Chương 77: Phương Vỹ lại đỏ mặt
Mai Thảo Cát Tiên
07/10/2019
Chương 77: Phương Vỹ lại đỏ mặt
——
Phía trên mọi người đều lo lắng cho Phương Vỹ và Mộng Lâm.
Nhất Nhị Vương muốn phóng xuống theo như bị Bạch Vương ngăn cản.
Phóng theo như Mộng Lâm không phải cách hay. Giờ bọn họ phải nhờ ED nhanh chóng khôi phục mọi hệ điều hành công nghệ. Phía trên đây còn quá hỗn loạn với bọn áo đen có vũ khí. Họ phải nhanh chóng giải quyết sạch mới tiến hành đưa người xuống giải cứu.
Cả Bạch Vương và Hắc Tuyên nhìn nhau, họ đều tin với bản lĩnh của Phương Vỹ sẽ không gặp vấn đề gì.
- Cám ơn cậu đã nuôi dưỡng con trai tôi trở nên tài giỏi như thế.. Hắc Tuyên tay vẫn ôm chặt Khúc Hạ cất giọng nói.
- Nó cũng là con trai tôi, tôi cũng chưa từng dạy gì nó, ngược lại nó còn là người giúp tôi có được như ngày hôm nay.. Đứa con này tôi quý còn hơn cả mạng mình .. Bạch Vương nói đầy khẳng định
- Là vì Lan Hạ.. Hắc Tuyên nói ra cái tên đó mà giọng nghẹn ngào, nhỏ dần.
- Lúc đầu đúng là vậy, nhưng về sau, đó là tình phụ tử thật sự, tôi nghĩ chắc anh là người hiểu điều đó hơn ai hết
- Đúng vậy.. Tôi đáng lẻ ra phải hiểu sớm hơn.. Hắc Tuyên nhấn mạnh từ ngữ thốt ra, lòng đầy tự trách bản thân.
---
Hắc Kiến Văn cứ đi tới đi lui, hắn tức điên lên không biết phải làm gì, lao vào đám người áo đen đánh đấm điên cuồng như để giết thời gian. Cứ thế một lát sau cậu chủ nhà họ Hắc tóm được cả đám người. Quả thật dở khóc dở cười mà, sao hắn không sớm làm vậy cho đỡ nhọc công cho nhiều bên nhỉ ?
--
Đàm Dung thì đứng đó nhìn xuống hố đen, cô thẩn thờ, nước mắt rơi lợp đợp, cô yêu Đàm Vũ, nhưng không đủ sức mạnh để phải nhảy xuống dưới như bọn họ, cô phát hiện ra, lòng mình chỉ ích kỷ muốn giữ lấy mà thôi, thật sự không phải yêu đến điên cuồng như bọn họ. Cô thua chính bản thân mình trước rồi. Điều cô làm trước đây với Đàm Thanh đã tạo nên mối nghiệp duyên này và người đau khổ lúc này nhất không phải cô mà chính là Đàm Vũ. Bằng cách nào đó, cô cũng chính là người gián tiếp làm tổn thương người mình yêu. Cố giành được thì đã sao, cô cũng không xứng đáng với tình yêu của Đàm Vũ.
--
Dưới vực sâu thăm thẳm là một hồ nước mặn. Mộng Lâm vừa rơi xuống cô choáng ngợp hớp liên tục vài ngụm nước, mặn đến đau cả cổ. Cô cố vớ lấy thứ gì đó thì đột nhiên có một lực nhất cả người cô lên. Hơi ấm tỏ ra từ lòng ngực ai đó, thật ấm áp làm sao..
Người nào đó ôm cô vào lòng, đi thẳng lên bờ. Sau đó không lâu lại có một người rơi xuống. Mộng Lâm chưa hết choáng, tay còn đang siết chặt cổ ai kia, vội nhìn qua thấy Đàm Vũ cũng nhảy theo, cô hơi cau mày, lần này chắc nghiệp duyên cũng nên giải quyết một lần cho xong mà.
- Em nói xem, em quyến rũ chỗ nào, mà tên kia cũng nguyện chết cùng em thế ..
Phương Vỹ ôm cô trong lòng ngồi xuống, một tay vuốt mấy sợi tóc đang dính bết trên mặt cô. Nhẹ nhàng nhìn ngắm gương mặt đáng yêu của Mộng Lâm.
- Em quyến rũ chỗ nào hả, điều đó phải hỏi anh chứ, anh cũng là một tên trong số đó, bị em làm mê muội.. haha
Mộng Lâm lúc này rơi xuống cô bị va trúng đầu hay nước biển vô nào bị chạm mạch mà ăn nói kiểu hống hách với Phương Vỹ thế này. Chắc cô nghĩ cả đám cùng chết dưới đây rồi nên việc gì cũng chết, sợ gì ai nữa. Cô đúng là ngốc thật rồi..
Phương Vỹ nghe xong, hắn không biết nói gì thêm, hắn đang tức giận hình như không phải, hắn bình tĩnh cũng không đúng. Vừa định mở miệng nói gì đó, một giọng nói từ xa vang tới :
- Bỏ cô ấy xuống, chính anh, chính anh là kẻ cướp đi Đàm Thanh của tôi, trả cô ấy lại cho tôi..
Phương Vỹ và Mộng Lâm nhìn nhau, Phương Vỹ cất giọng nói :
Hắn bị em làm cho phát điên thật rồi..
- Không phải em, mà là anh đấy, anh tự giải quyết, em không biết đâu..
- Anh không biết.. Phương Vỹ mĩm cười.
Đàm Vũ nhìn bọn họ ân ân ái ái không để ý gì đến hắn, hắn tức giận tiến gần lại thì đột nhiên nghe giọng người đàn ông sau lưng nói :
- Cậu cũng như tôi, trong cuộc tình chỉ là kẻ ngoại tộc mà thôi, chấp nhận đi chàng trai trẻ.Đừng làm bản thân mất hết lí trí, rồi tự đẩy mình vào tuyệt vọng haha. . Hình như ông ấy đang tự nói chính bản thân mình thì phải.
Ngô Tuấn Thành đang bị thương ở chân ngồi một góc tối giờ lên tiếng.
Hắn không may mắn như Phương Vỹ, khi rơi xuống bị Phương Vỹ đẩy mạnh nên chạm phải thành đá bị thương ở chân. Nhưng Bạch Thiếu gia nhà ta dùng mọi cách hắn cũng không nói ra làm sao rời khỏi nơi này.
Phương Vỹ cũng đành bó tay đợi người hắn tìm cách xuống cứu. Không ngờ Phương Vỹ rơi xuống lại nghe được những lời Mộng Lâm nói trên miệng hang. Hắn thật sự tim đập mạnh từng nhịp, cảm động đến muốn chạy đến ôm chằm lấy cô. Từng lời cô nói hắn đều nghe thấy, đều cảm nhận bằng cả trái tim.
Người con gái vì hắn mà phát điên, vì hắn biết là nguy hiểm tính mạng vẫn lao xuống tìm hắn, bên cạnh hắn không rời một khắc.
--
Mộng Lâm nhìn thấy Ngô Tuấn Thành nhất quyết không nói lời nào.
Cô nói nhỏ với Phương Vỹ bỏ cô xuống, Phương Vỹ lắc đầu không buông. Vẫn cố giữ chặt cô trong lòng, không cho phép nơi nguy hiểm như vậy mà rời khỏi vòng tay của hắn.
Mộng Lâm nhìn Phương Vỹ chầm chầm, cô đột nhiên hôn mạnh vào môi của ai kia, giữa sự chứng kiến của Đàm Vũ và Ngô Tuấn Thành.
Phương Vỹ cũng không ngờ cô gái nhỏ này lại giở trò như thế lúc này. Tim của chàng trai nào đó đập mạnh, má hơi hồng lên, người run run buông lỏng tập trung theo nụ hôn nồng nhiệt.Cô còn nói nhỏ gì vào tai hắn, làm hắn ngây người, mặt lại càng đỏ bừng hơn. Mộng Lâm biết lúc này Phương Vỹ đang mất tập trung vội đẩy ai đó ra bỏ chạy. Ai kia cúi đầu nhếch mép mĩm cười :
- Em thắng rồi, không ngờ lại biết giở trò lưu manh thế kia, nhớ giữ cái mạng nhỏ của em cho anh, nếu không kiếp sau hãy cầu trời đừng gặp lại anh... Câu nói này của Phương Vỹ đã biết hắn đã bị khuất phục hoàn toàn rồi. Mộng Lâm ơi cô giỏi quá,cô đã nói gì thế, tôi muốn bái sư học đạo. hehe
- Yêu tâm đi.. em không dễ bị bắt nạt đâu, em còn phải về tính sổ chuyện anh giấu em nữa..
- Chuyện gì.. Phương Vỹ ngước lên nhìn cô gái của hắn
- Anh thân thủ tốt lắm đấy. Vậy mà dám lừa em như một thiếu gia chân yếu tay mềm ..
- Anh đã nói với em , anh chân yếu tay mềm khi nào ..?
- Anh...
Cô không nói lại tức quá quay sang tiến thẳng về phía Ngô Tuấn Thành trút giận. Phương Vỹ biết tên họ Ngô là một cáo già, nên khi Mộng Lâm lại càng gần, hắn càng lo, nhưng hắn cũng biết, cô tiểu yêu tinh này cũng lắm trò,,chính hắn không quản nổi cơ mà. Thầm chúc Ngô Tuấn Thành sẽ tai qua nạn khỏi. haizz
Cô bé.. Cô định làm gì ta, ta không thích nụ cười này của cô ..
Ngô Tuấn Thành lúc này mới chính là người cảm thấy nguy hiểm đang rình rập ông ta. Mộng Lâm cười nguy hiểm tiến lại ngồi xuống cạnh hắn.
——
Phía trên mọi người đều lo lắng cho Phương Vỹ và Mộng Lâm.
Nhất Nhị Vương muốn phóng xuống theo như bị Bạch Vương ngăn cản.
Phóng theo như Mộng Lâm không phải cách hay. Giờ bọn họ phải nhờ ED nhanh chóng khôi phục mọi hệ điều hành công nghệ. Phía trên đây còn quá hỗn loạn với bọn áo đen có vũ khí. Họ phải nhanh chóng giải quyết sạch mới tiến hành đưa người xuống giải cứu.
Cả Bạch Vương và Hắc Tuyên nhìn nhau, họ đều tin với bản lĩnh của Phương Vỹ sẽ không gặp vấn đề gì.
- Cám ơn cậu đã nuôi dưỡng con trai tôi trở nên tài giỏi như thế.. Hắc Tuyên tay vẫn ôm chặt Khúc Hạ cất giọng nói.
- Nó cũng là con trai tôi, tôi cũng chưa từng dạy gì nó, ngược lại nó còn là người giúp tôi có được như ngày hôm nay.. Đứa con này tôi quý còn hơn cả mạng mình .. Bạch Vương nói đầy khẳng định
- Là vì Lan Hạ.. Hắc Tuyên nói ra cái tên đó mà giọng nghẹn ngào, nhỏ dần.
- Lúc đầu đúng là vậy, nhưng về sau, đó là tình phụ tử thật sự, tôi nghĩ chắc anh là người hiểu điều đó hơn ai hết
- Đúng vậy.. Tôi đáng lẻ ra phải hiểu sớm hơn.. Hắc Tuyên nhấn mạnh từ ngữ thốt ra, lòng đầy tự trách bản thân.
---
Hắc Kiến Văn cứ đi tới đi lui, hắn tức điên lên không biết phải làm gì, lao vào đám người áo đen đánh đấm điên cuồng như để giết thời gian. Cứ thế một lát sau cậu chủ nhà họ Hắc tóm được cả đám người. Quả thật dở khóc dở cười mà, sao hắn không sớm làm vậy cho đỡ nhọc công cho nhiều bên nhỉ ?
--
Đàm Dung thì đứng đó nhìn xuống hố đen, cô thẩn thờ, nước mắt rơi lợp đợp, cô yêu Đàm Vũ, nhưng không đủ sức mạnh để phải nhảy xuống dưới như bọn họ, cô phát hiện ra, lòng mình chỉ ích kỷ muốn giữ lấy mà thôi, thật sự không phải yêu đến điên cuồng như bọn họ. Cô thua chính bản thân mình trước rồi. Điều cô làm trước đây với Đàm Thanh đã tạo nên mối nghiệp duyên này và người đau khổ lúc này nhất không phải cô mà chính là Đàm Vũ. Bằng cách nào đó, cô cũng chính là người gián tiếp làm tổn thương người mình yêu. Cố giành được thì đã sao, cô cũng không xứng đáng với tình yêu của Đàm Vũ.
--
Dưới vực sâu thăm thẳm là một hồ nước mặn. Mộng Lâm vừa rơi xuống cô choáng ngợp hớp liên tục vài ngụm nước, mặn đến đau cả cổ. Cô cố vớ lấy thứ gì đó thì đột nhiên có một lực nhất cả người cô lên. Hơi ấm tỏ ra từ lòng ngực ai đó, thật ấm áp làm sao..
Người nào đó ôm cô vào lòng, đi thẳng lên bờ. Sau đó không lâu lại có một người rơi xuống. Mộng Lâm chưa hết choáng, tay còn đang siết chặt cổ ai kia, vội nhìn qua thấy Đàm Vũ cũng nhảy theo, cô hơi cau mày, lần này chắc nghiệp duyên cũng nên giải quyết một lần cho xong mà.
- Em nói xem, em quyến rũ chỗ nào, mà tên kia cũng nguyện chết cùng em thế ..
Phương Vỹ ôm cô trong lòng ngồi xuống, một tay vuốt mấy sợi tóc đang dính bết trên mặt cô. Nhẹ nhàng nhìn ngắm gương mặt đáng yêu của Mộng Lâm.
- Em quyến rũ chỗ nào hả, điều đó phải hỏi anh chứ, anh cũng là một tên trong số đó, bị em làm mê muội.. haha
Mộng Lâm lúc này rơi xuống cô bị va trúng đầu hay nước biển vô nào bị chạm mạch mà ăn nói kiểu hống hách với Phương Vỹ thế này. Chắc cô nghĩ cả đám cùng chết dưới đây rồi nên việc gì cũng chết, sợ gì ai nữa. Cô đúng là ngốc thật rồi..
Phương Vỹ nghe xong, hắn không biết nói gì thêm, hắn đang tức giận hình như không phải, hắn bình tĩnh cũng không đúng. Vừa định mở miệng nói gì đó, một giọng nói từ xa vang tới :
- Bỏ cô ấy xuống, chính anh, chính anh là kẻ cướp đi Đàm Thanh của tôi, trả cô ấy lại cho tôi..
Phương Vỹ và Mộng Lâm nhìn nhau, Phương Vỹ cất giọng nói :
Hắn bị em làm cho phát điên thật rồi..
- Không phải em, mà là anh đấy, anh tự giải quyết, em không biết đâu..
- Anh không biết.. Phương Vỹ mĩm cười.
Đàm Vũ nhìn bọn họ ân ân ái ái không để ý gì đến hắn, hắn tức giận tiến gần lại thì đột nhiên nghe giọng người đàn ông sau lưng nói :
- Cậu cũng như tôi, trong cuộc tình chỉ là kẻ ngoại tộc mà thôi, chấp nhận đi chàng trai trẻ.Đừng làm bản thân mất hết lí trí, rồi tự đẩy mình vào tuyệt vọng haha. . Hình như ông ấy đang tự nói chính bản thân mình thì phải.
Ngô Tuấn Thành đang bị thương ở chân ngồi một góc tối giờ lên tiếng.
Hắn không may mắn như Phương Vỹ, khi rơi xuống bị Phương Vỹ đẩy mạnh nên chạm phải thành đá bị thương ở chân. Nhưng Bạch Thiếu gia nhà ta dùng mọi cách hắn cũng không nói ra làm sao rời khỏi nơi này.
Phương Vỹ cũng đành bó tay đợi người hắn tìm cách xuống cứu. Không ngờ Phương Vỹ rơi xuống lại nghe được những lời Mộng Lâm nói trên miệng hang. Hắn thật sự tim đập mạnh từng nhịp, cảm động đến muốn chạy đến ôm chằm lấy cô. Từng lời cô nói hắn đều nghe thấy, đều cảm nhận bằng cả trái tim.
Người con gái vì hắn mà phát điên, vì hắn biết là nguy hiểm tính mạng vẫn lao xuống tìm hắn, bên cạnh hắn không rời một khắc.
--
Mộng Lâm nhìn thấy Ngô Tuấn Thành nhất quyết không nói lời nào.
Cô nói nhỏ với Phương Vỹ bỏ cô xuống, Phương Vỹ lắc đầu không buông. Vẫn cố giữ chặt cô trong lòng, không cho phép nơi nguy hiểm như vậy mà rời khỏi vòng tay của hắn.
Mộng Lâm nhìn Phương Vỹ chầm chầm, cô đột nhiên hôn mạnh vào môi của ai kia, giữa sự chứng kiến của Đàm Vũ và Ngô Tuấn Thành.
Phương Vỹ cũng không ngờ cô gái nhỏ này lại giở trò như thế lúc này. Tim của chàng trai nào đó đập mạnh, má hơi hồng lên, người run run buông lỏng tập trung theo nụ hôn nồng nhiệt.Cô còn nói nhỏ gì vào tai hắn, làm hắn ngây người, mặt lại càng đỏ bừng hơn. Mộng Lâm biết lúc này Phương Vỹ đang mất tập trung vội đẩy ai đó ra bỏ chạy. Ai kia cúi đầu nhếch mép mĩm cười :
- Em thắng rồi, không ngờ lại biết giở trò lưu manh thế kia, nhớ giữ cái mạng nhỏ của em cho anh, nếu không kiếp sau hãy cầu trời đừng gặp lại anh... Câu nói này của Phương Vỹ đã biết hắn đã bị khuất phục hoàn toàn rồi. Mộng Lâm ơi cô giỏi quá,cô đã nói gì thế, tôi muốn bái sư học đạo. hehe
- Yêu tâm đi.. em không dễ bị bắt nạt đâu, em còn phải về tính sổ chuyện anh giấu em nữa..
- Chuyện gì.. Phương Vỹ ngước lên nhìn cô gái của hắn
- Anh thân thủ tốt lắm đấy. Vậy mà dám lừa em như một thiếu gia chân yếu tay mềm ..
- Anh đã nói với em , anh chân yếu tay mềm khi nào ..?
- Anh...
Cô không nói lại tức quá quay sang tiến thẳng về phía Ngô Tuấn Thành trút giận. Phương Vỹ biết tên họ Ngô là một cáo già, nên khi Mộng Lâm lại càng gần, hắn càng lo, nhưng hắn cũng biết, cô tiểu yêu tinh này cũng lắm trò,,chính hắn không quản nổi cơ mà. Thầm chúc Ngô Tuấn Thành sẽ tai qua nạn khỏi. haizz
Cô bé.. Cô định làm gì ta, ta không thích nụ cười này của cô ..
Ngô Tuấn Thành lúc này mới chính là người cảm thấy nguy hiểm đang rình rập ông ta. Mộng Lâm cười nguy hiểm tiến lại ngồi xuống cạnh hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.