Chương 1
Tiểu Hồng Hạnh
20/07/2017
Edit: Witch _ Fair Play Team
Đồng hồ báo thức liên tiếp vang lên hai ba lượt, Trình Ý Ý trở mình, vẫn nhắm mắt giơ tay lần tìm chiếc đèn áp tường nhỏ trên tủ đầu giường.
Sau khi lần mò mấy phút cô lại sửng sốt khi không sờ tới. Khí lạnh luồn vào chăn làm cô tỉnh táo hơn, lúc này mới ý thức được cô đã không còn ở trong phòng trọ chật hẹp dành cho du học sinh lúc ở Anh Quốc nữa rồi.
Trong bóng tối, cuộn mình trong tấm chăn, cô bước chân trần đi mở đèn.
Trình Ý Ý sợ nhất là lạnh. Sở nghiên cứu phân cô đến một phòng ký túc xá không có điều hòa, trời đông giá rét, dù cho ở trong phòng cũng lạnh đến đòi mạng. Vừa đi được vài bước, cảm giác rét lạnh đã làm cho cô giật mình. Độ lạnh từ sàn nhà truyền đến làm cô thiếu chút nữa nhảy dựng lên, âm thầm hạ quyết tâm tháng sau nhận tiền lương nhất định phải gọi người đến lắp một máy điều hòa.
Cảm giác quá lạnh, cô cũng không buồn ngủ nữa.
Trình Ý Ý vén lên một góc bức rèm nhìn ra sắc trời bên ngoài. Đèn đường vừa tắt không lâu, trời đang tờ mờ sáng. Gió lạnh gào rít vờn quanh hai cây cổ thụ còn sót lại mấy chiếc lá dưới lầu cũng đủ để cho người bên trong cửa sổ biết bên ngoài quá bao nhiêu giá lạnh rồi.
Chiếc giường rộng tản ra hơi ấm dụ hoặc. Cô luôn đặt báo thức sớm hơn bốn mươi phút, thời gian thừa thãi muốn nằm ngủ nướng thêm vài phút không phải là không thể.
Trình Ý Ý ấn ấn huyệt thái dương rồi ngồi xuống trên giường nhưng cũng không nằm xuống. Cô xoay người nhặt mấy tờ A4 rơi trên bàn, đó là bản báo cáo phân tích hệ thống cấu thành CRISPR-CAS, chắc hẳn vừa rồi tìm đèn nên làm rơi. Giáo sư Phùng yêu cầu bản báo cáo này phải nộp trước thứ sáu nhưng cô cũng không dám kéo dài đến cuối ngày thứ năm.
Giáo sư Phùng thật sự rất nghiêm khắc. Bài báo cáo này dài chừng hai mươi trang, chỉ là bản sơ thảo không đánh số trang, cũng không đóng bìa chỉ được in ra rồi sắp xếp theo thứ tự nội dung thôi.
Ban ngày bận việc ở sở nghiên cứu thế nên muốn nhanh chóng hoàn Trình Ý Ý phải thức đến hai giờ sáng. Ngay lúc này cô đã có chút buồn nôn, huyệt thái dương cũng không cam lòng mà nhói len.
Tuổi 25 là một ranh giới đáng sợ của phụ nữ, lời này là do một tiền bối trước đây nói với Trình Ý Ý đấy. Bước qua tuổi 25, phụ nữ dường như bước qua thời kỳ xinh tươi nhất, nhanh chóng tàn úa.
Lúc trước cô không cho là đúng, khi học thạc sĩ ở Anh quốc vẫn luôn cày cuốc đến ba giờ sáng cho kịp tiến độ, nhưng đến ngày hôm sau vẫn dồi dào sức sống. Mãi cho đến sinh nhật thứ 25 hôm trước, khi ăn xong một bát mì trường thọ, cô thức đêm đọc luận văn đến ba giờ sáng. Đêm dài vắng người, chưa bao giờ cô thấy mệt mỏi đột nhiên hôm nay lại chỉ muốn ngả người xuống giường ngủ một giấc thật sâu.
Sau khi xếp lại bản báo cáo, Trình Ý Ý cuộn người ngồi dưới đất, dắt túm tóc lộn xộn sau tai, khẽ thở dài một hơi.Tiếp đó cô chống đất đứng dậy, xếp bản báo cáo vào trong bì, rồi xếp dọn chăn màn, ga giường lại, sau đó mới xỏ dép lê di rửa mặt.
Ký túc xá chỉ cách sở nghiên cứu hai con đường, suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm đeo khẩu trang nên Trình Ý Ý không cần trang điểm, thế nên sau khi rời giường cô cũng chỉ cần làm vài việc lặt vặt thôi.
Tối hôm qua tắm xong, mái tóc quăn dính bệt lên trán có chút chán nản. Có nên gội qua không? Do dự hết một phút, Trình Ý Ý là bắt đầu quào quào tóc mình, không quan tâm nữa, phụ nữ làm ở sở nghiên cứu được phép lôi thôi lếch thếch.
Mất năm sáu phút đường ống mới thả ra nước ấm, rửa mặt bằng sữa rửa mặt, lại thêm làn nước ấm thoải mái, kem bảo vệ da... Sau khi đôi chân đã có chút tê cô mới rửa mặt xong.
Lúc trước, Trình Ý Ý sẽ rất ít khi lãng phí thời gian cho việc bảo dưỡng da mặt. Trời sinh bản chất không có chí tiên thủ, dù cho cô là đồ hộp thì cũng là nữ thần trong lòng dân chúng Sùng Văn. Mỗi lần cô đăng tải lên báo công bố với dân chúng Sùng Văn thì qua một đêm tấm ảnh đó sẽ không cánh mà bay.
Nhưng bây giờ không như thế, cô đã 25 tuổi rồi.
Vị học tỷ năm đó nói với cô phụ nữ qua tuổi 25 sẽ nhanh tàn úa cũng đã kết hôn rồi.
Ánh đèn huỳnh quang trong nhà vệ sinh chiếu xuống, trong gương, một cô gái còn dính nước trên mặt, tóc mai xõa xuống, da thịt vẫn trắng muốt mịn màng như thế, dưới ánh mắt hoa đào là vành mắt hơi có quầng thâm.
Nếu là người ngoài có thể sẽ nhìn không rõ quầng mắt này, thế nhưng Trình Ý Ý lại thấy rất chướng mắt. Cô nhe răng trợn mắt với tấm gương, sau đó khôi phục biểu cảm, bình tĩnh lại mới thả lỏng một chút. Rất tốt, khóe mắt còn chưa có nếp nhăn, làn da vẫn đàn hồi rất tốt.
Áo len lông dê màu vàng nhạt, quần bó bút chì, ủng ngắn màu ka-ki. Sau khi giữ ấm tốt bên trong, Trình Ý Ý lại khoác thêm một chiếc áo choàng dày, quấn ngang cổ một chiếc khăn, trang bị đầy đủ rồi mới mang theo tập tài liệu đi đến sở nghiên cứu.
Trình Ý Ý ra sức học thạc sĩ về công trình sinh vật, sau khi về nước, sinh viên tốt nghiệp đều như rơi vào con nước lớn, việc gì cũng không tìm được, chỉ cảm thấy cuộc sống mê mang đến cực điểm, tương lai trước mắt đều là một màu đen u ám. Trùng hợp, vị sư huynh Sùng Văn giật dây cô giới thiệu lý lịch bản thân. Sau khi thông qua buổi phỏng vấn của Trung Khoa viện tiến sĩ, Trình Ý Ý đã ký hợp đồng với sở nghiên cứu.
Vậy nên khi cô xách va li về nước thì trực tiếp đến cùng thành phố duyên hải này.
Tuy rằng vẫn lạnh thế nhưng mùa đông ở thành phố G lại ấm áp hơn rất nhiều so với bất kỳ thành phố nào trước đây cô từng dạo qua. Trình Ý Ý tự an ủi mình như vậy, sau khi uống xong một hộp sữa bò vứt vỏ vào thùng rác mới cởi bao tay, cầm trong tay tấm vé xe buýt theo dòng người lên xe.
Sở nghiên cứu sinh vật ở thành phố G là một khu trung tâm, đã thành lập hơn bốn mươi năm, trong lĩnh vực nghiên cứu sinh vật được xem như là lão làng.
Về phần tại sao sở nghiên cứu lại ký hợp đồng với cô...
Trình Ý Ý lúc vào đây đã cân nhắc đến vấn đề này, cô là chính quy khoa Sùng Văn, năm ba thì trở thành trao đổi sinh đến Anh quốc để hộc ập, vè sau lại tốt nghiệp thạc sĩ. Cô từng có mấy bài luận văn phát biểu rất tốt được đăng lên sách báo, hồ sơ lý lịch cũng vô cùng đẹp, thế nhưng lại không phải cao thủ trong một sở nghiên cứu hàng đầu thế này. Nghĩ không ra nguyên nhân, Trình Ý Ý dứt khoát cho rằng vận khí của mình tốt, cứ thế thản nhiên tiếp nhận.
Từ cửa xe buýt nhìn sang bên đường, một toà kiến trúc trụ sở khoa học màu trắng đứng sừng sững làm cho người nhìn bỗng dưng có một cảm giác phóng khoáng.
Ở trong tòa nhà lớn này có hơn mười vị viện sĩ đức cao vọng trọng của trung khoa viện đang làm việc. Cho dù làm chung trong một tòa cao ốc thế nhưng Trình Ý Ý cũng rất ít có cơ hội nhìn thấy bọn họ. Những tiến sĩ mới bước vào tòa nhà này chủ yếu là nắm vững các mắc xích sinh vật, công việc chính là thu thập hàng mẫu, làm thí nghiệm, giám sát và chỉnh sửa số liệu trên máy tính và các công việc văn phòng lặt vặt.
Trên xe buýt quá ồn ào, cô khép mắt thêm vài phút đồng hồ, lúc xuống xe quầng thâm dưới mắt vẫn chưa tan hết. Liên tục ngáp mấy cái, Trình Ý Ý không hề thích thú thậm chí còn có vài phần bực bội. Thế nhưng lúc đi đến trước phòng bảo vệ của tòa cao ốc, cô lại thu về vẻ mặt u ám kia.
- Chào buổi sáng.
Trình Ý Ý lên tiếng chào nhân viên bảo vệ, sau đó nhe răng cười thật xinh đẹp. Dù cho mỗi ngày được chào đến mấy lần, thế nhưng đối diện với khuôn mặt tươi cười của Trình Ý Ý, bảo vệ An đại ca vẫn cảm thấy thụ sủng nhược kinh, trông thấy cô từ xa đã vội nhấn nút mở bằng điện.
Cô gái này lớn lên xinh đẹp động lòng người, giống như đại minh tinh trong phim ảnh vậy. Lúc cười rộ lên hấp dẫn đến mười phần. Mỗi người trong phòng an ninh hầu như đều biết cô, hoàn toàn không giống với những nữ tiến sĩ khác suốt ngày nghiêm mặt, cô giống như một cô sinh viên hơn. Những phần tử này không mấy kiêu ngạo, giống như cô gái này rất bình dị, gần gũi, một chút cao ngạo cũng không có.
Sau khi nói lời cảm ơn Trình Ý Ý lấy ra thẻ công tác đeo lên mới bước vào trong.
Trên đường đi không gặp được mấy người, gặp ai cô cũng cười tươi chào hỏi. Chỗ Trình Ý Ý làm việc là phòng A141, cả phòng tổng cộng có bốn người đều giống như cô là tiến sĩ vừa ra trường.
Tới sớm, những người khác trong văn phòng còn chưa đến, chỉ có vị sư huynh Tiếu Khánh là đang ngủ say trên ghế sa lon. Hai người đã đến giai đoạn cần dốc sức giám sát, vì cần ghi chép số liệu đúng giờ thế nên Tiếu Khánh đã ở trong phòng thí nghiệm trông suốt cả đêm.
Sô pha bằng da ở văn phòng khá cứng, Tiếu Khánh bọc mình trong áo lông, râu ria trên cằm đã dài ra. Trên thân còn tùy ý xếp mấy tờ báo, tay chân chỏng vó không hề có hình tượng. Giống như cảm giác được có ngươi bước vào, anh ta bất an nhúc nhích hai cái, nhưng cũng không tỉnh lại.
Thời gian của một người đàn ông trôi qua cẩu thả như vậy đấy, trời lạnh đến thế nhưng ngủ vài hôm cũng không biết mang theo tấm chăn.
Trình Ý Ý lắc đầu, cất kỹ bọc tài liệu rồi đi rót hai tách cà phê nóng, một cho mình một ly còn lại đặt lên bàn trà trước mặt sư huynh.
Cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài, mang vào áo blouse trắng của phòng thí nghiệm. Lại tưới nước cho mấy chậu hoa bên bệ cửa sổ, Trình Ý Ý mới bật máy tính lên.
Cô vừa đặt mông xuống chưa được vài phút, thì chuông báo điện thoại trong phòng vang lên. Hình như là chuông báo của Tiếu Khánh.
Dường như sợ không thể đánh thức bản thân nên Tiêu Khánh bật âm lượng lớn nhất. Lúc này vang lên, Tiếu Khánh giật thót mình trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, ngồi dậy ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.
Sau khi nhìn rõ thời gian, Tiếu Khánh cũng không kịp lau mặt, chỉ vội vàng chào hỏi Trình Ý Ý sau đó sải chân bước khỏi phòng thí nghiệm.
Trình Ý Ý cũng đã quen. Ở trong phòng thí nghiệm này, nếu như phạm lỗi bị giáo sư phát hiện, thì họ có thể dùng quyền hạn của mình để xô ngã mình, nếu không cẩn thận thì tâm huyết vài ngày sẽ thành nước đổ lá môn trong vài phút. Thực tế là hai vị kia, Bác Đạo và giáo sư Phùng đều rất nghiêm khắc, bảo thủ, là hai lão già trong mắt không được dính chút bụi. Bởi vì yêu cầu của ông ấy rất cao, đến nay Tiếu Khánh vẫn chưa thể tốt nghiệp tiến sĩ, hiện tại dưới tay Phùng giáo sư lại tiếp nhận thêm Trình Ý Ý, hai người quả thành đã trở thành khó anh khó em rồi.
Sửa sang lại cái mở đầu, Tiêu Khánh cũng mang theo sổ ghi chép số liệu trở về. Tinh thần anh ta rất mệt mỏi, dưới mắt đều là quầng thâm, nâng tách cà phê lên rót vào trong miệng.
- Vất vả rồi, sư huynh - Trình Ý Ý cười đến ngọt ngào, nháy mắt mấy cái - Cần thêm cà phê không? Em đi lấy cho anh.
Tiêu Khánh uống một hơi cạn, buông ly quệt miệng, khoát tay nói:
- Không cần.
Anh ta đặt số liệu ghi chép lên bàn, cả người mệt mỏi dựa vào ghế sa lon, giọng nói không có sức lực:
- Ý Ý, sư huynh của em không tốt nghiệp được phải mất tráng niên sớm rồi...
- Sư huynh phong nhã hào hoa, sao có thể chứ.
Trình Ý Ý ấm giọng an ủi, đón lấy bản ghi chép lấy máy tính so sánh, lại nói:
- Bây giờ em trông coi, sư huynh anh đến nhà ăn ăn sáng đi.
Nghe nói có thể ăn, Tiêu Khánh ngáp dài một cái, tinh thần tỉnh táo hơn, đứng dậy động xương sống vài cái, bộ dáng tươi cười:
- Quả nhiên là sư muội tốt.
Tiêu Khánh tìm trong ngăn kéo lấy ra thẻ cơm:
- Anh đi một chút sẽ về.
- Cảm ơn sư huynh đã khen - Trình Ý Ý mím môi cười, phất tay nói - Nhanh đi đi.
Tiếu Khánh vừa bước ra cửa thì Trình Ý Ý cũng thu lại nụ cười.
Sắc mặt cô nhàn nhạt, đôi môi đỏ căng kéo thành một đường, thậm chí còn có chút lạnh lùng. Kéo ngăn tủ ra, điện thoại nằm yên tĩnh trên xấp giấy tờ. Theo độ sáng của màn hình, lượng pin chắc đã đến vạch đỏ rồi. Biển hiện ba mươi lăm cuộc gọi không nhận.
Đôi mắt Trình Ý Ý đang sáng trưng bỗng dưng tĩnh mịch, tâm tình trong nháy mắt u ám, đáy lòng lại giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, sinh ra một khoái cảm khó nói thành lời.
Đồng hồ báo thức liên tiếp vang lên hai ba lượt, Trình Ý Ý trở mình, vẫn nhắm mắt giơ tay lần tìm chiếc đèn áp tường nhỏ trên tủ đầu giường.
Sau khi lần mò mấy phút cô lại sửng sốt khi không sờ tới. Khí lạnh luồn vào chăn làm cô tỉnh táo hơn, lúc này mới ý thức được cô đã không còn ở trong phòng trọ chật hẹp dành cho du học sinh lúc ở Anh Quốc nữa rồi.
Trong bóng tối, cuộn mình trong tấm chăn, cô bước chân trần đi mở đèn.
Trình Ý Ý sợ nhất là lạnh. Sở nghiên cứu phân cô đến một phòng ký túc xá không có điều hòa, trời đông giá rét, dù cho ở trong phòng cũng lạnh đến đòi mạng. Vừa đi được vài bước, cảm giác rét lạnh đã làm cho cô giật mình. Độ lạnh từ sàn nhà truyền đến làm cô thiếu chút nữa nhảy dựng lên, âm thầm hạ quyết tâm tháng sau nhận tiền lương nhất định phải gọi người đến lắp một máy điều hòa.
Cảm giác quá lạnh, cô cũng không buồn ngủ nữa.
Trình Ý Ý vén lên một góc bức rèm nhìn ra sắc trời bên ngoài. Đèn đường vừa tắt không lâu, trời đang tờ mờ sáng. Gió lạnh gào rít vờn quanh hai cây cổ thụ còn sót lại mấy chiếc lá dưới lầu cũng đủ để cho người bên trong cửa sổ biết bên ngoài quá bao nhiêu giá lạnh rồi.
Chiếc giường rộng tản ra hơi ấm dụ hoặc. Cô luôn đặt báo thức sớm hơn bốn mươi phút, thời gian thừa thãi muốn nằm ngủ nướng thêm vài phút không phải là không thể.
Trình Ý Ý ấn ấn huyệt thái dương rồi ngồi xuống trên giường nhưng cũng không nằm xuống. Cô xoay người nhặt mấy tờ A4 rơi trên bàn, đó là bản báo cáo phân tích hệ thống cấu thành CRISPR-CAS, chắc hẳn vừa rồi tìm đèn nên làm rơi. Giáo sư Phùng yêu cầu bản báo cáo này phải nộp trước thứ sáu nhưng cô cũng không dám kéo dài đến cuối ngày thứ năm.
Giáo sư Phùng thật sự rất nghiêm khắc. Bài báo cáo này dài chừng hai mươi trang, chỉ là bản sơ thảo không đánh số trang, cũng không đóng bìa chỉ được in ra rồi sắp xếp theo thứ tự nội dung thôi.
Ban ngày bận việc ở sở nghiên cứu thế nên muốn nhanh chóng hoàn Trình Ý Ý phải thức đến hai giờ sáng. Ngay lúc này cô đã có chút buồn nôn, huyệt thái dương cũng không cam lòng mà nhói len.
Tuổi 25 là một ranh giới đáng sợ của phụ nữ, lời này là do một tiền bối trước đây nói với Trình Ý Ý đấy. Bước qua tuổi 25, phụ nữ dường như bước qua thời kỳ xinh tươi nhất, nhanh chóng tàn úa.
Lúc trước cô không cho là đúng, khi học thạc sĩ ở Anh quốc vẫn luôn cày cuốc đến ba giờ sáng cho kịp tiến độ, nhưng đến ngày hôm sau vẫn dồi dào sức sống. Mãi cho đến sinh nhật thứ 25 hôm trước, khi ăn xong một bát mì trường thọ, cô thức đêm đọc luận văn đến ba giờ sáng. Đêm dài vắng người, chưa bao giờ cô thấy mệt mỏi đột nhiên hôm nay lại chỉ muốn ngả người xuống giường ngủ một giấc thật sâu.
Sau khi xếp lại bản báo cáo, Trình Ý Ý cuộn người ngồi dưới đất, dắt túm tóc lộn xộn sau tai, khẽ thở dài một hơi.Tiếp đó cô chống đất đứng dậy, xếp bản báo cáo vào trong bì, rồi xếp dọn chăn màn, ga giường lại, sau đó mới xỏ dép lê di rửa mặt.
Ký túc xá chỉ cách sở nghiên cứu hai con đường, suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm đeo khẩu trang nên Trình Ý Ý không cần trang điểm, thế nên sau khi rời giường cô cũng chỉ cần làm vài việc lặt vặt thôi.
Tối hôm qua tắm xong, mái tóc quăn dính bệt lên trán có chút chán nản. Có nên gội qua không? Do dự hết một phút, Trình Ý Ý là bắt đầu quào quào tóc mình, không quan tâm nữa, phụ nữ làm ở sở nghiên cứu được phép lôi thôi lếch thếch.
Mất năm sáu phút đường ống mới thả ra nước ấm, rửa mặt bằng sữa rửa mặt, lại thêm làn nước ấm thoải mái, kem bảo vệ da... Sau khi đôi chân đã có chút tê cô mới rửa mặt xong.
Lúc trước, Trình Ý Ý sẽ rất ít khi lãng phí thời gian cho việc bảo dưỡng da mặt. Trời sinh bản chất không có chí tiên thủ, dù cho cô là đồ hộp thì cũng là nữ thần trong lòng dân chúng Sùng Văn. Mỗi lần cô đăng tải lên báo công bố với dân chúng Sùng Văn thì qua một đêm tấm ảnh đó sẽ không cánh mà bay.
Nhưng bây giờ không như thế, cô đã 25 tuổi rồi.
Vị học tỷ năm đó nói với cô phụ nữ qua tuổi 25 sẽ nhanh tàn úa cũng đã kết hôn rồi.
Ánh đèn huỳnh quang trong nhà vệ sinh chiếu xuống, trong gương, một cô gái còn dính nước trên mặt, tóc mai xõa xuống, da thịt vẫn trắng muốt mịn màng như thế, dưới ánh mắt hoa đào là vành mắt hơi có quầng thâm.
Nếu là người ngoài có thể sẽ nhìn không rõ quầng mắt này, thế nhưng Trình Ý Ý lại thấy rất chướng mắt. Cô nhe răng trợn mắt với tấm gương, sau đó khôi phục biểu cảm, bình tĩnh lại mới thả lỏng một chút. Rất tốt, khóe mắt còn chưa có nếp nhăn, làn da vẫn đàn hồi rất tốt.
Áo len lông dê màu vàng nhạt, quần bó bút chì, ủng ngắn màu ka-ki. Sau khi giữ ấm tốt bên trong, Trình Ý Ý lại khoác thêm một chiếc áo choàng dày, quấn ngang cổ một chiếc khăn, trang bị đầy đủ rồi mới mang theo tập tài liệu đi đến sở nghiên cứu.
Trình Ý Ý ra sức học thạc sĩ về công trình sinh vật, sau khi về nước, sinh viên tốt nghiệp đều như rơi vào con nước lớn, việc gì cũng không tìm được, chỉ cảm thấy cuộc sống mê mang đến cực điểm, tương lai trước mắt đều là một màu đen u ám. Trùng hợp, vị sư huynh Sùng Văn giật dây cô giới thiệu lý lịch bản thân. Sau khi thông qua buổi phỏng vấn của Trung Khoa viện tiến sĩ, Trình Ý Ý đã ký hợp đồng với sở nghiên cứu.
Vậy nên khi cô xách va li về nước thì trực tiếp đến cùng thành phố duyên hải này.
Tuy rằng vẫn lạnh thế nhưng mùa đông ở thành phố G lại ấm áp hơn rất nhiều so với bất kỳ thành phố nào trước đây cô từng dạo qua. Trình Ý Ý tự an ủi mình như vậy, sau khi uống xong một hộp sữa bò vứt vỏ vào thùng rác mới cởi bao tay, cầm trong tay tấm vé xe buýt theo dòng người lên xe.
Sở nghiên cứu sinh vật ở thành phố G là một khu trung tâm, đã thành lập hơn bốn mươi năm, trong lĩnh vực nghiên cứu sinh vật được xem như là lão làng.
Về phần tại sao sở nghiên cứu lại ký hợp đồng với cô...
Trình Ý Ý lúc vào đây đã cân nhắc đến vấn đề này, cô là chính quy khoa Sùng Văn, năm ba thì trở thành trao đổi sinh đến Anh quốc để hộc ập, vè sau lại tốt nghiệp thạc sĩ. Cô từng có mấy bài luận văn phát biểu rất tốt được đăng lên sách báo, hồ sơ lý lịch cũng vô cùng đẹp, thế nhưng lại không phải cao thủ trong một sở nghiên cứu hàng đầu thế này. Nghĩ không ra nguyên nhân, Trình Ý Ý dứt khoát cho rằng vận khí của mình tốt, cứ thế thản nhiên tiếp nhận.
Từ cửa xe buýt nhìn sang bên đường, một toà kiến trúc trụ sở khoa học màu trắng đứng sừng sững làm cho người nhìn bỗng dưng có một cảm giác phóng khoáng.
Ở trong tòa nhà lớn này có hơn mười vị viện sĩ đức cao vọng trọng của trung khoa viện đang làm việc. Cho dù làm chung trong một tòa cao ốc thế nhưng Trình Ý Ý cũng rất ít có cơ hội nhìn thấy bọn họ. Những tiến sĩ mới bước vào tòa nhà này chủ yếu là nắm vững các mắc xích sinh vật, công việc chính là thu thập hàng mẫu, làm thí nghiệm, giám sát và chỉnh sửa số liệu trên máy tính và các công việc văn phòng lặt vặt.
Trên xe buýt quá ồn ào, cô khép mắt thêm vài phút đồng hồ, lúc xuống xe quầng thâm dưới mắt vẫn chưa tan hết. Liên tục ngáp mấy cái, Trình Ý Ý không hề thích thú thậm chí còn có vài phần bực bội. Thế nhưng lúc đi đến trước phòng bảo vệ của tòa cao ốc, cô lại thu về vẻ mặt u ám kia.
- Chào buổi sáng.
Trình Ý Ý lên tiếng chào nhân viên bảo vệ, sau đó nhe răng cười thật xinh đẹp. Dù cho mỗi ngày được chào đến mấy lần, thế nhưng đối diện với khuôn mặt tươi cười của Trình Ý Ý, bảo vệ An đại ca vẫn cảm thấy thụ sủng nhược kinh, trông thấy cô từ xa đã vội nhấn nút mở bằng điện.
Cô gái này lớn lên xinh đẹp động lòng người, giống như đại minh tinh trong phim ảnh vậy. Lúc cười rộ lên hấp dẫn đến mười phần. Mỗi người trong phòng an ninh hầu như đều biết cô, hoàn toàn không giống với những nữ tiến sĩ khác suốt ngày nghiêm mặt, cô giống như một cô sinh viên hơn. Những phần tử này không mấy kiêu ngạo, giống như cô gái này rất bình dị, gần gũi, một chút cao ngạo cũng không có.
Sau khi nói lời cảm ơn Trình Ý Ý lấy ra thẻ công tác đeo lên mới bước vào trong.
Trên đường đi không gặp được mấy người, gặp ai cô cũng cười tươi chào hỏi. Chỗ Trình Ý Ý làm việc là phòng A141, cả phòng tổng cộng có bốn người đều giống như cô là tiến sĩ vừa ra trường.
Tới sớm, những người khác trong văn phòng còn chưa đến, chỉ có vị sư huynh Tiếu Khánh là đang ngủ say trên ghế sa lon. Hai người đã đến giai đoạn cần dốc sức giám sát, vì cần ghi chép số liệu đúng giờ thế nên Tiếu Khánh đã ở trong phòng thí nghiệm trông suốt cả đêm.
Sô pha bằng da ở văn phòng khá cứng, Tiếu Khánh bọc mình trong áo lông, râu ria trên cằm đã dài ra. Trên thân còn tùy ý xếp mấy tờ báo, tay chân chỏng vó không hề có hình tượng. Giống như cảm giác được có ngươi bước vào, anh ta bất an nhúc nhích hai cái, nhưng cũng không tỉnh lại.
Thời gian của một người đàn ông trôi qua cẩu thả như vậy đấy, trời lạnh đến thế nhưng ngủ vài hôm cũng không biết mang theo tấm chăn.
Trình Ý Ý lắc đầu, cất kỹ bọc tài liệu rồi đi rót hai tách cà phê nóng, một cho mình một ly còn lại đặt lên bàn trà trước mặt sư huynh.
Cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài, mang vào áo blouse trắng của phòng thí nghiệm. Lại tưới nước cho mấy chậu hoa bên bệ cửa sổ, Trình Ý Ý mới bật máy tính lên.
Cô vừa đặt mông xuống chưa được vài phút, thì chuông báo điện thoại trong phòng vang lên. Hình như là chuông báo của Tiếu Khánh.
Dường như sợ không thể đánh thức bản thân nên Tiêu Khánh bật âm lượng lớn nhất. Lúc này vang lên, Tiếu Khánh giật thót mình trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, ngồi dậy ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.
Sau khi nhìn rõ thời gian, Tiếu Khánh cũng không kịp lau mặt, chỉ vội vàng chào hỏi Trình Ý Ý sau đó sải chân bước khỏi phòng thí nghiệm.
Trình Ý Ý cũng đã quen. Ở trong phòng thí nghiệm này, nếu như phạm lỗi bị giáo sư phát hiện, thì họ có thể dùng quyền hạn của mình để xô ngã mình, nếu không cẩn thận thì tâm huyết vài ngày sẽ thành nước đổ lá môn trong vài phút. Thực tế là hai vị kia, Bác Đạo và giáo sư Phùng đều rất nghiêm khắc, bảo thủ, là hai lão già trong mắt không được dính chút bụi. Bởi vì yêu cầu của ông ấy rất cao, đến nay Tiếu Khánh vẫn chưa thể tốt nghiệp tiến sĩ, hiện tại dưới tay Phùng giáo sư lại tiếp nhận thêm Trình Ý Ý, hai người quả thành đã trở thành khó anh khó em rồi.
Sửa sang lại cái mở đầu, Tiêu Khánh cũng mang theo sổ ghi chép số liệu trở về. Tinh thần anh ta rất mệt mỏi, dưới mắt đều là quầng thâm, nâng tách cà phê lên rót vào trong miệng.
- Vất vả rồi, sư huynh - Trình Ý Ý cười đến ngọt ngào, nháy mắt mấy cái - Cần thêm cà phê không? Em đi lấy cho anh.
Tiêu Khánh uống một hơi cạn, buông ly quệt miệng, khoát tay nói:
- Không cần.
Anh ta đặt số liệu ghi chép lên bàn, cả người mệt mỏi dựa vào ghế sa lon, giọng nói không có sức lực:
- Ý Ý, sư huynh của em không tốt nghiệp được phải mất tráng niên sớm rồi...
- Sư huynh phong nhã hào hoa, sao có thể chứ.
Trình Ý Ý ấm giọng an ủi, đón lấy bản ghi chép lấy máy tính so sánh, lại nói:
- Bây giờ em trông coi, sư huynh anh đến nhà ăn ăn sáng đi.
Nghe nói có thể ăn, Tiêu Khánh ngáp dài một cái, tinh thần tỉnh táo hơn, đứng dậy động xương sống vài cái, bộ dáng tươi cười:
- Quả nhiên là sư muội tốt.
Tiêu Khánh tìm trong ngăn kéo lấy ra thẻ cơm:
- Anh đi một chút sẽ về.
- Cảm ơn sư huynh đã khen - Trình Ý Ý mím môi cười, phất tay nói - Nhanh đi đi.
Tiếu Khánh vừa bước ra cửa thì Trình Ý Ý cũng thu lại nụ cười.
Sắc mặt cô nhàn nhạt, đôi môi đỏ căng kéo thành một đường, thậm chí còn có chút lạnh lùng. Kéo ngăn tủ ra, điện thoại nằm yên tĩnh trên xấp giấy tờ. Theo độ sáng của màn hình, lượng pin chắc đã đến vạch đỏ rồi. Biển hiện ba mươi lăm cuộc gọi không nhận.
Đôi mắt Trình Ý Ý đang sáng trưng bỗng dưng tĩnh mịch, tâm tình trong nháy mắt u ám, đáy lòng lại giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, sinh ra một khoái cảm khó nói thành lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.