Chương 82: Chương cuối 2
Mai Thảo Cát Tiên
07/10/2019
Chương 82: Chương cuối 2
--
Vậy thì tôi không khách sáo nữa, người đâu ra tay bắt hai người họ về
- Không được đụng đến cô ấy ..
Lục Phi đứng chắn trước mặt cô ngăn cản cánh tay tiếng gần của những tên vệ sĩ.
Mộng Lâm cũng cảm khái trước sự dũng cảm này lắm. Cô đứng đó ngây người nghĩ nghĩ gì đó rồi lại lén cười hì hì. Bà cố tổ nhà ta thật rất chán không muốn về nhà. Được dịp mai có gia tộc cũng to to bắt cóc mình. Vụ này xem ra thú vị đây.
Mình bị bắt cóc xem Phương Vỹ bao lâu thì tìm ra cứu mình. Thử tài đánh hơi dấu vết của ông xã tí cho đỡ chán. Với lại trong cảnh chồng cô đến cứu cô, cô sẽ lau ngay vào lòng khóc nức nở rồi cầu hôn luôn. Nghĩ tới Mộng Lâm giống như phát hiện ra chân lý định luật gì vậy. Sắp bị bắt cóc mà vẻ mặt sung sướng như thể kêu mọi người : Này mau mau đến bắt tui đi, đến bắt tui đi.
Ôi ..!!! Đúng là có người thiên hạ thái bình không muốn. Muốn long trời lỡ đất mà. Cô gái nhỏ của tôi ơi, đừng chơi quá trớn...
--
Đúng thật là gia tộc kia cũng không nhỏ, Mộng Lâm và Lục Phi bị bắt giải về ngay sau đó không lâu. Giữa một căn phòng lớn tối tăm cô bị trói ngồi giữa phòng. Xung quanh canh gác nghiêm ngặt không một tiếng động.
Cô giả vờ la lên :
Ôi đáng sợ thật đấy.. Có ai cứu tôi không ...!! Ôi sợ chết mất thôi .. Tôi sắp sợ đến vở cả tim đây này..
Cô nếu cho đi làm diễn viên sẽ đóng vai hạng bét suốt đời đấy.. Chả có tài diễn xuất tí nào. Ai mà mặt tỉnh bơ, ngồi ngó lơ như cô rồi thuận miệng la lên sợ quá vậy không. Camera đang quay cô đó nhé. Hừ
--
Ba mau thả cô ấy ra, cô ấy vô tội.. ba định làm gì cô ấy..
Lục Phi đứng đối diện người đàn ông uy nghiêm ngồi phía trên mà quát to lên, không kiềm được cảm xúc vì hắn liên lụy cô rồi. Hắn không ngờ ba hắn lại bắt giam luôn cả cô.
Thằng nghịch tử này.. mày.. mày làm tao tức chết mà.. mày lượm đâu ra cái con nhỏ đó thế hả.. Tao phải diệt trừ hậu hoạn.. nếu mày không chịu kết hôn như dự tính thì tao sẽ giết chết con bé đó ngay.. Ông già họ Lục tức giận đỏ mặt với thằng con.
- Vậy giam con cùng với cô ấy đi, có sống cùng sống, có chết cùng chết
- Mày....
Chuyện gì thế này, mới gặp mặt mấy tiếng đồng hồ, đòi sống chết cùng nhau là sao vậy. Ê Này chàng trai trẻ. Tình yêu của cậu đến bằng phi thuyền của Bạch Gia hả. Loại mới nhất hay gì mà nhanh thế. Đúng là trẻ tuổi nông nổi.
--
Phía Phương Vỹ nhà chúng ta.
Hắn đang họp thì có một đoạn thông tin được gửi đến cùng cảnh quay Mộng Lâm bị nhà họ Lục bắt đi tại khu vui chơi.
Quan trọng hơn nữa, tại sao chị nhà lại xuất hiện ở đó mà đi chơi chung với một thằng nhóc xem cũng được lắm. Ồ..!! Cô tính ngoại tình trước kết hôn à..
Phương Vỹ nhìn thấy mặt hắn đen xì lì, lập tức đứng dậy điều động người. Đi đâu đấy..!! Còn đâu khác nữa, đến nhà tên Lục gì đó cướp vợ về. Vợ trốn nhà theo trai còn gì.. Kiểu ghen ra mặt luôn kia kìa.
Nhị Vương nhiều chuyện chen tới thấy Phương Vỹ nhìn chầm chầm thông tin với hình ảnh kia hắn ta lắc lắc cái đầu :
Thiếu gia, cậu quá dung túng cho cô ấy rồi đấy..
Phương Vỹ đang bực bội vì đâu lồi ra một thằng đàn ông đi cạnh,cô còn bị bắt về nhà thằng đó. Thì nghe lời khích tướng của Nhị Vương hắn quay ngay sang phun lửa nướng chín luôn :
Vợ tôi không chiều hư, không lẻ tôi đi chiều chú..
Nhị Vương chết đứng luôn. Thật là đáng đời mà. Kiểu phản dame ý tứ ngọt ngào này của Phương Vỹ đúng bóp chết con tim của kẻ FA mà..
Nhìn cái mặt méo không biết sao chỉnh lại được của Nhị Vương đang bày ra. Nhất Vương nhất thời xúc động đi qua vỗ vai buông ra vài từ không phải an ủi mà là chế nhạo:
Thảm chưa..!!
Đúng quá bi ai mà.. Phương Vỹ làm ai kia câm nín luôn rồi. Có khi nào sao này không mở miệng nói chuyện được luôn không .?? Haha..
--
Mộng Lâm ngồi trong bóng tối một lát, đột nhiên ánh đèn được bật sáng lên, chói mắt làm cô khó chịu. Mấy người này muốn làm gì đây. Tính khử mình thật sao. Tay cô nhanh chóng đã mở được khóa rồi. Chỉ giả vờ xem kịch hay thôi. Kích thích thần kinh thật đấy. Cô đang tưởng tượng xem mình sẽ bị giết như thế nào.
Tâm lý mấy người vượt thời gian đúng thật không bình thường mà. À không phải..!! Ở nhà họ Bạch riết thành ra vậy sao ta.
--
Cô gái, tại sao lại dám quyến rũ con trai ta..
- Ông chú ơi..!!! Con nào dám quyến rũ con ông, chỉ là anh ta tốt bụng dẫn con đi chơi mấy trò ở khu vui chơi ấy thôi, ông làm gì căng thẳng thế. Ông mau cởi trói cho con, chúng ta từ từ uống trà ăn bánh nói chuyện , con đói lắm rồi.. Mộng Lâm thật sự hơi đói, mặt cô mí xị
- Hổn xược.. Cô nghĩ cô là ai mà có thể ngồi ngang ta nói chuyện, cô biết đây là đâu không ?
- Ông chú à..!! Con không cần biết đâu là đâu, ông để con đói thế này tí nữa con sẽ không biết con là ai luôn thì khổ lắm đấy huhu .. Muốn về nhà, muốn ăn cơm
Những thuộc hạ đứng xung quanh nhìn cô gái này. Trông cô xinh xắn đáng yêu thế kia mà lại là một cô ngốc sao ta. Cô nói năng lộn xộn, không biết sợ chỉ biết than đói bụng. Lúc đầu nhìn dáng vẻ bên ngoài thì có thể hiểu sao thiếu gia lại mê đắm đuối cô ta, nhưng giờ chắc phải suy sét lại. Ngốc thế này sớm muộn cũng không sống dai nổi.
- Khốn kiếp.. Cái con bé này.. cô to gan quá rồi.. Nói xem cô muốn gì mới chịu buông tha cho Lục Phi..
Mộng Lâm đói bụng không thèm để ý mấy lời của ông chú đang tức điên ngồi trên nữa. Giờ cô chỉ muốn về nhà, mà đói quá hết thấy đường về rồi. Tên Phu quân của cô đúng là có tiếng không có miếng, tới giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, công nghệ cái khỉ gì chứ, quá chậm chạm..
Lục Phi không biết từ đâu chạy tới cô như tên bắn.
Mộng Lâm em không sao chứ ..
Thấy Mộng Lâm co lại như con tôm, mặt có vẻ khó chịu. Hắn lo sốt vó lên.
Mộng Lâm.. Mộng Lâm ..
- Đừng kêu nữa có được không, nhà anh đúng là ác thật, không cho ăn cơm mà cứ hỏi mấy chuyện không liên quan tôi không à, tôi quyến rũ anh hồi nào anh nói đi, tôi chỉ đi chơi chung trò chơi do anh mời thôi, huhu..
- Tôi xin lỗi .. Tôi xin lỗi, sống chết gì tôi cũng phải bảo vệ em thoát khỏi nơi này.. Tôi không để người con gái mình thích chịu thiệt đâu ..
Mộng Lâm trợn trừng mắt nhìn hắn, cơn đói bay đi đâu mất tiu. Trời ơi..!! Người con gái mình thích, hắn thích cô, còn đi la làng mấy lời khi quân phạm thượng này nữa. Tên Lục Phi này chán sống rồi. Phu quân cô mà nghe được chưa kịp cầu hôn thì cô sẽ bị hắn liên lụy bị ném lên sao hỏa thật đấy.
- Anh..Anh..!! đừng có nói bậy ở đây ..!!! tôi có chồng rồi , chút xíu chồng tôi sẽ đến đây ..
Vừa nói xong tất cả xung quanh đều im lặng vài giây nhìn cô, xong bọn họ lại bật cười ha hả.
--
Vậy thì tôi không khách sáo nữa, người đâu ra tay bắt hai người họ về
- Không được đụng đến cô ấy ..
Lục Phi đứng chắn trước mặt cô ngăn cản cánh tay tiếng gần của những tên vệ sĩ.
Mộng Lâm cũng cảm khái trước sự dũng cảm này lắm. Cô đứng đó ngây người nghĩ nghĩ gì đó rồi lại lén cười hì hì. Bà cố tổ nhà ta thật rất chán không muốn về nhà. Được dịp mai có gia tộc cũng to to bắt cóc mình. Vụ này xem ra thú vị đây.
Mình bị bắt cóc xem Phương Vỹ bao lâu thì tìm ra cứu mình. Thử tài đánh hơi dấu vết của ông xã tí cho đỡ chán. Với lại trong cảnh chồng cô đến cứu cô, cô sẽ lau ngay vào lòng khóc nức nở rồi cầu hôn luôn. Nghĩ tới Mộng Lâm giống như phát hiện ra chân lý định luật gì vậy. Sắp bị bắt cóc mà vẻ mặt sung sướng như thể kêu mọi người : Này mau mau đến bắt tui đi, đến bắt tui đi.
Ôi ..!!! Đúng là có người thiên hạ thái bình không muốn. Muốn long trời lỡ đất mà. Cô gái nhỏ của tôi ơi, đừng chơi quá trớn...
--
Đúng thật là gia tộc kia cũng không nhỏ, Mộng Lâm và Lục Phi bị bắt giải về ngay sau đó không lâu. Giữa một căn phòng lớn tối tăm cô bị trói ngồi giữa phòng. Xung quanh canh gác nghiêm ngặt không một tiếng động.
Cô giả vờ la lên :
Ôi đáng sợ thật đấy.. Có ai cứu tôi không ...!! Ôi sợ chết mất thôi .. Tôi sắp sợ đến vở cả tim đây này..
Cô nếu cho đi làm diễn viên sẽ đóng vai hạng bét suốt đời đấy.. Chả có tài diễn xuất tí nào. Ai mà mặt tỉnh bơ, ngồi ngó lơ như cô rồi thuận miệng la lên sợ quá vậy không. Camera đang quay cô đó nhé. Hừ
--
Ba mau thả cô ấy ra, cô ấy vô tội.. ba định làm gì cô ấy..
Lục Phi đứng đối diện người đàn ông uy nghiêm ngồi phía trên mà quát to lên, không kiềm được cảm xúc vì hắn liên lụy cô rồi. Hắn không ngờ ba hắn lại bắt giam luôn cả cô.
Thằng nghịch tử này.. mày.. mày làm tao tức chết mà.. mày lượm đâu ra cái con nhỏ đó thế hả.. Tao phải diệt trừ hậu hoạn.. nếu mày không chịu kết hôn như dự tính thì tao sẽ giết chết con bé đó ngay.. Ông già họ Lục tức giận đỏ mặt với thằng con.
- Vậy giam con cùng với cô ấy đi, có sống cùng sống, có chết cùng chết
- Mày....
Chuyện gì thế này, mới gặp mặt mấy tiếng đồng hồ, đòi sống chết cùng nhau là sao vậy. Ê Này chàng trai trẻ. Tình yêu của cậu đến bằng phi thuyền của Bạch Gia hả. Loại mới nhất hay gì mà nhanh thế. Đúng là trẻ tuổi nông nổi.
--
Phía Phương Vỹ nhà chúng ta.
Hắn đang họp thì có một đoạn thông tin được gửi đến cùng cảnh quay Mộng Lâm bị nhà họ Lục bắt đi tại khu vui chơi.
Quan trọng hơn nữa, tại sao chị nhà lại xuất hiện ở đó mà đi chơi chung với một thằng nhóc xem cũng được lắm. Ồ..!! Cô tính ngoại tình trước kết hôn à..
Phương Vỹ nhìn thấy mặt hắn đen xì lì, lập tức đứng dậy điều động người. Đi đâu đấy..!! Còn đâu khác nữa, đến nhà tên Lục gì đó cướp vợ về. Vợ trốn nhà theo trai còn gì.. Kiểu ghen ra mặt luôn kia kìa.
Nhị Vương nhiều chuyện chen tới thấy Phương Vỹ nhìn chầm chầm thông tin với hình ảnh kia hắn ta lắc lắc cái đầu :
Thiếu gia, cậu quá dung túng cho cô ấy rồi đấy..
Phương Vỹ đang bực bội vì đâu lồi ra một thằng đàn ông đi cạnh,cô còn bị bắt về nhà thằng đó. Thì nghe lời khích tướng của Nhị Vương hắn quay ngay sang phun lửa nướng chín luôn :
Vợ tôi không chiều hư, không lẻ tôi đi chiều chú..
Nhị Vương chết đứng luôn. Thật là đáng đời mà. Kiểu phản dame ý tứ ngọt ngào này của Phương Vỹ đúng bóp chết con tim của kẻ FA mà..
Nhìn cái mặt méo không biết sao chỉnh lại được của Nhị Vương đang bày ra. Nhất Vương nhất thời xúc động đi qua vỗ vai buông ra vài từ không phải an ủi mà là chế nhạo:
Thảm chưa..!!
Đúng quá bi ai mà.. Phương Vỹ làm ai kia câm nín luôn rồi. Có khi nào sao này không mở miệng nói chuyện được luôn không .?? Haha..
--
Mộng Lâm ngồi trong bóng tối một lát, đột nhiên ánh đèn được bật sáng lên, chói mắt làm cô khó chịu. Mấy người này muốn làm gì đây. Tính khử mình thật sao. Tay cô nhanh chóng đã mở được khóa rồi. Chỉ giả vờ xem kịch hay thôi. Kích thích thần kinh thật đấy. Cô đang tưởng tượng xem mình sẽ bị giết như thế nào.
Tâm lý mấy người vượt thời gian đúng thật không bình thường mà. À không phải..!! Ở nhà họ Bạch riết thành ra vậy sao ta.
--
Cô gái, tại sao lại dám quyến rũ con trai ta..
- Ông chú ơi..!!! Con nào dám quyến rũ con ông, chỉ là anh ta tốt bụng dẫn con đi chơi mấy trò ở khu vui chơi ấy thôi, ông làm gì căng thẳng thế. Ông mau cởi trói cho con, chúng ta từ từ uống trà ăn bánh nói chuyện , con đói lắm rồi.. Mộng Lâm thật sự hơi đói, mặt cô mí xị
- Hổn xược.. Cô nghĩ cô là ai mà có thể ngồi ngang ta nói chuyện, cô biết đây là đâu không ?
- Ông chú à..!! Con không cần biết đâu là đâu, ông để con đói thế này tí nữa con sẽ không biết con là ai luôn thì khổ lắm đấy huhu .. Muốn về nhà, muốn ăn cơm
Những thuộc hạ đứng xung quanh nhìn cô gái này. Trông cô xinh xắn đáng yêu thế kia mà lại là một cô ngốc sao ta. Cô nói năng lộn xộn, không biết sợ chỉ biết than đói bụng. Lúc đầu nhìn dáng vẻ bên ngoài thì có thể hiểu sao thiếu gia lại mê đắm đuối cô ta, nhưng giờ chắc phải suy sét lại. Ngốc thế này sớm muộn cũng không sống dai nổi.
- Khốn kiếp.. Cái con bé này.. cô to gan quá rồi.. Nói xem cô muốn gì mới chịu buông tha cho Lục Phi..
Mộng Lâm đói bụng không thèm để ý mấy lời của ông chú đang tức điên ngồi trên nữa. Giờ cô chỉ muốn về nhà, mà đói quá hết thấy đường về rồi. Tên Phu quân của cô đúng là có tiếng không có miếng, tới giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, công nghệ cái khỉ gì chứ, quá chậm chạm..
Lục Phi không biết từ đâu chạy tới cô như tên bắn.
Mộng Lâm em không sao chứ ..
Thấy Mộng Lâm co lại như con tôm, mặt có vẻ khó chịu. Hắn lo sốt vó lên.
Mộng Lâm.. Mộng Lâm ..
- Đừng kêu nữa có được không, nhà anh đúng là ác thật, không cho ăn cơm mà cứ hỏi mấy chuyện không liên quan tôi không à, tôi quyến rũ anh hồi nào anh nói đi, tôi chỉ đi chơi chung trò chơi do anh mời thôi, huhu..
- Tôi xin lỗi .. Tôi xin lỗi, sống chết gì tôi cũng phải bảo vệ em thoát khỏi nơi này.. Tôi không để người con gái mình thích chịu thiệt đâu ..
Mộng Lâm trợn trừng mắt nhìn hắn, cơn đói bay đi đâu mất tiu. Trời ơi..!! Người con gái mình thích, hắn thích cô, còn đi la làng mấy lời khi quân phạm thượng này nữa. Tên Lục Phi này chán sống rồi. Phu quân cô mà nghe được chưa kịp cầu hôn thì cô sẽ bị hắn liên lụy bị ném lên sao hỏa thật đấy.
- Anh..Anh..!! đừng có nói bậy ở đây ..!!! tôi có chồng rồi , chút xíu chồng tôi sẽ đến đây ..
Vừa nói xong tất cả xung quanh đều im lặng vài giây nhìn cô, xong bọn họ lại bật cười ha hả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.