Chương 26
Tiểu Hồng Hạnh
13/08/2017
Edit: Witch _ Fair Play Team
Nhà tù Khang Sơn ngoại thành Đế Đô, chủ nhật hàng tuần mới được thăm hỏi phạm nhân, đến gần kỳ nghỉ cuối năm, Trình Ý Ý càng thêm vất vả mới có được quyền thăm hỏi.
Bởi vì thường ngày không có người ra ngoại thành, tuyết lớn nên Cố Tây Trạch trực tiếp lái xe đưa cô đi.
Bên ngoài nhà tù là mấy gốc cây già khô, một chiếc lá cũng không còn. Cành cây trơ trọc đọng đầy tuyết, giương nanh múa vuốt chỉ lên trời, làm người ta cảm thấy hơi cụt hứng.
- Muốn anh vào cùng không? - Cố Tây Trạch dừng xe, nghiêng đầu hỏi cô.
Trình Ý Ý lắc đầu:
- Em đi một mình cũng được.
Cô ôm theo vài cuốn sách cùng quần áo mùa đông mở cửa xe bước ra.
Cảm giác lạnh thấu xương trong nháy mắt truyền đến.
Từ lúc rời khỏi Đế Đô, đã nhiều năm rồi Trình Ý Ý mới lần nữa bước đến nơi này.
Lúc cha cô vừa mới vào tù, cô đang học trung học. Dựa trên pháp luật Trình Uyên và cô không có quan hệ thân thích, Trình Ý Ý lại là vị thành niên, không có ai giúp cô, mỗi lần đều phải trăm cay nghìn đắng mới có được cơ hội gặp mặt.
Về sau số lần càng nhiều, Trình Uyên cũng không muốn thấy cô nữa.
Đại khái ông cảm thấy, Trình Ý Ý nghĩ cách đến gặp mình làm chậm trễ việc học của cô. Hon nữa là, trong cuộc sống của cô nếu như không có người cha như ông sẽ trôi chảy hơn nhiều.
Trước lúc Trình Ý Ý rời khỏi Đế Đô, mấy lần liên tiếp cầu xin gặp mặt đều bị cự tuyệt. Chẳng ai ngờ rằng, lúc có cơ hội gặp lãi cũng đã là nhiều năm sau.
Cho đến bây giờ Nghê Thiên vẫn luôn bội bạc, ích kỷ, chỉ có lúc Trình Uyên đến bà ta mới thay đổi ân cần hỏi thăm cô.
Nghê Thiến lớn lên xinh đẹp, nhưng trong lòng bà ta cũng hiểu rõ, bản thân có thể luôn đi theo bên cạnh Trình Uyên cũng là vì không muốn chịu thua kém, sinh ra Trình Ý Ý sẽ là phiếu cơm dài hạn cho bà ta.
Đối với một lớp người, cha cô có lẽ không phải là một cán bộ tốt, không phải người chồng tốt, cuối cùng bị phán tội chung thân ở tù. Ông ấy quả thật gieo gió gặt bão, bị phạt đúng tội. Thế nhưng đối với Trình Ý Ý, Trình Uyên là người duy nhất cho cô tình thương của một người cha.
Nhớ đến những lúc cô phí đủ công sức muốn cứu Trình Uyên ra, Trình Ý Ý cảm thấy mình ngây thơ, nực cười đến cỡ nào, nhưng cô lại không giải thích được mình khi đó. Bởi vì dù cho Trình Uyên có tội, nhưng khi đó ông ấy là chỗ dựa duy nhất trên đời này của cô.
Trình Ý Ý qua vài cửa đăng ký, sau khi dò xét kiểm tra đồ vật mang theo, nhất trí cho gửi rồi cuối cùng mới được người giám ngục dẫn vào phòng gặp.
Gian phòng gặp mặt cách một cánh cửa thủy tinh, Trình Ý Ý chờ một lúc lâu cánh cửa đối diện mới mở ra.
Trọn vẹn năm năm, ngoại trừ trên thư từ từng có hai tâm hình, đây là lần đầu tiên Trình Ý Ý nhìn thấy cha mình.
Ngũ quan ông trầm tĩnh, mái tóc được cắt ngắn, ngay cả như vậy cũng thấy được tóc bạc đã phủ màu. Lần trước cô đến, hai bên tóc mai mới chỉ điểm hoa râm thôi.
Cách lớp thủy tinh, ông nhìn Trình Ý Ý vài giây đồng hồ, hóc mắt ướt áp kịp thời chớp mở, không để cô nhìn thấy. Qua thêm một lúc lâu, phía bên kia điện thoại mới khó khăn phun ra mấy chữ:
- Ý Ý, lớn rồi.
Lúc ông bị bỏ tù, con gái mới đứng đến ngang ngực, hiện tại cô đã cao gần bằng ông, mà ông cũng đã tuổi già sức yếu, lưng còng xuống rồi.
- Con mang đến cho bố mấy quyển sách, còn có áo ấm - Trình Ý Ý cố gắng kéo cong miệng, muốn thay đổi bầu không khí - Đồ ăn con không được mang từ bên ngoài đến, chỉ có thể tùy tiện mua một ít trong cửa tiệm...
- Đừng phiền toái như vậy, Ý Ý - Trình Uyên lắc đầu - Hiện tại, bố không cần những thứ này, trong này có cả.
Mắt của ông sớm đã không thấy chữ trên sách, tuổi đã lớn, thính giác, thị giác đều đã sớm thoái hóa, sớm đã không còn khát vọng ăn uống rồi. Chỉ là ông không đành lòng bác bỏ ý tốt của con gái.
Ông hỏi cô đang làm gì, dặn dò từng câu, lại nhắc đến Trình Nhàn.
Ông và mẹ Trình Nhàn vốn không có tình cảm, thế nhưng với đứa con gái này ông vẫn rất lo lắng, yêu thương.
- Hiện tại chị rất tốt, còn tự mua được xe và nhà. Hai người trước thương lượng muốn cùng con đến thăm bố. Nhưng cuối năm bận việc, công ty có nhiều chuyện không rút được thời gian...
Trình Ý Ý dường như nghĩ đến điều gì đó, muốn nói nhưng lại thôi.
Trình Uyên liếc mắt đã nhận ra:
- Sao thế?
- Bố - Trình Ý Ý dừng một chút, gục đầu, giọng nói nhỏ dần - Con và Cố Tây Trạch lại ở chung một chỗ.
- Cái gì? - Chuyện này rõ ràng đã vượt khỏi dự liệu của ông, sửng sốt cả buổi rồi mới hoàn hồn lại, giọng nói mệt mỏi đến cực điểm - Ý Ý, con không còn nhỏ nữa.
Trước đó, lần đầu tiên Trình Ý Ý ở cùng một chỗ với Cố Tây Trạch, lúc cô đến nhà giam thăm ông, bình thản nói thẳng ra.
Trình Uyên tự nhiên hiểu rõ, suy nghĩ của Trình Ý Ý là quá viễn vong, cô muốn cứu ông ra là việc không thể.
Từ đó về sau, ông không gặp Trình Ý Ý nữa.
Ông không muốn thấy con gái vì mình mà bị hủy cả đời.
Trước lúc Trình Uyên chưa vào ngục, hàng năm được gặp Cố Tây Trạch, lời nói cử chỉ, tướng mạo phong độ đúng là một người trẻ tuổi ưu tú hiếm thấy. Thế nhưng ông hiểu rõ quy tắc của vòng luẩn quẩn này. Cố Tây Trạch là con trai trưởng của Cố gia, là người thừa kế được coi trọng nhất, dù cho người trẻ tuổi kia thật sự yêu con gái ông, Cố gia cũng sao cho phép anh rước một cô con gái của phạm nhân vào cửa chứ, đó sẽ trở thành vết nhơ cả đời này của anh.
Cuối cùng Trình Ý Ý sẽ thương tích đầy mình.
Cuộc đời ông đã trải qua quá nhiều lên xuống, nhìn vinh hoa phú quý phai nhạt, ông chỉ hy vọng con gái mình có thể bình thản an khang mà sống trọn đời, đây là ông trời đã bao dung với ông rồi.
- Con thật sự nghĩ thông suốt sao? - Ông thở dài một hơi, dáng vẻ già nua hiện ra - Cố gia không phải là gia đình bình thường, có lẽ con phí cả thanh xuân cuối cùng chỉ như giỏ trúc múc nước mà thôi.
- Đổi lại là gia đình bình thường, con là một đứa trẻ thông minh, nhất định sẽ sống vô cùng tốt...
- Bố...
Trình Ý Ý cắt đứt lời ông, cô ngẩng đầu, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, nhìn ông thật lâu.
- Con đã từng do dự rất lâu, cũng bối rối thật lâu. - Cô nắm chặt ống nghe trong tay nói - Thế nhưng về sau con phát hiện, trên thế giới này chỉ gặp được người như anh ấy, mới có thể bảo vệ con, bao dung cho con.
- Bố biết rõ đến bây giờ con là người cẩn thận, phòng bị cẩn thận, cũng không để con nhìn rõ được người khác... Dù cho gả cho người khác con có thể sống rất khá, nhưng cũng không vui vẻ như hiện tại...
- Bố - Giọng điệu của Trình Ý Ý trở nên nghiêm túc, ánh mắt chân thành tha thiết, ẩn chứa kỳ vọng khẩn thiết.
Cũng có lẽ cô không tự tin như vậy, chỉ là hy vọng mình kiên trì quyết tâm như vậy sẽ đạt được.
- Con nghĩ sẽ vì anh ấy cố gắng một lần.
Trình Uyên trầm mặc hồi lâu, đáy lòng cũng có vạn biến hóa.
Nội tâm Trình Ý Ý chìm xuống.
Cuối cùng ông cũng không đành lòng, đang muốn mở miệng, giám ngục lại mở cửa ra, loảng xoảng gõ vài cái:
- Giờ thăm đã hết.
Ông bị bị giám ngục cao to vạm vỡ kia đỡ dậy.
Điện thoại bị tắt.
- Bố.
Hốc mắt Trình Ý Ý chua xót, cha cô đã quá năm mươi tuổi, ngày qua ngày lại phung phí thời gian ở một nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời này.
Dù cho lý trí biết rõ đó là trừng phạt dành cho ông ấy, nhưng bọn họ vẫn mãi là huyết mạch tương liên, về mặt tình cảm, cô không có cách nào không cảm thán thay ông.
Trình Uyên không nghe thấy giọng nói con gái, nhưng lại thấy được sự bi thiết trong ánh mắt cô, rất rõ ràng. Ông dùng sức đứng lại, nghiêng đầu đối diện với cô, từng chữ một nói rõ:
- Bố mong con có thể sống vui vẻ hơn...
Lúc này dù cho không nghe được, nhưng Trình Ý Ý cũng nhìn được khẩu miệng ông rất rõ ràng.
***
Chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ mừng năm mới, khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Đế Đô đều treo đèn hoa đỏ mừng năm mới.
Chương trình "Nhân tài trời sinh" đến hôm đó cũng đã được lên hình, Trình Ý Ý xêm ti vi, vừa vặn chuyển đế kênh này.
Tiết mục đang chiếu đoạn cô tự giới thiệu.
Trình Ý Ý cẩn thận đánh giá bản thân, cảm giác mình thật sự rất soái, lại ném điều khiển từ xa chạy vào trong thư phòng.
Cố Tây Trạch thành công lấy được phiếu bầu cao nhất của chủ tịch hội động quản trị trong nhiệm kỳ mới, thay thế cho cha anh. Đã tốn không ít cuộc giao tiếp, trước hai ngày cuối năm, anh buộc phải làm xong công tá trên tay mới có thể đảm bảo bản thân có thể yên tĩnh trải qua tết âm lịch.
Lúc Trình Ý Ý mở cửa vào, anh vẫn còn vùi đầu chăm chú nhìn vào bản tài liệu.
Cô rón ra rón rén vào cửa, vốn định hù dọa anh, ai ngờ còn chưa đi đến anh đã mở miệng trước.
- Em không xem TV?
Cửa phòng trải thảm vậy nên để không gây ra tiếng động vào cửa, đến cả dép lê cô cũng không mặc.
Sau lưng anh có mắt sao?
Trình Ý Ý mất hứng thu tay:
- Xem rất tốt.
Cố Tây Trạch bật cười.
Anh biết rõ Trình Ý Ý vì sao mất hứng, trước giờ cô chơi trò hù người này chưa bao giờ thắng, ngược lại còn nhiều lần bị giật mình.
Có đôi khi cô cảm thấy mình đủ lẳng lặng không gây ra tiếng động, nhưng hết thảy ddeuf bị anh phát hiện.
Có lẽ cô không hiêu được, lúc yêu đương người ta sẽ có cảm giác, cảm thấy người mình yêu đang ở ngay sau lưng mình.
Đa số lúc quay đầu lại chỉ nhìn thấy hư không.
Nhưng đôi khi dù không quay người, cũng biết rõ cô đang đến gần mình.
Trình Ý Ý giúp anh rót chén được, kéo ghế băng ngồi đối diện bàn đọc sách của anh, ánh mắt sáng lên, thần thái sáng láng nhìn anh:
- Chương trình của em phát sóng rồi.
Anh có muốn xem không? Nửa câu sau là cô dùng ánh mắt để nói.
Khóe môi Cố Tây Trạch không nhịn được mà cong lên... Mời mọc mạnh mẽ nhưu thế này anh cự tuyệt không được rồi.
...
Trước lúc chương trình phát sóng, Trình Ý Ý đã đồng ý với tổ sản xuất là thông báo lên Weibo.
Lúc chương trình phát sống, Trình Ý Ý không đợi đến lúc tiền lương chương trình trả, thế nhưng trước đó lại bị chú ý bởi tin tức nhắc nhở ở weibo. Điện thoại mấy trăm inbox làm cho đứng máy, cô cũng tranh thủ thời gian tắt thông báo của weibo.
Cố Tây Trạch nghiêm túc xem chương trình, Trình Ý Ý hài lòng nằm trên đùi anh cùng xem.
Lúc này đây, chắc chắn có người đã nhắc lại chuyện xấu trước kia của cô với Cố Tây Trạch rồi.
Dù cho truyền thông chính thức có xóa nhanh đi nữa cũng không nhanh hơn hàng trăm nghìn bạn dùng mạng.
Rốt cuộc đoạn video Trình Ý Ý ở trước cửa nhà hàng lần nữa được tung lên mạng.
Cả đêm, không thấy người hâm mộ của Tống An chưa kịp tập kết lên án, cô có vài phần kỳ quái, dứt khoát mở ra trang chủ của Tống An An.
Nhưng nhìn qua lại ngây ngẩn cả người.
Trình Ý Ý chần chờ vài giây, ngửa đầu gọi anh:
- Tây Trạch.
- Gì?
Chương trình đang chiếu đến lúc Trình Ý Ý nhắm mắt suy nghĩ, bầu không khí ở khán đài đều ngưng tụ. Cố Tây Trạch nhìn chằm chằm vào TV, không hề cúi đầu.
- Trên mạng nói Tống An An bị anh phong sát mấy bộ phim điện ảnh mới rồi hả?
- Ừ.
- Vì sao chứ?
Trình Ý Ý khó hiểu.
Lần trước cô xem bình luận châm chọc Tống An An trình độ anh văn kém, không phải anh đã tức giấn ao?
Nhìn thấy Trình Ý Ý rốt cuộc đã bắt đầu sửa đáp án, ánh mắt anh rũ xuống, sắp sửa trả lời.
Nhà tù Khang Sơn ngoại thành Đế Đô, chủ nhật hàng tuần mới được thăm hỏi phạm nhân, đến gần kỳ nghỉ cuối năm, Trình Ý Ý càng thêm vất vả mới có được quyền thăm hỏi.
Bởi vì thường ngày không có người ra ngoại thành, tuyết lớn nên Cố Tây Trạch trực tiếp lái xe đưa cô đi.
Bên ngoài nhà tù là mấy gốc cây già khô, một chiếc lá cũng không còn. Cành cây trơ trọc đọng đầy tuyết, giương nanh múa vuốt chỉ lên trời, làm người ta cảm thấy hơi cụt hứng.
- Muốn anh vào cùng không? - Cố Tây Trạch dừng xe, nghiêng đầu hỏi cô.
Trình Ý Ý lắc đầu:
- Em đi một mình cũng được.
Cô ôm theo vài cuốn sách cùng quần áo mùa đông mở cửa xe bước ra.
Cảm giác lạnh thấu xương trong nháy mắt truyền đến.
Từ lúc rời khỏi Đế Đô, đã nhiều năm rồi Trình Ý Ý mới lần nữa bước đến nơi này.
Lúc cha cô vừa mới vào tù, cô đang học trung học. Dựa trên pháp luật Trình Uyên và cô không có quan hệ thân thích, Trình Ý Ý lại là vị thành niên, không có ai giúp cô, mỗi lần đều phải trăm cay nghìn đắng mới có được cơ hội gặp mặt.
Về sau số lần càng nhiều, Trình Uyên cũng không muốn thấy cô nữa.
Đại khái ông cảm thấy, Trình Ý Ý nghĩ cách đến gặp mình làm chậm trễ việc học của cô. Hon nữa là, trong cuộc sống của cô nếu như không có người cha như ông sẽ trôi chảy hơn nhiều.
Trước lúc Trình Ý Ý rời khỏi Đế Đô, mấy lần liên tiếp cầu xin gặp mặt đều bị cự tuyệt. Chẳng ai ngờ rằng, lúc có cơ hội gặp lãi cũng đã là nhiều năm sau.
Cho đến bây giờ Nghê Thiên vẫn luôn bội bạc, ích kỷ, chỉ có lúc Trình Uyên đến bà ta mới thay đổi ân cần hỏi thăm cô.
Nghê Thiến lớn lên xinh đẹp, nhưng trong lòng bà ta cũng hiểu rõ, bản thân có thể luôn đi theo bên cạnh Trình Uyên cũng là vì không muốn chịu thua kém, sinh ra Trình Ý Ý sẽ là phiếu cơm dài hạn cho bà ta.
Đối với một lớp người, cha cô có lẽ không phải là một cán bộ tốt, không phải người chồng tốt, cuối cùng bị phán tội chung thân ở tù. Ông ấy quả thật gieo gió gặt bão, bị phạt đúng tội. Thế nhưng đối với Trình Ý Ý, Trình Uyên là người duy nhất cho cô tình thương của một người cha.
Nhớ đến những lúc cô phí đủ công sức muốn cứu Trình Uyên ra, Trình Ý Ý cảm thấy mình ngây thơ, nực cười đến cỡ nào, nhưng cô lại không giải thích được mình khi đó. Bởi vì dù cho Trình Uyên có tội, nhưng khi đó ông ấy là chỗ dựa duy nhất trên đời này của cô.
Trình Ý Ý qua vài cửa đăng ký, sau khi dò xét kiểm tra đồ vật mang theo, nhất trí cho gửi rồi cuối cùng mới được người giám ngục dẫn vào phòng gặp.
Gian phòng gặp mặt cách một cánh cửa thủy tinh, Trình Ý Ý chờ một lúc lâu cánh cửa đối diện mới mở ra.
Trọn vẹn năm năm, ngoại trừ trên thư từ từng có hai tâm hình, đây là lần đầu tiên Trình Ý Ý nhìn thấy cha mình.
Ngũ quan ông trầm tĩnh, mái tóc được cắt ngắn, ngay cả như vậy cũng thấy được tóc bạc đã phủ màu. Lần trước cô đến, hai bên tóc mai mới chỉ điểm hoa râm thôi.
Cách lớp thủy tinh, ông nhìn Trình Ý Ý vài giây đồng hồ, hóc mắt ướt áp kịp thời chớp mở, không để cô nhìn thấy. Qua thêm một lúc lâu, phía bên kia điện thoại mới khó khăn phun ra mấy chữ:
- Ý Ý, lớn rồi.
Lúc ông bị bỏ tù, con gái mới đứng đến ngang ngực, hiện tại cô đã cao gần bằng ông, mà ông cũng đã tuổi già sức yếu, lưng còng xuống rồi.
- Con mang đến cho bố mấy quyển sách, còn có áo ấm - Trình Ý Ý cố gắng kéo cong miệng, muốn thay đổi bầu không khí - Đồ ăn con không được mang từ bên ngoài đến, chỉ có thể tùy tiện mua một ít trong cửa tiệm...
- Đừng phiền toái như vậy, Ý Ý - Trình Uyên lắc đầu - Hiện tại, bố không cần những thứ này, trong này có cả.
Mắt của ông sớm đã không thấy chữ trên sách, tuổi đã lớn, thính giác, thị giác đều đã sớm thoái hóa, sớm đã không còn khát vọng ăn uống rồi. Chỉ là ông không đành lòng bác bỏ ý tốt của con gái.
Ông hỏi cô đang làm gì, dặn dò từng câu, lại nhắc đến Trình Nhàn.
Ông và mẹ Trình Nhàn vốn không có tình cảm, thế nhưng với đứa con gái này ông vẫn rất lo lắng, yêu thương.
- Hiện tại chị rất tốt, còn tự mua được xe và nhà. Hai người trước thương lượng muốn cùng con đến thăm bố. Nhưng cuối năm bận việc, công ty có nhiều chuyện không rút được thời gian...
Trình Ý Ý dường như nghĩ đến điều gì đó, muốn nói nhưng lại thôi.
Trình Uyên liếc mắt đã nhận ra:
- Sao thế?
- Bố - Trình Ý Ý dừng một chút, gục đầu, giọng nói nhỏ dần - Con và Cố Tây Trạch lại ở chung một chỗ.
- Cái gì? - Chuyện này rõ ràng đã vượt khỏi dự liệu của ông, sửng sốt cả buổi rồi mới hoàn hồn lại, giọng nói mệt mỏi đến cực điểm - Ý Ý, con không còn nhỏ nữa.
Trước đó, lần đầu tiên Trình Ý Ý ở cùng một chỗ với Cố Tây Trạch, lúc cô đến nhà giam thăm ông, bình thản nói thẳng ra.
Trình Uyên tự nhiên hiểu rõ, suy nghĩ của Trình Ý Ý là quá viễn vong, cô muốn cứu ông ra là việc không thể.
Từ đó về sau, ông không gặp Trình Ý Ý nữa.
Ông không muốn thấy con gái vì mình mà bị hủy cả đời.
Trước lúc Trình Uyên chưa vào ngục, hàng năm được gặp Cố Tây Trạch, lời nói cử chỉ, tướng mạo phong độ đúng là một người trẻ tuổi ưu tú hiếm thấy. Thế nhưng ông hiểu rõ quy tắc của vòng luẩn quẩn này. Cố Tây Trạch là con trai trưởng của Cố gia, là người thừa kế được coi trọng nhất, dù cho người trẻ tuổi kia thật sự yêu con gái ông, Cố gia cũng sao cho phép anh rước một cô con gái của phạm nhân vào cửa chứ, đó sẽ trở thành vết nhơ cả đời này của anh.
Cuối cùng Trình Ý Ý sẽ thương tích đầy mình.
Cuộc đời ông đã trải qua quá nhiều lên xuống, nhìn vinh hoa phú quý phai nhạt, ông chỉ hy vọng con gái mình có thể bình thản an khang mà sống trọn đời, đây là ông trời đã bao dung với ông rồi.
- Con thật sự nghĩ thông suốt sao? - Ông thở dài một hơi, dáng vẻ già nua hiện ra - Cố gia không phải là gia đình bình thường, có lẽ con phí cả thanh xuân cuối cùng chỉ như giỏ trúc múc nước mà thôi.
- Đổi lại là gia đình bình thường, con là một đứa trẻ thông minh, nhất định sẽ sống vô cùng tốt...
- Bố...
Trình Ý Ý cắt đứt lời ông, cô ngẩng đầu, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, nhìn ông thật lâu.
- Con đã từng do dự rất lâu, cũng bối rối thật lâu. - Cô nắm chặt ống nghe trong tay nói - Thế nhưng về sau con phát hiện, trên thế giới này chỉ gặp được người như anh ấy, mới có thể bảo vệ con, bao dung cho con.
- Bố biết rõ đến bây giờ con là người cẩn thận, phòng bị cẩn thận, cũng không để con nhìn rõ được người khác... Dù cho gả cho người khác con có thể sống rất khá, nhưng cũng không vui vẻ như hiện tại...
- Bố - Giọng điệu của Trình Ý Ý trở nên nghiêm túc, ánh mắt chân thành tha thiết, ẩn chứa kỳ vọng khẩn thiết.
Cũng có lẽ cô không tự tin như vậy, chỉ là hy vọng mình kiên trì quyết tâm như vậy sẽ đạt được.
- Con nghĩ sẽ vì anh ấy cố gắng một lần.
Trình Uyên trầm mặc hồi lâu, đáy lòng cũng có vạn biến hóa.
Nội tâm Trình Ý Ý chìm xuống.
Cuối cùng ông cũng không đành lòng, đang muốn mở miệng, giám ngục lại mở cửa ra, loảng xoảng gõ vài cái:
- Giờ thăm đã hết.
Ông bị bị giám ngục cao to vạm vỡ kia đỡ dậy.
Điện thoại bị tắt.
- Bố.
Hốc mắt Trình Ý Ý chua xót, cha cô đã quá năm mươi tuổi, ngày qua ngày lại phung phí thời gian ở một nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời này.
Dù cho lý trí biết rõ đó là trừng phạt dành cho ông ấy, nhưng bọn họ vẫn mãi là huyết mạch tương liên, về mặt tình cảm, cô không có cách nào không cảm thán thay ông.
Trình Uyên không nghe thấy giọng nói con gái, nhưng lại thấy được sự bi thiết trong ánh mắt cô, rất rõ ràng. Ông dùng sức đứng lại, nghiêng đầu đối diện với cô, từng chữ một nói rõ:
- Bố mong con có thể sống vui vẻ hơn...
Lúc này dù cho không nghe được, nhưng Trình Ý Ý cũng nhìn được khẩu miệng ông rất rõ ràng.
***
Chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ mừng năm mới, khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Đế Đô đều treo đèn hoa đỏ mừng năm mới.
Chương trình "Nhân tài trời sinh" đến hôm đó cũng đã được lên hình, Trình Ý Ý xêm ti vi, vừa vặn chuyển đế kênh này.
Tiết mục đang chiếu đoạn cô tự giới thiệu.
Trình Ý Ý cẩn thận đánh giá bản thân, cảm giác mình thật sự rất soái, lại ném điều khiển từ xa chạy vào trong thư phòng.
Cố Tây Trạch thành công lấy được phiếu bầu cao nhất của chủ tịch hội động quản trị trong nhiệm kỳ mới, thay thế cho cha anh. Đã tốn không ít cuộc giao tiếp, trước hai ngày cuối năm, anh buộc phải làm xong công tá trên tay mới có thể đảm bảo bản thân có thể yên tĩnh trải qua tết âm lịch.
Lúc Trình Ý Ý mở cửa vào, anh vẫn còn vùi đầu chăm chú nhìn vào bản tài liệu.
Cô rón ra rón rén vào cửa, vốn định hù dọa anh, ai ngờ còn chưa đi đến anh đã mở miệng trước.
- Em không xem TV?
Cửa phòng trải thảm vậy nên để không gây ra tiếng động vào cửa, đến cả dép lê cô cũng không mặc.
Sau lưng anh có mắt sao?
Trình Ý Ý mất hứng thu tay:
- Xem rất tốt.
Cố Tây Trạch bật cười.
Anh biết rõ Trình Ý Ý vì sao mất hứng, trước giờ cô chơi trò hù người này chưa bao giờ thắng, ngược lại còn nhiều lần bị giật mình.
Có đôi khi cô cảm thấy mình đủ lẳng lặng không gây ra tiếng động, nhưng hết thảy ddeuf bị anh phát hiện.
Có lẽ cô không hiêu được, lúc yêu đương người ta sẽ có cảm giác, cảm thấy người mình yêu đang ở ngay sau lưng mình.
Đa số lúc quay đầu lại chỉ nhìn thấy hư không.
Nhưng đôi khi dù không quay người, cũng biết rõ cô đang đến gần mình.
Trình Ý Ý giúp anh rót chén được, kéo ghế băng ngồi đối diện bàn đọc sách của anh, ánh mắt sáng lên, thần thái sáng láng nhìn anh:
- Chương trình của em phát sóng rồi.
Anh có muốn xem không? Nửa câu sau là cô dùng ánh mắt để nói.
Khóe môi Cố Tây Trạch không nhịn được mà cong lên... Mời mọc mạnh mẽ nhưu thế này anh cự tuyệt không được rồi.
...
Trước lúc chương trình phát sóng, Trình Ý Ý đã đồng ý với tổ sản xuất là thông báo lên Weibo.
Lúc chương trình phát sống, Trình Ý Ý không đợi đến lúc tiền lương chương trình trả, thế nhưng trước đó lại bị chú ý bởi tin tức nhắc nhở ở weibo. Điện thoại mấy trăm inbox làm cho đứng máy, cô cũng tranh thủ thời gian tắt thông báo của weibo.
Cố Tây Trạch nghiêm túc xem chương trình, Trình Ý Ý hài lòng nằm trên đùi anh cùng xem.
Lúc này đây, chắc chắn có người đã nhắc lại chuyện xấu trước kia của cô với Cố Tây Trạch rồi.
Dù cho truyền thông chính thức có xóa nhanh đi nữa cũng không nhanh hơn hàng trăm nghìn bạn dùng mạng.
Rốt cuộc đoạn video Trình Ý Ý ở trước cửa nhà hàng lần nữa được tung lên mạng.
Cả đêm, không thấy người hâm mộ của Tống An chưa kịp tập kết lên án, cô có vài phần kỳ quái, dứt khoát mở ra trang chủ của Tống An An.
Nhưng nhìn qua lại ngây ngẩn cả người.
Trình Ý Ý chần chờ vài giây, ngửa đầu gọi anh:
- Tây Trạch.
- Gì?
Chương trình đang chiếu đến lúc Trình Ý Ý nhắm mắt suy nghĩ, bầu không khí ở khán đài đều ngưng tụ. Cố Tây Trạch nhìn chằm chằm vào TV, không hề cúi đầu.
- Trên mạng nói Tống An An bị anh phong sát mấy bộ phim điện ảnh mới rồi hả?
- Ừ.
- Vì sao chứ?
Trình Ý Ý khó hiểu.
Lần trước cô xem bình luận châm chọc Tống An An trình độ anh văn kém, không phải anh đã tức giấn ao?
Nhìn thấy Trình Ý Ý rốt cuộc đã bắt đầu sửa đáp án, ánh mắt anh rũ xuống, sắp sửa trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.