Trịnh Phi; kế đó dứt khoát đổi vị trí với Điền Viện, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Khản.
“Bà chủ Tiêu, cô có bao giờ nghĩ đến chuyện làm việc ở nước ngoài không? Với khả năng của cô, nếu chỉ làm mối lái trong nước thôi e không phát huy hết được tài năng.”
Tiêu Khản qua loa vì không yên lòng: “Trong nước và nước ngoài có gì khác nhau?”
Cô ném có mấy từ, Trần Hải đáp lại đầy thao thao bất tuyệt.
“Tất nhiên có sự khác biệt giữa trong và ngoài nước. Không có di tích văn hóa nào ở nước ngoài phải bàn giao theo quy định của quốc gia, có nhiều bộ sưu tập tư nhân hơn. Quan trọng nhất là mua văn vật ở nước ngoài rồi mang về nước vẫn được tính là tài sản tư nhân. Cô đã tìm được Rừng Đắc Nhãn, không phải lấy những thứ khác hệt như lấy đồ trong túi à? Ra nước ngoài làm mối lái mới là tự do thật sự, chân chính làm cá gặp nước.”
(P5)
Tiêu Khản rút lại vài điều suy nghĩ, nửa thật nửa giả : “Sinh sống ở một nơi xa lạ thế, dù tôi có năng lực thì chắc gì người ta đã biết tới.”
“Cô cứ yên tâm về chuyện đó.” Trần Hải vỗ ngực cam đoan, “Tôi có thể giới thiệu giúp cho cô.”
Tiêu Khản cười, nói rằng sẽ suy nghĩ lại.
Trần Hải rời đi rồi, Điền Viện thì thầm với Tiêu Khản: “Chị Tiêu, có thể Tổng giám đốc Trần muốn chị tìm tượng gốm Bắc Ngụy.”
“Tượng gốm Bắc Ngụy?”
“Chuyến triển lãm này không chỉ có Rừng Đắc Nhãn mà còn có một bộ sưu tập nặng ký khác, là một bức tượng Bồ Tát bằng gốm được mượn từ bảo tàng tỉnh Hà Nan.” Điền Viện thì thầm, “Khoảng 12 năm trước, trên địa bàn tỉnh Hà Nam có một ngôi mộ cổ thời Bắc Ngụy bị đánh cắp, nghe nói đồ chôn cất trong ấy đã bị tuồn lậu ra nước ngoài, hải quan chỉ ngăn chặn được một pho tượng gốm nung.”
Bắc Ngụy là triều đại đầu tiên của Nam Bắc Triều, là thời kỳ Phật giáo hưng thịnh. Hang động Long Môn ở Lạc Dương, Hà Nam được khai quật vào năm Hiếu Văn Đế Bắc Ngụy. Nam Bắc Triều xảy ra chiến tranh quanh năm, các văn vật còn lại cực ít. Đặc biệt khi đó tượng đá điêu khắc chiếm đa số, các sản phẩm bằng gốm rất hiếm và khó tồn tại, cho nên tượng gốm này là văn vật cấp quốc gia.
“Nếu tượng gốm đang ở trong viện bảo tàng, thì còn muốn chị tìm cái gì?” Tiêu Khản hỏi ngược lại.
Điền Viện lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh cho cô xem. Pho tượng này không lớn, cao khoảng 20 cm, rộng 8-9 cm.
“Chị xem này, đây là một pho tượng Bồ Tát hầu bên trái.”
Lần này Tiêu Khản hiểu rồi.
Theo cấp độ tu tập của Phật giáo, Bồ Tát được chia thành hai dạng, một là Bồ Tát Hiệp Thị, còn lại là Bồ Tát Cúng Dường. Bồ Tát Hiệp Thị là bậc tu hành cấp cao, chỉ đứng sau Phật Đà. Trước khi thành Phật Đà, Bồ Tát Hiệp Thị thường ở bên cạnh Phật phổ độ chúng sinh. Cho nên trong các tạo hình trong Phật giáo, bên cạnh Đức Phật thường có một pho tượng Bồ Tát Hiệp Thị.
Ví dụ như Văn Thù Bồ Tát và Phổ Hiền Bồ Tát, Người chính là Bồ Tát Hiệp Thị của Phật Thích Ca Mâu Ni; còn Quan Âm Bồ Tát và Đại Thế Chí Bồ Tát là Bồ Tát Hiệp Thị của Phật A Di Đà.
Việc ngăn chặn được một bức tượng Bồ Tát hầu bên trái có nghĩa là Đức Phật và tượng Bồ Tát hầu bên phải đã bị bán khỏi nước.
(P6)
Từ góc độ này, sự xuất hiện của Rừng Đắc Nhãn kích thích Trần Hải rất mạnh. Ông ra rất cần người giúp đỡ như Tiêu Khản. Còn về phần sẽ làm việc cho ông ta hay là bán mạng cho gia tộc Warner…
Tiêu Khản tỏ ra hoài nghi sâu sắc.
Điền Viện còn muốn nói gì nữa, song Triệu Hà Viễn lại đứng dậy mời rượu mọi người, chúc mừng thuận lợi tìm lại được Rừng Đắc Nhãn. Cuộc nói chuyện của hai cô đành phải kết thúc trong đột ngột.
Tiêu Khản uống cạn ly rượu, thẳng thừng hỏi: “Tổng giám đốc Triệu, ông tính lúc nào trả hoa hồng cho tôi đây?”
Triệu Hà Viễn tĩnh trí nâng ly với cô: “Tôi sẽ để phòng tài vụ nhanh chóng sắp xếp. Đúng rồi, sao người cộng sự kia của cô không tới?”
“Cô ấy không thích những dịp đông đúc.”
“Vậy sao.” Triệu Hà Viễn tiếc nuối gật đầu.
------
Sự chênh lệch nhiệt độ ở Tây Bắc rất lớn, ngay cả giữa mùa hè vào tháng bảy, gió đêm vẫn thổi vù vù làm người ta lạnh cóng.
Lâm Tầm Bạch xách một phần lớn thịt nướng đã được đóng gói quay về khách sạn Đôn Hoàng. Mùi thơm quá nồng đậm làm anh không dằn lòng nổi bèn ăn vụn hai xâu ở trong thang máy trước.
Bước ra khỏi thang máy, anh lau miệng sạch sẽ, gõ cửa phòng của Tiêu Khản.
“Bà chủ Tiêu, đồ ăn khuya đã mua rồi, chuẩn bị xuất phát thôi!”
Phòng im ắng, chả có âm thanh.
“Bà chủ Tiêu?”
Anh gõ một lần nữa, vẫn im bặt.
Đã hẹn buổi tối mua đồ ăn khuya tới Chợ Quỷ tìm Ca Trương, cô không ở trong phòng có thể đi đâu, hay là nói…
Té ra cô vẫn chê anh dính người, tự đi rồi?
Mẹ kiếp!
Lâm Tầm hùng hổ quay về phòng, chê thì cứ chê, không đi thì không đi!
Anh muốn ăn trơ hết 100 cái xiên này!
Những cây du già rì rào lắc lư bên bờ sông Đảng, Ca Trương ngồi trước quầy hàng hút thuốc phì phà, làn khói xám trắng hệt một sợi dây mành trôi vô định, lang thang tự do trên bầu trời.
Khách đến khách đi, thảng hoặc dừng chân lại chỗ ông ta, song hầu hết trong số họ sẽ lướt qua.
Ông ta đưa tay lên và nhìn thoáng qua thời gian, đã ngót nghét hai giờ.
Tiêu Khản chưa đến.
--------------------
HẾT CHƯƠNG
------oOo------
...........
Buổi họp báo kết thúc: Rừng Đắc Nhãn được vận chuyển từ sảnh chính đến một sảnh triển lãm đặc biệt trong bảo tàng.
Đó là một sảnh đôi lớn nhỏ, gian ngoài rộng mở, bên trong thông suốt. Vì bích họa không nên tiếp xúc với ánh sáng mạnh nên không gian bên trong có thể dùng để đặt những tác phẩm nghệ thuật quý giá cần được bảo vệ khỏi ánh sáng.
Bích họa có kích thước lớn lại được đặt tại trung tâm sảnh nhỏ, nó đã diệt sạch một loạt các vật trưng bày xung quanh.
Mặc dù khán giả muốn thưởng thức cho kỹ bức bích họa ở khoảng cách gần, song thời gian đóng cửa của bảo tàng nghệ thuật đã đến.
Nữ MC dịu dàng trấn an mọi người: “Xin lỗi, sáng mai đúng 9 giờ bảo tàng sẽ mở cửa, mời mọi người hãy quay lại vào ngày mai.”
Đám đông miễn cưỡng rời đi, một số phương tiện truyền thông đua nhau đến văn phòng giám đốc trên tầng bốn, hy vọng sẽ được vào cửa trước và chụp những bức ảnh độ phân giải cao trước khi bảo tàng mở cửa vào sáng mai.
Ca Trương cố tình trì hoãn tới cuối cùng, chờ mọi người giải tán mới đi tới bên cạnh Tiêu Khản.
Ông ta giơ ngón tay cái lên: “Giỏi, cô giỏi quá xá!”
“Chú Ca, đừng nói ngày đầu tiên chú đã không biết cô ấy có giỏi hay không?” Lâm Tầm Bạch trêu chọc một câu.
Ca Trương tặc lưỡi, cảm thấy mình đúng là không nên ngạc nhiên.
“Đúng rồi, cô ở trên sân khấu nói về Nhược Khương, về người trung gian hay gì đó, tức là lần trước tôi nói với cô chuyện người mua, cho nên cô mới tìm được bức bích họa? Bảo sao cô nói tôi đã giúp cô một ân huệ lớn.”
Nghĩ về điều này, ông ta không thể không tự hào.
Sớm biết thế chính ông ta đã lên sân khấu nói vài lời, quảng cáo cho quầy hàng nhỏ của mình.
Trông thấy Yến Sơn Nguyệt chậm rãi đi ra từ hậu trường, Tiêu Khản vội vàng quay sang Ca Trương: “Chú Ca, tối nay cháy có tiệc, tối khuya gặp nhau ở Chợ Quỷ nha.”
“Vậy thì tốt quá!”
Chỉ cần không phải là đối thủ cạnh tranh, Ca Trương còn ước gì cô đến Chợ Quỷ hỗ trợ.
Tiêu Khản gọi lại người đang vừa đi vừa thất thần kia.
Yến Sơn Nguyệt quay đầu đứng lại: “Kết thúc?”
“Ừ.” Tiêu Khản nhìn quanh quất bốn phía, khách khứa giải tán hết, xem như hôm nay đã kết thúc: “Tổng giám đốc Triệu sắp xếp tiệc mừng, bảo cậu cùng đi.”
Yến Sơn Nguyệt thích yên tĩnh không ưa xã giao, không có hứng thú với bất kỳ bữa tiệc nào.
“Không muốn đi, ồn ào lắm.”
Cô ấy nói ngắn gọn đầy súc tích.
Tiêu Khản đã đoán ra được đáp án này từ lâu: “Được, vậy để Lâm Tầm Bạch đưa cậu trở về.”
“Gì?”
Trái lại Lâm Tầm Bạch không nghĩ tới đáp án này: “Sao, sao không cần tôi tới tiệc ăn mừng?”
Tiêu Khản mỉm cười.
“Đừng dính người quá.”
“...”
(P1)
------
Cổng viện bảo tàng nghệ thuật đóng đúng giờ, những người còn lại toàn là nhân viên nội bộ. Chu Chính Ngôn là cố vấn của Triệu Hà Viễn cho nên đương nhiên vẫn là một trong số đó.
Điền Viện và Trịnh Phi hưởng ánh sáng của thầy giáo, nhân cơ hội này đi vào sảnh triển lãm xem bích họa. Họ đã từng qua hang Mạc Cao ngặt nỗi động 465 không bao giờ mở cửa cho công chúng, thành thử có thể thưởng thức bích họa bên trong thật là cơ hội năm thì mười họa.
Nhìn thấy Tiêu Khản đi vào, Điền Viện vội vàng vẫy tay gọi cô. Bọn họ hệt Ca Trương, vừa rồi ngồi dưới sân khấu, không có cơ hội nói chuyện với Tiêu Khản.
“Các cô cậu tới Đôn Hoàng khi nào?” Tiêu Khản khách sáo hỏi.
“Chúng em nhận được thông báo bốn ngày trước, Khogos xa nghìn trùng, không tàu không máy bay nào tới Đôn Hoàng, cách hơn 1,600 km. Thế là chúng em lái xe mới đến ngày hôm qua, cả hai cánh tay của em thiếu điều liệt luôn rồi.” Trịnh Phi nắm bắt cơ hội, tranh thủ thời gian kể lể.
Điền Viện thì kéo Tiêu Khản sang, trong mắt trong lòng tràn đầy hâm mộ.
“Chị ơi! Em hối hận quá, phải đi cùng chị tới Nhược Khương tìm bích họa mới đúng!”
“Chị đi là thêm phiền.” Trịnh Phi không khách sáo dội gáo nước lạnh, “Sao chị chịu nổi những khó khăn chị Tiêu chịu đựng?”
Với tư cách là thầy hướng dẫn, Chu Chính Ngôn phải công bằng ngay thẳng với học sinh của mình, ông ấy bảo: “Lần đó trở về từ Lâu Lan, cả hai đứa đã sợ đến nỗi bị sốt cao trong ba ngày, đừng có chó chê mèo lắm lông.”
Dứt lời, ông ấy tán thưởng nhìn sang Tiêu Khản: “Lúc trước Tổng giám đốc Triệu muốn thầy giới thiệu người đáng tin cậy, người đầu tiên thầy nghĩ đến chính là em. Đúng như dự đoán, việc khó như vậy chỉ có em mới hoàn thành nổi.”
“Thầy Chu quá khen rồi.” Tiêu Khản khiêm tốn đáp, ánh mắt tiện thể dừng lại trên bức bích họa, “Thật ra nếu Liễu Thần Quang tìm được bức tranh này thì tốt rồi...”
“Sao?”
Chu Chính Ngôn khó hiểu.
“Không phải đề tài năm đó anh ấy làm là về bích họa Tây Ngụy trong hang Mạc Cao sao? Thầy Chu, thầy đã quên rồi?”
“À... Đúng đúng!”
(P2)
“Hiện tại em đang làm đề tài này.” Điền Viện tiếp lời, “Trước đây anh Liễu có đi tìm bích họa không ạ?”
Tiêu Khản không lên tiếng, mắt chuyển về Chu Chính Ngôn.
“Chưa đâu.” Chu Chính Ngôn phủ nhận thẳng thừng.
“Anh Liễu không biết?”
“Đầu năm Tổng giám đốc Triệu mới nói với thầy chuyện bức bích họa thì sao Liễu Thần Quang biết được? Huống chi nó luôn là người nhã nhặn, sẽ không vào sa mạc mạo hiểm.” Dù sao cũng là học sinh được mình hướng dẫn 8 năm, Chu Chính Ngôn khá hiểu rõ tính cách anh ấy.
Nếu không có tai nạn đó, Tiêu Khản sẽ không phản đối chuyện này.
Tuy nhiên mọi thứ đã không như mong đợi.
Cô khẽ thở dài: “Người không vào sa mạc mạo hiểm lại chết trong sa mạc.”
Chu Chính Ngôn nín lặng.
Một lúc lâu sau, ông ấy tự trách: “Nếu thầy ngăn cản nó vào thời điểm đó thì tốt rồi, một bài báo mà thôi, cần gì phải đi tới Đôn Hoàng thật xa mà lại không có ai đi cùng nó…”
Tiêu Khản nhíu mày.
“Không phải anh ấy đi cùng thầy sao? Thầy tạm thời có việc nên tới muộn mấy ngày, cho nên anh ấy mới đi trước một mình.”
“Cái gì?”
Chu Chính Ngôn ngơ ngác,
“Nó đâu đi cùng thầy đâu.”
“Chị Tiêu, có phải chị nhớ nhầm không?” Điền Viện nghiêng đầu nghi hoặc, “Năm đó Thầy Chu dẫn đội đi tới Tam Tinh Đôi, anh Liễu không đi cho nên có trống một suất cho em. Chúng em vừa từ Tứ Xuyên quay về đã nghe nói anh ấy gặp chuyện không may.”
Nói về Liễu Thần Quang, vẻ mặt của Chu Chính Ngôn phức tạp sờ sờ.
Có buồn, có hối tiếc, có hối hận... và nhiều hơn cả là ngạc nhiên.
Ông ấy rất ngạc nhiên trước những gì Tiêu Khản nói.
Mà Tiêu Khản còn bất ngờ hơn ông ấy.
(P3)
Ngay từ giây phút biết lời nguyền, cô đã ý thức được Liễu Thần Quang tới Đôn Hoàng viết luận văn là lời nói dối lừa gạt cô. Song cô vẫn vững tin do Chu Chính Ngôn giật dây 5 năm trước, là Chu Chính Ngôn dẫn Liễu Thần Quang đi, nếu không phải ông ấy…
Không, sao lại không phải là ông ấy?
Cú sốc quá lớn đã lay chuyển niềm tin vững chắc nơi cô, và cô không thể tin lại không thể không tin.
Bởi vì cô nhìn thấy nỗi hoang mang trờ trờ trong mắt Chu Chính Ngôn.
Giả sử Chu Chính Ngôn và Điền Viện đều không nói dối, vậy là ai nói cho Liễu Thần Quang chuyện bích họa mất tích, hay là trong lúc anh ấy làm đề tài nghiên cứu đã tự mình phát hiện?
Nhưng như Chu Chính Ngôn nói, tính cách Liễu Thần Quang khác cô. Ngay cả khi biết tới Rừng Đắc Nhãn, anh ấy sẽ không mạo hiểm vào sa mạc, trừ khi có lý do nhất định phải đi.
Tiêu Khản nhớ tới món quà anh ấy tặng mình.
- Phật sống nói hạt bồ đề không chỉ bảo vệ bình an còn có thể tăng thêm trí tuệ, tăng lên tài vận, nhất là mười tám viên hạt bồ đề, có tụ tài...
- Tất nhiên anh cần tài vận rồi, kiếm được tiền để kết hôn với em nữa.
Không ai không biết giá trị của bức bích họa Đôn Hoàng, trong 25 năm qua, đâu thiếu người táng thân tại biển cát vì tìm bích họa. Chẳng lẽ Liễu Thần Quang chỉ là một trong số đó sao?
Tiêu Khản không tin.
Bởi vì anh ấy khác với những người như Chú Đậu.
Đầu tiên anh ấy là một tiến sĩ khảo cổ học, anh ấy nên biết các thuộc tính di tích văn hóa về bức bích họa. Thứ hai, mọi người đều có đường riêng, anh ấy hoàn toàn không có con đường kiếm tiền bất chính.
Anh ấy không phải là cô.
Ngay cả cô thường trà trộn trong Chợ Quỷ, cũng tuyệt đối không có cách nào buôn lậu văn vật. Tìm bích họa, kiếm hoa hồng, là mục tiêu mà cô đã đặt ra ngay từ đầu.
Nếu anh ấy cũng y thế như vậy người trực tiếp thuê anh ấy…
Là ai?
“Tiêu Khản, Tiêu Khản... Em không sao chứ?”
(P4)
Chu Chính Ngôn thấy mặt cô trắng như tờ giấy, thần sắc hoảng hốt, như thể là người khác bèn lo lắng vỗ cô hai cái.
Tiêu Khản đột nhiên hoàn hồn.
“Em không sao. Chỉ muốn nhắc nhở mọi người rằng đừng nhìn bức tranh quá lâu. Khi em kiếm bức tranh có nghe người ta nói tiếp xúc quá gần với Rừng Đắc Nhãn dễ bị nguyền rủa...”
Trịnh Phi biến sắc: “Nguyền, nguyền rủa gì cơ?”
Tiêu Khản chỉ vào đám cướp trong tranh: “Ma không có mắt, sau khi chết không tìm được cầu Nại Hà để đầu thai nên muốn móc mắt người khác để tìm đường.”
“Không phải bọn cướp vẫn còn có mắt sao ạ?”
Cô mỉm cười cay đắng.
“Người mất mắt đâu chỉ có mỗi 500 tên cướp đó?”
------
Bữa tiệc ăn mừng được tổ chức tại khách sạn Sa Châu ở trung tâm thành phố.
Buổi chiều khi rời khỏi sảnh chính, Trần Khác đã mất hút, không tới cả tiệc mừng. Chẳng qua điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng của Trần Hải, ông ta liên tiếp mời rượu Tiêu Khản thông qua Điền Viện và Trịnh Phi; kế đó dứt khoát đổi vị trí với Điền Viện, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Khản.
“Bà chủ Tiêu, cô có bao giờ nghĩ đến chuyện làm việc ở nước ngoài không? Với khả năng của cô, nếu chỉ làm mối lái trong nước thôi e không phát huy hết được tài năng.”
Tiêu Khản qua loa vì không yên lòng: “Trong nước và nước ngoài có gì khác nhau?”
Cô ném có mấy từ, Trần Hải đáp lại đầy thao thao bất tuyệt.
“Tất nhiên có sự khác biệt giữa trong và ngoài nước. Không có di tích văn hóa nào ở nước ngoài phải bàn giao theo quy định của quốc gia, có nhiều bộ sưu tập tư nhân hơn. Quan trọng nhất là mua văn vật ở nước ngoài rồi mang về nước vẫn được tính là tài sản tư nhân. Cô đã tìm được Rừng Đắc Nhãn, không phải lấy những thứ khác hệt như lấy đồ trong túi à? Ra nước ngoài làm mối lái mới là tự do thật sự, chân chính làm cá gặp nước.”
(P5)
Tiêu Khản rút lại vài điều suy nghĩ, nửa thật nửa giả : “Sinh sống ở một nơi xa lạ thế, dù tôi có năng lực thì chắc gì người ta đã biết tới.”
“Cô cứ yên tâm về chuyện đó.” Trần Hải vỗ ngực cam đoan, “Tôi có thể giới thiệu giúp cho cô.”
Tiêu Khản cười, nói rằng sẽ suy nghĩ lại.
Trần Hải rời đi rồi, Điền Viện thì thầm với Tiêu Khản: “Chị Tiêu, có thể Tổng giám đốc Trần muốn chị tìm tượng gốm Bắc Ngụy.”
“Tượng gốm Bắc Ngụy?”
“Chuyến triển lãm này không chỉ có Rừng Đắc Nhãn mà còn có một bộ sưu tập nặng ký khác, là một bức tượng Bồ Tát bằng gốm được mượn từ bảo tàng tỉnh Hà Nan.” Điền Viện thì thầm, “Khoảng 12 năm trước, trên địa bàn tỉnh Hà Nam có một ngôi mộ cổ thời Bắc Ngụy bị đánh cắp, nghe nói đồ chôn cất trong ấy đã bị tuồn lậu ra nước ngoài, hải quan chỉ ngăn chặn được một pho tượng gốm nung.”
Bắc Ngụy là triều đại đầu tiên của Nam Bắc Triều, là thời kỳ Phật giáo hưng thịnh. Hang động Long Môn ở Lạc Dương, Hà Nam được khai quật vào năm Hiếu Văn Đế Bắc Ngụy. Nam Bắc Triều xảy ra chiến tranh quanh năm, các văn vật còn lại cực ít. Đặc biệt khi đó tượng đá điêu khắc chiếm đa số, các sản phẩm bằng gốm rất hiếm và khó tồn tại, cho nên tượng gốm này là văn vật cấp quốc gia.
“Nếu tượng gốm đang ở trong viện bảo tàng, thì còn muốn chị tìm cái gì?” Tiêu Khản hỏi ngược lại.
Điền Viện lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh cho cô xem. Pho tượng này không lớn, cao khoảng 20 cm, rộng 8-9 cm.
“Chị xem này, đây là một pho tượng Bồ Tát hầu bên trái.”
Lần này Tiêu Khản hiểu rồi.
Theo cấp độ tu tập của Phật giáo, Bồ Tát được chia thành hai dạng, một là Bồ Tát Hiệp Thị, còn lại là Bồ Tát Cúng Dường. Bồ Tát Hiệp Thị là bậc tu hành cấp cao, chỉ đứng sau Phật Đà. Trước khi thành Phật Đà, Bồ Tát Hiệp Thị thường ở bên cạnh Phật phổ độ chúng sinh. Cho nên trong các tạo hình trong Phật giáo, bên cạnh Đức Phật thường có một pho tượng Bồ Tát Hiệp Thị.
Ví dụ như Văn Thù Bồ Tát và Phổ Hiền Bồ Tát, Người chính là Bồ Tát Hiệp Thị của Phật Thích Ca Mâu Ni; còn Quan Âm Bồ Tát và Đại Thế Chí Bồ Tát là Bồ Tát Hiệp Thị của Phật A Di Đà.
Việc ngăn chặn được một bức tượng Bồ Tát hầu bên trái có nghĩa là Đức Phật và tượng Bồ Tát hầu bên phải đã bị bán khỏi nước.
(P6)
Từ góc độ này, sự xuất hiện của Rừng Đắc Nhãn kích thích Trần Hải rất mạnh. Ông ra rất cần người giúp đỡ như Tiêu Khản. Còn về phần sẽ làm việc cho ông ta hay là bán mạng cho gia tộc Warner…
Tiêu Khản tỏ ra hoài nghi sâu sắc.
Điền Viện còn muốn nói gì nữa, song Triệu Hà Viễn lại đứng dậy mời rượu mọi người, chúc mừng thuận lợi tìm lại được Rừng Đắc Nhãn. Cuộc nói chuyện của hai cô đành phải kết thúc trong đột ngột.
Tiêu Khản uống cạn ly rượu, thẳng thừng hỏi: “Tổng giám đốc Triệu, ông tính lúc nào trả hoa hồng cho tôi đây?”
Triệu Hà Viễn tĩnh trí nâng ly với cô: “Tôi sẽ để phòng tài vụ nhanh chóng sắp xếp. Đúng rồi, sao người cộng sự kia của cô không tới?”
“Cô ấy không thích những dịp đông đúc.”
“Vậy sao.” Triệu Hà Viễn tiếc nuối gật đầu.
------
Sự chênh lệch nhiệt độ ở Tây Bắc rất lớn, ngay cả giữa mùa hè vào tháng bảy, gió đêm vẫn thổi vù vù làm người ta lạnh cóng.
Lâm Tầm Bạch xách một phần lớn thịt nướng đã được đóng gói quay về khách sạn Đôn Hoàng. Mùi thơm quá nồng đậm làm anh không dằn lòng nổi bèn ăn vụn hai xâu ở trong thang máy trước.
Bước ra khỏi thang máy, anh lau miệng sạch sẽ, gõ cửa phòng của Tiêu Khản.
“Bà chủ Tiêu, đồ ăn khuya đã mua rồi, chuẩn bị xuất phát thôi!”
Phòng im ắng, chả có âm thanh.
“Bà chủ Tiêu?”
Anh gõ một lần nữa, vẫn im bặt.
Đã hẹn buổi tối mua đồ ăn khuya tới Chợ Quỷ tìm Ca Trương, cô không ở trong phòng có thể đi đâu, hay là nói…
Té ra cô vẫn chê anh dính người, tự đi rồi?
Mẹ kiếp!
Lâm Tầm hùng hổ quay về phòng, chê thì cứ chê, không đi thì không đi!
Anh muốn ăn trơ hết 100 cái xiên này!
Những cây du già rì rào lắc lư bên bờ sông Đảng, Ca Trương ngồi trước quầy hàng hút thuốc phì phà, làn khói xám trắng hệt một sợi dây mành trôi vô định, lang thang tự do trên bầu trời.
Khách đến khách đi, thảng hoặc dừng chân lại chỗ ông ta, song hầu hết trong số họ sẽ lướt qua.
Ông ta đưa tay lên và nhìn thoáng qua thời gian, đã ngót nghét hai giờ.
Tiêu Khản chưa đến.
--------------------
HẾT CHƯƠNG
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.