Mắt Đào Hoa

Chương 5

Tiểu Hồng Hạnh

22/07/2017

Edit: Ngô Diệc Hằng _ Fair Play Team

Biên: Witch _ Fair Play Team

Ngày mười tám tháng chạp, Đế Đô rơi xuống trận tuyết đầu tiên.

Trận tuyết này cực lớn, gió thổi cũng mạnh, chỉ trong một đêm toàn thành phố đều phủ một lớp tuyết dày. Sáng sớm mặt đường còn chưa kịp dọn sạch, nên dòng xe cộ kẹt lại cả một hàng dài.

Tình hình giao thông hỗn loạn, dòng xe cộ dịch chuyển cực kỳ chậm chạp.

Tiếng còi xe vang lên liên tục, không biết có bao nhiêu người bị kẹt xe đến muộn vì trận tuyết này.

Chiếc xe POLO màu trắng giữa dòng xe cứ đi được một chút lại dừng. Chủ xe đã bực bội đến mức muốn văng tục, ánh mắt xẹt qua không biết làm sao lại nhìn trúng chiếc xe Maybach màu đen bên cạnh đang cùng tiến với mình.

Maybach 62s Zepplin.

Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra. Đàn ông đối với xe luôn có một loại cảm tình đặc biệt, cho dù bây giờ hắn đang lái một chiếc POLO nhỏ, thế nhưng cũng không thể ngăn lòng hắn hướng về một chiếc xe sang trọng hơn.

Bây giờ hắn lại không cảm thấy dòng xe cộ di chuyển quá chậm, chỉ mong chiếc xe này chậm lại một chút, để hắn có thể chụp thêm vài tấm ảnh, xem cho rõ ràng. Nếu cửa sổ xe màu đen kia có thể hạ xuống thì càng tốt, nói không chừng còn gặp nhân vật nào đó đã nhìn thấy trên TV.

Nghĩ như vậy thôi thế nhưng không ngờ cửa sổ xe lại thật sự chậm rãi hạ xuống thật.

Không khí mới mẻ xen lẫn vài hạt tuyết tạt vào trong xe, Cố Tây Trạch lắc lắc phần gáy cứng đờ, rốt cuộc cũng cảm thấy đầu óc thanh tỉnh vài phần.

Hơn nửa giờ rồi mà xe cộ xung quanh vẫn chật như nêm cối, xem ra hội nghị thường kỳ sáng nay nhất định phải trễ lại rồi.

Anh vô thức đưa tay lên xem giờ, nhìn chăm chú mới thấy rõ kim đồng hồ đã ngừng ở ba giờ sáng.

Đã không còn nhớ rõ đây là lần bãi công thứ mấy của nó nữa, chiếc đồng hồ này vốn không phải đồ quý gì, dùng cũng đã lâu, anh đã tháo ra sửa đi sửa lại nhiều lần, miễn cưỡng cũng dùng tới bây giờ.

Xoa xoa huyệt thái dương, anh khẽ thở dài một hơi.

Trong xe vốn bật điều hòa rất ấm nhưng lại bị không khí lạnh bên ngoài tràn vào lại mất đi tác dụng.

Trợ lý Giang ngồi ở ghế lái phụ không nhịn được run lập cập, dù sao cũng cố đè xuống cái hắt xì, hắng giọng một cái, tiếp tục thận trọng báo cáo lịch trình ngày hôm nay cho BOSS.

Gần cuối năm rồi, những ngày này lịch trình trình dày đặc, mọi chuyện lớn bé đều do anh quyết định, cũng không biết làm sao, Cố Tây Trạch lại có chút thất thần rồi.

Sinh nhật lớp mười hai của Trình Ý Ý năm ấy, hình như Đế Đô cũng đón một trận tuyết lớn như vậy.

Anh còn nhớ rõ đó tiết học cuối cùng của hôm ấy là Mã Triết, không chờ tan tiết, anh đã xuất phát từ Sùng Văn, đi hơn nửa thành phố đến tìm Trình Ý Ý.

Chương trình học lớp mười hai khá nặng, Trình Ý Ý còn chưa tan học, anh đã đứng bên ngoài gần bốn mươi phút.

Gió to, tuyết rất lớn, tay chân anh đều đông cứng rồi.

Trình Ý Ý lau sương mù trên cửa kính, cách một oo cửa sổ cười với anh, mắt đào hoa híp lại, lộ ra hai chiếc răng khểnh xinh đẹp, cười đến ngọt ngào thấm đậm lòng người.

Gương mặt kia, cho dù cách một lớp sương mù dày vẫn làm anh khắc sâu đến tận bây giờ, muốn quên cũng không quên được.

Anh bực bội nhíu mày, mở cửa sổ xe rộng hơn, muốn để chính mình thanh tỉnh hơn một chút.

Đã gần ba mươi tuổi, những việc làm anh thấy hối hận không nhiều. Anh thậm chí không thể tưởng tượng nổi tại sao năm đó chính mình lại tâm trí hồ đồ vì gương mặt kia, bị người con gái tên Trình Ý Ý mê hoặc.

Trợ lý Giang Niệm nói đến nửa ngày cũng không được đáp lại lấy một tiếng, quay đầu nhìn lại lại phát hiện Cố Tây Trạch đang ngẩn người.

Giang Niệm chưa từng thấy Cố tổng ngây người như vậy.

Đôi mắt anh tối tăm trầm tĩnh, lại mang theo vài phần lạnh nhạt. Đôi mắt như nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tầm mắt lại không biết bay tới nơi nào.

Ngoài kia gió thổi những bông tuyết lạnh giống như những viên đá nhỏ, bay vào cửa sổ xe tạt vào trên mặt đau rát. Giang Niệm hoàn hồn, lúc này mới phát hiện Cố Tây Trạch mang một bộ âu phục mỏng manh, gương mặt ửng hồng mất tự nhiên.

- Cố tổng, anh phát sốt?



Tuy Giang Niệm là đang dò hỏi, thế nhưng lời nói lại chắc chắn vô cùng. Đúng thế, một người bình thường luôn giữ minh tỉnh táo, cũng chỉ có lúc sinh bệnh mới có hành động, ngây người dị thường như vậy.

Cố Tây Trạch hoàn hồn, cũng không trả lời mà lại lấy IPAD từ trong tay trợ lý Giang, tự mình xem lại lịch trình.

Cả người bị rút cạn sức lực, lúc như hầm băng lúc lại như cái lò lửa, hiển nhiên Cố Tây Trạch cũng biết mình phát sốt. Nhanh chóng vực lại tinh thần, xem hết lịch trình hôm nay, sau đó bắt đầu phân phó:

- Hội nghị thường kỳ sáng nay hoãn lại mười lăm phút, buổi chiều đến công trường kiểm tra nhắc nhở hội nghị thường kỳ lần sau,thong báo cho Trương đổng, hủy bỏ bữa tiệc chiều này, tạm thời dời ngày công tác.

Người ít khi sinh bệnh đến khi bệnh rồi sẽ rất nặng.

Cố Tây Trạch nỗ lực chống đỡ xử lý xong công tác hôm nay, rốt cuộc trước buổi tối cũng đến được bệnh viện.

Trợ lý Giang dẫn theo bác sĩ bước vào lại phát hiện Cố Tây Trạch không nằm ở trên giường, mà ngồi ngay ngắn ở trước bàn bên giường bệnh sửa đồng hồ.

Đúng vậy, kia chính là chiếc đồng hồ mà Cố tổng vẫn đeo.

Có đôi khi Giang Niệm thật sự không thể hiểu nổi người sếp trẻ tuổi này của mình. Kiểu dáng của chiếc đồng hồ kia cũng là mẫu từ năm sáu năm trước, cũng không quý báu, lại cũ rồi, cho dù chủ nhân có bảo quản tốt thế nào thì dây da đồng hồ cũng đã bắt đầu phai màu. Nếu nói nó có ý nghĩa gì đặc biệt hay có giá trị đã đành, nhưng nhìn sao cũng ra, cha mẹ Cố tổng sẽ không tặng cho anh cái đồng hồ rẻ tiền như vậy.

Sửa chữa nhiều lần, lãng phí thời gian và sức lực, còn không bằng trực tiếp đi mua một chiếc đồng hồ mới.

Anh chỉ nhìn thoáng qua thấy một đóng linh kiện rối rít bên trong đã bắt đầu choáng mắt, đầu cũng vì thế mà đau theo. Anh thật bội phục Cố tổng có đủ kiên nhẫn như thế, lần này đến lần khác mở ra rồi lại lắp vào.

Tóm lại anh cũng chỉ dám suy nghĩ trong lòng, mấy vấn đề này, Giang Niệm vốn không có lá gan để hỏi. Cũng không dám quấy rầy, anh ra hiệu với bác sĩ, đứng một bên đợi một chút, kiên nhẫn chờ Cố tổng lắp ráp xong chiếc đồng hồ bảo bối kia.

Bỏ qua những mặt khác thì hình ảnh trước mắt thật sự rất đẹp mắt.

Bộ dạng của Cố tổng luôn cho người ta thấy một cảm giác hời hợt.

Gương mặt anh trắng nõn, vì bệnh mà hơi ửng đỏ, dung mạo sắc sảo, mũi cao thẳng, góc cạnh rõ ràng, anh tuấn mà không mất đi sự nam tính.

Áo sơ mi xắn đến khuỷu tay, mười ngón thon dài, động tác vội vàng, tóc rũ xuống trước trán không kịp sửa sang lại, cộng thêm biểu tình nghiêm túc kia lại tăng thêm vài phần hấp dẫn chí mạng.

Cho đến khi Cố Tây Trạch một lần nữa đeo chiếc đồng hồ vào, trợ lý Giang mới vội vàng mời bác sĩ tiến lên, giúp Cố tổng tiêm thuốc.

Trong lúc bác sĩ tiêm thuốc thì trợ lý Giang tranh thủ báo cáo:

- Cố tổng, tôi vừa mới nhận được điện thoại, Sùng Văn mời anh tham dự kỷ niệm một trăm hai mươi năm - ngày thành lập trường trường học.

Sùng Văn có rất nhiều sinh viên nổi tiếng, hiện tại Cố Tây Trạch cũng được xếp vào hàng thượng đẳng.

Năm đó Cố Tây Trạch theo ban tự nhiên thi vào hệ kinh tế có điểm cao nhất ở Sùng Văn. Khi tốt nghiệp đạt được song song hai tấm bằng kinh tế chính trị và quản lý kinh doanh, ra nước ngoài trở thành chuyên gia phân tích hàng đầu. Sau khi tạm rời cương vị công tác, anh từ Mỹ trở lại Đế Đô, nhưng cũng không vào làm ở tập đoàn của gia tộc, mà tự thành lập MINT.

Mãi đến khi tập đoàn bị khủng hoảng tài chính, anh tiếp nhận tập đoàn của gia tộc đã xây dựng hơn một trăm năm. Chỉ hai năm sau khi tiếp nhận Cố thị, kế hoạch đầu tư của anh đều đắc thắng, mà MINT, công ty do anh tự thành lập cũng vươn lên đứng top đầu trong nước, cũng vì vậy mà vinh dự trở thành vị thương nhân trăm năm khó gặp nổi tiếng trong thương trường.

Giang Niệm vừa nói thì bắt đầu tìm lịch trình của ngày hôm đó, không ngoài dự đoán lịch trình của hôm ấy cũng kín hết.

Hiện giờ địa vị cùng danh dự của Cố tổng đã hoàn toàn không cần mượn nhờ những yếu tố khác để củng cố, đi hay không đi, hoàn toàn là quyết định của anh.

Cố Tây Trạch an tĩnh dựa vào mép giường, hai mắt nhắm lại, sắc môi tái nhợt, lẳng lặng vuốt ve mặt đồng hồ màu đen trên cổ tay.

Giang trợ lý quan sát, thật sự đắn đo không rõ ý Cố Tây Trạch, nên dò hỏi:

- Lịch trình khá kín, hay là… bỏ?

Anh ta biết, Cố Tây Trạch thường không hứng thú với những nơi tiếng tăm nhưng không mưu cầu danh lợi như thế này.

Người trên giường bệnh trầm mặc suốt nửa ngày, đến lúc trợ lý Giang cho rằng anh đã đồng ý thì bỗng Cố Tây Trạch lại mở miệng.

- Đưa danh sách khách mời của Sùng Văn cho tôi.

……



- Sùng Văn mời em tham dự ngày kỷ niệm thành lập trường sao?

Tuy là Trình Ý Ý tỉnh táo lại , cũng không nhịn được mà có chút hoảng sợ. Cô pipep trong tay xuống, sau đó quay người tháo khẩu trang, dắt tóc ra sau tai, trấn định lại mới nói tiếp:

- Anh không nghe lầm đấy chứ, sư huynh?

Sùng Văn có rất nhiều sinh viên nổi tiếng, ghế mời lại có hạn, danh sách không phải chỉ mời những người nổi tiếng thôi sao? Sao đến lượt cô được?

- Em không nghe nhầm đâu.

Tiêu Khánh nhấn mạnh:

- Không gọi được số điện thoại trên hồ sơ của em lại biết rõ hai ta là đồng nghiệp, nên mới gọi điện thoại cho anh.

- Không đi.

Thần sắc Trình Ý Ý khó phân biệt, mang khẩu trang lên, xoay người trở lại bên bể thủy tinh.

Bên ngoài nhìn Trình Ý Ýcó vẻ vẫn bình thường thế nhưng trong lòng lại rối như tơ vò.

Bản thân có có bao phân lượng, chính cô rất rõ ràng. Sau khi tốt nghiệp, cô chỉ là mội tiến sĩ nho nhỏ, sớm đã không cùng một thế giới với mấy người ở Sùng Văn, tiền lương mỗi tháng bốn ngàn đến cùng cũng chỉ là tầng lớp lăn lộn vất vả thôi, rốt cuộc đáng giá đến đâu mà được Sùng Văn cho cô vào danh sách khách quý như vậy chứ?

Mặc dù năm đó, cô cũng được khen ngợi, nhưng chẳng qua là đạt được học bổng, cùng những hoạt động vui chơi giải trí mà Sùng Văn tổ chức mà thôi.

- Không phải mời em ngồi ghế khách quý, là mời em đi làm MC. Tất cả tám MC, em là một trong số đó.

- MC?

Trình Ý Ý nỗ lực đè xuống sự kinh ngạc.

Kỷ niệm ngày thành lập trường Sùng Văn là một buổi lễ lớn, buổi lễ kỷ niệm một trăm mười lăm năm thành lập khi ấy đã cử hành ở hội trường lớn, hẳn ngày kỷ niệm một trăm hai mươi năm thành lập cũng không ngoại lệ đâu.

Có thể nói, nó không chỉ là một buổi dạ tiệc văn nghệ tối, mà còn là một buổi diễn thuyết dài ngoằng. Khoá trước kỷ niệm ngày thành lập trường, người dẫn chương trình đều là những nhân vật nổi tiếng và sinh viên đã tốt nghiệp từ Sùng Văn, phối hợp thêm vài bạn sinh viên đang học ở trường.

Trình Ý Ý cũng từng dẫn chương trình trong buổi lễ kỷ niệm một trăm mười lăm năm thành lập trường, nhưng mà quy mô khi đó đương nhiên không thể so được với đầy một trăm hai mươi năm này.

Mấy năm nay người lãnh đạo Sùng Văn dường như không đổi, có lẽ từ lúc đó vị lãnh đạo kia đã có ấn tượng sâu sắc về cô?

Suy nghĩ như vậy cũng giải thích được lý do.

Nhưng mà nghĩ lại, chuyện này cũng quá vội vàng rồi, không có khả năng tới giờ Sùng Văn mới mời người dẫn chương trình đâu.

Cố đè xuống hàng vạn nghi vấn trong đầu, cô quay đầu hỏi:

- Kỷ niệm ngày thành lập trường quy mô lớn như vậy, hẳn là trường học đã tuyển chọn và mời người người dẫn chương trình it nhất từ trước nửa năm đi. Trước mắt kỷ niệm ngày thành lập trường cũng sắp đến, diễn tập đều qua mấy chục lần rồi, tại sao đột nhiên lại mời em đây?

- Hình như người dẫn chương trình bên Cctv có chuyện đột xuất, không tới được. Ý Ý, năm đó không phải em cũng từng chủ trì qua kỷ niệm ngày thành lập trường sao? Theo anh nghe tiểu sự muội nằm trong hội học sinh nói, năm đó phong cách dẫn chương trình của em đã để lại ấn tượng tốt cho các ban lãnh đạo trong trường, nên chỉ đích danh em đi đấy.

Trình Ý Ý nhất thời không thể nói tiếp.

Cô nắm chặt tay , rồi lại bất tri bất giác lại chậm rãi buông ra.

Trầm mặc hồi lâu, không biết phải dùng bao nhiêu sức lực, cô mới nói được thành tiếng.

- Sư huynh, anh thay em từ chối đi.

- Vì sao?

Tiêu Khánh không thể tin nổi, đôi mắt trừng to hết cỡ:

- Đây là cơ hội rất tốt đấy!

Đây đúng là một cơ hội rất tốt, cô biết. Nhưng cô không thể đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mắt Đào Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook